cả đứng lùi ra cho nó đá vào xem có ra không chứ mở bằng chốt chẳng có tác dụng gì cả.
- RẦM!!!
Cánh cửa mở toạc ra, một cái mùi gì đó khó chịu khẳng khẳng nồng nồng bốc lên làm cho mấy người chúng tôi khó chịu muốn ói kinh khủng, em đưa cho mỗi người một chiếc khăn giấy thơm ngày nào mà đã đưa cho tôi lau mồ hôi.
Bước vào trong…cả 10 người đều mang trong người một vẻ sợ hãi không thể diễn tả thành lời, ánh trăng soi gọi xuống khu đất có căn nhà hoang ấy, xung quanh là những hàng cây đang đun đưa theo những cơn gió tạo nên một khung cảnh chẳng khác gì trong phim. Tự nhiên khi cả đám bước vào hết trong ngôi nhà đang đợi nhau vì tối om thì cánh cửa đóng bật lại.
- RẦM!!!
- aaaA!!!
- aaaA!!!
- Áaaa!!!
- ÁaaaA!!!
Mấy người con gái hét toát lên vang vọng cả căn nhà trừ một người con gái đó là Bạch Yến đang nhìn chuyện gì xảy ra, mấy thằng con trai chúng tôi không la lên gì cả mà đứng cả hình chứ chẳng đừa, một cảm giác sợ bất đầu nổi lên.
- Ra đi
- Thôi mầy ơi ra
- Đệch cụ gì thế này
- Bọn cậu đâu rồi – Bạch Yến lên tiếng.
- Sau tối om thế
- Giữ nguyên vị trí – Tôi ổn định đội hình.
Trong căn nhà không có một nguồn sáng nào cả, chỉ có những tiếng nói của chúng tôi trong cái không gian tĩnh mịt ấy, đến người của mình cũng không biết đứng ở đâu cả. Một không gian thật rùng rợn hơn bao giờ hết, từ nhỏ đến lớn tôi mới trải qua, đây là lần đầu tiên.
Chap 49:
- Bước lại đây theo tiếng của mình, nắm lấy tay nhau – Tôi tìm ra phương án.
Một bàn tay ấm áp của một người con gái nắm chặt lấy tôi có vẻ sợ nhưng không biết rằng ai đang trong bóng tối không có một tý gì đó gọi là ánh sáng cả.
- aaaA!!! – Giọng Nguyệt vang lên.
Cả bọn tôi quýnh lên:
- Sao thế
- Gì vậy Nguyệt
- Nắm được tay ai chưa
- …
- …
Cả bọn kêu nhưng không nhận được tiếng nói của nhỏ Nguyệt biết tình hình lúc này đang bị cho vào một tình thế khó lòng mà ra được, tốt nhất là bình tỉnh.
- Bình tỉnh lại, nắm lấy tay nhau. Nhanh lên – Tôi la lớn lên.
Cái bàn tay ấm áp ấy không rời khỏi vẫn cứ nắm chặt lấy làm cho tôi cảm thấy có một luồng nóng đang lan tỏa trong cơ thể mình, bên tai phải là một bàn tay chắc của thằng con trai. Nhanh chóng tôi tìm ra phương án để thoát khỏi cái bóng tối đáng sợ này.
- Ai đang nắm tay nhau thì lên tiếng.
- Tớ
- Tao
- Tao
- Tao
- Mình
- Tớ
- …
Khi tiếng nói vang lên thì có thể biết chúng tôi đang nắm tay nhau theo kiểu hàng ngang, Bạch Yến => Tôi => Chung => Trang =>Khôi => Trân =>Đức => Kiều Oanh, bà Nguyệt mất tích rồi, chắc chắn là có người đang giở trò trong chuyện này.
- Nắm nay nhau đi nhé.
Chúng tôi bước từng bước một sợ bị lạc nhau, đi thẳng tới đến một cái thứ gì đó bằng gỗ không xác định được có một cảm giác lành lạnh.
- Gì vậy
- Hình như cái gì đó bằng gỗ
- Bên mình không cảm giác gì cả – Bạch Yến ngọt ngào nói.
- Đứng gần vào cậu – Tôi lo lắng sợ đang có một cái bẫy nào đó.
- Sao giờ Tâm? – Cụ tổ thằng Chung sáng giờ.
- Thử đi bên này xem.
Thì lúc đó có một tia sáng từ phía sau chiếu gọi về phía chúng tôi…
- Đệch
- ÁC
- aaa!!!
- Trời
- aaa!!!
- Ơ
Không biết ai gọi ngay vào cái vật thể mà chúng tôi chạm phải đó là một cái bàn thờ…Một bàn thơ có bức di ảnh hai mắt đang trợn trắng lên lộ ra cả nguyên cặp mắt ra ngoài, khuôn mắt đang dính đầy máu, đôi môi đang định nói gì đó. Căn nhà tối om, chính giữa…là một cái bàn thờ chúng tôi đứa nào đứa nấy cũng phải toát cả mồ hôi chứ chẳng đùa, phải có thằng anh ba của tôi chắc ổng tè trong quần nãy giờ rồi. Nhìn quan cảnh có lẽ đây là một ngôi nhà hoang không có ai ở thật là kinh dị…
Cái luồng ánh sáng đấy chỉ chiếu ngang qua vừa đủ nhìn những gì đang có ở đó rồi chợt tắt đi, trở lại một căn phòng tối om như mực…
- Má, thằng nào thế
- Sao…giờ…mấy ông – Bà Trân sợ hãi.
- Đi…ra đi… – Trang cũng không kém…
- Mất một người rồi – Tôi đang suy đoán.
Quả thật mất thêm một người con gái rồi, đó chính là Kiều Oanh, chẳng sai những gì suy đoán của tôi, có người đang đùa giỡn với đám người chúng tôi, sau những màn gọi là tra tấn tâm lý thì một người
lại ra đi, Nguyệt và Kiều Oanh đã bị họ bắt cóc. Mục đích của đám người đó làm gì khi phải làm cho đám người bọn tôi rối loạn tâm lý chứ?
- Bình tỉnh nào
Chúng tôi bắt đầu đi tiếp nhưng cái bức di ảnh đó cứ ám ảnh mãi, nói thật là sợ nhiều lắm nhưng đang có nhiều người nếu ai cũng có tâm lý đó hết thì chắc không có đường ra giữa cái căn nhà u ám thế này. Đi theo cái con đường trống bên trái nơi mà Bạch Yến cảm giác trống rỗng, cái đường đó hơi hẹp không đủ đi hết hàng ngang nên đi nối đuôi nhau, tôi đi phía trước sau lưng là người con gái kia đang nắm chặt tay sợ một thứ gì đó sẽ chia cách cả hai. Tôi đang tức tối không biết ai đang giở cái trò nhát quỷ nhát ma này nếu mà phát hiện ra ai thì sẽ cho một đấm vào mặt cho đi bệnh viện chỉnh hình chứ chẳng đùa.
- Cái gì thế này? – Tôi cảm nhận một thứ gì đó từ trên cao đang đứng trước mặt mình.
- Dừng lại.
Lấy tay chạm vào thì có một cái gì đó ướt ướt dính vào tay, một cảm giác sợ hãi vụt lên,thứ đó mềm mại giống như sợi chỉ vậy nhưng nó to về bề ngang chắc có lẽ là một cái gối ôm nhưng tại sao nó lại đứng vững thế nhỉ.
- Lạ lùng – Tôi lẩm bẩm.
- CẨN THẬN- Tôi hét lên
Một luồng ánh sáng như lúc nãy gọi từ phía sau, nhìn về phía trước cái vật thể đó chính là…một hình người có dính máu treo đưa mặt xuống…
- aaa!!!
- Đệch cụ
- aaa!!!
- …
Cả bọn la toáng lên, người con gái ấy càng nắm chặt tay hơn tôi biết đang sợ hãi rất nhiều đến bản thân là một thằng con trai cũng thấy đáng sợ vì điều đó chứ đừng nói đến một người con gái mảnh mai như em. Lần này người bị bắt là Trân và Chung, tình hình lúc này cả bọn lúc vào 10 người như chỉ còn lại 6 người. Quả là một ngày đáng nhớ.
Tháo cái quái ấy xuống bọn tôi tiếp tục đi thẳng về phía trước nhưng có cảm giác đang lội nước thì phải, tôi dừng lại một lát thì đám bọn kia đi lên phía trước mình từ lúc nào không biết, chẳng ai nói ai rằng chỉ có người con gái ấy đang đứng lại cùng suy nghĩ với tôi,
- Lạ thật rõ ràng đây là một căn nhà…Không xong rồi
Tôi nhanh chóng kéo Bạch Yến vào người mình đồng thời lúc đó có một bàn tay săn chắc nắm lấy em, tối om thế này không biết người đó đang ở đâu, nhanh chóng tôi chặt một phát vào tay của người đó sau đó xô đẩy ra phía sau.
- Không nghe tiếng rớt hay té chắc chắn bộ tấn rất vững – Tôi suy nghĩ.
Chợt mùi hương hoa tao nhã ấy thoảng qua làm cho tôi cảm thấy dễ chịu và yên lòng khi biết người con gái kia đang ở trong vòng tay của mình.
- Hihi, cảm ơn nhé – Trong tình huống này mà em vẫn cười được.
- Không sao. Đám bọn họ đâu rồi?
- Tớ không biết
- KHÔI, QUỲNH, ĐỨC ƠI – Tôi hét lên.
Không nhận được tiếng trả lời chắc chắn đã đi theo vết xe đỗ của những người kia, tôi nắm lấy tay em thật chặt sau đó kéo vào người mình thì thầm nhỏ, cơ thể của người con gái ấy thật ấm áp khó tả kèm theo là mùi hương hoa dễ chịu, nếu có ánh sáng sẽ không biết thế nào nhỉ ^_^.
- Này nhé ngồi xuống đi. – Tôi thì thầm nhỏ nhẹ.
Hai người chúng tôi ngồi xuống nắm lấy tay nhau, không ngoài dự đoán của tôi một lúc sau có một ánh sáng phát ra từ phía sau lưng không biết là của ai và ai đang làm cái chuyện quái quỷ này, không tiếng động, âm thanh tĩnh mịt hơn bao giờ hết. Tôi thẳng chân ra dò tìm đường đi thì phát hiện chỗ đối diện với mình đang ngồi chính là một căn phòng, hai đứa quyết định ngồi xuống để đi vào đó chứ đứng lên chắc chắn người kia biết vị trí của mình.
Nhưng đây là một tình huống không ngờ, cứ tưởng vào đấy sẽ nghe được tiếng bước đi của người đang giở trò để đem hắn ra ánh sáng…
- RẦM!!!
Tôi đóng nhẹ cửa lại không ngờ đã có người ở ngoài kéo theo khóa luôn cái chốt lại, căn phòng tối om hơn bao giờ hết, chỉ còn có hai người trong đó, một nam một nữ, một trò chơi quái ác.
- Cậu không sao chứ? – Tôi lo lắng cho người con gái mảnh mai ấy.
- Không sao, còn cậu.?
- Không sao.
Chết tiệt thật, nó cứ tối như mực thì làm ăn được gì tôi mà biết ai làm cái chuyện này sẽ cho hắn ta một trận nhớ đời.
- Chắc chắn sẽ có bức tường – Tôi suy nghĩ
Tôi dẫn em đi tìm một góc của căn phòng này và đã tìm được, để Bạch Yến ngồi xuống trong góc đã yên tâm, dự chắc rằng sẽ có tên đi vào đây để giở trò bằng mọi cách, tôi lấy cây côn ra, quả thật nãy giờ rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao ấy, trong hoàn cảnh tối om thế này lấy vật thể làm kim loại ra chắc chắn sẽ có lợi cho mình.
Tôi không dám đi xa em, đứng đó canh chứ sợ người con gái ấy bị làm hại, tiếng mở cửa rất nhỏ nhưng cũng đủ làm cho một người học võ luyện linh giác nghe rõ, biết con cá đã cắn câu rồi chỉ còn đợi nó hành động nữa mà thôi. Tiếng bước chân có vẻ hơi nặng rõ ràng là người lúc nãy bị tôi chặt vào tay khi cố tình làm hại Bạch Yến đây mà, tôi ngồi xuống thì phát hiện người con gái ấy đang run sợ một điều gì đó, không biết làm gì vào lúc đó nữa, khi tiếng bước chân đang đi kiếm hai người chúng tôi.
- Brừ… – Hắn rừ lên.
- Hù ông nội mầy – Tôi nói thầm trong bụng khi biết cá sắp cắn câu.
Người con gái ấy nắm chặt tay không cho tôi bước đi, biết rằng đang sợ hãi, tôi để nhẹ cây côn xuống dưới đất sau đó choàng tay ôm lấy em. Bữa nay là một người với những hành động khó hiểu của tôi, cũng là lần thứ hai ôm một người con gái nào đó từ nhỏ đến lớn giờ. Vẫn là cảm giác ấm áp và bình yên em đem lại kèm với mùi hương hoa quyến rũ chết người ấy, nhưng bây giờ đang một tình huống cứu sống cả hai tôi không để cho mấy cái thứ đó làm mất những gì chờ đợi từ khi bước vào trong căn nhà hoang này, cầm cây côn lên bằng một tay, tay kia ôm lấy em, tiếng chân tiếp xúc với gạch của hắn đang kiếm hai chúng tôi…
Thời cơ đã đến…
- RẦM!!!
- BỐP!!!
- aaa!!!
- Ơ
- Phịch
.
.
.
.
.
.
Một lát sau trong bệnh viện (23h34’)…
- Cậu không sao chứ? – Bạch Yến nhẹ nhàng nâng cánh tay tôi lên.
- Không sao, hihi. Còn cậu?
- Bình thường, lè – Em lè lưỡi tinh nghịch.
- Thằng Tùng không biết có sao không nữa – Thằng Hùng đứng ngồi không yên.
- Chắc không sao đâu – Bà Nguyệt vẫn còn sợ.
- Đáng đời – Nhỏ Trân không thương hoa tiếc ngọc gì hết
- Đúng
- Chết tía nó đi
- Chắc khùng khùng thôi – Tôi bơm đểu.
Lúc có người bước vào căn phòng đó tôi đang ôm lấy người con gái ấy bằng một tay kia, tay còn lại cầm cây côn đánh mạnh vào bức tường nhưng không ngờ đó là một cánh cửa sổ đã được che rèm kín hết rồi, nên những thanh vụn của kính vỡ ra văng tung tóe tôi ôm lấy Bạch Yến nên không sao còn cánh tay phải của tôi chảy máu, người kia càng tiến lại gần…và rồi một cú ném đầu của côn vào cái đầu của hắn,…tiếp xúc cực đẹp…kết quả là thằng Tùng chảy máu đầu ngất đi…đám bọn ôn thần nãy giờ nhát ma nhát quỷ là thằng Tùng, thằng Hùng,Thằng Sang. Bấy giờ mới biết mình ngu nếu suy nghĩ một tý sẽ biết ai là thủ phạm của vụ này, chìa khóa lớp chỉ có thằng Tùng giữ với thằng Đức giữ thôi, rồi người lấy củi cũng là thằng Tùng, những kẻ thúc tụi tôi phải ra sân banh cũng là đám bọn nó…hây dà…
Đợi một lát sau gần hơn 1h đêm thì thằng Tùng bước ra với những lớp băng trên đầu, nhìn mà phát cười nhưng biết tính nó nóng nên không dám chọc, bọn tôi chia tay chia chân rồi ra về cũng đã hơn 1 giờ chứ có ít đâu, những sợ hãi về căn nhà hoang lúc nãy vẫn còn chứ không hết. Tôi chở em đi thì tất nhiên sẽ đưa em về đến nhà, trời đã vào khuya lạnh thật.
Trên con đường 30/4 huyền thoại với những hàng cây vẫn còn đung đưa theo cơn gió lạnh đến xương tủy, chỉ còn đâu đó một tý ấm áp của những ánh sáng màu vàng của điện đường. Đối với tôi thì không có một chút gì gọi là lạnh cả khi có một người con gái đang ngồi phía sau lưng mình, tuy cả hai im lặng không nói gì cả nhưng cảm nhận được những gì không nói thành lời. Mùi hương hoa thoang thoảng đâu đây bởi những làn gió vào đêm khuya thanh tĩnh, mùi hương đầy thuần khiết tao nhã,có lẽ nó nói hết lên những gì mà chủ nhân đang sở hữu. Tâm hồn thoải mái dễ chịu hơn bao giờ hết, nhất là khi ở gần người con gái xinh đẹp mảnh mai ấy.
Về đến nhà em đã hơn 1 giờ 30 rồi, đèn đường cũng đã tắt đi chỉ còn lại những bóng tối và những ánh sáng len lỏi của ngôi nhà ven đường, cuối cùng cũng đến căn nhà với hàng rào màu xanh quen thuộc, nơi tôi đã hai lần đặt chân vào, một lần cứu em về với vết thương ở cánh tay, lần thứ hai thì ở cái bụng cũng thầm cảm ơn thằng Khôi Đen vì nó rủ đi ăn trái cây để ngày hôm ấy tôi biết được em giỏi giang đến mức nào, hiền thục đến mức nào.
- Vào nhà tớ chơi nhé!- Em nghiêng đầu dễ thương.
- Hihi, để hôm khác nhé, khuya rồi, ngủ đi mai còn đi học.
Người con gái ấy có một vẻ nối tiếc gì đó sâu thăm thẳm ở trong ánh mắt, tôi đã từ chối lần thứ hai với em. Có lẽ do ông trời sắp đặt tất cả. Lần này em đợi tôi đạp xe đi mới chịu vào nhà, cứ đạp đi đâu biết có người đang ở phía sau nhìn mình đến khi nào khuất bóng mới chịu đóng cổng lại rồi bước vào, đối với người con gái ấy thì người con trai đạp xe cũng là một ẩn số khó hiểu, chưa ai bao giờ từ chối một người con gái xinh đẹp như thế. Có lẽ tất cả những gì người con trai đem lại đều là lần đầu tiên mà người con gái đó cảm nhận, cái gì cũng mới lạ từ cảm xúc đến cử chỉ.
Đã khuya rồi tất cả chìm trong bóng tối tĩnh mịch, tôi cứ đạp xe như người mù vậy không nhìn thấy gì cả chỉ biết đạp trên cái tọa độ có sẵn, những tiếng chó sũa rồi đến tiếng ù ù bên cái lỗ tai làm cho con người có một điều gì đó uẩn khúc khó nói thành lời, Khoảng 15 phút sau thì đến căn nhà mà đã sinh sống trên 16 năm, đèn đã tắt hết rồi, tôi định đi qua nhà thằng Chung ngủ vì không dám đánh thức mọi người dậy nhưng nhìn vào cái nhà thì thấy có một bóng dáng người con gái quen thuộc đang ngồi ở cái băng ghế đá.
Chap 50:
Có chút hoảng hồn với cảnh tượng đó, đêm khuya thế này còn ngồi ngoài chiếc ghế đá đó với bộ trang phụ đi ngủ không có mặc thêm một chiếc áo khoác, có lẽ ai gặp cảnh tượng đó sẽ thốt lên rằng người con gái ấy có làn da sắc đá không sợ nhiễm lạnh vào tiết trời tháng 8 đặc biệt là đêm khuya, lạnh buốt đến tận xương tủy.
Như không có ngủ mà nhìn xa xăm lên bầu trời hôm ấy với những ngôi sao đang lấp lánh với ánh trăng của đêm rằm mang một nét gì đó ưu buồn trong khóe mắt long lanh ấy cộng với nụ cười tỏa nắng nhưng vẫn không giấu được nỗi buồn không tên. Bỗng em quay mặt nhìn ra phía đường nơi mà tôi đang dựng xe nhìn cái người con gái xinh đẹp ấy, hai cặp mắt nhìn nhau với những thắc mắc chỉ có đối phương mới trả lời được những thắc mắc ấy thôi.
Em nhẹ nhàng bước ra mở cổng cho tôi, không một lời nói hay trách móc gì khi đi về khuya thế, vẫn cứ với tình trạng im lặng là trên hết, thấy thế tôi cũng không mở miệng hỏi tại sao em thức khuya mà ngồi thế này. Rồi người khóa cửa lại là tôi, quay mặt lại thì em đã đi vào nhà khi nào rồi, bước ra nhà bếp kiếm gì đó ăn cũng hơi đói bụng thì thấy một tô cháo thịt bằm còn nóng với những làn khói nghi ngút bay lên với một ly 7up đá tinh khiết mà tôi thích, em đang dọn dẹp lại.
- Cảm ơn nhé – Tôi thấy nhẹ lòng và có một cảm giác gì đó khó tả.
- Ăn đi rồi ngủ.
- Ừa
Hôm nay em sao ấy cứ ậm ừ cho qua không nói gì với tôi cả giống như đang cho ăn bơ ấy, giận một điều gì đó mà không chịu nói. Con gái thật là phiền phức…
Công nhận người gì đâu đến nấu cháo cũng ngon nữa thì không biết cái gì mà làm không được đấy, con gái như thế có nằm mơ cũng không được, không biết kiếp trước tôi có tu không nữa. Đang hì hục húp những muỗng cháo nóng hổi thơm ngon thì em đi lướt qua có một mùi hương khác hẳn của Bạch Yến, nó dịu nhẹ mang lại cảm giác đầy ấm áp…
- Mình đã có bạn trai, xin bạn đừng làm phiền. Cảm ơn. – Em bước đi, không xoay mặt lại nói.
Tôi có một chút gì đó thất thần với câu nói vừa rồi, không biết trong nhà còn ai thức ngoài hai đứa không, chứ tại sao em lại nói thế với tôi.Một câu nói nghe có vẻ bình thường nhưng tại sao ở đâu đó trong cơ thể tôi có một cảm giác như bị ai xé tan nát một thứ gì đó khó mà diễn tả kèm theo đó là một cảm giác hụt hẫng hiện hữu.
Em nói rồi chạy nhanh lên phòng để một mình tôi ngồi đó với tô cháo còn đang dang dở với những miếng thịt bằm do người con gái vừa nói câu đó nấu cho tôi. Ý nghĩa nó là như thế nào? Ra sao? Tại sao phải nói với tôi chứ.
- Lạ nhỉ? Tại sao nói với mình, thì thật ra hai đứa là bạn của nhau mà?
Có một dấu chấm hỏi to lớn đang nằm ở trên cái trán của tôi với những băn khoăn không có lời giải đáp giống như những bí mật mà em chưa nói với người con trai này. Thật khó hiểu. Tôi lắc đầu ngao ngán rồi ăn nhanh những thứ còn lại trong cái tô, ngon thật ăn no căng cả bụng rồi uống hết ly 7up đã thấy trong người thoải mái, tôi chạy lên phòng rửa mặt, tay, chân chứ không dám tắm vì vết thương ở tay phải vẫn con băng bó. Lúc băng cho tôi Bạch Yến có bảo rằng ở dơ một bữa đi đừng có tắm, nếu tắm không may sẽ nhiễm trùng do vết thương của thủy tinh gây ra, công nhận lần thứ hai em băng bó cho tôi rồi không biết còn nhiêu lần nữa đây, băng gì mà đẹp thế không lẽ tôi khoái được người con gái ấy nâng đỡ cánh tay lên rồi nhẹ nhàng băng lấy những vết thương đó sao. Cuộc đời có những cái thật khó hiểu…Khò…khò…khò…cái này dễ hiểu nhất
Chỉ trong một ngày em thay đổi đến vậy sao?
Sáng hôm đó là một ngày đầy mát mẻ và trong lành, tôi bước lại bếp để ăn sáng thì không còn ai ở trong nhà cả trong khi lúc đó mới có 7h đúng không hơn không kém, cả cái người con gái mỗi ngày đều nấu ăn vào sáng sớm ở nơi này, tất cả chỉ còn lại một mình trong cái không khí im lặng đầy đáng sợ ấy. Thôi thì tự làm lấy, tôi bước lại đeo tạp giề vào giống như mẹ và em thường làm rồi lấy trứng ra chiên làm ốp la ăn với những ổ bánh mì nóng hổi mà mẫu thân đã mua sẵn từ lúc 5h sáng. Ai nói không biết nấu ăn chứ, trứng chiên mà tôi cứ tưởng nó bị nướng chứ ^_^đen hết một vùng nhưng thôi kệ biết làm sao bây giờ đành ăn hết những thành quả của mình làm, cái...