tận bây giờ, một là bình minh sáng sớm trên biển, hai là…vẻ xinh đẹp lộng lẫy, trong trắng của Vi ngay tại thời điểm đó.
Được một hồi lâu, Vi có vẻ tĩnh thần lại, mới quay qua nhìn lại tôi. Thấy tôi đang nhìn em như mất hồn, em chợt giật mình rồi sau đó đỏ mặt, càng tôn lên vẻ kiều diễm và ngượng ngịu của một người thiếu nữ dịu dàng và đơn thuần. Tôi đưa mặt lại gần em, tôi như chỉ làm theo bản năng, ko hề có suy nghĩ gì cả. Thấy tôi lại quá gần, Vi có vẻ ngượng ngùng thụt lại một chút, nhưng tôi lại dần tiến tới, Vi cũng không lùi nữa mà chỉ đỏ mặt, nhắm tịt mắt lại, tôi nhẹ đưa môi mình chạm vào môi Vi…
Kéo dài được khoảng 3s, đôi tay tôi luồn xuống eo và lưng rồi ôm nhẹ lấy em, Vi vùng vẫy như con cừu non chỉ biết kháng cự trong sự bất lực, đôi môi tôi nhẹ tách môi em ra rồi đưa lưỡi mình vào trong một cách gượng gạo…
Lưỡi tôi như khám phá hết mọi thứ trong miệng của Vi, mọi ngóc ngách, từng kẽ răng, sau đó ngọ nguậy cùng lưỡi của Vi. Ban đầu em như né tránh, về sau cũng điều khiển lưỡi của mình hoà quyện lại như đáp trả, tôi hôn em một cách say đắm, như hút hết sự ngọt ngào từ đôi môi của em, hai đứa si mê chìm đắm trong khung cảnh bình minh. Một cảnh tượng mà có lẽ, cả 2 đứa sẽ nhớ mãi, khắc ghi mãi trong lòng như một kỉ niệm đẹp đẽ nhất.
Chap 26:
Mùa hè trôi qua một cách nhanh chóng, năm học mới sắp bắt đầu. Tôi đã chuẫn bị tâm lý sẵn sàng cho cuộc chiến lớp 12, năm học cuối cấp 3, cũng là năm học quan trọng nhất của mỗi một người học sinh. Giữa tôi và Vi, mặc dù không nói ra nhưng có lẽ cả 2 đều cảm nhận được tình cảm của nhau.
- “Gum, hôm nay con không đến trường hả???” – tiếng la hét đột ngột vang lên làm tôi choàng tỉnh giấc nồng.
- “Hôm nay có lên trường ko nhỉ???” – tôi lục lọi trong cái trí nhớ hay quên trước lơ sau.
- “A, chết mịa, hôm nay bắt đầu giáo dục quốc phòng…” – tôi như hoảng hồn, liếc nhìn cái đồng hồ thì càng giật bắn người cả lên “Éc, trễ 20ph rồi…”
Thông thường, năm nào cũng vậy, trường tôi trước khi làm lễ khai giảng, sẽ dành 1 tuần để giáo dục quốc phòng cho học sinh. Không biết các trường khác có vụ này ko, chứ hồi đó học cấp 3, năm nào cũng phải học cái nì. Lớp 10 thì học băng bó, sơ cứu vết thương, lớp 11 thì lăn bò trườn lết, lớp 12 thì học cách ngắm bắn, cầm và lắp ráp súng AK. Cái này tụi con gái sợ lắm, cây súng nhiều lúc con trai cầm cũng không tiện, nói chi các bạn nữ, toàn là đến nũng nịu với giáo viên phụ trách mà cầu điểm…
Sửa soạn một cách nhanh chóng và cẩu thả, tôi phi như tên bắn trên con martin.
Trời đang mưa to nữa mới đau…Đừng có đuổi tận giết tuyệt như thế chứ…ông trời ơi…Ngoài đường gần như chìm trong ngập lụt, nhưng mà điều đó không hề cản được bước chân tôi, một người nam nhi đỉnh thiên lập địa, chống chọi và đương đầu với hoàn cảnh khắc nghiệt. Đó cũng chính là khuyết điểm lớn nhất ở tôi, mãi mà ko thể sửa được.
Khi đi ngang qua cổng chính của trường, tôi thấy có một bạn học cũng đang tất bật chạy. Haizzz, cũng có người đi trễ giống mình, tôi như được an ủi phần nào.
Bỗng nhiên, do đường trơn trượt quá hay sao, bạn học kia bị trượt ngã ngay cái vũng nước, cái áo mưa bị văng ra ngoài, nước bắn lên tung toé.
Có lẽ do đồng bệnh tương liên, tôi cũng mặc kệ ngoài trời lúc này mưa to gió lớn, đạp xe lại gần bạn ấy và xuống xe hỏi thăm tình hình rồi giúp đỡ.
Lại gần nhìn kĩ thì mới phát hiện, thì ra đây là con gái, quần áo thì ướt đẫm vì nước mưa.
- “Có sao ko bạn…” – tôi nhẹ nhàng hỏi.
…no reply…
Tôi lấy áo mưa của mình che tạm cho bạn ấy, bạn ấy đang cắn chặt hai hàm răng lại, có vẻ đang ráng chịu đau sau cú ngã, nghe thấy có tiếng người nên ngước lên nhìn tôi.
Khúc này thông thường trong phim, hay có lẽ ở các truyện tình cảm khác, sẽ có tình tiết sét đánh trên bầu trời, nhưng đời ko như mơ các bác ạ, chả có lấy một tia sét, chỉ có hàng triệu giọt nước từ trên trời rơi xuống lộp bộp như muốn đánh nát mọi thứ trên cơ thể tôi…huhuhu…
Mái tóc ngắn chưa đụng gáy, đằng trước để mái ngố che hết cả vầng trán, tóc 2 bên cũng che gần hết cả hai má, cái kính cận thì to tròn đang méo lệch, khuôn mặt đang lấm lem vì bùn đất, tôi không thể nhìn rõ được khuôn mặt, đại khái tổng quan là vậy.
Bạn nữ ấy thẫn thờ nhìn tôi được một lúc thì sực tỉnh lại, sau đó vội cầm cái áo mưa của mình rồi đứng lên.
- “Cám ơn anh…” – cô bé cúi cúi đầu xuống, cất tiếng nói trong trẻo, gượng gạo.
Sau đó lại tiếp tục chạy vào cổng với những bước chân khập khễnh.
Tôi dõi theo, đợi khi bóng em ấy khuất rồi thì mới đạp xe vòng qua cổng phụ của trường, gửi xe rồi vào địa điểm tập trung của lớp.
………
- “Ơ anh này, anh bị 0 điểm…” – giáo viên quốc phòng nghiêm khắc nói với tôi.
- “ủa thầy, em ráp súng trước thời gian qui định luôn mà, sao bị 0 ạ…” – tôi cay cú nói.
- “Cậu ráp súng rất nhanh và chính xác, nhưng cái chốt an toàn sao không gạt, như vậy súng rất dễ bị cướp cò, gây nguy hiểm cho người xung quanh…”
- “Ack…” – tôi ko còn biện hộ được luôn, quên mất vụ cái chốt này.
- “Cho em thêm 1 cơ hội đi thầy, chứ 0 điểm chắc em…chết mất…” – tôi năn nỉ, thầm oẹ trong lòng, ko giống mình thường ngày chút nào, lại đi nũng nịu thầy cô cho điểm, oẹ, oẹ.
- “Rồi, cho cậu làm lại, nhưng lần này mức điểm cao nhất chỉ còn 6 thôi…”
- “Dạ, cám ơn thầy…” – tuy bị thiệt thòi nhưng còn đỡ hơn con trứng ngỗng.
………
…Rầm…
- “Yeah, ghi điểm nhé…” – tôi la lên một cách hưng phấn.
- “Gum, chuẩn bị phòng thủ đi, đội tụi nó sắp phát bóng kìa…” – tiếng thằng Khanh truyền đến.
Trong những ngày học giáo dục quốc phòng, thì vào giờ giải lao, tụi tôi thường hay tụ tập lại với nhau chơi bóng chuyền. Hồi đó, thể thao bóng chuyền, bóng rổ có sức hút mạnh mẽ trong giới học sinh, sinh viên, nhiều trường còn lấy 2 môn này làm môn ngoại khoá, có khi còn đưa hẳn vào chương trình học chính của môn thể dục. Tuy nhiên, bóng chuyền thì có vẻ được ưa chuông hơn cả, nhất là đối với các bạn nữ, vì quả bóng rổ thì vừa to vừa nặng, đòi hỏi một chút sức mạnh khi ném ghi điểm, nhất là mấy cú 3 điểm, còn quả bóng chuyền thì vừa nhẹ, vừa nhỏ, phù hợp với con gái hơn, nhưng nói vậy không có nghĩa số lượng nam giới chơi bóng chuyền ít, ngược lại nhiều là đằng khác, riêng tôi thì bóng rổ bóng chuyền cái nào cũng chơi tuốt.
Mà nói cũng đúng, trường tôi, mấy bạn nữ mà trong đội tuyển bóng chuyền thì nhìn người nuột lắm. Vì chơi thể thao nhiều nên đùi dài thon chắc, eo gọn nhỏ, thịt trên cơ thể thì chỗ nào cũng đàn hồi tốt, nói chung là ngon, nhìn mà chảy cả nước dãi.
Nói đến đây thôi, tôi phải lo phản bóng của đội bạn đây…
…Rầm…
- “Ấy dis mịa, phát bóng hiểm thế…”
- “Đỡ, đỡ nào…”
- “Rồi, tâng banh cho tao…”
…Rầm…
Một cú đánh như trời giáng, có thể nói là cú đánh hoàn hảo trừ một việc là đi sai mục tiêu, có lẽ do đánh mạnh quá mà nó bay hơi cao, văng ra khỏi khu vực ghi điểm, rồi tìm đến một bạn nữ đang đi ngang qua gần đó
…
Chap 27:
…Bốp…
……………
Trận đấu dường như dừng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bạn nữ…
- “Ê, banh trúng mặt người ta rồi kìa…”
- “Thôi, tao không biết đâu à nha, ai đánh quả đó thì ra xin lỗi đi…”
- “Gum, mày đánh bóng, mày ra coi thế nào đi…”
Cả lũ đều đồng tình với nhau, dồn hết tội lỗi lên trên đầu tôi, đệt mợ tụi mày, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia là thế này đây hả????
Tôi cũng hơi sợ, thấy bạn nữ kia đang ôm mặt nửa nằm nửa ngồi trên đất, quả nãy tôi cũng dùng nhiều lực đánh bóng lắm, không biết có bị giám thị sờ gáy không đây…
Lại gần xem tình hình thế nào, thì thấy có cặp mắt kính gần đó, đã bể tròng và méo cả gọng, bạn nữ thì còn đang dùng tay mò mẫm dưới đất, có lẽ là tìm cái cặp kính…
- “Bạn ơi, cho mình xin lỗi, hồi nãy mình lỡ tay, mắt kính của bạn nè…”
Cầm cái mắt kính lên, tôi nói nhỏ, bày tỏ sự hối hận của bản thân.
- “À, ko sao đâu” – bạn nữ kia ngước mặt lên nhìn tôi, rồi cười cười nhân hậu.
- “Á…Bạn đây là…nhớ mình không, bữa trời mưa mình đến đỡ bạn nè, trước cổng trường đó…” – nhìn thấy mái tóc quen quen, khuôn mắt cũng na ná, tôi sực nhớ đến hình ảnh cô bé lọ lem lúc đó.
Con bé cũng hơi bất ngờ, đưa mắt lại gần tôi nhìn nhìn, được một hồi thì em nó gật gật đầu rồi nói lí nhí:
- “Em nhớ ra rồi, cảm ơn anh lần đó đã giúp em…”
- “Ko có gì đâu, thôi, giờ em có sao ko, có cần đến phòng y tế ko…”
- “Ko…ko sao, em ko sao đâu” – con bé xua tay hoảng hốt từ chối.
Bữa đó do bùn đất nên tôi không tài nào nhìn rõ khuôn mặt cô bé, lần này gặp lại trong tình huống chẳng hay ho gì, tôi mới thấy được, cô bé…nói sao đây ta…xấu cũng không đúng…mà xinh thì chưa biết được vì khuôn mặt bị mái tóc ẩn đi phần nào, do ko có cặp kính che khuất nên cũng phần nào nét hơn, nhìn cô bé như trẻ con ấy, mặt mũi cũng tương đối sắc nét, góc cạnh và tinh tế.
Nhìn kĩ mắt nó thì thấy có một vết bầm to, thế mà nó còn nói không sao
…
- “Đi theo anh…” – tôi nắm tay nó rồi kéo đi.
- “Ơ…” – giọng con bé vang lên ngượng ngùng, xấu hổ.
…Tại phòng y tế…
- “Trời, sao lại ra nông nỗi này???” – sau khi xem xét vết thương của con bé, cô bác sĩ la lên rồi quay sang nhìn tôi với một ánh mắt trách móc.
- “Em nhìn vết thương kìa, bầm nguyên con mắt trái, trên còn có một đường rách nhỏ, có thể thấy máu, mặt mũi thì bụi bặm, khắp cả mặt còn có vài chỗ bầm tím…Em đánh bạn ấy hả????” – cô bác sĩ chất vấn tôi.
- “Ack, ko có cô ơi, em lỡ…đánh bóng văng vào mặt bạn ạ…” – tôi gãi gãi đầu.
- “Cô ơi, em ko sao đâu, đừng trách anh ấy nữa…” – con bé khều khều tay bác sĩ, rồi nói đỡ cho tôi.
Tôi nhìn em với ánh mắt cảm kích, ôi, nhìn em giờ đây trông y như con panda ấy, nhưng mà tôi ko dám cười một chút nào cả…
…Ít lâu sau…
Sau khi được băng bó, rửa vết thương, tôi và cô bé đi ra khỏi phòng y tế.
- “Thật lòng xin lỗi em, anh ko cố ý đâu…” – tôi cảm thấy cắn rứt quá nên xin lỗi thêm 1 lần nữa.
- “Ko sao đâu anh à…” – cô bé cười trừ.
Sau đó tôi và cô bé cũng lặng im, ko nói gì…
- “Thôi, anh đi trước…” – nhìn cô bé, tôi nói.
Đi được khoảng mấy bước thì…
- “Ư ơ…anh…” – cô bé chợt thốt.
- “Có gì ko em???” – tôi quay lại khó hiểu nhìn cô bé.
- “………Ko…ko có gì” – cô bé có vẻ chần chừ, sau đó lắc đầu nói.
Tôi hơi lạ với thái độ của cô bé, nhưng cũng quay lưng rồi tiếp bước…
Chap 28:
- “Oap…oa…aaaaa”
- “Sao ngáp nhiều vậy, tối qua thức đêm hả??” – Vân hỏi tôi.
- “Uh, tối qua thức hơi khuya coi tivi, sáng mén đi trễ, hên là mẹ mình kêu dậy kịp…” – tôi trả lời.
- “Cậu là chuyên gia đi trễ của lớp, tuần nào ko trễ 2 3 ngày thì không chịu được, cô chủ nhiệm cứ giờ sinh hoạt nào cũng gọi lên biểu dương trước toàn lớp, hihihi…” – Vân cười nói.
- “Mình quen rồi, cứ ngày quan trọng là ngủ quên luôn, ko sửa được.”
- “Uh, ngày đầu tiên của năm học mà đi trễ thì cũng hết nói nổi với ông rồi…” – Vân trêu.
……
- “Gum này, cậu có bạn gái chưa???” – Vân đột nhiên hỏi tôi.
Tôi quay qua nhìn Vân đầy ngạc nhiên, 2 mắt nheo nheo lại.
- “Sao kì vậy ta, tự nhiên hỏi tui câu này…”
- “ Ừ thì bạn bè lâu lâu hỏi thăm tình trạng quan hệ thôi, đừng có hiểu lầm ý tui à nha” – Vân tỉnh bơ nói với tôi.
- “Uh, vậy mà tui cứ tưởng…Bà đang làm tôi sợ đấy…” – tôi hơi nổi da gà.
- “Hừ, tui có bạn trai rồi, tưởng bở vừa thôi…” – Vân dỗi.
- “Á à, ai thế, nói nghe coi…” – tôi hỏi nhỏ.
…Reng…reng…
- “Ra chơi rồi, thôi tui đi đây…” – như có cớ né tránh, Vân nói nhanh rồi chạy ra khỏi lớp.
- “Haizzzz…mình cũng xuống ăn sáng thôi. Sáng dậy trễ chưa kịp ăn nữa. Chắc qua rủ Vi đi chung cho đỡ buồn quá…” – tôi đút 2 tay vào túi quần rồi thong thả ra cửa lớp.
A11 đây rồi, chà, lớp chuyên anh nhiều con gái phết, hèn gì được mệnh danh là đứa con cưng của khối. Ý, sao bự thế, wao, em kia nữa, mông đã quá, nhìn đôi chân kia, nuột thật…
- “Bạn kiếm ai thế???” – một bạn nữ đang ra khỏi lớp, thấy tôi trước của ngó nghiêng xung quanh nên lại hỏi.
- “À à, cho mình hỏi bạn Vi có trong lớp ko vậy…” – tôi mìm cười thân mật nói.
- “Kia rồi, để mình vào gọi bạn ấy ra cho cậu…” – nhìn quanh lớp, bạn nữ ấy cười cười.
- “Cám ơn bạn nha…” – tôi cũng cười đáp trả.
Sau khi được bạn đến nói, Vi nhìn về phía tôi rồi vội vàng chạy ra.
- “Sao thầy đến tận lớp của trò thế này…Đi, đi xuống dưới thôi” – Vi vừa nói vừa bước ra khỏi cửa lớp.
- “Éc, sao thế, sao thầy ko đến lớp tìm trò của thầy được…Hay là…à…em xấu hổ à…Hahahaha…” – tôi vừa đuổi theo vừa nói.
- “Ko đùa với thầy nữa, lần sau nếu có lên thì báo trước cho em một tiếng. Thầy lên đột ngột quá làm em…aiiiiii…tí nữa về thế nào cũng bị mấy bạn đó dò xét cho xem…” – Vi nhìn tôi, bất đắc dĩ nói.
- “Mối quan hệ của chúng ta sớm muộn gì cũng lộ ra thôi, sao em phải dấu…” – tôi ko bằng lòng nói.
- “Mấy cái chuyện đó đừng có nói lúc ở trên trường, nghe chưa…” – Vi bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại rồi nói, em nhìn tôi bằng một ánh mắt cảnh cáo.
- “Thì…cái đó…” – tôi lắp bắp.
- “Thôi…mà thầy đến tìm em làm gì??” – Vi hỏi tiếp.
- “A…À…định rủ em đi ăn sáng chung” – tôi cũng thả lỏng người.
- “Em ăn rồi…nếu thầy muốn thì em ngồi với thầy cũng được…”
- “Uh, để thầy xuống căn- tin cái “
- “ Em ra chỗ ghế đá trước đợi thầy…” – Vi nói xong cũng bước xuống cầu thang.
Vào căn- tin, chọn đại một ổ bánh mì ngọt, đang trên đường ra chỗ ghế đá thì bắt gặp một người quen…
- “Ý, lọ lem…” – tôi gọi em ấy.
- “Chào anh…” – nghe thấy giọng tôi gọi, em ấy chợt dừng lại, quay sang gửi lời chào.
- “Uh, vết thương trên mặt còn đau ko…Giờ anh còn thấy hối hận lắm…Cắn rứt lương tâm cả tuần luôn…” – tôi quan sát trên mắt bé ấy, thấy mất vết thường bầm tím, chảy máu hầu như đã lành nên cũng yên tâm phần nào.
- “Ko sao đâu mà anh…Em cũng còn sống khoẻ mà…” – bé ngượng ngùng nói.
- “Ừa, thế đang định đi đâu vậy…”
- “Em xuống mua bữa sáng”
- “Em chưa ăn hả, hay là mua xong ra ăn chung với anh cho vui” – tôi cất lời.
- “Được ko anh…” – cô bé mở to mắt hỏi.
- “Uh, ra mua đi, anh đứng đây đợi…” – tôi cười trừ.
Đợi vài phút, cô bé cũng mua 1 cái bánh mì ngọt rồi chạy về phía tôi, sau đó tôi và cô bé cùng đến chỗ ghế đá.
……
- “Ủa, đây là…” – Vi nhìn cô bé, rồi nhìn tôi khó hiểu hỏi.
- “À, thầy ngẫu nhiên gặp lại nên cũng định rủ qua đây ăn sáng cho vui…Ngồi xuống đi, thầy kể lại sự tình cho…” – tôi mỉm cười tự nhiên nói.
Cô bé mới đầu theo tôi đến chỗ ghế đá, thấy Vi thì hơi bị bất ngờ, người hơi run lên, nhìn Vi vài cái rồi mím môi, ko nói gì. Khi tôi nói cả 2 cùng ngồi thì cô bé cũng ngồi xuống nhưng ko quá gần tôi như Vi với tôi. Vi và cô bé ngồi ở hai bên, tôi cũng cảm thấy không khí có gì khang khác, nhưng chắc tưởng mình đang nghĩ vẩn nghĩ vơ nên ko để ý nữa.
Chap 29:
- “Câu chuyện là như thế, thầy cũng hối hận lắm…” – tôi kể hết đầu đuôi sự tình giữa lọ lem và mình.
- “Toàn là bắt nạt người ta ko, thầy ko cảm thấy xấu hổ à. À mà tên cô bé là gì vậy???”- Vi lườm tôi một cái rồi hỏi.
- “Hả…, ack…” – tôi gãi gãi đầu xấu hổ.
Quên mất, đúng là tên của con bé giờ là gì mình cũng ko biết, tại lúc trước cứ nghĩ tình cờ thôi, nên ko tính đến vụ làm quen nên cũng không định hỏi tên, ai ngờ lại gặp lại lần nữa, duyên số chăng…
- “Trời ơi, sao trên đời lại có người vô tâm đến thế cơ chứ…” – Vi trách cứ.
- “Chào em, chị là Vi, rất vui được làm quen cùng em…” – Vi nhìn sang cô bé, nở nụ cười thân thiện.
Cô bé nhìn Vi một cách gượng gạo, sau đó mới bẽn lẽn nói lại:
- “Chào chị, em tên My”
- “Ồ, tên đẹp lắm, nghe rất êm tai…” – tôi nịnh hót nhằm bồi tội.
- “Ủa, câu này nghe quen quen, hình như lần đầu khi biết được tên em thầy cũng nói như vậy…” – Vi khinh bỉ nhìn tôi.
- “Ack, thầy biết lỗi rồi, tha thứ cho thầy đi. My, xin lỗi vì đã ko hỏi tên em trước đây, tha thứ cho người anh tốt bụng này nha…” – tôi quay qua cầu xin bé My.
- “Ko sao đâu, cái này đâu phải lỗi anh…” – My cười nói.
- “Ủa, mà em đang học lớp mấy vậy???” – tôi hỏi.
- “Em lớp 10, mới vào trường năm
nay, học lớp Cxx “
…bla…bla…bla…
Vi và My có vẻ thân với nhau rất nhanh, cả 2 nói chuyện rất hợp ý và vui vẻ. Tôi như bị cho ra rìa…
Mấy ngày sau, ra chỗ ghế đá thì thấy 2 chị em đang ngồi tám với nhau rồi. Ơ hay, rốt cuộc điều gì đang xảy ra thế này!!! Không phải cả 2 bị les chứ, éc, đừng nghĩ bậy Gum à, tôi chảy cả mồ hôi hột.
Nghĩ cũng đúng, bé My năm nay mới vào trường, toàn là bạn mới, nay gặp mình và Vi, Vi lại là con gái nữa nên thân nhanh cũng là chuyện bình thường. Vi cũng có vẻ mở lòng hơn, hết trầm cảm như hồi lớp 11, haizz, nhớ lại lúc đó mặt lanh như băng ấy, lúc nào cũng lầm lầm lì lì, chả chịu nói chuyện cùng ai, còn giờ thì trái ngược hoàn toàn, mặt mũi sáng sủa, hoà đồng, trò chuyện thân thiện cùng mọi người…Tất cả cũng đều nhờ mình, há há há, Gum ơi, sao tao phục mày quá đi mất, ko làm bác sĩ tâm lý cũng uổng phí cho cái tài năng trời phú này, thi đại học chắc chọn ngành này luôn quá…
…2 tháng sau…
Haizzz, sảng khoái quá, tắm nước lạnh vào trời lạnh thật là đã…
Check điện thoại cái coi nào, 2 miss call từ Tuấn, quái, có chuyện gì mà gấp gáp thế…
…Reng…reng…reng…
- “Gọi tao có gì ko mày???”
- “Thằng khốn, nãy sao gọi hoài ko bắt máy???”
- “À, sorry nhé, lúc đấy đang bận tắm. Có gì ko mày??”
- “Uh, thứ 7 tuần sau sinh nhật tao, rủ mày và Vi đi dự đó mà.”
- “Uh, thế có những ai đi???”
- “Thì tao, mày, thằng Khanh, Ngọc Anh, Vi…nếu được thì rủ thêm bé My nữa…”
- “Uh, để tao hỏi nó thử, mà mày định đi đâu??”
- “ 18h ăn KFC, xong đi karaoke, vậy chắc được rồi. Còn muốn có tăng 3 thỉ bàn sau, thế nhé??”
- “Thế ai chở nó đi??”
- “Để tao chở cũng được.”
- “Ok. Vậy đi…”
Tôi cúp máy, sau đó gọi điện cho Vi, cuối cùng tôi và em thống nhất là bữa đó tôi sẽ chạy xe qua nhà chở em đi, tốt thôi, đó cũng là ý muốn của tôi.
…Sáng hôm sau…
Tôi lên lớp Cxx kiếm bé My, sau một hồi thì bé ra gặp tôi…
- “Anh kiếm em có chuyện gì ko??” – My có vẻ rất vui khi thấy tôi.
- “Thứ 7 tuần sau sinh nhật anh Tuấn, em có muốn đi ko??” – tôi thân mật nói.
- “Mấy giờ vậy anh??”
- “18h, Tuấn sẽ chở em đi, được không? “
- “Hả, dạ…nhưng mà kêu anh Tuấn đừng qua nhà đón em, nhà em khó lắm…”
- “Không sao, hẹn gặp ở nơi khác cũng được, số phone của Tuấn nè, có gì...