* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Rượt Đuổi với Tuổi Thơ Full Chap

như pho tượng, chẳng biết làm gì chỉ đợi hành động của tôi mà thôi. Tôi kéo hai người họ vào hai bờ vai của mình.
- Cậu… – Giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào của Bạch Yến.
- Này… – Giọng nói nhẹ nhàng vương vấn của Như.
- Kà,..Kà…ợ..kà… tả hữu hộ vệ của ta…ợ… bảo vệ trẫm… kà..kà – Tôi giữ chặt lấy họ, kéo cho nằm vào bờ vai luôn, không biết lúc đó mình có khôn quá không nhỉ.
- … – Không khí tĩnh lặng chỉ còn tiếng cười của tôi.
Mùi hương hoa thuần khiết của Bạch Yến và Như lan toả khắp cái lỗ mũi của tôi, nó như một liều thuốc đánh thức giấc một kẻ đang mê man. Bỗng nhiên trong đầu tôi loé sáng một ý chí và biết được tý tý đều mình làm không tốt.
- Kà..kà… hai nàng hộ tống trẫm nào. – Tôi buông hai người họ ra.
Trên con đường đêm khuya hôm ấy thật lạnh lẽo và tĩnh lặng, còn 3 người đang bước đi một người con trai đang say khướt, hai người con gái với vẻ mặt kiều diễm đang rối bời trong một đóng suy nghĩ của mình. Thật khó hiểu, yêu là gì chứ, hai người con gái ấy đã biết yêu là cái gì đâu, từ nhỏ đến bấy giờ chưa một lần để ý đến người con trai nào chứ đừng nói yêu nhưng từ khi gặp người con trai đang say. “ Một người con trai rất đỗi bình thường như bao người con trai khác, không có gì đặc biệt cả. Bao người khác có làm cho trái tim trong con người này phải loạn nhịp đập đâu nhưng người con trai này lại làm được.. “ một chuyện chưa từng có. Cả tá người theo đuổi những người con gái xinh đẹp như họ nhưng lần này lại họ phải theo đuổi một người con trai mà lúc trước chẳng ai thèm để ý… đến lúc người con trai ấy được để ý thì rất nhiều.. có lẽ số phận… có lẽ ông trời thích trêu con người ta…
Lang thang trên con đường tôi cứ cười khì khì, lâu lâu nói ra những câu làm cho hai người con gái ấy phải giật mình. Có lẽ tôi thật sự rất say, hết quản lý được trí óc và lời nói của mình rồi…
Về đến nhà gần 2 giờ sáng… ( chapter này sử dụng nhật ký là nhiều chứ bây giờ chẳng còn nhớ gì cả @@ ).
Tôi được đưa lên phòng, Như và Bạch Yến chăm sóc rất chu đáo chỉ có việc là không thay bộ đồ ra cho tôi thôi, còn nhiêu làm tất tần tật. Để lên giường, cho uống trà chanh chua ơi là chua, đắp mền, lau mặt,… rồi hai người họ mới trở về căn phòng của mình để ngủ… Tôi thì khò…khò mấy đời rồi.. công nhận say rồi ngủ ngon thật.
Ở một nơi nào đó…
- Ấy cha chả thằng này ngon, hơi bị ranh tỵ nhé… thôi từ từ con ạ,.. gái đẹp bu nhiều chưa chắc là sướng… thôi ta ngủ đây… – Ông trời nhìn xuống trần gian nơi có một sự việc xảy ra..
Sáng hôm sau…
- Khò… khò – Tôi vẫn còn ngủ.
Bạch Yến mở cửa ra ( lúc đó tầm 6 giờ ), nhìn thấy cảnh tượng tôi nằm dưới đất, gối, chăn mỗi thứ một nơi, em phì cười nhẹ rồi đóng cửa bước ra ngoài… Một lát sau cũng một người con gái xinh đẹp bước vào, không ai khác là Như, em cũng mỉm cười rồi bước ra… Khoảng 5 phút sau có một người con gái bước vào… cũng phì cười rồi đóng cửa lại bước ra, đó không ai khác chính là mẫu thân của tôi.
Tầm 10 giờ sáng tôi mới tỉnh hồn thức dậy..
- Uầy… – Tôi sờ lên cái đầu đang nhức nhói
Cố gắng mở con mắt ra, dụi dụi thấy được một tý ánh sáng len lỏi qua tấm rèm cửa của cửa số, thấy, hình như đã trưa lắm rồi, chẳng thấy ông mặt trời đâu cả. Tôi đâu có quan tâm mấy cái thứ chuyện ấy làm gì, mệt mỏi lắm, ê ẩm cả người. Không biết từ tối qua đến giờ tôi lọt giường hết bao nhiêu lần nữa, khổ hết chỗ nữa. Cố gắng gượng người ngồi dậy…
- Hây dà…lúc tối uống nhiều quá – Tôi còn nhớ đến chuyện lúc tối.
Bám vào tường, chiếc bàn học, tôi đi vào trong nhà tắm để vệ sinh cá nhân lấy lại tinh thần của một ngày mới… của một ngày không biết đầy u ám hay giống như những thứ ánh sáng len lỏi vừa lúc mở mắt ra đây…
Làm những công việc ấy xong, tôi bước xuống nhà bếp, một trong những lịch trình đã được thiết lập sẵn… Căn nhà vào thời gian ấy chỉ có ba người ỏ nhà, tôi, Bạch Yến, Như. Một không gian tĩnh lặng khi tôi bước xuống bếp, đâu đó có mùi thơm của hương vị thức ăn lan toả trong khắp căn nhà. Tôi vừa bước vào nhà bếp đã thấy hai dáng người con gái mảnh mai đang xào xào, nấu nấu đồ ăn… một cảnh tượng hiếp thấy từ khi hai người họ cãi nhau nẩy lửa.
- Hây dà. – Tôi gãi đầu một cách khó hiểu
Hình như họ không biết sự hiện diện của tôi, tôi nhẹ nhàng bước đến cái ghế đã kéo ra, ngồi vào đấy, xem hai người họ đang làm gì đấy. Nhìn họ vừa làm vừa giúp đỡ nhau, tôi nghĩ rằng chắc có lẽ hai người con gái ấy đã huề nhau rồi, thật khó hiểu đúng không.
- E..hèm – Tôi rằng giọng.
- Ngồi thêm tý nữa đi hả lên tiếng luôn, thức ăn trưa sắp chính rồi ạ – Giọng nói dịu dàng của Như.
- Hihi – Bạch Yến quay mặt lại che miệng cười khúc khích trong rất dễ thương và đáng yêu.
- ÔI CÁI ĐỆCH. – Tôi thốt thầm trong bụng.
Mới sáng sớm đã như thế rồi…
Chap 123:
- Người ta mới thức đã bị chọc rồi. – Tôi làm ra vẻ giận dỗi mà nói.
- Thôi được rồi ông cụ non, đừng làm thế. – Như bĩu môi.
- Thấy ghê – Bạch Yến nhỏn nhẻn miệng cười nói.
- Có gì ăn không?
- Có – Hai người họ cùng đáp.
Trong người tự nhiên thấy sợ, sợ cái tình huống hôm trước sẽ xảy ra cũng trong nhà bếp này. Hai người họ cãi nhau về thức ăn và bắt buộc tôi phải ăn cái thứ mà họ nấu, tự nhiên không muốn ăn nãy, thấy lạnh lạnh người làm sao ấy. Quan sát tình hình cho thật kỹ để mà còn chạy kịp, chứ bị tra tấn như hôm trước chắc có lẽ tôi chịu không nổi nữa vì cái đầu đang nhức nhói.
- Nè, cậu ăn đi.
- … – Bạch Yến chi mỉm cười để tô súp xuống thôi.
Hai người họ mỗi người lần lượt đem ra một món ăn, chẳng mấy chốc trên bàn đầy những món. Thức ăn tuy đơn giản nhưng nhìn vào đẹp mắt, đúng là con gái đa tài có khác, những thứ bình thường có thể biến thành những thứ xa hoa không ai dám mơ đến, đá có thể biến thành vàng,…
- Woa… – Tôi trầm trồ khen.
- Ăn đi nhìn gì nữa. – Như tủm tỉm cười.
- Nè, cậu ăn đi – Bạch Yến bới cho tôi một chén cơm.
Tôi cầm lấy chén cơm rồi mỉm cười nhẹ, sau đó đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người họ, những thứ hoài nghi về một trận chiến tiếp tục xảy ra vẫn còn đâu đó. Tình thế đang im ấm, lạ một cách vô cùng.
- Ăn đi cậu – Bạch Yến ngả đầu sang một bên trả lời ánh mắt nghi vấn của tôi.
- Nhìn gì, ăn đi – Như thì vẫn thế.
- À, ừ – Tôi mừng vội lấy đôi đũa quơ cơm ăn ngay chứ chẳng đợi gì thêm.
Tuy cái bụng còn no nước do chầu nhậu lúc tối nhưng ăn được rất nhiều. Hai mỹ nhân ngồi kế bên, thức ăn thì ngon khỏi cần bàn tuy nó đơn giản, dù cái bụng có no gấp mấy lần thì ăn vẫn thấy ngon, đó là điều hiển nhiên.
- Nhức đầu mà ăn ngon quá nhỉ? – Bạch Yến lại nghiêng đầu.
- Hả – Tôi bất ngờ.
- Uống bia nhiều gây tình trạng nhức đầu là điều dễ hiểu mà cậu. Hihi – Em nói xong rồi tủm tỉm cười.
- À, ừ.
- Mất trí luôn đi – Mấy ngày nay Như cứ thích sóc tôi lắm vậy.
- Ơ – Tôi ngừng ăn mà hả họng ra.
- Nghỉ ăn đúng không, dẹp à. – Như dọn dẹp.
Thế là có một buổi sáng đầy tò mò và thắc mắc.
Khoảng 1 tiếng 30 phút sau… tức là ở cái lớp đầy cờ hó của tôi.
- É, thằng chó vào rồi kìa. – thằng Chung chưa gì đã chửi tôi rồi.
- Mẹ bà, mấy năm rồi học chung toàn với cá sấu, năm nay may mắn được học chung với 3 hot girl mà thằng chó Tâm nó cướp gần hết rồi. – Thằng Tùng nói lớn cho tôi nghe.
- Cũng có ngày. – thằng Hùng hậm hực.
- Đệch mợ cuộc đời. – thằng Đức lắc đầu.
- Ê, mấy thằng chó, bố mới vào mà mấy con sủa kinh thế, im ngay nhé. – Tôi vừa nói vừa cười với bọn nó.
- Mầy biết tin gì chưa. – thằng Dương đánh vào vai tôi.
- Tin gì. – Tôi ném cặp xuống lại hội.
- Đi với gái riết rồi ngu ra. – thằng Khôi chặc lưỡi.
- Ế, bỏ tao ra… – Kết quả của 1 thằng chửi tôi.
- Lấy mà làm răn đe hình phạt nhé. – Tôi nghiến răng kèo kẹo.
Bạch Yến và Như cũng không chịu được cảnh nhộn nhịp và nói chuyện hơi tục tiểu của bọn này nên cùng những “ mỹ nhân “ lớp 10A3 chạy xuống căn-tin, trong lớp đa phần là những thằng đực rựa, thế cho dễ chuyện.
- Chuyện gì thế. – Tôi hỏi bọn nó.
- Ngày mai đá rồi con ạ. – thằng Khôi trả lời.
- Ừ, rồi sao?
- Chân cẳng mầy thế nào? – thằng Sang lên tiếng.
- Có sao đâu. – Tôi tỏ ra bình thường.
- Ờ, thế thì tốt – thằng Dương thở phào nhẹ nhõm.
- Mà đá với ai thế? – Tôi tò mò đối thủ.
- 10A7. – thằng Đức đáp
- Đệch, lại là lớp của mấy thằng chó. – Tôi có một cảm giác gì đó lạnh lạnh cả người, chẳng hiểu tại sao nhưng tinh thần vẫn còn vững vàng lắm.
- Thì sao? – thằng Dương nhếch môi.
- Đá vòng loại trực tiếp nhé con trai.
- Nghe đâu mình nằm ở bảng B, toàn những đội mạnh không à.
- Xoắn gì bọn mầy ơi, chơi thôi.
- … – Bọn nó bàn tán ì xèo về chiến thuật, phương án tác chiến, phân tích đội hình đội bạn đến khi trống trường ngân hồi vang lên.
Giải tán về vị trí bắt đầu một ngày học, hôm nay tôi có tinh thần nên đưa tay phát biểu hoài, kiến thức dễ tiếp thu. Mấy đứa trong lớp làm đủ kiểu, nó bảo hôm nay tôi có chuyện gì vui, được mấy người đẹp chăm sóc, thần thánh nhập vào người,… ôi thôi đủ kiểu bàn tán trên trời dưới đất. Mấy thầy cô cũng ngạc nhiên với đứa học trò này của mình nữa, tôi quyết tâm ở học kỳ này phải đạt được thành tích vững chắc, lấy lại phong độ của mình.
- Quyết tâm, quyết tâm – Tôi cười mãn nguyện trong lòng.
Giờ ra chơi tiết tư trong ánh sáng chiều tà len lỏi qua những hàng phượng vĩ ở săn trường…
- Hôm nay làm gì mà học kinh thế thằng chó. – thằng Tùng cặp cổ tôi.
- Hê hê, anh mầy học giỏi đó giờ, bây giờ bọn bây mới biết à. – Tôi quẹt lỗ mũi.
- Tổ cha mầy – thằng Đức cặp cổ đánh tôi.
- Tía nhà mầy, tuần sau tổ tao trực vệ sinh rồi. – thằng Sang cũng tham gia.
- Này… huỳnh… giỏi – thằng Hùng trâu tham chiến.
- …
Mấy thằng nó đè tôi ra làm đủ thứ chuyện trên đời, đủ các màn tra tấn bá đạo của học sinh, mệt mỏi kinh khủng, một tý nữa là bia bọt, thức ăn ngon đều đi ra ngoài hết rồi, công nhận võ công của tôi ngày càng cao chứ chẳng đùa.
Vẫn là trình độ chém gió chặt cây của đám bạn tôi trong giờ ra chơi, náo nhiệt kinh khủng, hàng tá học sinh từ mấy dãy hành lang, mấy trăm phòng học nói vang dội. Tôi thích nhất là đứng trên lầu ngắm nhìn những anh chị đang tập nằm bắn súng quốc phòng, mấy thằng cờ hó không khác gì.
- Núi đẹp quá chà bây ơi. – thằng Hùng chặc lưỡi.
- Vẫn còn nhỏ so với hot girl lớp mình. – thằng Sang đưa ánh mắt về bên kia.
- Núi đâu, bọn mầy khùng à? – Tôi vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
- Quá chà, thằng Đức rớt mắt rồi. – thằng Tùng trêu.
- … – Thằng Đức vẫn không cảm xúc.
- Cái bọn khùng. – Tôi quát lên chẳng hiểu bọn nó nói cái đệt gì, chỉ sau này mới biết bọn nó ngắm gì mà thôi @@, lúc đó ngu thật chứ chẳng đùa.
Học sinh có người giỏi kinh khủng, đủ mọi thứ chuyện từ học hành cho đến ăn chơi phát tán, mọi thứ trên đời đều biết hết

đến cả người lón những vị cao niên dám chừng còn chưa biết. Học sinh thông minh đến thế đấy. Nhưng cũng có khi ngu ngốc, ngu ngốc ở đây là một sự khờ dại, đầy trong sáng và đáng yêu ở cái tuổi học trò. Người ta yêu quý người học sinh ở cái tính chất đấy và hầu như sự khờ dại một cách trong sáng tươi đẹp ấy chiếm nhiều hơn sự thông minh.
Trong suốt tiết học ấy tôi vẫn là khuôn mặt nổi trội nhất của ngày, những câu hỏi khó cũng giải quyết sạch đẹp, nhận được ánh mắt và những câu khen ngợi của thầy cô khó tính nhất ( tôi chỉ muốn kể lại chứ thật không có chủ ý nêu cao bản thân ), thấy trong lòng cũng vui.
- Không phải học sinh không học giỏi được mà chỉ tại học sinh không chịu giỏi – Câu nói của giáo viên dạy địa dành cho tôi.
Bấy giờ nó như một triết lý được cái bộ não thu nhận rất nhanh và tôi lấy nó làm phương châm học tập của mình. Đúng như thế, chỉ sợ việc mình không muốn làm chứ chẳng việc gì mình làm không được cả, ngay cả trong việc học.
Cuối cùng buổi học nổi trội hơn cả ba nhân vật thông minh của lớp cũng kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm, cả lớp ồn ào bàn tán về nhân vật nổi bật ngày hôm nay.
- Ghê mậy – thằng Sang nhẹ nhàng khen.
- Ăn nhầm gì à – thằng Chung đưa ánh mắt khó hiểu.
- …
- Hôm nay chắc là não hoạt động, mọi ngày nó chết cứng đơ ấy mà, chuyện bình thường. – bà Trân không chọt thằng Sang cũng chọt tôi.
- … – Bạch Yến đưa ánh mắt long lanh nhưng đầy nét băng sương tuyết giá cho bà Trân.
- Bênh nhau kìa. – bà Huyền mỉm cười mãn nguyện.
- À há, người ta là vậy mà – Kiều Oanh nháy mắt với bà Kim.
Khuôn mặt của Bạch Yến lúc này ửng đỏ hồng lên, một tình huống hiếm gặp ở người con gái ấy. Mọi khi dù có trêu ghẹo đến bao nhiêu thì vẫn giữ được khuôn mặt sương băng tuyết ngọc của mình nhưng ngày hôm nay lại đổi sang trạng thái ửng đỏ hồng, biểu hiện của sự ngại ngùng.
- Hehe, Yến đỏ mặt rồi kìa – thằng Đức chỉ tay vào mặt Bạch Yến rồi nhảy lên cười.
- Trúng tim rồi. – Bà Nguyệt phán.
- Quả là đúng như giang hồ đồn – thằng Hùng chặc lưỡi truyền thống.
- … – Những khẩu “ pháo “ đã chờ sẵn, chỉ có việc nổ súng mà thôi. Tội nghiệp cho người con gái xinh đẹp ấy, thông minh sắc xảo nhưng đôi khi cũng có ngày như hôm nay.
- Thôi, các bạn ở lại chơi vui nhé, mình với Yến phải đi đây rồi. – Như mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói. Lúc này em đã xoá bỏ vẻ mặt lạnh lùng khi ở trong lớp. Trở nên niềm nở hơn và từ đây những anh chàng trai trong trường để ý em nhiều hơn, bị tấn công dồn dập.
- Chào mấy bạn – Bạch Yến mỉm cười rồi lẻo đẻo đi theo Như.
Hai người con gái xinh đẹp bước những bước đi thanh thoát để lại vô vàng tiếc nối của mấy thằng con trai lớp tôi.
- Khè khè – bọn nó quay sang tôi nhìn mãn nguyện.
- Ước gì được như anh ấy. – thằng Khôi ước.
- Anh ấy có bạn gái là hot girl, vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi. – thằng Chung đưa tay về phía thôi.
- Thôi đi mấy tía, đi đâu đây? – Tôi đổi sang vấn đề.
Nãy giờ chỉ có một người im lặng, mỉm cười… không ai khác đó là Bạch Mai. Hai người con gái xinh đẹp trong bộ tam đã bước đi vậy người còn lại nổi trội về sắc đẹp trong đám là em, em giữ được vẻ quý phái, quyến rũ và dễ thương của mình.
- Đi hội chợ chơi đi. – Bà Kiều Oanh đề ra ý kiến.
- Được đấy. – thằng Đức luôn duyệt ý kiến Kiều Oanh đưa ra.
- Hội chợ ở đâu? – Tôi vẫn ngây thơ.
- Trời, ở biển ấy. Hôm qua rủ ông đi mà ông say quá. – Bà Huyền vỗ trán.
- Thôi đi đi, ý kiến nhiều quá – thằng Tùng nóng vội.
Bọn tôi chạy ngay vào nhà gửi xe lấy ngựa chiến ra mà đi, cái thời đấy đi học toàn xe đạp với nhau nên vui lắm, người này đèo người kia chở tung tăng trên đường, màu trắng tinh khôi đầy cả đường ra, đẹp đẽ làm sao. Và…
- Thanh Mai ai chở? – Bọn nó đưa mắt nhìn nhau khi xe đã đầy chỉ còn…
- Tâm kìa. – bà Trân chỉ qua cái yên xe tôi.
- Lên đi cậu. – Bạch Mai định nói gì đấy, chắc là kiếm đường rút lui nhưng đã không kịp với tôi.
- Hihi. – Em nở nụ cười nhẹ nhàng.
Thế là số phận lại đẩy đưa cho tôi nữa rồi chứ không phải tôi giành giật gì nhé, nó tự có đấy..
Trên con đường trải đầy nhựa, những hàng cây đung đưa theo cơn gió mùa tết sắp đến, lạnh buốt nhưng cũng rất ấm lòng trong không khí nhộn nhịp. Tuy là chỉ mới 17 giờ 30 chiều thôi nhưng đã có những ánh đèn sáng trong mấy căn nhà đan xen nhau giữa hai bên lộ lớn, những đứa trẻ với khuôn mặt khả ái trên tay bố mẹ, nũng nịu rất dễ thương. Tôi thích cái nhịp sống lúc bấy giờ, vừa không hối hả nhưng đầy bình yên,…
- Số mầy. – Thằng Đức lắc đầu.
- Phải chịu – bà Kiều Oanh ngồi sao lưng thằng Đức có vẻ mãn nguyện lắm.
- Thôi đi, chạy xe đi, cứ ở đó mà – Tôi đánh lạc chủ đề.
- Nhìn Đức với Oanh vui quá hỉ? – Bạch Mai nghiêng đầu trêu ghẹo với giọng nói dễ thương chết người.
Tôi thừa cơ hội…
- Ấy chà, bọn mầy xem, thằng Đức chở con nhỏ Kiều Oanh mà cười tủm tỉm hoài nè.
- Ừa, nhìn đáng yêu quá, hihi -Bạch Mai tham gia rồi.
- Uầy, hạnh phúc quá. – bà Huyền nháy mắt với Kiều Oanh đang đỏ mặt.
- Bọn này – thằng Đức đỏ mặt lên cả rồi.
- … – “ Pháo “ bắt đầu “ nã “.
Tôi thấy mãn nguyện, cho bỏ cái tật dám trêu ghẹo ta đây, cho biết cái mùi vị cay đắng uất ức đến thế nào,..
- Khà khà – Tôi cười thành tiếng.
Bọn học sinh nghịch ngợm này trêu đùa với nhau rộn rã cả con đường, mọi người ai đi ngang cũng phải chú ý, riết rồi nổi tiếng ghê… Có một cảm giác vui rất nhiều, người con gái sau lưng tôi cũng nở những nụ cười ngọt ngào say đắm tâm hồn con người…
Chap 124:
- Hây dà, đến nơi rồi. – Tôi dựng xe ở chỗ gửi khi người con gái ấy đã bước xuống.
- Lớn quá mậy. – thằng Đức trầm trồ.
- Mới biết là có hội chợ về đấy. – Bọn con gái nhí nha nhí nhố lên, bắt đầu là bà Kim.
- Ừ, vào thôi.
- Let’s go – Câu nói ra quân quen thuộc.
- Because forever let’s go, hihi – Giọng nói trêu đùa ngọt ngào của Bạch Mai.
- Câu nói huyền thoại. – thằng Chung vỗ vai tôi.
- Khà Khà, thiên tài anh văn – Đám bạn vỗ vai nhau mà cười với câu nói đầy bất hủ của tôi cho đến tận ngày hôm nay.
Tôi chỉ biết lủi thủi bước vào cánh cổng “ thiên đường “, sự ồn ào náo nhiệt hiện rõ ra, những gian hàng kéo dài nhìn mà phát chóng mặt, con người ta như kiến ấy, dù lúc ấy bầu trời mới sụp tối mà thôi.
- ĐÔNG QUÁ – Bà Quỳnh nói như hét nhưng nghe cũng không rõ
Tiếng nói li chi lít chít, dòng người đi qua lại. Bọn nó chia ra từng nhóm mà đi chơi với nhau, nói chung thích đi với ai thì đi với người đó. Tôi chôn chân đứng đấy chứ chẳng biết đi đâu, một bên đầy gian hàng đồ chơi của trẻ em, một dãy là đầy trò chơi, còn bên kia là hàng hoá, hoa kiểng,… rất nhiều sự lựa chọn.
- Cậu, đi qua đây chơi trò chơi nè! – Giọng nói ngọt ngào bên lỗ tai trái kèm theo hương hoa dễ chịu.
- … – Tôi xoay mặt qua, đó là Bạch Mai, chỉ còn tôi và em thôi.
Tôi gật đầu nhẹ, hai đứa di chuyển như rùa bò về phía dãy trò chơi. Theo cặp mắt quan sát của tôi, khu vực này đông người nhất, gần cả chục trò nhưng ở đâu cũng đầy con người ta hết, không khí đang dần cạn kiệt bởi sự đông đúc. Tôi nắm tay người con gái ấy, cố gắng lấy một khe hở nào để chen vào, trò chơi tôi lựa chọn hơi bạo lực tý nhưng xác suất để có phần thưởng rất cao, đó là chọi lon bia.
- Cậu chọi nhé! – Tôi kề sát lỗ tai em mà nói vì chỉ có cách đấy mới nghe được thôi.
- Thôi! Cậu...

<< 1 ... 80 81 82 83 84 ... 100 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status