hai đứa.
- Sao cô bảo chờ ở dưới rồi lại chạy lên đây?
- Mình.....mình......
- Giờ ở đây, cô sắp lên đấy.
- Cho mình xin số của cô chủ nhiệm được không?
- 0......xxx
- Nhưng mình không mang điện thoại, bạn gửi tin nhắn cho mình.
- Túi quần kìa, xin lỗi nhưng làm quen để lúc khác. Mình tỉnh vler ra ấy chứ.@@
- Ơ ừm. Đỏ mặt và chắc cạn lời
Vào lớp thì mấy thằng nhao nhao lên.
- Nhỏ vừa tới mày đã xin số rồi à? S
- Thằng này manh động vãi. T
- Anh P cho em share với. Q
- Một chầu coffe cho em sđt nhỏ đi...... H
Và đủ các kiểu.
- Tao đọc thằng nào nhanh thằng ấy được này. Tôi troll
- 0.....xxx số cô chủ nhiệm.@@ bảo tại bọn này ngu thôi.
Đúng chuẩn éo thằng nào có số cô cả lên vớ được số này như vớ được vàng. Vui lắm đây.
Lúc sau cô chủ nhiệm vào, hai đứa kia vừa vào là tìm gì đó. Đoán không? Éo cần nhìn cũng biết là đang tìm nhỏ tuýp.
Tới màn gới thiệu.
- Mình là Vũ Song Luân, mình mới chuyển từ HCM ra, mình là bạn của Thuý.
- Mình Vũ Song Nhi, mình cũng vậy, mong mọi người giúp đỡ.
Cả lớp hơi im.
- Họ là anh em sinh đôi, nhưng chả giống nhau lắm. Tuýp
Và chỉ còn cái bàn cuối lớp là trống lên hai đứa nó xuông luôn. Nhưng nhỏ kia lại sang chỗ mình.
- Mình ngồi đây được không?
- Xin lỗi có người rồi.
- Ừm hi. Xong nhỏ về bàn kia ngồi với anh nhỏ. Thực ra là bàn còn chỗ mà, không phải là thành kiến hay gì đâu. Nhưng cứ thấy cái tên Nhi là lại nhớ em, không muốn cứ như vậy, hai đứa dù sao cũng đang ở hai nơi khác nhau, sống khác nhau, đâu thể lúc nào cũng muốn em là của riêng mình theo ý mình được.
Hai đứa ngồi học khá nghiêm túc, hay tại chưa bắt kịp sóng nhỉ. Ngồi xem tình hình 10' và lại ngủ, chắc cái lớp này mỗi mình là thành phần vừa lười vừa ngu học, à quên.......hai thằng Q,H nữa.@@ nhưng chợt nhớ ra là ngày kia nghỉ tết dương rồi, dù gì cũng có không khí......tết, lười là phải. Đúng không mn
Và lại một lần nữa bị đánh thức khi đang ngon giấc.
- Bạn, lay lay tay nữa chứ.
- Có việc gì?
- Đi cùng bọn mình xuống cantin được không?
- Bận rồi.
- Bạn có bận gì đâu?
- Bận ngủ đấy, không thấy sao?
- Bạn có vẻ không ưa mình?
- Mình không ưa mọi người, ok.
- P ơi đi đê, cả anh em bọn tao nữa mà.
- Quen không? @@
- Sao không?
- Ờ, chưa thấy.......vẫy đuôi. Xong chạy
Phòng bác S bây giờ chắc sẽ thành nơi chú ẩn an toàn và thường xuyên của mình mất.
- Thằng cháu dạo này hay thăm bác nhỉ?
- Chuyện, cháu quý mỗi bác mà.
- Hay quý cái ghế với điều hoà phòng bác?
- Bác nói thế, mà sao cái lớp cháu hay thay đổi học sinh vậy?
- Còn nhiều nữa, lớp phải đảo và lọc chất lượng thường xuyên mà.
- Thế cháu học quá giỏi ấy nhỉ? Ha ha
- Cháu cũng cố chú tâm vào.
- Vâng.
- Thôi bác nận chút việc, lúc nào về khoá cửa đưa chìa cho bác T bảo vệ hộ bác.
- Vâng. Cháu cũng chỉ....ngủ thôi mà.
Và núi này giờ chỉ có ta sưng vương, lăn vào ghế luôn. Nhưng có điện thoại.
- P đấy hả? Cái Linh nó.....
- Nó sao?
- Ừ em đi ngay đây. Chạy mất tầm 10' vừa ra đến cổng đập vào mắt tôi là...
7 thằng đực rựa quây con bé để cho hai con đứng đánh, bé Linh học võ thật đấy nhưng có ra gì đâu. Bị hai đứa con gái kia đánh mà chỉ dám đứng im chịu đòn. Lại cả đám gần 20 đứa đứng xem nữa chứ. Lúc ấy máu điên cửa tôi nó nổi lên. Lao vào đám đấy thấy thằng nào đán thằng đấy. Mà chắc chắn không phát đấm hay đá nào là giảm lực cả.
Sau 10' còn lại mấy đứa con gái là tôi vẫn tha, đến trước mặt bé Linh.
- Sao ở đây?
- Em chưa về quê nên muốn đi tìm anh đi chơi.
- Rồi chuyện gì đây?
- Hai chị này đi va phải em, làm đổ cốc chè, em bắt xin lỗi thì....
- Bọn nó làm gì bé thì giờ cứ trả gấp 10 cho anh.
- Nhưng....
- Nhanh lên. Tôi gắt
- Anh tha cho họ đi.
- Không bao giờ, động đến anh thì không sao, nhưng làm gì bé thì đừng hòng.
- Anh tha cho họ đi mà, bé có bị sao đâu.
- Đỏ hết má rồi còn không sao.
- Chắc tại bé chạy lên nóng vậy thôi.
- Lại một cô ngố. Tôi nói rồi xoa đầu Linh.
- Từng đứa lần lượt xin lỗi cho tao, cả đám đứng xem nữa. Mà nhìn bọn này lạ lắm
- Mà bọn mày ở đâu đến đây làm loạn?
- Dạ....
- Nhanh. Hỏi trả lời.
- Bọn em ở HCM tiễn bạn ra đây học, nhân tiện đi chơi thôi.
Gọi cho nhỏ tuýp.
- Có bạn muốn gặp ở cổng này.
- Sao biết vậy?
- Ra mà nhận bạn về.
Bọn kia nghe vậy thì nhìn mình nãy giờ. Mấy thằng kia thì vẫn lết.
- Ơ Hoà, Thu..... Sao mọi người ở đây.
- Bọn nó tới tiễn hai đứa mình, nhưng sao...? Nhỏ Nhi
- Bạn mấy người thật à? Rồi rồi.
- Chuyện gì vậy P?
Nhỏ tuýp thì cứ đơ ra
- Tự tìm hiểu. Đi thôi bé, anh dẫn đi chơi đền nhớ.
- Dạ, mà thôi bỏ qua thật nhớ anh.
- Thấy anh nuốt lời bao giờ chưa?
- Dạ.
- Nói cho tôi xem có chuyện gì nào? Thằng L.
- Bọn mình..... Xong bọn nó kể hết chuyện.
- Thằng chó.... Nó trửi rồi nhào vào em.
Một đạp ngay bụng, một sút vào mồm và thêm một hạ gót vào đầu.
- Đừng có tìm chỗ chết. Tôi gằn giọng.
- Thôi mà anh, đi chơi với bé đi.
- Tưởng mấy người như thế nào.... Xong cười mỉa và đi.
Vào lấy xe rồi đưa bé Linh ra, bọn nó vẫn la liệt ngay hàng nước ở cổng, thấy mình thì cúi gằm mặt. Nhưng thấy mấy nhỏ kia khóc.
Quên cmn mất, dừng xe quay lại thì mấy thằng chạy cmn mất.@@ tao làm gì bọn mày đâu. Lần này là cười đểu rồi đi vào đưa chìa khoá phòng bác S cho bảo vệ.
- Đi đâu đây bé?
- Anh đưa bé đi mua ít đồ.
- Ơ xe ôm à?
- Không, cả khuân vác nữa.
- Ơ hay con bé này.
- Hì anh đền cho bé cơ mà.
Vậy là phải chơ Linh đi mua khắp nơi thật, lại còn làm cu ly nữa chứ, mua xong thì méo mặt, đéo ôm hết. Thế là phải thuê taxi chở về nhà.
- Đi ăn kem đi anh.
- Anh mệt lắm, cô tha cho anh.
- Đi mà, lâu lắm mới có dịp.
- Vâng vâng thưa cô.
- Quán X nha anh.
- Vâng ạ, đi đây ạ.
- Hì.
Vào đến quán thì có hội đang ở đấy. Ngạc nhiên không? Lại đám kia. Chán nhỉ, nhìn lại mấy thằng kia đang bàn bạc cái gì với ông C(đệ ông L nhé). Thấy tôi bọn nó chỉ rồi đi cùng anh C ra.
- Bọn nó thuê anh xử chú này, giờ tính sao? Bọn kia lơ ngơ rồi tái mặt.
- Anh nhìn bọn nó có thằng nào nguyên vẹn không? Em tha từ sáng rồi.
- Ừ, không có gì thì anh đi đây.
- Ừm.
- À bọn mày, ở đây động vào nó thì sớm tìm chỗ khác ở đi, nó tha nhưng anh em bọn tao không tha. Hiểu chứ? Ông nhìn bọn kia nói.
- Anh lại đùa, đâu muốn phiền các anh.
- Chú lại đùa, bọn anh giúp có khi chú lại kêu vướng chân vướng tay ý chứ.
- Thôi chào anh, bận trông trẻ này.
- Bé lớn rồi nha, cao gần bằng anh này.Llinh nhón chân dơ tay đo.
- À ừ, ha ha.
- Cô bé nào đây?
- Em gái ông Huy và em.
- Ừ, thôi chào hai đứa. À, phục vụ. Khách của anh nhớ, phục vụ tốt vào.
- Phục vụ tốt hay không lấy tiền? Tôi hỏi
- Chú đi xe đạp trong bụng anh à?
- Có cả đi container.
- Thì cả hai, chú không ăn free được à?
- Đi đâu cũng thế, khó chịu đấy.
- Rồi, đưa anh 10k. Ok
- Này, về xoá số 0 đi.
- Lát trả lại cậu này 90k nhớ. Xong chạy, đm ông anh.
- Còn bọn này.
- Thôi mà anh. Bé Linh kéo tay tôi.
- Ơ hay nhỉ con bé này.
- Thế anh định làm gì?
- Bảo bọn nó ra đường ở đây giờ nhớ cẩn thận, mấy ông kia thì anh không đảm bảo gì.
- Thôi đi ăn đi anh.
- Lên tầng đi.
- P ơi. Nhỏ tuýp cùng cả đám con gái kia đứng dậy ra chỗ tôi.
- Gì?
- Cho bọn mình vài phút nói chuyện được không?
- Thấy tôi rảnh không?
- Bọn mình xin lỗi mà.
- Đi thôi bé.
- Cho họ nói nốt kìa anh.
- Mấy câu muôn thủa hả? Đi ăn hay không đây?
- Dạ đi.
- Hức hức, nhỏ tuýp. Nhớc mắt hả? Chỉ thêm khinh thôi.
- Nước mắt chả thể làm cho đời tốt hơn đâu. Tôi nói bâng quơ rồi dắt Linh lên tầng hai ăn.
Xong ăn kem là cả buổi chiều bị hành bởi be Linh. Hết xem phim, đi chơi lại ăn uống, hết ăn uống lại đi chơi. Thành ra tối chỉ nói chuyện với Nhi được một lúc.
Sáng hôm sau đến trường thì.....
34
Đứng chặn ở cổng là đám hôm qua cùng với lại mấy người lớn, trong đó có hai bố mẹ tuýp.
- Cháu chào cô chú.
- Ừ P hả? Chú gặp chút được không?
- Dạ được, chuyện gì vậy chú.
- Chú biết hôm qua cháu với các bạn này có xích mích. Bọn nó là bạn con Thuý mong cháu bỏ qua cho.
- Cháu thì đã coi như xong từ hôm qua rồi chú không phải lo đâu.
- Ừ vậy chú cám ơn cháu.
- Nó đánh bọn cháu giờ sao chú phải xin lỗi với cảm ơn?
- Thôi đi Luân. Chắc ông già nó.
- Con không phải thôi, nay con sẽ dạy nó một bài học.
- Bọn cháu cũng không chịu thua đâu. Đám con trai.
- Vậy thích lần lượt hay một thể? Tôi nói
- Mày ngon. Xong bọn nó rút hàng ra.
- Ơ vui. Vào nhanh tao còn đi học.
- Chú X bố can họ lại đi. Tuýp
- Phải cho bọn này học một bài học chứ không bọn nó còn khỏ bảo dài. Chú T
- Anh nói vậy là sao? Bố thằng L
- Đai thất đẳng taekwondo không phải là đối thủ của nó. Bọn này cho nghỉ dưỡng dài.
- Thất đẳng? Anh đùa à?
- Tôi cũng không tin đâu, nhưng chứng kiến rồi. Bọn này may ra có súng thì mình mới phải can.
- Vậy đi.
Bọn kia im luôn.
- Vào đi chứ? Tôi gọi
- Tao không tin mày được như thế.
- Ừ tặng kèm quà cho tin luôn này. Và đôi baton lại bớt mốc.
- Nào nhiệt tình lên chứ. Tôi khích.
- Ấy thằng em, việc này cho đệ anh. Chú định giết bọn nó à? Ông L ở đâu ra.
- Anh ở đâu chui ra đây đòi ăn ké thế?
- Thằng C bảo là hôm qua nhỏ phục vụ quán nó nghe thấy bọn này định quây chú lên anh đến góp vui.
- Đéo, lâu lắm mới được nghịch đôi baton.
- Chú tay không cũng đủ rồi, thêm cái này thì ai đào huyệt cho bọn nó.
- Có sự đồng ý của gia đình kìa.
- Họ cho cậu dằn mặt chứ cho giết con họ à?
- Thì chết bớt vài thằng ai quan tâm đâu.@@
- Thôi cậu ra kia, cho mấy thằng đệ anh chơi.
- Thôi P ơi, lần này chú xin cho nọn nó.
- Cháu thì dễ thôi, nhưng lính của anh L.
- Ơ cháu chào chú, cô. Cô chú là bạn bố mẹ nuôi phải không?
- Ừ, chú rể hôm trước đây mà.
- Vâng. Động tới thằng này cháu không để yên được mà. Chỉ tôi
- Thằng P bao nhiêu thằng như thế này động cho nổi.
- Nó giờ hiền rồi chú. Ngày trước thế này thì chả ai cản được rồi.
- Thôi tha cho bọn nó, toàn bạn con gái chú.
- Chú đã nói thì cháu cũng đành thôi vậy. Rút đi, ông khoát tay thu đám đệ.
- Ừ cám ơn cháu.
- Anh về trước đây, về với vk cái.
- Next, đang vui thì đứt dây đàn.
- Sao mà đứt, bọn tao vẫn đây mà. Thằng L
- À ừ nhờ. Thế thì vào đi.
Bọn kia thì vẫn im, duy chỉ có thằng L, bỏ cây tuýp xuống chạy lại ôm cây katana made in china lao lên.
- Cháu xin phép hai chú.
Buông tôi baton xuống, đúng lúc nó định chém dọc một phát từ trên xuống. Co chân đá cao một phát ngay tay, thanh katana bật văng lên. Nhìn mặt thằng bé thộn ra, Mất kiếm tay đau nó định khô máu ngay với mình. Một đấm từ tay trái vào bắp tay phải nó, thêm một như thế theo hướng ngược lại, giờ hai tay nó đúng là phế rồi. Thêm một đạp vào đùi phải, nó khuỵu xuống luôn. Một lên gối ngay mồm cộng luôn một đạp vào ngực. Kể thì dài chứ từ lúc nó lấy cây nhật đến lúc nằm im ôm đát thì ông già nó còn chưa kịp nói câu nào.
- Với mày thế là tao còn vài phần quý mới tặng thêm chút đấy. Từ từ nằm viện ăn tết nhá.
- Cháu xin phép cô chú. Tôi lại lễ phép chào và hiên ngang đi lách giữa đám mấy thằng kia rồi vào lớp. Ơ tý quên, chạy lại thì cả đám mấy thằng buông đồ chạy thẳng.
- Tý quên. Nhặt lại đôi baton và về lớp.
Đi đúng dáng like a boss về lớp. Vừa vào lớp thì bọn nó nhộn lên.
- Chơi cả chục thằng cầm hàng. S
- Tay không chơi katana. C
- Bọn nó có khi chạy đến biên giới rồi. Đ
- Anh oai vler ra. Q
- Tao tưởng mày tu thân lâu rồi. H
-......
- Còn nhiều cái vui lắm, bọn nó học cùng Thuý và hai đứa mới mà. Ơ mà đm, nãy thấy tao đánh nhau bọn mày biến đâu?
Bọn nó im re nhìn ra cửa.
- Chú. Tôi chào ông T
- Chú gặp một lát.
- Chuyện gì nữa vậy chú?
- Chuyện con Thuý, liên quan đến chuyện hôm nay.
- Vâng.
- Ra quán coffe với chú.
- Vâng. Rồi cùng ông ra quán ông L.
- Chú vào việc chính luôn này.
- Vâng, cháu cũng không thích vòng vo.
- Cháu thực sự không nhớ gì về gia đình hay con gái chú?
- Vâng.
- Nhưng nó lại rất nhớ cháu đấy.
- Sao ạ?
- Cháu biết từ nhỏ đến lớn nó luôn nhớ một lời hứa của cháu không?
- Cháu? Hứa?
- Ngày gia đình chú vẫn ở đây, ngày đó hai đứa vẫn nhỏ thật. Nhưng cháu đấy, không hiểu sao lại làm con gái chú cứ bám lấy. Hai đứa thân thiết đâu có dời nhau.
- Nhưng đâu có liên quan, chú.
- Ngày ấy nó nghe ở đâu rồi bắt đòi lấy cháu.
- Trẻ con ngây thơ mà chú.
- Rồi cháu, trẻ con đấy. Bảo là sau này lớn lên sẽ lấy nó.
- Thế là nhớ đến giờ ạ?
- Ừ, lần này nhà chú về lại đây cháu biết nó vui lắm không?
- ....
- Nó từng kể gặp một người rất khó chịu. Nhưng khi biết là cháu cách kể lại hoàn toàn thay đổi.
- Cháu xin phép.
- Một lời hứa đó cháu.
- Cháu không bao giờ tin vào lời hứa, hứa chỉ là một hình thức nguỵ biện cho bản thân thôi.
- Nhưng con gái chú đã chờ bao lâu.
- Người con gái cháu yêu đã hi sinh quá nhiều vì cháu. Chú nghĩ sao?
- Chú hiểu rồi. Còn chuyên lộn xộn kia.
- Vâng.
- Thằng L, nó thích con T nhà chú. Nó biết con T thích cháu nên nó có thành kiến với cháu.
- Cái loại không được thì dành giật ấy. Cháu không thích.
- Nó trước cũng ngoan hiền học giỏi đó, nhưng giờ ngày càng hay đua đòi đàn đúm.
- Vâng. Chắc mất thời gian không tụ tập được rồi.
- Nhưng nó sẽ chưa chịu thôi đâu.
- Cháu cũng chả ngán nó, nó muốn thế nào cháu cũng tiếp.
- Chú cứ nhắc vậy.
- Thôi cháu xin phép, cháu còn vào học.
- Ừ, chào cháu.
Chuyện cũng chỉ có vậy thôi à? Đáng không hả T lời hứa trẻ con thôi mà, còn L ơi anh sẽ sẵn sàng chờ.
Về đến cửa lớp thì thằng Q kéo tay.
- P ơi mày cho thằng kia gãy cmn chân rồi, nãy lên xe đi an táng rồi.
- Cho chết cmn đi.
- Nhưng sao con T nó cứ khóc với tìm mày thế?
- Chuyện dài, mà cũng đéo muốn kể.
- Thôi cút m m đi.
- Bố chưa đuổi thì thôi cmm.
Vào lớp thì nhìn ngay thấy nhỏ tuýp đang gục mặt thỉnh thoảng khẽ rung người. Kệ về chỗ đã. Nhưng nhỏ đã biết tôi vào lớp, nhờ S nhiều truyện.
- Em chờ anh bao nhiêu năm để giờ anh như vậy với em ư?
- Đáng không?
- Anh tồi lắm.
- Giờ biết chưa muộn đâu.
- Nhưng em không thể, em yêu anh.
- Giống tình yêu không?
- Anh...anh.
- Đừng bao giờ phụ thuộc vào quá khứ.
-....
- Quên hết chuyện đó đi ít ra có thể làm bạn.
- Bạn ư? Ngần ấy năm chỉ để làm bạn ư?
- Thời gian? Nó không có lỗi.
- Vậy lỗi ở ai?
- Tôi, cô hay bất cứ ai.
- Vậy là lỗi ở tôi đã quá ngu ngốc.
- Không, chỉ là quá bảo thủ.
- Hừ, chỉ vậy phải không?
- Không đâu, thời gian còn trôi mà, bất cứ gì cũng có thể xảy ra mà.
Thế là yên ổn hết ngày, kể lại cho Nhi toàn bộ, tôi không muốn giấu em chuyện gì. Và cũng nhận được sự thông cảm lẫn an ủi từ em.
Mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu nhỉ?.......
35
Nay nghỉ tết dương rồi, một ngày thôi nhưng có nghĩ ra việc gì để làm đâu. Nếu có em ở đây có khi hôm nay đã là một nhày bận rộn rồi. Nhưng thực tế thì nó lại không như tưởng tượng. Thôi thì làm một chuyến về quê.
Gọi cho bà già đã.
- U à?
- Nay thời tiết đang đẹp đừng làm mất tâm trạng tao.
- U nói thế thì thôi, đang định về quê ăn tết với U.
- Nay mày nhớ đến hai cái thằng già này nữa à?
- Thế thôi, con ở đây cũng được.
- Về ngay cho tao, tết gì cũng là tết.
- Thế nay hai sếp có nghỉ tết không?
- Mày về rồi tao nghỉ.
- Uầy yêu U thế nhờ.
- Thôi bỏ đi, tao sởn hết da gà rồi.
- Lát con về, thôi chào U.
- Ừ về đến thì gọi tao.
Thế là bò dậy võ trang rồi lên đường. Vừa ra đến cửa thì ông L gọi.
- Mày nay có về với bố mẹ không?
- Đang định về đây.
- Đợi anh chị về cùng.
- Nay đi chơi tết cơ.
- Ừ, ít nhất cũng phải dẫn về với bố mẹ chứ. Đám cưới chưa chào hỏi kĩ mà.
- Ghê, ông anh chu đáo vler.
- Chị dâu mày đấy.
- Biết ngay mà, ông thì vứt. May mà vớ được chị ý.
- À cả con Vi nó đi nữa, qua chở nó giúp anh.
- Ừ, cho về chơi với bé Linh.
Và lại chạy sang nhà ông ý.
- Ơ đm ông anh đâu? Đang cửa nhà anh này.
- Nhà vợ anh. Cả Vi nữa mà.
- Ờ, tưởng.
- Nhanh lên đợi lâu quá.
- Cứ đi trước, đuổi lát kịp mà.
- Vậy được không Vi? Nghe ông nói to trong điện thoại, chắc mở loa ngoài.
- Ừ chú nhanh qua đón nó nhớ, anh đi trước.
Lại quay xe chạy sang đón Vi.
- Haiiiiiiii.
- Ơ ai nhỉ? @@
- Đấm chết giờ.
- Ơ cô bé xinh gái gọi anh à?
- Hì.
- Đi đâu vậy cô?
- Về quê hai.
- Xe đường dài. Tới nơi 200k.
- Hứ. Không trả
- Vậy thôi.
- Ứ chịu hai đâu. Chở út.
- Ừ thôi cô ạ. Lên đi
- Hai thấy út nay thế nào?
- Thế nào là thế nào?
- Xinh không ý?
- Xem nào. Ừm.....xinh......gần bằng vk anh.
- Ai bằng được vk hai chứ?
- Ờ biết thế là tốt.
- Chả chịu nói ngọt được một câu.
- Vâng cô xinh nhất đoạn đường này rồi ạ.
- Hi.....mà làm gì có ai nữa đâu?
- Ờ đúng như thế đấy. @@
- Hứ hai lại trêu út.
- Thôi nhanh đi cô nương, hai còn về với mẹ yêu dấu của hai.
- Ghét.
- Ghét cũng kệ, hay không đi nữa?
- Đi chứ, đi chơi ngu gì không đi. Thế là lại nhảy tót lên ngay được.
Về đến nhà thì thấy đã có kha khá xe và giày dép rồi. Sao hôm nay đông thế nhờ?
- Nhà hai nay có khách nữa à?
- Chịu. Vào xem rồi ra báo cáo tình hình cho hai.
- Dạ....ơ mà nhà hai út biết sao được?
- Ờ, quên.
- Đợi hai cất xe rồi vào. Có biến gì chạy ngay nhớ.
- Sao phải chạy hai?
- Không chạy có chuyện gì hai không đền con gái cho bố mẹ út đâu.
- Hứ út không tin.
- Thế hai không chịu đâu nhớ.
Trông mặt Vi có vẻ hơi tái rồi nhưng vẫn tỏ ra cứng lắm. Lâu lâu có dịp trêu lát.
- Đi sát sau hai nhớ.
- Dạ.@@
Vừa bỏ giày đi vài bước qua cửa thì tôi trả vờ hét rồi chạy. Và điều tất nhiên, Vi hét như chưa bao giờ được hét và chạy như chưa bao giờ được chạy, tôi đứng lại cửa nhìn theo mà không lỡ gọi lại. Trong nhà ùa ra xem.
- Ơ P cái Vi đâu? Sao chị vừa nghe tiếng nó hét? Hay cậu lại làm gì nó? Chị dâu.
- Chạy bán sống bán chết kìa. Em đã làm gì đâu. Tôi chỉ
- Vi ơi. Bà gọi to.
Lúc này Vi mới hoàn hồn đứng lại, quay lại nhìn ngu ngơ 100% là éo hiểu gì đang xảy ra. Tôi thì cười rũ người. Quay vào nhà thì đm, team bạn nhỏ tuýp mà. Đúng team chặn mình luôn, nhưng không có thằng L. Chắc rồi.
- Ơ.....
- Bố mẹ...