loài động vật có tình cảm khác thường. Ôn Tiểu Khai và Hùng Văn vừa giao đấu một trận sinh tử. Nhưng chỉ qua vài câu chuyện họ đã thu ngắn được khoảng cách đã coi nhau như bạn thân rồi.
Nghe lão già nhắc, Hùng Văn chợt nhớ ra, và chàng hoảng hốt chạy như bay về phía vách đá có Bạch Hằng Huyền đang nằm. Chàng cúi nhìn vết thương và tình hình trúng độc của chàng trai ấy.
Vừa đi tới, Ôn Tiểu Khai vừa hỏi :
- Tiểu tử này là bạn của tiểu huynh đệ ngươi à?
Hùng Văn chỉ gật đầu, vì chàng còn bận quan sát Bạch Hằng Huyền và nhận ra người trai ấy sắc mặt trắng bệch, khóe miệng rỉ máu, tình huống rất nguy ngập nên vội kêu :
- Hiền đệ... Bạch hiền đệ...
Vỗ nhẹ lên vai Hùng Văn, Ôn Tiểu Khai cúi mình, rồi kêu lên :
- Bạn của ngươi trúng độc à?
Ngạc nhiên bởi con mắt tinh đời của lão già, Hùng Văn vội kể lại cuộc giao đấu với Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân.
Ôn Tiểu Khai giật mình :
- Lão nhân ấy có thật là Cửu Trảo Ma Quân không?
Gật đầu quả quyết, Hùng Văn nói :
- Không thể lầm. Chẳng những lão ta tự xưng danh mà lão ta còn có mối thù với sư phụ của người anh em này nữa. Chính Bạch Hằng Huyền đã nhận ra lão.
Ôn Tiểu Khai gật gù :
- Thu Dương, sư phụ của tiểu tử này chính là sư thúc của lão phu.
Hùng Văn bàng hoàng nhìn lão, không ngờ chàng lại tìm ra được những mối liên hệ chằng chịt đó.
Bỗng có giọng nói già lão vang lên :
- Tiểu tử, các ngươi có thể ra được rồi. Đồ đệ của Thu Dương lão quỷ bị trúng Mê Sương Độc Sương đã được giải. Bây giờ chỉ còn nội thương bởi chưởng phong thôi. Cứ đưa hắn về, điều trị mấy ngày là khỏi. Các ngươi còn thắc mắc điều gì thì cứ đến tìm lão phu để được dạy bảo.
Hùng Văn liền rủa thầm :
- Hừm... Lão Ma...
Vừa lúc ấy vách đá trước mặt mở ra một cửa lớn. Ánh sáng mặt trời rọi vào có thể thấy cát vàng dưới chân.
Ôm lấy Bạch Hằng Huyền, Hùng Văn nâng thêm một khẩu chân khí, rồi khẳng khái lên tiếng :
- Lão Ma, ngươi đừng đắc ý, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị thất bại dưới chưởng lực của ta.
Dứt lời, chàng ôm lấy Bạch Hằng Huyền bay vút ra ngoài, Ôn Tiểu Khai cũng bám sát theo sau.
Ra ngoài vừa đúng giữa trưa, Hùng Văn chẳng biết mình đã mất bao lâu thời gian trong Lang Can cổ thành. Trong đầu đang suy tư, bỗng chàng nghe những tiếng nói quen thuộc bên mình :
- Ôi Vương ca đã trở ra, ca ca có khỏe không?
Hùng Văn quay nhìn và sung sướng nhận ra Quyên Quyên công chúa. Nàng vẫn đẹp như tiên.
Chàng xúc động nói :
- Quyên muội, Bạch hiền đệ bị thương rồi.
Quyên Quyên công chúa nhìn Bạch Hằng Huyền, bỗng rơi nước mắt và hỏi ngay với tâm trạng lo lắng :
- Bạch đệ bị thương có nặng lắm không?
Hùng Văn cảm động cũng ứa lệ, đồng thời nhận ra Quyên Quyên công chúa rất nhân từ, không hiểu sao nàng có thể chịu nổi những chuyện giết tróc của mình? Hẳn chỉ vì tình yêu.
Chỉ Thủ Khai Sơn Ôn Tiểu Khai lên tiếng :
- Các ngươi không nên quá thương tâm. Bạch Hằng Huyền mấy ngày nữa sẽ bình phục thôi.
Quyên Quyên công chúa chợt nhìn qua lão già :
- Thưa... Lão tiền bối này là...
Hùng Văn nói ngay :
- Đây là Ô tiền bối, đại danh Chỉ Thủ Khai Sơn.
Chàng lại hướng về lão già :
- Bẩm tiền bối, đây là Quyên Quyên, hiền thê của tại hạ, và Lãnh Huyết thập tam khách, những anh em kết nghĩa.
Quyên Quyên công chúa và nhóm Lãnh Huyết đều vòng tay cúi đầu chào Ôn Tiểu Khai.
Ôn lão khen ngợi ngay :
- Ngươi có phước lớn mới được người vợ diễm tuyệt như thế này.
Quyên Quyên công chúa e lệ cúi đầu, đôi má đỏ hồng, nét đẹp càng thêm mười phần quyến rũ.
Nhưng Hùng Văn lại sa sầm gương mặt. Chàng lẩm bẩm nói một mình :
- Nàng đẹp tuyệt, nhưng lẽ nào ta để nàng bị thiệt thòi, đau buồn vì chứng bệnh của ta. Như thế là ta phải tìm cho ra Đoạn Trường cốc... Mà Đoạn Trường cốc ở đâu?
Những tiếng Đoạn Trường cốc chàng nói hơi lớn nên Ôn Tiểu Khai tình cờ nghe được.
Lão ta liền nhướng mắt :
- Ái chà, ta tưởng trên đời này ngoài Đoạn Trường lão nhân thì chỉ có ta biết Đoạn Trường cốc. Sao nhà ngươi cũng biết?
Không ngờ mình lẩm bẩm trong lúc tinh thần mê muội mà Ôn lão nghe được, Hùng Văn thêm hy vọng lão già ấy đã biết cốc ấy ở đâu rồi, nên vòng tay hỏi :
- Bẩm tiền bối có biết Đoạn Trường cốc ở đâu không? Tại hạ chỉ nghe nói mà chưa tìm ra được cốc ấy.
Ôn Tiểu Khai như lờ đi, lão ta chỉ lấy trong túi chiếc lọ nhỏ, trút ra một viên thuốc màu đen bằng hạt bắp, trao cho Hùng Văn rồi bảo chàng rằng :
- Người bạn của ngươi tuy đã được giải độc, nhưng chân nguyên còn chưa khôi phục, vết thương cũng đang chịu nhiều đau đớn. Đây là viên Bạch Lộ Hoàn của Tân Sơn Lão Nông tặng lão phu. Thuốc chế bằng những giọt sương trắng giữa trời trên núi Thiên Sơn và nhiều vị thuốc quý, có công hiệu đặc trị Bồi Nguyên Cố Bản, uống vào chẳng những lành thương thế, bớt bệnh mà còn có công lực tương đương tu luyện nhiều năm.
Hùng Văn cảm kích vòng tay :
- Đa tạ lão tiền bối.
Đưa viên thuốc vào miệng Bạch Hằng Huyền, Hùng Văn để chàng ta nuốt viên thuốc rồi đặt nằm xuống, gối lên đùi. Lúc này ánh mặt trời đang gay gắt, trên cát sa mạc lại càng nóng hơn.
Sau khi uống viên thuốc, lại được sức nóng mặt trời tác động, sắc diện Bạch Hằng Huyền hồng hào dần, hơi thở đã điều hòa hơn trước. Hùng Văn, Quyên Quyên công chúa và anh em LãnhHuyết đã yên tâm.
Quay sang lão già, Hùng Văn nhắc lại câu hỏi :
- Bẩm chắc tiền bối biết Đoạn Trường cốc ở nơi nào?
Chỉ Thủ Khai Sơn Ôn Tiểu Khai mở tròn mắt, nhìn chung quanh, bộ điệu rất uy nghi, rồi lão bật cười :
- Hà hà, ngươi may mắn gặp được lão phu, nếu không thì thế gian ngày nay hiếm người biết về Đoạn Trường cốc.
Lại cúi đầu, Hùng Văn nói :
- Tại hạ đang chờ tiền bối chỉ dẫn.
Ôn Tiểu Khai vẫn vui vẻ :
- Ta sẵn sàng, nhưng trước hết các ngươi phải cho lão phu biết, ngươi hỏi tới Đoạn Trường cốc để làm gì?
Chợt gương mặt Hùng Văn lộ vẻ đau khổ, chàng im lặng hồi lâu mà chẳng thể trả lời.
Quyên Quyên công chúa ôm vai chàng, dịu dàng bảo :
- Vương ca, ca ca không nên giấu...
Vẫn quàng vai Hùng Văn thật âu yếm, Quyên Quyên công chúa nhìn sang Ôn lão :
- Bẩm tiền bối, chắc ngài biết ở Đoạn Trường cốc có thứ trái quý gọi là Thiện Tâm quả?
Ôn Tiểu Khai lắc đầu, ra vẻ nghi hoặc.
Hùng Văn thở dài, tỏ thật tâm sự của mình, bởi bị Vạn Tà Sát Mạch, nếu không có Thiện Tâm quả thì không sao trị nổi.
Lão già bỗng xúc động, vì không ngờ chàng trai tuấn tú như Hùng Văn võ nghệ cao cường, nội lực thâm hậu, lại mắc Vạn Tà Sát Mạch là chứng bệnh hiểm nghèo, ác độc nhất trên thế gian.
May nhờ Hùng Văn có lòng nhân từ và bản chất thuần hậu, nếu không Sát Mạch càng làm võ công tăng tiến thì độc ác càng thêm ghê gớm.
Lão đã mến phục Hùng Văn, nên nghe qua tâm sự của chàng lão nói ngay :
- Thì ra tiểu tử mắc chứng ấy. Nhưng ngươi đừng quá phiền lòng. Chủ nhân của Đoạn Trường cốc có duyên nợ với ta. Năm ngoái ta có giúp lão được một việc nên lão mời ta đến Đoạn Trường cốc. Lão dặn rằng sau này ta có yêu cầu điều gì thì lão sẽ đáp ứng, nhưng chỉ hạn chế trong một lần. Thiết nghĩ lời thỉnh cầu của ngươi về Thiện Tâm quả không khó.
Hùng Văn cảm động rơi nước mắt. Còn Quyên Quyên công chúa vái lạy Ôn Tiểu Khai, miệng nói ngay :
- Lão tiền bối thật là tốt.
Ôn Tiểu Khai bảo Hùng Văn :
- Đoạn Trường cốc ở nơi biên ải, rất ít người qua lại, ta muốn cùng ngươi đi một chuyến. Nhưng...
Lão đưa mắt nhìn Quyên Quyên công chúa, ngập ngừng chưa nói được.
Nhưng Hùng Văn không ngờ Công chúa rất thông minh. Nàng hiểu ngay được vấn đề nên nói bên tai Ôn lão :
- Tiền bối không thể cho tiện nữ đi theo phải không?
Chỉ Thủ Khai Sơn Ôn Tiểu Khai gật nhẹ, và nói những lời như phân trần với Quyên Quyên công chúa :
- Không phải lão không muốn để Công chúa đi theo, nhưng chỉ ngại Công chúa đi theo thì sẽ trễ thời gian.
Hùng Văn đưa mắt nhìn Quyên Quyên công chúa, cũng cảm thấy tình huống này thật khó nói.
Bỗng Bạch Hằng Huyền đã đủ sức ngồi lên.
Chàng ngó Hùng Văn và nói nhanh :
- Đại ca cứ đi với Ôn tiền bối, tại hạ và các anh em sẽ săn sóc Công chúa trong lúc đại ca vắng mặt.
Hùng Văn vui mừng, còn Bạch Hằng Huyền cũng ứa lệ. Cả hai cùng đứng lên và Hùng Văn không giấu được nét ngại ngùng.
Quyên Quyên công chúa hiểu ý, liền nói :
- Vương ca cứ đi đi, đừng lo lắng gì cho tiểu muội.
Tuy trên môi nàng điểm nụ cười, nhưng giọng nói đã nghẹn ngào như chứa đầy nước mắt.
Bạch Hằng Huyền đưa tay đỡ Công chúa và đưa mắt sang Hùng Văn :
- Đại ca đi mau lên, tiểu đệ và anh em cùng Công chúa theo sau, hẹn một tháng nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở ngoại thành Côn Minh nhé.
Hùng Văn biết Bạch Hằng Huyền sợ mình cùng Công chúa bịn rịn không thể dứt ra nên mới đưa mắt ý tứ và nói những lời như thế.
Chàng liền vòng tay nói :
- Quyên muội nhớ bảo trọng sức khoẻ, có các hiền đệ giúp đỡ.
Dứt lời chàng lao mình đi như một cánh én, không quay đầu nhìn lại, có lẽ để tránh nỗi buồn ly biệt.
Chỉ Thủ Khai Sơn Ôn Tiểu Khai cũng chuyển mình trổ thuật khinh công lướt theo như gió.
Cả hai đều là cao thủ võ lâm, khinh công tuyệt hảo, trong phút chốc đã trải qua ngàn dặm.
Quyên Quyên công chúa đưa mắt nhìn theo bóng Hùng Văn đến khi mất hẳn phía chân trời. Trong lúc chia tay nàng phải nén lòng cho Hùng Văn khỏi nhụt chí, đến bây giờ nàng mới đau lòng bật khóc và kêu lên :
- Ca ca, Vương ca ca...
Trong không gian bao la chỉ còn hai bóng đen như hai chấm nhỏ di động, đâu có ai còn nghe được tiếng khóc của Quyên Quyên công chúa.
* * * * *
Hùng Văn và Ôn Tiểu Khai mải miết phi hành, nửa đêm hôm ấy đã đến thành Lan Châu.
Hai người vào trong thành, Ôn Tiểu Khai vỗ cái bụng lép kẹp, quay sang Hùng Văn :
- Hiền đệ, giờ này đã khuya, bọn ta tìm một khách điếm ăn khuya, rồi thuê mỗi người một phòng nghỉ ngơi.
Tuy trải qua đường xa mệt mỏi, nhưng trong lòng Hùng Văn ngổn ngang tâm sự. Chàng nhớ lại mười năm trước, khi cha bị hại, thân côi cút gặp được duyên may luyện được võ công dưới đáy biển rồi mải miết tầm thù chưa được việc gì. Gặp mẹ rồi lại mất, chỉ được mấy mối tình đeo bám, thêm nặng trĩu tâm tư. Chàng cứ nằm vắt tay lên trán suy tưởng triền miên, không thể nào chợp mắt được.
Bỗng nghe bên ngoài có tiếng đập cửa, gọi ầm ĩ :
- Điếm chủ, phòng trọ đâu?
Tiếng gọi nghe âm vang rền xa như chuông đồng.
Hùng Văn bị tiếng động ngắt dòng suy tưởng mông lung. Chàng chột dạ nghĩ thầm :
- Sao ở đây lại có nhân vật nào nội lực thâm hậu thế này? Chỉ nghe tiếng kêu cũng biết.
Lại nghe một tràng cười dài, người thường phải buốt óc, rồi chẳng nghe thêm tiếng gì nữa. Có lẽ điếm chủ đã ra đón tiếp người khách viễn phương đó rồi.
Định tiếp tục tìm giấc ngủ, nhưng tiếng gã điếm hỏa hỏi ngoài hành lang lại làm Hùng Văn chú ý :
- Bẩm cô nương cần phòng ngủ?
Tiếng trả lời đã bình thường, nghe ra giọng con gái :
- Phải, bản cô nương cần phòng, nhưng cũng đói bụng, hãy đem cho ta mấy món ăn ngon lên phòng cho ta.
Hùng Văn chợt nhíu mày. Chàng nghĩ thầm trong đầu :
- Lạ quá, giọng nói nghe quen quen, không lẽ là người thân?
Đang phân vân nghi ngờ, Hùng Văn lại nghe một giọng nói khác :
- Ồ, ồ, lão Nhị, thật là quả đất tròn, lại gặp cô nương ở đây.
Tiếng nói khác lại đáp :
- Đúng thế, xem ra huynh đệ chúng mình gặp may.
Hùng Văn nghe những lời đối đáp thì ngẩn ra, chắc là có hai người, mà sao giống nhau đến thế, nội lực rất thâm hậu, chẳng biết người của môn phái nào, cần phải tìm hiểu rõ.
Tiếng cô gái bỗng vang lên :
- Hừm, quanh quẩn rồi cũng gặp các ngươi, thật là âm hồn không chịu mất. Lẽ nào ta lại sợ các ngươi sao?
- Ái chà, cô nương là đệ tử cao nhân, còn biết sợ ai...
- Được lắm, các ngươi tự tìm cái chết. Qua canh ba chờ ở ngoài thành.
Tiếp theo là một tràng cười, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Hùng Văn miên man suy nghĩ :
- Ba người nào đó gặp nhau ở đây cũng lạ, chẳng hiểu lai lịch ra sao. Nhất là tiếng của cô gái rất quen, mà trong một lúc ta chưa nhớ ra đã gặp ở nơi nào...
Càng suy nghĩ, càng thêm khổ óc, Hùng Văn mở cửa ló đầu ra hành lang quan sát, nhưng chẳng thấy một ai. Hẳn là cô gái đã vào phòng.
Trong đầu Hùng Văn nảy ra quyết định thật nhanh :
- Họ đã hẹn nhau canh ba ở ngoài thành, sao ta không ra tận nơi mà tìm hiểu nhỉ?
Chàng nai nịt gọn gàng, mặc áo choàng trắng phủ ngoài rồi thản nhiên rời khỏi phòng ra đi.
Một bóng khác lướt theo Hùng Văn ra ngoài...
Hùng Văn biết Ôn Tiểu Khai cũng đã nghe tiếng động nên đi sau mình, song chàng không quay đầu lại.
Đêm trăng sáng vằng vặc, gió mát thổi hiu hiu. Ngoài thành Lan Châu là một dãi đồng bằng phì nhiêu, bốn bề tĩnh lặng khác thường.
Dưới ánh trăng có hai thiếu niên đứng lặng lẽ như chờ đợi ai, đôi lúc dõi ánh mắt nhìn bốn phía rồi lại cúi đầu suy nghĩ trong trời đêm yên tĩnh với trạng thái đợi chờ.
Hai thiếu niên này trông rất kỳ lạ, chẳng những diện mạo hoàn toàn giống nhau mà vóc dáng thân hình cũng y nhau, trên tay đều cầm gậy trúc dài chừng một trượng. Có khác chăng là người mặc áo xanh cầm gậy màu xanh, người mặc áo vàng cầm gậy màu vàng, nhờ thế mới phân biệt được.
Đang lặng lẽ, hai thiếu niên bỗng cũng ngẩng lên như phát hiện được gì rất quan trọng.
- Vèo...
Thì ra từ đàng xa có một bóng người lướt tới. Đang là một cái bóng nhỏ mờ nhạt, chỉ vèo một cái... Bóng ấy đã đến trước hai thiếu niên và hiện rõ đó là một cô gái xinh đẹp, võ phục màu xanh.
Cả hai thiếu niên cùng vòng tay :
- Cô nương đúng hẹn hạ cố, huynh đệ chúng tôi rất hân hạnh. Cô nương có thể cho biết danh tánh được chăng?
Cô gái áo xanh giương tròn mắt phượng, liếc qua hai thiếu niên rồi bĩu môi :
- Hừm, các ngươi mà cũng đòi biết danh tính của bản cô nương sao?
Hai thiếu niên ngẩn ra, có lẽ họ không ngờ cô gái đẹp thế kia mà ăn nói thiếu lịch sự với họ. Gương mặt cả hai đều lộ vẻ không bằng lòng, song chỉ thoáng qua đã bình tĩnh trở lại.
Thiếu niên áo xanh mỉm cười nhã nhặn :
- Huynh đệ tại hạ là đệ tử của Cô Sơn nhị lão. Người kia là Tôn Lục, tại hạ là Tôn Thất.
Thiếu nữ áo xanh mỉm cười, một nụ cười xã giao có pha chút khinh bạc, rồi chậm rãi bảo :
- Ồ, Cô Sơn nhị lão là kỳ nhân tiền bối. Nhưng các ngươi thì chẳng có tư cách để giao hảo với ta, bởi hai phái không có chút liên hệ nào.
Câu nói khinh thường của cô gái làm ai nghe cũng phải bực mình, bởi vậy hai thiếu niên kia dù đã tu luyện lâu năm cũng không khỏi phẫn nộ bất bình.
Tôn Lục nhíu mày, trầm giọng nói :
- Cô nương có quyền không coi ai ra gì, nhưng chẳng nên nói giọng khó nghe đó. Thiên Sơn vốn là danh gia đại phái, nhưng cô nương đối đãi với môn nhân các phái khác như vậy là không tốt đâu. Bọn tại hạ cũng không cần phải biết qua bản lĩnh của một người thiếu phong cách.
Rồi chàng khoát tay bảo bạn :
- Tôn Thất, ta đi thôi.
Thiếu nữ áo xanh chính là Thiên Sơn Tiên Nữ Trần Yến. Nàng xuống núi đi tìm Hùng Văn mà chưa gặp.
Thấy hai thiếu niên như những cái bóng chao nghiêng, định rời khoảng đất trống, thì Trần Yến thét lanh lảnh :
- Đứng lại...
Tôn Lục và Tôn Thất cùng đứng lại, trố mắt ngạc nhiên nhìn Trần Yến như hỏi nàng muốn gì.
Thiên Sơn Tiên Nữ nhếch mép cười khinh thị :
- Các ngươi muốn đi sao?
Hai chàng kia không ngờ cô gái cố tình gây gổ, chưa biết trả lời thế nào, thì Trần Yến đã tuốt gươm ra, lạnh lùng vạch trên không vài vòng rồi the thé bảo :
- Muốn đi đâu thì cũng phải thưởng thức vài đường kiếm của bản cô nương đã nhé.
Thật là chịu hết nổi, Tôn Lục và Tôn Thất muốn điên lên, nhưng cố trấn tĩnh mỉm cười nói :
- Được lắm, được lắm.
Rồi Tôn Lục quay qua bảo Tôn Thất :
- Nhị đệ, hãy lui ra để ta thử xem kiếm pháp của Thiên Sơn có gì lạ lắm không.
Dứt lời Tôn Lục bước lên, nâng ngang gậy trúc, nói nhanh :
- Xin mời...
Thiên Sơn Tiên Nữ liền vung kiếm xuất năm chiêu.
Trong chốc lát kiếm phong vun vút, kiếm khí như vòng cầu, uy thế ghê rợn. Tôn Lục hơi chột dạ, nhưng vẫn cười lớn, cước hạ thay đổi vị trí, múa cây trượng trúc tạo thành một bức tường kình lực xung quanh mình, chỉ còn trúc ảnh và tiếng gậy vun vút.
Thiên Sơn Tiên Nữ nói lớn :
- Khá lắm, quả là có đôi tay tài hoa.
Dứt lời nàng tấn công tiếp bát kiếm, tám đường kiếm xuất ra đồng nhất, tạo thành một trận kiếm tựa như mưa sa trút vào đối thủ.
Thật là uy thế kinh người...
Bởi đó là chiêu Đình Thù Kim Phong, một trong ba tuyệt chiêu của kiếm pháp Thiên Sơn.
Trên gianghồ võ lâm, kiếm pháp Thiên Sơn đã nổi tiếng về sự hiểm hóc, cùng với Thập bát La Hán chưởng của Thiếu Lâm tự là hai tuyệt nghệ lừng danh thiên hạ.
Tôn Lục biết cô gái là cao thủ phái Thiên Sơn, có ưu thế về kiếm pháp nên đã dám khiêu chiến thì võ công của chàng ta cũng chẳng phải tầm thường. Chỉ liếc qua đường kiếm của Trần Yến, Tôn Lục đã nghĩ thầm trong đầu :
Chiêu này gồm năm thức, đều biến hóa thần diệu, mình không thể coi thường được.
Chàng liền chịu lùi một bước, chưởng thế vẫn giữ vững, múa trượng trúc đảo lộn trên tay, tạo thành một trời bóng trượng, như những con rắn biến hóa khôn lường, đâm thẳng vào trong từng từng lớp lớp kiếm ảnh của Thiên Sơn Tiên Nữ.
Trần Yến thất kinh, bởi chiêu vừa rồi của Tôn Lục chuyển từ thủ thành công với kình lực mãnh liệt, không thể lường trước được nên nàng phải lùi luôn mấy bước.
Tôn Lục bật cười khà khà, nói lớn :
- Kiếm pháp Thiên Sơn thật là thần diệu.
Lời khen của Tôn Lục rất thành thật, nhưng trong trường hợp này lại khiến Trần Yến hiểu lầm. Nàng tưởng chàng ta vừa lấn được mấy bước đã cao giọng chế nhạo nàng, nên lập tức chuyển ngay chiêu thức.
Thanh trường kiếm trên tay nàng xé gió veo veo. Chiêu kiếm phát ra đột ngột, lại rất nhanh, tựa như đang thu chiêu bởi đối phương không nhận thấy kình đạo mà áp lực như sóng vỡ bờ.
Đã hơi phát hoảng, Tôn Lục thấy cần phải hết sức đề phòng, chiêu kiếm ghê hồn này sự lợi hại càng về sau càng nguy hiểm, chàng không dám lơ là, dù chỉ trong nháy mắt. Chàng múa tít trượng trúc bảo vệ toàn thân, làm cho mấy thế kiếm của Thiên Sơn Tiên Nữ gần như bị hóa giải.
Trần Yến nổi giận thét lên lanh lảnh, không ngớt biến hóa chiêu thức, kiếm ảnh như mưa đầy trời, lưỡi bén, mũi nhọn tấn công tới tấp khiến Tôn Lục xoay trở muốn hụt hơi.
Chiêu thức nàng vừa chuyển biến là hai chiêu sau cùng trong ba tuyệt thế...