* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Voz Cô giáo chủ nhiệm của tôi Full Chap

....................... - Lúc đó đúng nghĩa là đứng hình luôn.

- Đi đi!!!!

- Dà.. dạ.

Lúc đó coi như là hành động theo quán tính luôn các bác ạ, tôi cũng chẳng còn biết trời trăng mây gió gì hết, bước vô lấy cái cặp bước ra trong khi tập sách còn để một ề trên bàn.

Ra khỏi lớp thì thấy bà thím đang nói chuyện với thầy Sử để xin cho tôi được nghỉ tiết, lúc tôi lại gần thì thầy khẻ gật đầu với cô rồi bước đến xoa đầu trấn an tôi, lúc đó hầu như chẳng có cảm giác gì. Tôi chỉ biết trong đầu đang đặt ra muôn vàn câu hỏi tại sao mẹ tôi lại xỉu cơ chứ, có bao giờ như thế này đâu. Rồi có khi nào....

Khi ý thức được là bà thím nắm lấy tay tôi và kéo lại ghế giáo viên ngồi, tôi chỉ nhìn bả rồi ngay sau đó lại lãng tránh ánh mắt ấy ngay, chẳng biết làm gì cả.

- Cô không dạy à?

- Không, tiết sau mới dạy lớp mình luôn.

- Ừm.

Chúng tôi ngồi ở đó tầm 15p sau thì trước cổng nghe tiếng bóp còi xe, nhìn ra thì chiếc Zace đang đỗ ở đó, chắc là chú Trí rước rồi, tôi đứng dậy quên luôn cả việc đang ngồi với bà giáo, cảm giác lúc đó như vẫn thấy ô tô nó vẫn còn quá là chậm, tôi muốn bay thật nhanh đến bên mẹ cơ.

Đi được vài bước thì thấy ai đó nắm tay mình kéo lại.

- Bình tĩnh đi, em như vậy cô rất lo.

- ......................

- Một tí lên trên đó thì xem tình hình thế nào rồi mượn điện thoại ba gọi về cho cô.

- ......................

- Nghe chưa?

- Dạ, em đi nha.

- Ừa, chắc không có gì xảy ra đâu.

Tôi gật nhẹ nhiều lần liên tiếp rồi nhìn người yêu xong chợt nhếch mép lên như muốn nói rằng mình ổn. Đáp lại cũng là ánh mắt hơi híp lại chứng tỏ sự tin tưởng từ cô. Xong tôi vội chạy thật nhanh ra cổng rồi ngồi lên xe chú Trí. Khi nhìn qua cửa sổ tôi vẫn thấy cô đứng im nơi đó và nhìn tôi đi.

Người con gái ấy, luôn là hậu phương cực kì vững chắc cho tôi.

Lên bệnh viện tỉnh thì ba tôi đã ở cổng chờ rồi, tôi xuống xe và chạy theo ba vào trong, quăng luôn cái cặp trong xe. Tôi còn nhớ khu đó là nơi nồng nặc mùi thuốc nhất mà tôi từng đặt chân đến, giờ thì khu đó đã bị đập đi để xây khu bệnh viện khác rồi.

Bước vào đến phòng nơi mẹ tôi đang nằm, tôi từ từ tiến lại chiếc giường ấy, mẹ vẫn đang nhắm mắt và có lẽ lần đầu tiên tôi ý thức được là mẹ đẹp đến nhường nào, hơn mọi lời nói, hơn mọi cách miêu tả. Mẹ tôi nổi bật với làn da trắng không tì vết, tóc dài vàng nâu uốn lượn nên rất nhiều người nghĩ mẹ tôi là con lai. Rồi thì khuôn mặt hình chữ điền phúc hậu với nét mặt giống hệt ông ngoại. 2 anh em nhà tôi không giống mẹ, càng không giống gì bên ngoại nên mẹ hay bảo là hình như mẹ đi đẻ mướn cho ba. Những lúc đó tôi hay cười khì để lấy lòng mẹ. Nhưng thay vì nằm như thế này thì mẹ có thể ngồi dậy cười không? Mẹ cười đẹp lắm mà mẹ.

Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi ý thức được rằng mình sợ mất mẹ đến như thế nào.

Trong phòng lúc đó có mỗi mình ba và tôi, chú Trí có vào nhưng cũng đi về cơ quan làm. 2 cha con tôi cứ nhìn mẹ mà không nói gì với nhau cả, cho đến khi bác sĩ đến khám cho mẹ thì tôi mới lùi xa ra một tí.

Thật ra trước khi tôi tới cho đến lúc đó thì mẹ tôi thực tế đang ngủ thôi, chứ xỉu xong đưa lên bệnh viện thì cũng đã tỉnh rồi. Bác sĩ khám xong nhìn thần sắc của mẹ cũng không gọi là vừa mới xỉu xong, nhìn mẹ cười khi thấy tôi đang đứng xớ rớ đó làm trái tim này đập nhanh hơn 1 nhịp.

Hú hồn.

Sau đó thì mẹ tôi về và tịnh dưỡng 2 ngày, cha con tôi cứ như là thay ca chăm mẹ, lúc nào tôi đi học thì ba ở nhà và ngược lại. Hôm mẹ xỉu tôi cũng quên không gọi cho cô Phương, tới lúc lên lớp học thì chợt nhớ, bả nhìn tôi rồi cũng cười cười, như thấy tôi đi học lại là biết mẹ tôi không sao rồi.

Tới chủ nhật tuần đó, tôi đến nhà bả, và lần đầu tiên ở trước mặt bả, tôi khóc... như một đứa trẻ lên ba.

Ps: đang onl đt nên post tạm thế này, mai sẽ đưa chap vào ghi chú sau.

CHAP KẾT THÚC: PHẦN 1

Tôi đã có quyết định, thôi thì nên viết chap dài đểkể lại khái quát những việc xảy ra từ năm lớp 11 đến cuối năm 12. Tôi cũngkhông hy vọng các bác hiểu cho tôi gì cả, chỉ là tôi không muốn các bác phải cứtiếp tục chờ đợi và bản thân tôi cũng không muốn thất hứa một cách lố bịch nhưthế, dù chỉ là trên mạng thôi.

Ngày ấy, tôi còn nhớ khi nghe tin mẹ mình do bịstress nặng trong một thời gian quá dài, bà đã bị tai biến mạch máu não. Khinghe cái tin động trời đó, tôi nhìn ba tôi thật lâu và tất cả những kí ức tươiđẹp nhất của những năm qua ùa về. Từ lúc nào vậy? Tại sao mẹ lại bị stresstrong 1 thời gian dài? Trong khi đó, con trai của mẹ vẫn vô tư lự mà chạy theonhững gì nó cho là đúng, chỉ nghĩ đơn giản là ba tôi có tính hơi trăng hoathôi, tại sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này chứ?

Tôi ước, giá như mình không ở trong cái tình cảnhnày, tôi cảm nhận ba tôi, ông ấy đang bối rối trước ánh mắt đầy rẫy những câu hỏicủa con trai ông ấy. Và tôi bước ra khỏi nhà, với chiếc xe đạp.

Không nói thì các bác cũng biết tôi đi đâu rồi. Đếnnhà cô giáo là sự lựa chọn duy nhất và tôi biết có lẽ ba tôi cũng đoán ra tôi sẽđến đó,. Vừa nhìn thấy cô, có lẽ là niềm an ủi lớn lao nhất của tôi lúc này, tựdưng tôi bật khóc các bác ạ. Tôi khóc thật to, tôi ngã khụy xuống nền đất và dọngtay bôm bốp xuống nền nhà mặc cho cô ôm lấy tôi can ngăn hết lời. Cho đến khinhững ngón tay dần tê dại thì cũng là lúc tôi ôm ghì lấy cô, tôi không tự chủđược mình. Cũng có thể là do tôi muốn tìm lấy một cái gì đó bấu víu, tôi hônlên tất cả mọi thứ trên cơ thể cô, môi tôi trườn dài xuống từ tai rồi cổ, rồilên mặt. Tôi xốc cô lên ghế và vẫn cúi xuống hôn như điên như dại cho đến khi bảnnăng đàn ông trỗi dậy, tôi bắt đầu đưa tay xuống chuẩn bị kéo áo cô lên thì bịmột bàn tay chặn lại. Đôi mắt đỏ hoe ấy đang nhìn tôi và lắc đầu. Có lẽ đó là mộtliều thuốc cảnh tỉnh, tôi ngồi dậy suy nghĩ về mọi điều và bắt đầu đi trả lờinhững câu hỏi mà khi nãy mình đã tự đặt ra. Không biết thời gian trôi qua baolâu mà tự dung nhìn lại, cô giáo đang dụi dụi má vào cái tay của tôi, bàn taybé nhỏ đang dần xen kẻ rồi nắm lấy bàn tay đang run rẩy. Đúng thật, cô ấy, có lẽlà người mà cả đời này tôi phải bảo vệ.

Sau khi tỉnh táo lại cũng là lúc cô bắt tôi kể, tôikhông còn nhớ chính xác thời gian hôm ấy chúng tôi kết thúc cuộc nói chuyện làmấy giờ, hình như là 4h sáng. Cô là người đầu tiên và có lẽ là cuối cùng biếtđược những bí mật của nhà tôi, những gì mà chú bác bên nội đã đối xử với mẹtôi, bà nội đã tệ bạc với mẹ, và giờ tới ba tôi, nguyên nhân chính để đẩy mẹ đếncon đường này. Tôi hận chính mình, tôi không hiểu vì sao khi xem phim, nhìn thấygia đình người ta đổ nát, tôi tội nghiệp những đứa con trong phim, vậy, ai tộicho tôi? Tôi đã làm gì sai? Tôi đã cố công học hành, mang lại tự hào cho ba mẹ,cho cả dòng họ. Tôi nào có thua kém bất kì ai? Vậy tại sao tôi lại rơi vào cáicảnh này cơ chứ. Lúc đó ngẫm lại thì đúng là tầm 1 năm nay ba tôi có những biểuhiện rất kì lạ, tôi không để tâm vì một phần mê bà giáo, 1 phần vì tôi cũngnghĩ ba tôi trăng hoa bên ngoài nhưng cũng sẽ phải tự giải quyết mà về nhà làmchồng tốt cha tốt. Khi đó, tôi nghĩ như vậy.

Và rồi sau vài ngày, mẹ tôi cũng bình phục nhưng bàvẫn im lặng, tôi hỏi thế nào cũng không trả lời lí do tại sao hôm đó mẹ và côNhư ôm nhau khóc. Sau thêm 1 tuần thì chúng tôi đi cắm trại. Tôi cũng cố mà rặnra những cái cười với lũ bạn, tranh thủ những thời gian rảnh thì lượn lờ bên bàgiáo. Thời gian đó bà thím nhìn tôi với ánh mắt trìu mến hết mực, lâu lâu khôngcó người thì luôn đưa tay bẹo má tôi rồi cười híp mắt. Dạo đó có trò đó nữa cơđấy, nhưng mà tôi thích, hành động đó như vơi bớt được nỗi buồn trong tôi nhiềuhơn.

Tối đốt lửa trại thì lợi dụng mọi người đang quay quầnbên đống lửa, tôi nắm tay cô dẫn ra sau nhà xe của Ủy ban rồi “giở trò”, tấtnhiên chỉ là ôm hôn thắm thiết vì cả ngày chả được ôm cái nào chứ đừng nói làhôn. Cũng không có biến gì đâu, các bác đừng trông mong, haha, tôi kĩ trong mấychuyện nhạy cảm lắm. Thật ra trong ngày cắm trại cũng có vài chuyện ngoài ý muốnnên lúc bên nhau bà thím có nhéo mấy cái khắp người cho đỡ tức, trong khi đótôi cảm thấy mình chẳng làm gì sai.

Rồi thì cũng gần kết thúc năm, công trình hoàn tấtthì ông Dương cũng biến, làm gì có lí do ở lại, nên tôi cắm hẳn ở nhà bà giáo đểôn thi luôn. Tất nhiên bà thím nhà tôi luôn công tư phân minh nên tôi cũng cốmà kiềm chế thú tính lại. Gần thi thì tôi đi chơi biển với cơ quan ba cho bọnnhỏ xả stress. Chuyến đi đó có lẽ là lúc tôi bất hiếu nhất với mẹ, tôi đã quỳdưới trời 1 lần, vừa khóc vừa uất ức, nhưng nghĩ các bác cũng méo rảnh để nghenên tôi cũng chả kể làm gì.

Sau chuyến đó thì tôi đã ngoan lại ngoan hơn, mẹ nóigì tôi cũng nghe theo, thi xong mẹ bảo vào Nguyễn Khuyến học. Tôi thì phân vândữ dội lắm nhưng sau vài ngày được anh chị bên ngoại, bà thím khuyên thì tôicũng cố mà hoàn thành ý nguyện mọi người mặc dù chả ham hố về cái trường đó. Tấtnhiên, vì méo có bà thím mà. Cả tháng 6 bả về nhà nghỉ hè, còn gia đình tôi thìkhăn gói đi xuyên việt 1 chuyến để chuẩn bị tiễn tôi lên đường “nhập ngũ”.

Ngày đầu tiên xuống trường, tôi đã phải trố mắtra vì có một dáng người vô cùng quen thuộc, vâng, là bà thím chứ không ai khác.Gặp nhau trong cái không khí nhộn nhịp tiếng người qua kẻ lại, tôi cũng khôngnói được nhiều, chỉ là biết nhỏ em đáng ghét mà tôi gặp mấy tháng trước cũng vừavào trường luôn. Có thể vui hay buồn đây nhỉ?

Và đúng là oan gia khi chúng tôi đều là những họcsinh mới và cùng vào lớp 12D6, bi kịch. Tôi chẳng hứng thú gì, đến lớp canh menhỏ đó, nó vừa để mông xuống bàn 2 dãy giữa là tôi lượn xuống bàn 7 dãy ngoàicùng, gần cửa, mà ngồi. Không bao giờ muốn chung chạ với nhỏ này.

Rồi thì 2 tháng hè cũng kết thúc, trường tôi có sựxáo trộn nhỏ là lớp tôi sẽ dựa vào điểm kiểm tra trong 2 tháng qua mà phân lớp.Tôi được vào 12D1 vì điểm số cao nhất lớp đấy, cũng có thể gọi là đứng nhì trườngkhi so bảng điểm với mấy đứa lớp 12D1, có gọi là vinh dự không? Không. Vì tôihoàn toàn không quan tâm đến điều đó. Và tiếc thay, thầy giáo đã xếp cho tôi vớicon nhỏ em bà thím cùng 1 bàn, ngồi kế nhau và đặc biệt, tôi biết nó cũng ghéttôi ra mặt.

Chuyện đó đến tai bà thím ngay chiều hôm ấy, vừa ăncơm ra là tôi ôm cái điện thoại công cộng của trường liền, cũng nhận lại đượccái cười ngất của bả. Rõ rang là cố ý trêu tôi, thừa biết tôi ghét em bả, xongrồi còn kể ra mấy điểm tốt vớ vẩn của nhỏ em, kiểu như hướng cho tôi có cáinhìn thân thiện hơn. Nhưng thật sự ấn tượng đầu đã không tốt thì dù nó có làmgì cũng không tốt hết, tôi cố chấp và cứng đầu vậy đó.

Rồi thì những ngày sau đó cứ lặp đi lặp lại, sáng họctới trưa, ăn cơm xong về nội trú ngủ, chiều 1h dậy lên lớp, rồi 5h lại xếp hạngvào nhà ăn cử chiều. Khi bọn nó lên lên cầu thang và tranh giành phòng tắm cũnglà lúc tôi ôm dính cái điện thoại công cộng mà nói nhớ nói thương bà giáo cho tớikhi gần 6h thì mới bò lên tắm. Mãi thế thì cũng không hay nên cố dành tiền muacon dế cùi bắp rồi bỏ sim vào để tối tối nói chuyện cho dễ. Tôi đã lấy mọi lído, hết dụ cho đến uy hiếp, rồi xong năn nỉ cho đến tự than vãn thì bà giáo mớinể tình kêu anh em, mà chắc bả cũng thích lắm. Tập mòn mỏi thì khoảng tháng saulà bắt đầu kêu “thông thạo” thì tôi bắt đầu có những cuộc đào tẩu.

Chẳng là khối 12 bọn tôi thứ 7 chủ nhật sẽ phải ởluôn trên này để học hành, chỉ được nghỉ mỗi tối thứ 7 không phải lên lớp chứchủ nhật thì buổi sáng phải lên. Tuy nhiên riêng lớp tôi thì gặp thầy quản nhiệmthuộc loại dễ, với thầy cũng thấy mấy đứa trong lớp cũng chẳng cần nắm đầu bắthọc nhiều làm gì nên đặc ân luôn cả ngày chủ nhật. Tất nhiên tôi chả nói chuyệnđó với ba mẹ tôi làm gì, nói ra thì phải về nhà, mà đã về nhà thím chả có mấylúc đi gặp bà thím được. Vậy nên tôi nhờ một thằng khá là thân trong lớp sẵn tiệnba nó xin nó ra thì xin cho tôi luôn. Thế là mỗi thứ 7 đều có thể đi về nhà bàthím, rồi chiều chủ nhật bò lên để kịp cho tối lên lớp học, có dư thời gian đểhí hửng với nhau.

Nhưng được 2 tuần thì có biến, biến này hơi bị lớn.

CHAP 88: THÚ DẠ QUANG

Chắc các bác cũng đang có thắc mắc là sau 8 tháng thì tôi hiện tại đang như thế nào, làm gì ở đâu, và còn một điều siêu thắc mắc nữa là bà thím sao rồi? Có lẽ.. à phải nói là hiển nhiên là bà thím Đặng Mai Phương được quan tâm nhiều hơn tôi gấp bội mà. Kiểu như nữ chính hiền lành với thằng nam phụ phản diện dòm mặt là muốn tọng cho vài cú vào mặt vì tội hứa lèo rồi hớ ra là bỏ mặc anh em. Tôi sẽ dành ra một chút để trả lời cho những câu hỏi trên trước khi review lại những ngày tháng của quá khứ.

Tôi hiện tại cũng chỉ là một thằng vô công rỗi nghề bình thường dân dã thôi, phải 2 tháng nữa mới bước lên máy bay qua Nhật. Mà nói ra cũng ngộ, khi tôi nói tôi qua Nhật, tụi bạn trong lớp Đại học cứ gọi là xuýt xoa bảo tôi sướng này nọ, thế mà giờ có một số đứa đã lượn lờ qua đó từ đầu tháng 4 với lý do được công ty cử đi. Vầng, một cảm giác rất yomost các bác ạ.

Còn về bà thím, cũng chẳng có gì thay đổi. Bả đang vi vu ở nơi cũ chốn cũ mà mấy năm nay vẫn ở. Lâu lâu tôi kiếm chuyện gọi điện cho một người để biết về thông tin bả thôi. Các bác cũng hay nói sao tôi bình chân như vại vậy, chẳng sốt sắng lo cho người yêu hay sợ bả có chồng này kia. Sẵn đây nói luôn: thực ra về cái sự lo lắng hay quan tâm thì tất nhiên tôi còn nóng ruột gấp trăm lần những gì các bác có thể tưởng tượng. Nhưng giờ nóng ruột ích gì? Tôi đã mong ước cả ngàn lần là tại sao ba mẹ cho tôi đi du học không phải là Pháp mà lại là Nhật? Cuộc sống này chẳng có gì mà dự liệu trước cả, tôi vẫn phải sống, chỉ mong là có một ngày công thành danh toại, có được một việc làm mà tôi có thể vỗ ngực trước gia đình bà giáo để họ có thể giao cô ấy cho tôi. Còn về chuyện sợ bả lấy chồng thì thú thật tôi chẳng sợ, vì đã có người đảm bảo với tôi và lời hứa đó không bao giờ xoay chuyển. Cũng chính người đó đã đặt ra điều kiện tôi phải thành công trong cuộc sống thì mới chấp nhận cho Đặng Mai Phương và tôi ở bên nhau.

Chỉ là vậy thôi, hiện giờ thì chỉ có vậy. Bấm bụng mà chờ, mà cố gắng.

Quay lại với review nhé!

Tôi đã từng nhắc đến trong đoạn review CHAP KẾT THÚC PHẦN 1 là khoảng đầu năm học thì có biến hơi bị lớn. Nhưng trước khi review khúc đó thì tôi xin review lại những ngày trước đó 2 tuần. Vì cũng có nhiều điều cần nói, cũng có vài chuyện thú vị cần kể, hê hê.

Trước khi bước vào năm học chính thức thì tôi có học hè, mà học hè cũng hơn một tháng rưỡi. Và tất nhiên dù có đù đến cỡ nào thì cũng phải quen bạn mới. Vâng, và ở đây lớp 12D6, tôi đã vô tình quen 2 thằng Thịnh và Nghĩa. 2 thằng này tôi nói thẳng một câu là tính khí cực kì khác nhau, nhưng lạ một cái là tụi nó chơi thân với nhau còn hơn cả anh em, kiểu như nam châm khác dấu ấy. Tất nhiên tôi chẳng có cái cảm giác ghen tị hay gì gì đó của bọn con gái cả, chơi vui thì chơi thôi. Rồi đến khi bước vào năm học, 2 thằng đó sức học cũng ngang nhau nên được xếp vào 12D3, còn tôi thì ở 12D1 nhưng tôi cũng hay qua lớp tụi nó chơi.

- Ê Nguyên, xuống cantin làm tô mì mày, tao đói quá. – Thằng Nghĩa đứng trước cửa lớp tôi mà gọi lớn.

- Sáng không ăn à?

- Mẹ, sáng nay ăn miến, tao nói thiệt chứ không dính kẻ răng nữa.

Thế là 2 thằng dắt nhau xuống mỗi đứa làm 2 tô mì xong lên, mà lên thì tôi hay lượn luôn sang 12D3 chơi. Chứ gì nữa, về lớp cũng ngồi với con mắm.. à, là cô em gái quý hóa nhà thím Phương, người được mệnh danh là lớp trưởng suốt những năm đi học, tên là Uyên Dung các bác ạ. (Méo đẹp, còn lâu mới sánh bằng Đặng Mai Phương của tôi)

- Ể, con gì thế? – Tôi vừa ngồi lên bàn của thằng Thịnh trong khi thằng này đang úp mặt xuống bàn ngủ.

- Con chó, mày đui à? – Nó nghe giọng tôi cũng cố mà ngóc đầu lên, thiệt tình, như thằng nghiện.

- Thì tao biết, mà ý là làm bằng gì? Giống ngọc thế?

Vâng, tôi không biết là thằng này nó nghĩ cái gì mà qua ánh nhìn của nó ám chỉ rằng… mày từ dưới đất mới chui lên hả Nguyên? Hay từ trong hang hốc gì đó trên núi chưa được phổ cập?

- Mày thiệt không biết con này hả?

- Không!?

- Làm bằng dạ quang. Này con bạn thân mua cho tao để làm bùa đi thi.

- Vãi cả bùa. Bạn thân hay người yêu.

- Kệ tao mày, trả đây!!!

Và thế là nó giật luôn con chó dạ quang trên tay tôi rồi nằm vật trên bàn tiếp. Ta nói cái thằng gì đâu nóng tánh, mà tôi để ý rồi, dạo gần đây hễ nhắc tới con nhỏ đó là thằng Thịnh nó quạu quạu thế nào ấy. Chắc bé ấy là hoa đã có chậu, chậc, tội nghiệp.

Mà thôi, chẳng quan tâm lắm đến vấn đề đó, tôi là tôi chỉ chú ý đến con chó dạ quang trong tay nó thôi.

- Ê, thế mấy con đó mua ở đâu?

- Ai biết đâu, mà mày kiếm mấy cái nhà sách là có thôi – Nó trả lời khi vẫn gục mặt trên bàn.

- Ố kề…

Chiều chủ nhật.

- À mẹ ơi, chiều nay mấy đứa nhóm con nó rủ đi chơi, mẹ cho con đi nhá ^^

- Cứ hễ về là đòi đi chơi!!!

- Đâu mà mẹ, cả tháng rồi chưa đi. À mà mẹ cho con mượn xe nha.

- Mày về với mẹ hay về chơi với tụi bạn mày hả?!

- Thôi mà, mẹ cho con đi đi.

- Rồi mày đi bị gì thì sao? Chưa có bằng gì hết.

- Thì con chạy thiệt chậm, thiệt là chậm luôn. Nha mẹ, cho con đi đi.

Thế là mè nheo một hồi thì mẹ tôi cũng phải cho, tất nhiên tôi cũng xi nhan với nhỏ Hạnh là chiều nay nếu mẹ tôi có hỏi tới thì cũng làm ơn làm phước nói là mệt không đi cùng nhóm, không là bể mánh. Năn nỉ ỉ ôi đã nó cũng chịu, thiệt chứ, chưa có cái khổ nào hơn cái khổ xạo ke với mẹ.

- Ủa? Vô đây chi đây? – Vâng, câu chào đón đầu tiên của bà thím nhà tôi đấy?

- Không muốn anh vô? Mà lâu lâu được chạy xe nó đã thiệt chứ, hờ hờ.

- Xì, tui mà ế là tui trù dập mấy người!!!!!

- Ủa? Sao ế?

- Mệt! Vào đi!!! Mà sao mặc đồ đàng hoàng vậy? – Bả vừa đi vào nhà vừa nói, giờ mới để ý là nay chơi style quần soọc luôn, lộ 2 cặp đùi trắng nõn nà như thế này...

<< 1 ... 52 53 54 55 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Voz: Thằng hề của Em Truyện Voz: Thằng hề của Em
Truyện Voz: Hồi ký - Lời hứa 5 Năm Truyện Voz: Hồi ký - Lời hứa 5 Năm
Truyện Voz: Truyện Dòng Đời Trôi Nổi Truyện Voz: Truyện Dòng Đời Trôi Nổi
Truyện Voz: Nghiện voz và cuộc tình đẹp như mơ Truyện Voz: Nghiện voz và cuộc tình đẹp như mơ
Truyện Voz: Chuyển trường và những biến cố Truyện Voz: Chuyển trường và những biến cố

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status