* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Voz Cô giáo chủ nhiệm của tôi Full Chap

Đâu, có em ở đây mấy bạn mới tự tin mà múa chứ cô - Tôi vênh mặt với nhỏ Trâm.

- Vậy thì trật tự đi!

Hầy, câu cuối cứ như tát vô mặt tôi các bác ạ. Tôi thì không rành múa may gì lắm, chả bao giờ có hứng thú với cai thể loại này, nhưng mà dòm tụi này nó múa đều thiệt. Nhất là nhỏ Quỳnh, má ơi cứ như dân múa chuyên nghiệp ấy.

- Vậy là tốt rồi, mà có 2 khúc uốn người thì Xuân, em nhớ uốn về bên phải một tí thì đội hình sẽ đẹp hơn. Còn Hạnh về tập giơ tay lên thẳng tí nhé.

- Dạ!!!!

Cả đám đồng thanh rồi chí choé với nhau vừa chào bà thím nhà tôi rồi lũ lượt xách mông về. Gì vậy, nhiêu đó thôi á, tôi còn muốn xem múa nữa mà.

- Thấy múa đẹp không?

- Hơ, dạ? À, tương đối đều.

- Ừm, thấy có người nhìn mê mệt luôn mà ta. - Vỡi cái ánh mắt bả cứ xoáy sâu vào tâm can tôi thế này là sao.

- Mê đâu mà mê, à, hồi đó chắc cô cũng múa may dữ lắm hả? - Tôi xáp xáp lại ôm ôm bắt đầu chiến thuật Đánh trống lãng.

- Cũng có, mà cô cũng lười lắm, ít khi đi múa gì. - Cá đã cắn câu.

- Mà, uầy cho thơm cái nào. Mà cô chắc múa đẹp nhỉ.

- Cũng thường thôi.

- Múa cho em xem coi.

- Không.

- Thôi mà, múa cho em xem cái đi.

- Tự dưng bắt người ta múa, đòi gì gì kì vậy?

- Ời, múa đơn giản thôi, ai mà bắt múa lâu như bọn kia đâu. Dài thế ai mà nhớ cho hết.

- Cô nhớ hết mà. - Bà thím hí hửng nhìn tôi, chả hiểu sao con cá này hôm nay lại dễ chui vào rọ thế không biết, hế hế.

- Vậy múa đi, múa cho em xem đi.

- Đã bảo là không mà, học đi.

- Thôi mà.

- Nay kì quá nha, học bài đi.

Xoay mặt tôi cúi thẳng vô cuốn tập, cô giáo đẩy tôi ra rồi lượn xuống bếp ngay, đúng là... Ủa mà điệu múa kia cỡ gần 10 phút mà bả nhớ hết á? Múa 1 lần mà nhớ hết luôn á? Gì ghê vậy? Hay chỉ trong dân múa mới có tài năng đó. @@~

Rồi ngày Tết nhà giáo lại diễn ra như hằng năm với biết bao mong mỏi của lũ học sinh. Tất nhiên việc tri ân thầy cô là chuyện chính, nhưng kèm theo đó là tiết mục vô cùng hào hứng: Trường tôi sẽ cho nghỉ. Thiệt chứ tôi hoàn toàn đồng ý với cách làm của thầy hiệu trưởng năm nay, học chi cho lắm, nghỉ ngày có sao. 19/11 là tổ chức lễ xong học sinh về nhà, thầy cô ở lại dự tiệc đến trưa chiều gì đó. Xong 20/11 nghỉ cả ngày. Há há, thế là tha hồ.

Nhưng tôi đâu có được yên, trên đường về đang hồ hởi thì nhớ ra còn 2 món quà, một của cô Yến, một của cô Phương. Mẹ tôi bảo tuy cô Yến không còn dạy tôi nữa nhưng bấy lâu nay thầy trò 2 người tôi cũng đã gắn bó rất nhiều nên mua quà cho tôi tặng luôn. Dự là tặng ngày 17 rồi nhưng thế quái nào lại quên đem theo. Ngày 18 đem thì lại chả thấy cô đâu. Vậy đó, há họng.

Thế nên từ 4 giờ chiều tôi đã ngồi me cho đến lúc gần 5 giờ là xách quà tặng cô Yến ra xe. Không thể lặp lại cảnh tượng như năm ngoái, tôi mang đến tặng cô Yến xong mới về nhà sửa soạn để phi đến nhà cô Phương. Nhưng kế hoạch hoàn hảo đó đã có 1 bi kịch, đúng là "Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên".

Vừa đến gần trước cổng nhà cô Yến thì may thay tôi để ý nhìn vào trong sân đã có 5 7 cái xe máy. Dừng lại ngó xéo vào thì thấy có 2 cô trẻ trẻ không quen mặt đang đứng nói chuyện với nhau trước phòng khách, rồi.. ớ, bà Phương nhà tôi cũng xáp tới cười nói trong đó kìa. Lạy chúa tôi!!!

Đứng thêm tí nữa thì thấy một nùi cô đang ngồi quây quần ở phòng khách cười nói vui vẻ. Moé ơi giờ thì có thằng điên mới dám vào. Mà thôi rút lẹ, lỡ có cô nào tới muộn rồi lôi đầu tôi vào như lần trước đến thăm cô Yến bị xỉu thì nhục chắc chết. Chưa kể.. bà Phương kìa, hic. Nói chứ cũng phải dừng lại ngắm bả từ xa cái. Có lẽ dạo này tôi đều nhìn cô ở cự li gần cộng với cái cảm nghĩ rằng cô đã thuộc về mình, nên không còn muốn im lặng mà chiêm ngưỡng cái dung nhan đã đốn ngã con tim tôi ngay từ lần đầu gặp mặt.

Lủi thủi đi về với hộp quà treo lủng lẳng, tôi ghé qua cái công viên PC mà bọn nhỏ chúng tôi tự phong cho nó. Thật ra đó chỉ là khoảng đất nhiều cây to bóng mát, lại có cái ghế đá cũ của bọn nào đó để lại. Càng đáng nói thêm là nơi đó gần sông. Quá đầy đủ "tiện nghi" để ra đó suy nghĩ cộng chiêm nghiệm cuộc sống.

Từng chuyện từng chuyện một như hiện lại, tôi là thằng thuộc thể loại vô tâm vô tình, cái đó đồng ý, nhưng "qua cầu rút ván" thì có bị liệt vào không nhỉ? Cô Yến đã tốt với tôi cỡ nào, cô yêu thương tôi nhiều đến cỡ nào để rồi ngày nhảy qua Toán tôi bơ đẹp Lý, thậm chí hạn chế tối đa việc tiếp cận cô. Thật tôi đã chú ý đến cái gì thì chỉ biết đến nó thôi nên... Ầy, rốt cuộc là tôi đang muốn gì?? Hối hận cho quyết định khi xưa thì không nhưng cảm thấy.. có lỗi.

Ngồi vò đầu bức tóc 1 hồi thì trời đã hoàng hôn, ba chân bốn cẳng chạy te về nhà để chuẩn bị, mất 10 phút nghe mẹ tra hỏi và xạo ke là cô Yến không có nhà nhưng đi đường gặp đứa bạn cấp một nên tay bắt mặt mừng. Chả biết mẹ tôi có tin không nhưng cũng thả cho tôi đi tắm táp.

Đúng 7 giờ, đầu tóc gọn gàng, áo sơ mi trắng, quần tây đen, chân mang giày "mém tây", tôi bước ra khỏi nhà bảnh chưa từng thấy. Hây dà, đang ôm quà đi hỏi cưới cơ mà lị, he he.

Và 1 lần nữa đứng ở ngoài há mỏ nhìn vào nhà cô Phương. Tập đoàn người và xe cộ cứ như được xe contono dịch chuyển từ nhà cô Yến sang. Quái gì vậy, bộ nhân dịp này mọi người đi thăm nhà nhau à. Mà bà thím nhà tôi thế quái nào chịu dẫn về trong khi tối qua tôi đã nói là tối nay qua rồi. Thảm kịch!!!!

Vậy là xong, 2 chuyến đi chả chuyến nào ra hồn, tôi phóng thẳng về nhà, leo tót lên giường định bụng ngủ luôn tới sáng. Nhưng mà tự dưng lại nhớ đến khoảng thời gian này năm trước, có 2 cô trò đang cặm cụi là báo tường. Ờ thì năm nay trường tự dưng huỷ vụ báo tường chứ không cũng tạo cơ hội cho chúng tôi rồi. Haizzz, nghĩ lại thì ông trời cũng đã ưu đãi tôi nhiều lắm.

***

Ngày hôm sau theo lịch của bé Trâm lớp tôi sắp xếp thì sẽ đi thăm cô Hân đầu tiên, sau đến cô Phương rồi ăn ở nhà cô luôn. Tất nhiên khi di chuyển sẽ mua đồ ăn tới nhà cô để nấu, chuyện này theo bé ấy nói là bàn với cô Phương rồi. Rồi sau khi ăn uống no say thì tuỳ, thích đi đâu thì kéo cả bọn đến đó. Nghe có vẻ hợp lí nhưng tôi thì chỉ muốn ở nhà nên cố kéo thời gian với nhỏ Trâm. Lý do không phải là không muốn gặp bà thím nhà tôi

- Giờ mình tụ lại ở đâu nhỉ? Nhà Xuân được không?

- Má ơi không nhớ hồi lớp 9 gần nhà bà Xuân có mấy con chó bec-giê nhìn đã thấy nóng lạnh hả? - Thằng Cẩn chỏ mỏ nó vô.

- Ông hay nhỉ, từ lớp 9 tới giờ mà. - Trâm nhà ta lại sừng sộ.

- Thực ra thì mấy con chó đó vẫn còn, hì. Mà các bạn đứng bên trái nhà Xuân được mà. Nhà hông có sân nên... Hì.

- Ủa vậy hả? Vậy thôi mình.. À, nhà của Nguyên nè.

- Hả?

- Thì nhà ông coi như là ở giữa nhà 2 cô với nhà tụi tui rồi, có gì chạy qua chạy lại rồi mua đồ cho nhanh.

- Là sáng ra mở cổng cho cả lớp vào á?

- Chứ muốn sao?

- Nhà tui.. ầy, đứng trước khu đất trống trước ngõ nhà tui ấy, mát mẻ hơn.

- Ông có nghe tới vụ đứng ngoài trời mát mẻ hơn trong nhà chưa? Có chỗ đó không, ông dẫn cho tui đi coi. - Vỡi nhỏ Trâm, chia buồn cho ku nào về làm chồng nhỏ này.

- ................. - Đầu hàng các bác ạ.

Bàn tính cho kỹ lưỡng vô thì sáng đó mưa. Quả thật số trời khó cãi nhưng nhỏ Trâm cãi nhiệt liệt.

- Giờ ông có chịu chui ra khỏi cái mền không hả? Vừa phải thôi chứ.

- ...........

- Không có đang chạy xe gì hết á? Ông ở ngoài đường sao tui nghe im re vậy?

- ............

- DẬY!

Dự là cu Cẩn đang bật dậy như cái máy rồi nhảy đi kiếm quần áo cho xem.

- Còn ai nữa nhỉ, à, Xuân... Xuân hả? Qua chưa?

- ..............

- Ừa, nhanh nha, tụi này đang chờ đó. - Dịu dàng vỡi.

- Xạo xạo mới có 2 đưa! - Thằng Kiên trề môi.

- Im, tới ông Khôi..... Ông tính giờ qua hay tí nữa vừa khóc vừa qua?

- ................

- Tui không biết nha, ông làm sao làm 5 phút nữa có mặt nhà ông Nguyên thì làm.

Vâng, rất hùng hồn, nhưng tôi thề khi nghe đến câu tôi đang chuẩn bị nói thì chị ấy sẽ ỉu xìu như cái bánh bao chiều bị ế cho mà coi.

- Sao nãy giờ không lấy điện thoại bàn nhà tui mà gọi?

- Tốn tiền nhà ông!

- Hê, vấn đề là máy bàn nhà tui gọi điện máy bàn không có tốn.

- Gì? Sao ông không nói hả, trời ơi vậy là tốn cả đống tiền nãy giờ.. Aaaaaaaa ta giết ngươi!!!!!!

- Hê hê, ai biểu dữ quá chi. Có mượn tui cũng ếu cho, haha...

Thời gian nhỏ Trâm dí rồi lùng bắt để đập tôi cũng đủ cho đám bạn tập trung đông đủ. Hẹn nhau 8 giờ mà nhỏ Trâm cứ bắt thằng Kiên 7h30 phải chạy qua nhà nó rước. Ể mà chẳng lẽ cu Kiên là thằng xấu số tui vẫn hay tội nghiệp mỗi lần nhìn thấy sự hổ báo của nhỏ Trâm. Ôi dzồi ôi Kiên à, mắt chú để đằng sau hả???

- Giờ đi mua đồ ăn xong qua nhà cô Hân rồi tí quay lại lấy hay là cứ đi thăm cô xong rồi về mua? - Nhỏ Quỳnh bàn tính với nhỏ Trâm.

- Tui sợ đi về rồi hết đồ ăn đó. Hôm qua bà gọi thì cô Phương nói sao?!

- Thì cô nói cứ qua nhà cô đi cô chờ.

- Thôi vậy giờ mấy nữ đi chợ mua đồ. Còn ông Kiêm, Kiênnn, không nghe hả?

- Ớ, có! - Coi thằng nhóc "dạ" như cái máy kia kìa.

- Ông đi ra lấy hoa về đi. Nhớ tiệm hôm qua tui đặt bông không đó?

- Sao lại là con trai đi lấy hoa?

- Chứ cái gì cũng giao cho con gái thì mấy ông làm gì?

- Vậy tụi tui cũng đi đây - Thằng Khôi khoát vai Cẩn.

- Đi đâu.???

- Mua đồ. Cái này quan trọng nhứt mà đảm bảo mấy bà sẽ quên.

- Rồi lỡ ông mua gì bậy tốn tiền rồi sao?

- Vớ vẩn, đi Cẩn! Tiền này tui chịu - Nghe hào phóng vỡi, chắc đang muốn làm màu với chị Quỳnh đây. Mà cũng tội thằng Cẩn, nãy thấy cu cậu muốn chạy theo đám nữ xách đồ hộ rồi, cũng dạng làm màu với nhỏ Hạnh trá hình. Hai thằng này chả có chút gì gọi là đẳng cấp hết cả. Anh mày ở đây là người yêu của bà giáo mà tụi mày đang chuẩn bị tới đây. À mà nhắc chuyện đó thì..... sao qua nay bà Phương im re vậy ta???

Vậy là ai nấy một việc (à tôi thì cái việc thiêng liêng nhất là ở nhà giữ xe), rồi lần lượt về nhà tôi. Mọi chuyện sẵn sàng mới kéo cả bầy đi.

Review Cuộc sống hiện tại - THẾ GIỚI ẢO

Coi như emgác chuyện kể về bà giáo qua một bên không đụng đến nữa, truyện có trở lại haykhông thì em chưa biết, nếu một thời gian sau thấy không ổn thì em sẽ tóm tắt lạitừ đầu truyện đến cuối luôn. Thời gian hiện tại lại dính vào 1 vụ lùm xùm, đem lên đâymong các bác tư vấn thử giúp em nào.

*****

Cơ bản là dạonày em cũng lười vận động, nếu ở nhà thì cũng chẳng đi chơi vs đám thằng Cẩn,còn lên trường chỉ ru rú trong phòng. Giỏi lắm thì tụi trong phòng chiều chiềurủ đi ăn thì đi thôi. Lười đến mức thế nên tự dưng đâm ra tự kỷ. Thật chứ nhớ lạihết từng ký ức đó nhưng rất không cảm hứng viết gì cả.

Rồi tự dưngnảy ra ý định lập 1 nick khác để tự kỷ, nhỏ tới lớn tự bản thân mới thấy mìnhđiên thế này. Đang tính lập nick thì còn nhớ lại hồi đó mình có lập 1 nick sơcua để che giấu thân phận khi làm admin của một số page, listfriend trong đótoàn những người không quen biết, cũng dễ để tự kỷ mà không ai có thể biết em làai.

Nhưng lại gặpmột chuyện hơi bị mệt.

Số là hôm ấyem đang phun vài câu vì phận đời, rồi thêm một số chuyện em đang nhớ lại tự cáithời em gặp cô lần đầu thì có đứa vào comment:

- Anhđang thất tình à?

- Đâu,anh đang tự kỷ thôi.

- Vậycũng giống em, mình tự kỷ chung đi.

Vỡi thật, chảbiết con cái nhà ai bay vào kêu anh xưng em ngọt xớt, em bèn lượn qua wall bên nó thìthấy sinh năm 97, ờ thì chắc cũng thấy em đang là sinh viên nên cũng biết điều.Cơ mà.. con gái dạng dĩ thế @@ Biết em là ai đâu mà.

Đáp lạicomment đó của bé là 1 tiếng Ừ dửng dưng. Tất nhiên em chả rảnh để ngồi kể lểhay nghe bé ấy kể lể. Chuyện tình mạng theo quan niệm của em là nó vớ vẩn cựckì mà. Thà gặp ở ngoài rồi thì thích yêu gì nghe còn được.

Em thì cácbác xem truyện cũng biết rồi, em là thằng chẳng bao giờ quan tâm chuyện ngoài lềnên 10 phút sau em đã không nhớ chuyện đã có đứa muốn tự kỷ với mình. Nhưng 3ngày sau khi hứng chí đăng câu status:

"Làmsao mà qua khỏi cái đông này đây?!!"

Đăng xong emout ra khỏi nick đó và về nick cũ xem thầy có đăng bài ôn thi gì không. Vèo quamột ngày, tối hôm sau nhớ bà cô nên em vào nick đó định tự kỷ tiếp thì thấy cótin nhắn. Ai pm thế nhỉ, nhớ trong nick này từ ngày mở lại làm gì có nói chuyệnvới ai.

- Anh, mìnhquen nhau đi. - Tin nhắn từ tối qua.

Sặc, má ơi cứucon. Em nhìn cái tin nhắn đó mà rộn lên cảm xúc rất 3 chấm.

- Em muốnquen theo nghĩa nào? Nếu làm quen thì chúng ta đã làm quen rồi đó.

Lúc đã enterđể dòng tin nhắn ịn qua bên kia thì em mới nhớ lại là: À thì ra là nhỏ muốn tựkỷ cùng mình. Mà giờ mới để ý cái tên, theo chiều hướng cổ trang vỡi. Gì mà ThượngQuan Nhã Quân???

Vừa có suynghĩ đó trong đầu thì đã thấy bé ấy rep khi đang ẩn nick:

- Em muốnanh làm người yêu em!

- Lý do?

- Em thấythích anh.

Tới nước nàythì em muốn khoá nick ngay và luôn các bác ạ. Hay thật, trong nick này em khôngđể hình ảnh gì hết, càng không lộ danh tín mình là ai, mặt khác chỉ nói chuyệnvới nhau chưa tới 5 câu thì thích là thích kiểu nào. Trẻ trâu vừa vừa thôi chứtrời.

- Sao em lạithích anh?

- Chẳng saocả, em thích là thích thế thôi. Anh không đồng ý cũng không sao, em quen rồi.

Sặc lần 2,quen rồi là thế nào??

- Là saoem!?

- Người taluôn gọi em là tiểu tam.

- ????

- Là ngườithứ 3 ý.

- Ờ.

Có ai như thếkhông trời. Em nói thật em rất kị người thứ 3, thậm chí là ghét, là hận. Thế màcon bé này lại đi tự nhận như vậy?

- Sao anh imre thế?

- Anh chả biếtnói gì.

- Đang tộinghiệp em hả?

- Sao phải tộinghiệp???

- Vì em làtiểu tam.

- Em đừngsuy nghĩ như thế, em còn nhỏ, tình cảm là thoáng qua thôi.

- Anh chẳngbiết gì hết đâu. Anh chẳng biết gì về em cả.

Bờ mờ, muốntrào máu họng với con bé này quá. Moé nói chuyện chưa tới 10 phút thì kêu biếtlà biết cái quái gì?

- Anh, anhđi chơi không? - Đổi chủ đề nhanh vỡi.

- Đi chơi á?Em biết anh là ai không mà rủ đi chơi?

- Thích thìđi chơi thôi, nói chuyện cũng như quen rồi mà.

- Nhưng emhình như ở Hà Nội mà, anh ở trong Nam mà.

- Trời ơi,không phải là đi chơi như anh nghĩ đâu, em tag anh vào một bài viết, trong đó mọingười nói chuyện vui lắm.

- Vậy là đichơi của em á?

- Vâng, emtag nhé.

- Ờ!

Kệ, phónglao theo lao. Em bắt đầu thấy ngồ ngộ rồi đó. Rồi thì bé ấy thêm em vào 1 groupcông khai sau đó mới tag vào một bài đăng trong đấy. Đại loại nội dung là tuyểnngười yêu nhưng ngôn ngữ ngộ lắm:

"Tuyểnchồng về ôm

Điều kiện:Nam > 18t, nữ phẫn thì next, có thể teencode nhưng có mức độ"

Vỏn vẹnnhiêu từ đó mà cái comment (cmt) tag em của cô bé Nhã Quân gì kia đã là cmt số124 rồi. Bài mới đăng chưa đầy 1 giờ đó.

Người đăngcùng họ với cô bé mà em quen nhưng tên là Nhã Nhược.

Nghe câustatus là thấy quế rồi đó, em cứ tưởng mình lạc vào thế giới cổ đại không thôi,mà cổ đại thì teencode là sao bây? Rồi cái lũ này chẳng lẽ vượt thời gian vàkhông gian đến à?

- Em, cáistatus đó là sao anh không hiểu? - Em pm bé Nhã Quân.

- Sao anhkhông nói chuyện trong đó?

- Nói gì giờ?Anh chả hiểu gì hết.

- Đọc cmtđi, hiểu ngay.

- Đọc rồi,toàn thấy gì mà "ứng ứng" là sao thế?

- Thì đó làngười ta tham gia dự tuyển.

- Tuyển gì?@@

- Tuyển chồng,anh ngốc quá vậy.

Moé từ Ngốcbà giáo hay dùng sao mà tôi nghe thật thân thuộc, nhưng mà sao con bé này dùngem nghe nó ngược tai thế nào ấy.

- Anh vô ứngđi, he he!

- Thôi, ứngrồi nói gì?

- Thì nêu ưuđiểm của anh ra, mà không được, anh là của em rồi. Không được cmt gì hết đónhé.

"Hài!"Từ duy nhất em nghĩ đến. Vỡi thật, mình có bảo với con bé này là mình chịu quennó đâu nhỉ, nhận bậy à???

***

Tối hôm đóem lấy lí do cả ngày mệt nên out nick đi ngủ sớm, sẵn vào chơi game cho đỡchán. Thiệt chứ nói chuyện với bé đó chưa tới 1 tiếng mà hại não còn hơn 24 giờhọc hay chơi game liên tục. Quá cmn ảo tưởng. Nhưng có điều gì đó từ bé ấy quákhác với em hiện tại nên đã thu hút một cách ma mị. Bé ấy không còn là ngườiqua đường nữa mà liệt vào hạng em rất quan tâm vì chứng hoang tưởng của bé.

Rồi mấy ngàysau hình như sinh nhật bé. Em thấy trên newfeed của mình báo như thế và vô tìnhnhìn thấy một số bạn của bé chúc mừng sinh nhật, toàn thế đều là tên cổ trang hếtcác bác ạ. Nào là họ Thượng Quan như đã thấy, họ Lôi Diệp, họ Nam Cung, .... Rất3 chấm. Và hầu như tất cả họ đều chúc "Sinh thần khoái hoạt". Thiệtchứ giờ thì em hiểu rồi chứ lúc đó ếu biết gì. Phải nhìn vào một lời CMSN theotiếng Việt đúng nghĩa mới suy ra 4 từ đó. Vỡi thật. Đúng là...

Chả biếtđang lọt vào cái thế giới nào nữa.

Rồi thì emcũng chúc, tất nhiên là không phải câu sinh thần gì rồi. HPBD cho tây chơi vậy đó.Mà thật chứ em rất rất tò mò về bé Nhã Quân cũng như listfriend của ẻm. Rất kỳlạ khiến người ta đâm khó hiểu.

Tối đó:

- Cảm ơn anhnha! - Bé inbox.

- Về chuyệngì?

- Vì chúc mừngsinh nhật em.

- Thì trênnewfead có báo mà.

- Ừm, mà anhăn cơm chưa?

- Ăn rồi, tíăn tiếp.

- Anh ăn gìnhiều thế??

- Ừ.

- Mà anh!

- ?

- Anh khôngthích làm người yêu em hả?

- Chuyện nàykhông thể đem ra đùa được em.

- Em nóihoàn toàn nghiêm túc.

- Nhưng ngườinam người bắc, quen nhau nói chuyện trên mạng cho vui là được rồi.

- Anh vẫn từchối em?

Em nói là emlôi cả lòng mề ra mà ức chế với bé này các bác ạ, gì đâu mà.. Ầy, chả biết nóithế nào. Cứ dồn em vào đường cùng là sao?

- Anh bận rồi,hôm nay bạn kêu đi nhậu.

- Anh đừng uốngnhiều nhé, em đợi anh.

- Đợi á? Đợivụ gì?

- Đợi anh chấpnhận làm người yêu em.

ATSM, TDTT,hoang tưởng tột độ. Lạy trời. Em sẽ bỏ luôn cái nick này.

THẾ GIỚI ẢO - CHAP 2

Đặt tên luôn cho nó tiện nhé các bác! Một cái tên tạm bợ trong...

<< 1 ... 37 38 39 40 41 ... 55 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Voz: Thằng hề của Em Truyện Voz: Thằng hề của Em
Truyện Voz: Hồi ký - Lời hứa 5 Năm Truyện Voz: Hồi ký - Lời hứa 5 Năm
Truyện Voz: Truyện Dòng Đời Trôi Nổi Truyện Voz: Truyện Dòng Đời Trôi Nổi
Truyện Voz: Nghiện voz và cuộc tình đẹp như mơ Truyện Voz: Nghiện voz và cuộc tình đẹp như mơ
Truyện Voz: Chuyển trường và những biến cố Truyện Voz: Chuyển trường và những biến cố

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status