tôi.
- Hì hì. Vi cười như đứa trẻ con. Dễ thương thật, nhưng cứ như vậy thôi. Đừng yêu tôi làm gì cho khổ.
- Thôi anh tặng quá chắc là sớm nhất cho cô em gái đó nha. Giờ về đây bye em.
- Dạ, bye hai nha.
Quay xe về luôn, nhưng đi mãi tới tận khúc cua tôi vẫn nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ ấy đứng dõi theo tôi. Không phải tôi vô tâm lạnh lùng, mà là tôi không xứng. Không dám chắc là sẽ đen lại hạnh phúc cho ai cả.
Đã xong cho 3 người con gái, giờ còn hai nàng kia, D thì dù gì cũng đang là danh nghĩa người yêu nên sẽ đợi đúng vừa qua nửa đêm sẽ tặng cho nó ý nghĩa. Nhắn cho D một tin là sẽ có bất ngờ lúc nửa đêm cho chắc, nhỡ mà qua mà không gọi được ghì đến bách nhục xuyên t rym.
Cái khó là N kìa, không biết sau mọi chuyện có chịu nhận không, mà sẽ tặng như thế nào? Ở đâu cơ chứ.... Cứ mải suy nghĩ như vậy mà ngủ quên lúc nào không biết, cũng may có cài báo thức từ 22h30' nên dậy chuẩn bị sẵn sàng rồi phóng qua nhà D chờ giờ đẹp.
20-10 niềm vui và sự cố
Nhưng mang tiếng người yêu mà chẳng nhẽ chỉ có một bó hoa ư. Nhưng giờ này thì khó quá. Đành lục lọi khắp các nẻo phố về đêm HN. Trời vẫn còn thương em, đi một lúc cũng thấy một shop quần áo mở muộn. Vào thì là một bà chị rất trẻ:
- Gì vậy em?
- Em muốn mua cái gì đó làm quà cho con gái ý.
- Cho bạn gái à? Giờ thì tặng khăn ý, sắp trở lạnh rồi.
- Chị lấy cho em cái khăn quàng màu hồng là được rồi.
- Mà sao mua muộn vậy? May cho cậu hôm nay chị có việc chứ không thì giờ này làm gì còn ở đâu có.
- Em muốn mua tặng người yêu thôi chị. Sắp 20-10 rồi kìa.
- Mà có bó hoa đẹp như kia, lại thêm cậu người yêu đẹp trai vậy mà còn phải thêm à?
- Thì vậy mới đủ thành ý mà chị.
- Nhất người yêu cậu rồi còn gì. Trời ơi ghen tị quá.
- Thôi chị cứ đùa, người đẹp như chị thì có khi ngày mai vứt hết quà đi còn không kịp chứ.
- Cậu cứ quá lời.
- Thôi chị gói nhanh giúp em, không mất giờ đẹp á.
- Đây đây. May cho cậu là chưa qua 20-10 nhá, không là cậu đang hành hạ phụ nữ đó.
- Hì chị cứ đùa, em nào dám. Mà chúc mừng chị nhân ngày 20-10 nha. Làm ăn phát đạt, mà có nhiều quà nhá......
Đã xong, gói ghém cẩn thận rồi chào bà chị chủ quán.
Đến nhà D ngồi chờ đến giờ. Lôi bao 3 số ra hút, đến hết điếu thứ 2 thì cũng điểm qua ngày. Bấm điện thoại gọi D, vừa đổ chuông thì nghe máy ngay, chắc đang chờ đây mà.
- Vk nghe nè.
- Vẫn chờ hả?
- Dạ hì. Ck kêu có bất ngờ mà.
- Vậy ra mở cổng đi, tôi sắp chết rét rồi này.
- Dạ đợi vk một lát thôi.
Vừa cúp máy thì nghe tiếng lạch bạch ra luôn, quoái lạ sao mà nhanh vậy.
- Ở đâu mà sao nhanh vậy?
- Thì vk chờ ck nên ngồi ở phòng khách thôi.
- Đồ dở hơi.
- Kêu người ta dở suốt vậy á. Không chịu đâu.
- Không chịu thì thôi, tôi về nha
- Á, không được, người ta chờ cả buổi mừk. Mà ck có bất ngờ gì vậy?
- Thì tặng người yêu tôi quà nhân ngày 20-10 thôi. Chúc cho cô ấy sẽ luôn xinh đẹp, học giỏi, luôn yêu đời và sẽ thật hạnh phúc.
- Vậy cô ấy sẽ rất hạnh phúc đó.
- Vậy là được rồi.
- Mà sao không để sáng mai hả ck?
- Thì tôi muốn là người đầu tiên tặng quà cho thôi.
D nhận lấy bó hoa và gói quà từ em mà nâng niu như sợ làm nó vỡ tan ý. Nhưng thoáng qua ánh sáng mờ ảo em nhìn thấy mắt D đã hoe đỏ rồi.
- Sao vậy. Đừng có khóc như thế chứ.
- Hì hì. Tại vk thấy hạnh phúc quá.
- Đồ dở. Mà vào nhà ngủ đi không đêm xuống lạnh đó.
- Dạ.
- Vậy ha. Ngủ ngon. Tôi về đây.
- Dạ. Ck ngủ ngon. Yêu ck nhất ý. Và lại nhón chân hôn mà em, lần này em để im vì cũng bình thường mà, với lại dù gì hôm nay cũng là ngày của D mà.
Xong em lên xe vòng về luôn, nhưng vẫn vậy, hình bóng bé nhỏ ấy vẫn đứng nhìn em cho tới lúc khuất sau đoạn rẽ thì vẫn vậy. Giờ thì làm sao có thể làm tổn thương D khi hết hạn đây, dù gì biết trước rồi nhưng D như vậy mà. Em tồi quá phải không.???
Sáng dậy thì thôi không qua đón D nữa, mà cũng không thấy D báo thức như mọi ngày, chắc đêm qua là thức đợi tới lúc em tặng quà rồi. Ra quán ăn tạm bát phở rồi đi lên trường luôn. Đi học thì hôm nay hình như nhìn phái yếu nào cũng xinh đẹp tươi tắn trong ngày này vậy, có D là không hiểu sao hôm nay tôi nhìn nàng lại thấy nàng đẹp lạ thường vậy, tươi tắn trẻ trung, hoạt bát....sẽ lại càng khó khăn khi kết thúc chuyện này đây. Lớp cũng tổ chức tặng quà cho các bạn nữ, rồi ngoài việc phân biệt giai cấp, bất bình đẳng giới từ toàn bộ các thầy cô giáo bộ môn thì mọi chuyện đều ổn, cho đến khi....
Vào giờ ra chơi, đang định lấy hêt can đảm ra tặng quà N thì cái cảnh tượng mà tôi đã trải qua trong quá khứ lại lặp lại. Một tốp con trai lớp lạ kéo vào lớp tôi, thằng con trai đi đầu ôm bó hoa hồng tiến về phía N và vẫn như xưa, cái lần ấy, Nhi cũng bỏ mặc lại thằng kia và chạy lại phía tôi kéo tôi chạy đến một góc khuất của khuôn viên trường rồi lại oà khóc ôm chắt cứng lấy tôi.
Lại là vậy ư, em kéo tay tôi chạy đi từ chối một người khác, rồi lại ôm lấy tôi rồi khóc như vậy ư. Lần trước như vậy liệu lần này có... Nhưng lần này tôi đã quyết tâm từ trước, nếu không giữ được tình bạn thì cũng chỉ ở phía xa quan sát N thôi. Không thể chấp nhận tình cảm này vì tôi đâu dám chắc sẽ đem lại hạnh phúc cho ai hay là sẽ quên được quá khứ.
- Em yêu anh. Không cần biết sẽ như thế nào, em sẽ vượt qua hết. Nhi nói trong hai hàng nước mắt
Có lẽ đây là lúc cho Nhi biết về việc trong quá khứ, dù đó là một phần mà em không muốn nhắc lại
- Vậy ư. N nhớ về việc P chưa nói lúc trước chứ? Giờ muốn nghe không?
-...
Vậy là em kể cho N về cái quá khứ ấy. Về tất cả, về tình yêu đầu ấy, về cay đắng đầu đời đó, rồi cả về khoảng thời gian đó...
- Em sẽ thay đổi, sẽ cố gắng để thay thế vị trí cô ấy trong anh.
- Không được đâu, mong N sẽ hiểu.
- Không thể ư?
- Có thể thay đổi à?
- Để em cùng anh xoá đi kí ức.
- Có thể sao? Cách nào? Đừng cố làm gì.
- Anh tồi lắm. Nhi hét lên trong hai hàng nước mắt, rồi chạy đi. Tôi không muốn mà thực sự là không dám đuổi theo N.
Chắc như vậy sẽ là tốt cho cả hai thôi, hay ít nhất là cho N, yêu tôi ư, bên tôi ư đáng không. Lang thang thêm một hồi rồi dừng chân ở một cái ghế đá khuất ở phía sau trường, lôi bao thuốc ra hút rồi ngủ quên lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy thì cả trường đã về, chắc D cũng về rồi, vì tôi lúc để N kéo đi đã nhìn thấy ánh mắt của D, phải chăng tôi quá tồi tệ thật, sẽ cố gắng giải thích sau vậy. Lên lớp lấy cặp và bó hoa mà sẽ dành cho N chậm bước đi lấy xe.
Ra lấy xe thì thấy Nhi ở đó, lạnh băng nhưng mang một nỗi buồn sâu thẳm, một nỗi buồn mà chính tôi gây ra. Tôi đến bên cạnh N, N có giật mình nhìn lại nhưng rồi ngay lập tức trở về vẻ lạnh băng khi nhận ra là tôi.
- Cho P xin lỗi và ít nhất cho P được coi N là bạn dù P không đáng.
- Cho P tặng N món quà này nhé, không có gì nhiều nhưng là tấm lòng từ tình bạn P dành cho N, xin lỗi vì tất cả. Chúc N ngày càng xinh đẹp và sẽ tìm được hạnh phúc.
Không nói nhưng đủ để hiểu là từ chối món quà của tôi, còn tôi thì cũng không sao, nhẹ nhàng đặt bó hoa vào xe N rồi lặng lẽ bước đi.
Tôi cũng đã sẵn sàng tâm lý rồi mà. Sẽ tốt cho em thôi, anh và em có lẽ mãi chỉ là hai đường thẳng song song...
Chap 41
Chuyện cũng đã vậy, ở đây cũng chán nên em quết định về quê cái đã, về với mẹ (chắc giờ là thoải mái nhất. Mà chắc sẽ có người thắc mắc là sao không thấy liên lạc về quê với nhưng người bạn hay hội anh em chơi cùng, vì thực sự từ ngày quyết tâm tu chí học hành năm lớp 9 thì em đã hạn chế rồi gần như không liên lạc với mọi người rồi nên giờ cũng thế, mà ở lớp thì lạnh lùng và khá khép kín nên cũng không có bạn.)
Về đến nhà thì có cả hai ông bà già ở nhà, chắc 20-10 nên ổng ở nhà nịnh bà già mình đây. Vào chào luôn ông bà ý.
- Uày mẹ có cái vòng đẹp quá ha. Em nhìn là biết ông già mới tặng rồi nhưng trêu đã.
- Thấy bố chu đáo không?
- Hì con tặng từ hôm qua rồi. Hoa của con đẹp như thế kia mà.
- Mày láo. Nhanh tay hơn cả bố.
- Con mà lại. Con hơn cha nhà có phúc mà.
- Phúc cái cóc khô. Tao mà không nhanh tay thì có phải hôm nay gặp đại hoạ không? Nói rồi trành ngay xa mẫu hậu ra.
Hahahahahaha hai bố con cười lăn
- Vậy về đây mệt không? Mà ăn gì chưa?
- Dạ con ăn rồi. Cũng hơi mệt ạ.
- Vậy vào luôn việc chính đây.
- Chuyện gì ạ?
- Quán cho anh đã xong rồi đó, giờ tự lo liệu đi.
- Vâng, con lên sẽ chuẩn bị trang trí, nhân sự rồi mẹ xem ngày cho con nha. Mà tìm một quản lí đáng tin cho con nha.
- Rồi nhưng chỉ cho mượn quản lí thôi. Bao giờ ổn định thì trả tôi. Mẹ em nói
- Vâng.
- Vậy là xong nhớ, giờ anh liệu đi cho chúng tôi.
- Hì con đi ngủ đã nhớ.
- Vâng ạ ông tướng. Hai ông bà già cùng đồng thanh.
Chạy lên phòng lăn ra ngủ luôn. Chắc mẹ vẫn dọn thường xuyên, vẫn sạch sẽ, chăn màn vẫn thơm phức( cô giúp việc thì mẹ em cũng không cho vào dọn vì sao thic mẹ chỉ nói là muốn chăm sóc em thôi. Lớn bm rồi mà cũng không muốn phiền mẹ nhưng mẹ thích vậy nên kệ mẹ thôi)
Dậy tắm tửa sạch sẽ xong xuống nhà, mẹ Linh và cô giúp việc đang trong bếp, thấy mẹ đang đứng chiên xù cá em định bốc trộm nhưng ai ngờ mẹ phũ thế gõ ngay cái đũa vào tay em.
- Mày ngủ cả ngày giờ định ăn vụng hả?
- Thì con phải từ trên ấy về thăm mẹ yêu quý mà.Để ăn thức ăn do mẹ nấu mà.
- Dẻo mồm. Rửa tay đi rồi ăn.
Chạy ù đi rửa tay, đang định quay lại bếp thì thấy Linh ở ngoài phòng khách. Linh thấy tôi thì ra hiệu gọi và bảo tôi đi theo.
Linh gọi tôi ra ngoài cổng, không biết có gì bí mật vậy.
- Chuyện gì vậy bé?
- Dạ.
- Gì?
- Chị ấy. Vì trước đây nên không bao giờ Linh nhắc đến cô ấy với tôi hay tên cô ấy. Nhưng sao giờ lại nhắc.
- Chả liên quan nữa rồi.
- Chị ấy....
- Sao....
- Thì chị ấy..... Chị ấy định tự sát và để lại bức thư là vì quá ân hận vì đã bỏ anh.
- Sao giờ em mới nói? Mà sao tất cả mọi người cũng vậy?
- Thì tại trong thư chị ấy bảo không cho ai gọi hay nói cho anh hết và lúc tỉnh cũng vậy. Mà hai bác cũng không muốn anh phải dây dưa gì đến chị ấy nữa. Lần trước hai bác đã lo lắm rồi. Nhưng em...
- Giờ cô ấy sao rồi?
- Chị ấy giờ đang lằm viện, đã không sao rồi ạ, giờ chắc có chị Vân chăm sóc đấy anh.( Vân là cô bạn thân nhất của cô ấy)
Sao phải làm như vậy chứ, biết là tuổi trẻ bồng bột nông nổi nhưng đâu phải như thế. Làm như thế có giúp được gì không hay chỉ làm khổ những người xung quanh em và cả tôi. Nếu thực sự em có làm sao thì đó lại là nỗi của tôi chỉ khiến tôi thêm dằn vặt đau khổ thôi. Chạy vào báo mẹ đi có việc một lát rồi ù ra lấy xe.
Gọi ngay cho Vân.
- Alo, P hả?
- Ờ P đây.
- Ukm sao nay gọi cho Vân vậy?
- Thì có chuyện muốn hỏi.
- Chuyện gì?
- Có đúng cô ấy tự sát không? Mà vì tôi phải không?
- ....
- Có phải không?
- Thì...
- Nói nhanh đi.
- Thì đúng vậy.
- Vậy giờ cô ấy đang ở đâu?
- Thì Vân cũng đang ở đây, bệnh viện X ý.
Chạy nhanh vào bệnh viện, gọi cho Vân rồi đến phòng bệnh của em.
Nhìn em trong bộ quần áo bệnh nhân, tay thì là dây truyền dịch, em lằm đấy vẫn bé nhỏ như xưa, tôi đau lắm em biết không? Đâu phải làm như thế?
- Sao ngốc thế?
- Em...em.....
- Biết làm thế bao nhiêu người phải lo lắng không? Biết thế là trẻ con ấu trĩ lắm không?
- Em biết em đã sai. Đã sai khi bỏ anh. Đã sai khi làm anh đau khổ. Nhưng thực sự em nhận ra rằng em không thể sống thiếu anh. Em vẫn rất yêu anh. Hức hức
- Vậy sao không cho ai nói?
- Vì em sợ anh lại nói như lần trước ý, sợ anh chỉ thêm khinh bỉ em thôi...... Hức hức
Vậy ư, cuộc tình mà làm tôi đau khổ, người con gái tôi muốn quên từ đã lâu, giờ lại về bên tôi ư? Tôi không chắc nó sẽ đi đến đâu sẽ như thế nào? Nhưng bây giờ đối với tôi tình yêu đó thực sự vẫn tồn tại và rất lớn. Chắc chắn rằng " TÔI VẪN YÊU CÔ BÉ ẤY"
Ôm em vào lòng, cứ để cho em thút thít tôi giờ chỉ cần biết là em đang bên tôi và tôi thực sự yêu em, thủ thỉ vào tai em:
- Anh yêu em. Cô bé hay khóc của anh...
Em lại tròn mát nhìn tôi, sao lại yêu đến thế chứ. Em thôi khóc chỉ đỏ mặt dũi vào ngực em. Hạnh phúc chỉ có thế thôi, đơn giản và ấm áp.
Nhưng lúc này tôi chợt nhìn qua Vân, trong mắt Vân có một điều gì đó rất lạ, chỉ thoáng qua nhưng đủ để làm tôi có chút gì đó phải suy nghĩ, nhưng cũng tạm gác qua một bên đã, giờ điều quan trọng nhất là con mèo con trong vòng tay tôi kìa.
20-10 1 ngày 1 người 2 hạnh phúc. Ngàn lần đau
Vẫn như vậy hạnh phúc lại đến với tôi vào cái ngày ấy. Tạm để em ở lại để về theo lệnh gọi của sếp, thôi thì chiều lại vào với em.
Chiều 2h đã chuẩn bị rồi vào thăm cô ấy. Vân thấy em thì bảo về nhà đã tối vào, còn em ở lại chăm sóc cô ấy. Vẫn ngủ như mèo, nhìn em ngủ như con mèo con mà em lại càng thấy yêu hơn.
Em ngồi vào cạnh giường cô ấy rồi ngủ quên lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy thì đã thấy cô ấy dậy rồi và đang ngồi nhìn em.
- Mấy giờ rồi?
- Hì 4h rồi anh.
- Sao không gọi dậy?
- Hì tại thấy anh ngủ ngon quá.
- Chỉ ăn với ngủ thế này thì chết.
- Anh đẹp mà lo gì.
- Ai bảo tự lo đâu. Lo con heo đây này
- Thế sao còn yêu? Chu mỏ lên, thể là em cắn cho một phát à nhầm hôn cho một phát.
Ngồi như vậy mải nói chuyên tới lúc chợt nhớ ra thời gian thì đã 7h tối rồi.
- Chết, muộn thế rồi à. Em đói chưa?
- Dạ cũng đói rồi anh.
- Rồi, ngồi đó anh đi mua cháo cho.
- Ăn cái khác đi anh?
- Không được đang là bệnh nhân mà.
- Không chịu đâu mà.
- Bao giờ ra viện anh dẫn đi ăn sau.
- Anh nhớ đó.
- Ừ. Ăn như heo à.
- Hì thế mà có người yêu á.
- Rồi chịu cô rồi.
Xuống mua cháo cho cô ấy xong đi lên thì Vân đã đến từ lúc nào, chào hỏi qua nhưng vẫn để ý thấy ánh mắt lạ của Vân. Kệ đã mang cháo vào cho cô ấy. Nhìn thấy cháo cô ấy lại làm lũng:
- Anh đút cho em ăn đi.
- Sao lại thế? Tự ăn đi.
- Tay em đau này, mà em đang là bệnh nhân đó.
- Còn Vân kìa.
- Không, anh đút cho em cơ. Nhìn mặt cô ấy mà em không phản kháng được.
- Vâng, em làm thưa sếp
Em cứ như vậy ngồi đút cho cô ấy ăn cháo, thấy sến sến nhưng mặc kệ, yêu mà. Nhưng thỉnh thoảng ngó sang nhìn Vân thì vẫn bắt gặp ánh mắt ấy từ Vân.
Lần này em quyết định tìm hiểu thử, em đã quá tò mò về ánh mắt của Vân rồi. Và em đã nghĩ ra một cách. Chạy ra ngoài mua một con đen trắng khác, một quả pin khoẻ đủ để treo gọi qua đêm. Tranh thủ lúc cô ấy ra ngoài đi vscn cùng Vân em bấm máy mới mua gọi qua máy em rồi để vào chân giường bệnh của cô ấy. Xong cứ để hai máy gọi nhau như vậy rồi chào Vân và cô ấy rồi đi về nhà.
Ngồi nhà nghe ngóng tin từ điện thoại đến hơn 9h thì chắc đến giờ ngủ ở bệnh viện. Chắc mình quá đa nghi rồi.
Nhưng thật sự điều mà em không mong muốn nhất đã xảy ra. Đang định tắt máy thì.
- Mày quay lại với P thật à? Giọng Vân
- Cái gì? Nó thì tao yêu đương nỗi gì? Đúng là giọng cô ấy rồi, sao nghe như dao cứa vào lòng vậy.
- Sao mày.....
- Là tao diễn thôi.
- Diễn?
- Ừ.
- Vậy giờ mày tính sao.
- Thì tao cứ diễn ở bên nó như vậy. Nó ngu như thế tao cứ moi dần tiền của nó mà sống thôi, ông bà già tao đã không cho tiền thì tao tìm cách khác thôi.
- Mày ác quá không vậy?
- Sao nào? Tại nó quá tin người thôi. Hahahahaha giọng cười ấy, không phải của một cô gái ngây thơ hồn nhiên nữa rồi, đó như giọng cười man rợ làm tôi lạnh sống lưng.
Vậy ư? Giờ tôi mới thấm cái câu "ở đời chả tin được bố con thằng nào hết, mà kể cả bản thân mình" tin tưởng ư. Tưởng chết lâu rồi. Cầm lòng không điên lên, lặng lẽ đi lên sân thượng ngồi cho nhẹ đầu, sáng mai tôi sẽ kết thúc chuyện này.
Sáng hôm sau tôi vẫn đến bệnh viện bình thường, mua thêm một âu cháo.
- Anh đến rồi à?
- Ừ. Ăn cháo này
- Cháo gì vậy anh?
- Cháo TIM đấy.
- Tim?
- Ừ tim tôi đấy.
- Sến quá đi. Yêu anh nhất đấy.
- Vậy ư? Tôi cảm động phát khóc này.
- Anh sao vậy?
- Vậy thì kết lại đi. Tối qua tôi nghe hết rồi.
- Anh..... Sao anh biết?
- Rất đầu tư cho vở kịch nhưng kịch bản của cô lỗi quá. Rồi em lấy chiếc điện thoại ở chân giường ra.
- Vậy thì tôi cũng chả cần phải diễn nữa. Coi như phí mất ít máu và nước mắt vậy. Nói dửng dưng
- Hừ. Một nụ cười nửa miệng, lần này thì thực sự là một nụ vười khinh bỉ. Bỏ lại người con gái đó, bước đi lặng lẽ qua hành lang bệnh viện.
Tôi đã làm gì có lỗi với em ư? Hay đã làm gì có lỗi với ông trời để giờ đây lại phải gánh chịu thêm lần nữa cái đớn đau ấy. Quá đủ rồi, tôi lại đến bar, ngồi đó chỉ biết uống và uống. Chỉ mong cho say ngất đi để có thể tạm quên đi mọi việc hay ít nhất có thể coi như một cơn ác mộng. Nhưng càng uống càng tỉnh, tôi không sao rũ đi được những câu nói của em, em giờ là loại người như vậy ư? Mới lớp 10 thôi mà mới 16 tuổi thôi mà, sao lại có thể nhan hiểm thủ đoạn như vậy. Đau tôi đau thực sự và lại như lần trước tôi lại tìm tới săm.
Chap 43
Có lẽ sẽ có người bảo nó quá yếu đuối hay trẻ trâu, mà có lẽ là vậy thật. Sau lần thứ hai vì một người con gái mà đau khổ thì suốt một tuần sau nó chỉ ở bar và quán xăm, không liên lạc hay nói chuyện với ai. Xăm không phải là đú đởm đâu mà là muốn có một cảm giác đau đớn trên cơ thể để quên đi cái đau đớn trong lòng thôi. Mang trong tim lỗi đau không tả và mang trên người thêm những nỗi đau thể xác. Tay trái giờ xăm kín xuống tận bàn tay, hoa hồng đỏ trên bắp đã là một chữ B lồng trong một đôi cánh rồng và bị xiên từ trên xuống bởi một con dao, lại vân theo lên trên cả cổ hình một số hoa văn. Phía trong phía dưới cánh tay là dòng chữ "sống để chết". Chữ B là vì nó là chữ thứ hai trong bảng chữ cái với lại là chữ đầu của black, đen màu đen như cuộc đời nó. Còn dòng chữ kia thì chả sâu xa gì đâu vì lúc đó nó thực sự chán đời.
Chắc sẽ mãi mù quáng như thế cho đến một đêm nọ, hình bóng một cô gái nhỏ bé lách qua mọi người và cố tránh những trêu đùa từ đám trai lạ. Cô đứng lại khi đã nhìn thấy người cần tìm, đau lòng nhìn hắn trong bộ dạnh thê thảm, đang ngồi nốc hết trai ken.
Đang định chạy lại chỗ tên kia thì cô bị một đám chặn lại. Toàn một đám con trai đầu xanh đầu đỏ. Đi đầu và đang đứng chắn cô bé là một tên nhuộm tóc bạch kim nhưng để dài vốt keo nhìn như cái ổ...