rồi.
- Của người ta mấy tía
- Đếch có ai – Thằng Chung đã dừng xe lại.
- Ngon quá mấy ông ơi
- Chơi đi tao lo cho – Tôi ra tính hiệu.
Thế là cả bọn cùng nhau lập phương án tác chiến khi chủ nhà không có, căn nhà đó nằm trên con đường 30/4 cũng gần đến sân bóng rồi, với tài leo trèo tôi với thằng Tùng được cử làm ứng viên sáng giá cho danh hiệu trèo cây lên bẻ, vãi lọ đám bạn. Hình như Bạch Yến không ngăn cản gì cả trái lại cũng nở trên môi nụ cười ngọt ngào.
- Lấy gì đựng
- Cặp nè
- Mủ không mấy cha? – Tôi phản bác ý kiến ngay.
- Ăn đại đi – Bà Quỳnh có lẽ nóng lòng.
- Dơ lắm
Bọn tôi đưa mắt nhìn nhau có vẻ ái ngại nói không nên lời, một ý kiến cực hay với thành tích hy sinh vì anh em:
- Lấy cái quần của tao nè
- Đệch đùa à
- Khùng hả thằng kia
- Đậu phộng nhà mầy
- Khùng quá chết đi ông ơi
- Quần mới mua mấy tía
Nó lấy ngay cái quần màu trắng mới mua đưa cho bọn tôi, đầy đủ dụng cụ trang thiết bị, chuẩn bị cho cuộc “xâm lược “. Tôi với thằng Tùng với nhiệm vụ bẻ rồi ném xuống cho bọn kia, thằng Hùng ở dưới đi canh cửa, cổng nhà có lẽ dễ vào đối với bọn tôi nhưng khi đã bước vào trong:
- Đậu măng cửa có khóa đâu – Thằng Khôi Đen tức tối.
Thế làc ả bọn đưa mắt nhau mà nhịn cười chứ có ai đi ăn trộm lớn tiếng bao giờ đâu, thực hiện kế hoạch khi thấy những trái xoài xanh mướt nhìn mà phát thèm, khỏi đợi lâu tôi đã ở trên cây, đang hì hục bẻ từng trái một bọn ở dưới chịu không nổi nữa không cần rửa gì hết bọn nó xử luôn làm cho hai thằng tôi trên này cũng ăn tại chỗ luôn, cái tội ngu là ở đây. Khoảng được 5 phút…
- Gâu…Gâu…Gâu – Một tiếng sủa mà không ai trong đám bọn tôi muốn hết.
Thế là cả bọn ở dưới hùa mà chạy để hai thằng tôi trên này chả biết làm gì, công nhận đám ở dưới ai cũng chạy nhanh chỉ có Bạch Yến, em đứng lại chứ không chạy, con chó hung hăng tiến đến có lẽ là giống bẹc- giê, tôi thấy thế phi nhanh xuống hết tốc lực, sợ người con gái kia sẽ bị gì, thằng Tùng cũng phi xuống luôn. Hai thằng tôi vừa bước xuống thì con chó chạy với tốc lực nhanh hết cỡ, ném ngay trái xoài trên tay nắm lấy tay của Bạch Yến đang đứng như trời trồng ở đó nhìn con chó, không biết con chó đẹp trai thế nào mà mê hoặc em đến thế. Xinh đẹp mà khùng là ở chỗ này.
- Chạy đi đứng làm gì – Tôi nhìn qua mà hét lên.
- Gâu…gâu…
Khỏi đợi em phản ứng tôi nắm tay mà chạy, em cũng chạy theo luôn, thật là một tình huống khó đỡ, đi ăn trộm bị chó rượt. Công nhận một điều con chó này bị sao sao ấy rượt hết cả đoạn đường nó mới tha, đám bạn chạy ra trước hốt từng xe đi trước để ba đứa chạy như thi điền kinh chứ chẳng đùa.
- Gâu…gâu…gâu
- Ế Ế…chó – Thằng Sang đợi chúng tôi nhưng khi thấy chó rượt theo nó chạy mất dép.
- Đợi tao – Thằng Tùng bữa nay chạy chậm vãi.
- Đậu măng đi chơi mất cái quần – Nó chạy qua mặt tôi nói.
- Hộc…ai bảo…hộc…ngu
- Dừng lại đi – Em lên tiếng.
- Gâu…gâu…
Con chó vẫn đuổi theo, tôi kéo tay em thì không chịu chạy nữa đành dừng lại để xem chuyện gì xảy ra mà công nhận một điều thằng Tùng lúc này nó phóng lên cái cây phượng khi nào rồi (cái khe chỗ hai cái nhánh to của cây không cao cho lắm), để một người con gái đứng đó không yên tâm, đành đứng lại có gì đi bệnh viện chung chứ có gì đâu. Tôi bước lên phía trước che cho em nhưng người con gái đó đẩy người con trai đấy ra sau lưng mình, một tình huống khó hiểu. Con chó tiến tới càng lại gần nhưng nó không phóng lại người em khi chúng tôi đứng lại, em nhìn thẳng vào mắt con chó và…
- Ẳng…ẳng – Con chó tự nhiên la lên rồi quay đầu chạy đi.
Để lại hai ánh mắt ngạc nhiên của tôi và thằng Tùng, quả thật không hiểu tại sao một con chó lúc nãy đang hung hăng tiến với phía có vẻ muốn cắn cho một phát nhưng khi em đứng lại nhìn nó thì nó bắt đầu la lên những tiến sợ hãi rồi bỏ chạy. Không lẽ con chó biết nể gái đẹp ta ^_^. Khó hiểu thật đấy
Khi con chó hoảng sợ bỏ chạy được một khúc em quay mặt lại
đưa cho tôi môt nụ cười xinh đẹp như ngày nào, đáp lại là khuôn mặt ngáo ngáo của tôi. Cả hai thằng con trai không làm gì được con chó, một người con gái mỏng manh xinh đẹp thì chỉ một ánh nhìn con chó chạy mất dép quả thật loài vật cũng biết thưởng thức nét xinh đẹp, hèn chi đến con người còn chết mê chết mệt với sắc đẹp ấy. Cái cuộc đời này nó khó hiểu đến thế.
Một lúc sau bọn kia đến “rước “chúng tôi, đáp lại là hai ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống bọn nó và đến cái màn chém gió của anh Tùng phò nhà mình:
- Lúc nãy tao chạy vào đạp nó một phát chạy luôn. Nó la ẳng ẳng, tao thấy tội nghiệp nên không bắt nó về xào lăng ăn đấy. Hê hê. – Nó bắt đầu cái tài chém gió bẩm sinh.
Tôi với Bạch Yến nhìn nhau rồi nở nụ cười nhẹ đầy e ngại với những gì thằng bạn khốn nạn mình đang làm, còn cái đám kia cũng tin vào lời nói của nó và đáp lại một ánh mắt đầy khâm phục. Khó hiểu thật.
Lúc đó đã gần vào tối những ánh nắng cuối cùng của một ngày chỉ còn ít ỏi, những cơn gió thoảng qua cũng đủ làm mát cả con người. 15 người chúng tôi với 9 chiếc xe chạy trên đường 30/4 rộn ràng tiếng cười nói, em và tôi chạy thành một hàng bọn kia không chen vào nữa hình như có điều gì đó khó giải thích ở đây,hai chúng người chúng tôi cứ ấp úm không nói thành lời giống như có một thứ gì đó ngài ngại khó nói ra được. Đối diện với Như thì tôi chẳng hề như thế, cứ tự nhiên như thằng điên còn với em thì thật kỳ lại có một thứ gì đó ngại khó nói giữa hai chúng tôi, có lẽ một bức tường vô hình đang cần một thứ gì đó phá vỡ.
Gần đến sân bóng chúng tôi quyết định để xe ở gốc cây phượng đi bộ vào có gì để dễ xử lý, trong đám mấy thằng con trai có lẽ nếu có chuyện gì thằng Chung, Thằng Đức và tôi sẽ gánh nổi mấy người này, về trình của thằng Chung thì khỏi lo nó có thể gánh giùm ba đến bốn người, thằng Đức nó nói có học taekwondo nhưng chưa biết thực hư như thế nào nhưng với thể hình của nó cũng đủ lo cho một, tôi thì có thể gánh được khoảng 4 người nếu đấu 1- 1 với nhau chứ đông quá đánh hội đồng thì thôi bỏ dép chạy chứ chẳng đùa.
- Đi đâu thế? – Con nhỏ Huyền hình như chưa hiểu ra sự tình.
- Đánh nhau – Thằng Đức xạo trả lời.
- Đệch gan thế? – Thằng Khôi Đen giả điên nhưng nó đã chuẩn bị sẵn.
- Quất không? – Thằng Chung nhìn tôi.
- Let’s go – Tôi với câu nói quen thuộc.
- Because forever let’s go. Haha
Thế là cả đám hùng hồn tiến vào sân bóng đá ngày nào, nơi mà một năm trước tôi đã giành chiến thắng tại đây và gặp được người con gái đang đi bên cạnh. Không khí bỗng ngột ngạc xuống hẳn, làm trong người tôi có một thứ gì đó lo trong người, cảm giác hồi hộp. Chẳng biết sẽ đi về đâu.
Gần đến sân có một đám củi thằng Tùng lấy cho mỗi thằng một cây nhưng riêng tôi thì tay không chứ chẳng sài mấy thứ đó làm gì, nếu lúc trưa lấy được cây côn nhị khúc thì không có gì phải lo lắng, mỗi thằng ăn một phát là nằm rồi chứ chẳng đợi phát thứ hai làm gì, vì tôi đã đánh bằng vũ khí thì phải canh ngay đầu mà đánh không biết mình có ác không nhỉ ^_^.
Chuẩn bị tất cả, bọn tôi tiến vào sân, hôm nay không có ai đá bóng cả nhưng nhìn xung quanh chả có ai gọi là đang thách thức với bọn này cả, không hiểu gì hết.
- Đệch
- Không có ai
- Sao thế mấy ông?
- Sao giờ? – Thằng Chung nhìn tôi.
- Ai chơi kỳ thế? – Bạch Yến cũng lên tiếng
Bọn tôi đưa mắt nhìn nhau đầy e ngại vì không có ai ở đó cả chỉ có đám mọt sách này chắc chắn rằng bọn kia đang chơi chúng tôi đây mà, thật là một trò chơi đầy ấm ức.
- Vào được trường lấy được cặp của mình thì không phải là một người học trường khác chỉ có trong trường và khối 10, tại sao phải lấy cặp của mình chứ hẹn ra đây thì không có ai, ý đồ của bọn này là gì? – Tôi bỏ ra ít thời gian gọi là suy đoán.
Bỗng giọng nói quen thuộc đầy ngọt ngào vang lên trong khi đám bọn tôi đang rối như tơ:
- Không có người nhưng có thư
Một câu nói phức tạp làm cho đám bọn tôi phải đưa mắt nhìn người nói ra câu đó, không ai khác hơn lúc này một ánh sáng đang tỏa trong một đám người. Bạch Yến.
- Bức thư nằm ở dưới hai cây củi kia kìa – Em chỉ ngay vào đám củi mà chúng tôi chỉ lấy một ít.
Thật đúng như vậy, trong hai cây củi cuối cùng có một tờ giấy trắng lộ ra ngoài, chẳng trách lấy khi đi vào cái gặp đầu tiên là một đóng củi khô như thế, thường thường đi vào sân bóng tôi không thấy ai ở đây phơi củi cả. Nhanh chóng chạy lại lấy bức thư ra thì những dòng chữ trên đó cùng với một ngôi nhà và những từ ngữ không thể liên kết với nhau để tạo thành một thứ gì đó gọi là có nghĩa cả.
Evening15MT.31/A. Muốn lấy cặp thì gặp lại tại đây và thời điểm này, Hùng Vương => Cầu=> Trái
Bọn tôi truyền tay nhau bức thư đó rồi đưa cái mặt đâm chiêu nhìn nhau, chẳng hiểu tại sao bọn này lại thích chơi cái trò bí mật này thế.
- Sao giờ? – Ghét nhất câu này trong ngày của thằng Chung phò.
- Bỏ cặp – Tôi nói.
Thế là bọn tôi đi về nhưng người con gái kia với vẻ mặt đang suy nghĩ một thứ gì đó không nói không rằng, đến lúc chuẩn bị giải tán thì…
- Tối nay 19h30 lại nhà mình nhé, đi lấy cặp cho Tâm. Hihi – Em nói rồi nở một nụ cười có vẻ mờ ám
- HẢ? – Cả bọn trố mắt ra nhìn.
Không ai nghe rõ những gì lúc nãy nghe, em nở nụ cười nhẹ nhàng rồi nháy mắt tinh nghịch cho mọi người, khỏi phải nói không có một ý kiến nào được đưa ra khi người đẹp đã làm như thế. Nhưng chỉ có một thằng con trai đang đưa ánh mắt khó hiểu nhìn người con gái ấy, không biết tại sao người ấy lại phát hiện ra những điều trong bức thư trong khi 14 cái đầu đang hoạt động hết công sức, quả thật một người con gái sắc đẹp tài năng đều vẹn toàn. Lúc đó tôi mới thầm kính phục một phần nào đó, hẹn giờ rồi hết, bọn tôi chia đường ra về. Tôi không quay trở ngược lại đi con đường Lý Tự Trọng mà đi về đến nhà em rồi chạy thẳng một tý đi ra cầu Hùng Vương chạy về nhà sẽ nhanh hơn. Trên con đường đi hai đứa tôi nói chuyện nhiều hơn, những nụ cười trên khuôn mặt ấy cũng nở ra ngày một nhiều làm cho tôi cảm thấy có một cái gì đó rung động nơi trái tim nhưng nó vô hình khó mà định được rõ ràng là như thế nào. Đến đây em mới nói ra tại sao phát hiện ra bức thư, rồi giải đáp được bức thứ thì cái lòng khâm phục càng tăng theo. Lúc lấy cây củi đưa cho từng người thì bọn bạn và tôi chỉ chú tâm và những cây củi xem có vừa tay không còn em thì nhìn vào đóng củi thấy có một thứ gì đó màu trắng tinh khôi của giấy và một giấu chân đã có từ trước. Em nói lúc đó chỉ là tưởng ai để củi ngay tờ giấy đó thôi nhưng càng nhìn thì thấy tờ giấy ở trên không có cát nhưng chưa kịp lấy và không muốn suy nghĩ nhiều nên đi theo bọn tôi, đến khi vào sân thì biết rằng đó là một bức thư. Còn làm sao em giải được chỉ nói ngắn gọn là “tối đi sẽ biết “và “may mắn thôi “
Chap 48:
Về đến nhà em đợi bước vào cánh cổng màu xanh ấy thì tôi mới chạy đi, trong người cứ có một cảm giác khó diễn tả về em, không hiểu tại sao lúc vui mừng nhất thì lại chạy đến ôm lấy người con gái ấy, người gì đâu mà đẹp thế không biết vừa mảnh mai vừa giỏi giang nữa. Cuộc đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Tôi về tới nhà thì màn đêm đã buông xuống từ lúc nào rồi, bị gia đình mắng cho một hồi nhưng là mắng yêu, bố mẹ cũng biết kết quả đã được thay đổi trên khuôn mặt ai cũng có một niềm vui khó diễn tả. Bữa cơm tối toàn món ngon do mẹ nấu nhưng không dám ăn nhiều vì tối nay chắc sẽ có lẽ một trận “chiến tranh “xảy ra suốt buổi cơm rộn ràng tiếng cười. Có một điều kì lạ là Như không nói không rằng gì cả chỉ cấm đầu mà ăn, khi có ai nói đến mình thì chỉ gật đầu rồi nở một nụ cười giống như bị ép buộc ấy. Tôi cũng thấy làm lạ nhưng cũng không dám hỏi vì sợ đụng chạm đến chuyện gì đó. Ăn xong buổi cơm cũng đã gần 19 giờ rồi, tôi tắm rửa nhanh chóng, hôm nay mặc một chiếc quần Jean màu đen cùng chiếc áo thun trong cũng bảnh bao chứ bộ.
- Tâm ơi có bạn kiếm – Tiếng bố gọi vọng lên.
- DẠ
Tôi đoán chắc ngay không ai khác chính mấy thằng bạn khốn nạn đang ở dưới nhà, định phóng xuống nhưng có một điều gì đó bất an, chộp ngay cây côn, lần khôn tôi lận vào lưng quần rồi nên khó có thể nhìn thấy được đặc biệt là mặc chiếc áo thun thế này khỏi sợ bị ai cấm cản.
- Trễ rồi, nhanh lên – Thằng Chung mê gái hối thúc.
- Đi chơi hay… – Thằng Khôi đen hôm nay không mặc đồ đen.
- Nhanh lên mấy cụ – Thằng Đức cũng nóng lòng.
Tôi sợ trễ giờ với con gái nên thưa bố mẹ rồi cả bọn phóng nhanh ra, lúc lấy xe đạp thì không thấy xe đạp của Như đâu, hôm nay em ấy thật kỳ lạ, cứ im lặng và đi đâu không biết vào buổi tối thế này, tôi lắc đầu ngao ngán khó hiểu với mấy người con gái ấy. Cũng kỳ lạ thay hôm nay thằng Tùng với thằng Hùng với thằng Sang không đi tham chiến trận đấu lớn như thế này, thiếu 3 thằng nó cũng gọi là một tổn thất nhân lực rất lớn chứ chẳng đùa đâu, bỗng nghĩ đến chuyện đó trong người tôi có một cái gì đó lo lo vô hình. Điềm báo chăng?
Bọn tôi phóng nhanh xe đi đến đầu đường 30/4 thì thấy Nguyệt, Trân, Trang, Quỳnh,Kiều Oanh đang đứng đợi. Thế là bọn tôi kéo nhau đi đến nhà Bạch Yến thì đã hơn 19h30 rồi, thấy em đang mặc chiếc quần Jean ngắn ngồi ở nhà trước mà thằng nào trong đám cũng muốn chảy hết máu, ăn mặc để lộ cặp chân dài trắng như bông bưởi thì ai mà chịu nổi, đã đẹp rồi mà còn làm như thế. Thật là tình.
Em vui vẻ ra mở cửa cho bọn tôi, còn đám mấy thằng kia cứ nhìn vào cặp chân trắng ấy chứ không chú ý vào sắc đẹp đang trên khuôn mặt trời phú của em, hình như người đẹp thì cái gì cũng đẹp thì phải. Không đợi mất thời gian em cũng giục chúng tôi đi nhanh để không kịp giờ làm cho 4 thằng con trai ấy mặt cứ ngu ngơ với những gì mà người con gái xinh đẹp làm từ chiều đến giờ.
- Tớ đi với cậu nhé. Hihi – Em nghiêng đầu hỏi tôi.
- Ừa, vào thay nhanh cái quần đi – Tôi cũng có hơi vô duyên nhưng không muốn em ra đường ăn mặc như thế
Không biết sao em chạy nhanh vào trong nhà thay ra một chiếc váy màu hồng như ngày nào trong lúc đấy trở lại cái nét đẹp hồn nhiên trong sáng chứ không trẻ trung năng động xì teen lúc còn chiếc quần Jean ngắn trên người. 3 thằng kia tự nhiên đưa tôi cái ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống làm khó chịu gì đâu, mình có làm gì đâu tại em đòi đi với mình chứ bộ, trên trên con đường 30/4 có 5 chiếc xe, 10 người đang đèo nhau đến một cái địa điểm mà chứ có người con gái xinh đẹp kia biết thôi.
Đi hết đoạn đường 30/4 đến đoạn Hùng Vương em kêu chạy qua phía trái sau đó đi thẳng vào một khu toàn trồng cây bạch đằng không hà, cây cối um tùm có một vẻ gì đó rùng rợn, lúc ở ngoài cái con đường đó có một khu nhà có thể gọi biệt thự thì ra nhà đó của người cậu Bạch Yến không biết làm gì mà giàu thế, nhìn sơ qua tôi đã thấy hai chiếc ôtô đậu rồi, một chiếc 4 chỗ và một chiếc 7 chỗ đều màu đen huyền ảo.
Chúng tôi chạy hơn 5 phút nữa thì đã xa tít cái căn biệt thự ấy đến một nơi có thể miêu tả như rừng, đám bọn tôi đưa mắt nhìn nhau có vẻ ái ngại vì không biết lý do tại sao người con gái ấy lại đưa vào đây, một tý về mà có gì chắc tè trong quần chứ chẳng biết cầu cứu ai cho thoát.
- Nhà phía trước đó – Giọng nói ngọt ngào vang lên.
Căn nhà màu trắng cấp 4 hiện trước mắt chúng tôi, có vẻ đây là căn nhà hoang vì có rêu xung quanh cũ lắm rồi:
- Lại đây làm gì? – Tôi đưa mắt nhìn em.
- Trong thư viết vậy mà
9 đứa tôi trố mắt nhìn em có vẻ không hiểu gì cả:
- Evening tiếng anh có nghĩa là buổi tối, 15MT hôm nay âm lịch ngày 15 tức là rằm, rằm có Mặt Trăng, MT viết tắt của Mặt Trăng, căn nhà này số 31 nằm ở khu A của ấp…(cắt bỏ). Hiểu chưa. Hihi – Em đưa miệng cười ngọt ngào.
Khỏi phải nói mặt thằng này thằng nấy đã được thông suốt bởi dãy kí tự đó, không ngờ em lại giỏi đến thế, chỉ trong chốc lát đã giải được còn bọn tôi từ chiều đến giờ vẫn không giải được, quả thật tài sắc vẹn toàn.
- Bà hay quá
- Hay thế
- Kinh
- Tài ghê
- Sao cậu biết thế? – Tôi vẫn có một đóng thắc mắc về người con gái này.
- Lúc trước tớ đi vào nhà cậu mà không biết nhà nên đi lạc vào đây, còn số nhà thì tính theo khu đất, nãy giờ mình đi chỉ có một căn nhà to ở ngoài kia số 30 thì căn này số 31. – Em nói rồi nhún vai
Quả thật đến lúc đó chúng tôi đã khâm phục em đến sát đất rồi, người gì đâu mà tài giỏi suy luận chẳng thua gì một thám tử chuyên nghiệp cả. Lúc đó đã hơn tám giờ rồi chứ có đùa đâu, xung quanh không có đèn gì cả chỉ có một mảnh đất trống cùng với những cây tram, Bạch Đằng bao quanh và những tia sáng của Mặt Trăng soi rọi xuống tạo nên một khung cảnh có thể nói giống trong phim ma kinh khủng.
- Sao giờ? – Thù nhất câu nói này của thằng Chung mê gái.
- Ghê quá mầy ơi – Thằng Đức có vẻ cũng sợ cái đó đó.
- Có cái đó đó không? – Thằng Khôi đen đưa ánh mắt ái ngại.
- Ghê quá mấy ông ơi – Nhỏ Quỳnh khúm núm chứ không hung dữ nữa.
- Về đi – Bà Nguyệt cũng thế
- Ghê quá.
Tôi nhìn Bạch Yến cũng có vẻ ái ngại một điều gì đó, cũng sợ đó nhưng thôi đã đi đến đây rồi vào luôn sợ gì, chắc vào trong đánh nhau chứ không có gì đâu vì người viết thư là con người mà làm gì phải xoắn.
- Dô đi chắc đánh nhau đó, con người đánh máy ra thư mà, đừng lo xa – Tôi trấn an mọi người nhưng trong bản thân cũng có cái gì đó sợ sợ.
Có người đẹp ở đó bọn nó cũng ra vẻ anh hùng rơm nên quyết định cuối cùng được đưa ra là bước vào trong đó, nếu có đánh nhau thì giao Bạch Yến với mấy người con gái cho thằng Chung nó bảo vệ còn những việc kia để 3 thằng tôi xử. Phương án tác chiến đã đề ra cả bọn bước vào trong, Bạch Yến đi bên cạnh tôi, ba thằng kia đi bên kia, có vẻ giống trong phim ma.
Quả thật đây là một căn nhà hoang đã lâu lắm rồi chứ chẳng đùa, khi bước vào sân chuẩn bị mở cửa ra có cái mùi gì đó hơi kinh khủng, xung quanh không thấy cái cửa sổ nào,tôi cũng sợ lắm chứ, hồi nhỏ đến giờ nghe người ta nói đến ma nên lúc đó nghĩ đến nói hết da gà lên chứ chẳng đùa, bọn kia không thua kém gì đâu.
- Mấy ông mở cửa ra đi – Nhỏ Quỳnh hối thúc.
- Mở ra đi – Thằng Chung nhìn tôi.
- Nhanh đi
- Mầy mở đi
- Tao mở cho – Thằng Khôi đen bữa nay anh hùng vãi.
Tất...