cùng với ba ánh mắt long lanh… bằng cái gật đầu vững vàng. Bóng được đưa về cho thủ môn đội bạn, tâm trí tôi vẫn cho rằng đấy là do lỗi kỹ thuật mà thôi chứ đâu có biết rằng chuyện gì đã xảy ra với cái chân phải của mình sau khi bị chấn thương ở vòng đấu bảng đâu. Chỉ có bốn người con gái đoán được có chuyện gì xảy ra với người con trai ấy, họ bắt đầu lo lắng, một nỗi lo không bờ bến… trận đấu vẫn tiếp tục, khuôn mặt của người con trai dần đổi sắc, lần lượt các cú sút đều đi ra ngoài sân và lệch với khung thành rất xa, không bị như thế thì trái bóng đi với lực cực thấp có thể nói như một đường chuyền ngắn.
- Đệt, bị cái gì vậy nè – Tôi lấy tay đập vào đôi chân đang mệt mỏi cực kỳ.
Trong hiệp thi đấu đầu tiên, người hoạt động năng nổ nhất trong 23 người trên sân không ai khác chính là tôi, chạy từ đầu sân đến cuối sân để cướp bóng, tìm lại một thứ gì đó tự tin cho mình, đó chính là một cú sút đi thẳng vào khung thành chứ không cần vào lưới nhưng tất cả chìm vào hư vô.
Hiệp thi đấu đầu tiên kết thúc với tỉ số 0-0, đội bạn không thể nào dốc bóng đến được khung thành đội tôi, chỉ có những cú sút từ xa nhưng vẫn không làm khó được thủ môn Hùng đang vững chắc ở cầu môn. 11 cầu thủ chạy lại nơi ban huấn luyện…
- Em sao thế Tâm ? – Thầy Khánh hỏi nhẹ nhàng, không giấu được vẻ ưu tư.
- Hộc… em cũng.. hộc không biết nữa – Tôi chóng tay vào hông mà thở.
- Nó sút như bắn chim ấy.
- Sáng ông ăn xôi gà à.
- Ông sút còn thua tôi nữa. – bà Kim đùa vui nhưng tôi thấy tự ái làm sao.
- … – Hình như cả bọn biết đều đó nên im lặng, bà Kim gục mặt xuống như một đứa trẻ làm chuyện có lỗi.
Tôi không trách gì cả, chỉ trách bản thân của mình, con bé My cũng im lặng luôn không còn tinh nghịch nhí nha nhí nhố như mọi khi, trên khuôn mặt có nỗi buồn, có đều gì đấy rất muốn nói. Bạch Yến cũng chỉ mỉm cười nhẹ khi tôi xoay người qua nhìn em, Diễm Trúc thì lấy cho tôi chai nước suối. Hôm nay Trúc mặc một chiếc áo phông với quần Jean sẫm màu, tóc đuôi gà, nhìn xinh xắn lắm, năm người con gái ấy mang một vẻ đẹp riêng, mỗi người mỗi nét không hơn kém nhau là mấy. Thấy nhẹ nhõm trong người lắm nhưng vẫn có một nỗi lo trong người, tôi chẳng hiểu hôm bị cái đếch gì mà sút toàn đi chếch xa khung thành không thế này.
- Hiệp 2, dồn toàn bộ sức tấn công, Tâm hỗ trợ chuyền bóng cho các bạn nhé. – Thầy đưa ra kế hoạch cho đội.
- Dạ – Tiếng dạ đồng thanh.
Tôi không nói gì cả vì biết rằng mình không thể nào sút trừ khi có bàn thắng vào lưới đội bạn, càng nghĩ càng thấy khó hiểu, tại sao những đường chuyền bóng rất chuẩn xác nhưng sút thì tệ đến thế… Hiệp hai bắt đầu trong bầu trời vẫn âm u không nắng cũng không mưa..
- Hoét – Tiếng còi của trọng tài.
Đội bạn chuyền bóng từ từ một cách chậm rãi chứ không dồn dập tấn công như chúng tôi, chắc là cầm chân đợi đến phút cuối mới tấn công đều đó chứng tỏ sức lực của họ rất tốt. Thằng Dương không mất quá nhiều thời gian để cắt đường chuyền của đội bạn, nó có bóng trong chân nhưng hàng phòng ngự vững chắc đang đợi nó nên không ngu mà dẫn bóng tiếp, bóng được chuyền qua người đồng đội mà nó tin tưởng nhất, đó là tôi.
Tôi bắt bóng gọn nhẹ, dốc bóng đâm thẳng vào trung lộ thu hút hàng phòng ngự của đối phương để hai cánh có được khoảng trống. Đúng như tôi đoán, có hai cầu thủ chạy đến án ngữ tôi không cho dẫn bóng tiếp tục, tôi còn đang dốc bóng chạy nên được đà thực hiện cú xỏ kim qua cầu thủ đội bạn theo kiểu bắt chéo cả hai người cho nhanh gọn nhưng không ngờ…
- Đệt – Tôi dừng hẳn lại ngay sao khi chạy chéo qua cầu thủ thứ 1 để đón bóng nhưng chẳng thấy bóng đâu cả.
Tôi quay người lại thì thấy cầu thủ đội bạn đang dẫn bóng chạy về phía trước rồi.
- Hôm nay sao vậy nè trời. – Tôi tức kinh khủng, đến cái kỹ thuật mà tập từ khi còn nhỏ đến giờ mà vẫn thực hiện không được trong trận đấu hôm nay, kỹ thuật zizac của tôi hiếm khi không thành công lắm vì rằng nó đòi hỏi phải quan sát thật kỹ chân kèm với phán đoán phản xạ của đối phương, hai đều đấy phải nói là tôi rất vững vàng.
Cầu thủ đội bạn không dẫn được cho xa vì hàng tiền vệ đang đợi cắt bóng nhanh gọn để tung bóng lên cho hàng tiền đạo.
- TÂM – Tiếng hét của thằng Mạnh.
Tôi thấy nó treo bóng bổng qua cánh trái liền chạy theo nhận lấy bóng, khống chế bóng không mất thêm một giây phút nào nữa, tôi quyết định sút thât thật là mạnh để xem đường đi của nó như thế nào nhưng…
- Đây không phải là trận đấu của riêng mầy Tâm à, còn thầy, bạn mầy nữa. Dừng lại mau – Tâm trí khống chế tôi.
Cái chân phải đã cong lên…
- Víu – Cái chân đã không nghe lời của tôi tý nào cả.
Bóng vẫn đi chếch xa khung thành nhưng nó tìm đúng địa điểm của thằng Dương đang cấm chốt ở khu vực nguy hiểm đội bạn, nó nhảy lên đón bóng bằng ngực. Bóng không văng ra xa lắm, có hai hậu vệ chạy đến phá bóng nhưng thằng Dương nhanh chân với người sút bóng…
- Víu.
Thủ môn nhảy bổ nhào lên phá bóng, cú nhảy phá bóng rất đẹp làm cho nhiều người phải nín thở, không khí phải lặng im để chờ đợi kết quả và cuối cùng…
- Hoét – Tiếng còi của trọng tài vang lên.
Và…
- Bốp – Tiếng vỗ tay um sùm.
- Hay.
- Đẹp quá.
- 10A3 vô địch.
- …
Bọn nó chạy đến ăn mừng, tôi cũng bước đến nhưng vẻ mặt không được vui cho lắm, đành tạm gác qua mọi chuyện cuốn theo buổi sáng u ám như thế này…
Tóm tắt trận đấu : Trận đấu về sau đội tôi tập trung phòng ngự nên không có gì gay cấn, đội bạn tạo được rất nhiều cơ hội nhưng không qua được những cầu thủ có kỹ thuật cứng bên chúng tôi. Một kết quả làm cho nhiều người trên sân cảm thấy nhạt nhẽo vì ai cũng mong trời một cơn mưa bàn thắng do đội tôi trút lên đội bạn, ai cũng nói rất nhiều về phong độ hôm nay của tôi, đến ngay cả bản thân của chính mình cũng chẳng hiểu thế nào. Trên đường về tôi lại về một mình… Cái ngày hôm đó, bầu trời khá u ám giống như đang ưu phiền một nỗi niềm gì đấy, con đường cũng vắng hẳn đáng lẽ sau khi trận đấu kết thúc người ta sẽ nhiều hơn nhưng mọi chuyện nó ngược lại… Đến ngã tư Lý Tự Trọng…
- RẦM.
Chap 126:
Tôi chỉ biết rằng lúc mình rằng đến ngã tư Lý Tự Trọng thì bên phải có một chiếc xe chạy cực nhanh đến, chẳng thể nào thắng cho kịp và có một lực đẩy vào chiếc xe và người tôi cực mạnh, đến lúc đấy toàn thân ê ẩm một cảm giác đau nhói cả thân người rồi chìm vào bất tỉnh… (Đoạn dưới đây dựa vào nhật ký của những người có mặt trong câu chuyện nên xác suất để cho nó chính xác là không thể nào hoàn toàn, cũng có những chi tiết được thêm vào nhưng không làm lệch hướng câu chuyện, ngôi kể cũng sẽ được thay đổi).
Trong ánh nắng lẻ loi của một ngày đầy u ám, một tin như khủng khiếp ập đến tai của ngôi nhà đang ấm áp hạnh phúc đón cái têt vui vẻ và ấm no. Họ tất bật chạy đến bệnh viện để xem người con trai của mình như thế nào, những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của người mẹ, người bố thì lo lắng khi nhìn thấy hiện trường của vụ tai nạn chỉ cầu mong cho đứa con quý tử bình yên. Hai người anh thì cứ bồn chồn khắp cảm người, có một điều gì đó khó nói lắm, luôn hướng về đứa em mà hằng ngày được coi là số đào hoa hơn mình. Đi theo cùng bốn người trong gia đình của nạn nhân đang nằm trong bệnh viện có một người con gái xinh đẹp. Khuôn mặt hằng ngày của người con gái ấy luôn tươi tắn chẳng khác nào một đoá hoa đang nở rộ nhưng bây giờ thay vào đấy là một nỗi lo không thể diễn tả được, chỉ muốn đi nhanh thật nhanh đến căn phòng ấy.
Người con trai đấy đang hôn mê bất tỉnh, cái bộ đồ số 12 te tua tơi tả còn hơn gì nữa, nhìn thê thảm lấy, máu me dính tùm lum từ chân đến tóc, các bác sĩ đang làm việc hết công suất của mình vì biết người đang nằm ở đấy là con của một người bạn thân của mình từ thuở nhỏ.
Một cảnh tượng đáng thương thật, một tai nạn giao thông chẳng ai muốn nó xảy ra. Nạn nhân là một cậu con trai chạy xe đạp bị một ngày đàn ông chạy xe máy tông thẳng vào, người đàn ông ấy đang trong tình trạng say rượu, vừa té xuống đất do cú tông cực mạnh thì cậu bị một chiếc xe đạp rướn vào phần chân. Người dân xung quanh vụ tai nạn nhìn thấy mà đau nhói cho đứa bé ấy, khuôn mặt lê bếch máu me, thân người bủn rủn, họ rất lo lắng…
Căn phòng đầy mùi cồn nồng nặc, bác sĩ nhìn nhau mà bó tay, khuôn mặt ai cũng nghiêm nghị rất ra vẻ ngầu, các y tá thì chạy đôn chạy đáo giống như một ca phẩu thuật sắp diễn ra. Những mũi tiêm thuốc được đưa vào, những mũi kéo khâu vá lại…sao một hồi bó tay đến bó chân, đầu vì người con trai này bị chấn thương xương khá là nặng chứ chẳng đùa. Những người đứng ở ngoài cứ không yên, họ cứ đi tới đi lui mong là bác sĩ bước ra để hỏi thăm tình hình sức khoẻ của người con trai đang làm rối loạn tâm trí của họ. Người con trai đấy chắc có giấc ngủ ngon sau một cú té trời giáng xuống…
Người con gái xinh đẹp với nụ cười nhẹ nhàng dập tắt ấy lấy cái điện thoại ra, gọi điện cho một người nào đấy, giọng nói có vẻ rất mệt mỏi… à thì ra cũng điện cho một người con gái nữa… người con gái đấy có nụ cười ngọt ngào với vẻ đẹp quyến rũ không ai khác chính là Bạch Yến. Bạch Yến đang chuẩn bị ra về do đi uống cà phê với người chị ở xa tịt đường Lý Tự Trọng kia, cô gái xinh đẹp đấy khá hoảng hồn người. Lúc chạy xe qua ngã tư cô gái ấy thấy cảnh tượng cảnh sát giao thông đang làm việc, người dân thì đông đúc sao sự cố tai nạn ấy, bỗng nhiên trong người có một thứ gì đó bất an và lạnh toát cả mồ hôi lên… có phải đây là thần giao cách cảm không… có trời mà biết. Bạch Yến đang nấu cơm trong tâm trạng khó hiểu thì nhận được cú điện thoại, trong lòng lại càng bất an :
- Yến phải không ? – Giọng nói nhẹ nhàng rất nhỏ đủ biết một người đang mệt mỏi.
- Ừ, mình đây có gì không bạn ? – Một thứ gì đó hối thúc Bạch Yến.
- Tâm…bị tai nạn giao thông đang nằm ở bệnh viện. – Lời như không muốn nói.
- … – Chân tay bủn rủn, cô gái ấy buông chiếc điện thoại xuống đặt trên chiếc bàn ăn.
Đôi bàn chân như không vững vàng đứng tiếp trên sàn nhà nữa, Bạch Yến vịn thật chắc vào chiếc bàn ăn, đôi mắt long lanh của người con gái đấy đang đượm những giọt nước cũng đầy tinh khiết mặn mà chuẩn bị rơi xuống. Đầu óc bấn loạn cả lên, không ngờ cô gái ấy mới có đi khỏi căn nhà ấy chưa đầy một ngày thì người con trai thân thiết nhất đối với cô lại xảy ra chuyện chẳng lành. Những giọt nước mắt đấy đáng lẽ là rơi xuống đôi gò má xinh đẹp kia nhưng nó chảy ngược vào trong, vị mặn của những giọ nước tinh khiết ấy thấm vào trong trái tim đang loạn xạ nhịp đập vì lo lắng. Cô gái ấy bình tỉnh cầm chiếc điện thoại lên gọi cho người cậu của mình, người cậu đang ngủ trưa nhưng thấy cháu của mình điện cũng lật đật nghe điện thoại và chẳng ngờ rằng đứa cháu, em gái nói một câu rất phũ phàng : “ Có 5 phút để anh qua nhà em… cụp… tút…tút “
- Cái gì vậy nè trời. – Anh Tùng gãi đầu khó hiểu.
Anh Tùng có bao giờ thấy đứa em gái mình như thế đâu, nhanh chóng chạy lên phòng mặt ngay cái áo vào không để mất thêm một giây nào, ai chứ hai người con gái mà anh sợ nhất đó là Bạch Yến và người vợ thân yêu của mình.
5 phút là 5 phút, nếu qua trễ chắc kỳ này ăn bơ của Bạch Yến chắc luôn, anh quá hiểu đứa cháu, em gái thân yêu của mình mà.
Mở cổng ra, để chìa khoá vào và nhấn ga chạy thật nhanh nhất có thể đến nhà đứa cháu yêu quý của mình, vừa chạy hối hả đến thì thấy nó đã đứng trước cổng với bộ dạng bất thần chờ đợi.
- Sao thế em ? – Anh Tùng nhanh chóng chạy ra mở cửa.
- Trễ 3 phút nhé. – Bạch Yến dùng ánh mắt lạnh lùng lượm người cậu của mình.
- Ặc, kẹt xe em ơi !. – anh Tùng toát mồ hôi.
- Thôi, đưa em đến bệnh viện ngay. – Bạch Yến có vẻ hối hả.
- Ừ. – anh Tùng chỉ biết tuân lệnh nhanh chóng mở cửa xe.
Trên chiếc xe đang lao vụt về phía bệnh viện ấy…
- Anh quen ai ở bệnh viện không ?
- Có nhiều là đằng khác.
- Điện cho họ đi.
- Trời, chi vậy ? em còn chưa nói lý do đến bệnh viện làm gì mà ? – anh Tùng đang run rẩy trước cái tính tiểu thư của em gái mình, cái tính đấy cực cực kỳ hiếm gặp ở người con gái ấy.
Nếu anh Tùng nhớ không lầm thì tính tiểu thư của Bạch Yến chỉ xảy ra một lần duy nhất từ trước đến nay trong 16 năm, đây là lần thứ hai.
- Tâm bị tai nạn xe ở ngã tư Lý Tự Trọng, bây giờ đang nằm trong bệnh viện anh à.
– Giọng Bạch Yến cũng rưng rưng không nén nổi được cảm xúc của con người mình.
- Kéttttttttt – Tiếng thắng xe gấp.
- TRỜI, giờ em mới nói – anh Tùng muốn nhảy lên.
- … – Bạch Yến im lặng.
- Đợi anh tý. – Anh Tùng bước xuống xe, đóng kính cửa lại bước ra ngoài lấy chiếc điện thoại để gọi cho ai đó.
Những giọt nước mắt của người con gái ấy cứ tuông trào ra nhưng cuối cùng lại chảy ngược vào trong thâm tâm… thật khó hiểu.
10 phút sau tại bệnh viện…
Trước căn phòng đặc biệt nằm trên lầu 3 của bệnh viện, nơi mà nhiều bác sĩ đang tập trung ở phòng 126, nơi mà rất nhiều người từ học sinh cho đến người lớn đang đứng ngồi không yên ở nhà, người ta nhìn vào cứ tưởng ngỡ một vị quan chức nào đang bị gì đấy trong căn phòng ấy, màu áo những chiến sĩ công an, sự hiện diện của đội ngũ bác sĩ, giám đốc bệnh viện cũng chạy xuống…
30 phút sau…
- Sao mà lâu thế – thằng Chung bực bội dậm chân.
- Không ra nói gì hết cả. – bà Quỳnh nóng lòng.
- Chẳng biết hắn sao nữa. – Khuôn mặt xú xị của nhỏ Trân.
- Từ từ mà mấy bạn. – Diễm Trúc lên tiếng trấn an họ.
Khuôn mặt ai cũng không che giấu được nỗi lo lắng, ai cũng muốn chạy vào trong cái căn phòng lâu lắc ấy, không biết người con trai trong đấy có sao không mà lâu đến như thế, một cảm giác bất an ập đến.
Mẹ của người con trai đấy thì cứ thấp thỏm nhìn ra con đường xa vời vợi kia, lòng luôn hướng về người con trai… Như chấp đôi tay lạnh giá của mình mà cầu nguyện… Bạch Yến đang rối bời với tâm trạng lo âu… Bạch Mai thì cứ vài giây lại chạy đến hỏi vị giám đốc bệnh viện, trưởng khoa… mấy người bạn cùng hai đứa anh đứng ngồi chẳng yên vì muốn biết được điều gì xảy trong căn phòng ấy nhưng tất cả đều hướng đến một cái gì đó tốt đẹp sẽ xảy ra, họ hy vọng không giống trong những bộ phim.
30 phút sau…
- Cạch – Tiếng mở cửa.
Các bác sĩ bước ra cùng các cô y tá đẩy xe thuốc… không có cảnh tượng quấn quít, khóc om sòm…
- Chúng tôi đã bó tay… – Một vị bác sĩ đứng nói.
- Đệch . – thằng Tùng thốt lên.
- Ông đùa à – Thằng Chung bước đến.
- Mẹ kiếp, ở trong đấy cả tiếng bước ra nói 5 chữ đấy, muốn ăn đấm à. – Máu khùng cả thằng Hùng.
-Thôi nào các cháu. – Người bố đang còn rất bình tỉnh.
- … – Mấy người con gái thì ôm nhau mà khóc (Đệt cụ cái lão bác sĩ ^^!)
Bạch Yến ngã người vào cái cột ấy, đôi bàn tay lạnh giá chấp vào nhau ; Như, Diễm Trúc, rơi những giọt nước mắt ; Bạch Mai như không tin vào những đều đấy.
- Hết phương án hả anh – anh Tùng cũng mất một phần nào khí thái phong độ của mình.
- Trời, mọi người chưa đợi tôi nói hết. – Bác sĩ phì cười.
Mọi người dừng hẳn đưa ánh mắt nhìn người đang “ nổi tiếng “ :
- Ý là chúng tôi đã bó tay… – Chưa kịp nói vế sau thì đám bạn hổ báo của tôi..
- Bó cái đầu ông, bác sĩ mà thế à – thằng Khôi cũng nóng máu.
- Nghỉ về hưu đi. – thằng Dương đá vào bức tường.
- Các cháu bình tỉnh đi, ý của chú là bó tay, bó chân, bó các vết thương cho cậu con trai đấy rồi. – Bác Sĩ nói như sợ đám cờ hó cướp lời (Cụ tổ ông không phải ông đang trêu người ta sao).
- Đệch – thằng Đức định bay vào nhưng…
- Thế nói quách ra đi . – thằng Kiệt cũng bực lắm rồi.
- Bác cho cháu hỏi tình trạng của cậu ấy ạ. – Bạch Yến nhẹ nhàng bước đến thưa, lúc đó mấy thằng con trai mới im lặng hẳn.
Bố mẹ tôi cùng với mấy người lớn hình như muốn để cho những đứa trẻ này làm chủ tình hình.
- Do cú va chạm rất mạnh và tiếp xúc với mặt đường nên cậu ta bị gãy xương ở chân phải, có hiện tượng trật khớp chân trái, tay phải phải bị dập hết cả bàn, vùng đầu bị lủng nhưng không ảnh hưởng đến phần mềm đó là một may mắn… – Bác sĩ liệt kê ra một 1 bản dài oặn ặc.
- Trời ! – Ai cũng thốt lên một cách bi thảm
Mọi người ùa vào trong nhìn người con trai ấy đang mê man trong giấc của của thuốc… (Xả phim ^^ !)…
Buổi tối hôm đấy, mẹ của cậu con trai ấy về nhà tắm gửi, Như ở lại đấy một mình…
- Cậu có nghe tớ nói không ? nhìn cậu mà..hix.. – Những giọt nước mắt trên đôi hàng mi rơi xuống.
- Đừng có sao nhé. Tớ có nhiều điều muốn nói với cậu lắm, ngốc à tớ yêu cậu. – Lời thầm kính bấy lâu nay của Như.
Phải chi lúc đấy tôi tỉnh dậy nghe được lời yêu thầm kính của người con gái ấy thì hay biết bao nhiêu…
Khoảng 15 phút sao là 21h47’, còn khoảng 30 phút nữa mẹ của cậu con trai ấy vào…
- Cạch – Tiếng mở cửa.
Như quay mặt lại nhìn từ phía xa xăm cánh cửa, đó cũng là một người con gái xinh đẹp mang vẻ đẹp tinh khôi chẳng hơn kém nhau mấy.
- Cậu ấy tỉnh chưa ? – Bạch Mai hỏi.
- Chưa. – Như gọn gàng đáp.
- Bạn ăn gì chưa, mình có đem cháo đến nè. – Bạch Mai để cháo lên bàn.
- Thôi mình không ăn đâu.
- Ừ.
- …
- …
- …
- … – Không khí im lặng.
- Bạn yêu Tâm phải không ? – Đột nhiên Như hỏi.
- Phải. – Nhanh chóng trả lời mà không cần suy nghĩ.
Ở 1 nơi nào đó…
- Tỉnh dậy đi con trai à, có tuồng hay để xem rồi kia… hầy dà..
Căn phòng đang trở nên lạnh lẽo, người con trai đang được bao phủ bởi lớp vãi trắng như một người bị ướp xác đang mê man giấc ngủ, hai người con gái xinh đẹp ngồi cạnh nhau…
Chap 127:
Tôi cứ nằm ngủ một cách đầy mê man và ngon lành đâu có biết chuyện gì xảy ra đâu. Không khí bỗng chùn xuống sao khi Bạch Mai trả lời câu hỏi ấy của Như, Như có chút ngạc nhiên vì em cứ nghĩ rằng Bạch Mai sẽ có phương án lựa chọn một là trả lời không, hai sẽ đôi co nhưng có ngờ rằng câu trả lời lại nhanh chóng và dứt khoát thế đâu. Không lẽ nào Bạch Mai đã đoán trước sẽ có chuyện này xảy ra chăng? Đó là điều chẳng ai biết, Như đang chơi một ván bài lật ngửa hết sức nguy hiểm…
- … – Hai đôi mắt long lanh nhìn nhau.
- Thôi, mình về. – Bạch Mai đứng dậy.
- Ừ – Một câu trả lời gỏn gọn.
Chắc có lẻ cả hai hiểu rằng ý của đối phương,..
Tối đêm đó Bạch Yến không...