dừng lại, buông tay ra, đùa sao, đại ca Vũ đang nhìn về hướng này, tôi đâu dám làm gì nữa…
Tôi nhìn em rồi suy nghĩ cách lôi em ra biển tắm, em vẫn ngồi đó ngó nghía…
…Rak…rak…
- “Đừng hất nước vào em nữa” – em bất bình nói.
Tôi vẫn tiếp tục dùng tay, dùng chân đánh xuống nước, làm cho nước bắn tung toé lên người em…
- “Khà khà, có xuống ko hả, có xuống tắm ko…?” – tôi cười khoái chí.
- “Em ko có đùa đâu đấy” – Vi nhăn mặt.
- “Có ngon thì bắt thầy này, tới đây, tới đây nào bé con…” – tôi vẫn tỉnh bơ, tiếp tục hất nước.
- “Hừ…Đứng lại!!!” – em vùng dậy chạy đến tôi toan trả thù.
- “Hé hé, chạy theo thầy này bé con, có giỏi thì bắt thầy…” – tôi vừa chạy vừa khích.
- “Hộc hộc…” – Vi đỏ mặt vì uất ức, rượt theo tôi.
Tôi chạy ra biển được một quãng thì thấy em ko rượt theo nữa, mà chỉ đứng tại chỗ nhìn nước biển xung quanh…
- “Đến với thầy nào, kitty…” – tôi lại gần trêu.
- “Em hok có biết bơi đâu à nha…” – Vi tức giận nói.
A, thì ra là thế, biết tại sao em lại ko dám xuống biển rồi.
- “Đợi thầy đi lấy phao…” – tôi ráo riết chạy đi tìm.
Sau khi mang một cái phao to tướng được bơm đầy hơi về, tôi đặt xuống nước rồi kêu:
- “Em lại đây ngồi lên, thầy giữ phao cho…”
Vi chần chừ một lát, rồi cũng lại gần cái phao…
- “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…”
Cơn đau thấu tim truyền lên não từ chỗ hông bị em nhéo…
- “Lần sau mà còn trọc em nữa thì biết tay…” – em hăm he nói rồi ngồi lên phao.
Ngó xuống chỗ bị nhéo thì hỡi ôi, nó sưng tấy cả lên, loáng thoáng thấy được cả gân máu, hic, hic…
Tôi giữ chắc phao rồi dần đẩy ra xa hơn, đến gần tụi Tuấn Khanh đang chơi ngoài đó.
Cả bọn cùng nhau chơi đùa, nghịch nước, chơi bóng cùng nhau thật vui vẻ và hết mình…
…………………………
- “Vào thôi mấy bạn, trưa rồi, lên ăn rồi nghỉ ngơi một tí đi…” – Ngọc Anh nói với cả đám.
- “Uhm, về thôi tụi mày, tao cũng đói lắm rồi…” – thằng Khanh phụ hoạ theo, moạ, dại gái đến thế là cùng.
Thế là Khanh đẩy phao của Ngọc Anh, thằng Tuấn theo sau, 3 đứa nó dần vào bờ.
Còn tôi vẫn bất động ko chịu vào bờ…
Vi ngồi trên phao, khó hiểu nhìn tôi…
Chap 23:
- “Vào bờ đi thầy…” – Vi lay lay cánh tay của tôi.
Tôi ngó lơ xung quanh, ko trả lời…
- “Thầy, em đói, cho em vào bờ đi…” – Vi tiếp tục lay lay tay tôi, năn nỉ nói.
Tôi vẫn nhìn trời, nhìn mây, chả thèm để ý.
- “Thầy vẫn còn giận vụ hồi nãy hả??” – Vi nơm nớp nói nhỏ.
- “Ờ, đúng rồi đó, ai đó nhéo tôi bầm cả một bên hông, như vầy tối sao nằm ngủ ngon được đây, tôi cũng chỉ vì muốn giúp ai đó xuống tắm cho nó mát mẻ, sảng khoái, thế là làm ơn mắc oán. Tuyên bố…dỗi” – tôi nói vẩn vơ vu vơ.
- “Ack…” – Vi chỉ đỏ mặt rồi cúi đầu.
- “Em xin lỗi…” – em lí nhí nói nhỏ.
- “Xin lỗi chỉ bồi thường mặt tinh thần thôi, phải bồi thường về mặt vật chất nữa…” – tôi âm hiểm nói.
- “Thầy muốn em bồi thường thế nào đây?”- Vi đề phòng nhìn tôi.
Tôi đưa mặt lại gần, lấy ngón tay chỉ chỉ vào má…
Vi có vẻ hiểu ý tôi, nên thụt thò xấu hổ…
Tôi vẫn chờ, chờ và chờ, em thì phân vân cả một lúc…
Cuối cùng em cũng đưa môi lại gần, mắt hơi nhắm lại, định hôn nhẹ vào má tôi…
Nhưng tôi me me lúc môi em sắp chạm vào má, bất ngờ quay miệng về phía đó và rồi cái gì đến cũng đến…
…Chụt…
Một từ thôi: phê!!!!!!
Có vẻ thấy khác thường, Vi mở mắt ra, rồi thấy được cảnh tượng 2 đứa môi kề môi, miệng kề miệng…
Mắt Vi ánh lên vẻ bất ngờ, sững sờ vài giây, sau đó em thụt đầu lại, cả người run rẩy mất thăng bằng, xém tí nữa té từ trên phao xuống biển, hên là tôi giữ chặt phao.
Em đỏ mặt, tay sờ sờ môi, sau đó khóc…
- “Hức hức…”
Bỏ mẹ rồi, tôi ko ngờ em phản ứng gắt gao đến vậy…
- “Đừng khóc, đừng khóc nữa, cho thầy xin lỗi, đừng khóc nữa mà…” – tôi ra sức dỗ dành.
- “Hức, huhuhu, oà oà…oa” – em còn khóc to hơn.
Lúc này tôi hoảng thật rồi, ko biết làm sao để cho em hết khóc.
- “Thôi, thầy đẩy phao vào bờ, đừng khóc nữa mà, thầy xin lỗi…” – tôi thành thật nói.
Đẩy phao lên bờ rồi, em vẫn khóc từng cơn, mắt em đỏ lòm, tay em dụi dụi khoé mắt ươn ướt…
- “Moá ơi, đừng khóc nữa em ơi…thầy, thầy biết sợ rồi, lần sau ko thế nữa đâu, thầy hứa…”- tôi hối hận.
Em vẫn ko dừng khóc, lúc đến túp dù của nhóm, cả đám nhìn Vi mắt đỏ lè, nước mắt nước mũi tùm lum, đều nhìn về phía tôi với ánh mắt bất thiện.
- “Sao vậy Vi, đừng khóc nữa, vào đây ăn với mình, đồ ăn ngon lắm đó…” – Ngọc Anh tiến lên trước vỗ về Vi, sau đó kéo tay Vi lại chỗ ngồi.
Anh Vũ mạt sát nhìn tôi, sau đó quay sang hỏi Vi:
- “Sao em khóc vậy, có chuyện gì, hay đứa nào làm em khóc, nói anh nghe…”
Tôi tái mét cả mặt, lạnh sống lưng, số phận của tôi lúc này tuỳ thuộc vào câu trả lời của Vi…
Lúc này Vi mới dừng khóc, ngước lên nhìn tôi một cái, sau đó nói:
- “Ko có gì, con cua kẹp em đau quá nên…” – Vi thấp thỏm nói.
Ôi, cám ơn em, trò của thầy, trò vừa cứu mạng thầy a…Nghe được câu trả lời, tôi biết là Vi đã tha cho tôi.
- “Đâu, bạn bị kẹp chỗ nào, đưa mình sơ cứu cho, ko thì nhiễm trùng mất…” – Ngọc Anh lo lắng nói.
- “Ack…à à…ko sao đâu, vết thương nhẹ thôi, ko có gì đáng lo đâu, xin lỗi vì làm phiền mọi người, mọi người cứ tiếp tục dùng bữa đi…” – Vi đỏ mặt nói, chắc có lẽ lại nhớ lại cái khoảnh khắc ấy giữa 2 đứa ngoài biển.
- “Ko đc, bạn đưa vết thương cho mình xem qua thử đã, đừng chủ quan thế…” – Ngọc Anh cố chấp.
- “Đúng rồi đó Vi, cậu đưa ra cho Anh coi đi…” – thằng Khanh hùa theo.
Moạ mày, thằng choá, mày định giết tao à…
- “Thôi, mấy em ăn trưa đi…” – anh Vũ có vẻ hiểu ý, biết là Vi muốn giấu tội cho tôi, nên ko làm khó Vi nữa. Sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh cáo sâu sắc…
Ngồi xuống ăn trưa, thi thoảng tôi lại nhìn Vi bằng ánh mắt hối lỗi và biết ơn, em lâu lâu cũng có liếc về phía tôi, thấy tôi nhìn thì lại đỏ mặt xấu hổ quay đi, ko dám nhìn thẳng.
Nghỉ trưa khoảng 1- 2 tiếng, anh Vũ lại dặn dò:
- “Nhớ là 4h chúng ta về khách sạn, các em tranh thủ chơi cho đúng thời gian.”
- “ Ok anh” – cả đám nói.
Vi có vẻ ko để ý đến tôi nữa, đi ra ngoài, tôi cũng mon men lại gần định làm lành với em…
Chap 24:
- “Hì…” – lại gần, tôi nhe răng cười lấy lòng, tỏ vẻ dễ thương.
Vi liếc một cái rồi chả thèm để ý, ngó lơ chỗ khác.
- “Tha lỗi cho thầy đi mà…” – tôi nhè nhẹ nói nhỏ.
Vi chẳng phản ứng, vẫn ngó lơ xung quanh.
Moá, giận dai vãi…Hun có 1 cái mà làm quá thế ta…
- “Meo…meo…chị Vi tha lỗi cho em…meo meo…” – tôi chu chu cái môi giả tiếng mèo, 2 mắt ngân ngấn nước, làm bộ mặt đáng thương.
- “Ack…” – Vi chịu ko nổi, hắt xì một cái rồi cười khúc khích.
- “Thầy…thầy…đang làm cái quái quỉ gì thế này, hừ, đi ra chỗ khác cho tôi…” – Vi vừa cười vừa hờn dỗi nói.
- “Đừng đuổi em mà, em hứa sẽ ngoan ngoãn, ko táy máy tay chân nữa đâu…meo…tha cho em…meo meo…” – thấy cách này có vẻ hiệu quả nên tôi áp dụng tiếp.
- “Hắt xì…Khặc khặc, sặc sặc…đừng làm thế nữa, mắc cười quá…”- Vi cười sành sặc.
- “Tha lỗi cho em nha…” – tôi chớp chớp mắt tội nghiệp nói.
- “Rồi, tha cho thầy, đừng làm cái bộ mặt thế nữa, em chịu ko nổi…” – em lấy tay che miệng, cười mỉm rồi nói.
Yeah, được tha tội rồi, mệt quá, khuyên các bác đừng có mà chọc cho con gái giận, tụi nó một khi mà giận thì khó mà dỗ dành lắm…
- “Hồi sáng giận thầy lắm hả??” – tôi hỏi.
- “Em…thật ra em ko giận…” – Vi thú thật với tôi.
- “Sặc, thế sao em khóc dữ dội vậy, hại anh mém chết…” – tôi trợn mắt nói.
- “ Em…em uất ức…nên khóc để phát tiết…”
- “Ức chuyện gì??”- tôi khó hiểu.
- “Cái đó…cái đó…là nụ hôn đầu của em…” – Vi cúi gầm mặt xấu hổ lí nhí nói.
Tôi sướng rơn trong người, thì ra mình là thằng con trai đầu tiên hôn em nó.
- “Huhuhu…cái đó…cũng là nụ hôn đầu của thầy luôn đó…huhu” – tôi vô sỉ nói.
- “Con trai khác con gái…” – em đáp trả.
- “Thôi được, dù gì cũng đã hôn hít hết rồi, trò đừng lo, thầy sẽ chịu trách nhiệm nuôi trò cả đời…” – tôi phát thệ.
…bộp…bộp…
- “Aaaaaaaa…” – chân tôi lại dấy lên cơn đau nhức dữ dội, lần này em đạp ko phải 1 bên chân mà cả 2 bên luôn, thế là nỗi đau nhân đôi.
Sau khi trút giận lên chân tôi, Vi lại đi ra chỗ khác…
Tôi thì chạy theo sau, đi lên cặp kè cùng em…
2 đứa ko nói gì, cứ đi dạo quanh bãi biển, hưởng thụ không khí mát mẻ và sự yên tĩnh bình lặng…
Em đi đâu, tôi theo đó, hết ra biển lượm vỏ sò, bắt cá, rồi lên bờ đắp cát, em cứ chuyên tâm làm, tôi cũng bắt chước theo em…
Chơi chán rồi, em lại đi lảng vảng xa hơn, xung quanh là vô số đồi cát nhấp nhô, phân biệt cái cao cái thấp. Em cứ đi, đi đến lúc thấy một cái đồi cát cao, có thể nói là cao nhất rồi leo lên đó.
Chả hiểu em đang định làm cái gì, tôi cũng chỉ theo sau…
Lên trên đồi thì thấy em đang ngồi hướng ra biển, ánh mắt xa xăm…
Thấy em có vẻ khác thường, tôi ko dám hỏi, sợ em giận…
Tôi chỉ đứng phía sau, coi xem mình đã đi xa đến đâu, còn nhìn được đường về chỗ của cả nhóm ko…
………
- “Trò, gần 4h rồi, chúng ta về thôi…” – ước chừng thời gian, tôi gọi em.
Em vẫn ngồi đó một lúc, sau đó mới đành đứng lên, luyến tiếc vài giây rồi theo tôi về.
Về đến túp dù, cả đám đi tắm nước sạch, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến khách sạn gần đó.
Đến khách sạn, anh Vũ lại lễ tân làm thủ tục. Được một lúc thì quay lại nói với cả nhóm:
- “Chúng ta thuê 3 phòng, mỗi phòng 2 người. Các em tự bắt cặp với nhau đi…”
- “Nam nữ chung phòng được ko anh?” – tôi vừa nói vừa nhìn bé Vi.
Bé Vi đỏ mặt cúi đầu luôn…
- “Mình và Vi chung phòng rồi…” – Ngọc Anh hừ một cái rồi nói.
- “Đương nhiên là nữ chung với nữ rồi, còn 4 nam thì…” – anh Vũ nói nói rồi mắt đầy thâm ý nhìn tôi.
- “Anh và Gum một phòng, Tuấn Khanh một phòng. Vậy đi…”
- “Ack…” – tiêu mình rồi, đêm nay có lẽ là một đêm dài…
Tôi lủi thủi cúi đầu theo anh Vũ lên phòng…
Vì đi chung là một nhóm nên anh Vũ thuê 3 phòng nằm sát nhau để có gì tiện bề liên lạc…
Sau khi mang đồ vào phòng, tôi chạy qua phòng thằng Tuấn Khanh chơi, moạ, chứ ở trong phòng đối mặt với anh Vũ chịu ko nổi…
Chừng 2 tiếng sau, anh Vũ gọi cả đám chuẩn bị đi ăn tối…
Chúng tôi đi bộ dạo phố, 2 bạn nữ thì thấy lề đường có bán gì đẹp là bu lại coi, tụi con trai đành đứng chờ. Các bác đã từng dắt bạn gái đi shopping bao giờ chưa, thử 1 lần đi, cạch đến già luôn, vừa xách đồ lẽo đẽo theo sau, vừa đứng đợi bé nó chọn mẫu mã, kiểu dáng…trời ơi, sau này các bác mới hiểu đc…huhuhu
Chọn được một nhà hàng, chúng tôi dùng bữa tối…
Sau khi ăn uống xong xuôi, tiếp tục đi lòng vòng xung quanh đến 10h tối, cả nhóm về khách sạn, chuẩn bị đi ngủ…
Có lẽ ngày hôm nay chơi bời nhiều nên khi đặt lưng xuống giường là tôi vào giấc ngủ luôn…
Màn đêm trôi qua thật lặng lẽ và yên tĩnh…
…Rầm rầm…rầm…
Một âm thanh lớn bất ngờ vang lên làm tôi tỉnh giấc…
- “Anh Vũ, anh Vũ ơi…”
Có ai đó đang đập cửa phòng rồi ra sức gọi anh Vũ, nghe giọng thì có vẻ là Ngọc Anh.
Moá nó, kiếm lúc nào ko kiếm, chọn ngay cái lúc đang trong cơn ngủ say…
Liếc nhìn cái đồng hồ thì lúc này là 4h30 sáng…
Haaaa…Hàaaaaaa…Tôi ngoáp một cái.
- “Có chuyện gì ko em???” – anh Vũ chồm người dậy, ra mở cửa.
- “Vi, Vi…nó ko có ở trong phòng nữa anh ơi, lúc em tỉnh dậy thì thấy bên cạnh ko có ai, vội vã tìm trong nhà vệ sinh cũng ko có, ra ngoài hành lang khách sạn kiếm cũng ko thấy, em lo quá anh à…” – Ngọc Anh dồn dập nói.
- “Cái gì…???” – cả anh Vũ và tôi cùng đồng thanh hét lên.
- “Anh hỏi quầy tiếp tân, đúng là có thấy một bé gái vừa ra ngoài, nhưng hỏi thêm thì họ ko biết cô bé ấy đi đâu?” – anh Vũ vừa vò đầu vừa nói với cả đám.
Cả bọn đều lo lắng, bầu không khí trở nên im ắng và căng thẳng…
- “Trời ơi, nó đi đâu vào cái giờ này thế này. Sao ko nói với ai tiếng nào hết???” – anh Vũ đấm đấm vào trán, nhăn mặt nói.
- “Thôi, chúng ta chia nhau ra tìm đi, chắc Vi chưa đi xa lắm. Chúng ta 5 người chia ra 5 hướng tìm cho nhanh, hẹn 5h gặp lại ở cửa khách sạn.” – Ngọc Anh bình tĩnh nói với cả đám.
- “Uh, chúng ta làm theo Anh đi. Mọi người nhớ cẩn thận!!!” – anh Vũ chốt lại rồi vội vã mở đường ra ngoài trước.
Khanh, Tuấn, Anh cũng chia ra đi tìm Vi, tôi cũng chọn 1 hướng mà tìm. Nhưng tất cả như vô vọng, sau 10ph tìm tòi khắp các ngả đường, tôi ko hề thấy bóng dáng xinh xắn đó. Tôi dừng lại, tôi biết tìm kiểu này sẽ chẳng bao giờ tìm được, tôi ráng suy nghĩ trong đầu, nơi nào, nơi nào mà Vi có thể đến, nguyên ngày hôm qua, Vi có để ý nơi nào ko, Vi có biểu hiện khác thường lúc nào, ở đâu…
Suy nghĩ nát cả óc, tôi mới chợt nhớ đến cái đồi cát hồi chiều. Có thể là nơi này lắm, ko còn cách nào khác, tôi đành đi ra bãi biển, cố gắng nhớ lại vị trí cái đồi cát rồi đến đó.
Trời vẫn còn hơi tối, ánh sáng lờ mờ gần đó cũng giúp tôi phần nào mò mẫm được đến cái đồi cát. Không khí sương sớm se lạnh, tiếng sóng biển vỗ rì rào âm ỉ nhưng mạnh mẽ như có thể nghiền nát mọi thứ, cùng với sự yên tĩnh quanh đây càng làm cho tôi lạnh sống lưng và lo lắng cho Vi.
Và tôi chợt thờ phào một hơi thật dài khi loáng thoáng thấy được một bóng hình nhỏ nhắn đang ngồi trên cái đồi cát đó. Ngồi trên đó, cái bóng không động đậy, dường như hoà quyện vào không gian bóng tối xung quanh, càng làm tăng thêm sự đáng sợ và rợn tóc gáy. Nếu mà ko phải quá quen thuộc với Vi, tôi đã nghĩ đó là…ma. Nhưng khi nhìn thấy, trái tim tôi mách bảo rằng, đó là Vi, chính là trò ấy.
Tôi thắc mắc, trời sáng chưa tỏ, lần mò một mình ra tận đây, tôi là một thằng con trai mà cũng còn không dám, nói chi một đứa con gái như trò ấy. Tôi ko nghĩ rằng trong Vi lại có một tính cách độc lập, mạnh mẽ và…gan dạ đến vậy…
Leo lên đồi, tôi đứng sau lưng trò, trò ấy vẫn ko nhận ra có người đang sau lưng, vẫn rất chăm chú nhìn xa xăm ra biển phía xa, nơi chân trời vẫn còn đang chìm trong màn đêm tăm tối.
- “Sao trò lại ra đây…” – tôi nói trầm.
Vi chợt rùng mình một cái, sau đó quay mặt lại…nhìn thấy tôi, mặt em ấy thoáng lên sự bất ngờ, chắc ko nghĩ rằng tôi lại có thể tìm được ra đây.
- “Sao trò lại ra đây…” – hạ mắt xuống nhìn em, tôi to tiếng hơn, nói như đang trách em.
- “Em…xin lỗi, em chỉ định ra đây một lát rồi về.” – Vi nơm nớp nói.
Tôi chỉ nắm chặt tay, không nói gì. Tôi rất bực, cực kì tức giận, chính cái suy nghĩ ngây thơ đó của em đã khiến cho cả đám lo lắng, chạy đi tìm em ráo riết, mà em lại không nghĩ đến hậu quả, chỉ muốn làm theo ý mình.
Tôi lặng im, không nói một lời nào cả, chỉ nhìn em trách móc, có lẽ em ko thể cảm nhận được cái ánh mắt đó của tôi vì xung quanh đủ tối để che khuất đi tầm nhìn. Tôi đến gần em rồi ngồi xuống kế bên, vẫn không nói một câu một chữ.
- “Thầy…em xin lỗi, thật là em chỉ định ra ngoài một lát rồi về ngay, em không muốn làm hư giấc của mọi người.” – có vẻ nhận thấy được suy nghĩ của tôi, Vi hối hận nói.
Tôi lặng im, ko nói lời nào…Bầu không khí ngột ngạt ấy kéo dài khoảng 4- 5 phút, tôi thở dài trong lòng, chợt vòng tay qua vai em, ôm em sát lại bên người một cách đột ngột và mạnh mẽ, tôi đặt cằm lên đỉnh đầu của em, hít mùi hương tóc em thật sâu rồi nói chất vấn:
- “Trò có biết mọi người lo cho trò đến mức độ nào không? “
- “Em…” – tôi có thể cảm nhận sự hối hận trong lời nói của em.
- “Nhưng riêng thầy, ko chỉ lo lắng…mà còn xuất hiện cái cảm giác khác…cái cảm giác…sợ, sợ hãi, sợ em bị bắt cóc, sợ em định làm gì dại dột, sợ em…em ra đi mãi mãi, không quay lại…” – tôi liên miên nói.
- “Em…em” – Vi có vẻ sắp khóc nên vừa nấc vừa nói.
- “Trò ơi, lần sau đừng làm vậy nữa. Trò có biết rằng, trò làm vậy là rất nguy hiểm không, trò rất quan trọng trong lòng mọi người, nếu có chuyện gì xảy ra…thì thầy cũng không biết hậu quả nó thế nào nữa…Thầy…ko dám nghĩ tiếp…” – tôi như nói ra những gì trong lòng mình, càng nói tôi càng ôm chặt em, như sợ em lại một lần nữa biến mất.
…Hức…hức…hức…
Em oà khóc, đôi tay em từ lúc nào đã ôm chằm lấy thân tôi. Tôi cũng ôm chặt lấy em, hai thân thể như dính chặt vào nhau. Tiếng khóc của em vang lên hoà cùng tiếng gió, tiếng sóng, cả 2 đứa đều ko nói gì. Em khóc đến nói ướt đẫm cả áo của tôi, nhưng tôi vẫn không buông em ra.
Sau một hồi nước mắt nước mũi tèm nhem, em có vẻ mệt quá nên không khóc to nữa, chỉ còn thút thít, khóc nấc từng cơn xen lẫn tiếng thở hổn hển. Em vẫn khư khư ôm chặt tôi, dường như ko muốn thả tay.
- “Người thầy
cũng ấm như anh ấy vậy…” – em bất chợt thì thầm.
- “Hả…” – tôi chợt sững người, cúi xuống nhìn em.
Đôi mắt em khép hờ, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, trên đó đang thấm đượm nét yên bình và tận hưởng.
- “Hồi còn nhỏ, mỗi khi ra biển, em và anh trai thường cùng nhau ngắm bình minh, y hệt chúng ta hiện giờ…” – em như đang đắm chìm trong những kí ức đẹp đẽ thuở ấy.
Em ôm chặt tôi hơn, như ko muốn để vụt mất người anh trai mà em đã từng cùng có những phút giây đẹp và khó quên, cũng có thể em ko muốn tôi rời bỏ em, tôi hay là anh trai, anh trai hay là tôi, điều này chắc có lẽ chỉ có Vi mới biết được.
- “Thầy sẽ không rời xa em đâu, thầy hứa, sẽ mãi không…chuyện đó sẽ ko bao giờ xảy ra…” – tôi ôm em thật chặt vào trong lòng, tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở ấm áp, từng nhịp đập từ trái tim em, thật đều, thật đều, như đang hoà cùng nhịp đập từ trái tim tôi.
Bất chợt từ phía chân trời xa xăm, từng tia sáng lẻ loi dần xua đi không gian tăm tối, mặt trời dần ló dạng, bình mình dần xuất hiện.
Em quay đầu về hướng chân trời, cảm thấy đôi tay em dưới thân tôi dần buông lỏng, tôi cũng hiểu ý và thôi không ôm em nữa. Em chổm người dậy rồi ngắm nhìn say sưa cái hình ảnh đó, hình ảnh từng tia nắng đầu tiên đang ló dạng, cái khoảnh khắc đẹp nhất của một ngày.
Tôi cũng như bị hút hồn, hình ảnh bình minh trên biển tôi cũng đã từng nghe nói qua, nhưng ko ngờ, nó lại đẹp đẽ và…thanh khiết đến thế. Đúng vậy, hình ảnh này ko thể nào xuất hiện ở thành phố, đô thị. Cái không khí trong lành, se lạnh, thoáng đoãng xung quanh, từng tia nắng sáng sớm ban mai mang theo chút ấm áp lan toả đến. Tôi quay qua nhìn Vi thì thấy em vẫn đang say sưa, hoà quyện vào từng tia nắng sáng sớm. Em lúc này đẹp tựa như một thiên thần, từng tia nắng phản chiếu trên khuôn mặt trắng nõn càng làm cho vẻ đẹp của em thêm long lanh, rực rỡ.
Ngày hôm nay có 2 khoảnh khắc mà tôi không thể nào quên được cho mãi đến...