tiên chạy đâu một lúc rồi đưa một người đàn ông đứng tuổi tới bàn cà đám.
- Đây là ba mình, Phó tổng công ty F2. còn đây là các bạn cùng lớp con đó ba.
- Chào mấy đứa. cám ơn mấy đứa đã chăm sóc Tiên suốt thời gian qua. Nhớ mấy đứa mà Tiến nhà bác cũng thay đổi rất nhiều, về nhà chịu học hẳn ra.
- Dạ không? – Trúc luống cuống nói – Là tụi con nhờ Tiên nhiều đấy chứ ạ.
- Đây là bữa tiệc gì vậy bác? Lớn quá.
- À. Là tiệc sinh nhật của con gái tổng giám dốc công ty bác cùng con trai một người bạn thận của ông ấy. gia đình hai người họ rất thân thiết. từ bé, hai cô cậu này đã lớn lên cùng nhà, thân nhau lắm. bác nghe đâu, hai đứa còn được hứa hôn từ khi mới sinh ra nữa kìa.
- Vậy hả ba? nhà họ giàu lắm hả ba.
- Đó là hai trong số những công ty hằng đầu thành phố hiện nay đó.
- Nghe hấp dẫn quá. Cậu ta có đẹp trai không ba?
- Khong có cửa đâu con gái. – Ba Tiên lắc đầu.
- Ba muốn nói tới cái hôn ước chứ gì? thời buồi nào rồi, con không tin cậu ta chấp nhận chuyện đó. con sẽ tóm cổ được cậu ta cho ba coi.
- Cả đám nhìn nhau ngán ngẩm. sau khi Nguyệt và Nguyên rời đi, Tiên bắt đầu lên mặt với cả lớp làm mọi người rất khó chịu. mấy hôm trước còn một câu Nguyên, hai câu Nguyên mà bây giờ… thật không hiểu n6ỉ con người này mà.
- Ánh đèn phụt tắt cùng với tiếng nhạc rộn rã vang lên. Sân khấu sáng bừa lên, ánh mắt mọi người đổ doồn về phía sân khấu, nơi có sự hiện diện của một chiếc bánh sinh nhật vĩ đại, tr6ng chờ sự xuất hiện của hai nhân vật chính.
- Nguyệt khẽ kéo màn nhìn ra rồi thở dài:
- Bó tay luôn. Dù là ở đâu, bữa tiệc cũng hoành tráng. Sao ba cứ thích đem tụi mình ra trình diễn vậy không biết.
- Nguyên cười nhẹ trên tóc Nguyệt:
- Có sao đâu.
Càng đông càng vui mà.
- Vui gì? mệt muốn chết thì có. – Nguyệt nguýt Nguyên.
- Nguyệt à? – Nguyên kề môi sát tai Nguyệt.
- Hử? – Nguyệt không quay lại hỏi.
- Chúc sinh nhật 18 tuổi luôn vui vẻ, hạnh phúc.
- Nguyệt cười rạng rỡ:
- Me too.
- Nguyên cười nhẹ khi Nguyệt khẽ siết tay Nguyên trong bóng tối.
- Nào, bước ra chiến trường thôi, công chúa. – Nguyên khẽ nói.
- Nguyệt cười khúc khích rồi cùng Nguyên bước ra trong tiếng nhạc rộn rã và ánh mắt kinh ngạc của đám bạn cùng lớp. cả đám cùng đưa mắt tìm Tiên nhưng không thấy Tiên đâu cả? cả đám lại đưa mắt nhìn nhàu nhưng không ai có thể có được câu trả lời.
- Tổng giám đốc. – Ba Tiên cùng Tiên bước lại chỗ ông Tùng – Con gái anh ngày càng xinh đẹp ra đó.
- Quá khen rồi. – ông Tùng khẽ nói nhưng mặt không giấu diếm nét tự hào – coi vậy chứ con bé này bướng bỉnh lắm đó. hồi trước chỉ đưa hai đứa nó lên đây rèn tính không ngờ ở chết đây luô không chịu về. nói sao cũng không được cả.
- Nói thế mà nghe được. – Ông Vũ đứng cạnh cười – Tao thấy không khí nơi này hạp với con bé đó chứ? Thằng con của tao cũng ngoan hơn hồi trước nhiều.
- Phải đó, tổng giám đốc. – Ba Tiên nói thêm vào – Thằng con tôi từ ngày từ đâu trở về cũng chịu ăn học hơn. Không như hồi trước, suốt ngày lông ba lông bông.
- Ba kỳ ghê. Sao ba cứ nói xấu anh hai hoài hà. – Tiên nũng nịu.
- Chắc đây là con gái anh – Ông Vũ hỏi.
- Vâng. Cháu nói là con thứ hai của tôi. – Ba Tiên nói.
- Con cháo hai bác. – Tiên lễ phép.
- Thật khôngngờ con gái anh lại xinh đpẹ như thế này.
- Anh quá khen. Làm sao bằng cô công chúa của anh chứ?
- Tiên không giấu vẻ tự mãn của mình. tiên biết ai cũng phải công nhận là Tiên đẹp. tiên rất tò mò về cô đại tiểu thư, chủ nhân của bữa tiệc hoành tráng này, ban nãy, Tiên ra ngoài nên không thấy mặt cô ta. Còn bây giờ, cà hai nhân vật chính đang vị vây quanh bởi các quý ông quý bà káhch mời rồi.
- Nhìn bữa tiệc này, Tiên có thể đoán ra, gia đình họ rất giàu có và Tiên ôm mộng lọt vào đây. Dù cho gia đình Tiên có một cuộc sống đầy đủ và ổn định nhưng với Tiên như vậy là chưa đủ. Tiên muốn mình phải lọt được vào xã hội của những người giàu có bậc nhất. Tiên tự tin mình có khả năng chinh phục cậu con trai của gia đình này.
- Ông Tùng và Ông Vũ lặng lẽ quan sát Tiên.
- Còn nhỏ mà tham vọng quá. – Ông Vũ chép mia65ng.
- Mục tiêu của nó là con trai yêu quý của mi đó.
- Nguyên nó không có mắt vậy đâu? – Ông Vũ bật cười – Mà trong mắt thằng con tao ngoài Nguyệt ra thì còn chứa được người con gái nào khác đâu.
- Ông Tùng nâng ly rượu lên cười nhẹ. Tâm ý của Nguyên thì ai cũng nhìn ra, chỉ có cô con gái rượu của ông là không ai biết nó nghĩ gì cả thôi.
- Một cánh tay khẽ luồn vào cánh tay của cả hai ông. Cả hai cùng nhìn qua và bật cười với Nguyệt:
- Sao lại ở đây vậy con gái? – ông Vũ nói – Nguyên đâu?
- Nguyên làm bia đỡ đạn cho con chạy ra đây nè ba – Nguyệt khúc khích nhìn ông Vũ – Ba, có nhiều người muốn gả con gái cho ba lắm đó.
- Thật khổ. Ai kêu thằng con mình đẹp trai giống mình qua làm gì?
- Nghe lời than vãn của ông Vũ mà cả ba người cùng bật cười vui vẻ.
- Có mệt không con gái? – Ông Tùng dịu dàng gạt cọng tóc đi lạc của Nguyệt.
- Quá mệt luôn đó ạ. – Nguyệt phụng phịu – Sao lúc nào ba ccũng dùng con làm cớ để kiến tạo quan hệ làm ăn hết vậy.
- Đó chỉ là lý do phụ thôi. Con gái ba 18 tuổi rồi còn gì. – ông Tùng trìu mến nói – Sắp tung đôi cánh rời xa ba mất rồi.
- Làm như mày sẽ cho con gái cưng bay xa không bằng. – Ông Vũ nói – Chưa gì đã treo bảng bắt rể rồi còn gì.
- Ui. – Nguyệt than – Thế thì còn ai chịu rước con nữa đây?
- Ông Tùng khẽ gõ đầu Nguyệt:
- Học cái gì không học lại học cái thằng Nguyên cái khoản mồm mép. Ba là lo con chọc ba mẹ chồng tức chết đó.
- Ba cứ lam như con dữ lắm không bằng.
- Đâu có dữ, chỉ cỡ ” Sư tử Hà đông” thôi. – Nguyên bước lại góp chuyện.
- Thêm Nguyên nữa. con nghĩ chơi với ba người luôn. Con đi mách mẹ.
- Thôi đừng trêu Nguyệt nữa. – Ông Vũ bật cười – Phụ nữ nhà này vùng lên đáng sợ lắm.
- Ba Tiên từ xa bước lại, Ông Tùng khẽ nói:
- Chú Tấn đây là phó tổng của công ty nhà mình đó con.
- Chào chú ạ. – Nguyệt lễ phép.
- Tiên đang ở chỗ đám bạn liền chạy lại nói nhanh:
- Chào bạn. mình là Tiên, con gái ba Tấn. rất vui được làm quen với…
- Câu nói đứt ngang khi Tiên nhận ra Nguyệt. Nguyệt cũng khựng người nhìn Tiên còn Nguyên thì kéo nhẹ Nguyệt về phía mình cách xa Tiên.
- Tiên chưng hửng nhìn cô gái trước mắt mình với mái tóc đen nhánh cùng làn da trắng muốt đáng ghen tỵ. cô ta mắc chiếc váy hồng dài quá gối, chiếc váy mà Tiên rất thích khi nhìn thấy nhưng giá thành vượt quá khả năng của gia đình Tiên. Tiên không thể tin được đây chính là Nguyệt, đứa con gái luôn mặc chiếc áo dài trắng có phần cũ kỹ với mái tóc cột cao dài qua lưng và cặp kính cận to đùng trên mặt nó làm Nguyệt luôn có vẻ quê mùa và nghèo khó. Vậy mà, bây giờ, nó lột xác thành một cô tiểu thư cao quý, cái khí chất Tiên luôn muốn nhưng không thể nào có được.
- Trái đất này nhỏ bé thật đó. – Nguyên cười khẩy.
- Nguyệt đưa mắt nhìn quanh và nhận ra đám bạn cùng lớp của mình đang ngồi gần đó. Quả nhiên là ba có sự sắp đặt này mà.
- Ba không cần làm vậy đâu. – Nguyệt khẽ nói.
- Cần chứ con. Ba phải cho những kẻ làm con gái ba buồn sáng mắt ra chứ? Con gái ba cũng cần lấy lại danh dự của mình. – Ông Tùng khẽ nói.
- Con không sao. Con sắp được về nhà với ba mẹ và bạn bè, con rất vui. Con đã không còn trách giận ai nữa rồi.
- Nguyên mím môi im lặng. Nguyên biết mọi chuyện chưa hẳn đã nguôi ngoai trong lòng Nguyệt nhưng Nguyệt không muốn ba làm cho cả đám đáng chết đó mất mặt tại đây.
- Ai mà ăn hiếp được Nguyệt chứ ạ? – Nguyệt nói vào – Chọc giận con sư tử này đáng sợ lắm ạ.
- Ông Tấn thấy không khí căng thẳng liền kéo con gái ra một góc:
- Nói mau. Lần trước mày nhờ thằng Đại hù dọa có phải là…
- Con khôn gbiết. – Tiên run rẩy – con cứ nghĩ cô ta là…
- Hồ đố. Mày có biết mày đã gây ra chuyện gì không? Đó là con gái Tổng giám đốc, ông ta yêu thương đứa con gái này hơn tất cả đó. mày hại cả nhà rồi Tiên ơi là Tiên.
- Làm sao con biết được chứ? Họ nghĩ gì mà lại để cho một đứa con trái và một đứa con gái sống chung nhà như vậy chứ?
- Câm mồm. mày phải biết là hai đứa nó đã lớn lên cùng với nhau đó. để coi lúc mày không có cơm ăn còn lớn giọng vậy không? Con ơi là con.
- Tiên hậm hực im lặng. ai mà ngờ cái đứa như cô ta giờ lại nắm ttrong tay vận mệnh của cả gia đình Tiên cơ chứ?
- Nguyệt à? – Trúc khẽ gọi khi Nguyên và Nguyệt đi ngang qua cả đám.
- Nguyên quay lại, nhìn họ với cái nhìn lạnh lùng, xa cách:
- Có chuyện gì à? – Nguyên khẽ hỏi.
- Tụi mình… tụi mình… xin lỗi. tụi mình đã hiểu lầm Nguyệt. – Trúc khó khăn.
- Chuyện đó đã không còn quan trọng nữa rồi. – Nguyệt khẽ nói nhưng giọng không có chút âm sắc – Từ ngày bước chân ra khỏi nơi đó thì trong Nguyệt mọi thứ đều là chuyện đã qua, không còn gì lưu luyến.
- Nguyệt không thể tha thứ cho tụi này sao? – Bạch khẽ nói.
- Tại sao phải tha thứ? – Minh và Tùng bước lại cùng một nhóm người cùng tuổi với Nguyên và Nguyệt. – Tôi từng hỏi các bạn tin Nguyệt hay tin Tiên. Các bạn đã lựac chọn tin Tiên giờ còn yêu cầu ở Nguyệt sự tha thứ sao?
- Thật là chuyện nức cười – Ánh khẽ cười đứng cạnh Nguyệt – Nguyệt xem các người là bạn nhưng các người lại… đi thôi Nguyệt.
- Cả đám khẽ rùng mình khi thấy cái nhìn không có thiện cảm của hơn chục người tuy cùng tuổi nhưng rõ ràng là không cùng đẳng cấp với họ.
- Trước khi bị Ánh kéo đi, Nguyệt nhìn cả đám một lần nữa:
- Nguyệt đã từng tin rằng, các bạn hiểu Nguyệt, tin Nguyệt như Nguyệt tin tưởng vào các bạn. nhưng thật đáng tiếc…
- Bảo chặn đường Nguyên:
- Tại sao lúc đó hai người không giải thích?
- Tôi và Nguyệt nói các người sẽ tin chứ? – Nguyên chỉ hỏi rồi bước đi.
- Bảo im lặng vì câu trả lời trong lòng Bảo rất rõ ràng. Sẽ không ai tin Nguyên và Nguyệt cả.
- Cả đám ngồi im lặng rồi lặng lẽ ra về. âu đó cũng là bài học đầu tiên trước khi họ bước vào đường đời.
- Đừng buồn nữa Nguyệt. mày đã về với gia đình và bạn nè rồi.
- Cám ơn mọi người. – Nguyệt cười khẽ.
- Trời đất, hai nhân vật chính ở đây làm gì? – Một cô bạn gái chạy lại – Tới giờ thổi nến cắt bánh rồi kìa. Nguyên, cho mình vinh dự cắt bánh cùng Nguyên nha.
- Nguyệt phì cười cùng Ánh. Nguyên này ghê thật, vừa mới xuất hiện là có người tấn công ngay lập tức.
- Nguyên cười vui vơ cùng cô bạn gái bước đi. Nhưng khi đến gần sân khấu, Nguyên khẽ gạt tay cô bạn ra, cười nói:
- Xin lỗi Yên nhá.
- Nguyên và Nguyệt cùng bước lên sân khấu từ hai hướng ngược nhau trong tiếng nhạc rộn rã.
- ” Happy birthday to you
- Happy birthday to you
- Happy birthday Happy birthday
- Happt birthday to you…”
Nhìn hồ sơ du học mà Nguyên để trên bàn, ông Vũ nhìn Nguyên, khẽ thở dài:
- Con nhất quyết phải làm như vậy sao?
- Vâng ạ.
- Con đã nói với Nguyệt chưa?
- Con không thể nói bây giờ được. Nguyệt sẽ phản đối và khi đối diện với Nguyệt con sẽ lung lay mất.
- Nếu con không nói từ bây giờ, khi Nguyệt biết, Nguyệt sẽ cành giận con hơn nữa đó.
- Con đành chịu thôi – Nguyên cười buồn – Việc này là tốt cho cả con và Nguyệt mà.
Ông Vũ nhìn Nguyên, nhíu mày:
- Bao nhiêu năm nay, ba thấy hai đứa ở cạnh nhau rất tốt mà, đâu có vấn đề gì đâu.
- Nếu chỉ đơn thuần là tình bạn hay hơn chút là tình anh em thì đúng là không có vấn đề gì. Nhưng với con, Nguyệt đã không chỉ còn là cô bạn thân từ nhỏ nữa rồi. Nguyệt đã trở thành người con gái con muốn dùng cả cuốc đời mình để chăm sóc, bảo vệ.
- Đã vậy tại sao con còn lựa chọn rời xa con bé? – Ông Vũ nhìn con trai – Con không nghĩ khi rời xa con bé như vậy, con bé sẽ có ngườ khác sao?
- Hai đứa từ nhỏ đã lớn lên bên nhau. Con có thể tự tin nói rằng không ai hiểu Nguyệt hơn con nhưng chính điều đó lại là bức tường ngăn cản giữa con và Nguyệt. Đã có lúc con không biết đó có phải là tình cảm mà một người con trai dành cho một người con gái hay đó chỉ là tình cảm vốn có từ thuở ấu thơ. Con quen rất nhiều người cũng chỉ để xác định lại tình cảm của mình. Nhưng còn Nguyệt thì sao? Biết đâu với Nguyệt, con chỉ là người bạn thân từ nhỏ thì sao? Con không nỡ cũng không muốn hỏi Nguyệt. Con sợ câu trả lởi đó lắm. Xa nhau một thời gian có lẽ là cách tốt nhất để con và Nguyệt nhìn lại tình cảm của mình.
- Con biết hai đứa co hôn ước và Nguyệt sẽ không làm…
- Con không muốn vin vào cái hôn ước đó để ép Nguyệt. Con không muốn Nguyệt ở cạnh con chỉ như một thói quen. Lỡ một ngày nào đó, Nguyệt gặp người Nguyệt yêu thì sao? Khi đó khó cho cả con và cho Nguyệt. Hơn nữa, chính con vẫn chưa xác định rõ tình cảm của con với Nguyệt có phải là tình yêu hay chưa? Con muốn yêu thương, bảo vệ Nguyệt nhưng… con cũng không rõ nữa. Con chưa đủ chín chắn để khẳng định điều đó.
Ông Vũ gật gù. Thằng bé đã trưởng thành rồi, biết suy nghĩ chín chắn hơn rất nhiều.
- Khi nào con sẽ nói với Nguyệt chuyện này.
Nguyên khẽ lắc đầu. Nguyên có thể tưởng tượng ra phản ứng của Nguyệt. Có thể quyết định ngày hôm nay của Nguyên sẽ gây ra hậu quả mà chính Nguyên cũng không lường trước được.
- Con có nghĩ đến trường hợp Nguyệt sẽ đi theo con không?
- Không thể nào đâu ạ. – Nguyên cười đau đớn – Con đã cố ý chọn Úc, nơi Nguyệt ghét nhất. Nguyệt từng nói dù cho cả thế giời không còn chổ sống, Nguyệt cũng không đến nơi đó đâu ạ.
- Con đã tính toán tất cả để đặt Nguyệt vào kế hoạch cùa con.
- Con về phòng đây. – Nguyên cười buồn đầy ghế đứng dậy.
Nhìn xuống vườn, Nguyên thấy Nguyệt đang ngồi trên chiếc ghế xích đu, chân đẩy đưa nhè nhẹ, còn mắt thì dán vào quyển sách mà Nguyên tặng Nguyệt vào hôm sinh nhật.
Vốn đã quen có Nguyệt trong cuốc sống của mình suốt bao nhiêu năm qua, Nguyên thật không tưởng tượng được một ngày mà Nguyên không có Nguyệt bên cạnh. Đó chắc chắn là một ngày rất buồn vì thiếu vắng nụ cười của Nguyệt. Nhưng Nguyên đang bất chấp tất cả để một ngày nào đó Nguyên có Nguyệt trong suốt cuộc đời mình.
Nhìn lại giấy báo nhập học mà Nguyên nhận được sáng nay, Nguyên thấy mình đang chơi vơi trên bờ vực. Nguyên đang chơi một ván cờ, mà kết cuộc của ván cờ này, Nguyên không có cách nào đoán biết. Không, ván cờ này, phần thua của Nguyên nhiều hơn phần thắng.
Nguyệt nhìn lên thấy Nguyên liền đưa tay vẫy Nguyên với nụ cười rạng rỡ. Liệu có một ngày nào đó, nụ cười đó khô
ng còn dành cho Nguyên không hả Nguyệt? Liệu có một người nào khác sẽ nắm giữ trái tim Nguyệt và xóa nhòa hình bóng của Nguyên không?
Nguyên thật sự rất muốn hỏi Nguyệt. Với Nguyệt, Nguyên là gì? Liệu Nguyên có quan trọng với Nguyệt như Nguyệt với Nguyên không? Nhưng Nguyên không dám Nguyệt ơi. Nguyên sợ Nguyên sẽ mất Nguyệt mãi mãi.
Ngồi đối diện nhau trong quan kem cạnh bờ sông, Nguyệt vô tư nhìn ra dòng sông với mặt nước phẳng lặng:
- Nguyệt sẽ nhớ nơi này lắm. Đây là chỗ mà Nguyên mém chết đuối mà. – Nguyệt vừa nói vừa tinh quái nhìn Nguyên.
Nguyên cười khẽ:
- Vì ai chứ hã? Chỉ vì một con chó mà bắt Nguyên nhảy xuống cho bằng được. Cuối cùng thì sao? Nó chỉ lắc khô người rồi bỏ đi một nước.
- Chứ không lẽ để nó chết đuối – Nguyệt trề môi – tội lỗi. Tội lỗi.
Đang cười nói vui vẻ, chợt Nguyệt nhìn xa xăm rồi nói:
- Hình như ở thành phố này nơi nào cũng có dấu chân của hai chúng ta nhỉ? Từ khi Nguyệt lẫm chẫm biết đi thì lúc nào Nguyên cũng ở cạnh Nguyệt rồi.
- Đó thật là tai họa của cuộc đời Nguyên mà. – Nguyên vờ than thở.
- Chúng ta sẽ không thay đổi đâu phải không? Dù thế náo thì Nguyên cũng vẫn sẽ bên Nguyệt như bây giờ phải không Nguyên?
- Nguyệt định ám Nguyên cả đời đó hả? – giọng Nguyên tếu táo – Phải để thời gian của Nguyên cho bà xã cả Nguyên chứ?
- Trọng sắc khinh bạn, có trăng quên đèn – Nguyệt trề môi.
- Phải vậy thôi, lúc nào đó, Nguyệt cũng sẽ có một tên ngốc bên cạnh chứ?
- Nguyên không muốn ở cạnh Nguyệt hả? – Nguyệt nhìn Nguyên dò hỏi.
- Cứ cho là như vậy đi. – Nguyên cười khì.
- Gạt ai thì được chú đừng gạt Nguyệt nghe chưa? – Nguyệt trề môi. – Chúng ta sẽ ở bên nhau cho đến khi chúng ta tìm được người thật sự quan trọng với mình, biết chưa?
- Thế lỡ nếu như chúng ta không tìm ra được thì sao?
- Ai biết,- Nguyệt nở nụ cười lơ lửng.
Nguyên nhìn nụ cười của Nguyệt mà nhủ thầm:
Xin lỗi Nguyệt. Nguyên đã lựa chọn rời xa Nguyệt để tìm ra một lối đi cho cả hai chúng ta rồi. Đừng giận Nguyên nha Nguyệt.
Nguyệt đang ngồi sắp xếp hành lý thì Ánh đi vào:
- Mai nữa lên đường rồi hả mày?
- ừ. – Nguyệt nhìn Ánh gật đầu – Sao lại qua đây vậy? Tao nhớ tuần sau mày mới bay đúng không?. Đã nói đi chung với tao và Nguyên thì không chịu.
- Chú tao bay về bên đó nên ba mẹ cho tao đi kèm luôn cho an tâm ấy mà. – Ánh nhún vai. – Tao sang chia tay mày trước. mai khỏi đi.
- Chia tay gì? chỉ tuần sau là đụng mặt nhau hàng ngày. Vậy sao không ở nhà chú mà lại thuê nhà ngoài.
- Tao không thích bà thím của tao. Bả khó chịu lắm, còn mấy đứa em họ nữa chứ? Chúng khinh người lắm, mang trong người dòng máu của dân Việt mình mà cứ suốt ngày xổ tiếng anh. Mà có phải không biết nói tiếng Việt cho cam, chúng nó tới nắm bảy tám tuổi mới qua đó chứ bộ.
Nguyệt cười khi luôn tay mặc cho Ánh nói. Nguyệt biết đã dò trúng đài của Ánh thì nó sẽ nói đến khi mệt mới thôi.
- À mà, sang bên đó mày và Nguyên vẫn sẽ sống chung nhà như trước giờ hả?
- Ừ. – Nguyệt gật đầu.
- Hai người giống cái bóng của nhau qua ha? – Ánh chép miệng – Có bao giờ mày nghĩ hai người sẽ không ở cạnh nhau không?
Nguyệt cười trừ không nói.
- Tao hỏi thiệt đó – Ánh nhìn Nguyệt – Nếu một ngày náo đó bên Nguyên là một người con gái khác còn bên mày cũng có một người con trai khác thì sao? Hai người vẫn sẽ ở bên nhau à?
- Sao tự nhiên mày lại hỏi vậy? – Nguyệt nhíu mày nhìn Ánh.
- Mấy đứa trong lớp nhờ tao hỏi để còn biết đường nuôi hy vọng ấy mà. – Ánh nhún vai – Với mày, Nguyên là gì vậy? Là tên bạn thân từ nhỏ hả?
Nguyệt khẽ lắc đầu.
- Hay là anh trai.
- Tao và Nguyên không thể là anh em đâu – Nguyệt cười nhẹ.
- Hay hai người chỉ ở cạnh nhau như một thói quen thôi. – Ánh hỏi tới.
- Cứ cho là vậy đi – Nguyệt nói mà không hay Nguyên đứng chết lặng ngoài cửa phòng mình.
Ánh chưng hửng nhìn Nguyệt không nói nên lời.
- Là thiệt hay giỡn vậy mày? – Ánh e dè hỏi lại.
Nguyệt bật cười...