* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Thục nữ PK Xã hội đen - Tiểu Thuyết Hay

có biết giữ gìn, cuộc sống riêng tư của anh liệu có nghiêm chỉnh, chỉ riêng việc bản thân cô là một người phụ nữ ly dị độc thân đã đủ để tránh thai trở thành một vấn đề lớn.
Hôm qua là thời kì an toàn, nhưng hôm nay thì sao? Sau này thì sao?
Thịt thơm đã ăn đã nếm, không thể đảm bảo sau này sẽ không thèm ăn nữa, khi dục vọng dâng trào ai có thể ngăn lại nổi? Nếu đã không ngăn lại nổi, vậy thì, an toàn phải được đảm bảo trước tiên. Tuy biết được tính quan trọng của việc này, nhưng Nại Nại vẫn mím chặt môi, đứng bên ngoài hiệu thuốc nhìn chăm chú mấy vỉ thuốc tránh thai trên kệ, do dự không quyết.
Chuyện mua bao cao su là việc trước nay Lữ Nghị vẫn làm, khi hai người đi siêu thị, Nại Nại sẽ lén lén lút lút vớ lấy hai bao rồi ném vào trong xe, sau đó anh sẽ phụ trách đẩy xe và thanh toán, còn cô thì đứng ngoài bụm miệng cười điệu bộ mặt đỏ tía tai của anh khi phải đối diện với nhân viên thu ngân.
Cô từng hỏi anh, đàn ông các anh mà cũng ngại khi mua thứ này sao?
Anh trả lời, đương nhiên rồi, da mặt bọn anh cũng không phải làm bằng sắt, thế nên cái thứ này nên để phụ nữ mua, thật lặng lẽ không để người khác chú ý.
Sau khi xảy ra vụ ngoại tình, Nại Nại cũng từng cảm thấy hối hận, không ngừng hoài nghi bản thân. Nếu là do cô mua thì ít nhất cũng biết được đến khi nào thiếu một cái, cũng còn biết mà đối phó. Nhưng sau đó chỉ một câu nói của mẹ Nại Nại đã làm cô thức tỉnh, cầm bao cao su ở nhà đi ngoại tình thì còn cứu vãn cái quái gì nữa, tên đàn ông này quá là vô liêm sỉ.
Cũng đúng, chỉ cần nghĩ đến chuyện người đàn ông e thẹn đó dám đi mua thứ này cho một người phụ nữ khác, còn có khả năng hai người phụ nữ bọn họ còn dùng chung một kiểu, chung một nhãn hiệu, Nại Nại cảm thấy không thoải mái, sau khi xảy ra chuyện cô ra sức kì cọ tắm rửa, hận không thể rửa sạch những nhơ bẩn đáng ghê tởm trên người mình.
Nếu có thể làm lại, cô sẽ chủ động hơn đi mua thứ này, không cần phải xấu hổ như thế, càng không thể đánh mất chồng của mình.
Tiếc rằng, sự việc không có cơ hội làm lại. Bây giờ cô cũng có thể thản nhiên thoải mái lên giường cùng một người đàn ông khác, giải phóng những dục vọng bị đè nén lâu ngày của bản thân, thậm chí còn tự mình chạy đi mua bao cao su.
Nếu cô có thể lựa chọn, cô thà không dùng thứ này mà cần một người đàn ông an toàn, một đứa trẻ có thể sinh hạ được, đáng tiếc là những thứ đó bây giờ đều không thể đạt được.
Vậy sau đó? Chẳng phải vẫn phải mua sao?
Chí ít thì một người phụ nữ trưởng thành phải biết bảo vệ bản thân, Nại Nại khẽ nghiến răng, nhìn vào bên trong cửa sổ hạ quyết tâm, cúi gằm đầu xuống lao thẳng vào bên trong. Trong hiệu thuốc vẫn còn vài người khách, Nại Nại “làm chuyện bậy bạ” nên chột dạ, đành lượn lờ ở khu thuốc uống mấy vòng, đầu cô gần như vùi hẳn vào trong quầy thuốc thủy tinh, lí nhí hỏi mấy câu hỏi siêu ngu ngốc, tiện mồm xin thuốc chống ********* chảy rồi thuốc cảm cúm gì đó, nắm tờ hóa đơn đi từ từ về phía quầy thuốc phòng tránh thai, giả bộ như đi lạc vào khu vực cấm mà không hề hay biết.
Đợi cho mấy người đứng bên cạnh đi rồi cô mới nhanh chóng đảo mắt một lượt, vội vàng chọn một hộp màu sắc đẹp nhất rồi hỏi: “Cái… cái này bao nhiêu tiền?”
“Ba hai tệ.” Dược sĩ quá quen với kiểu ngại ngùng lấm lét của những cô gái đi mua thứ này như Nại Nại, thế nên không thèm để ý.
Đắt thế! Nại Nại nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó miễn cưỡng mỉm cười chỉ vào hộp màu đỏ bên cạnh, “Cái… cái đó thì sao?”
“Hai lăm tệ.”
Cái này còn tạm được, tính ra một lần chỉ mất có hai tệ, Nại Nại cảm thấy khá là hợp lý! Đang định ngẩng đầu hỏi mua, thì có tiếng người gọi tên cô từ phía sau: “Chị Nại Nại, chị đang làm gì thế?”
Ánh mặt trời phía sau đột nhiên nóng bỏng khiến Nại Nại toát mồ hôi lạnh toàn thân. Trong cái không khí căng thẳng ngột ngạt, Nại Nại từ từ quay người lại nhìn cô: “Chị… chị mua thuốc đau bụng.”
Nại Nại lắp bắp hươ hươ tờ hóa đơn trên tay. Tiểu Trần ngước lên nhìn mấy nhãn hiệu thuốc phòng tránh thai, lại nhìn ngón tay Nại Nại còn chưa kịp thu lại, rõ rành rành đang chỉ vào bao cao su.
“He he, he he, cái đó, chị chỉ tiện mồm hỏi thôi, tiện mồm hỏi thôi. Mấy năm nay tình hình thị thường biến đổi liên tục, chúng ta cần không ngừng tìm hiểu giá cả ở thủ đô, việc này rất có lợi cho việc buôn bán nhà đất của chúng ta.” Công lực ứng biến của Nại Nại đã nhiều năm không được phát huy, cuối cùng hôm nay cũng tìm thấy cơ hội để thể hiện.
“Em hiểu, em hiểu!” Tiểu Trần cười rất gian tà.
Nại Nại mà cứ tiếp tục giữ nụ cười trên mặt như thế này thì thật là khổ sở, thế nên cô vội vàng chạy đến quầy thu ngân trả tiền.
Sau đó toát mồ hôi lạnh đến quầy thuốc lấy về một đống các loại thuốc không có tác dụng gì, lấm lét theo sau Tiểu Trần mua hai chai dầu tì bà Niệm Từ Am, vui vẻ đi ra khỏi hiệu thuốc.
Lúc ra gần đến cửa, Nại Nại đầy lưu luyến nhìn thứđồ suýt chút nữa là đến tay đó.
Xem ra, lần này xác định tay trắng trở về rồi.
Nại Nại đau đớn nghĩ.
Chương 30: Cuộc thi tiếp sức do anh hoàn tất nốt

Nại Nại là đứa trẻ sinh ra và lớn lên dưới lá cờ đỏ[1], hiển nhiên từ bé đã được dạy dỗ mỗi khi làm chuyện gì đều phải kiên trì tới cùng, nhất định phải có phẩm chất ưu tú dù có khó khăn đến mấy cũng không bao giờ bỏ cuộc. Mà lý luận chính là kẻ dẫn đường của hành động, tuy trước mắt vì khó khăn mà cô không thể mua được thứ đồ cấp thiết, nhưng phải kiên định với ý niệm “có khó khăn phải xông lên, không có khó khăn tạo ra khó khăn cũng phải xông lên”, trong khi chỉnh đốn lại tư tưởng của bản thân, đồng thời cũng phải cổ vũ bản thân tích cực đấu tranh với chướng ngại tâm lý. Có thể giữ vững thái độ “Ta không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục”, một lần nữa dũng cảm xông tới hiệu thuốc vô điều kiện để hoàn thành nhiệm vụ mua đồ mới đang tiến hành được một nửa của mình, đồng thời cố gắng hết sức dùng tư thái hoàn hảo nhất để kết thúc quá trình ngượng ngùng này, cùng lúc đó nâng cao sự tự tin của bản thân về sau, tạo cơ sở thực tiễn tốt đẹp cho việc mua sắm sau này của mình.
***
Năm giờ chiều, kết quả của việc không có khách hàng đến gõ cửa là các nhân viên của văn phòng nhà đất đều gật gù buồn ngủ, tuy vẫn đứng nguyên chỗ cũ chờ khách nhưng mỗi người đều tự thả hồn lên tận mây xanh, ánh mắt mỗi người đều mơ mơ màng màng, nụ cười thì đều cứng ngắc đờ đẫn.
Việc này đòi hỏi phải có công lực nhất định, người bình thường không phải ai cũng có thể làm ra một bộ mặt đoan trang tươi cười trong khi ý nghĩ thì hỗn loạn mông lung.
Đúng! Việc này đòi hỏi phải có công lực!
Nại Nại đấu tranh tư tưởng mất cả một buổi chiều, kết luận là vẫn phải đi mua.
Trước đây đương nhiên là không cần, nhưng sau này e rằng không dứt ra được! Đàn ông có thể không động đến thứ này vài năm cũng không sao, nhưng một khi động vào thì có muốn cai cũng không phải dễ. Bấm bấm ngón tay tính toán, bản thân cô cũng là phụ nữ đầu ba đít chơi vơi rồi, đang vào độ tuổi “ba mươi như sói, bốn mươi như cọp”, đặc biệt là biểu hiện trên giường của Lôi Kình cũng không tồi, chỉ riêng giác quan thứ nhất thôi đã khiến Nại Nại chẳng có lý do gì từ chối cả.
Huống hồ cô còn có ý định tiếp tục qua lại với anh.
Thậm chí cô còn có chút nhớ nhung cánh tay trên eo mình lúc thức dậy vào buổi sáng, cả cánh tay to lớn như thế vắt qua, giống như đang tuyên bố quyền chiếm hữu một cách bá đạo, thật sự khiến người ta cảm thấy có chút cảm động ấm áp và hoảng loạn.
Càng như vậy cô lại càng muốn hoàn thành nhiệm vụ gian nan kia, trong tình trạng bản thân vẫn còn kịp chuẩn bị!
“Chị Nại Nại, có điện thoại.” Tiếng gọi bên phía quầy tiếp tân. Nại Nại mơ màng quay đầu lại, hiển nhiên có chút không thích ứng với sự chuyển biến từ một “Nại Nại anh hùng” thành “Nại Nại thường dân”. Cô lon ton chạy lại quầy tiếp tân nghe điện thoại, “Xin chào, tôi là Tần Nại Nại.”
“Tối nay tôi qua đón em.” Giọng Lôi Kình ở đầu kia điện thoại có sức hấp dẫn vô hạn, Nại Nại với ý chí kiên định không có vẻ gì là cao suýt chút nữa đã gật đầu đồng ý, thậm chí còn định vẫy vẫy đuôi thể hiện sự vui mừng.
Không đúng! Cô bỗng nhiên phản ứng lại: “Anh muốn làm cái gì?”
“Tôi tới đón em, cùng đi ăn tối.” Ở đầu kia của điện thoại tâm trạng của Lôi Kình có vẻ rất tốt, dường như rất nhẫn nại.
Nại Nại chỉ cần nghĩ tới nhiệm vụ vĩ đại vẫn chưa hoàn thành là lại nhăn nhó đau khổ, mặt mày nhăn nhúm hết cả lại, nói với giống rất kiên định: “Cái đó… tối nay em về nhà.”
“Tại sao?” Đầu bên kia thái độ quay ngoắt, có chút không vui.
“Dù gì em cũng không muốn đi.” Nại Nại lí nhí.
“Tối nay tôi đến chỗ làm đón em. Em ngoan ngoãn đứng đợi ở cửa, nếu không hậu quả tự gánh chịu.” Lôi Kình không nói thêm gì dập máy cái rụp, đến câu tạm biệt cũng không thèm nói.
Tút dài một tiếng, Nại Nại ngây người ra, nhìn chiếc điện thoại trong tay mình cười đau khổ, sau đó dập máy.
Thật bá đạo, đến cơ hội phản kháng cũng không cho.
Đồng nghiệp quầy lễ tân ngước mắt nhìn Nại Nại, cười tít mắt nói: “Bạn trai chị đến đón?”
“Không! Là bạn thôi.” Lời giải thích thiếu tự nhiên cho thấy đương sự vô cùng chột dạ, đồng nghiệp quầy lễ tân cũng không để tâm, cười cười kiểu ta đây biết thừa.
Nại Nại còn muốn giải thích, điện thoại lại kêu, Nại Nại vừa nhấc điện thoại lên, đầu bên kia đã gầm lên một tiếng: “Em giỏi cứ thử chạy…” Cái anh nói “thử” đương nhiên không phải bảo Nại Nại đi “thử” thật, mà là một câu uy hiếp đến cực điểm, phần giản lược phía sau có thể gợi lên những tạp niệm vô cùng tận, ví dụ như trong tiểu thuyết, khi người đàn ông trừng phạt người phụ nữ lúc nào cũng chỉ dùng một cách…
Nại Nại bị dọa cho hết hồn, lại vội vàng nói: “Anh…”
Còn chưa “anh” xong thì người ta đã cúp máy, Nại Nại theo phản xạ lại quay sang cười đau khổ với lễ tân, vội vàng cúi gằm mặt xuống bỏ đi, chỉ sợ người ta biết được bản thân cô bị uy hiếp cái gì.
Nại Nại chịu sự tiêm nhiễm đầu độc của tiểu thuyết tình cảm khá nhiều, thế nên tuy tác phong của cô có phần chậm chạp nhưng cũng có thể hiểu được ý trong câu nói của anh, thế là dưới sự chú ý của cô bé lễ tân, cô đã thành công hóa thành quả thánh nữ, nóng bừng toàn thân.
Ở bên này, Lôi Kình vừa nói xong liền có chút hối hận. Nại Nại là người phụ nữ quá ngốc nghếch, tuy cơ thể cô rất mềm yếu nhưng tính khí thì hình như không mềm chút nào, cũng không biết liệu cô có nghĩ lệch lạc gì không, bị tà khí xông lên đỉnh đầu lại làm ra chuyện ngu xuẩn nào đó.
Tên đại vương thổ phỉ đó thật chả biết che giấu gì hết!
Cô nàng ngốc đó rốt cuộc đang nghĩ linh tinh cái gì chứ?
Ý nghĩ cùng lúc của Lôi Kình và Nại Nại.
Đến lúc tan làm Nại Nại cố tình nán lại một lúc. Tiểu Trần thay đồ xong quay người đi thẳng, cũng chả buồn hỏi cô một tiếng, Nại Nại bất mãn, giật tay Tiểu Trần lại hỏi: “Sao em không hỏi chị có về nhà hay không?”
Tiểu Trần chớp chớp mắt: “Chị đã mua cái đó rồi, còn về nhà được sao?”
Nại Nại bị nói trúng tim đen, vội vàng giải thích: “Ai bảo thế? Chị sẽ về nhà!”
“Xin đừng lừa gạt tình cảm của trẻ con, người lớn các chị ấy mà, giống y như đứa trẻ trong câu chuyện “Sói đến rồi”, rõ ràng trong lòng nghĩ như vậy mà vẫn còn hét lớn ‘Tôi chưa, tôi không, tôi ghét’.” Tiểu Trần đúng là miệng lưỡi sắc lẻm.
Nại Nại dùng ngón tay cốc nhẹ lên đầu Tiểu Trần nói: “Người ta bảo con gái 8x quỷ quái lắm, lúc chị bằng tuổi em đâu có nghĩ bậy nghĩ bạ như thế.”
Tiểu Trần cười gian: “Đã làm rồi đúng không? Nghĩ nhiều thì mất cả vui.”
Nại Nại tức điên người, bị nghẹn tới mức không thể phản kháng được, nghĩ kĩ lại thì hai mươi hai tuổi kết hôn, chẳng phải đúng thật là đang làm sao?
Cứ nghĩ tới tình cảnh khi đó là tinh thần của Nại Nại lại ảm đạm, trong lòng còn có chút thất vọng, tuy chỉ là một khoảnh khắc, nhưng lại đem lại không ít đau thương. Những điều cô học được khi đó giờ đều áp dụng trên người người khác, tuy vẫn còn chút mơ hồ, nhưng vẫn phải tiếp tục sống.
Tiểu Trần thấy thái độ của Nại Nại không được ổn cho lắm, biết mình đã nói lỡ lời nên vội vàng nói với Nại Nại: “Chị Nại Nại, về nhà thôi!”
Nại Nại nhìn cô cười: “Em đoán đúng rồi, hôm nay chị không về nhà. Chị đến biệt thự số 21.”
Chịu thừa nhận đồng nghĩa với việc chiếc bình nứt đã vỡ, mục đích của cô là không để mình lại đắm chìm trong quá khứ. Lôi Kình tuy không phải một liều thuốc tốt để làm phai nhòa kí ức, nhưng có thể tạm thời che đậy vết thương, vậy thì, cô chẳng có lý do gì tiếp tục đem theo vết thương tiến lên phía trước, có thể lành được ngày nào thì hay ngày đó.
“Chị Nại Nại, ngoài cửa có người tìm chị, là anh chàng đẹp trai đó.” Mấy cô nàng nhao nhao cả lên cũng khiến Nại Nại tự dưng hồi hộp. Nói Tào Tháo là Tào Tháo đến, lúc bản thân thừa nhận với Tiểu Trần sẽ đến căn hộ số 21, con người đó đột ngột xuất hiện, cứu vớt trái tim đang trĩu nặng lúc này của cô, xua đi không ít những buồn đau.
Chủ nợ cuối cùng cũng tìm đến tận cửa!
Nại Nại tay chân lóng ngóng không thể không ra khỏi văn phòng trong những cái nháy mắt ra hiệu của mọi người, đứng trước cổng nhìn xuống. Dưới ánh hoàng hôn, Lôi Kình đang tựa người vào xe châm thuốc, toàn thân được bao bọc bởi sắc vàng kim rực rỡ, anh vẫy vẫy cô trong những tiếng la ó của cả một đám con gái.
Chưa thấy đám con gái này kích động như thế bao giờ, Nại Nại trong lòng có chút khó chịu, trong phút chốc lửa xông thẳng lên tận đỉnh đầu.
Lôi Công chết tiệt, không khoa trương thì chết được sao? Nhiều phụ nữ nhòm ngó như vậy anh vui vẻ cái quái gì?
Nại Nại đi xuống lầu với tốc độ rùa bò, mặt lạnh te đứng trước mặt Lôi Kình, bị anh kéo sà vào lòng.Tay anh chuyển dịch từ cổ tay cô lên đến eo, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu đặt một nụ hôn, may mà anh vẫn còn nhớ đây là nơi công cộng, nụ hôn này cũng chỉ lướt nhẹ qua má, khiến Nại Nại toàn thân nóng bừng.
Tuy là như vậy, nhưng những tiếng hò hét phía sau lưng vẫn vang lên không ngớt khiến Nại Nại đột nhiên có chút thích thú nho nhỏ. Cô trộm nghĩ, dù nói thế nào đi nữa, anh chịu tuyên bố quyền sở hữu trước mặt bao nhiêu người thế này thì ngược lại cũng tuyên bố rằng quyền sở hữu anh thuộc về cô, lĩnh ngộ này đã làm thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của Nại Nại, thế nên, sau khi trút bỏ những điều không vui, cô cũng bất giác mỉm cười.
“Ngoan, về nhà thôi!” Một câu nói đơn giản ngắn gọn của anh khiến mặt Nại Nại lại đỏ lựng, Nại Nại sau khi đã xua tan đi những đám mây u ám lườm anh một cái, bĩu môi: “Khoa trương, anh nói đây không phải khoa trương thì là gì?”
Lôi Kình bị việc cô đeo bộ mặt hạc đầu đỏ và ngượng ngùng nói lên câu trách cứ làm cho tâm trạng vui không kể xiết, anh cười lớn: “Em quản tôi?”
Nại Nại đương nhiên quản không nổi xã hội đen, thế nên cô đành đem “nộ khí xung thiên” chui vào xe.
Chiếc xe vừa nổ máy, Tiểu Trần đuổi theo gõ cửa. Nại Nại hạ tấm kính xuống, cô thần thần bí bí áp sát vào tấm kính nói: “Đừng về nhà, ăn chơi vui vẻ nhé!”
Nại Nại tức điên người, kéo ngay kính cửa xe lên. Lôi Kình cười hỏi: “Cô ấy có ý gì vậy?”
Nại Nại lắp bắp nói: “Có… có ý gì được, chính là ý đó thôi.”
Nói xong cô liền quay mặt qua một bên, giả bộ nhìn ngắm phong cảnh xung quanh, mặt đỏ tía tai.

[1] Chỉ thế hệ những người thuộc thời kì đại cách mạng văn hóa Trung Quốc (1966 – 1976)
Chương 31: Phong bavô tình phong ba nổi

Lôi Kình lại đi rồi.
Nói là phải ra nước ngoài làm việc, chỉ gọi cho Nại Nại một cú điện thoại, sau đó cũng chẳng cần cô phải ra sân bay tiễn.
Có lúc Nại Nại thầm nghĩ, đi mất một Lữ Nghị, lại đến một Lôi Kình, thực ra đàn ông đều không khác nhau là mấy. Thương nhân trọng lợi nhuận khinh biệt ly, nói thế nào nhỉ, phụ nữ không thể nào quan trọng bằng tiền được.
Thế nên, vào ngày anh bay, cô hẹn Tiểu Trần đi đập phá một phen. Hai người gọi một bàn đầy ắp thức ăn, ngồi cạn hết một chai Nhị Oa Đầu, ăn uống rất ‘happy’. Chỉ có điều dạ dày trước giờ chưa từng khó chịu của Nại Nại lại cảm thấy đau nhói khi ăn món ăn cay Tứ Xuyên.
Cái kiểu đau thắt từng cơn từng cơn ấy rất giống với sự quặn đau của trái tim, rất giống.
***
Lôi Kình đến New York, ngồi lên chiếc xe mà Elly[1] cử người đến đón, Hứa Thụy Dương sau khi lên xe liền chợp mắt nghỉ ngơi bên cạnh anh, còn anh thì vùi đầu đọc “Nhật báo Wall Street”.
Chiếc xe đi rất nhanh, bên cạnh còn có hai chiếc đi kèm rất sát sao, nói một cách mỹ miều là bảo vệ, nhưng nói trắng ra là giám sát.
Mấy con người mặt mũi lạnh te không chút biểu cảm đều mang một tâm sự riêng, cho đến khi Lôi Kình buột miệng hỏi: “Sao thế, không đến Manersen?”
“Lần này tiểu thư Elly không đặt phòng khách sạn là muốn mời Lôi tiên sinh đến nghỉ ngơi ở trang trại Wharton, phong cảnh ở đó rất tốt, gần đây mới mua thêm mấy con ngựa thuần chủng châu Âu, thời gian rảnh rỗi còn có thể cưỡi ngựa giải khuây.” Thư kí Brown cẩn trọng là thuộc hạ thân tín của Elly, ngoại hình thư sinh nho nhã, cặp kính gọng vàng giấu đi ánh mắt dữ tợn của hắn. Nghe Lão Thất nói thân thủ của hắn cũng không tồi, có thể làm thuộc hạ của Elly tròn hai năm là vì đã từng đỡ đạn cho cô một lần, bởi điều mà Elly coi trọng nhất không phải là bộ dạng của người đàn ông, mà là lòng trung thành.
Thực ra, sau một thời gian chung sống với Elly, đàn ông sẽ bất giác chìm đắm trong sự mê hoặc của cô, Lôi Kình đương nhiên cũng không phải ngoại lệ. Chỉ có điều, sau khi biết cô là một con bọ cạp cái, Lôi Kình tự giác vạch định quan hệ giữa hai người chỉ dừng lại ở mức hợp tác, cố ý xa lánh, anh cũng hy vọng sau này sẽ không còn bất cứ sự ràng buộc dính dáng nào nữa.
Bọ cạp cái sẽ ăn thịt cả bọ cạp đực, cho dù đó là lúc vừa mới giao phối xong vẫn sẽ thẳng tay tàn sát không một chút nương tình.
Thế nên anh không thể không đề phòng.
Lôi Kình xem báo không chút tập trung, trong lúc nhàm chán, bất giác...

<< 1 ... 21 22 23 24 25 ... 39 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Cạm bẫy của ái thê Cạm bẫy của ái thê
Tổng tài thử hôn Tổng tài thử hôn
Đời này mình Nàng nhất thế Đời này mình Nàng nhất thế
Này Sói, ta tóm được đuôi mi rồi nhé! Này Sói, ta tóm được đuôi mi rồi nhé!
Tình nhân mợt đêm của ma nữ Tình nhân mợt đêm của ma nữ

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status