* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Thiên Long Bát Bộ Kim Dung Full Chap

hán trong thiên hạ há phải ở chỗ võ công cao hay thấp? Những kẻ võ nghệ tuyệt luân mà có những hành vi bỉ ổi đốn mạt, đâu có xứng đáng là bậc đại trượng phu?
Thiếu nữ áo đen hỏi ông già:
- Tần lão tiên sinh có nghe rõ lời Ðoàn công tử nói đó chăng? Quý vị thử nghĩ lại coi hành động của quý vị có quang minh lỗi lạc không?
Mụ già ngồi bên Tần Nguyên Tôn lên tiếng:
- Con tiện nhân kia! Mi đừng kéo dài thời gian nữa! Ðứng lên động thủ đi thôi!
Thiếu nữ áo đen đáp:
- Ngươi đã sống bấy nhiêu tuổi đời còn được. Bây giờ sống thêm một khắc nữa không được sao? Ði đâu mà đòi chết vội thế? A còn Thanh Tùng đạo nhân kia! Ngươi đến đây tìm ta rửa hận bên hang Vạn Kiếp có ai biết không?
Một đạo nhân râu tóc đốm bạc, biến sắc nói:
- Ta đến báo thù cho đồ đệ ta, có liên quan gì đến hang Vạn Kiếp?
Thiếu nữ áo đen nói:
- Nhưng ta hỏi ngươi, trước khi lại đây ngươi có đến thỉnh Hương dược xoa giúp cho một tay chưa?
Thanh Tùng đạo nhân tức giận nói:
- Bọn ta đây bấy nhiêu tay võ nghệ cao cường, há không thanh toán nổi ngươi hay sao?
Thiếu nữ áo đen nói:
- Hai lần ta hỏi ngươi, ngươi toàn nói đi đâu. Ðúng là ngươi đã vào hang
Vạn Kiếp thỉnh Hương dược xoa rồi. Ngươi vào đó mà còn ra được kể cũng khá đấy.
Thanh Tùng đạo nhân nói:
- Ta không hề đến hang Vạn Kiếp. Ai bảo ngươi ta tới đó?
Thiếu nữ áo đen gật đầu lia lịa đáp:
- Phải rồi! Phải rồi! Ngươi đã phái con quỷ liều mạng nào đến đó chứ gì?
Thanh Tùng đạo nhân có vẻ hổ thẹn đánh trống lấp:
- Thôi để rồi nói chuyện bằng gươm đao cho rõ tài cao thấp, cãi vã làm chi vô ích?
Ðoàn Dự nghe cô thiếu nữ áo đen cùng mấy người đấu khẩu, xem tình hình bọn Tần Nguyên Tôn chưa chắc đã ăn đứt, phải chờ cuộc tranh phong mới rõ hơn thua. Riêng về phần Thanh Tùng đạo nhân, chàng nghe giọng lưỡi đoán biết lão có vẻ khiếp sợ người thiếu nữ áo đen vô cùng nên chàng rất lấy làm kỳ. Bọn này chỉ cậy đông người luôn miệng thách thức mà chẳng một ai động thủ.
Thiếu nữ áo đen lại hỏi chàng:
- Ta trốn thoát lấy mình ta thì được nhưng còn ngươi thì sao?
Ðoàn Dự trầm ngâm một lát rồi đáp:
- Tôi cùng bọn chúng chưa từng quen biết, lại không thù oán, chắc họ chẳng làm khó dễ gì với tôi.
Thiếu nữ áo đen hì hì cười lạt đáp:
- Nếu bọn chúng hiểu biết lẽ phải như ngươi nói đã chả kéo cả bè cả lũ đến đây vây đánh một mình ta. Cái mạng nhỏ xíu của ngươi đành là không sống nổi với chúng đâu. Giả tỷ may mà ta chạy thoát, ngươi có muốn dặn ta điều gì không?
Ðoàn Dự thấy nao nao trong dạ đáp:
- Tôi chỉ có một điều thắc mắc là Chung cô nương bị bọn Thần Nông bắt giữ ở núi Vô Lượng. Mẫu thân nàng có đưa cho tôi cái hộp nhỏ bảo đem về trao cho gia gia tôi để người tìm kế cứu nàng. Ví bằng chạy thoát được, cô nương làm thay tôi việc này thì tôi cảm kích vô cùng.
Nói xong cầm cái hộp bằng vàng chạm bước tới sau lưng trịnh trọng đưa. Chàng đứng chỉ cách nàng không đầy hai thước, chợt có mùi hương thoảng đa vào mũi, một mùi thơm nhẹ nhàng như lan mà không phải lan, ngào ngạt như xạ mà không phải xạ. Một mùi thơm tuy không nồng nàn nhưng làm cho người ngửi thấy phải mê ly, phải rùng mình.
Thiếu nữ áo đen chưa đón lấy cái hộp, vội hỏi lại chàng:
- Ta nghe nói Chung cô nương đẹp lắm, nàng có phải là ý trung nhân của ngươi đó chăng?
Ðoàn Dự đáp:
- Không phải đâu! Chung cô nương nhỏ tuổi quá, tính tình hãy còn chất phác ngây thơ, tôi đâu dám có ý nghĩ ấy.
Bấy giờ thiếu nữ áo đen mới với tay về phía sau đón lấy cái hộp. Ðoàn Dự thấy tay nàng xỏ trong bao lụa mỏng dính sắc đen, không để hở da thịt chỗ nào. Thiếu nữ áo đen cầm cái hộp từ từ thu vào trong bọc rồi nói lớn:
- Thanh Tùng đạo nhân! Mi cút đi cho khuất mắt ta!
Thanh Tùng đạo nhân cả giận hỏi:
- Ngươi bảo sao?
Thiếu nữ áo đen đáp:
- Ta bảo mi cút ra khỏi nhà này, hôm nay ta không muốn giết mi mà. Thanh Tùng đạo nhân giơ kiếm lên quát to:
- Ngươi không được khinh khi ta quá thế!
Giọng nói run run, vì căm tức thì ít mà vì sợ hãi thì nhiều.
Thiếu nữ áo đen dằn giọng:
- Mi đã biết rõ vì ta nể mặt sưmuội mi nên mới nhiêu dung cho mi, sao không cút ngay đi?
Thanh Tùng đạo nhân sắc mặt nhợt nhạt, mũi thanh kiếm cầm tay từ từ hạ xuống.
Ðoàn Dự nghe thiếu nữ áo đen ăn nói cực kỳ vô lễ, quát mắng đuổi Thanh Tùng đạo nhân ra khỏi nhà, chàng đã tưởng đạo nhân thế nào cũng nổi giận đùng đùng. Ai ngờ đạo nhân trước còn tỏ vẻ do dự, sau đâm ra khiếp sợ rồi đột nhiên ném thanh trường kiếm xuống đất đánh choang một tiếng, hai tay ôm mặt chạy đi.
Thanh Tùng đạo nhân đang mở cửa, mụ già ngồi cạnh Tần Nguyên Tôn vẫy tay phải một cái, phóng vút ra một lỡi phi đao trúng sau lưng đạo nhân. Ðạo nhân té nhào xuống đất, giãy giụa lăn đi đến hơn một trượng rồi nằm im tắt thở.
Ðoàn Dự cả giận quát hỏi:
- Lão thái thái! Phải chăng vị đạo nhân đó là người đồng bọn? Sao thái thái nỡ hạ độc thủ?
Mụ già run run đứng dậy, nhìn chằm chặp cô thiếu nữ áo đen, câu hỏi của Ðoàn Dự dường như mụ không để vào tai.
Trong sảnh đường, người nào cũng lăm lăm tay cầm gươm đao, tựa hồ như họ chỉ còn chờ một tiếng hô nữa là xông vào băm vằm thiếu nữ áo đen.
Ðoàn Dự thấy vậy bất giác nổi cơn thịnh nộ đến cực điểm, quát to lên rằng:
- Bọn người đều là đại hán lại đông đảo như thế mà vây đánh một người con gái yếu ớt, tay không khí giới thì trên cõi đời này không còn nghĩa lý gì nữa.
Nói xong chàng xông lại đứng đỡ phía sau cho thiếu nữ áo đen và quátlớn:
- Bọn ngươi có giỏi thì vào đây!
Ðoàn Dự tuy không biết chút võ nghệ nào nhưng nguồn chính khí bốc lên ngùn ngụt đầy vẻ oai phong.
Tần Nguyên Tôn hỏi:
- Các hạ định can thiệp vào vụ này ?
Ðoàn Dự đáp:
- Ðúng rồi! Ta quyết không để các ngươi cậy mạnh hiếp yếu, lấy thịt đè người.
Tần Nguyên Tôn lại hỏi:
- Các hạ có họ hàng quen biết gì với con tiện nhân vô liêm sỉ này? Ai sai các hạ đến đây để tiếp tay cho nó?
Ðoàn Dự lắc đầu đáp:
- Ta cùng cô nương đây chẳng phải họ hàng, cũng không quen biết, chỉ vì thấy việc bất bằng không nỡ bỏ qua. Ta khuyên các ngươi nên thôi đi, cậy đông người để hiếp đáp một cô gái sao phải mặt anh hùng? Chàng lại nói khẽ bảo thiếu nữ áo đen:
- Cô nương trốn mau đi! Ðể tôi thiết kế ngăn chặn bọn này.
Thiếu nữ áo đen khẽ hỏi lại chàng:
- Ngươi vì ta mà mất mạng vậy có ân hận gì không?
Ðoàn Dự khảng khái đáp:
- Chết cũng không hối hận.
Thiếu nữ áo đen lại hỏi:
- Ngươi không sợ chết ?
Ðoàn Dự thở dài đáp: - Ai mà không sợ chết? Nhưng... nhưng...
Thiếu nữ áo đen đột nhiên lớn tiếng bảo:
- Sức ngươi không trói nổi con gà thì anh hùng hảo hán cái gì?
Nàng vẫy tay phải một cái, tung hai sợi dây ra trói chân tay chàng lại, đồng thời phất tay trái giơ lên quất xuống luôn luôn. Từ lúc đó bên tai Ðoàn Dự chỉ còn nghe tiếng reo hò cùng tiếng “huỳnh huỵch”, người hai bên ngã lăn ra. Trước mắt ánh kiếm lập loè. Nhìn ra phía trước trời tối đen như mực, đèn lừa đều bị dập tắt. Thân thể chàng bị đẩy lên cao, và bị giữ trên không gian mờ mịt. Những biến cố xảy ra cực kỳ mau lẹ. Chớp mắt Ðoàn Dự đã không biết mình hiện ở nơi nào, tứ phía tiếng người hô hoán:
- Ðừng để con tiện nhân chạy thoát! Ðừng sợ tên độc của y! Phóng phi đao! Phóng phi đao!
Rồi nào tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, nào tiếng leng keng phát ra do những mũi tên đụng vào gươm đao.
Bất thình lình người chàng như bị tung lên, kế đến tiếng vó ngựa dồn dập, thì ra chàng đã ở trên lưng con Hắc Mai Côi. Chân tay chàng bị trói không thể nhúc nhích được chút nào. Chàng cảm thấy cổ mình để tựa vào người ai, mũi thoang thoảng mùi hương ngào ngạt, chàng biết ngay đó là mùi hương ở mình cô thiếu nữ áo đen.
Tiếng vó ngựa vẫn lốp đốp chạy rất nhanh mà vẫn êm ru. Tiếng người reo hò đuổi theo mỗi lúc một xa. Con tuấn mã Hắc Mai Côi lông đen tuyền, y phục cô thiếu nữ cũng tuyền một màu đen, đêm khuya trời lại tối đen, mùi hương ngào ngạt phảng phất từng cơn càng tăng thêm vẻ huyền bí.
Con Hắc Mai Côi chạy một hơi được chừng vài dặm, Ðoàn Dự nói:
- Cô nương ơi !Tôi không ngờ bản lãnh cô nương ghê gớm đến bậc này. Cô cởi trói cho tôi đi!
Thiếu nữ áo đen chỉ hừ một tiếng không trả lời. Ðoàn Dự đã bị trói chặt, mỗi bước chân ngựa chạy dây trói lại xiết thêm làm cho tay chân chàng mỗi lúc một đau dữ, đầu chàng mỗi lúc một tụt xuống thấp như bị treo ngược. Tâm thần choáng váng, mắt hoa lên, không thể chịu được. Chàng lại la ầm lên:
- Cô nương buông tôi ra mau!
Bỗng nghe đánh bốp một cái, chàng bị thiếu nữ tát vào má rồi có tiếng lạnh lùng bảo:
- Im cái mồm! Không được la! Cô nương không hỏi ngươi không được nói nghe chưa.
Ðoàn Dự tức giận hỏi:
- Tại sao vậy?
Lại “bốp bốp” chàng bị hai cái tát mạnh hơn trước, tai bên hữu ù hẳn đi, tựa như bị thủng lá nhĩ.
Ðoàn Dự vốn tính bướng bỉnh không chịu khuất phục ai, kêu rầm rĩ:
- Làm gì mà ngươi đánh ta? Ngươi buông ta ra đi! Ta không theo ngươi nữa.
Ðoàn Dự bỗng thấy thân mình bị nhấc bổng lên rồi quẳng xuống đất, chân tay vẫn bị trói, một đầu dây thiếu nữ cầm trong tay. Chàng bị ngựa lôi đi xềnh xệch.
Thiếu nữ nhỏ nhẹ bảo con Hắc Mai Côi đi thong thả lại, rồi hỏi Ðoàn Dự:
- Ngươi đã chịu hàng phục chưa? đã chịu vâng lời ta chưa?
Ðoàn Dự quát to:
- Ta không hàng phục, ta không vâng lời! Dù chết đến gáy ta còn chả sợ, giờ ngươi mới hành hạ ta một chút, ta sợ...
Chàng định nói “ta sợ cóc gì?” nhưng thân chàng bị kéo qua hai đống đất đột nổi lên cao, liên tiếp bị hai lần tung lên quật xuống nên tiếng “cóc gì” còn ở trong miệng chưa thốt ra được.
Thiếu nữ tưởng chàng nói xong, lạnh lùng hỏi:
- A ra ngươi biết sợ rồi phải không?
Nàng liền kéo chàng lên lnưg ngựa. Ðoàn Dự gân cổ lên nói:
- Vừa rồi ta định nói: “Ta sợ cóc gì kia mà!”, ngươi mau buông ta ra. Ta không muốn ngươi dắt dúm ta nữa.
Thiếu nữ lại ủa một tiếng rồi bảo:
- Trước mặt ta kẻ nào dám nói bướng, ta quyết làm cho phải điêu đứng, sống dở chết dở, đâu có phải hành hạ chút xíu thế này thôi?
Nói xong lại quăng Ðoàn Dự xuống đất. Ðoàn Dự căm tức vô cùng nghĩ thầm: “không trách người ta mắng y là tiểu tiện nhân, kể ra cũng có lý”.
Ðoạn chàng la inh ỏi:
- Ngươi không buông ta ra ta mắng cho bây giờ.
Thiếu nữ đáp:
- Ngươi có giỏi thì mắng đi! Ðời ta bị thiên hạ mắng còn chưa đủ ?
Ðoàn Dự nghe thiếu nữ nói hai câu này rất có vẻ thê lương nên chàng toan cất miệng mắng “tiểu tiện nhân” lại cảm thấy trong dạ bùi ngùi, không mắng nữa.Thiếu nữ chờ một lúc không thấy chàng lên tiếng liền nói:
- Ta biết rằng ngươi không dám mắng ta.
Ðoàn Dự gân cổ lên cãi:
- Ta nghe ngươi nói thương tình nên không mắng nữa, chứ có phải ta sợ ngươi đâu?
Thiếu nữ giục ngựa chạy mau. Con Hắc Mai Côi lên nước đại, phi như gió làm cho Ðoàn Dự đau đớn ê chề. Chân tay mặt mũi bị cát bám đầy, có lúc chạm phải gạch đá, máu chảy đầm đìa.
Thiếu nữ quát:
- Ngươi đã chịu đầu hàng chưa?
Ðoàn Dự lớn tiếng mắng lại:
- Con người điên rồ, không biết điều kia!
Thiếu nữ ngắt lời:
- Ta là kẻ điên rồ thì phải rồi, dù ngươi không nói ta cũng tự biết mà! Nhưng ta làm sao mà ngươi bảo không biết điều?
Ðoàn Dự đáp:
- Ta... ta... đối với ngươi một lòng thành thật...
Chưa dứt lời đầu chàng va phải khối đá bên đường, chàng đau quá ngất đi... Không biết ngất đi bao lâu, bỗng chàng thấy mát lạnh rồi hồi tỉnh lại. Miệng bị nước tràn vào, chàng vội ngậm miệng lại nhưng một cơn ho nổi lên, nước lại vào đầy cả miệng, cả mũi, sặc sụa...
Nguyên từ lúc chàng bị quẳng xuống phía sau cho con ngựa lôi đi một hồi rồi thiếu nữ áo đen thấy chàng ngất đi liền bắt ngựa chạy xuống khe suối nước sông, để nước mát lạnh thấm vào cho tỉnh lại. May mà dòng suối hẹp, con Hắc Mai Côi đi mấy bướcđã sang qua. Ðoàn Dự bị ướt hết quần áo, bụng uống đầy nước chướng lên, lại bị thương khắp mình mẩy, nỗi đau đớn kể sao cho xiết?
Thiếu nữ lại hỏi chàng:
- Bây giờ ngươi đã chịu hàng phục chưa?
Ðoàn Dự nghĩ thầm: “trên đời sao lại có kẻ vô lý và bất nhân đến thế? Bây giờ ta đã sa vào tay y, dù có nói gì với y cũng bằng thừa”.
Thiếu nữ thấy chàng không đáp hỏi luôn mấy câu:
- Ngươi đã phục tùng chưa! Ngươi đã nếm đủ mùi điêu đứng rồi chứ?
Ðoàn Dự vẫn nín thinh giả vờ như không nghe thấy gì.
Thiếu nữ tức mình gầm lên:
- Ngươi điếc à? Ta hỏi sao lại không đáp?
Ðoàn Dự vẫn chẳng nói chẳng rằng. Thiếu nữ dừng ngựa lại xem chàng đã hồi tỉnh chưa. Lúc đó gần sáng, chân trời phía đông đã rạng hoa lê, nàng nhìn thấy rõ Ðoàn Dự mắt mở thao láo, bất giác nổi giận đùng đùng, trừng mắt lên quát:
- À ra ngươi gớm thật! Rõ ràng ngươi vẫn tỉnh như sáo mà giả chết để thi gan với ta. Vậy bây giờ ta đập vào xác ngươi thử xem ngươi gan hay là ta gan.
Nói xong nàng nhảy vọt xuống ngựa, rồi lại nhảy vọt lên cây, bẻ lấy một cành trỏ vào mặt Ðoàn Dự. Lúc đó Ðoàn Dự mới nhìn thẳng mặt nàng, che kín bằng một thứ vải dầy đen thẫm, chỉ để hở có đôi mắt đen láy, chiếu tia sáng như điện.
Ðoàn Dự tủm tỉm cười nói thầm: “Ngươi muốn ta phải trả lời ngươi ? Khó lắm! Khó hơn cả tìm đường lên trời nữa”.
Thiếu nữ hỏi:
- Thế mà ngươi còn cười được kia à? Ngươi cười gì?
Ðoàn Dự nhìn nàng, giả vờ làm bộ mặt ngây dại rồi lại cười. Thiếu nữ giơ roi lên quất chàng bảy tám roi. Ðoàn Dự không kể gì đến sống chết, cứ mặc kệ cho nàng đánh thế nào thì đánh. Nhưng ác thay thiếu nữ cứ nhằm những chỗ đầu dây cảm giác mà quất. Có lúc chàng chịu không nổi, tưởng chừng phải la lên nhưng rồi chàng lại cố nhịn được.
Thiếu nữ thấy chàng quật cường như vậy, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Ðược lắm, ngươi giả điếc ? Ta làm cho ngươi điếc thật.
Nàng thò tay vào bọc, móc cây dao truỷ thủ ra, lưỡi dao dài chừng bẩy tấc, ánh dao lấp loáng ghê người. Nàng hùng hổ bước đến trước mặt Ðoàn Dự cầm dao trủy thủ nhằm tai bên trái chàng quát to lên rằng:
- Ta nói ngươi không nghe thấy gì phải không? Ngươi có muốn cắt cái tai này thì bảo ta.
Ðoàn Dự vẫn làm thinh, mắt thiếu nữ long lên sòng sọc lộ ra những tia sáng hung dữ, toan hạ lỡi trủy thủ xuống khoét tai bên trái Ðoàn Dự. Bất thình lình một tiếng quát từ đằng xa đưa lại:
- Con tiện nhân kia! Lại chực hành hung hại người đó chăng?
Tiếng quát rất oai nghiêm.
Thiếu nữ vội quăng đầu dây trói Ðoàn Dự lên cây, rút treo chàng lơ lửng trên cành. Nàng quay lại thấy một gã đại hán đang bước mau tới. Còn cách xa đến mời trượng mà thoắt một cái đã đến trước mặt thiếu nữ. Ðoàn Dự thấy gã sắc mặt vàng lợt, mình mặc áo vàng ngắn, mặt vuông chữ điền, chân tay dài hơn người thường nhiều, trạc ba mươi tuổi, cặp mắt tinh lanh sắc sảo dị thường đang đứng sừng sững nhìn thiếu nữ.
Thiếu nữ hỏi:
- Phải chăng ngươi là Kim Ðại Bằng? Ta nghe nói về môn khinh công ngươi giỏi lắm mà. Nếu ta không vừa đi vừa tra hỏi thằng nhãi kia thì dù ta có đi thong thả chăng nữa ngươi vị tất đã đuổi kịp?
Gã đại hán đáp:
- Ta đang đi giữa đường cũng có việc phải dừng lại một lúc không thì ngươi bị ta bắt lâurồi.
Thiếu nữ hỏi:
- Kim Ðại Bằng! ừ thôi bây giờ ngươi đã đuổi tới đây ngươi muốn gì? Kim Ðại Bằng hỏi có phải ngươi đã giết người bán thuốc ở Thanh Ðô là Vương Lão Hán không?
Thiếu nữ đáp: - Nếu ta giết y thì ngươi định giở trò gì?
Kim Ðại Bằng nói:
- Vương lão hán là bạn ta, làm việc phúc đức suốt đời, giúp kẻ nghèo nàn, cứu người tai nạn. Vương làm gì mà ngươi giết hắn?
Thiếu nữ đáp:
- Có kẻ trúng tên độc của ta vậy mà hắn dám đem thuốc chữa cho kẻ đó thoát chết, ngươi có biết không?
Kim Ðại Bằng đáp:
- Bán thuốc cho người có bệnh là phận sự của hắn.
Bỗng đánh vù một cái, tiếp theo là một tiếng “cạch” vang lên, một mũi tên cắm xuống đất bên chân Kim Ðại Bằng. Mũi tên này dài không quá ba tấc, toàn thân ngập sâu dưới đất, chỉ còn cái lông đuôi sắc đen chĩa lên. Rồi soạt một cái Kim Ðại Bằng tra lỡi đao vào bao.
Trong quãng thời gian nhanh như chớp nhoáng, thiếu nữ phóng ám tiến Kim Ðại Bằng rút đao lên gạt tên rồi tra đao vào bao. Cả hai bên nét mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, chỉ cử động tay trong chớp mắt mà đã tiến diễn bấy nhiêu việc.
Thiếu nữ khen:
- Chân tay ngươi cũng mau lẹ đấy!
Kim Ðại Bằng nói:
- Ngươi cũng không vừa. Hương dược xoa Mộc Uyển Thanh tiếng đồn quả đã không ngoa.
Ðoàn Dự nghe Kim Ðại Bằng nói đến sáu chữ “Hương dược xoa Mộc Uyển Thanh”, lẩm bẩm: “ủa lạ anh chàng nhận lầm rồi” liền gọi to lên rằng:
- Kim huynh! Cô này không phải là Hương dược xoa Mộc Uyển Thanh đâu!
Kim Ðại Bằng hỏi lại:
- Sao tôn huynh biết?
Ðoàn Dự đáp:
- Tôi biết Mộc Uyển Thanh mà! Mộc Uyển Thanh tức là Chung phu nhân đó! Còn người hung dữ này là một cô gái chưa chồng.
Kim Ðại Bằng hơi tỏ vẻ mất bình tĩnh hỏi:
- Sao? Hương dược xoa đã có chồng rồi ? Chồng thị là người họ Chung à?
Bất thình lình “vút vút” hai tiếng liền, hai thứ ám khí đã rơi xuống gốc cây treo Ðoàn Dự: một mũi tên ngắn đen kịt xuyên qua lỗ đồng tiền vàng. Ðó là thiếu nữ bắn tên, Kim Ðại Bằng phóng đồng tiền vàng ra đỡ rồi hai vật cùng rớt xuống. Ðoàn Dự thoát chết nhìn thấy hai vật ám khí biết rằng mình vừa được cải tử hoàn sinh, khác nào mới ở quỷ môn quan quay gót trở về dương thế. Bỗng nghe tiếng thiếu nữ cả giận rít lên:
- Ai bảo Mộc Uyển Thanh này đã lấy chồng? Khắp thiên hạ tìm đâu được chàng trai xứng đáng làm chồng ta?
Kim Ðại Bằng cũng nói:
- Ðúng tôn huynh đây nhận lầm rồi!
Ðoàn Dự thấy thiếu nữ tự xưng mình là Hương dược xoa Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm rằng: “ở trong tất có điều bí ẩn chi đây. Cô gái này tuy điên cuồng độc ác nhưng không lẽ lại mạo nhận làm vợ người ta?”. Chàng nghĩ vậy liền đáp:
- Kim huynh nói có lý. Tôi cứ tưởng Mộc Uyển Thanh là vợ gã “Kiến nhân tựu sát” Chung Vạn Cừu.
Thiếu nữ hỏi:
- Ủa mụ nào đó mạo nhận tên ta. Có phải y xưng tên là Hương Dược Xoa Mộc Uyển Thanh không?
Ðoàn Dự nói:
- Kim huynh! Kể ra trời ghép lão Chung Vạn Cừu, một bàn tay đẫm máu giết bao kẻ vô tội vào với vịthiếu nữ áo đen này cũng xứng đôi vừa lứa đấy chứ!
Chàng vừa nói đến câu “xứng đôi vừa lứa” thì trước mắt ánh sáng xanh lè lấp loáng không hiểu là do thứ khí giới gì phát ra, phóng tới trước mặt. Nhng chàng chân tay bị trói treo lơ lửng trên không, chẳng còn cách nào chống đỡ, mà dù chàng có dưới đất bằng, tay cầm binh khí hẳn hoi đi chăng nữa...

<< 1 ... 9 10 11 12 13 ... 66 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status