giờ là một đám "hỗn độn quân" cầm đầu là hai thằng Q và H.
Vâng có đủ mặt cả. Hết mấy cô em gái và bạn của em, cùng với Yến và Hậu tất nhiên ló ra hai tml Q,H.
- Dạ chúng cháu chào hai bác. Cả đám đồng thanh chào ông bà già em.
- Bạn P hả?
- Dạ thưa bác.
- Các cháu đi thăm P hả? Sao muộn vậy?
- Bọn cháu sắp được nghỉ hai hôm nên tiện đây nghe P về quê nên vừa thăm P vừa đi chơi luôn ạ. Q Nghỉ cái quần què, trốn học thì nói đi còn được hưởng khoan hồng.
- Ừ, vậy ăn uống gì chưa?
- Dạ bọn cháu ăn bên nhà H rồi ạ.
- Ừ. Mà đi đông vậy có chỗ ngủ chưa?
- Bọn cháu đang định nhờ bác, nhà cháu với H không được rồi ạ.
- Thế thì cứ thoải mái như ở nhà nhé. Khách sáo là bác không vui đâu đấy.
- Dạ.
- Thì lát cứ ở đây bác kêu chuẩn bị phòng cho.
- Dạ bọn con cám ơn bác.
- Bạn P thì bác cũng coi như con bác thôi.
- Dạ. Đồng thanh gớm.
Rồi chuyện trò linh tinh mãi cho đến hơi khuya. Hai thằng Q,H thì chuồn thẳng.
Nhà em tầng dưới chia hai thôi phòng khách và bếp. Ông già bảo làm thế để tiện khách khứa. Còn tầng hai và ba thì mỗi tầng 4 phòng, thường thì chỉ ngủ tầng hai thôi, em 1 phòng, hai ông bà già một phòng, bé Linh một phòng, hai chị giúp việc một phòng, còn lại tầng 3 cho khách. Với quân số hôm nay thì vẫn thừa sức. Nhưng éo như mơ, em lên cầu thang bằng....răng à?
Và nghiễm nhiên. Với quả chân 1 chấm một phẩy này thì em được đặc cách ngủ ở phòng khách. Bọn kia thì tất cả ùn ùn chạy lên phòng. Bỏ lại bơ vơ mình tôi.
Ệt đã trốn học tập thể giờ lại còn bâu về nhà thằng khuyết tật này làm loạn nữa là sao? Hai thằng Q,H bố trù hai thằng mày.
Và may mắn làm sao. Cứu tinh của em xuất hiện ở đầu cầu thang. Hai tay ôm nguyên cái chăn to.
- UUUUUUUUUU.
- Trò gì?
- Quý nhất u.
- Gì nữa? Bị sao thế?
- U mang chăn cho con hả?
- Tao rảnh. Chăn mày bao lâu không giặt hôi như cú. Ai ngửi?
- Ệt.
- Cái gì?
- Dạ con kêu mệt.
- Thật hả?
- Dạ.
- Thì kệ mày.
- Ơ. Mẹ có phải mẹ con thật không đấy.
- Cái thằng này. Có con dâu tao tranh rồi tao quan tâm gì nữa. Mẹ nói xong đứng tránh sang cạnh, Nhi đang ở sau khệ lệ ôm chăn gối cho tôi. Chỉ muốn chạy lên ôm em vào lòng nhưng đời éo như mơ, chân giờ đứng đéo được nữa mà.
- Nhìn con dâu tao thế?
- Cô tránh ra con nhìn vk con.
- Cái thằng. Nói lại xem.
- Hì. Mẫu hậu xinh đẹp, nhẹ bước sang bên cho con nhờ một lát.
- Bố anh.
- Bố nó đây này. Nhưng bố nó không liên quan nhớ. Ông già em ở sau lưng từ lúc nào.
- Hì. Bác cho con xin phép xuống sắp chỗ cho P.
- Bác hả? Ai cho gọi bác. Mẹ em nghiêm giọng, nhưng em và ông già nghe là biết đang troll rồi. Khổ nỗi cô bé hấp của tôi thì không biết lên hơi tái mặt.
- Dạ...con.....
- Gọi lại ngay. "Mẹ" chứ
- Dạ. Mẹ. Sao em nói ngọt sớt vậy? Thôi rồi sau này hai người này hợp lại thì xong tôi.
Và cô "vk" của tôi xuống dọn cho tôi một chỗ đàng hoàng....trên ghế.
Chăn gối, ghế và tôi, cuộc tình ngang trái này thì khó có thể thàng công mĩ mãn lắm. Ngưng oan trái thay nó đã thành hiện thực nhờ chân tôi.
Nằm 15' éo ngủ được. Chợt thấy có động.
Là Nhi, Nhi sang đây với tôi. 100% là sang ngủ với tôi rồi nhưng tôi vẫn trêu.
- Đi đâu đây?
- Vk sang ngủ với ck.
- Không cho.
- Vk xin phép mẹ rồi.
- Xin mẹ á? Thôi rồi, sao vk tôi lắm lúc hấp thế nhờ.
- Dạ nãy vk xin mẹ sang đây với ck mà.
- Vk hấp. Thế nào mai mẹ cũng trêu cho thúi mũi.
- Thế sao giờ?
- Hấp. Mai không được rời tôi nửa bước. Biết chưa?
- Dạ. Nhưng mừk.
- Sao?
- Còn lúc riêng tư nữa chứ. Đỏ bừng mặt
- Đúng là vk hấp của tôi. Lúc ấy thì tách ra chứ sao.
- Hì. Vậy vk ngủ đây với ck nha.
- Ừm.
Vậy là không phải ngủ một mình rồi.
- Vk. Bây giờ vk ước điều gì nhất?
- Một là mặc váy cô dâu. Hai là nụ hôn đầu thật lãng mạn. Ba là được tỏ tình thật lãng mạn tiếp.
- Thế còn tui.
- Xem nào. Ừm. Gia vẻ suy nghĩ
- Gì?
- Trước đây thôi.
- Là sao?
- Giờ có rồi. Hông phải mong nữa
- Ai cho mà có.
- Mẹ ck cho vk kìa. Nãy đó.
- Ừm, để xem nào.
- Xem gì?
- Làm cả ba. @@
- Nhưng mất một điều rồi.
- Gì vậy?
- Thì nụ hôn đầu của người ta.
- Bao giờ?
- Tại ai hả? Tự nhiên ôm người ta rồi cướp mất à?
- Vậy còn hai điều. Ck sẽ đền bù. @@
- Ai cho mà đền.
- Không cho bắt phải cho.
- Không thích.
- Láo nhỉ. Đạp xuống đất giờ.
- Quát chị hả. Đấm phát chết lun giờ.
- Dạ. Em sai rồi.
- Ngoan chị thương.
- Thương này. Tui đau chân thôi đấy nha. Em ôm ghì luôn Nhi vào lòng.
- Á. Ngạt chết tui giờ.
- Kệ. Ôm chết luôn.
- Hu hu. Tha cho vk đi mà.
- Thế có cho đền không?
- Dạ có.
- Ngoan. Giờ đi ngủ.
- Dạ.
Bây giờ đây em lại phải vì tôi chịu khổ mà nằm trên ghế như thế này. Chắc tôi không thể sống nổi nếu thiếu em mất.
Bây giờ tôi lại chỉ muốn đấm cho vào mồm cái thằng ngu đã bao lần từ chối trốn tránh em. Đã làm em khóc bao nhiêu lần. Đã quá cố chấp nên tôi mới có em muộn như vậy và giờ lại sắp mất em. Dẫu biết là chỉ một thời gian. Nhưng tôi không muốn để em xa khỏi vòng tay tôi.
Mà em nhìn qua gương thì hình như nãy giờ có đám nghe lén ý. Cả đám kia và cả bà già nữa. Thôi bm lộ hết bí mật "quân sự". Mà thôi, kệ họ chứ, việc ta giờ là ôm em và ngủ.
Nhưng bà già em vẫn là chúa phá rối mà.
- ỐN GÌ NỮA THẾ HẢ? TRẬT TỰ ĐI CÒN NGỦ NÀO.
- MẸ CŨNG NGỦ SỚM ĐI. CÓ TUỔI RỒI DẤY. Ha ha ha
Nếu là như mọi lần nhà không có khách thì mẹ em phải độp luôn một trận rồi đấy. Nhưng thiên thời địa lợi trong tay, em chơi vố này chắc bà cay em lắm.
Thế bất nào bà chơi trội hú lại luôn. Hay là tại có đám "phát xít" kia bơm nhỉ.
- Vậy "ĐÔI TRẺ" để im cho "BÀ GIÀ" ngủ. Bà nhấn mạnh cả hai chữ. Lần này cả bọn cười ầm.
- ĐẠI CA ƠI. KÉO "HITLE" ĐI VỀ GIÚP CON. ĐANG KÉO QUÂN NÚP Ở CỬA KHÔNG CHO CON NGỦ NÀY.
- Thằng này kêu mẹ thế hả? Mẹ em gắt
- THÔI VỀ NGỦ THÔI BÀ GIÀ CỦA TÔI ƠI. RỒI GIẢI TÁN HỘI QUÂN TRINH SÁT ĐI. Ông già em đúng là "number one"
Và em đã đại thắng....
Nhưng em tính éo bằng mẹ em tính. Vẫn còn Nhi lằm bên mà, và lại còn là tay trong của bà già nữa chứ. Véo mạnh em một cái.
- Ck, không trêu mẹ nữa.
- Ax. Mẹ ai hả?
- Thì mẹ.....ck tui.
- Vậy tui không trêu mẹ tui nữa tui trêu con dâu mẹ tui nha.
- Á hông.
- Sao?
- Trêu vk cho ngủ một mình giờ.
- Đuổi nãy giờ rồi còn gì?
- Á ck đểu này. Lại véo.
- Thôi ngủ đi. Vk hấp
- Ck hấp thì có. Ck ngủ ngon......
23
Và nốt ngày hôm sau đám quân phiệt đó hoành hành ở nhà em. Em thì cũng được "trè chén" - ăn trè và ngắm chén. Bia rượu thì bị bà già cộng cô con dâu bả cấm tiệt, chỉ dám ngắm mà không được một giọt. Trời ơi! Bất công vler.
Nhưng với tinh thần chồng đảm con ngoan em đã cố gắng vượt qua.....cổng. Trốn hai đại nương để sang nhà thằng H uống. Xong với cái thân toàn mùi rượu thì hai thằng mãnh Q,H đã cùng hiệp lực lôi kéo đám bạn với lý do họp lớp để cứu em. May quá vẫn sống mà chả bị sao cả, ngoài việc bị double ánh mắt hình viên đạn bắn cho thủng lỗ dỗ bonus thêm là nàng bỏ em ngủ một mình mà lên luôn với bà già em.
Đêm đó thực sự say nhưng vẫn cảm giác việc có ai đó vào kéo chăn cho mình và hôn trộm nhẹ lên má. 99% là không phải Nhi, mùi hương em ngửi thấy từ người này hoàn toàn khác. Nhưng quá say để nhận biết người kia trong đêm tối.
- Anh xin lỗi, nhưng đừng làm phức tạp thêm vấn đề nữa. Anh có Nhi và chỉ Nhi thôi. Em nói mà cũng chả hiểu sao lại nói vậy. Nhưng chắc điều đó đủ để người con gái kia nhẹ khóc, cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi rơi lên má em rồi cũng chả nhớ gì nữa.
Mọi chuyện cũng chỉ có vậy, sáng hôm sau lại làm lành được với hai nữ đại ca, rồi thì đi học trở lại. Và mỗi ngày đều cố gắng nghĩ ra một trò gì đó để làm vui lòng cô vk hấp. Nếu nói khoảng thời gian đẹp nhất của tôi thì nó từng là như thế...
Đã hơn một tháng trôi qua. Hôm nay 24-12, chắc cái ngày noel này là dịp tốt nhất trong quỹ thời gian hiện tại để tôi tặng cho em món quà bất ngờ bấy lâu tôi chuẩn bị.
Sáng nay tôi qua đón Nhi, nhưng không phải đi học như nàng nghĩ. Đi một đoạn thấy khác đường Nhi mới hỏi.
- Sao ck đi đường này,
- Đi cùng ck, đến một nơi được không?
- Dạ.
Cứ vậy em ngồi sau tôi im thít. Rồi cũng đến nơi. Vẫn sớm.
- Đi chơi thăm thú mua sắm đã. Tối nay sẽ có món quà đặc biệt.
Tôi và em dành nốt cả buổi sáng để đi chơi loanh quanh. Tới chưa, thuê phòng nghỉ, chắc chắn Nhi đã ngủ tôi bắt đầu kế hoạch. Chỉ bỏ lại mảnh giấy nhắn.
"Ck chỉ đi một lát có chút việc thôi, cứ ngoan chờ ck"
Vậy mà cũng lâu đó, mãi gần 6h mới xong, lại được cái trời nhanh tối nên mình cũng lo cho Nhi. Về phòng thì đúng là vk tôi vẫn ngoan nhất, vẫn đang ngồi chờ tôi.
- Vẫn chờ ck à?
- Thì ck bảo mà.
- Tắm rửa đi, lát đi lấy quà.
Đợi xong hết chuẩn bị thì tôi bảo Nhi dùng khăn bịt mắt lại rồi tôi dẫn đi. Sao nay ngoan thế nhỉ, nói gì nghe đấy. Hì, thế càng thuận lợi. @@
Đưa Nhi lên tới nơi.
- Tới rồi vk.
- Vậy vk bỏ khăn nha?
- Chờ chút, khi nào ck bảo thì mở.
- Được chưa ck?
- Rồi 1 2 ...3.
Chỉ là một túp lều trên đỉnh núi, một đống lửa trại và một "trái tim" tôi tặng em.
Tất cả các ngọn nến xếp thành hình trái tim xung quang hai đứa, dưới chân là hoa hồng, tôi ngồi trước mặt em, ôm cây guitar khẽ gẩy, bài hát tôi dành tặng riêng em.
" Ngày ta gặp nhau, không lâu nhưng cũng là duyên cớ
Mà do tại anh không hay không màng tới
Sao em lại phải quan tâm như vậy
Để anh lại càng không thể, không nhìn em
Chẳng biết tại sao em lại luôn bên khi anh cần
Để rồi dần trong anh không phai
Và rằng nếu có thể xin em mãi không xa rời
Cho anh phần nào bù đắp em
Và sẽ mãi mãi cho anh luôn bên người.
Để sớm mai bên anh mỗi sáng chính là em.
Dù cho bao sóng gió hay mưa dầm
Anh nguyện xin ở bên chở tre
Dù cho có những lúc em vui hay buồn
Thì xin cho anh ở bên, sẻ chia
Rồi mai đây cùng dựng xây một căn nhà xinh.
Anh là cha còn em phần mẹ
Những đứa con xinh
Sẽ cùng nhau đắp xây forever". Biết là chả ra nhac điệu gì, nhưng đó là toàn bộ lời muốn nói với em.
- Anh biết câu hỏi này quá sớm và không biết đến khi nào mới thực hiện được bước tiếp theo. Nhưng, làm vk anh nhé!
Đùa chứ một thằng nhóc lớp 10 dùng nhẫn cầu hôn một cô bé cùng lứa tuổi có giống trò trẻ con quá không nhỉ? Nhưng điều này vừa là chắc chắn vừa là chứng minh cho tình yêu của em dành cho Nhi. Cũng là một điều Nhi muốn. Chưa chắc đã đủ lãng mạn, không người chứng kiến, ngay lúc này tôi lại có lỗi lo mơ hồ rằng em sẽ từ chối nhưng...
- Em đồng ý. Em yêu anh.
- Anh cũng rất yêu em. Anh chỉ có thể làm được như vậy, nhưng đó là tất cả tấm lòng của anh. Giờ đã có câu trả lời của em, anh vui lắm.
- Hì, vk yêu ck nhất mà.
- Đó, vk nhớ cách đây một tháng đã nói muốn gì chứ? Hôm nay ck đã cố gắng để thực hiện một điều.
- Ưm vk thích lắm.
- Ck đã thực hiện hai điều vk muốn, giờ hãy chờ ck, điều cuối cũng sẽ là mãi mãi...
- Nhưng vk vẫn sợ lắm, không biết xa ck sẽ sống như thế nào?
- Chỉ vần cả hai cùng cố gắng.
- Dạ vk sẽ cố. Nhưng ck cũng phải thế đấy. Léng phéng cô nào vk....
- Làm gì?
- Vk......mách mẹ đó.
- Ừ, hì
- Nhớ đó.
- Muốn quên cũng không được mà.
- Bao giờ mình sẽ được ở bên nhau thoải mái không lo thời gian nhỉ ck.
- Rồi một ngày không xa đâu. Chỉ rất đơn giản thôi, vk chỉ cần nhắm mắt lại một chút thôi. Ck sẽ đàng hoàng đến bên vk, trước mặt bố mẹ vk, sẽ đem vk về cạnh bên rồi ta sẽ mãi không xa rời.
- Ck hứa chứ?
- Đã nói rồi mà. Ck không tin vào lời hứa, ck chỉ tin vào hành động.
- Vậy nếu bố mẹ vk không đồng ý?
- Ck sẽ nài nỉ.
- Như thế nào?
- Ck sẽ bảo:" Con gái bố mẹ vừa ngố vừa hâm lại hậu đậu...bla....bla. Nếu không gả cho con thì chả thằng nào đâm đầu vào đâu".
- Á cái gì dợ?
- Thế có đúng không?
- Chút chút...Nhưng sao nói vậy với bố mẹ?
- Thế mới bảo là vk ngốc mà. Ai dám nói thế.
- Thế ck nói sao?
- Tới lúc đó sẽ biết. Nhưng một điều chắc chắn là khi ck đã là thế thì đã chuẩn bị 100% rồi.
- Vậy hôm nay.......vk sẽ thực sự là vk của ck. Rồi em ôm lấy tôi, hôn tôi.
- Vk làm gì vậy? Em hơi đẩy nhẹ Nhi ra.
- Vk yêu ck, vk muốn trao trọn cho ck.
- Hấp à? Yêu nhau chứ không yêu về thể xác.
- Vk hông cần biết. Vk muốn ck là của vk và
vk là của ck, hoàn toàn.
- Dù vậy cũng......Nhi lại hôn chặt môi em.
- Vk hông cần biết. Hôm nay, ck sẽ nhớ mãi sẽ không bao giờ dám quên vk và chúng ta sẽ thực sự là của nhau.
- Vk chắc chứ?
- Ưm, em yêu anh....
Ngày hôm ấy, em đã trao trọn cho tôi, hai đứa trở thành một. Có quá sớm không khi hai đứa mới chỉ lớp 10. Ngay khi đó, tôi cũng không hiểu nổi mình nữa, sao lại quá nông nổi để rồi làm như vậy, em cũng vậy. Đó đâu phải là cách duy nhất để dữ trọn tình yêu hai ta. Nhưng anh chỉ trách mình quá nông nổi thôi. Vì dù sao anh vẫn sẽ tự tin rằng một ngày không xa em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất và duy nhất trong cuộc đời anh mà.
24
Sáng ra, không khí trên núi công nhận lạnh thật, nhưng trước lúc cảm nhận được cái khí lạnh ấy là hơi ấm của Nhi vẫn bên cạnh tôi.
- Vk hấp.
- Ck hấp thì có. Cho vk ngủ đi mà. Nhìn mặt ngái ngủ, yêu thế.
- Dậy đi. Xem cái này cùng ck. Vk sẽ thích cho mà xem
- Đừng có dụ vk.
- Dậy không hôn chết giờ?
- Cho vk ngủ, lạnh lắm.
- Dậy ck ôm là hết lạnh.
- Thật nhá.
- Nhanh đi....
Và con heo này lồm cồm bò dậy, chưa để kịp vscn tôi lôi em ra ngoài, không thể có mặt trời lúc bình minh được ( tháng 12) cơ mà. Nhưng khung cảnh cả TP dưới chân mờ mờ ảo ảo trong màn sương, em đứng im lặng nhìn, tôi từ phía sau vòng tay ôm em. Hạnh phúc lắm, chỉ từ những điều giản đơn nhưng là bên em.
- Đẹp quá ck.
- Vẫn không đẹp bằng...
- Đâu nữa ck?
- Người con gái bên cạnh tôi.
Em cười, không thể nhìn hết toàn bộ gương mặt nhưng chắc chắn bây giờ là vừa cười vừa đỏ mặt, tựa luôn về ngực tôi.
Tôi và em ở lại thêm chút, đồ ăn đã chuẩn bị, đớt thêm đống củi và ngồi nướng. Xong dọn dẹp và giải tán.
Đưa nàng về đến nhà cũng đã trưa rồi.
- Chiều lại đi với ck nhá.
- Dạ.
- Dạ nhanh vậy? Không lo ông bà à?
- Ông bà hôm nay không có nhà. Tối mới về.
- Bảo sao....
- Gì? Hử?
- Không không có gì, bye vk. Chiều nha
11h30 phải chuẩn bị trước đã, không ngờ mất công nhì nhằng thêm thời gian thành ra 16h23 mới sang đón nàng được. Và vẫn như mọi khi, em đã đứng dợi từ khi nào. Nhưng lần này là mắt giận. Nhìn càng yêu @@
- Xe ôm không cô.
- Có cho đấm không?
- Đám chết cũng được, nhưng phải đền bố mẹ tôi cô con dâu.
- Ck hấp. Sao đến muộn vậy? Vk chờ nãy giờ.
- Ck...ngủ quên.( phải giữ bí mật)
- Heo.
- Kệ tui, thế có đi không?
- Không....đi sao được. Hì
Một buổi tối giáng sinh muộn. Phải thôi đúng ngày thì còn bận lên núi mà.
Không hẳn đông đúc nhộn nhịp nhưng vẫn vương cái không khí giáng sinh. Cứ như vậy tôi trở em hoà trong dòng người.
- Ăn kem đi ck.
- Hâm à? Trời lạnh vậy.
- Nhưng vk thích.
Và lại phải hầu nàng ăn kem.
- Ck cũng ăn à?
- Sao không?
- Tại trước....
- Quá khứ mà. Còn bây giờ cạnh ck là hiện tại và tương lai.
Và tôi với em, hai đứa hâm đang ngồi ăn kem giữa trời rét và ngắm nhà thờ. Ngắm trong im lặng.
Đồng hồ đã 18h30, lên đường thôi.
- Đi thôi vk.
- Dạ.
- Không hỏi đi đâu hả?
- Đi với ck mà, đâu cũng được.
Đưa Nhi đến xa mãi, một khoảng đất hoang rộng từng là cánh đồng được san lấp. Khi đồng hồ vừa chuẩn bị sang 20h00 thì tôi nhẹ cần tay nói với Nhi.
- Ck muốn tặng vk thêm một món quà.
- Quà gì vậy?
Và ngay sau câu hỏi của Nhi là một loạt pháo hoa vút lên bừng toả trên trời.( lần này cám ơn hai thằng Q,H), hết pháo hoa là pháo bông, tôi lấy hai que đã thủ sẵn ra, tôi 1 em 1, không được lâu, không có nhiều nhưng đủ để nụ cười hạnh phúc lại xuất hiện trên môi em. Và tôi lại ôm em.
Hì, rồi lại cứ như vậy như hai đứa hâm giữa trời rét ngồi ôm nhau. Chỉ cứ ôm như vậy, im lặng.
- Thôi về thôi. Đêm lạnh rồi.
- Dạ.
Vừa ngồi lại lên xe Nhi nói bâng quơ.
- Đêm Giáng sinh muộn. Muộn nhưng vẫn còn hơn là không bao giờ ck nhỉ. Tôi im lặng, biết nói sao giờ.
Cái cổng ấy lại hiện ngay trước mặt tôi rồi. Sao có lúc muốn nhìn thấy nó nhường nào lúc lại chả muốn nhìn thấy nó nhường ấy. Dừng xe lại, em vẫn ngồi sau lưng tôi, vẫn lán lại đến cả phút.
- Tới rồi. Em nhẹ thốt lên, luyến tiếc. Tôi cũng vậy mà.
- Ừ.
- Có cần ck vào xin phép không?
- Sao ạ?
- Đi hai ngày giờ về muộn vậy.
- Vk xin phép ông bà rồi.
- Xin gì?
- Vk bảo đi với lớp.
- Hư nhỉ, trốn nhà theo trai lại còn nói dối ông bà.
- Tại ai hả?
- Vì ai?
- Thôi......vk vào nha.
- Bye vk.
- Về đến nhà gọi ngay cho vk đấy.
- Ừm.
- Ck.
- Hả..... Em nhón chân hôn nhẹ tôi rồi chạy thẳng.
Nhìn theo dáng Nhi đi vào nhà mà muốn chạy lại ôm quá. Nhưng không được, bắt mất hai ngày rồi giờ phải chả lại cho ông bà thôi.
Về đến nhà lại gọi ngay cho em, thông báo tình hình. Và rồi lại từ đó mà ngồi tâm sự thêm cả tiếng.
Vừa cúp máy chỉ tầm 15' thì có tin nhắn đến.
"Cảm ơn ck vì tất cả" tin nhắn từ Nhi, tôi lại gọi lại cho nàng ngay.
- Ck mới là người nên nói câu đó. Vì với ck có vk là có tất cả rồi.
- Với vk cũng vậy.
- Nhưng khoan, không được.
- Sao vậy?
- Không cảm ơn vk đk. Phải cảm ơn bố mẹ vk đã sinh ra và nuôi nấng cô vk này cho ck.
- Hì. Thôi ck ngủ đi. Yêu ck nhất
- Đừng cúp máy, cứ để vậy ngủ đi. Lát ck sẽ tắt sau.
- Làm gì vậy ck?
- Ck thích vậy, ck muốn nghe tiếng vk ngủ.
- Vk ngủ có tiếng gì???
- Vk á? Vk ngáy to như sấm, hay nói nhảm..bla...bla
- Á hông phải.
- Ck ghi âm cho nha.
- Vk làm gì có.
- Không phải ngại đâu. Ck giữ bí mật cho.
- Hông phải, hông phải, hông phải. Ck hâm
- Thế có để đấy cho ck không.
- Hông, dỗi rồi.
- Chạy sang trèo tường vào hôn chết giờ.
- Sang ông bà vk uýnh cho.
- Ck xin phép, giống vk xin phép mẹ ý.
- Ck hâm thật rồi.
- Ừ, nhưng ck muốn vậy, vì vk hâm như thế nào cũng được.
- Hì, vậy vk ngủ nha.
- Ừ, ngủ ngon và mơ về ck nhé.
- Dạ.
Chắc hâm thật, cứ ngồi vậy nghe sự im lặng từ đầu dây bên kia.
Và tôi đã đợi cho đến khi đồng hồ vừa chuẩn bị điểm ngày mới, nhắn cho em một tin.
"Còn 33...