Nguyệt, mặc cho tiếng trống báo hiệu giờ vào lớp đã vang lên từ mấy phút trước.
Lúc nãy có người nói trên văn phòng đoàn khoa tìm Nguyệt có viếc nhưng Hà vừa từ đó quay về nói không có.
Là ai? Là ai tìm Nguyệt? Người đó có ý đồ gì?
Nguyên đã kinh hoàng khi nhận ra Tiên và Thắm cũng không có mặt trong lớp lúc đó.
Nếu bình thường, Nguyên sẽ không lo lắng đến vậy. Với Nguyệt thì dù cho cả mười mấy người bao vậy cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng đây là trường học, Nguyệt sẽ không phản kháng đâu.
Kẻ náo dám đụng vào Nguyệt, Nguyên sẽ không tha cho kẻ đó. Nguyên nghiến răng tức tối.
Nguyên tìm thấy Nguyệt ở một góc vắng sau sân trường, khuất hẳn sau khu nhà vệ sinh mà hiếm người đi tới.
Nguyệt đang ở đó, bị hai đứa con gái to khỏe kẹp chặt hai bên còn Thắm và Tiên thay nhau đánh Nguyệt.
- Dừng tay lại, – Nguyệt quát lên giận dữ.
Nguyệt khuỵu xuống đất khi bị buông ra bất ngờ, choáng váng vì những cái tát mạnh tay của Thắm và Tiên. Không có sức để tự đứng vững, Nguyệt buông xuôi cho cơ thể mình ngã xuống nền đất lạnh. Nhưng một vòng tay ấm áp quen thuộc đã kịp đỡ lấy Nguyệt. Gương mặt quen thuộc của Nguyệt hiện ra trước khi Nguyệt ngất đi. Nguyệt cười thật nhẹ, Nguyệt biết Nguyên sẽ tới cạnh Nguyệt mà, dù thế nào Nguyên cũng tìm được Nguyệt. Nguyệt biết như thế.
Nguyên mím môi nhìn Nguyệt ngất lịm trong vòng tay mình. Hai gò má trắng mịn hằn đỏ dấu của những
ngón tay kèm theo vài vết xước rớm máu. Mái tóc luôn gọn gàng của Nguyệt bung ra, rối bù. Tà áo dài trắng ưa thích của Nguyệt thì lấm bẩn rách bươm. Tuy không nhìn thấy nhưng Ngu
yên biết cả người Nguyệt đầy vết bầm tím. Bọn họ dám đánh Nguyệt của Nguyên ra nông nỗi này sao?
Nguyên chiếu cái nhìn sắc lạnh vào Tiên và Thắm làm cả hai giật mình lui lại. Chưa khi nào họ thấy Nguyên nhừ lúc này, dường như cơn giận của Nguyên đả bùng nổ và không gì có thể kiềm chế được.
- Nguyên. Nguyên đừng làm Tiên sợ.
- Nguyệt đã làm gì đắc tội với các người mà các người đánh Nguyệt hả? – Nguyên gằn giọng.
Thắm co rúm người rồi chợt nói:
- Vì cô ta mà Nguyên không thèm qquan tâm gì tời Thắm nữa. Thắm có thua kém gì cô ta chứ? Thắm đẹp hơn cô ta mà, sao Nguyên không cho Thắm một cơ hội chứ? Không có cô ta, chúng ta sẽ là một đôi thật đẹp.
Tiên nhìn Thắm cười khẩy rồi nói với Nguyên:
- Tiên chỉ muốn cảnh cáo cô ta thôi mà Nguyên. Cô ta không xứng ở cạnh Nguyên. Cô ta chỉ là cọng rơm cọng rác mà dám đeo bám Nguyên. Tiên không thể chấp nhận điều đó.
- Câm miệng. – Nguyên quát – Dù thế nào các người cũng không có quyền nói về Nguyệt như vậy? Các người cho rằng mình tốt hơn ai chứ? Các người còn không bằng một góc của Nguyệt kìa.
Thắm trừng trừn gnhìn Nguyên như không tin vào những lời Nguyên vừa nói:
- Nguyên điên rồi. Sao Nguyên luôn bênh vực cho cô ta chứ? Cô ta…
Thắm im bặt khi thấy cái nhìn khủng bố của Nguyên.
Tiên thấy vậy quay qua hai đứa con gái lúc nãy giữ Nguyệt cho cô ta đánh:
- Tụi mày làm cái gì vậy? Đánh cô ta cho tao.
Hai đứa con gái rụt rè nhìn Nguyên:
- Anh Nguyên.
- Tao không ngờ tụi mày còn làm việc này đó. – Nguyên nghiêm giọng.
- Là lão Đại ra lệnh cho tụi em mà anh Nguyên.
- Lão Đại bị cô ta dụ vào tròng. Nếu lão Đại biết đó là người của anh Nguyên thì đã không…
- Là ai cũng vậy? Tụi mày đã hứa với tao là sẽ hoàn lương rồi mà. – Nguyên gằn giọng.
Hai đứa im lặng không nói. Nguyên đã kéo tụi nó ra khỏi vũng bùn nhưng ngựa quen đường cũ. Cô ta có ơn với lão Đại, lão Đại lại là thủ lĩnh của tụi nó. Có ơn không thể không báo. Lão Đại đã nhờ tụi nó không thể không làm.
Nguyên nhìn hai đứa nó rồi bế Nguyệt đi thẳng.
Tiên tức tối nhìn hai đứa quát:
- Tao sẽ nói anh Đại giải quyết chúng mày.
Hai đứa làm lơ không trả lời. Cái giá tụi nó phải trả đã lớn quá rồi.
Nguyệt lơ mơ tỉnh giấc thì thấy cả người đau nhức, gương mặt lo lắng của Nguyên hiện ra trước mắt Nguyệt.
- Nguyệt tỉnh rồi chứ.
Nguyệt cố mỉm cười rồi đưa mắt nhìn xung quanh:
- Sao Nguyệt lại nằm trong bệnh viện thế này?
- Chứ không thì ở đâu. – giọng Nguyên không giấu nỗi xót xa. – Hay vào phòng y tế trương cho lớn chuyện ra. Nguyệt ngất làm Nguyên sợ qúa chừng.
- Nguyệt…
- Đừng có nói là không sao? – Nguyên cau mày – Bác sĩ nói Nguyệt sẽ bị bầm tím cả tuần đó. Sao ngốc quá vậy? Nguyệt thừa sức đánh lại tụi nó mà.
- Sắp thi học kỳ rồi mà. Làm lớn chuyện lên thì được gì chứ? Chẳng tốt cho ai cả. – Nguyệt cười hiền.
- Khờ quá đi. – Nguyên xót xa – Là tại Nguyên. Tại Nguyên hại Nguyệt. Lúc nào cũng là như vậy cả.
- Cũng biết nữa hả? – Nguyệt cười hiền – Biết vậy thì sau này phải ở cạnh Nguyệt chăm sóc Nguyệt.
Nguyên gật đầu rồi rất muốn hỏi Nguyệt. Nguyệt muốn Nguyên ở cạnh Nguyệt với tư cách gì? Là ban thân, là anh trai hay cái gì khác hơn? Nhưng Nguyên không dám. Nguyên sợ câu trả lời của Nguyệt. Sợ câu hỏi sẽ phá tan mối quan hệ giữa Nguyên và Nguyệt suốt mười bảy năm qua.
Nguyệt chìm sâu vào giấc ngủ khi dựa vào ngực Nguyên. Nguyên khẽ thở dài, hôn nhẹ lên tóc Nguyệt. Tình trạng chênh vênh, bất ổn này sẽ kéo dài đến bào giờ đây?
Nguyệt đang gủ thì giật mình bừng tỉnh khi nghe tiếng quát của Nguyên ở dưới nhà. Lấy thêm chiếc áo khoác lên vai, Nguyệt cố nén đau đi xuống nhà. Đã ba ngày rồi mà Nguyệt vẫn thấy ê ẩm của người, đi lại khó khăn. Chẳng những bản thân Nguyệt phải nghĩ học mà Nguyên cũng không yên tâm, xin nghĩ ở nhà cùng Nguyệt.
- Tao nói mày cút đi cơ mà. – Nguyên tức giận quát.
Nguyệt đi giữa cầu thang nhìn xuống dưới nhà thì thấy một người con trai trac tuổi Nguyên và Nguyệt đang lặn gim chấp nhân cơn thịnh nộ của Nguyên.
- Cút đi. – Nguyên ném giỏ trái cây vào người chàng trai.
- Nguyên. – Nguyệt khẽ gọi.
Nguyên giât mình nhìn lên rồi vội chạy tới đỡ Nguyệt.
- Nguyệt xuống đây làm gì?
Nguyệt nhìn Đại rồi khẽ nói:
- Đại làm gì mà Nguyên đuổi nó dữ vậy?
Nguyên mím môi im lặng:
- Chị Nguyệt. – Đại khẽ nói – Em xin lỗi. Nếu em biết là chị thì…
- Câm mồm. – Nguyên rít lên.
Nguyên nắm lấy tay Nguyên, cố ý dựa cả người vào người Nguyên.
- Đại đã từng hứa với anh chị là sẽ hoàn lương, không làm những việc như vậy nữa cơ mà. Ngựa quen đường cũ ư?
- Không phải vậy đâu chị Nguyệt. – Đại vội nói – Ông Hải, ba của Tiên, có ơn với ba mẹ em. Cô ta đã nhờ, em khôn gtừ chối được. Cô ta chỉ nói là hù một đứa trong trường thôi. Nếu biết cô ta đánh người, em đã không…
- Nói thì ai mà không nói được. – Nguyên gằn giọng
- Em thề. Em thực sự không biết mà. – Đại la lên – Tụi nó chỉ về nể em mới làm thôi. Anh chị đừng trách tụi nó.
- Nguyệt khẽ thở ra:
- Thôi được rồi. chúng ta sẽ cùng xem như chuyện này chưa xảy ra, nhưng chị hy vọng là mấy đứa đừng bao giờ lặp lại chuyện này nữa. trả ơn thì trả ơn nhưng không phải trả ơn bằng mọi giá như vậy.
- Vâng ạ. – Đại cúi đầu – Em xin lỗi.
- Chị cũng không sao mà. – Nguyệt cười nhẹ.
- Anh Nguyên – Đại quay nhìn Nguyên.
- Nguyên lắc đầu phẩy tay:
- Nguyệt đã nói vậy thì tao còn nói gì được nữa chứ? Nhưng nếu còn lần sau,…
- Em thề, không có lần nào nữa đâu ạ. – Đại hấp tấp nói.
- Nguyên chỉ làm dữ vì xót Nguyệt thôi chứ Nguyên biết cũng không thể trách Đại. hắn lớn lên từ đáy xã hội, từ những băng nhóm giang hồ. từ bé, nó đã thấm nhuần tư tưởng có ơn phải trả có thù phải báo. Nếu gia đình Tiên thật sự có ơn với nó, thì dù chết nó cũng không từ. có trách thì trách những người đã lợi dụng nó kìa. Nhưng nguyên nhân cuối cùng lại là chính Nguyên. Nguyên có thể trách ai được bây giờ
Nguyên và Nguyệt cùng bước vào lớp thì cả hai cùng nhận ra khôn gkhí khác lạ của cả lớp. tất cả đám con gái thì nhìn Nguyệt với vẻ vừa khinh miệt vừa e sợ. còn đám con trai thì nhìn Nguyên cười nửa miệng.
- Có chuyện gì vậy? – Nguyệt níu Nguyên – Sao Nguyệt thấy mọi người lạ quá.
- Nguyên khôn gbiết. – Nguyên nhún vai – Mấy bữa nay Nguyên nghỉ theo Nguyệt mà.
Nguyệt ngồi vào chỗ trong cái nhìn dõi theo của mọi người. Nguyệt khẽ khều Bạch:
- Có chuyện gì vậy Bạch. Sao mọi người nhìn Nguyệt lạ quá vậy.
- Đừng có chạm vào tôi. – Bạch quát lên rồi hất tay Nguyệt ra làm Nguyệt ngỡ ngàng nhìn Bạch.
- Sao vậy? Nguyệt đã làm gì mà mọi người nhìn Nguyệt như vậy chứ? – Nguyệt thốt lên.
- Làm gì thì tự Nguyệt phải biết chứ? – Trúc cười khẩy. – Thật không ngờ cái mặt nhìn ngoan ngoãn là thế mà lại làm ra những việc như vậy?
- Các người đang nói chuyện gì vậy? – Nguyên quát lên khi thấy mặt Nguyệt tái đi từng chút.
- Nguyên à? Tao chưa thấy ai sướng như mày. Mới chừng này tuổi mà đã có người tình nguyện hầu hạ. sao hả? con nhỏ tảng băng này có ngon lành không mày?
Một tên co trai vừa noi vừa chiếu cái nhìn mang tính không đàng hoàng về phía Nguyệt.
- Có chuyện gì vậy? – Nguyệt vội níu lấy tay Nguyên khi thấy Nguyên cung tay định đánh đứa vừa nói. – Làm ơn có ai nói cho Nguyệt biết với.
Tiên và Thắm bước vào cười khẩy:
- Sao không ai nói với cô ta là chuyện cô ta che giấu bao nhiêu năm nay đã bị bại lộ rồi. – Tiên lên tiếng.
- Bí mật? bí mật gì? – Nguyệt ngơ ngác.
- Thì chuyện mày là gái bao hạng sang của Nguyên đó. – Thắm bật cười.
Nguyệt choáng váng ngồi bệt xuống ghế còn Nguyên gầm lên:
- Các người nói chuyện bậy bạ gì đó.
Nhìn nét mặt tím tái vì giận của Nguyên mà Thắm bất chợt lùi lại mấy bước. Chỉ có Tiên khôn gthấy vẫn thao thao bất tuyệt:
- Chính tôi đã cho người theo dõi hai người đó. một đứa con gái sống trong nhà một người con trai thì phải giải thích thế nào đây? Còn sự thân thiết quái đản của các người nữa.
Tiên ném ra một sấp hình:
- Đó các người xem đi. Cô ta không là một con điếm thì là cái gì?
Những tấm hình được tung ra tung tóe trong không gian. Nguyệt nhìn thấy hình mình và Nguyệt ở trong nhà, cùng đi học, cùng về và còn những lúc Nguyệt ngủ trong vòng tay của Nguyên ở torng vườn nữa. đó là những thói quen từ nhỏ, những chuyện rất bình thường của hai người lại bị những người này suy diễn ra cái gì đây?
- Nguyên à? Sở thích của Nguyên cũng tệ quá. Cô ta có gì nhìn cho được đâu. – Tiên nói – Nguyên thừa sức tìm được những người tốt hơn cô ta mà.
- Câm mồm. – Nguyên sấn tới định đánh Tiên thì Nguyệt níu tay Nguyên lại. Nguyên buốc phải dừng lại nhưng cái nhìn lạnh lẽo vẫn hướng về Tiên làm Tiên cảm thấy rợn người.
- Nguyệt làm mình thất vọng quá. – Hà nói – Vậy mà, chúng tôi đã tin Nguyệt suốt bao nhiêu năm qua.
- Thì ra đó là lý do mày ngăn mọi người tiếp cận Nguyệt ư? – Bảo cười cay đắng – Vì Nguyệt là người của mày ư?
- Tụi mày im đi. – Minh và Tùng quát – tụi mày quen biết Nguyên và Nguyệt bao nhiêu lâu rồi. tụi mày không tin Nguyên và Nguyệt mà lại tin cô ta ư?
- Với những thứ này, mày giải thích sao đây? – Bảo gằn – Rõ ràng họ không là anh em, sao lại sống chung nhà. lại thân thiết đến vậy?
Bảo vừa dứt câu thì thấy mình ngã xuống đất còn một bên má đau điếng.
- Đừng Nguyên. – Nguyệt nói nhỏ nhưng giọng tràn đầy đau đớn – Đừng làm vậy.
- Mày đánh tao làm gì? tao chỉ nói sự thật thôi. Nguyên có phải là trẻ mồ côi đâu, sao phải sống chung nhà với mày? Hay vì Nguyệt cần tiền, cần có đại thiếu gia như mày làm chỗ dựa…
Nguyệt tát mạnh vào mặt Bảo, cái tát không hề nhẹ tay làm mặt Bảo hất về một bên. Nguyên vội vàng bước lại cạnh Nguyệt.
- Tránh xa Nguyên của tao ra, – Tiên gào lên rồi lao vào đẩy Nguyệt ra khỏi Nguyên thì bị Nguyên hất mạnh một cái té đập mạnh vào bàn.
- Tôi sẽ không tha cho cô đâu – Nguyên lạnh giọng với cách nói làm mọi người rùng mình.
Nguyệt đưa mắt nhìn từng người, ngoại trừ Minh và Tùng, tất cả mọi người đều nhìn Nguyệt với vẻ khinh khi. Nguyệt đua đớn nuốt nước mắt vào lòng:
- Thì ra mọi người đều nghĩ tôi là người như vậy. – Nguyệt nói nhẹ – Uổng công tôi tin các người, xem các người là chỗ dựa khi xa gia đình. Coi như tôi tin lầm các người.
Nguyệt lẳng lặng bước về bàn của mình, mở cặp lấy r
a một chiếc điện thoại đắt tiền:
- Ba!
-…
- Con sẽ về nhà. về càng sớm càng tốt.
-…
- Con chán nơi này rồi, con muốn về nhà.
Nguyên đau lòng nhìn Nguyệt. Nguyệt rất yêu quý nơi này, nơi Nguyệt có rất nhiều những kỷ niệm. Nguyệt đã không quá khi nói rằng Nguyệt đã xem những người bạn, những người đang nhìn Nguyệt như một gái bao kia, là chỗ dựa tin thần khi xa nhà của Nguyệt. Nguyệt yêu thích sự yên bình và tĩnh lặng của nơi này, yêu những con người chất phác hiền hòa. Vậy mà, chính nơi này đang chối bỏ Nguyệt.
- Tiểu thư, cậu chủ. – hai người mặc đồ đen đứng ngoài cửa lớp nói – Chúng tôi vâng lời ông chủ đến đón hai người.
Nguyệt đóng cặp lại rồi kiêu hãnh bước đi, không ngoái đầu nhìn lại, Nguyên cũng lặng lẽ đút tay vào túi bước theo sau Nguyệt, cao ngạo rảo bước. Nguyên biết Nguyệt đã thực sự dứt bỏ nơi này.
Nhìn Nguyệt ngồi ủ rủ nơi ghế đá, Nguyên ngồi xuống đối diện với Nguyệt:
- Đám Ánh rất vui khi nghe nói tuần sau chúng ta sẽ quay về. cuối tuần, cả đám sẽ lên đây mừng sinh nhật tụi mình đó.
- Rốt lại, chỉ có Ánh và những người đang chờ đợi chúng ta mới là bạn của chúng ta thôi ư?
- Quên bọn họ đi Nguyệt. bọn họ như những người mù vậy, bị Tiên dẫn dắt. – Nguyên nhẹ nói. – Nguyệt buồn làm gì. có mắt mà không biết nhìn, có tai mà không biết nghe, có trái tim mà không biết tin tưởng.
- Dẫu vậy, vẫn đau thật đó chứ? Hay là tại chúng ta luôn không nói rõ mối quan hệ của mình.
- Có gì mà nói rõ nào. Chúng ta không hề giấu diếm, chỉ tại họ không chịu quan tâm tìm hiểu thôi. Ai kêu Nguyệt là nữ thần tượng cùa cả đám nó. bị Tiên nói kích vài câu, thì như một lũ đầu bò.
- Sao lại tại Nguyệt. là tại Nguyên đó chứ? Có đến ¾ con gái trong lớp mê mẩn Nguyên rồi.
- Ai kêu trời sinh chúng ta là nam thanh nữ tú làm gì?
- Nguyệt cười khúc khích:
- Nghe nổi cả da gà rồi nè. Mà sao năm nay ba lại nhất quyết tổ chức tiệc sinh nhật ở trên này chứ? Mà khách mời thì chả ít đi được bao nhiêu.
- Nguyên cười khẽ. Với vị thế của hai ông ba trên thương trường thì hai ổng có mời khách tận Mỹ thì người ta cũng phải bấm bụng mà đi thôi. Ai dám đắc tội với hai chiến thần đó chứ?
- Sao Nguyệt nghi trong chuyện này có gì mờ ám quá. – Nguyệt chống cằm suy tư.
- Nguyên gật gù.
- Cả hai chúng ta đều đoán ra mà. – Nguyên cười nhẹ. – Ai kêu có những kẻ không biết trời cao đất dày trêu vào con gái cưng của ba chứ?
- Có cần làm như vậy không? – Nguyệt khẽ nhíu mày.
- Cần. – Nguyên gật đầu. – Mà thôi, Nguyệt đừng nghĩ chững chuyện này nữa. lo tập trung tinh thần nghĩ xem nên tặng cho Nguyên cái gì đi.
- Không thèm tặng gì hết. – Nguyệt nguýt dài.
- Keo kiệt. – Nguyên vờ nhăn nhó – với Nguyên mà Nguyệt cũng tiếc nữa hả.
- Phải tiếc chứ. – Nguyệt thản nhiên – Tiền là tiên là phật mà.
- Sau này ai làm chồng Nguyệt sẽ phải khổ vì cái tính ky bo của Nguyệt đó – Nguyên than thở.
- Còn vợ Nguyệt thì sẽ rất mệt với cái tính trăng hoa của Nguyên đó.
- Hai người cứ nói qua nói lại, hết chuyện này sang chuyện khác làm cả góc sân vang những tiếng cười đùa.
- Nguyên đứng ngoài cửa nhìn hai vị ” đệ nhật phu nhân”, thiên hạ vô địch của nhà mình đang cằn nhằn khi Nguyệt ngọ nguậy liên tục trong khi hai người tay lược tay kẹp tóc cố tạo kiểu cho mái tóc của Nguyệt.
- Nguyên chợt cười phì khi nhớ lại hôm bốn vị phụ huynh thân hành lên tận Đà Lạt rồi thay phiên nhau la mắng Nguyên chỉ vì cái tội để Nguyệt “còm nhom như cậy sậy” ( Trích nguyên văn câu nói của bà Ngân Mỹ). hai đứa ngồi cười rúc rích với nhau mãi, cỡ Nguyệt mà còm nhom thí không biết ai trong mắt ba mẹ mới là phát phì đây?
- Hôm nay thiếu mất hai đứa nhỏ, Minh, em trai kém Nguyệt hai tuổi và Khánh, em gái lên 14 của Nguyên. Hai đứa nó như nước với lửa, để chúng ở nhà chắc khi về tan hoang quá.
- Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Nguyệt, Nguyên liền cười nhún vai như tỏ ý bó tay. nhìn Nguyệt trề môi, Nguyên bất cười khẽ rồi hắng giọng:
- Con thấy Nguyệt để xõa tóc ra đẹp hơn đó mẹ, tóc dài phải để người ta ngắm chứ bối lên làm gì cho uổng.
- Im đi. – Bà Ngân Mỹ nhìn con trai quát – Đàn ông con trai biết gì về mấy việc này mà bon chen hả?
- Nguyên cười khì:
- Thì phụ nữ các vị làm đẹp lên cho ai ngắm. củng là cánh đàn ông con trai tụi con thôi.
- Nhiều lời quá. Biến đi. – Bà Ngân Mỹ cau mày.
- Con đã nghĩ hay là mẹ muốn làm cho Nguyệt nhìn già đi một chút để nhìn mẹ trẻ ra một chút.
- Bà Dương và Nguyệt phì cười còn Bà Ngân Mỹ ngừng tay đưa lượt trừng mắt nhìn Nguyên:
- Ý mi nói mẹ mi già đó hả?
- Thì mẹ là mẹ của thằng con 18 tuổi là con đây, sắp kém dâu được rồi, còn không tự nhận mình già ư? – Nguyên vừa cười vừa nói vừa lùi ra cửa.
- Sanh nó ra, nuôi nó lớn coi nó nói tôi cái gì nè trời. chưa được 50 cái xuân xanh mà nó đã chê tui già. Trời ơi, ngó xuống mà coi.
- Nguyên vội vàng ôm vai bà:
- Mẹ ơi. Mẹ già hay trẻ có sao đâu. Khi nào ba con nói mẹ già thì mới to chuyện đó. ái da, đau con… mẹ đau.
- Nguyên bị bà Ngân Mỹ nhéo tai:
- Học ba mày cái gì không học, chỉ học được cái khoa môi múa mép. – Bà Dương thở dài – Thật tội cho con gái nhà ai thương phải con đó Nguyên.
- Nguyệt tranh thủ lúc nhị vị thân mẫu đang trừng phạt Nguyên, tháo nhanh những chiếc kẹp trên đầu rồi nhanh chóng chuồn ra cửa. trước lúc đi, Nguyệt còn quay lại nháy mắt với Nguyên một cái.
- Bà Ngân Mỹ nhìn theo Nguyệt, chép miệng:
- Nuôi nó cho lớn, không biế có được cái gì không khi mà nó chỉ biết quan tâm tới con gái nhà người ta, còn mẹ nó nó coi không bằng cọng rơm cọng rạ.
- Đâu có đâu. – Nguyên vội nói – Mẹ con là nhất, không ai bằng được mẹ con hết.
- Chỉ được cái dẻo mỏ. – Bà Dương phì cười – Mai mốt. muốn cưới con gái người ta cũng khua môi mẹ vợ là nhất đúng không?
- Nguyên gãi gãi đầu, cười trừ.
- Thôi, đi tìm cái Nguyệt đi. – Bà Ngân Mỹ xua tay.
- Nguyên được tha mạng nhanh chóng chạy xuống nhà tìm Nguyệt.
- Ngồi trong một bàn rộng lớn ngay trung tâm, hơn 30 người lớp Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chiều hôm qua, thầy chủ nhiệm thông báo cả lớp sẽ buổi sinh hoạt lớp. vừa tập trung đủ người là cả lũ bị đưa lên xe và tới đây luôn.
- Trong không khí sang trọng này, tất cả đều thấy bối rồi chỉ có Tiên là tỏ vẻ quen thuộc và linh hoạt....