màn hình điện thoại, đang ngắm nụ cười sao đỏ trên màn hình, tôi ngâng đầu lên: ngỡ ngàng.
Không phải 2 thằng bạn tôi, mà là 3, một đứa con gái nữa. Đó là cái H, đứa bạn
học cùng bọn tôi từ hồi cấp 2, sao nó lại theo ra đây nhỉ. Tôi tò mò tự hỏi:
- Hôm nay ra đây là để thằng T nó giặt người yêu, hôm nay tao với mày cứ ăn uống thoải mái, nó lo hết. Thằng A nháy mắt nói một cách ẩn ý.
- Mấy ông chỉ được cái thế là giỏi. Cái H đỏ mặt, thực ra bọn tôi cũng biết thừa chuyện nó với ku T sao rồi, chỉ là, chúng tôi chờ cho bọn nó ra mắt, khao một bữa thôi.
Ngồi ăn uống vui vẻ, tôi dường như quên hết cả nỗi buồn lúc chiều. Nhưng khi tàn cuộc, trở về căn nhà, đối mặt với 4 bức tường, tôi nằm vật ra giường, suy tư, sao đỏ vẫn chưa nhắn tin lại, 2 tiếng rồi…
- Tít tít tít…
11h30p đang ngủ, có tiếng âm báo tin nhắn, tôi chồm dậy, vớ ngay cái máy điện thoại. Nhìn màn hình với cái mắt chớp chớp mãi mới mở được ra, là con nhỏ lớp trưởng.
- Sáng mai đi sớm họp ban cán bộ lớp đấy. Nhớ đi sớm, mua hộ tôi cái bánh mì nhé, mai có việc đi muộn chút.
Tôi chỉ reply ừ , rồi lại chui vào chăn. Mất hứng thật. Tôi nằm trong chăn, suy nghĩ mông lung, rồi lại ngủ lúc nào không biết. Thực sự là tôi thấy mệt, mệt thật sự.
1h30 phút… lại có tin nhắn:
- Ck ơi, ngủ chưa…
Thực sự tối nay tôi đâu có ngủ được, chỉ nằm mê man, tôi chờ cái tin nhắn này, lâu lâu lắm. Tôi reply ngay sau khi nhận tin nhắn:
- Nhớ vk, ứ ngủ được.
Tôi mạnh dạn trả lời một câu như thế, kệ, đang máu
Tin nhắn đến lại ngay sau đó:
- Ừ, vk chán quá, mới tắm xong, không ngủ được. Định không thèm nhắn tin với ck cơ, cho bơ vơ một thời gian, nhưng mà, thèm nghe ck hát ru quá.
thật sự là bá đạo, từ lúc quen sao đỏ, hắn thường xuyên bắt tôi:
hát cho hắn nghe, bất kể là khi nào. Tôi cũng là một tay văn nghệ của lớp, nên chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ. Có lần sao đỏ nói với tôi: nếu như không hề biết tôi, mà chỉ nghe giọng hát, có lẽ, hắn sẽ yêu thầm cái giọng hát đó của tôi.
Leo lên trên sân thượng, thế là ngồi, khoác mỗi cái áo khoác mỏng, trời sáng trăng. 1h30p, tôi và em, liên kết với nhau bằng âm nhạc, khoảng cách như gần hơn… tôi say sưa hát, với tất cả những tình yêu mà tôi giành cho sao đỏ, tôi chả muốn ngồi một mình giờ này, tôi muốn ôm sao đỏ vào lòng, ru hắn ngủ như lúc hắn còn trẻ con.
Sau khi hát xong một bài, tôi hỏi:
- Tắm quái gì mà muộn thế, không sợ có ma à.
Hắn trả lời:
- Ờ thì bình thường toàn đc ai đó hát ru sau 10h30, mà hôm nay đến giờ không thấy gì, chán chán lên đi tắm. Có sao không. Ma thì vk đếch sợ, có mà ma sợ vk thì có.
Tôi chả quan tâm, kệ hắn, miễn là hắn còn nhớ tới tôi, thế là quá đủ. Trăng sáng, tôi ngồi nghêu ngao hát. Còn hắn, hắn đã ngủ từ lâu rồi, sau khi nói chúc ngủ ngon với tôi. Có nhiều hôm nghe ngủ quên mất, thế là y như rằng đi học muộn, vì không có điện thoại báo thức. Nhưng mà cũng chả sao, vì hắn, có quen biết với bọn sao đỏ chấm chuyên cần. Ban công lộng gió, tâm hồn tôi cũng theo đó bay cao…
Sáng hôm sau, như thường lệ đi ăn cháo, nhưng mà không còn chơi cái trò cho tương ớt vào như mọi khi. Tôi vẫn không quên, mua cho con nhỏ lớp trưởng cái bánh mì. Sao đỏ hỏi:
- Mua bánh cho ai đấy ck.
- Ừ, mua cho con nhỏ lớp trưởng.
Hắn lại xị mặt ra:
- Ờ, thế là quan tâm cô ấy ghê nhể.
- Có đâu bằng ai kia. Tôi trả lời một cách vu vơ…
Hắn lại nhéo tôi một cái đau điếng, rồi hai đứa đi vào trường, sáng nay, tôi có cuộc họp lớp. Cuộc họp bàn về ngày 8- 3 và ngày 11- 3. Ngày 8- 3 thì ai mà chả biết, còn ngày 11- 3 là ngày con trai của lớp tôi. Cuộc họp diễn ra trong sự bình yên, mặc cho mấy thằng lớp phó tranh nhau xem làm gì trong cái ngày đàn bà ấy, và lại, thằng nào cũng mong: được tặng quà cho lớp trưởng, trừ tôi
Sáng 8- 3, đang chờ sao đỏ trước cửa:
- Ten ten ten tèn, tặng vk yêu.
Hắn chạy ra, trên tay tung tăng cái kẹo mút đưa cho tôi. Tôi lườm:
- Ngày gì mà tặng cho ck, ck mà nhận quà trong cái ngày này à.
Hắn cười: không lấy thì thôi, rồi cho kẹo vào mồm ăn một cách ngon lành. Tay còn lại chìa ra:
- Quà đâu.
Tôi cười bí hiểm:
- Đây
Tôi giang cả hai tay ra, nhắm mắt lại. Mơ tưởng thì: Bộp , tôi ăn chọn cái ô vào vai, đau điếng.
- Đếch thèm, quà hết date.
Tôi cười khoái chí, còn hắn cũng tít cả mắt lên cười, 2 đứa đi, nghêu ngao hát, hôm nay lên trường sớm, đường vắng… gió đung đưa những cành cây bằng lăng… có hai người đang đi bên nhau, xa…
Chap 10: Tỏ Tình…
Chả mấy chốc tôi và sao đỏ tới trường, trường vắng, vẫn còn sớm mà. Chúng tôi đi từng bậc, từng bậc lên lên cầu thang. Sao đỏ vừa đi vừa đếm, từng bậc, từng bậc, mái tóc đung đưa… yêu lắm.
Cho tới bậc thang cuối, chúng tôi học trên tầng 3, đứng ngoài ban công bao la, nhìn những cái bóng áo trắng bắt đầu ùa vào trường, đôi chim sâu lích rích. Sao đỏ giang tay, hít một hơi thật sau, quay ra bên tôi:
- Buổi sáng ở trường thật tuyệt ck nhỉ.
Tôi khẽ gật đầu. mỉm cười nhẹ nhàng. Tôi thò tay vào trong balo lôi ra một bông hồng đỏ thắm, bọc cẩn thận với cái dây ruy băng hồng. Vì có bông hồng này, mà tôi nâng niu cái balo của tôi như là có bom, chỉ sợ bông hồng gãy mất. Tôi nhẹ đưa ra trước mặt sao đỏ:
- Chúc ngày 8- 3 vui vẻ.
Sao đỏ quay ra, oa một tiếng rồi cầm lấy bông hồng, hít một hơi sâu.
- Thơm quá, cảm ơn ck yêu nhé. hì hì
- Uk, nhưng chả lẽ cảm ơn không sao vk… Tôi bắt đầu đòi hỏi.
Thế còn muốn gì, à uk, cũng phải có cái đáp lễ chứ nhỉ. Sao đỏ lục lục một chút trong cái túi màu hồng của hắn, rồi lôi ra một cái hoa khô, ép trong trang vở, để trong cái túi bóng kính xinh xinh.
- Này, đây là cái gọi là đền ơn. Tự tay người ta làm đấy.
Thế rồi hắn tung tăng cầm bông hồng chạy vào lớp. Tôi nhìn bông hoa khô, nó được ép từ hoa phượng, với vài lá cỏ thì phải, khô quắt. Chắc ép từ lâu lắm.
Tôi cất hoa khô của sao đỏ tặng vào trong một ngăn riêng của balo, nâng niu nó như sợ nó gãy. Tôi đẩy cửa bước vào lớp, về chỗ ngồi, nhìn qua cửa sổ, tận hưởng nốt cái cảm giác trong lành của buổi sáng.
Cuối cùng thì 4 tiết học cũng trôi qua, tiết sinh hoạt. Chúng tôi tổ chức ngày lễ cho chị em. Bọn con trai làm đủ trò, ngồi nghĩ lại, sao nhớ thế, nhớ lắm… tới phần tặng quà, bọn con gái được bốc thăm chọn người lên tặng quà cho các nữ chúa. Lớp tôi có 11 thằng con trai, mà có 23 đứa con gái, nên tỉ lệ sẽ là 1 – 2, và thằng nào may mắn thì nhận được 3. Chúng tôi mỗi người tự chuẩn bị 2 món quà, còn một món lẻ thì cùng làm. Nên hầu như bọn con gái mong chờ mình vào cái món quà lẻ đấy, vì nó được gói to như cái nồi cơm điện.
Phần bốc thăm hồi hộp, lũ con trai ngồi dưới thi nhau ước, thầm mong người mà chúng nó để ý thì sẽ được lên tặng, vì thế mà không khí sôi nổi hẳn lên. Mỗi một lần 3 đứa con gái lên, bốc lấy một con số bí ẩn trong hòm, còn lũ con trai chúng tôi, thì dán số ở ngực. Tới lượt nhỏ lớp trưởng, nó cũng bẽn lẽn đi lên chỗ bục chọn người tặng, trước con mắt sung sướng của bọn con trai ở lớp, nó lại nhìn rôi, nháy mắt
- 04, bạn nào mang áo số 04.
Tiếng thằng dẫn chương trình hét to hết thảy. Nó số 01, nên hét to với tâm trạng là đúng rồi, tôi thở dài một hơi, không phải là mình. thằng bạn ngồi gần tôi số 04, nó đi lên với cái vẻ mặt hăm hở. Tôi không chịu thua, quay lên nhìn con nhỏ lớp trưởng, thấy nó có vẻ thất vọng, tôi cũng đoán được ra vài phần… nó thích tôi. Giống như cái cách mà đứa tổ trưởng tổ tôi, một con bé có thân hình ngoại cỡ, nhưng tốt bụng, và nói chung là rất dễ gần. Hôm đó, tôi đang ngồi học bài sử, thì nó quay xuống, tay chống cằm vẻ mặt nghiêm trọng:
- Mày. Dạo này mày với lớp trưởng sao đấy.
- Làm gì có gì mà sao đấy, vừa là bạn, vừa là đồng nghiệp, thỉnh thoảng trao đổi với nhau về tình hình công tác thôi mà.
- Thế mà tao lại thấy khác, tao thấy nó để ý đến mày.
Lúc đó tôi cũng không tin lắm. Chỉ bảo con bé tổ trưởng: toàn nói linh tinh , thế là nó bảo: đồ ngốc, đếch biết gì , rồi nó quay lên, cũng chả thèm nói gì nữa. Tôi cũng cho qua, không quan tâm lắm., vì tôi có sao đỏ rồi.
Vậy mà giờ đây, cô bạn lớp trưởng của tôi nhìn tôi với vẻ mặt không hài lòng lắm. Chả có nhẽ, tôi suy luận đúng. Sau đó, chúng tôi ăn liên hoan bánh kẹo và cắt bánh ga to. Gọi là cắt bánh, chứ thực ra, là nghịch bánh. Chúng nó cầm bánh gato chạy đuổi nhau, bôi đầy mặt nhau. Tôi cũng tham gia trò này mới một lòng nhiệt tình hiếm thấy, tôi là kẻ đầu tiên quết kem lên mặt chúng nó. Tôi cũng muốn thử xem, tình cảm của cô bạn lớp trưởng với tôi có thật không. Tôi không trêu gì nhỏ, chỉ bôi kem vào mấy đứa khác, thế nhưng, không ngoài dự đoán của tôi, nhỏ lớp trưởng lao vào cuộc chiến, hô hào bọn con gái đuổi theo tôi. Chúng tôi đuổi nhau ầm ĩ cả dãy nhà tầng 3, và tôi, cũng dính không ít bánh kem lên người.
Hết giờ, vừa mệt, vừa bẩn. Tôi đi theo mấy đứa ra vòi rửa mặt, rửa cả tóc nữa, sao đỏ của tôi về trước rồi. Lúc hắn về tôi còn cố tình đuổi theo định bôi kem vào mặt hắn, mà hắn hết lên, chạy lùi lùi, tay dứ dứ nắm đấm, hét toáng lên:
- Này, không chơi bẩn, vk không thích, này này… không chơi đâu nhé.
Thế rồi, hắn lấy chính bông hoa tôi tặng ra làm vũ khí, bắt đầu khua khoắng loạn xạ, tôi càng đuổi nhanh hơn, tới cuối hành lang thì hắn chui tọt vào nhà vệ sinh nữ, thế là hết đuổi. Trường tôi mỗi dãy nhà có một phòng vệ sinh riêng, mọi hôm thì vẫn thích, vì tiện hôm nay thì thấy gét.
Tôi đang rửa tay, vục cả đống nước mát lên mặt, kem dính dính, khó chịu kinh người. Tôi đang cố lau, mắt nhòa nhòa, chả nhìn thấy gì. Đang xoa xoa mặt thì nghe thấy giọng con nhỏ lớp trưởng:
- Này ông tướng, lấy khăn của tôi mà lau mặt.
Tôi nhìn lên, thấy nhỏ lớp trưởng đang đưa cho tôi cái khăn mùi xoa của nhỏ, tôi cảm ơn, cầm lấy lau, dễ chịu. mát mát, có mùi hương con gái, dễ chịu. Tôi đưa trả nhỏ cái khăn, nói cảm ơn một tiếng.
- Cần gì mà phải cảm ơn, P vui là được rồi.
Câu nói đầy ẩn ý, tôi ngạc nhiên, còn chưa kịp nói gì, thì nhỏ lớp trưởng … đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, cầm lấy tay tôi. Rất nhẹ.
Trong hoàn cảnh như thế này, nếu là một thằng nào đó trong lớp tôi, nếu tôi không hê có tình cảm với nhỏ sao đỏ , thì có lẽ tôi đã gật đầu, tôi đã đồng ý, ước mơ của nhiều thằng con trai.. nhỏ lớp trưởng đã công khai…
- Tớ không cần nói, thì P cũng biết tình cảm của tớ dành cho P có đúng không.
Nhỏ lớp trưởng nhìn vào mắt tôi, nhẹ nhàng hỏi, tôi thấy bàn tay nhỏ hơi run run, tôi yên lặng, tôi nhớ lại, hình bóng sao đỏ , lúc này, hình bóng của nhỏ đã chiếm trọn trái tim của tôi
- Tớ biết chứ. Tôi bắt đầu, cái cách mà T quan tâm tới tớ, cách mà T nhìn tớ, tớ đã đoán biết ra vài phần.
Tôi chẳng suy nghĩ gì mà trả lời ngay tức khắc, Nhỏ ngước mắt lên, đôi mắt như muốn nói:
- Tớ muốn bày tỏ suy nghĩ của mình cho P…
Chẳng biết trả lời ra sao nữa, nếu nói thằng ra là tôi đã yêu nhỏ sao đỏ mất rồi, thì có lẽ sự thực quá phũ phàng, tôi đã nhìn thấy, bộ mặt của thằng A, thằng bạn thân tôi, sau khi chứng kiến cú shock tinh thần khi nhỏ sao đỏ từ chối. Nếu nói ra ngay bây giờ, tôi sợ nhỏ lớp trưởng sẽ như thằng A bạn tôi.
- T để tớ suy nghĩ nhé, tớ sẽ trả lời sau khi suy nghĩ kĩ.
Tôi chỉ biết làm vậy để kéo dài thời gian, cho cái đầu nóng của nhỏ lớp trưởng dịu bớt. Đi về nhà, cất cặp sách, chiều nay, khi đi đá bóng, tôi sẽ hỏi ý thằng T và thằng A xem cách từ chối khéo như thế nào.
Ra sân bóng, tôi gặp hai thằng nó đang chơi bóng ma với lũ trẻ con, chắc đang chờ mấy ông lớn đi làm về…
- Ê, 2 thằng lol, ra tao bảo cái này.
Chúng nó nhìn thấy tôi, bỏ chơi với lũ trẻ, chạy ra, 3 thằng ngồi bệt xuống sân. Lâu rồi tôi không đá bóng, nhớ cái cảm giác ngứa ngứa của cỏ.
- Có chuyện gì. Thằng A trả lời gọn lỏn.
- Ờ, có chuyện, tao nhờ chúng mày tư vấn.
- Nói xe nào. Thằng T giục.
- Tao bị tỏ tình…
- Cả 2 thằng đều bật dậy, nhìn tôi như thằng ngoài hành tinh, rồi chúng nó ôm bụng, cười phá lên:
- Đéo nghe nhầm đấy chứ, mày có tự tưởng tượng ra không đấy, bé sao đỏ tỏ tình với mày á
- đéo phải là sao đỏ. Tôi bực mình, bọn này chưa nghe đã nhảy chồm chồm lên.
- Thế là con nào. Chúng nó bắt đầu mang bộ mặt nghiêm túc.
- Là cái T, lớp trưởng lớp tao.
2 thằng chúng nó nhìn nhau, không cười, mà tỏ ra nghiêm nghị. Thằng T nói:
- chậc chậc, con nhỏ đó ngon mà mày
- Mày ok luôn đê, đợi cái gì nữa hả, hãm. Thằng A thêm vào.
- Mẹ, hỏi chúng mày bằng không cả, chúng mày thừa biết tình cảm của tao với sao đỏ như thế nào mà, lại còn xui dại tao à.
- Bọn tao đùa thôi, nhưng chuyện này thực sự khó. Tao thì nói yêu cái, H nhận lời ngay, còn thằng A thì vừa thất bại, nói chung, bọn ta đâu có kinh nghiệm gì trong chuyện này mà khuyên với bảo. thằng T lạnh lùng nói.
Còn thằng A không nói gì, nó đang bứt từng sợi cỏ, suy nghĩ…
- Ừ, thôi được rồi. để tao tự nghĩ cách vậy. Ra đá bóng thôi, ngứa ngáy chân tay quá…
Thế là chúng tôi chạy ra sân bóng. Tôi tạm xếp chuyện của T lại, chuyện này cần suy nghĩ thật kĩ, chứ không thể trả lời cho xong được…
Chap 11
Xem ra, nghe lời khuyên của hai ông bạn thân cũng không có ích lợi gì. Tôi về nhà, nằm ngẩn ngơ suy nghĩ, chả lẽ lại bảo huỵch toẹt ra là không hề có tình cảm gì với nhỏ lớp trưởng. Vậy thì cũng không hay cho lắm, nó sẽ gây ra sự tổn thương cho nhỏ lớp trưởng mất. Tôi đắn đo, suy nghĩ một lúc, cuối cùng, tôi nhấc máy lên:
- Alo, béo à, tao đây.
Tôi gọi điện cho nhỏ tổ trưởng của tôi. Nó trả lời:
- Ừ, tao đây, có chuyện gì thế mày.
Tôi cũng đắn đo lắm, nhưng cuối cùng, quyết định kể cho nhỏ nghe vụ việc xảy ra lúc sáng, sau khi nghe, nó suy nghĩ hồi lâu. Tôi hỏi nó:
- Giờ tao phải làm gì mày, mày là con gái, cho tao lời khuyên dễ hơn.
- Ừ, tao nghĩ chuyện này khó, nhưng mà mày không có tình cảm với nó, thì tốt nhất là không lên nhận lời. Hãy nói thẳng suy nghĩ của mình ra, còn phần đằng sau, để tao lo. Tao với nó chơi thân với nhau, nên ít nhiều, tao cũng có thể giúp nó vơi đi phần nào.
Tôi cũng quyết định, chỉ có như thế, mới có thể cứu vãn tình hình lúc này, tôi còn sao đỏ nữa. Cuộc nói chuyện giữa tôi và cô bạn lớp trưởng diễn ra không quá căng thẳng như tôi nghĩ, sau khi tôi nói ra, người tôi yêu là sao đỏ, thì nhỏ lớp trưởng cũng không nói năng gì hết. Nhỏ lặng im.. sau đó một hồi lâu:
- Ừ, thì ra là V, vậy là tớ biết rồi, nhìn biểu hiện của hai người thì cũng đoán ra được vài phần. Nhưng yên tâm đi (nhỏ bắt đầu cao giọng) , dù sao ông cũng là người bạn mà tôi quý nhất, vì thế, để tôi giúp ông một tay.
Tôi giật mình, không hiểu ý tứ trong câu nói đó:
- Hì hì, thì tôi nhận tư vấn cho ông đủ mọi tình huống xảy ra trong quá trình tấn công nhỏ sao đỏ chứ còn gì nữa.
À, thế thì phải cảm ơn bà nhiều… Tôi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra mọi chuyện không quá phức tạp như tôi nghĩ, nhiều khi trút hết lòng mình ra, thì mọi chuyện sẽ dễ được giải quyết. Sau đó, chúng tôi nói chuyện một lúc, dần dần thì mọi thứ lại trở lên bình thường. Sau khi tắt máy, tôi lại nhớ tới sao đỏ của tôi, chả biết làm gì, tôi lại nhắn tin:
- Alo, vk iu đâu rồi
- À à, vk đây, tự nhiên từ chiều đến giờ cảm ck ạ, đau đầu quá.
- Đã uống thuốc gì chưa, cảm anh nào à, chết thật thôi
- Cảm anh nào thì đã tốt, cảm anh trời ý, đang nhức hết cả đầu. Lại cái giọng giận dỗi.
- Uk, thế thì uống thuốc rồi ngủ đi…
- Không, lại hát ru đi, đau đầu thế này càng khó ngủ hơn ý.
- Chẹp, làm bảo mẫu cho vk mệt thật đấy.
- Kệ người ta, ai bảo thích cơ.
Thế là tôi lại hát ru cho hắn ngủ, bao lần rồi, như thế…
Thời gian trôi qua thật mau, tình cảm của chúng tôi cũng tăng lên từng ngày, từng chùm hoa phượng vĩ bắt đầu nở, mùa hè, mùa thi… có một hôm, giữa trưa hè nắng nóng, tôi với sao đỏ ngồi dưới gốc cây phượng già, sao đỏ bỗng hỏi tôi:
- ck ơi, sắp 12 rồi.
- ừ, năm cuối cấp rồi vk ạ. Mà sắp nghỉ hè rồi, một tháng không được gặp vk, buồn lắm.
- Ơ hay, nhà thì gần, mà mình cũng đi học hè chứ có nghỉ đâu mà không gặp nhau, Nhớ thì lên nhà vk mà gặp.
- Mà lâu lâu, toàn ck hát cho vk nghe, chả bao giờ thấy vk hát cả.
- Uk, vk không thích hát, giọng như vịt thế này mà hát à.
- haizz, thì ra tôi lấy nhầm phải một con vịt. Tôi thở dài trêu lại:
- Này, có muốn ăn đấm không.
Thế rồi, chẳng chờ tôi trả lời, hắn đấm tôi bùm bụp. Đau lắm… nhưng mà thấy hắn cười, tôi lại thấy, hắn xinh… tôi yêu nụ cười ấy.
Kì nghỉ hè trôi qua, chúng tôi lại đến trường, vậy là tôi đã là một thằng học sinh lớp 12, năm cuối cấp, năm chia li.
Sáng tới trường, tôi phì cười, thằng A thì đen thui, khỉ thật, nó đi biển, phơi nắng, nó còn khoe tôi mấy cái vết như cái chén ở lưng. Thằng T thì béo trắng, nó vẫn thế, giữ da còn hơn cả đàn bà, đi đâu mà không có áo dài tay thì nó nhất định ở nhà.
- Chào 2 thằng lol, nghỉ hè xong mà lớn thế, vòng eo tăng đều gớm nhỉ.
- Thằng bệnh, mày cũng không hơn gì bọn tao đâu. Mà V đâu rồi, không phải hôm nào chúng mày cũng dính lấy nhau ư.
- Dính cái gì, sáng giờ đã thấy đâu đâu. Còn em H của mày đâu rồi.
- Đang làm gì trên lớp ấy, sáng nay kêu tao đi sớm mà.. thằng T đủng đỉnh trả lời.
Suốt buổi chào cờ, tôi không thấy sao đỏ , tôi ngồi, nhìn hết lượt từ trên xuống dưới, nhìn lớp bên đấy không biết bao nhiêu lần, nhưng tôi không thấy sao đỏ của tôi. Tôi chắc mẩm, hay lại ngủ quên mất rồi…
Rút điện thoại ra gọi, chả liên lạc được, thuê bao rồi.
Đang cất điện thoại đi, thì bỗng thấy cái K sang bên lớp tôi (K là bạn thân của sao đỏ)
- P à, cái V nhờ tớ đưa cho P cái thư này.
Tôi nhìn lại, khó hiểu, tôi thấy mắt cái K buồn buồn. Có biến gì chăng, tôi mở thư ra, là thư của sao đỏ :
- Ck iu à, vk đây. Lúc ck đọc được thư này, thì vk đang ở một nơi, cách xa ck, xa lắm lắm ý.. vk không muốn xa ck đâu, nhớ ck lắm, nhớ mỗi sáng được ck đèo đi học, được ck hát ru mỗi tối, được cùng trêu đùa với nhau. Vk sẽ giữ lấy nó, giữ lấy kỉ niệm của chúng mình. Tạm biệt ck, người tốt nhất với vk trên thế giới này… đừng trách vk vì không nói gì với ck nhé, vk không muốn thấy ck buồn đâu, hãy cứ vui cười nhé, nếu có duyên, chúng mình sẽ gặp lại.
P/S: vk để lại cái K cho ck chăm sóc, hãy cố gắng làm tròn bổn phận với nó, nếu không. lúc nào gặp...