* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Rượt Đuổi với Tuổi Thơ Full Chap

người ta nữa thì đã mất hết hoài khí rồi- Câu nói không sai tý tỵ ty nào của thằng Sang.
- Im lặng mà bước đi chứ đừng như lũ chó đang sũa ngoài kia – Tôi ngoái đầu về phía lớp 10C5 đang chỉ trỏ.
Bọn nó nói gì cứ nói, bên tôi cứ tiếp tục đi, dám chắc rằng đám bạn không hành động ngu ngốc nếu như chưa có sự chấp thuận một trăm phần trăm của cả nhóm. Một đường đi đầy cực khổ. Đến căn tin chúng tôi tìm cái bàn ở gốc cây cho nó mát ngồi, bọn nó tiếp tục bàn tán đủ thứ chuyện, đặc biệt là vụ Bạch Yến bị người ta cản chân, bọn nó cũng hỏi tôi có sử dụng phương án nào dể trả thù nhưng chỉ nhận được một cái lắc đầu.Công nhận đám bạn tôi càng ngày càng hung hăng rõ ra nhưng dù gì bọn nó vẫn còn nghe lời cái thằng bình tỉnh ứng xử đúng luật nhất chính là tôi. Tôi thì luôn như thế, suy nghĩ trước tất cả những gì khi hành động vì lẽ rằng khi hành động thì không thể nào rút lại được, con trai phải quyết đoán như thế. Nhưng một khi đã có máu khùng, nóng trỗi dậy thì làm cái gì cũng chẳng suy nghĩ, cái này sau này sẽ hại cái thân của tôi.Ngồi uống nước được một tý thì tiếng trống trường vang lên, chúng tôi bước lên phòng học, lần này không đi qua khu lầu 10C nữa mà đi đường dưới lầu 10B. Dù gì ở dưới đó chẳng có xích mích với ai nên đi không sợ cái gì cả.
Những tiết học nhanh chóng trôi qua với những con chữ rằn ri của tôi trên quyển tập, ai cũng bảo sau này đi làm bác sĩ chắc luôn, chữ viết đã chuẩn thế rồi còn gì. Tiết thứ 5 là chào cờ, nó sẽ trôi qua đẹp đẽ nếu không có một chuyện…
- Má – Thằng Hùng bực bội cầm cái ghế lại.
- Gì thế ? – Tôi thấy vẻ mặt không được tốt lành của nó.
- Ăn ớt hả mầy, nhăn kinh thế – thằng Chung cũng châm chọt.
- Tao nghĩ nó mới ngửi mông của ai, người ta không cho nên cái mặt như thế – Thằng Đức đưa ra trường hợp không thể bá đạo hơn.
- Đệch – Tôi khâm phục cái tài suy đoán thần thánh của đám bạn mình.
- Im hết đi, bọn nào ấy, chặn đường tao, không cho lấy ghế.- Nó ngồi xuống rồi kể.
- Đệch, bọn nào thế, dám ăn hiếp anh Hùng nhà mình – Tôi cười đùa vui vẻ vì nghĩ rằng đám nào thấy nó giống xăng pha nhớt nên chọc ghẹo.
- Mẹ, men về một tý ai ăn hiếp mầy chứ- Thằng Khôi có cùng ý nghĩ.
- Như đàn bàn ấy – thằng Sang cũng thế.
- Thôi bỏ đi, tội nói, chào cờ kìa.
Tiết chào cờ ngồi nghe ba láp ba sàm từ tứ phía chứ có nghe được tiếng của thầy hiệu trưởng đâu, có một khối 10 mà như thế, tôi nghĩ đến cái cảnh 3 khối hợp mặt thì chắc con hơn cái chợ, liền nghĩ đến cái ngày 20- 11. Chào cờ chủ yếu tổng kết tuần học vừa rồi, đề ra phương án tuần học tiếp theo nên cũng ít người nghe, chủ yếu thầy nói gì nói, học sinh làm gì thì làm. Tôi cũng nằm trong số đó khi chỉ ngồi nói về chuyện thằng Hùng. Nó kể đi kể lại vói giọng đầy bực tức, khi bị một bọn nào đó cứ án ngữ không cho đi, mặt thì hung hăng, nó bảo không quen với bọn này với lại chẳng có thù có oán với ai cả.Bọn tôi cũng khuyên nó bỏ qua, nếu có lần sau sẽ can thiệp vào. Đám bọn tôi với những đứa con gái với vẻ mặt vui tươi bước ra nhà xe…
- Đệch, xe tao bẻ bánh rồi – thằng Tùng lên tiếng.
- Hế hế, cho mầy dẫn bộ đã luôn này – Tôi ghẹo nó.
- Cho chết – bà Trang cũng thế.
Đâu đó…
- Xe tao cũng lủng con mẹ nó rồi – Tiếng yểu xìu của thằng Đức.
- Haha. – Giọng cười của bà Huyền
- Xui thế ông – Bà Trân lên tiếng.
Cả bọn nhốn nha nhốn nháo lên khi toàn bộ những bánh xe của nhóm đều bị lủng, chỉ trừ duy nhất chiếc xe Như chở Bạch Yến là còn nguyên vẹn không bị gi cả, đến ngay xe của Bạch Mai cũng như thế.
- Đệch, thế là sao ? – Tôi nhìn mặt bọn nó.
- Là bị người ta choi xấu đó – Bạch Yến lên tiếng.
- Ai thế nhỉ ?
- Xe trong trường mà ai vào đây ?
- ….
Chúng tôi đưa ánh mắt hoài nghi nhìn nhau rồi…
- Thôi dẫn ra đầu đường vá rồi về, chiều rồi. Mai tính – Tôi đưa ra phương án.
- Ờ, để mai tao tính – thằng Chung nghiến răng kẹo kẹo.
- ….
Cả bọn bước ra về với vẻ mặt hậm hực, bực bội, tôi suy đoán thì không đến mức ngu ngốc không biết đó chính là ai làm, ngoài cái bọn 10C5 với 10A1 thì còn ai vào đây. Bốn đứa con gái lúc chửi Diễm Trúc nếu có trả thù thì chỉ có một mình tôi không đến mức đám bạn chịu chung như thế này.
Buổi tối hôm đó Như và Bạch Yến có vào phòng tôi chơi cũng nhắc đến chuyện lạ thường ấy, hai người con gái ấy cũng nói những câu để thâm dò ý kiến của tôi…
- Cậu biết ai làm không ?- Như mở đầu
- Không cậu ạ. – Tôi trả lời ngay vì biết rằng hai người con gái này rất thông minh.
- Bực he, chơi gì mà xấu quá – Bạch Yến chun mũi lại.
Đã đưa ra cái bẫy, chỉ cần tôi nói một chữ bực là liên tiếp những câu hỏi tra tấn sẽ xuất hiện…
- Hihi, người ta làm gì cứ kệ, đời mà cậu, ai hay được chữ ngờ, chán cũng bỏ thôi.- Tôi thản nhiên đáp.
- Vậy à. – Như xoáy sâu vào con mắt của tôi.
- Ừa. – Tôi đáp lại một cách đầy bình thường không có một chút gọi là nghi vấn.
Hai người con gái xinh đẹp ấy tin ngay không có một chút gì gợi là nghi ngờ….
Trưa hôm sau….
- BỐP – Tôi tán vào mặt.
- AAAA, mẹ mầy, gì thế thằng chó – Thằng Quang bực bội.
- Tao đánh chết mẹ mầy đấy, ghét thì ghét tao, đừng liên quan đến đám bạn của tao. Mầy cũng có bạn đúng không ? đám bạn của mầy sẽ gấp đôi. – Tôi chỉ thẳng vào mặt nó.
- ….Bọn chó bạn của nó cứ ở ngoài sủa chứ chẳng thằng nào dám bước vào nói chuyện với tôi… Nó ôm một nỗi bực bội, không dám phản kháng…
Giờ ra về…
Chap 94:
Giờ ra về đám bọn tôi hẹn nhau đi cùng với nhau, chẳng biết đám bạn của mình có linh cảm gì mà tốt thế nhỉ. Lúc tôi qua gặp thằng Quang rõ ràng là không có ai đi theo với lại không để ai biết mà, công nhận sợ đám bạn này thật.
- Hế hế, có kèo kìa bây – Thằng Tùng nhanh mắt thấy được thằng Quang đứng đợi ngoài cổng.
- Đệch ngay cổng trường luôn à – Tôi không ngờ nó dạng thế.
- Mình khỏi cần kiếm nó thì nó cũng tự kiếm mình – thằng Sang xoắn tay áo lên.
- Mấy ông cứ tươm tớp hà, thích đánh lắm à – bà Trân nhìn cả đám
- Học sinh chứ không phải côn đồ nhé. – Như lườm bọn tôi.
Cả bọn im thin thít chứ có dám nói câu nào đâu, chẳng may thì Như cho ăn bơ thì kinh lắm, ai cũng sợ em cho ăn bơ hết. Tôi là chúa sợ cái đó.
- Các cậu không được đánh nhau, cứ bước ra về tự nhiên – Bạch Yến cũng dùng ánh mắt hình viên đạn mình bọn tôi.
- Đời – thằng Chung ngán ngẩm.
- Lúc trước trọng nam khinh nữ, bây giờ nữ xử nam. – thằng Đức ngao ngán.
- Lấy xe đi mấy ông tướng – bà Quỳnh bực bội lên tiếng.
Từng đó trở về sau không đứa nào dám hó hé, hình như mấy người con gái ấy mang trong mình một quả bom nổ chậm, có thể tung xác bất cứ lúc nào. Chúng tôi thản nhiên đi qua mặt cái lũ ” chó ” đang đứng sủa mà bọn này công nhận cũng hay thật chứ chẳng đùa đâu ạ. Chửi cũng chửi xéo không nói đích danh ra làm cho đám bạn này cảm thấy nhột nhột kinh khủng, tôi định ra mặt vì tức quá,

máu nóng đã dâng trào nhưng ánh mắt của Mai xoáy vào con mắt, ý định bị cắt ngang.
Trên con đường Lý Tự Trọng…
- Mầy tính sao Tâm ?
- Sao là sao, bỏ chứ sao. Tao cũng chán đánh đấm lắm mầy ơi.
- Yếu sinh lý à – Thằng Hùng nói một câu đầy bá đạo.
- Yếu cái đầu cha mầy – Tôi phản kháng ngay.
- Lũ khùng chui vào mùng ngủ đi – Bà Kiều Oanh bực bội.
Thế là trên con đường về đám bọn tôi lại im lặng một cách đáng sợ, có vẻ những người con gái cũng bực dù không biết chuyện gì. Như thì chở Bạch Yến do chân em còn đau, đi một mình chưa được nói chi là đạp xe đạp. Chúng tôi về đến nhà thì đã gần 18 giờ rồi, người mẹ đang chuẩn bị cho mâm cơm gia đình.
Trên mâm cơm gia đình…
- Mời em – Anh hai kéo ghế ra cho Bạch Yến.
- E… hèm – Bố rằng giọng.
- Đệch, mê gái kinh khủng – Tôi nói thầm trong bụng.
- …..
- Ăn đi em. – Anh ba gấp cho Bạch Yến một miếng cá sốt cà.
Đáp lại là những cái lắc đầu ngao ngán của bậc tiền bối và nụ cười đầy khổ sở của Bạch Yến, xinh đẹp làm gì cho nó khổ, cứ bình thường như ta đây chẳng phải tốt hơn sao.
- Hay là Yến qua nhà bác ở luôn đi, cho nó vui – Mẹ tôi mở lời.
- Được đó mẹ – Anh hai nhảy vào ngay lập tức.
- Đúng đó cháu, qua nhà bác ở cho vui – Bố tôi cũng đồng tình với ý kiến này.
Tôi thì không nói gì chỉ ngồi đợi ý kiến của em, tự nhiên trong người có một thứ gì đó mong rằng em sẽ chấp nhận. Em ngồi đắng đo suy nghĩ với ý kiến vừa rồi của mẹ….
- Dạ, để cháu xin phép cậu lại ạ. – Bạch Yến tươi rói trả lời.
- Ừa, bác mong nhận được tin tốt lành từ cháu – Mẹ nói một câu có lẽ không còn đường thoát cho Bạch Yến.
Đến đó tôi biết ngay ý kiến em sẽ chấp nhận. cũng biết em khá thông minh. Nếu em chấp nhận ngay thì cái hình tượng một người thông minh, xinh đẹp sắc sảo ấy sẽ biến mất, câu nói ấy cũng nói lên rằng em đã chấp nhận chỉ còn vấn đề thời gian. Thể hiện được sự thông minh của Bạch Yến. Như ngồi cứ lặng lẽ ăn không nói gì cả, đôi khi nở nụ cười tỏa nắng thôi….
Đêm hôm đó….
- Ngồi ngoài đây làm gì thế ? – Tôi chạy xuống nhà lấy lon 7up chạy đến cầu thang thì thấy Bạch Yến ngồi ngoài sân.
Có lẽ em không nghe thấy dù rằng tôi nói rất lớn, bầu trời có vẻ sáng sủa hơn mọi ngày bằng chứng chính là những vì sao đang sáng tỏa. Tôi mở tủ lạnh lấy hai lon 7up rồi chạy ra chỗ người con gái…. Em có vẻ đang suy nghĩ một thứ gì đó đầy bí ẩn…
- Hù
Theo phản xạ tự nhiên của một người khi bị hù dọa thì giật bắn cả người nhưng Bạch Yến bình tỉnh quay đầu lại đưa ánh mắt long lanh đầy ghê sợ dành cho tôi, người mà sợ hãi lúc đó không phải là em mà chính là bản thân người hù.
- Cái cậu này – Vẻ mặt đã trở lại bình thường.
- Làm gì ghê vậy – Tôi ngồi xuống bên cạnh.
- Hihi, tưởng ai đâu không hà – Em trở lại một người khác khi có tôi bên cạnh, không lạnh giá, không có ít nói.
– Làm một lon đi – Tôi dưa lon 7up lạnh ngắt.
- Trời định bán hàm răng tớ à, giờ này lạnh thế uống 7up nữa – Em tròn xoe mắt.
- Bình thường mà – Tôi trả lời thản nhiên.
- Thế cậu ở nước ngoài được rồi đấy, hihi – Em tủm tỉm cườ.
Những làn gió thổi hương hoa từ mái tóc sang bên tôi, mùi hương ấy nhẹ nhàng như hoa hồng nhưng cũng đầy quý phái, mùi hương ấy chỉ có thể diễn tả rằng rất tinh khiết đặc trưng cho người con gái vào cái tuổi 16. Cứ mỗi lần gần em là tôi lại thích cái bầu không khí xung quanh đó vì lẻ rằng rất dễ chịu và thổi mái, đem lại cho con người một khoảng trời bình yên và kì lạ đến khác người. Mùi hương ấy cứ như là một thứ bùa ngải mê hoặc lòng người ấy.
- Tâm – Bỗng em chợt gọi tên tôi.
- Hả ? – Giật bắn cả người vì có khi nao em gọi tên đâu, ít lắm.
- Hẻm có gì – Em chun mũi lại dễ thương.
- Hừ – Tôi nhe răng đe dọa.
- Thôi, xấu quá ông ơi. Hihi – Em lại trêu tôi.
- Tui xấu vậy đó người ơi, đẹp giống mấy người khổ lắm. – Tôi thản nhiên nói.
- ….
- ….
Bỗng chốc không khí tĩnh lặng hẳn ra, bầu trời thì đen tối mịt, không biết diễn tả như thế nào, những cơn gió cũng biết mất nhường chỗ cho sự im lặng đầy đáng ghét. Tôi chợt quay sang nhìn em…
- Đệch – Tôi giật bắn cả người.
Ánh mắt người con gái ấy nhìn lấy tôi, trong đôi mắt đầy long lanh ấy đang ngấn lệ, có thể tuông trào bất cứ lúc nào. Tự nhiên trong người có một cái gì đó đầy lo sợ hiện hữu, trong cuộc đời của tôi, sợ nhất là nhìn thấy người con gái khóc vì lẽ rằng khi họ khóc mình giống như một thứ đồ bỏ vậy chẳng làm gì được. Tôi đang đối mặt với tình huống đó, đang cận kề, em có thể khóc bất cứ lúc nào.
Ánh mắt long lanh của em chứ đựng những giọt lệ, cái thứ mà mặn mặn tượng trưng cho sự buồn bã của con người…
- Cậu sao thế – Tôi chợt hỏi phá tan không gian im lặng ấy.
- Không gì đâu cậu. – Em quay mặt đi hướng khác.
Tôi cảm thấy có một thứ gì đó đầy hụt hẫng và cũng rất tò mò không biết tại sao người con gái ấy lại có những hành động như thế nữa, chỉ một câu nói chơi thôi mà hàng lệ ấy sắp tuông rơi và biến tôi thành tội nhân thiên cổ. Bỗng em đứng dậy bước những bước đi đầy khập khễnh vào nhà, tôi thì ngồi đấy vò đầu bức tóc một cách bất lực với tình huống vừa rồi. Nhưng cũng đứng dậy nhanh chạy lại người con gái ấy dẫn em đi vào nhà.
- Để tớ dẫn cậu nhé.
Trái tim mách bảo tôi rằng hãy nắm lấy tay em, bàn tay đầy ấm áp và tôi đã làm điều đó. Thoáng có một chút ngạc nhiên của Bạch Yến, đưa ánh mắt long lanh đang còn ngấn lệ ấy những tôi, lần này không có gì rung sợ, tôi nở một nụ cười bình thường, tỏ ra không có vấn đề gì. Có một luồng gì đó đầy ấm áp từ bàn tay em chuyền qua cho tôi, một cảm giác đầy yên lành trong vòng tay của người con gái ấy…
Lên đến phòng…
- Ngủ ngon cậu nhé – Tôi chúc em.
- Cậu cũng thế – Em chịu mở lời nói ngọt ngào.
Về đến phòng tôi lôi tập ngữ văn ra soạn nốt cho xong thì phát hiện ra rằng quyển tập của mình có thêm một dòng đầy xinh đẹp đã viết lên, những nét bút ấy không ai khác của Như, em đã soạn giúp tôi đến tận 2 bài. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, thầm cảm ơn người con gái ấy… luôn âm thầm lặng lẽ….
Trong căn nhà ấy có hai người con gái, họ cùng ngủ chung một phòng và có một điều chung đó chính là không ngủ. Hai người quay mặt ra hai hướng, mỗi người suy nghĩ một thứ nhưng đều liên quan đến người con trai ấy. Người con gái với hương hoa dịu, nhẹ nhàng ấm áp thì đang tự hỏi lại chính bản thân mình, những hình ảnh đấy cứ ám ảnh cô mãi, không rời xa, một sự thật đầy tệ bạc. Người con gái với hương hoa thuần khiết, tao nhã, đầy ngọt ngào và quyến rũ thì đang nhớ lại cái quá khứ, một quá khứ đầy phũ phàng…. Người con trai ấy đang yên giấc ngủ,… một giấc ngủ chuẩn bị cho một ngày đầy khó khăn.
Trưa hôm sau…
- Thôi đi trước vậy, đợi con gái lâu quá. – Tôi quyết định đi học một mình không đợi hai người con gái ấy.
Chẳng biết làm gì mà lâu kinh khủng luôn ấy, chỉ có việc mặc bộ áo dài mà lâu lắc đến thế. Đúng là con gái có khác, tôi thay đồ chưa đến 3 phút ấy. Dẫn xe ra, chạy tung tăng trên con đường quen thuộc, nếu mà trên đường vắng vẻ không có ai thì tôi nhắm mắt lại chạy bằng linh cảm cũng được chứ chẳng đùa, mà không biết nó đến đâu thôi. Một là đến được trường nhờ sự may mắn, hai là bệnh viện chỉnh hình chứ chẳng đùa đâu ợ….
- Chán quá – Tôi ngao ngán khi một mình đạp xe.
Trên con đường ấy vẫn là những hàng cây phượng vĩ với màu xanh quen thuộc kèm với những tòa nhà cất đan xen nhau, những tia nắng vào buổi trưa như muốn thiêu rụi tất cả, tôi thì không có thói quen đội nón. Chẳng biết sao đoạn đường ấy bỗng nhiên vắng tanh người, tôi thấy lạnh lạnh da gà, không diễn tả được, linh cảm báo rằng sẽ có điều không hay xảy ra.
- RẦM – Linh cảm của tôi thật là tốt quá đi đó mà.
- aa – Tôi lăn té bổ nhào xuống đất sau cú đạp.
Chẳng biết ai chơi ác, đạp xe tôi té vào trong lề đường, một cú té trời giáng xuống, cái hông của tôi va chạm xuống cái bậc thành của vệ đường, một cảm giác đau nhói xuất hiện. Khi té tôi nhắm mắt lại chẳng biết gì…
- Chụp nó lại – Một tiếng la lên.
Cố gắng ngước mặt lên nhìn xem có chuyện gì xảy ra thì có cái thứ gì đó bao lấy cái đầu của tôi, chìm vào trong bóng tối. Tôi vẫy như con cá sắp bị đập đầu, vào cái thời đấy người ta thường hay chuyền miệng nhau những câu chuyện bắt cóc mổ bụng lấy nội tạng. Bỗng rơi vào tình thế này, tôi sợ lắm, nghe thấy tiếng chân rộn rã đoán chắc trên hai người. Có cái gì đó đánh huỳnh hịch vào lưng tôi, nhanh chóng đứng dậy bằng mọi cách có thể, tay quơ túa xua nhưng chẳng trúng ai.
- Bốp
- Chát
- Binh
- Haha
- Haha
- Đánh chết cha nó đi.
- ….
Dù võ công có cao cường đến mức nào thì nước đó có trời mà cứu, tôi biết rằng đây là lũ học sinh trả thù mình từ từ lấy lại bình tỉnh, tôi lùi về thêm mấy bước nữa, lấy cái tay mở cái bao ra,..
- Kéo tay nó ra. – Tiếng một thằng la um lên.
Tôi biết bọn này sẽ làm mọi cách để không cho thấy được ánh sáng, lấy tất cả bình sinh đánh một trận cá cược với bọn này. Tôi cũng ít khi thử linh giác của mình, nhanh chóng để tay xuống tiến lại thế thủ, nghe đâu đó có tiếng chân tiến đến, tôi lùi về thêm một bước nữa. Thực hiện một cú đá xoay nhưng hình như trúng gió chứ chẳng trúng ai cả ^_^, bịt mẹ con mắt thì thấy cái gì đâu mà múa…
- Haha, mầy tưởng học võ là thành siên nhân à.
- Tao xem mầy đuôi như thế thì sài võ gì.
- …
Tôi nghe tiếng chân từ tứ phía, những câu nói của bọn nó chẳng hề tác động gì đến tâm can của tôi, tức là đã vào một trạng thái tâm tĩnh như nước. Nhanh chóng sử dụng đôi tay với linh cảm của mình nhận biết, tôi đưa tay đấm thẳng về phía trước,…
- Bốp – lần này tiếp xúc tốt.
Nhuưng
- Binh – Một cú đạp trời giáng xuống từ phía sau…
Chap 95:
Tôi ngã nhào về phía trước, trong khi che hết hai con mắt thì không tài nào để tìm được cách giữ thăng bằng cho cơ thể.
- Mầy cháu làm gì thế? – Tiếng của một người phụ nữ.
- Chạy tụi bây – Tiếng của một thằng.
Để đây tôi xác định được mình đã được cứu nên hoàn toàn an tâm, thật sự nếu bọn nó mà đánh tiếp thì có thần thánh trên trời xuống cứu chứ chẳng ai cứu được, đau ê ẩm cả người hết, đây là lần thứ hai tôi ăn đòn tơi bời như thế này. Nhanh chóng tháo cái bao trùm đầu mình ra, tôi cảm thấy ghét cái cảm giác ngột ngạt trong cái bao ấy, mà đếch biết bọn nó lấy cái bao ở đâu, hôi kinh khủng, chắc hiếp dâm cái lỗ mũi của đối phương đây mà.
- Cháu có sao không? – Người phụ nữ ấy tiến đến hỏi tôi.
Nhìn dáng vẻ trong một người dân bình thường đầu tấp mặt tối bán mặt cho đất, bán lưng cho đời, nước da rám nắng, nhìn mà đâu đó thấy thương thương người nông dân.
- Dạ, cháu không sao ạ – Tôi vẫn còn bình tỉnh để nói được.
Xoa khắp người đau ê ẩm, hên sao mà cái mặt không có đau, tôi sợ khuôn mặt đẹp trai của mình bầm tím lắm nhìn kỳ kỳ sao ấy.
- Sao cháu lại bị đánh thế? – Người phụ nữ ấy với giọng nói thân thiện.
- Dạ, cháu cũng không biết nữa, đám người ấy tự nhiên đạp xe rồi đánh cháu, cháu cũng không quen không biết gì mấy người họ nữa – Tôi kể lễ.
- Để cô báo công an. – Cô ấy lấy ra một chiếc điện thoại cảm ứng.
Đột nhiên tôi nhìn xa xa bên đường kia thấy một chiếc xe ô tô, thế là những suy đoán về người phụ nữ này lại sai lầm đúng là nhìn vẻ bề ngoài thì rất...

<< 1 ... 58 59 60 61 62 ... 100 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status