kín và sắp khỏi. Nàng nghe rõ Diệp Nhị Nương hỏi Nam Hải Ngạc Thần:
- Gã tiểu tử của tam đệ đó hay ở điểm nào? Sao ngươi lại luyến tiếc y thế?.
Nam Hải Ngạc Thần cười ha hả nói:
- Gã đó giống ta như lột, đem nghề võ phái Nam Hải ta truyền thụ cho chắc gã có thể theo được đến tột độ.
Ðoạn lão cười sằng sặc nói tiếp:
- Trong thiên hạ có tứ ác, Nhạc lão tam chưa được đứng hàng đầu nhưng nếu nói về môn đồ, ta dám quyết không ai có được tên đồ đệ hay như ta.
Mộc Uyển Thanh đi mỗi lúc một xa còn văng vẳng nghe tiếng Nam Hải Ngạc Thần khoe tư cách của học trò mình là một nhân vật hy hữu trên thế gian thì lòng nàng nửa phần hoan hỉ, nửa phần sầu bi. Bất giác nàng lại bật cười tự nói một mình: Ðoàn langchỉ là một gã thư sinh ương gàn, ngoài cái gan dạ phi thường chàng có hiểu võ nghệ gì đâu? Vậy mà Nam Hải Ngạc Thần coi chàng như một thứ bửu bối. Thôi, phái Nam Hải đã đến ngày lụn bại.
Nàng tìm chỗ tảng đá lớn, vắng vẻ kín đáo, ngồi xuống cắn thịt bò ăn. Tuy đói ngấu mà miếng thịt tới ba bốn cân đó nàng chỉ ăn hết độ nửa cân đã no rồi. Nàng ngấm ngầm lo tính cho cuộc đời của mình: đến ngày thứ bảy mà Ðoàn lang không tới, tức là chàng phụ bạc với ta rồi, ta phải tìm cách trốn khỏi nơi này. Rồi nàng lại tự hỏi: ta tìm cách thoát thân để sống mà làm gì? Nàng cảm thấy chua xót trong lòng.
Mộc Uyển Thanh sống trong tình trạng hoang mang, tâm thần bất định như vậy, thấm thoắt lại hết mấy ngày mà nàng tưởng chừng như mấy năm trời. Ngày cũng như đêm nàng chỉ trông chờ tin tức các nơi đưa lại nhưng càng mong càng bặt. Thà biết chắc Ðoàn Dự không tới nữa còn đỡ khổ hơn là ngày đã ngẩn ngơ, đêm càng khắc khoải. Thời khắc trôi qua bao nhiêu, nỗi đăm chiêu chồng chất lên bấy nhiêu. Lúc nào nàng cũng tự hỏi: chàng còn có lòng tìm đến ta nữa không? Ví bằng chàng còn thiết tha đến ta thì ngày một không lại, ngày hai phải tới. Ðến nay không thấy vân mòng thì chắc là chàng không tới nữa. Dù chàng không biết võ nghệ nhưng có tấm lòng nghĩa hiệp cao cả, thờ Nam Hải Ngạc Thần làm thầy thì bất luận vì lý do gì chàng cũng không chịu rồi. Nhưng chẳng lẽ chàng đối với ta không còn mảy may tình nghĩa gì nữa ư?
Một hai ngày đầu nàng chưa mấy nỗi bồn chồn vì tính ra quãng thời gian còn khá dài, càng về sau nàng càng bối rối. Lời sư phụ nàng nói: “khắp thiên hạ chẳng có chàng trai nào là không bạc tình phụ nghĩa” lại văng vẳng bên tai. Sua nàng lại lý luận: “Biết đâu Ðoàn lang không phải hạng người này?”. Nhưng rồi nàng cho mình lý luận như thế chẳng qua là mình tự dối mình mà thôi.
Suốt trong mấy ngày này Nam Hải Ngạc Thần, Vân Trung Hạc và Diệp Nhị Nương đều nóng lòng chờ đại ca bọn họ là “ác quán mãn doanh”, không ai dòm ngó quấy rầy đến Mộc Uyển Thanh. Tuy nhiên thân phận nàng chẳng khác chi con kiến bò trong cái nồi nóng, rất là buồn bực bồn chồn. Chỗ nàng ngồi cách ba người khá xa nhưng họ tranh luận oang oang nàng vẫn nghe được lõm bõm.
Ðến tối hôm thứ sáu, Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Ngày mai là ngày cuối cùng rồi đây! Chàng bạc hãnh kia hẳn không đến nữa. Hôm nay nhân lúc canh khuya trời tối, ta phải liệu tìm đường trốn đi, nếu để đến sáng thì không còn cách gì thoát thân được nữa. Ðứng nói gã Vân Trung Hạc môn khinh công giỏi nhất trần đời, ngay Nam Hải Ngạc Thần cố ý bắt ta không tài nào thoát khỏi tay lão”. Nàng đứng dậy cử động thân thể. Trong sáu ngày qua, tuy tinh thần bị bao nỗi cay đắng dày vò nhưng được cái vết thương mười phần đã khỏi đến tám. Nàng toan cất bước lên đường nhưng lại vụt thay đổi kế hoạch: “Không được! Ta phải chờ lúc ba người tranh luận sôi nổi, không để ý gì đến việc bên ngoài mình sẽ lánh xa đây chừng vài trăm trượng, tìm chỗ hang hốc nào ẩn náu tạm thời. Bọn họ nhớ tới mình rượt theo, tất họ chia ngả đi lùng tận đâu đâu, quyết không bao giờ nghĩ mình còn lẩn quất quanh đây. Chờ cho họ đuổi thật xa bấy giờ mình hãy ra đi mới là thượng sách”.
Ngờ đâu mấy lúc cơ hội đến với nàng, đôi ba phen nàng toan cất bước đi tìm hang hốc nhưng không thể nào dứt tình Ðoàn Dự cho được. Lại một phen thay đổi ý kiến: “Biết đâu sáng mai chàng không đến tìm ta? Mình mà bỏ đi, chàng không thấy ở đây nữa thì e rằng suốt đời không còn bao giờ có ngày tái hội nữa. Có khi chàng đến tìm mình vẹn nghĩa đồng sinh, đồng tử thế mà mình không có mặt tại đây, tất rồi chắc chàng sẽ bị Nam Hải Ngạc Thần giết vì lẽ không chịu thờ lão làm thầy, chẳng hoá ra mình có tội với chàng ru?”. Suốt một đêm trường, nàng suy đi tính lại, cho tới lúc trời rạng đông mà vẫn chưa quyết định theo đường nào.
Trời sáng rõ, nàng chép miệng thở dài: “Chàng bạc hãnh có đến hay không cũng mặc, Mộc Uyển Thanh đành chết tại chốn này”. Ðang lúc muôn sầu ngàn khổ giày vò, bất thình lình nàng nghe đánh “bịch”, một vật gì từ trên không rơi xuống bụi rậm, cách chỗ nàng ngồi chừng vài chục trượng. Nàng giật mình không biết là cái gì liền nằm phục xuống để nghe ngóng. Hồi lâu không thấy động tĩnh gì nữa, nàng từ từ đi tới chỗ bụi rậm xem. Gần đến nơi thấy mùi máu tanh xông lên sặc sụa, nàng vén cỏ bước tới nơi thì: Trời ơi! khiếp quá! Sáu cái xác trẻ con, cái nằm ngang, cái nằm ngửa, quay ra đó.
Mộc Uyển Thanhsợ quá, mình toát mồ hôi lạnh toát như đồng. Trong đám xác chết này có cả đứa con trai mà hôm trước nàng đã trông thấy Diệp Nhị Nương bồng trên tay. Nàng há hốc miệng ra mà nhìn một lúc rồi bước lại gần xác đứa con trai đó xem: trên cổ nó còn rành rành in vết hai hàm răng cắn vào giữa mạch máu, trũng sâu xuống. Nàng nhớ lại lời Nam Hải Ngạc Thần, lẩm bẩm một mình: “Con mụ vô ác bất tác Diệp Nhị Nương này quả nhiên mỗi ngày hút máu một đứa hài nhi. Trong sáu ngày qua, mụ đã hút máu sáu đứa nhỏ rồi đây”. Trong sáu cái thi hài trẻ con này, chỉ có một đứa quần áo sạch sẽ diêm dúa, còn năm đứa kia toàn áo vải quê mùa thô kệch, ra kiểu con nhà làm ruộng, chắc là mụ bắt trộm trong các nông gia trên núi Vô Lượng.
Mộc Uyển Thanh thò tay sờ vào những xác chết đó thì chỉ có một cái hãy còn hơi nóng nhưng da thịt khô kiệt vì máu huyết bị hút mất cả rồi. Ðó là xác đứa trẻ mà Diệp Nhị Nương vừa mới hút máu xong, liệng ra.
Mộc Uyển Thanh cũng vào hạng đa sát nhưng giết toàn khách giang hồ gây hấn, toan xâm phạm đến nàng. Hành động tàn sát trẻ con này chính mắt nàng trông thấy cũng làm cho nàng phải ghê tởm. Nàng vừa căm giận, vừa sợ hãi, bất giác run lên bần bật.
Bất thình lình một bóng xanh chớp nhoáng trước mặt Mộc Uyển Thanh. Bóng người này đi nhanh như bay xuống núi, cứ liên tiếp nhô lên hạ xuống như ma quỷ ẩn hiện: đó chính là Diệp Nhị Nương.
Mộc Uyển Thanh thấy khinh công của mụ già mà giật mình nghĩ thầm: giả tỷ có sư phụ ta ở đây mà đuổi mụ cũng không tài nào đuổi kịp. Rồi đột nhiên hai chân nàng bủn rủn, ngồi đánh bệt xuống đất, thừ ra cho muôn thảm ngàn sầu thi nhau kéo đến dày vò.
Hồi 12
Ngư Tiều Canh Ðộc
Mộc Uyển Thanh ngẩn người ra một lúc rồi đem đặt sáu cái xác hài nhi vào một chỗ. Nàng lấy đá và đất cát lấp lên để làm cái mộ. Bỗng phía sau cảm thấy một luồng gió thổi đến mát rượi. Nàng ứng biến rất mau lẹ, nhún chân trái lên một chút, đưa về người về phía trước tránh khỏi.
Chợt thấy phía sau nổi lên một trận cười the thé như tiếng kim khí cọ xát vào nhau, kế đến tiếng gọi:
- Tiểu cô nương! Chồng cô chết rồi, cô còn mơ tưởng làm chi nữa? Âu là cô theo ta có hơn không?
Chính là lão Cùng hung cực ác Vân Trung Hạc. Lão vừa nói vừa giơ những ngón tay nhọn hoắt toan chụp lấy vai Mộc Uyển Thanh.
Bỗng mé bên đánh bịch một tiếng, một bàn tay phóng ra gạt phắt tay Vân Trung Hạc: đó là Nam Hải Ngạc Thần nổi hung oang oang quát:
- Lão tứ! Ta bảo cho mi biết: phái Nam Hải ta không cho mi càn rỡ thế đâu! Vân Trung Hạc không nắm được Mộc Uyển Thanh, nhảy ra xa đến ngoài mười trượng tránh Nam Hải Ngạc Thần rồi vừa cười vừa nói:
- Tam ca có thu được chồng thị làm đồ đệ đâu mà nhận thị làm người của phái nam hải?
Mộc Uyển Thanh nhìn Vân Trung Hạc người cao lêu nghêu, lại gầy như que củi, toàn thân trông như cây gậy tre, bộ mặt dài hoãng trông mà phát khiếp. Lão mở miệng cười thì ngọn lưỡi đỏ hỏn như máu duỗi ra co vào chẳng khác chi con mãng xà.
Nam Hải Ngạc Thần gầm lên:
- Sao mi biết đồ đệ ta không tới? Phải chăng mi giết chết đồ đệ ta rồi? Chắc là mi thấy y có tư cách đặc biệt hơn đời, muốn thu y làm đồ đệ. Mi bức bách song y không chịu nên mi giết đi, thế là mi phá tan sự nghiệp của ta rồi! Ta phải đập chết mi trước rồi sau sẽ hỏi tội.
Nam Hải Ngạc Thần là người hung hãn có một, lão chẳng thèm hỏi Vân Trung Hạc xem có phải y đánh chết học trò lão hay không, lão cứ hùng hùng hổ hổ nhảy xổ vào đánh Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc kêu lên:
- Nào tôi có biết đồ đệ lão mặt ngang mũi dọc ra làm sao mà bảo tôi thu nạp nó mới được chứ?
Lão tứ vừa nói vừa tránh khỏi một cách rất lẹ làng hai đòn Nam Hải Ngạc Thần đánh tới nhanh như chớp nhoáng.
Nam Hải Ngạc Thần vẫn xỉ mắng thậm tệ:
- Quân chó đẻ! Ai mà tin miệng mi được? Mi đánh nhau với kẻ khác bị thua, rồi đem nỗi căm hờn trút lên đầu đồ đệ ta.
Vân Trung Hạc hỏi:
- Ðồ đệ lão huynh trai hay gái?
Nam Hải Ngạc Thần đáp:
- Mi còn hỏi vẩn vơ? Ta thu nữ đồ đệ về làm gì?
Vân Trung Hạc nói:
- Ô thế thì Vân Trung Hạc này chỉ cướp bắt đàn bà con gái, chứ có thu nạp con trai bao giờ? Lão huynh chưa biết sao?
Nam Hải Ngạc Thần đang nhảy vọt lên trên không nghe Vân Trung Hạc nói có lý liền sa xuống, chân phải đặt chênh vênh lên tảng đá quát hỏi:
- Thế thì đồ đệ ta đi đâu mà đến bây giờ chưa lại làm lễ bái kiến sư phụ?
Vân Trung Hạc cười sằng sặc nói:
- Tôi biết đâu đấy? Rỗi hơi đâu mà theo dõi công việc của phái Nam Hải.
Nam Hải Ngạc Thần chờ Ðoàn Dự đã bảy ngày, ruột nóng như điên, lửa giận không có chỗ nào phát tiết, tức quá gầm lên:
- À mi nhạo báng ta phải không?
Mộc Uyển Thanh đứng ngoài nghĩ thầm: ta nhân cơ hội này chọc cho hai lão đánh nhau chí mạng kể cũng hay vô cùng. Nàng bèn nói xen vào:
- Ðúng là Vân Trung Hạc bắt Ðoàn lang đem vào chỗ hẻo lánh giết đi, cốt triệt phái Nam Hải mất một nhân vật ghê gớm sau này.
Nam Hải Ngạc Thần vỗ trán quát hỏi Vân Trung Hạc:
- Lão tứ! Mi có nghe vợ đồ đệ ta nói đó không? Mi còn kêu oan nữa thôi?
Mộc Uyển Thanh vừa khóc vừa nói tiếp:
- Sư phụ ơi! Ðoàn lang có bảo tiểu nữ rằng: chàng gặp được một nhân vật như sư phụ thu nạp làm đồ đệ thật là đã tu mấy kiếp. Chàng sẽ cố công rèn luyện võ nghệ, làm rạng rỡ phái Nam Hải, để cái tên Nam Hải Ngạc Thần của sư phụ càng thêm khét tiếng khắp thiên hạ, để bọn ác quán mãn doanh, vô ác bất tác trông thấy phải thèm nhỏ rãi ra. Ai ngờ lại bị Vân Trung Hạc sinh lòng độc ác, đang tay giết mất đồ đệ của sư phụ. Rồi sư phụ tìm đâu ra tên đồ đệ được như chàng?
Mỗi câu Mộc Uyển Thanh nói là Nam Hải Ngạc Thần lại vỗ trán gật đầu. Nàng tiếp:
- Xương hậu chẩm Ðoàn lang giống hệt như sư phụ, thiên tư chàng cũng thông minh chẳng kém gì sư phụ. Nếu chàng không bị hại thì trên thế gian này quyếtkhông còn ai kiếm được một người thứ hai thập phần hoàn hảo như chàng. Mà sau này phái Nam Hải tất nhiên phải nhảy lên hàng đầu các phái khác.
Quái ác lão Vân Trung Hạc này vì lòng ghen tức, ngấm ngầm theo dõi để phá đại cuộc của sư phụ. Thế mà sư phụ không báo thù cho đồ đệ, tiểu nữ e rằng thiên hạ sẽ phỉ nhổ sư phụ là người hèn nhát để kẻ khác giết trò mình, phá hoại môn phái nhà mình cũng phải chịu.
Nam Hải Ngạc Thần nghe tới đây, mặt đỏbừng, mắt nẩy lửa, hét lên một tiếng thật to, nhảy xổ vào Vân Trung Hạc. Vân Trung Hạc biết mình võ công không bằng Nam Hải Ngạc Thần, lại kém cả cái tính thô lỗ nông nổi, dễ bị người lừa. Lão lại biết rõ NamHải Ngạc Thần bị Mộc Uyển Thanh khiêu khích, không thể phân trần ngay được, âu là tránh voi chẳng xấu mặt nào. Thấy Nam Hải Ngạc Thần xô tới, lão không kháng cự chi hết, cắm đầu chạy dài.
Nam Hải Ngạc Thần nhảy xổ vào, vừa đặt hai chân chấm đất, Mộc Uyển Thanh lại gọi to:
- Lão tứ bỏ chạy rồi! Nếu y không giết đồ đệ của lão gia, sao không đứng lại mà cãi lại chạy trốn luôn?
Nam Hải Ngạc Thần kêu rống lên:
- Lão tứ! Mi phải đền mạng cho đồ đệ ta.
Hai người một chạy trước, một đuổi sau, chớp mắt đã quanh ra phía sau núi. Mộc Uyển Thanh mừng thầm. Chốc lát lại nghe tiếng Nam Hải Ngạc Thần gầm lên mỗi lúc một về gần. Hai người đuổi nhau vòng mé sau núi quanh về.
Vân Trung Hạc về môn khinh công cao hơn Nam Hải Ngạc Thần nhiều, chạy chân không chấm đất. Cái thân hình nhỏ bé, cao lêu nghêu tựa như bay loang loáng trên không gian.
Nam Hải Ngạc Thần đuổi sau lão một quãng khá xa, không tài nào kịp. Hai người chỉ thoáng qua trước mặt Mộc Uyển Thanh chớp mắt đã lại chuyển qua mé sau núi.
Vân Trung Hạc chạy trở lại lần thứ hai thấy Nam Hải Ngạc Thần vẫn còn ở đằng xa, liền xoè bàn tay chụp lấy Mộc Uyển Thanh.
Mộc Uyển Thanh thất kinh vẫy tay phải một cái nghe đánh “vút”: mũi tên độc phóng ra.
Vân Trung Hạc né qua bên trái nửa thước tránh khỏi. Không hiểu lão chuyển mình thế nào mà quờ tay đến trước mặt Mộc Uyển Thanh.
Nàng vội né tránh, vì chậm một chút thấy gió thổi vào má mát rượi, thì ra tấm khăn che mặt đã bị lão giật mất, đang cầm trong tay.
Vân Trung Hạc thấy Mộc Uyển Thanh dung nhan tuyệt thế, ngây người ra mà nhìn, cười một cái rất lẳng lơ, khen bằng một giọng the thé rất khả ố:
- Ðẹp tuyệt! Cô nương thật là đẹp tuyệt! Cô nương tài mạo mười phần...
Chưa dứt lời, Nam Hải Ngạc Thần đuổi đến nơi, phóng ra một chưởng đánh vào phía sau.
Vân Trung Hạc dừng chân, vận nội công, đánh lại một chưởng. Hai luồngđiện lực chạm nhau phát ra tiếng nổ rùng rợn. Mộc Uyển Thanh bị một trận ngạt thở vì sức ép của không khí. Một vùng đường kính rộng chừng hơn mười trượng đất cát bay lên mù mịt.
Vân Trung Hạc mượn đà ở sức mạnh chưởng lực của Nam Hải Ngạc Thần nhảy vọt ra xa hơn hai trượng.
Nam Hải Ngạc Thần thét lên:
- Mi nếm thêm một chưởng nữa của ta đây!
Vân Trung Hạc cười nói:
- Lão huynh đuổi không kịp tôi đâu! Mà tôi có đánh cũng không lại huynh, dù có đánh cả ngày cả đêm cũng chỉ diễn ra cái trò đuổi nhau mãi thế này mà thôi, chả ai làm gì được ai.
Hai người đuổi nhau đã xa mà cát bụi vẫn còn mù mịt. Mộc Uyển Thanh nghĩ bụng: ta phải tìm cách cản đường Vân Trung Hạc. Nếu cứ để mặc họ thế này thì vĩnh viễn Nam Hải Ngạc Thần không đuổi kịp Vân Trung Hạc.
Nàng chờ cho Vân Trung Hạc vòng trở lại lần thứ ba gần tới nơi, xông ra đón đường, phất tay phải luôn mấy cái: sáu bảy mũi tên nhằm Vân Trung Hạc phóng tới, rồi nàng quát to:
- Ngươi phải thường mạng cho lang quân ta đây!
Vân Trung Hạc nghe trên không vang lên những tiếng “vút vút vút”, ám tiến bay đến rất là ghê gớm, lão phải liên tiếp nhô lên cao, cúi rạp xuống để tránh.
Mộc Uyển Thanh tuốt kiếm “soạt” một cái, nhằm Vân Trung Hạc đâm luôn hai nhát. Vân Trung Hạc hiểu rõ tâm lý nàng, không rút khí giới ra đối địch, chỉ lạng người né tránh. Dù mau lẹ tới đâu Vân Trung Hạc cũng phải dừng lại giây lát đối phó với Mộc Uyển Thanh. Nhân thế mà Nam Hải Ngạc Thần đuổi tới nơi, phóng luôn cả hai bàn tay dồn dập chưởng lực chụp lấy Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc nhe răng ra cười nói:
- Lão tam! Sở dĩ ta phải nhường nhịn ngươi mấy lần là để khỏi tổn thương hoà khí trong bọn Tứ ác với nhau mà thôi, chứ ta sợ gì ngươi?
Nói rồi lão thò tay về phía sau rút cương trảo ra, hai tay cầm hai cây. Cương trảo dài ba thước, trên ngọn có bàn tay giống như tay người, ngón tay xoè ra, ngoài đầu ngón tay đều có ánh sáng lập loè.
Vân Trung Hạc cầm cây trảo tay trái quay về phía hữu, cây trảo tay mặt quay về phía tả, che trước mình dường như để giữ thế thủ, chứ không ra kiểu để tấn công.
Nam Hải Ngạc Thần ra chiều hớn hở nói:
- Giỏi đấy nhỉ! Hãy coi khí giới của lão gia đây!
Nói rồi rút khí giới trong bọc đeo trên lưng ra. Mộc Uyển Thanh biết mình có xông vào vòng chiến cũng chỉ nhọc mình vô ích liền lui về phía sau mấy bước.
Nam Hải Ngạc Thần tay cầm một thanh đao hình thù rất lạ, lưỡi dài có răng sángloáng giống hình răng cá sấu nên gọi là Ngạc chuỷ tiễn, tay trái sử cây roi có răng cưa giống như đuôi cá sấu nên gọi là Ngạc Vĩ Tiến.
Vân Trung Hạc liếc mắt nhìn hai thứ khí giới khác thường của Nam Hải Ngạc Thần rồi đột nhiên giơ cây cương trảo bên hữu lên quay về phía Nam Hải Ngạc Thần bổ xuống.
Nam Hải Ngạc Thần vung cây Ngạc Vĩ Tiến, cầm nơi tay trái lên gạt đánh “chát” một tiếng. Vân Trung Hạc nhanh như chớp, chưa rút cây cương trảo ở tay phải về cây trảo nơi tay trái đã bổ theo. Bỗng nghe đánh choang một tiếng, Nam Hải Ngạc Thần đã vung cây Ngạc chuỷ tiễn lên cho răng cắn vào cây cương trảo của Vân Trung Hạc. Cương trảo này đánh toàn bằng thép tốt, cứng rắn vô cùng còn cây Ngạc chuỷ tiễn không biết đúc bằng thứ gì mà nghiến đứt được hai trong năm ngón tay ở cây cương trảo. ấy là nhờ Vân Trung Hạc mau lẹ vô cùng, rút cương trảo về nhanh nên mới còn lại ba ngón. Vân Trung Hạc đã luyện rất thành thục phép đánh cương trảo. Cả mười ngón tay ở hai cây thì mỗi ngón có một tác dụng riêng, cụt mất hai ngón sức mạnh cũng bị giảm đi một phần. Nam Hải Ngạc Thần bẻ gãy được hai ngón cương trảo rồi vừa cười vừa khoa roi Ngạc Vĩ Tiến quất ngược lên thì đột nhiên một bóng xanh ở đâu lẹ làng len vào giữa hai bên. Tưởng ai té ra là Diệp Nhị Nương. Tay trái mụ khẽ đẩy cây Ngạc Vĩ Tiến cho Vân Trung Hạc nhảy ra ngoài.
Diệp Nhị Nương hỏi:
- Lão tam! Lão tứ! Tại sao người trong một nhà lại đánh nhau?
Mụ vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn dong mạo Mộc Uyển Thanh. Bất giác mụ sa sầm mặt xuống vì có bản tính căm tức bất kỳ ai duyên dáng hơn mụ, huống chi Mộc Uyển Thanh lại là một trang tuyệt thế giai nhân, khiến người nào trông thấy mặt nàng cũng phải mê hồn.
MộcUyển Thanh lại thấy Diệp Nhị Nương bồng trên tay một đứa con trai nhỏ chừng ba bốn tuổi thì biết ngay mụ vừa xuống núi lúc nãy là đi lùng trẻ con về hút máu.
Diệp Nhị Nương đã về tới, dĩ nhiên là cuộc giao đấu giữa Nam Hải Ngạc Thần và Vân Trung Hạc phải chấm dứt. Mộc Uyển Thanh thấy mắt mụ phóng ra những tia sáng kỳ dị mà phát sợ, phải quay đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào...