* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Thiên Long Bát Bộ Kim Dung Full Chap

đường xa lặn lội tới đây cầu cứu mình chẳng nên mỉa mai nữa.
Ðoàn Dự nghe Chung phu nhân nói vậy biết người áo đen kia là cha Chung Linh, động chủ hang Vạn Kiếp, chợt thấy lão quay lại cười ha hả. Chàng nhác trông mặt lão không khỏi giật mình vì tướng mạo lão rất ghê sợ: mặt dài như mặt ngựa, mắt cao, mũi to mà tròn ủng sa xuống gần miệng thành ra giữa mắt và mũi cách một khoảng trống khá lớn. Chàng tưởng đến Chung Linh mi thanh, mạc tú, nét mặt xinh tươi phải ngạc nhiên sao cha ruột nàng lại thô bỉ xấu xa đến thế được?
Chung động chủ vốn tính ba hoa, diễu cợt nhưng khi quay lại nhìn vợ lại đổi ngay ra vẻ mặt ôn hoà, bộ mặt xấu xí, nanh ác đã dịu lại đôi phần. Lão cười bảo vợ:
- Nàng bảo làm sao ta nghe làm vậy.
Ðoàn Dự càng lấy làm kinh nghĩ thầm: "Chung phu nhân vừa nghe tiếng chồng về đã sợ cuống quít, nhưng giờ xem động chúa đối với bà vợ không những đầy vẻ thương yêu còn ra dáng kính nể nữa".
Phạm Hà cũng hi vọng điểm này vội quỳ xuống kêu van:
- Thưa động chúa cùng phu nhân cứu mạng cho sư tỷ, không những sư tỷ suốt đời đội ơn đức người mà gia sư cũng hết sức cảm kích thịnh tình.
Chung động chúa hỏi:
- Phải chăng gia sư mi là Ðại ma tử: Phó Bá Kỳ? Y còn vào hạng đàn em, ta có cần đếm xỉa gì đến cảm tình của y? Khi ta chết đi y không đến điếu tang. Tuy nằm trong quan tài nhưng ta biết rõ cả.
Ðoàn Dự nghe giọng lão nói mà phát sợ.
Phạm Hà cũng rủa thầm: "ngươi còn sống sờ sờ ra đó, sao khéo bày trò nào hạch điếu tang, nào đặt quan tài là có ý gì?".
Chung động chúa bỗng lớn tiếng hỏi:
- Ta lánh cõi trần bấy nhiêu năm, những người ngoài đời không ai biết ta còn sống ở nhân gian. Ai đã đưa đường trỏ nẻo cho mi tới tìm ta? Sao mi biết cửa ngõ vào hang Vạn Kiếp?
Mấy câu này Chung động chúa hỏi bằng một giọng rất gay gắt, cặp lông mày rủ xuống, miệng méo xệch đi, sắc mặt trông lại càng ghê sợ.
Phạm Hà nói:
- Tiểu nữ không còn cách nào cứu được sư tỷ, trong cơn nguy cấp, đành ôm xốc sư tỷ chạy vội ra thị trấn tìm xem có thầy thuốc nào cứu được chăng? Trong khi đang chạy bỗng gặp một cô gái áo đen đang đưa tay ra bắt con kim xà. Con rắn này cũng khắp mình nhấp nhánh ánh vàng. Tiểu nữ vội vàng bảo nàng: "con rắn này độc ghê gớm lắm, phải tránh đi cho mau!". Chẳng ngờ cô không thèm nghe, cứ thò tay ra bắt lấy cuộn bỏ vào bọc... Tiểu nữ cả mừng nghĩ rằng cô đã chế phục được nó tất có bản lãnh trị được nọc độc. Tiểu nữ liền năn nỉ xin cô cứu cho thì cô đáp rằng cô không biết trị rắn độc mà khắp thiên hạ duy có một người trị được mà thôi. Thế rồi nàng chỉ đường cho tiểu nữ đến đây cầu chúa động. Tiểu nữ xin nàng cho biết danh tánh nhưng nàng không chịu nói.
Chung chúa động đưa mắt nhìn phu nhân "Hừ" một tiếng rồi nói:
- Ðúng là con bé nhà ta rồi đây. Con người này tâm địa không tốt ta phải hỏi cho ra mới được. Chỉ tại Linh nhi đem rắn ra khỏi động đi chơi để rắn cắn phải người, chuốc lấy tai vạ.
Ðoạn gã quay sang hỏi Phạm Hà:
- Cô gái đó có dặn gì mi nữa không?
Phạm Hà đáp:
- Thưa không ạ.
Chung động chúa lạnh lùng hỏi:
- Thật không còn gì nữa chứ?
Phạm Hà đáp ấp úng:
- Hình như cô nương có dặn thêm: "Ðường vào động chỉ có một lối mà thôi.
Nhưng khi vào rồi thì khó lòng ra được toàn vẹn. Phải suy tính kỹ lại xem sao rồi hãy vào".Chung động chúa nói:
- Ừ ! Có thế chứ! Vậy mi đã nghĩ kỹ lại chưa?
Phạm Hà phục xuống đất lạy kêu van:
- Xin động chúa cùng phu nhân mở lượng từ bi.
Chúa động nói:
- Mi dậy đi thôi! Bây giờ có hai con đường, mi chọn lấy một: một là mi cùng sư sư tỷ mi phải chung thân ở lại hang này phục vụ phu nhân. Hai là chặt tay, cắt lưỡi để không còn đem điều bí mật ở đây tiết lộ ra ngoài được.
Phạm Hà giọng nói run run năn nỉ:
- Tiểu nữ vâng lệnh sư phụ đi Vân Nam có việc gấp. Nếu ở lại đây chầu hầu phu nhân thì trái lệnh sư phụ.
Chung chúa động nói:
- Thế là mi chọn điều thứ hai phải không?
Phạm Hà tiến lên hai bước ôm lấy chân Chung phu nhân cầu khẩn:
- Xin phu nhân rủ lòng thương đến tiểu nữ. Tiểu nữ ra khỏi động quyết không dám nói nửa lời, nếu tiểu nữ hớt lẻo cam chịu chết thảm hại dưới ngàn lưỡi đao.
Chung chúa động cười hềnh hệch nói:
- Chung Vạn Cừu này nếu không nhẹ dạ tin lời thề thốt của người thì đâu đến nỗi phải trá tử mà chui rúc dưới hang tối như thân rùa?
Rồi đột nhiên lãothò tay trái ra nắm cổ Phạm Hà xách lên. Kể phái đàn bà thì Phạm Hà cũng là tay võ công khá cao rồi thế mà Chung Vạn Cừu xách giơ lên cao, chân cách mặt đất đến hơn ba thước. Nàng sợ cuống cuồng kêu la rầm rĩ đồng thời đưa chân phải phóng ra đá vào ngực Chung Vạn Cừu.
Chung Vạn Cừu không thèm né tránh đưa ngực ra đón lấy cái đá. Bỗng nghe đánh rắc một tiếng bàn chân Phạm Hà bị gãy cụt. Chung Vạn Cừu vung tay phải ra, một luồng ánh đen lấp loáng, tựa hồ như trong tay có giấu một lưỡi đao trủy thủ, chợt nghe hai tiếng "xẹt xẹt" hai cổ tay Phạm Hà đã bị thiến tẩy.
Chung phu nhân kêu lên một tiếng hãi hùng. Chung Vạn Cừu lại đưa hai ngón tay khoáng một cái. Phạm Hà rú lên một tiếng thê thảm, miệng trào máu tươi ra ồng ộc, đúng là nàng đã bị cắt lưỡi rồi.
Ðoàn Dự trông thấy ghê hồn, trống ngực đánh hơn trống làng. Chàng đưa tay lên bịt miệng không dám ho he nửa tiếng, nhưng trong bụng rủa thầm: "Mi chặt hai tay y, cắt lưỡi y, nhưng y còn một chân vẫn có thể vạch chữ lên cát để tiết lộ những điều bí mật trong hang Vạn Kiếp này".
Phạm Hà chết giấc. Chung Vạn Cừu quăng nàng xuống đất, túm Thi Vân đang nằm dưới đất mê man bất tỉnh rồi cũng chặt tay cắt lưỡi như Phạm Hà. Ðoàn Dự thấy vậy lửa giận bừng bừng, chẳng nghĩ gì đến thân mình đang nằm miệng cọp, quát to lên rằng:
- Con quỉ nhát gan kia! Mi thật là phường đê tiện, vô sỉ không nghĩ gì đến thể diện nữa.
Chàng nói tới đó, Chung Vạn Cừu giật nẩy mình lên ngơ ngác. Chung phu nhân sợ quá, mặt cắt không còn hột máu. Ðoàn Dự ở sau tấm vách ván bước mạnh đi ra, trỏ vào mặt Chung Vạn Cừu bảo:
- Chung tiên sinh! Người là hạng khí cục nhỏ nhen, có những hành vi đốn mạt, không phải bậc đại trượng phu.
Chung Vạn Cừu nhác trông thấy tướng mạo Ðoàn Dự, lộ vẻ kinh nghi ấp úng hỏi:
- Phải... chăng ngươi... ngươi là họ Ðoàn?
Ðoàn Dự đáp:
- Tại hạ là Ðoàn Dự chẳng biết chút võ nghệ nào cả. Người muốn giết, muốn băm, làm gì thì làm. Nếu ngươi tha ta ra khỏi đây, ta sẽ đem những hành vi hung bạo, khiếp nhược, tàn sát những kẻ yếu đuối tố giác cùng khách giang hồ để ai nấy đều biết Chung Vạn Cừu là hạng người nào.
Chung Vạn Cừu không nổi giận lại ngửa mặt lên trời cười ha hả nói:
- Chung Vạn Cừu là hạng người nào, chẳng lẽ khách giang hồ còn chưa biết ư? Thằng nhãi con kia! Dễ thường ngươi chưa nghe qua biệt hiệu của ta chăng?
Ðoàn Dự đáp cộc lốc:
- Không biết!
Chung Vạn Cừu với một giọng nửa ra lễ phép, nửa ra ỡm ờ nói tiếp:
- Tại hạ là Chung Vạn Cừu, người ngoài đặt cho cái biệt hiệu là "Kiến nhân tựu sát". Vừa nói vừa ra vẻ nghênh ngang tự đắc.
Ðoàn Dự cũng hơi rùng mình nhưng luồng chính khí bốc lên ngùn ngụt, dõng dạc nói:
- À thì ra tính ngươi ưa sát hại những kẻ thế cô. Xưa nay ta chưa từng thấy ai dọc ngang trời đất mà lại úy thủ, úy vĩ như ngươi.
Câu này đã chạm lòng tự ái lão, nhưng lão vẫn bình tĩnh không nổi hung. Ðoàn Dự đâm liều chẳng quản gì đến mạng sống chết nữa, nói bô bô:
- Ta xem ngươi võ công cũng vào hạng cao cường lẽ ra là một tay hảo hán hiên ngang mới phải. Dù sức mình không địch được người thì liều mạng chứ sao, việc gì mà phải mấp mánh? Chỉ sợ người khác tiết lộ chỗ mình lẩn lút, rồi hiếp đáp mấy cô gái yếu đuối. Hành động của bậc đại trượngphu quang minh lỗi lạc đâu có hèn mạt như thế? Mặt Chung Vạn Cừu lúc xanh xám, lúc đỏ bừng, dường như những lời nói của Ðoàn Dự là những đòn đánh mạnh vào tâm khảm lão. Mắt lão nẩy ra những hào quang hung dữ. Lão mím môi đứng ngẩn người ra một lúc, đột nhiên nổi giận đùng đùng, nắm tay đấm mạnh xuống bàn đánh "rầm" một cái. Bàn bị gãy đôi ra, lão lại đưa chân đá phốc vào tường, tường thủng ra một lỗ lớn. Ðoạn hai tay bưng mặt lão la lên:
- Ta là con quỷ nhát gan! Ta là con quỷ nhát gan.
Lập tức lão cắm đầu chạy ra ngoài. Chung phu nhân sợ run cầm cập, phải vịn vào tường cho khỏi ngã. Bà có ngờ đâu phen này Chung Vạn Cừu lại không ra tay hạ sát Ðoàn Dự. Bà quay lại hỏi chàng:
- Ðoàn công tử! Cậu... cậu không hiểu võ công thật ư?
Rồi giơ tay ra vỗ vào sau lưng chàng, chỗ huyệt rất hiểm yếu, chỉ vận động nội công một chút, đập vào là Ðoàn Dự không chết cũng bị thương. Song Ðoàn Dự không hiểu tý gì về võ công nên không biết đó là nguy hiểm, thản nhiên đáp:
- Vãn sinh chưa từng luyện tập võ nghệ, công đâu mà học cái môn để đánh giết người ấy?
Chung phu nhân thử qua đủ biết chàng nói thật liền ngập ngừng:
- Cậu thật to gan lớn mật, vậy mà dám cùng hắn gây sự.
Ðoàn Dự hỏi:
- Phu nhân bảo vãn sinh gây sự với ai?
Phu nhân đỏ mặt không đáp câu chàng hỏi, quay ra gọi nữ tỳ lại bảo:
- Mi lấy thuốc dấu rịt cho hai cô này, đừng để máu chảy ra nhiều quá!
Nữ tỳ vâng dạ ẵm Thi Vân cùng Phạm Hà vào gian chái. Ðoàn Dự thấy mặt con nữ tỳ vẫn thản nhiên như thường, không hề mảy may xúc động thì biết rằng nó đã quen với thảm cảnh máu chảy thịt rơi quá nhiều rồi, chẳng kém bọn Tư Không Huyền.
Chung phu nhân chống tay vào má, lặng lẽ ngẫm nghĩ, mặt biến đổi, dường như trong lòng đang tính toán việc gì rất nan giải, không sao giải quyết được.
Ðoàn Dự vừa rồi nổi lòng nghĩa khí, bồng bột phát ra những lời xúc phạm Chung Vạn Cừu để toan liều chết, bây giờ thấy từng vũng máu đọng trên mặt đất không khỏi sởn gai, rùng mình. Chàng nghĩ thầm: "Ta phải liệu mà xa chạy cao bay, nếu còn trù trừ thì tất tính mạng không toàn mà bị chết một cách thê thảm".
Nghĩ vậy chàng vừa bước chân ra cửa vừa ngoảnh mặt vái chào phu nhân, thưa rằng:
- Vãn sinh đã trọn phận sự đưa tin, xin phu nhân gấp rút tìm cách giải cứu cho lệnh ái đi!
Chung phu nhân nói:
- Công tử hãy khoan!
Ðoàn Dự dừng bước, phu nhân tiếp:
- Công tử chưa biết, lang quân ta đã nặng lời thề suốt đời không ra khỏi hang này nửa bước. Nay tiểu nữ bị người bắt giữ, lão quyết chẳng chịu đi cứu nó đâu. Hừ khó quá! Việc đã đến thế này, thôi ta đành theo công tử đi vậy.
Ðoàn Dự vừa lo, vừa mừng nói:
- Phu nhân đi được cùng vãn sinh thì còn gì hay bằng?
Chàng sực nhớ tới lời Chung Linh hỏi thêm:
- Phu nhân trị được rắn độc chăng?
Chung phu nhân lắc đầu nói:
- Ta không trị được.
Ðoàn Dự lại hỏi:
- Vậy thì... vậy thì làm thế nào được?
Chung phu nhân chạy vào phòng ngủ, vội vàng viết vài chữ để lại, thu thập mấythứ quần áo cùng đồ vật cần dùng mang theo rồi trở ra bảo Ðoàn Dự:
- Ta đi thôi!
Thế rồi bước ra trước. Ðoàn Dự vội vào góc nhà lượm con thanh linh quấn vào lưng.
Phu nhân trên nét mặt kiều diễm vẫn lộ vẻ hoảng hốt đi mau hơn Ðoàn Dự nhiều. Chàng lật đật chạy theo, trong lòng chưa hết thắc mắc hỏi lại:
- Phu nhân không trị được nọc rắn, vãn sinh e rằng đảng Thần Nông không chịu buông tha lệnh ái.
Chung phu nhân lạnh lùng đáp:
- Ai cần bọn chúng tha? Ðảng Thần Nông dám cả gan bắt giữ con gái ta là không nể mặt ta rồi. Ta không cứu được người, há lại không biết giết người sao?
Ðoàn Dự nghe nói không khỏi chột dạ. Vài lời đơn giản mà ngụ ý coi mạng người như cỏ rác, hành động chẳng kém gì tên hung thần ác quỷ Chung Vạn Cừu.
Có chăng chỉ khác ở chỗ phu nhân coi bề ngoài có vẻ mặt xinh đẹp, ôn hoà cùng dáng điệu hay luống cuống sợ sệt khiến cho chàng thư sinh càng phải khiếp phục.
Hai người vừa nói chuyện vừa chạy, chừng hơn một dặm chợt có tiếng gọi to:
- Phu nhân! Nàng... nàng đi đâu đó?
Ðoàn Dự ngoảnh đầu nhìn lại thì ra Chung Vạn Cừu theo đường lớn chạy như bay đuổi gần đến nơi. Chung phu nhân luồn tay qua nách Ðoàn Dự, nhấc bổng lên quát một tiếng "mau", rồi cứ nhằm phía trước mà tiến. Ðoàn Dự chân không chấm đất, mất hết tự chủ để mặc phu nhân cắp chạy. Thành ra trước hai sau một, cả ba người cùng lướt như bay, thoáng cái đã được vài chục trượng. Kể ra thì khinh công Chung phu nhân còn cao hơn chồng một bậc nhưng còn phải đèo thêm một người nên Chung Vạn Cừu dần dần đuổi kịp. Ðoàn Dự ruột nóng như lửa, biết rằng chỉ làm sao ra khỏi được cửa hang, tất nhiên Chung Vạn Cừu giữ lời thề độc không dám đuổi theo nữa. Chàng bỗng nẩy ra một ý nghĩ: võ công tuy là một môn hại người nhưng giả tỷ mình học được môn khinh công kể ra rất có lợi mà không hại ai. Chàng tự hối hận sao không học trước để bây giờ chạy cho lẹ hơn. Chạy còn cách cửa hang chừng hơn mười dặm, Ðoàn Dự đã thấy hơi thở Chung Vạn Cừu phập phù thổi vào sau gáy. Bỗng nghe đánh "roạt" một tiếng, rồi Ðoàn Dự thấy sau lưng mát lạnh thì ra áo chàng đã bị Chung Vạn Cừu nắm được, kéo rách toạc một miếng.
Chung phu nhân dùng tay trái hất Ðoàn Dự ra ngoài hơn một trượng và quát lên "chạy đi!", còn tay phải rút thanh trường kiếm quay lại đâm, cốt để ngăn cản không cho Chung Vạn Cừu đuổi theo.
Sẵn có võ công tột bậc, Chung Vạn Cừu có thể tránh mũi kiếm dễ như chơi, huống chi Chung phu nhân tuyệt không có ý giết chồng. Ai ngờ lưỡi kiếm phóng đi thấy hơi vướng vì mũi kiếm đã đâm vào ngực Chung Vạn Cừu. Thì ra gã không muốn tránh, cốt ý nhận lấy nhát kiếm của vợ.
Chung phu nhân thất kinh không dám rút kiếm, quay đầu lại thấy mặt chồng đầy vẻ phẫn nộ, khoé mắt rưng rưng ướt lệ, trước ngực máu loang. Lão cất tiếng thê thảm hỏi vợ:
- Uyển Thanh, Uyển Thanh nàng ơi! Nàng... nàng nhất định bỏ ta đấy ư?
Chung phu nhân thấy nhát kiếm tự tay mình đâm trúng ngực chồng tuy không đụng đến trái tim nhưng sâu tới vài tấc, không biết sống chết ra sao. Trong lúc hoảng hốt phu nhân rút mũi kiếm ra, tay nắm chặt lấy vết thương, nhưng máu tuôn ra như suối chảy, luồn qua kẽ ngón tay phun ra ngoài. Chung phu nhân giận dỗi hỏi:
- Tại sao mình không tránh?
Chung Vạn Cừu nhăn nhó cười và đáp:
- Nàng đã muốn lìa bỏ ta thì ta chết phứt đi cho rồi.
Chung phu nhân hỏi:
- Ai bảo tôi lìa bỏ mình?... Tôi đi cứu con vài ngày rồi lại trở về chứ đi đâu?
Ðoạn đem chuyện Chung Linh bị đảng Thần Nông bắt giữ thuật luôn một hồi. Ðoàn Dự thấy tình cảnh như vậy trong tâm không khỏi xúc động, ngẩn người ra một hồi. Sau chàng trấn tĩnh lại vội xé vạt áo, ba chân bốn cẳng chạy lại, định buộc vết thương cho Chung Vạn Cừu. Không ngờ Chung Vạn Cừu đưa chân trái ra đá cho mộ cái và quát to lên rằng:
- Quân vô loài! Ta không muốn nhìn mặt mi. Rồi hỏi Chung phu nhân:
- Nàng định lừa dối ta, ta không thể tin được. Ðúng là thằng chó chết này đến định rủ nàng đi. Dù nó hoá ra thành tro than ta vẫn nhận ra được mặt nó. Nó còn có cái tội nặng lời sỉ nhục ta.
Nói xong ho rũ ra, mỗi cơn ho máu chỗ vết thương lại chảy ra rất nhiều. Lão chợt nhớ ra điều gì quay lại hỏi Ðoàn Dự:
- Mi lại đây! Dù ta bị trọng thương rồi ta vẫn không sợ phép "Nhất Dương Chỉ" của nhà mi đâu. Lại đây mau cùng ta thử sức!
Ðoàn Dự bị cái đá trời giáng ngã lăn ra, má bên trái đâm vào viên đá nhỏ nhọn hoắt, một bên mặt máu tươi chảy ra đỏ lòm, lóp ngóp bò dậy nói:
- Tại hạ là Ðoàn Dự, quê ở Giang Nam, thực không hiểu "Nhất Dương Chỉ", nhị dương chỉ là chi hết.
Chung Vạn Cừu lại ho lên mấy tiếng, vẫn một giọng căm hờn:
- Mi còn giả vờ nữa ư? Mi về gọi cha mi đến đây!
Lão càng căm hờn lại càng ho dữ. Chung phu nhân nói:
- Mình vẫn chưa chừa cái thói nghi ngờ một cách mù quáng. Mình đã không tin tôi thì trước mặt mình đây tôi chết đi còn hơn.
Nói xong phu nhân lượm thanh trường kiếm dưới đất lên toan đâm cổ tự vẫn.
Chung Vạn Cừu vội giằng tay lại, lộ vẻ vui mừng nói:
- Nàng ơi! Có thực không phải nàng bỏ tôi để đi theo quân vô loài kia chăng?
Chung phu nhân đáp:
- Người ta là một vị công tử họ Ðoàn, sao mình lại ăn nói càn rỡ? Luôn miệng xỉa xói hết bằng quân vô loài nọ đến quân vô loài kia? Tôi định theo công tử đi giết hết bọn Thần Nông để giải cứu đứa con gái quý báu của chúng ta về.
Mặc dầu Chung Vạn Cừu đang bị trọng thương nhưng thấy vợ giận dỗi thì lại rất thương yêu, lão tươi cười đấu dịu:
- Nếu quả như vậy thì lỗi tại ta.
Chung phu nhân xem vết thương thấy máu chảy hoài, nước mắt chan hoà nức nở:
- Bây giờ biết làm... làm thế nào?
Chung Vạn Cừu cả mừng, đưa tay lên vuốt ve lưng vợ nói:
- Uyển Thanh nàng ơi! Mình lo lắng cho tôi thế này, dù tôi có chết đi chăng nữa, tưởng cũng không uổng chút nào.
Chung phu nhân hai má ửng đỏ nhẹ nhàng đẩy tay chồng ra nói:
- Ðoàn công tử kia kìa, mình làm gì như kẻ điên rồ vậy?
Chung phu nhân thấy chồng đã nguôi giận, nhưng sắc mặt lại càng nhợt nhạt, trong lòng lo sợ nói:
- Thôi tôi không đi cứu Linh Nhi nữa, nó đã gây nên tai vạ, tính mạng nó đành phó thác mặc trời.
Ðoạn nâng chồng dậy và bảo Ðoàn Dự:
- Ðoàn công tử! Cậu đến bảo với Tư Không Huyền rằng chồng ta đã chết rồi. Nếu hắn mà động đến chân lông con gái ta thì đừng trách Hương dược xoaMộc Uyển Thanh này độc ác.
Ðoàn Dự thấy Chung Vạn Cừu bị thương nặng không kể rồi, Chung phu nhân cũng không thể bỏ chồng trong lúc thập tử nhất sinh để đi cứu con, chỉ còn trông vào sáu chữ: "Hương dược xoa Mộc Uyển Thanh" may ra có hăm dọa được lão Tư Không Huyền chăng? đó còn là một nghi vấn. Chàng nghĩ đến đoạn trường tán ở trong ruột mình dĩ nhiên không ai giải cứu được mà giật mình tự nhủ: "Cơ sự đã đến thế này, nói lắm cũng vô ích", liền cáo từ Chung phu nhân:
- Vãn sinh xin kiếu để lên đường, đem lời dặn của phu nhân bảo đảng Thần Nông.
Chung phu nhân Mộc Uyển Thanh thấy chàng vừa nói vừa cất bước, hành động quả quyết chóng vánh, không chút ngần ngại, chợt nhớ đến một người liền gọi chàng lại dặn:
- Ðoàn công tử, ta còn câu này nữa:
Nói rồi đặt Chung Vạn Cừu xuống, vọt đến trước mặt Ðoàn Dự, lấy trong bọc ra một vật nhét vào tay chàng và dặn nhỏ:
- Công tử cầm vật này trao lại cho Ðoàn Chính Minh.
Ðoàn Dự nghe đến ba chữ tên Ðoàn Chính Minh, không giữ được bình tĩnh, thay đổi sắc mặt. Mộc Uyển Thanh là người rất tinh tế, vừa nói ba chữ Ðoàn Chính Minh vừa chú ý nhìn mặt Ðoàn Dự. Thấy chàng biến sắc bà thở phào một cái nói tiếp:
- Công tử còn dấu ta được nữa chăng? Thôi công tử đi cứu tính mạng cho con ta, đồng thời cứu...

<< 1 ... 7 8 9 10 11 ... 66 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status