chàng bỏ lên bàn mấy đồng bạc trắng. Tên điếm hỏa vội nhận tiền, cám ơn, rồi mời khách lên lầu.
Ăn xong bữa tối, cả hai đều mệt mỏi bởi cuộc hành trình, nên lăn cả ra giường ngủ. Bảo Liên nằm dài, đôi mắt hơi nhắm, trông như pho tượng mỹ nữ bằng bạch ngọc.
Hùng Văn ngại ngùng trỗi dậy đến ngồi nghĩ bên chiếc bàn trà và ngắm nhin người vợ sắp cưới. Làn da trắng của nàng làm chàng ngất ngây, thở một hơi dài, cố gắng kìm mình không vội nằm chung giường.
Nhưng nửa đêm mưa to gió lớn bỗng ập xuống, Đinh Bảo Liên đang ngủ say chợt thức giấc, kêu lên :
- Văn ca ca, tiểu muội sợ...
Rồi nàng chạy đến ôm Hùng Văn. Chàng chớp mắt, không rõ việc gì, nhưng nghe tiếng kêu của Bảo Liên thì cũng ôm lấy nàng và nói nhanh :
- Bảo Liên đừng sợ, có ca ca đây.
Chàng kéo nàng đến ngồi bên giường, đặt tay lên ngực nàng như muốn dằn sự sợ hãi của nàng xuống. Nào ngờ da thịt nam nữ tiếp xúc với nhau đã làm lửa tình trỗi dậy. Hùng Văn nhẹ đẩy Bảo Liên, cả hai người cùng nằm xuống giường... Và trải qua những cảm giác mới lạ.
Lát sau, Hùng Văn ve vuốt cánh tay ngà ngọc của Bảo Liên, mắt chàng âu yếm nhin vào mắt nàng, rồi thủ thỉ :
- Liên muội, ôi Liên muội đẹp vô cùng.
Bảo Liên ờ ờ mấy tiếng, mặt đỏ bừng sung sướng. Nàng dịu đầu vào ngực chàng và dịu dàng bảo :
- Văn ca ca, dù sao mẫu thân cũng đã sắp xếp việc trăm năm của đôi ta, sớm muộn muội cũng là người của ca ca rồi, suốt đời muội sẽ ở cạnh ca ca...
Hôm sau, trời quang mây tạnh. Trên đường quan lộ tới phủ Quảng Châu có hai tuấn mã phi nhanh trên đường. Đôi nam thanh nữ tú song song bên nhau đẹp tựa bức tranh, làm mọi người đều ngưỡng mộ.
Thành Quảng Châu đã ở trước mặt. Chợt Bảo Liên quay sang hỏi Hùng Văn :
- Này Văn ca có biết mẫu thân và phái Thiên Long có mối quan hệ thế nào không?
Hùng Văn lắc đầu :
- Việc của mẫu thân làm sao ca ca biết được.
Bảo Liên vừa toan hỏi nữa, bỗng nàng ghìm cương ngựa, mắt dõi nhin về phía trước. Rõ ràng Bảo Liên có vẻ rất ngạc nhiên. Hùng Văn cũng nhận ra sự việc nên ghìm ngựa mình bên cạnh Bảo Liên.
Bởi lúc ấy ở phía trước có ba tuấn mã đang truy đuổi người chạy trước. Họ đuổi nhau giữa ánh nắng gay gắt, bụi cuốn mù trời. Hùng Văn và Bảo Liên đều cau mày bởi sự kiện trước mặt. Trong chốc lát cả ba tuấn mã đã đến gần.
Người ngồi trên ngựa trước là một thư sinh trẻ tuổi, gương mặt căng thẳng và dường như chàng ta đã bị thương. Trên lưng cặp ngựa đuổi theo sau là hai nhà sư cao lớn, đầu nhẵn thín, mặc bộ tăng y màu đỏ, lóe lên dưới ánh mặt trời.
Bảo Liên đột nhiên nói to :
- Văn ca, chặn họ lại...
Hùng Văn chưa hiểu nguyên do, nhưng nghe lời Bảo Liên nên vội lướt ngựa tới chặn ngang giữa đường, vừa khi con ngựa của người thư sinh tới nơi thì chàng kêu lên :
- Xin dừng bước.
Thử tưởng tượng một tuấn mã đang phi nước đại, tốc độ nhanh biết chừng nào. Bị Hùng Văn đột ngột chặn ngang, người trước mặt thật khó trở tay.
Chàng thư sinh có lẽ sợ ngựa mình lao vào Hùng Văn và kỹ thuật cưỡi ngựa của chàng ta điêu luyện hiếm có. Chỉ thấy chàng giật mạnh dây cương, con tuấn mã hí lên một tiếng, hai chân trước như dựng giữa không trung, để ghìm đứng lại trước mặt Hùng Văn.
Khi ấy đôi ngựa phía sau cũng đã dừng lại sát bên. Hai tăng nhân áo đỏ vươn mình tới như muốn chụp bắt chàng thư sinh.
Vừa xoay mình né tránh, người thư sinh vừa đảo mắt bắn ra những tia phẫn nộ.
Vương Hùng Văn thấy vậy phẩy tay, đẩy ra một luồng chưởng phong cực mạnh, chặn đứng hai tăng nhân.
Miệng chàng thét lớn :
- Hãy khoan, hai vị làm gì mà nóng thế?
Đinh Bảo Liên cũng vội xuống ngựa, chậm bước đến trước hai hòa thượng và chắp tay :
- Kính chào nhị vị đại sư.
Hai tăng nhân áo đỏ có vẻ không phải người Hán, nhưng nói tiếng Hán chính tông rành rẽ.
Một người nói với Bảo Liên :
- Bần tăng là Đại Gia, còn kia là sư đệ Đại Trình. Nữ thí chủ có điều chi kiến giáo?
Bảo Liên liếc thấy người thư sinh nhảy trên lưng ngựa xuống, đang đứng bên cạnh Hùng Văn, liền nói :
- Không hiểu vì cớ gì mà nhị vị đại sư phải nhọc công đuổi theo vị nhân huynh kia, hai ngài cho biết được chăng?
Tăng nhân nọ nghiêm mặt nói :
- Chuyện này thật lạ. Lũ bần tăng đuổi theo kẻ khác, có liên quan gì tới cô nương mà hỏi?
Bảo Liên đáp ngay :
- Tiện nữ thấy hai người truy đuổi một, giữa đường gặp chuyện bất bình, con nhà võ tất phải hỏi han...
Hai tăng nhân mặt đều biến sắc. Đại Gia trầm giọng bảo :
- Nữ thí chủ cũng là người trong võ lâm, chắc đã hiểu quy tắc. Chúng bần tăng truy đuổi kẻ phản đồ của bản môn, thí chủ hỏi làm gì?
Vừa dứt lời ông ta đã liếc nhin Hùng Văn, bởi có lẽ ông ta thấy Hùng Văn phẩy tay ngăn chặn bằng một đạo kình phong, công lực mãnh liệt hiếm có trên giang hồ.
Đinh Bảo Liên vừa “ờ” một tiếng đã nghe người thư sinh mắng lớn :
- Lão trọc đầu nói láo. Các ngươi lợi dụng lúc sư phụ và hai vị sư thúc đi vắng, đã cả gan cấu kết với người ngoài mưu đoạt chức Chưởng môn. Ta đi ra báo tin thì các ngươi đuổi theo hòng giết. Vậy mà còn dám nói là truy bắt phản đồ.
Đại Gia, Đại Trình nổi giận, mặt đầy sát khí, trông dữ dội vô cùng.
Bảo Liên như chẳng coi hai tăng nhân ra gì, chỉ điềm nhiên hỏi lại :
- Thưa nhị vị, người này nói đúng không?
Đại Trình bỗng bật cười, đáp giọng khiếm nhã :
- Hà hà... Đúng thì đã sao?
Bảo Liên vênh mặt, đáp lạnh lùng :
- Nếu đúng có chuyện bội phản đó, các ngươi là kẻ xấu, ta sẽ không tha.
Đại Gia cười gằn, sấn tới :
- Thật là con nhỏ chẳng biết trời cao đất dày. Võ học Trung Nguyên tuy cao siêu, nhưng làm sao so được với Thiên Long môn?
Đinh Bảo Liên vốn nghi ngờ những tăng nhân này thuộc phái Thiên Long, nghe họ tự xưng, bèn gật gù :
- Thì ra các ngươi thuộc Thiên Long môn?
Nàng nhướng mắt, hỏi tiếp :
- Nhưng có gì làm bằng chứng?
Đại Gia bật cười lớn, vừa cười vừa tung mình lên không trung, lộn luôn mấy vòng chẳng khác một con rồng.
Đinh Bảo Liên nghiêm giọng :
- Đúng là thân pháp của Thiên Long môn. Vậy các ngươi có biết vật này là cái gì chăng?
Vừa nói nàng vừa rút trong túi ra một chiếc bùa, tức là cái Lệnh phù bằng đồng, trên mặt linh phù có khắc hình con rồng, sắc nết như sống động, ánh mặt trời chiếu rọi vào, tỏa ra muôn đạo hào quang lóe mắt.
Gương mặt Đại Gia và Đại Trình lập tức biến sắc, trố mắt ngây ngô nhin, còn người thư sinh đang đứng bên Hùng Văn bỗng nhào tới, quỳ trước mặt Đinh Bảo Liên mà tung hô :
- Đệ tử Hà Huy bái kiến Tổ sư Long lệnh.
Thì ra miếng đồng này là Lệnh phù của vị Tổ sư đã truyền mấy đời nay trong phái Thiên Long, từ lâu bị mất tích, không ngờ lại nằm trong tay Đinh Bảo Liên.
Đinh Bảo Liên trừng mắt quát lớn :
- Đại Gia, Đại Trình, thấy Lệnh phù của Thiên Long môn mà không quỳ xuống hành lễ à?
Hai tăng nhân đưa mắt nhin nhau, rồi Đại Trình cười lớn, lên giọng khích bác, nghi ngờ :
- Hà hà, Lệnh phù của Thiên Long môn tuyệt tích từ lâu, nay đột nhiên xuất hiện, làm sao biết thật giả?
Thu Long lệnh vào người, Đinh Bảo Liên nhin người thư sinh :
- Hà Huy đạo hữu đứng dậy!
Hà Huy vừa đứng lên, Đinh Bảo Liên hỏi tiếp :
- Ngươi có biết những kẻ thấy Long lệnh của Tổ sư mà không quỳ hành lễ, thì mang tội gì không?
Hà Huy đáp ngay :
- Đó là những kẻ khinh sư, miệt tổ, phải chịu tội chết.
Đinh Bảo Liên gật đầu :
- Đúng, ta phải tru diệt hai kẻ khinh sư, diệt tổ này.
Thét lên một tiếng “tuân lệnh”, Hà Huy lại nói thêm :
- Hai kẻ kia công lực thâm hậu, đã được phái Thiên Long chân truyền, xin người giữ Long lệnh thận trọng.
Nhếch miệng cười, Đinh Bảo Liên gằn giọng :
- Ta biết hai kẻ đó được Thiên Long chân truyền. Nhưng xem thi triển thân pháp Thần Long vừa rồi thì chúng chưa đạt tới mức hoàn mỹ. Ta sẽ trị được chúng thôi.
Khi đó, Vương Hùng Văn chỉ đứng ngoài bình tĩnh nghe và nhin.
Bởi Hùng Văn tintưởng Đinh Bảo Liên nắm chắc phần thắng, mà chàng cũng muốn xem Đinh Bảo Liên thi triển bí pháp Thiên Long cho mình được mở rộng tầm mắt một phen.
Lúc ấy Đinh Bảo Liên nhin thẳng vào Đại Gia, Đại Trình và quát to :
- Hai tên phản đồ, hãy nhận chiêu.
Song chưởng của nàng đưa ra, bàn tay cong vào rồi vươn tới như vuốt rồng, chụp vào Mạch Môn hai tăng nhân, trong lúc thân hình nàng bay nghiêng tuyệt đẹp.
Đại Gia và Đại Trình biết đó là chiêu Kim Long Thám Trảo, một chiêu rất huyền diệu và công lực phi thường của phái Thiên Long.
Chỉ nhin thủ pháp của Đinh Bảo Liên xuất một chiêu tấn kích cả hai đối thủ, những tăng nhân này biết mình không thể sánh được với Đinh Bảo Liên.
Tuy thất kinh, nhưng hai tăng nhân đâu chịu nhắm mắt chờ chết, liền tung mình uốn vòng tránh né, để kịp thoát hiểm trong đường tơ kẻ tóc.
Thấy những đối thủ chuyển mình thoát qua cái chết, Đinh Bảo Liên từ trên không trung lại uốn lượn rất ngoạn mục, rồi lao thẳng xuống như một mũi tên.
Biết đây là một tử chiêu, Đại Gia và Đại Trình lập tức cắn răng vùng dậy, dù hồn xiêu phách tán cũng phải xuất liền bốn chiêu chống cự.
- “Bình... Bình...”
Đang ở giữa khoảng không, Đinh Bảo Liên cưỡi trên sóng chưởng của hai tăng nhân. Nàng thét to một tiếng, phóng kình lực điểm mạnh vào huyệt đạo của Đại Gia, Đại Trình, khí thế vô cùng dữ dội.
Chiêu này chính là Thiên Long Hành Vũ, một tuyệt chiêu sát thủ của phái Thiên Long. Tuy phát chiêu từ trên không, nhưng phạm vi rất rộng, làm cả hai tăng nhân đều khó tránh.
Nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng Đinh Bảo Liên vẫn trọng đức hiếu sinh, không muốn dùng một chiêu giết chết cả hai người, nên chỉ điểm vào huyệt đạo của hai tăng nhân trong chớp mắt.
Không thể nào tránh khỏi chiêu thức ảo diệu và mãnh liệt của Đinh Bảo Liên, nên Đại Gia, Đại Trình chỉ kịp rú lên hai tiếng thất thanh, rồi ngã lăn cù trên mặt đất.
Đinh Bảo Liên chao mình xuống, sắc diện không thay đổi, như chẳng có điều gì xảy ra, khiến Hà Huy ngây mặt nhin, trong lòng hết sức khâm phục.
Hùng Văn lại gần Đinh Bảo Liên, tươi cười khen ngợi :
- Liên muội, thân pháp Thiên Long của muội thật cao cường. So với võ học của phái Vân Hải của ngu ca thì một bên lừng danh trên trời, một bên nổi tiếng dưới đất, danh trấn giang hồ.
Đinh Bảo Liên ửng hồng đôi má, dịu dàng nói :
- Thân pháp Thiên Long là do thân mẫu tiểu muội truyền dạy. Còn thân phụ mới là vô địch thiên hạ, ông biết rất nhiều môn nên mới được người đời gọi là “Thần Chưởng Kiếm Tiên”.
Mỗi lần được nghe hai tiếng Kiếm Tiên, Hùng Văn lại cảm động, lâng lâng trong dạ, và không khỏi thầm nghĩ trong đầu :
- Rất tiếc ta chưa được gặp được vị nhạc phụ kỳ tài.
Chàng buột miệng nói ra :
- Ôi phải chi ta được gặp ngay nhạc phụ.
Đinh Bảo Liên bật cười :
- Sắp được gặp rồi...
Hùng Văn biết ý Đinh Bảo Liên muốn nói sắp tìm ra được Kiếm Tiên. Kỳ thực đây chỉ là lời tự an ủi. Trời đất bao la, muốn tìm ra được một con người đâu phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa người đó lại có võ công thâm hậu.
Theo lời Ngân Kiếm phu nhân thì Kiếm Tiên còn có thuật thay dạng đổi hình, dù có giáp mặt chưa chắc đã nhận ra.
Tuy nhiên Hùng Văn không muốn làm Đinh Bảo Liên cụt hứng, đành gật đầu, tỏ vẻ đồng ý :
- Phải rồi, thế nào ta cũng tìm ra phụ thân.
Đinh Bảo Liên quay sang Hà Huy :
- Hà huynh liệu có tìm ra được Lệnh sư không?
Nghe Đinh Bảo Liên gọi mình là huynh, anh chàng dáng vẻ thư sinh vội nói :
- Cô nương là người giữ Lệnh phù, xin đừng xưng hô như vậy, tại hạ không dám.
Đinh Bảo Liên nghiêm nét mặt :
- Sao nhà ngươi mềm yếu thế, Thấy Lệnh phù là như thấy Tổ sư. Ta bây giờ không cầm Lệnh phù, thì ngươi sợ cái gì?
Hà Huy cười bẽn lẽn, rồi nói :
- Sư phụ của tại hạ được giang hồ tôn là Thánh kiếm, đã thân hành dẫn ba vị sư thúc đi đến Trung Nguyên. Không ngờ bọn người như Đại Gia, Đại Trình lại cấu kết với bọn Hồng Y giáo, mưu chiếm địa vị Chưởng môn, giết chết quyền Chưởng môn là sư thúc Bạch Diệp. Tại hạ biết mình không phải là đối thủ của chúng, nên định tìm cách vào Trung Nguyên thông báo, song hai gã Đại Gia, Đại Trình đuổi theo sát sau lưng.
Lạnh lùng tằng hắng một tiếng, Đinh Bảo Liên nói :
- Không ngờ phái Thiên Long lại nẩy sing ra hạng người cặn bã đó. Bây giờ trong võ lâm giang hồ mênh mông, ngại rằng trong một lúc chưa thể tìm ra sư phụ của ngươi được. Vậy chúng ta nên chia hai đường, ngươi tiếp tục đi tìm sư phụ và bọn ta đi sang Tây Vực để chỉnh lý bản môn. Ngươi tìm được sư phụ thì cầu thỉnh người sớm trở về.
Hà Huy cúi đầu :
- Xin tuân lệnh...
Đinh Bảo Liên nói tiếp :
- Hai gã Đại Gia, Đại Trình kia giao cho ngươi xử lý, bọn ta đi đây.
Dứt lời, Đinh Bảo Liên và Hùng Văn quất roi ngựa cho tuấn mã phi nước đại.
Trên đường đi, Đinh Bảo Liên trao chiếc Lệnh phù bằng đồng cho Hùng Văn cất giữ, làm chàng ngạc nhiên :
- Liên muội giao cho ca ca cái này làm gì?
Nở nụ cười, Bảo Liên nói :
- Còn cách biệt tiểu muội với ca ca gì nữa. Sắp tới đây ca ca là chủ nhân một nhà rồi...
Sau câu “chủ nhân một nhà”, Đinh Bảo Liên lại mắc cỡ đỏ mặt, không nói gì nữa cả.
Hùng Văn ngắm nhin người vợ trẻ đẹp không chán mắt, trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô cùng...
Đinh Bảo Liên lại nhin chàng :
- Văn ca ca, Tây Vực còn ở xa xôi tận biên thùy. Giờ này đã quá ngọ, chỉ đi một buổi đã tối. Chi bằng chúng ta vào thành Quảng Châu nghỉ một đêm, sáng mai hãy tiếp tục hành trình.
Hùng Văn gật đầu :
- Liên muội bàn phải đấy, sự thật ngu huynh cũng đang đói cồn cào, bao tử gào thét đòi ăn rồi đây.
Miệng tươi cười, tay vẫy roi ngựa, Đinh Bảo Liên nói :
- Vậy chúng ta đi thôi.
Hai người sóng đôi ngựa phi thẳng vào thành Quảng Châu.
Quảng Châu vốn nổi tiếng cả nước về các món ăn. Hùng Văn và Đinh Bảo Liên vào một khách điếm thuê phòng ngủ qua đêm. Hai người thuê hai phòng kề nhau. Dùng cơm xong, Hùng Văn bảo Bảo Liên :
- Còn sớm lắm, ta vào trong phố bách bộ một lúc cho vui.
Đinh Bảo Liên ưng thuận ngay, hai người cùng sóng bước ra khỏi khách điếm dạo mát. Thành Quảng Châu về đêm thật tưng bừng náo nhiệt, những món ăn thức uống cũng đa dạng vô cùng.
Mười năm ở dưới đáy biển, Hùng Văn chỉ ăn trái lạ, uống Vân Nhũ, không ăn các món của thế gian. Thời gian ở nhà Trình Vân và lúc ở chỗ Ngân Kiếm phu nhân chàng đã ăn nhiều món ngon, song vẫn cảm thấy chưa đủ.
Bây giờ tới Quảng Châu có nhiều thứ lạ, chàng chọn các món ăn rất thú vị. Đinh Bảo Liên tính cũng còn trẻ con, thấy Hùng Văn ăn ngon lành cũng thi đua dùng món lạ, cả hai ăn uống thật vui vẻ.
Cứ nắm tay nhau lang thang qua những quán hàng ăn uống, Hùng Văn và Bảo Liên vừa tới một quán nọ định vào ăn tiếp thì đã thấy chủ quán dẹp tiệm.
Hai người ngạc nhiên, bởi đêm chưa khuya mà sao quán dẹp sớm thế.
Hùng Văn liền hỏi ông già chủ quán :
- Thưa lão bá, lâu nay thành Quảng Châu này vẫn buôn bán dẹp sớm thế này sao?
Lão chủ quán thấy Hùng Văn và Đinh Bảo Liên ra vẻ phong lưu sang trọng, nên vội đáp :
- Công tử và tiểu thư chắc ở nơi khác đến nên chưa rõ. Xưa nay ở đây bán đêm rất náo nhiệt, quán xá tới quá nửa đêm mới dần dần đóng cửa. Song mấy ngày gần đây trong thành liên tiếp xảy ra án mạng. Ai có bảo kiếm trong mình là thế nào cũng bị giết, gây nên bao cái chết khủng khiếp. Quán hàng chúng tôi muốn yên thân, tốt nhất cứ dẹp sớm là êm. Công tử mới ở nơi khác tới thì...
Đang nói, lão chợt nhin thấy thanh kiếm bên hông Hùng Văn bỗng sợ quá, líu cả lưỡi, không nói được nữa.
Trong đầu Hùng Văn bỗng lóe lên một ý nghĩ nên chàng quay lại nhin Đinh Bảo Liên nói nhỏ :
- Này Liên muội, không chừng một số người muốn tìm Thánh kiếm, nên đã cố ý gây ra sự kiện này. Nhưng không hiểu tại sao chúng lại chọn thành Quảng Châu này để hạ thủ? Lẽ nào chúng biết Thánh kiếm đang ở trong thành?
Đinh Bảo Liên gật gù :
- Không ngờ cây Thánh kiếm này có ma lực như vậy, khiến lòng người điên loạn. Tiểu muội không tin Tam kiếm Thập nhị chưởng do Nhất Tiên Sinh sáng tạo ra có thể đánh bại võ công bách phái. Võ công của thân phụ tiểu muội được gọi là Kiếm Tiên, vậy mà cũng chưa thể xưng là vô địch, so với bất kỳ phái nào.
Vương Hùng Văn nhẹ gật đầu, rồi quay sang lão chủ quán :
- Lão phu đừng nên vội vàng như vậy. Tại hạ xin hỏi một câu, lão bá đã nhin thấy những kẻ giết người cướp của kia chưa?
Chủ quán thất kinh, vội xua tay :
- Chưa, chưa... Phàm những ai đã trông thấy những người đó thì không còn cơ hội sống nữa.
Đinh Bảo Liên và Hùng Văn biết lão chủ quán này hiểu biết phần nào, nhưng vì sợ hãi không dám nói ra. Bởi thế cả hai không tiện hỏi nữa. Đành đi ra khỏi quán mà cứ nghi hoặc trong lòng.
Chàng và nàng lại dạo qua các phố khác, nhưng tới đâu giờ này cũng đều chung một cảnh ảm đạm thê lương.
Cứ bước từ từ mà trong đầu chàng và nàng đều có những nghi vấn hết sức rối rắm.
Bỗng hai người có cảm giác lạ, nên cùng ngừng bước.
Hùng Văn không quay mặt lại, chỉ lạnh lùng nói :
- Các ngươi bám theo ta làm gì, hãy xuất đầu lộ diện ra thôi.
Có những tiếng cười gằn, rồi tám người từ trong bóng tối phóng vút ra, vây Hùng Văn và Đinh Bảo Liên vào giữa.
Đinh Bảo Liên và Hùng Văn vẫn điềm nhiên, không hề tỏ vẻ sợ hãi, chỉ nhin kỹ bọn người kia thì thấy chúng toàn mặc đồ đen, chân không giầy, đầu trần, nhưng lại có mạng che kín mặt.
Một kẻ trong bọn lên tiếng :
- Ngươi quả là có đôi tai và cặp mắt lợi hại, nên phát hiện ngay hành tung của tám anh em chúng ta. Và hẳn đã biết mục đích chúng ta đến đây có việc gì rồi?
Hùng Văn nhếch mép :
- Các ngươi đến đây vì cây Thánh kiếm phải không?
Kẻ kia gật đầu :
- Đúng thế...
Vừa nghe những kẻ kia xác nhận mục đích, Hùng Văn ngửa mặt lên trời cười gằn, trong bóng đêm tĩnh mịch, tiếng cười của chàng vang lên thật xa...
Thái độ của Hùng Văn quả là không coi tám người nọ ra gì. Bọn kia đã mang những tấm mạng che mặt, không thể thấy sắc diện ra sao, nhưng hẳn là cả bọn đều tức tối.
Chúng gầm lên cùng một lúc :
- Nhà ngươi cười gì?
Hùng Văn thôi cười và nghiêm giọng :
- Các ngươi chỉ có tám người, sức lực được bao nhiêu mà dám đòi gỡ cây kiếm trên lưng ta?
Tám gã kia cùng lúc chuyển mình và nhìn nhau. Cả bọn không ngờ Hùng Văn đã ở giữa vòng vây mà còn gan góc, nói năng cứng cỏi như vậy, chắc phải là người có võ công tuyệt học. Những cái liếc mắt của bọn người kia như có ý bảo nhau đề phòng.
Đinh Bảo Liên...