buổi hôm ấy thật ra đối với tôi rất là dài, đi lanh quanh trong nhà chả biết làm cái gì cả, thôi thì lại ngủ…khò…khò…
Đến trưa đi học, mà hên thằng Chung có chạy qua kêu rủ đi cùng nên mới thức dậy đúng giờ, nhà vẫn vắng tanh không có ai, làm cho mang một cái gì đó khó nói kèm theo những thiếu thốn trong người. Mỗi ngày em đều nấu bữa ăn sáng rồi xem tivi cùng hay cùng nhau soạn bài, rồi tôi đi nghĩ ngơi một tý xuống là có ngay một buổi cơm trưa đơn giản nhưng ngon miệng, cái thứ ấy tự nhiên biến mất vì cái câu nói khó hiểu. Thôi, người ta có bạn trai chắc có lẽ dành thời riêng ấy mà.
Công nhận anh em tốt có khác tưởng hôm nay nó nhớ đến mình nên rủ đi học chung ai dè rủ đi ăn trưa để khao, khốn nạn thật. Thôi kệ đang thèm cơm quán đi ăn cho rồi chứ thật ra ở nhà cũng không có cơm ăn đâu mà ăn nói thế cho có vẻ giống đại gia tý ấy mà. Không biết sao mỗi lần gặp thằng Chung mê gái tôi lại nhớ đến cái món cơm sườn trên đường đi về nhà nó thế là giữa buổi trưa nóng bức có hai đứa khùng đi ngược lại trường học để thoải mãn cái bung đang biểu tình của mình.
- Cô ơi,2 đĩa cơm sườn – Chưa vào ngồi nó đã kêu món.
Xung quanh cũng có mấy đứa học sinh như chúng tôi đến ăn, chắc là cha mẹ đi đâu lười biếng giống hai thằng đực rựa này đây, cái mùi hương thịt nướng vẫn thơm nồng như ngày nào ngửi thấy là muốn bay vào ăn hết cái đóng thịt ấy để thỏa mãn cái bụng không đáy của mình. Không biết cái tuần đó đối với tôi là xui hay hên nhỉ…
- Ế Ế…Ai giống Bạch Yến thế? – Thằng Chung nhanh mắt.
Thằng Chung phóng nhanh ra ngoài đường làm cho tôi thắc mắc nên cũng chạy theo ra ngoài đó xem có việc gì vì con trai có tính tò mò là tốt nhất. Con đường đầy bụi bặm giữa trời nắng gắt làm khó chịu gì đâu, xa xa có bóng dáng xa xinh đẹp đang ngồi sau lưng một người con trai mặc đồng phục đi học của trường THPT PCT, hai đứa tôi đưa mắt ái ngại nhìn nhau.
- Đệch, Bạch Yến có bạn trai rồi – Thằng Chung với vẻ mặt nối tiếc.
- Không phải đâu, thôi vào ăn – Tôi an ủi nó.
Suốt buổi ăn cơm trưa cái mặt nó giống như một thằng đưa đám, nhìn mà không muốn ăn tý nào, nuốt hột cơm nào chẳng trôi hột nào cả, đi ăn cơm giống đi đám ma.
- Đệch cụ mầy ăn giùm tao đi
- Buồn
- Buồn cái đệch gì?
- Bạch Yến có bạn trai rồi, hết hy vọng rồi
- Dại gái có khác, Như có bạn trai luôn rồi – Tôi thản nhiên vừa ăn vừa nói.
- Đệch, mầy đùa à – Nó túm cổ áo tôi.
- Thằng phò, bỏ ra
- Tao xin lỗi
- Mầy sao thế?
- Mầy…nói Tố Như có bạn…
- Làm gì thế, người ta con gái có bạn trai là điều bình thường.
- Tao cứ tưởng Bạch Yến với Tố Như yêu mầy chứ.
- Đậu măng thằng khùng, ăn đi còn đi học.
Cuối cùng tôi ăn hết đĩa của hai người vì nó chẳng ăn một miếng nào cả, tình hình là đang thất tình, nói là nói chứ trong người có một cái gì đó hụt hẫng còn hơn cái câu nói của Như nói ra lúc tối, chẳng mong muốn cái điều vừa rồi xảy ra tý nào, mong là hai thằng điều nhìn nhầm và bị ảo tưởng giữa trời trưa nóng bức như thế này…
Hai đứa đạp xe lòi con mắt ra mới đến được ngôi trường, gần 4km chứ có đùa đâu, đối với buổi trưa mà chạy như thế thì chỉ có những con trâu như hai đứa tôi thôi, vào đến lớp thấy mọi người đã yên vị trí vì gần vào tiết một rồi. Hôm nay thứ 3 toàn những môn xã hội nên chỉ có việc ngồi nghe và chép, cực khổ gì đâu. Đi học mà gặp những môn xã hội “giảng đạo “thì chắc rằng là môn có liều thuốc ngủ ngon nhất của cuộc đời, bây giờ mong cũng không được. Tiết hai là môn sử, với tuyệt chiêu “năm tháng chiến tranh “làm cho các sĩ tử năm nào cũng đau đầu nhứ tóc với những ai muốn bước vào đại học với cái khối văn, sử, địa…nhưng khỏi cần thi đại học…
- Nguyễn Minh Tâm trả bài. – Giọng cô thánh thót như chim hót chứ chẳng đùa.
Hôm qua về có học một chữ nào chết liền ngay tại chỗ á, tại vì bọn thằng Tùng, thằng Hùng, Sang nên hôm nay tên của tôi đã được danh trên sổ phong thần một cách oanh oanh liệt liệt và cuối tuần sẽ được “phong chức “một cách đầy oai hùng không thua không kém những vị thần được lên chức. Thôi rồi lượm ơi…
Kì này không biết có bị đem đến “pháp trường “để xử không nữa, ít nhất kì này bị nêu tên trước lớp làm gương điển hình cho những kẻ ham chơi không học hành gì cả, chán suốt cả buổi cũng chẳng muốn học tý nào nên úp mặt xuống nhưng hình như tôi có sự thu hút
“vệ tinh “hay sao ấy, hết ông thầy anh văn và hôm đó đến cô dạy lịch sử.
- Minh Tâm, đọc phần một la mã
- Minh Tâm, bài soạn đâu?
- Minh Tâm, trả lời câu hỏi…
- Minh Tâm, em làm gì thế…
Ôi thôi đủ hết, miễn mỏi lần tôi úp mặt xuống bàn chưa kịp nhắm mắt lại thì cái tên để cúng cơm của mình được vang lên liên hồi, nếu người ở ngoài cứ tưởng thằng này học giỏi, cả lớp không ai học chỉ có mình nó học mà thôi. Công nhận khổ hết chỗ nói, không muốn học thành muốn học gọi là cái trò ép không thể từ chối đây mà.
- Tùng…tùng…tùng
Tôi thích cái tiếng TÙNG rồi đấy nhưng thật ra ghét thằng Tùng từ cái hồi tối làm choc ánh tay phải bị thương tật nhìn nó cũng thấy tội cái đầu bị băng giống như bị trúng đạn ở chiến trường ấy, bỏ cái tội dám nhát ma ông nè.
Cái giờ ra chơi định mệnh đã đến…
- Người lúc nãy chở bạn là ai thế? – Thằng Chung nhảy lại chỗ tôi ngồi hỏi Bạch Yến ngay và luôn.
- Có gì không bạn? – Em ngọt ngào quay xuống hỏi.
Làm cho thằng Chung chết ngây ngất ngay cái câu đầu tiên, quả là không hổ danh hiệu mê gái.
- À…có…tại lúc nãy thấy bạn chở người con trai nào đấy – Nhưng nó còn một cái kỹ năng siêu phàm làm cho huynh đệ phải nể phục đó là không biết nhục.
- Bạn trai mình đấy.
- HẢ?
Lúc này không phải mình thằng Chung mà cả thằng đám bọn tôi đang định tám với nhau nhưng khi nghe đến câu nói thì rụng cả rún chứ chẳng đùa. Lúc đó trong người tôi có một cảm giác gì đó khó tả giống như một chiếc ly đã vỡ khi nghe câu nói đó, suốt từ lúc đó đám bạn đã như một người mất hồn, tôi thì còn rồi đó nhưng chẳng biết suy nghĩ gì và làm gì nữa.
Buổi học thật nhàm chán…
Như một buổi tra tấn…
Thời gian cứ chậm chạp trôi qua…
Tiếng trống cũng đã vang lên báo hiệu cho một ngày học kết thúc, một ngày đầy những điều khó diễn tả đang ngự trị trong người tôi lúc đó…
Khi vui hay buồn nhất mà không có người chia sẽ tôi chạy ra ngắm biển, mọi vật xung quanh cũng chìm hẳn xuống chỉ có một nỗi buồn không tên…
Cảnh biển vẫn rì rào như ngày nào với những cơn sóng dạt dào tựa như những cảm xúc đang hiện hữu trong người tôi…
Những con gió thoảng như cứ như là một cái gì đó nhẹ nhàng đầy thanh thản để vơi đi những điều buồn phiền nhất…
Nó là một gánh nặng vô hình không nói nên lời…
Một gánh nặng không biết chia sẽ với ai…
Trôi theo những con sóng, những con gió biển…
Để nỗi buồn không tên ấy biến mất…
Thật thoải mái dễ chịu…
Đạp xe về đến nhà đã tối lắm rồi, tôi như người mất hồn cũng không hiểu mình tại sao lại như thế nữa, chỉ hiểu tâm trạng ngay lúc đó rất là buồn, ưu sầu mang một nỗi niềm gì đó chỉ muốn cho người con gái ấy biết mà thôi, có lẽ tôi đã yêu thật rồi,tôi yêu em thật rồi. Câu nói đó như một thứ gì đó cắt vào trái tim này, như một cái ly bị người ta ném mạnh xuống đất không thương tiếc giống như em phũ phàng thừa nhận rằng mình đã có tình cảm với người con trai khác không phải là tôi. Tôi yêu em nhiều lắm…chỉ tiếc rằng mình là người đến sau…có lẽ quá nhanh để tôi yêu em…nhưng có một điều rằng trái tim tôi đang trước em…người con mảnh mai xinh đẹp…mang một cái tên đầy bí ẩn Bạch Yến.
Lẽ nào tôi lại dễ dãi đến thế khi yêu một người con gái mới quen mới biết chưa đầy 3 tháng hay sao??
Nhưng lúc vui nhất cũng là tìm đến em, lúc buồn nhất lại là em, lúc bệnh tật người chăm sóc lo lắng lại là em, lúc em sợ hãi nhất tôi lại đến bên cạnh nhưng không hiểu vì sao, khi thấy những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt kiều diễm ấy thì con tim như bị cắt ra thành những mảnh, đau lắm không thể nào tả nổi, đau hơn khi chính miệng em nói ra đã có một người con trai…
Tan biến hết rồi…
Muộn màng quá rồi…
Quá trễ để nhận ra anh yêu em…
Nhưng…
…
…
Có lẽ tôi ngộ nhận…
Không thể nào yêu em được…
Không thể nào…
Người ta xinh đẹp, tài giỏi tôi chỉ muốn chiếm hữu thôi…
Không có chuyện yêu ở đây, khi con tim không có gì cả…
Không phải yêu…
Chap 51:
Một ngày đã trôi qua với những chuyện không đâu vào đâu cả toàn làm nhứt cái đầu hại bộ não mà thôi. Tôi phóng xe về nhà sau một hồi lâu ngắm cảnh biển vào đêm khuya tĩnh lặng, đày thơ mộng…
- Thằng Tâm kia
- Dô bây
- Quất
- …
Chiếc xe đang chạy trên đường Trần Hưng Đạo…
- Rỗn
- Bốp
- Véo
- Bốp
- Nhớ nghe con…
- Phịch
- …
Một hồi sau
- Đm có ngon đứng lại tao coi. Bọn chó…Ui da…
Diễn biến…
Tôi đang chạy qua cái đường rẽ vào Hùng Vương thì có một đám người bên vệ đường tầm 8 thằng đeo khẩu trang đội nón bay ra đạp xe ngã rồi chạy vào đánh tôi túa xua lên chẳng biết đường nào mà chống cự. Khi bị té với một tình huống bất ngờ thì võ công có cao cường đến đâu cũng bị đập như thường, và cái kết không được đẹp cho mấy, cái lưng đau ê ẩm, bị bọn nó đạp rồi đánh liên hồi vào chẳng khác đánh trống vào học tý nào, hai cái gò má một bên thấp một bên cao, cái tay thì bầm tím đụng đến cái vết thương hôm qua còn đau đến tận xương, tận tủy.
- Đm bọn mầy, đứng lại một một với bố nè – Tôi chửi đổng lên khi bọn nó chạy hết rồi.
“Đi đêm có ngày gặp ma “.
Tối hôm đó chẳng ngủ được cái mô tê sất gì cả, lăn qua thì đau, lăn lại thì nhứt cả người, đậu phộng nó…
Sáng hôm sau…
- Cậu sao thế? – Như e ngại khi thấy một thằng thân tàn ma dại.
- Không sao…Hihi
Tôi cố gắng tỏ ra có vẻ bình thường dữ lắm nhưng không được, khuôn mặt mang những nét bầm tím bị người ta đánh kèm theo vẻ mất ngủ bơ phờ do lúc tối có chợp mắt được lâu đâu, thân tàn ma dại hơn bao giờ hết, tôi câm thù cái bọn chơi đểu như thế có ngon thì bước ra đánh một một hoặc chấp cả bọn với điều kiện ban ngày và không chơi lén thì sợ thì mà không dám quất chứ. Đúng là cái bọn xa nhà văn hóa đây mà.
- Lại đây coi – Em kéo tôi lại salong.
Em nhìn lần lượt từ đầu đến chân có vẻ ái ngại một điều gì đó:
- Sao thế?
- Không có gì mà.
- NÓI MAU – Như quát lớn làm tôi giật bắn cả người.
- Ừ…thì bị người ta đánh.
- Khi nào? – Giống hỏi cung vãi.
- Lúc tối
- Ở đâu?
- Trần Hưng Đạo
Em không nói không rằng gì cả mà có một chút gì đó suy tư, giống như lúc Bạch Yến đứng thừ người ra để giải câu đố của lá thư vậy. Một chút đắng đo rồi chạy nhanh vào bếp luộc ngay vài trứng hột gà, lăn lên khuôn mặt dễ thương của tôi, mất hết cái vẻ đẹp trai rồi còn gì. Những gì của ngày đầu tiên mà hai đứa gặp nhau lại hiện về, cũng trong cái ngày ấy em lăn hột gà cho tôi nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều khi khắp khuôn mặt ở đâu cũng thấy vết bầm tím do người ta đánh gây ra.
Nhẹ nhàng…
Mềm mại…
Ấm áp…
Những gì của trứng gà
Em không nói không rằng lấy xe chạy đi đâu đấy làm cho tôi mặt cứ như thằng ngu chẳng hiểu cái gì chuyện gì cả, mới đi học có hai ngày mà biết bao nhiêu chuyện xảy ra, chắc là năm đó kỵ với tôi rồi. Cuộc đời khổ hết chỗ nói…
Trưa hôm đó tại lớp học…
- Đệch mầy bị sao thế Tâm? – Thằng Hùng bá đạo nhanh mắt.
- Trời, ông bị gì thế? – Bà Kiều Oanh cũng tham gia hội tám của mấy thằng con trai.
- Đùa à? – Thằng Tùng trố mắt ra nhìn
- Ai đánh mầy thế? – Thằng Chung chạy lại.
- …
Thế là cả đám bạn chạy lại hỏi thăm tình hình sức khỏe của tôi khi bọn chúng thấy những thương tích không hề nhẹ trên người, cái mặt vẫn bên thấp bên cao, hai cánh tay một bên đã gớm máu do vết thương, một bên bầm tím cũng được xoa thuốc rượu và được Như cẩn thận băng bó lại em nói sợ bị gãy nếu va trạm mạnh nữa. Thôi xong rồi, lúc trước là một cao thủ võ công cao cường nhưng bây giờ đá con muỗi chưa chắc gì nó chết.
Tôi đi từ từ về chỗ ngồi thì bắt gặp ánh mắt của Bạch Mai và Bạch Yến có vẻ lo lắng với những thương tích đang hiện hữu trong người thằng con trai đấy, cả hai người đó cũng chạy xuống với đám bạn của tôi đang đứng xung quanh để biết chuyện gì xảy ra đối với thằng bạn của mình.
- Đm nói nhanh coi – Thằng Tùng nóng tính.
- Từ từ mấy tía, con bị phục kích.
- RẦM
- Thằng chó nào đánh mầy thế
- Có trong trường không
- Dẫn tao đi
- Tao đập chết mẹ nó luôn
- Đụ má bọn l**, mầy dẫn tao đi – Thằng Tùng máu nóng kinh khủng.
- …
Bọn nó bắt đầu xôn xao lên thằng nào cũng nóng tính hết, thằng Chung nó lấy ngay cây côn đang bỏ trong cặp ra nắm lấy tay tôi…
- Đậu măng, bọn mầy bình tĩnh coi.
- Đỉ mẹ bình tỉnh cái gì? – Thằng Hùng cũng không thua kém.
- Mầy chỉ mặt nó đi tao đập không đẹp không ăn tiền.
- Má chơi chó thế.
- Thằng nào đánh ông thế?
- Lúc tối Tâm đi biển về qua đường Trần Hưng Đạo bị người ta đánh. – Như kể với đám bọn bạn đang nóng tính như lửa kia.
- Đm sao mầy không đánh lại? – Từ nhỏ giờ thằng Chung mới thấy tôi bị người ta đánh đến bầm dập như thế.
- Tao đang chạy xe nó đạp rồi ngã xuống, bọn nó bu vào đánh ngay chứ có kịp đứng lên làm gì đâu. – Tôi kể lại sự việc.
- Mầy đi theo tao qua 10C5 – Thằng Chung nắm lấy tay tôi.
- Đậu măng mầy cất ngay cái côn vào muốn bị bắt à – Thằng Sang còn bình tĩnh nhưng không biết nó kiếm đâu ra cái cây.
- BỌN MẦY DẸP HẾT VÀO CHO TAO.
Bọn nó cũng ngoan ngoãn nghe lời thằng bạn của mình dẹp ngay những vũ khí “nóng “vào, nếu không chắc chắn sẽ có công an vào chứ chẳng đừa, con gái bà Quỳnh với Trân cũng nóng lòng khi thấy thằng bạn của mình bị đánh te tua như thế, nhìn thấy cũng xót lòng.
Lớp tôi kéo muốn gần hết lớp qua bên đó rồi, có cả ba người đẹp đi theo nên náo loạn của khu A và C trên lầu, đi ngang từng lớp người dân hiếu kì đi theo xem cũng không ít thành thử trận chiến sắp xảy ra hứa hẹn sẽ quyết liệt và gay cấn đến chừng nào, còn tôi đang mang một nỗi lo, không biết đám bạn của mình dẫn đi kiếm ai mà hùng hồn thế này.
- Bọn mầy dẫn tao đi đâu thế? – Tôi hỏi thằng Chung
- Chiều hôm qua tao với thằng Sang định ra chợ mua một số đồ dùng thì gặp cái thằng hôm thứ thứ hai chặn đường ở nhà vệ sinh đó, bọn nó nói to nhỏ gì mà tối nay đánh một thằng gì đó lại đến nhà nhưng tao có biết mầy đâu.
Đến lớp 10C5…
- Đụ má mầy lúc tối đánh thằng Tâm đúng không? – Thằng Tùng khi thấy thằng Chung chỉ hung thủ, chạy nhanh đến túm cổ thằng chó đó.
- Đỉ mẹ bọn mầy muốn gì? – Đám bạn của nó không thua kém
- Buông bạn tao xuống
- Đụ mẹ mầy tao thách mầy làm gì nó đấy
- Sợ đếch bọn mầy à
- Đánh thử tao xem
Bên tôi chuẩn bị hết thì…
- Dừng lại – Giọng nói ấm áp của một người con gái vang lên.
Cả bọn biết đó là tiếng Như, người con gái xinh đẹp nên để xem có chuyện gì xảy ra rồi mới quyết định tiếp tục, đám bên kia cũng đứng hình. Từ trong lớp bọn tôi có ba người con gái xinh đẹp bước ra làm cho không khí náo nhiệt hơn bao giờ hết, ai cũng biết rằng sắp có chuyện gì xảy ra, ba người con gái ấy sẽ binh cho lớp mình để mặt bọn người kia là ai?
- Này, bạn mà dám đụng đến Tâm một lần nữa thì không yên đâu nhé – Như bước lên lạnh lùng mà nói.
- Bạn… – Đám bên kia chỉ biết cứng họng chứ chẳng dám nói gì.
- Đây là lần đầu cũng như cuối cùng – Bạch Mai cũng lên tiếng.
- Mình nghĩ cần có một lời xin lỗi ở đây? – Bạch Yến cũng làm cho không khí áp đảo.
Lúc này bọn nó không biết nói gì khi cả ba người con gái xinh đẹp nhất trường đều đứng ra bênh vực cho một người con trai đang thân tàn ma dại, xung quanh là những lời bàn tán xì xào quanh vụ việc này, cuối cùng bọn nó cũng nói một lời xin lỗi giống như bị ép chứ chẳng muốn gì cả, tôi biết thủ phạm là ai nhưng chỉ tiếc rằng không thể đánh lại trả lời đành ôm mối hận này chôn sâu tận đáy lòng khi người ta đã xin lỗi rồi. Sau chuyện ấy ba người con gái bước ngay về lớp để lại một không khí có vẻ căng thẳng cho hai bên cuối cùng tôi cũng đứng ra giải quyết tất cả mâu thuẫn dù gì cũng bị đánh rồi cũng đã xin lỗi rồi nhưng nếu còn một lần nữa thì không im xuôi như thế đâu.
Một lần nữa khối mười lại nhốn nha nhốn nháo lên vì vụ việc vừa rồi cả ba người con gái xinh đẹp đều đứng ra bênh vực cho người con trai ấy ai cũng có trong mình một thắc mắc đến khó diễn tả, nhất là tại sao ba phải vì một chứ hắn có gì phải làm như thế. Con gái không biết đánh nhau nhưng một tiếng nói của họ mang tính quyết định rất nhiều. Đánh hoặc bị đánh, đập hoặc bị đập.
Suốt buổi họ chôm ấy chẳng biết làm gì vì có viết bài được đâu ai cũng lấy tập của tôi giành nhau mà viết nhưng chữ ai cũng rồng rắn lên mây hết nên đành làm phiền ba người con gái xinh đẹp ấy với nét chữ không thua gì đánh máy cả, người đẹp chữ cũng đẹp.
Thầy cô cũng hỏi thăm tình hình sức khỏe của tôi, cũng có gì đâu vài vết thương ngoài da ấy chẳng có đáng gì cả nhưng bị bầm cái mặt nhìn kỳ kỳ sau ấy, gia đình chưa ai biết cả nhưng chắc chắn rằng họ còn nóng cả ruột ran hơn cả đám bạn này, nhất là hai thằng anh sẽ đòi sống chết thua đủ với bọn người kia.
Từ vụ ấy tôi rút ra được một kinh nghiệm, sống ở đời với nhau có gì thì nói ra thẳng đi, vũ lực chỉ làm nhau đau, ai cũng đau hết, ghét thì nói chứ đừng lặng lẽ âm thầm đâm lén sau lưng, mình đau lắm, hôm sau cũng không sung sướng gì hơn đâu. Vũ lực chỉ là cái tất yếu và hết đường để mình lựa chọn mà thôi.
Ra về bầu trời cũng mát mẻ hơn bao giờ hết, đám bạn quyết định tiễn tôi về vì sợ bọn nó sẽ ức chế với những gì lúc trưa làm nhục bọn nó khi có người đẹp mâu thuẫn. Bạch Yến và Bạch Mai không cùng đường nên chia nhau ra ở ngã tư và không ngoài dự đoán khi cả đám người con trai gần hơn 15 thằng của lớp 10C5 với 10A1 có cả cái đám bị tôi cho ăn một gáo nước lạnh vào mặt trong cái cú trả lời bài thơ do Bạch Yến đưa ra, chắc chắn rằng bọn này đã tạo nên một liên minh chống lại lớp 10A3, sóng gió đã nổi lên và không biết bao giờ ngừng.
Bọn nó không dám làm gì khi trên xe bọn tôi cũng có những con gái, trong số đó có Như đang đưa ánh mắt lạnh lùng đầy sắc khí, ánh mắt cũng có thể giết người chứ chẳng đùa đâu, bọn kia cũng có phần ái...