ai cũng muốn nâng niu không muốn làm tắt đi nụ cười ấy. Sống mũi cao, thẳng, tóc nhuộm màu nâu sẫm . Hôm nay còn khoán trên mình bộ trang phục ma ca rồng. Trông anh có vẻ nam tính hơn rất nhiều, anh là Lucifer đấy à.
Tử Kỳ nghịch ngợm ấn một ngón tay vào má Kim Anh:
- Nhìn đủ chưa. Lủng mặt người ta rồi này.
” Sao đời lắm trai đẹp thế không biết.” Kim Anh nuốt nước bọt. chối biến:
- Nhìn gì, ai nhìn ai. Xì.
Nhìn về phía Thế Du, mặt anh cau có, cố thoát khỏi vòng vây của các người đẹp.
- Cút hết đi.
Câu nói lạnh lung này thường được anh dung trong các tình huống bị gái vây quanh ở trường, nhưng hình như con gái đến đây hôm nay level cao hơn thì phải. Không những không tản ra còn hò hét vì vẻ lạnh lung của anh nữa chứ.
- Này, đây là lúc cậu lấy điểm với cậu ta đấy. Nhanh lên.
Vừa nói Tư Kỳ vừa đẩy Kim Anh về phía Thế Du:
- Cố hoàn thành tốt nhiệm vụ đi nhé. Rồi tôi trừ nợ cho.
Quên mất lần trước Tử Kỳ đã lừa mình thế nào, nghe thấy ” trừ nợ” Kim Anh liền phi thẳng vào đám đông đang vây lấy Thế Du.
- Khổ than, các cậu xúc động mạnh thế. Không biết gì sao.
Mấy cô gái nhao nhao, mắt vẫn dán vào Thế Du, mồm vẫn hỏi:
- Sao?
- Chuyện gì.
- Cô làm gì thế. Ra chỗ khác.
- Cản trở quá đấy.
Kim Anh vờ tỏ vẻ cảm thông nhìn Thế Du, tặc lưỡi.
Anh nhíu mày không biết cô định dở trò gì. Vẫn đứng im xem cô làm gì tiếp theo.
Kim Anh bỗng nói với Thế Du:
- Thôi cậu ạ, phải nói sự thật để mấy cậu ấy thông cảm . Không lại mất mặt các vị tiểu thư đây.
Các cô nàng im lặng nghe Kim Anh nói tiếp:
- Tuy cậu ấy nhìn rất manly, đẹp trai nhưng thật ra cậu ấy bị…
-???
Một đống ”?” to đùng trên đầu các cô tiểu thư:
- Bị gì.?
- Không phải là…
Kim Anh búng tay:
- Bingo. Cậu ấy bị GAY.
- Hả…
Cả đám ” Hả” lên một tiếng rõ to, Thế Du đần một lúc rồi phì cười. ” Kim Anh, cô được lắm.” Vẫn đứng im, anh đút tay vào túi quần.
Mặt hình sự, cô tiếp lời:
- Thế nên các cậu thấy đấy. Các tiểu thư đây người nào cũng là hoa khôi, hot girl mà anh ta có them rung động đâu. Mà còn tỏ vẻ khó chịu nữa. Cam đoan lời tôi là sự thật nhé.
Sao cô có thể nói dối trắng trợn như thế, thật ra lúc trước khi tiếp cận Trịnh Kim ở trường cô đã có cách nghĩ ấy khi bị anh gạt bỏ. Nên…
Hai phút sau, không ai bảo ai mọi người đều bỏ đi hết. Kim Anh thở phào, cười toe toét:
- Tốt rồi.
Hiểu được nãy giờ là cô cố giải vây cho mình, nhưng không nên nói là anh bị gay chứ. Phải nói là ” Anh ấy là người của tôi.” Hay v…v…Thế Du phì cười, xoa chiếc đầu quần đầy băng trắng của cô:
- Rất tốt.
Cô đờ người mất mấy giây với nụ cười của anh, cô bất giác cũng mỉm cười lại:
- Không có gì, không có gì.
Bỗng anh dơ tay ra hỏi:
- Quà đâu.
” Quà ư, mình đã chuẩn bị đâu cơ chứ. Cậu ta đầy đủ hết chả biết mua tặng gì. Với túi tiền của mình tặng cậu ta mà chê thì thật là mất mặt.” Giờ tính sao đây. Tự nhiên lại hỏi.
- Sao, không có à.
Cô cười giả lả:
- Tớ quên rồi, để hôm khác đi.
- Không được.
- Vậy chẳng nhẽ cậu bắt tôi mặc cả bộ xác ướp này chạy đi tìm quà cho cậu.
- Không cần.
- Vậy cậu muốn như nào.
Cười nham hiểm,anh nheo nhéo mắt:
- Lên nhảy .
Cô trố mắt nhìn anh:
- Sao cơ? Nhảy gì?
- Gì cũng được.
- Nhưng tôi đâu biết nhảy.
Thế Du đưa ra đề nghị:
- Nếu cậu lên trên kia nhảy tôi sẽ giúp cậu trả nợ cho Tử Kỳ và sẽ nói bí quyết học của mình cho cậu ta.
Cô nghe xong liền sang mắt nhưng vẫn phân vân lưỡng lự. ” Có nên không ta, cơ hội hiếm cÓ.” Cô cắn môi suy nghĩ rồi đồng ý.
Anh cười thầm.
Kim Anh bước lên bục nói với ban nhạc cái gì đó.
- Xác ướp di động định làm gì thế.?- Tử Kỳ hỏi.
Thế Du nhún vai:
- Diễn hài.
Một lúc sau ban nhạc không còn ai đánh nữa mà chỉ thấy nổi lên tiếng bài ” Nobody – Wondergirl “. Vẫn đứng im. Kim Anh ngại ngùng. ” Mình có biết nhảy đâu cơ chứ. Nhưng chắc che hết mặt rồi nên không ai thấy đâu nhỉ. Hờ Hờ. Vì số nợ kia phải liều thôi.”
Cô lấy hết dũng khí bắt đầu tập nhún nhảy theo các cô gái trong nhóm Wondergirl.
” I want nobody nobody but you…I want…”
Cả khan đài sau phút im lặng, măt ai cũng nghệt ra. Rồi
- Ha…Ha – Là Thế Du, anh đang ôm bụng cười sảng khoái.
Sau đó là mọi người cười rầm rộ theo. Tiếng cười không ngớt. Tiếng cười dành cho Kim Anh.
Ở phía góc trái có một đôi đang mặc bộ quần áo “Gia định siêu nhân.” Bà vợ cười nắc nẻ:
- Ba “bảo bối” này, con bé xác ướp kia dễ thương quá đi mất.
- Con bé đáng yêu thật.
Tú Anh, Tử Kỳ, Thế Nam, Thế Du cũng đang cười ngặt ngẹo. Có tiếng huýt to:
- Bis bis. Xác ướp nhảy hip hop à?
- Tiếp đi.
- Buồn cười chết mất.
Kim Anh như một con cào cào bổ củi trên sân khấu, cô lăn qua lăn lại đưa tay chỉ chỏ bắt chiếc các tay hiphop, rapper chuyên nghiệp nhưng thật kinh khủng là những hành động bắt chiếc ấy lại trả giống tí tị ti nào cả, nó chỉ là trò hề cho mọi người mà thôi.
Thấy Thế Du cùng mọi người đang cười gập cả bụng, cô thấy mình hình như hơi quá lố trước mặt mọi người, cô giận run người khi phát hiện mình đang bán rẻ danh dự vì tiền.
Mặt cô đỏ lựng lên, chạy khỏi sân khấu ra sau đại sảnh.
Tử Kỳ níu vai Thế Du để cười hỏi ngã ra, anh vừa cười vừa nói:
- Chết mất…haha…nhỏ này…đáng yêu thật…hha.
Vẫn buồn cười nhưng Thế Du đã cố nén lại, anh tủm timt không nói gì.
Tú Anh đứng cạnh mấy cô chân dài mà quên mất Trâm Nhi, mải nói chuyện với cấc cô mà không biết TN đi từ lúc nào.
Khi đó, Trâm Nhi dang tản bộ sau đải sảnh, thì một bong chạy vụt về phía mình, cô hoảng sợ. Người kia cũng hoảng sợ vì nhìn thấy cô. Sau phút ngạc nhiên.
- Chị ra đây làm gì sao không vào trong kia.
Đưa tay lên môi, cô nói:
- Suỵt, khẽ thôi, ở trong đấy ngượng lắm. Lúc nãy chị vừa nhảy như điên trên sân khấu xong. Chết nhục mất.
- Có sao đâu, em thấy bình thường mà.
Nghĩ đến cảnh tượng Kim Anh mặc bộ xác ướp lên nhảy cô cũng buồn cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Kim Anh. Cô đành an ủi.
Kim Anh ngượng quá, đổi chủ đề:
- À, thế em với Tú Anh tiến triển tốt chứ.
Lại vẻ mặt buồn hiu, Trâm Nhi rầu rầu nói:
- Anh ấy không để ý gì em đâu.
- Sao thế được.
- Đang mải nói chuyện với mấy em chân dài kìa.
Kim Anh mím môi:
- Thằng ranh này mình làm mối cho còn dám không để ý. Tí biết tay chị.
- À, mà em vào đây làm gì.?
- Thì đi thay đồ, mặc thế này khó chịu lắm.
- Ừ cũng được. Chị phải cải trang thôi. Để bộ dạng này mà vào đấy thì chết nhục mất hic.
Hai cô cười xoà, rồi kéo nhau vào phòng vệ sinh. Trâm Nhi thay trước, bỗng:
- Á…
Một tiếng hét thất thanh trong nhà vệ sinh vang lên. Kim Anh giật mình chạy vào. Thấy Trâm Nhi đang ôm mặt ngồi thụp xuống dưới đất. Mặt tái mét.
- Sao thế. Thích khách à?
- Ma.
- Đâu đâu.
- Ở trong gương.- Cô chỉ chỉ vào gương nói.
- Đâu. Làm gì có.
Kim Anh ngó dọc ngó ngang cái gương nhưng vẫn không thấy “con ma” đâu.
Trâm Nhi cũng ngó nghiêng rồi đứng dậy chỉ vào gương.
- Kia Kìa. – Nói rồi cô lại ngồi thụp xuống.
Kim Anh nhìn cô chỉ “con ma” trong gương mà cười nắc nẻ.
- Trời ơi. Em chứ ai. Ha…Ha. Ma nào. Làm chị hết hồn.
- Gì. Em á.
Trâm Nhi đứng dậy lấy khăn giấy quệt mặt mình.
- Đúng thật. Là em. Kim Anh chị chơi em đấy à.
- Đâu có. Cách “make up” này đang mốt chứ bộ.
Nói rồi cô chạy tót ra ngoài.
- Thay nhanh chị còn thay nữa. Không có người phát hiện bây giờ.
Trước khi đi, Trâm Nhi đã chuẩn bị hai bộ đồ để lúc về thay, ra ngoài đường không ai nhìn thấy. May mà có chuẩn bị trước không thì…Kim Anh “thúi” mặt mất.
Thay đồ xong, hai người quay lại sảnh. Tử Kỳ nhìn thấy một cô nàng mặc váy trắng hở lưng và vai, chiếc váy xòe phía dưới, nhìn rất đáng yêu. Cô nàng ấy lại còn bới hết tóc lên để lộ chiếc cổ cao trắng ngần thanh thoát. Nhìn có vẻ quen quen. Anh trố mắt:
- Kim…Kim Anh…
Mọi người nhìn theo hướng chỉ của Tử Kỳ tưởng Kim Anh lại thay đổi style khác. Ai dè là hai thiếu nữ xinh đẹp. Người con gái đi cạnh cô cũng xinh không kém ( nói đúng là xinh hơn ). Mái tóc rêu nổi bật với làn da trắng, được làm phồng tự nhiên đy cùng bộ váy màu cam lệch vai, bó sát người tôn lên những đường cong cơ thể. Đôi chân dài, trắng. Làm Tú Anh nhìn không chớp mắt.
Lấy lại tinh thần, Tử Kỳ nói:
- Xác ướp nhảy hip hop cũng ra dáng đấy nhỉ.
Kim Anh lườm Tử Kỳ không thương tiếc:
- Tôi chưa nói đến cậu đâu. Đừng có bắt chuyện với rôi.
Mất cả hứng, cậu im bặt đi vì biết vụ lần trước Kim Anh sẽ không tha cho mình.
- Ê. Chị nhờ mày trông nhỏ em chị mà sao mày cứ lo tán tỉnh mấy cô chân dài bám đuôi kia vậy.
Không nghe lời chất vấn của chị, Tú Anh cứ dán mắt nhìn vào người Trâm Nhi, làm cô thấy mất tự nhiên phải nhìn đi nơi khác:
- Ai đây nữa vậy? Lại mọc thêm một nhỏ em nữa à.
- Trâm Nhi đấy.
Tú Anh ngạc nhiên nhìn Trâm Nhi. “búp bê ma Nhật” đây sao. So với gương mặt “lai’ không giống ai lúc nãy thì bây giờ cô thật xinh xắn, làn da trắng mịn. Bộ đồ rất hợp với dáng người cô. Cái miệng nhỏ xinh, mũi dọc dừa. Nhưng ánh mắt thì thật buồn…
Kim Anh thấy Tú Anh cứ nhìn Trâm Nhi dò xét không nói gì, cô hắng giọng:
- Ừ… hừm. Sao. Ngạc nhiên chưa. Xinh không em.
Tử Kỳ xen vào:
- Xinh.
Cô trợn mắt nhìn lại anh, anh ngậm luôn miệng lại quay đi sang phía Thế Du nói chuyện.
- Xinh thì sao. Chị này hỏi linh tinh.
” Bây giờ là phần dành cho các bạn trẻ của chúng ta. Hãy nhanh chân lên phía tôi và đăng ký bài hát mình muốn thể hiện. Chúng tôi sẽ có 3 phần quà cực hấp dẫn cho 3 người được mọi người ủng hộ nhất…”
Cả khán phòng vỗ tay về trò chơi hấp dẫn này.
Kim Anh quay ngoắt lên bục theo dõi thể lệ, cô nói:
- Chờ chị tí. Đi đây đã.
Nói rồi, cô chạy vụt lên nói với Thế Nam:
- Tí anh mời người tên là Trâm Nhi lên hát một bài cho em nhé.
- Ai vậy, Mà hát bài gì.
- Thì anh cứ mời lên đi, lên rồi nó muốn hát bài gì tuỳ. Em có việc mà. Nhờ anh cả đấy.
Chưa để Thế Nam nói thêm cô đã chạy xuống vị trí cũ, mặt cười hớn hở.
Mọi người thi nhau lên đăng kí trò chơi, Tú Anh bảo:
- Kỳ lên làm 1 bài, Du cũng vậy. Lên thể hiện tài năng piano đi chứ.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người.
Thế Du im lặng nãy giờ mới lên tiếng:
- Không hứng thú.
Tử Kỳ thêm vào:
- Me too.
- Hôm nay sinh nhật cậu, cậu phải tặng một bài cho mọi người chứ. – Kim Anh nhanh mồm nhanh miệng.
- Thỉnh thoảng thở được 1 câu rất chí lí.
- Đúng rồi đấy.
Mọi người hùa vào theo Kim Anh, nhưng Thế Du vẫn lạnh tanh không nói câu nào, khoanh tay tỏ vẻ dứt khát.
- Không thích.
- Không thích cũng phải thích.
Ba cái miệng đồng thanh.
” Xin mời cô Trâm Nhi lên sân khấu, thể hiện bài…”
Nói đến đây, anh im lặng chờ nhân vật được mời lên. Đúng là Kim Anh làm anh khó xử,
Kim Anh cười tươi, dục:
- Kìa gọi em kìa, lên đi.
- Ơ…nhưng. – Cô nàng ngơ ngác.
Đẩy người Trâm Nhi lên sân khấu, Kim Anh cười động viên:
- Hát đi, coi như giảm street.
Đưa micro cho Trâm Nhi, Thế Nam hỏi:
- Em hát bài gì.
- Có thể cho em mượn cây ghita được không,
- Ừm được. – Thế Nam cười nhẹ đến nói với ban nhạc cho cô mượn cây đàn guitar. Và anh còn kéo ghế cùng micro ra giữa sân khấu cho cô.
Kim Anh ngồi vào ghể cầm cây đàn guitar, bắt đầu dạo khúc đầu.
- Huýt…Huýt…
Kim Anh gào ầm lên để cổ vũ cho Trâm Nhi.
“Cơn mưa đêm nay mang theo nỗi đau buồn
Và cơn gió thoáng qua, ngóng chờ…anh
Khi cô đơn vây quanh cho con phố thêm yên lặng
Trong tiếng mưa…Chợt dòng nước mắt lăn dài…ohoh
Có những lúc em đã cố quên
Giấu nước mắt sâu trong trái tim
Phút trống vắng cô đơn
Giọt mưa rơi ướt đôi mi…ướt đôi vai gầy
Đã có lúc em như đã quên
Và đã có lúc không gian sẽ yên bình
Đã có lúc em tin thời gian dần trôi
Xin hạt mưa đừng rơi đừng rơi mãi cho niềm đau về anh được chôn giấu
Please dont hurt me babe! Ma babe! Please babe
Nơi này không còn ai, còn ai nữa, con đường riêng mình em, mình em bước
Please dont lie me babe,oh babe,ma babe, please babe…”.
Cô nhẹ nhàng hoà với bản nhạc. Ánh mắt nhìn vào không trung một khoảng nhất định. Bàn tay khẽ chỉnh âm và gảy. Tiếng hát trong mà sao hát bản nhạc lại buồn đến thế.
Cả khan phòng im lặng nghe Trâm Nhi hát. Giọng cô như đang khóc một tiếng khóc cảm thông cho cô gái trong bài hát hay chính là thương cho mình.
- Trâm Nhi hát hay thật. Không bù cho mình.
Kim Anh hai tay chắp vào nhau than thở.
- Yên xem nào.
Tú Anh đang tập trung bỗng bị tiếng Kim Anh làm cho mất tập trung, anh gắt nhỏ.
Trâm Nhi hát thêm một lần nữa rồi đứng lên cảm ơn mọi người rồi bước xuống bục.
” Bis…Bis…”
Tiếng vỗ tay giờ mới vang lên, nhưng cô không hề vui, mà còn buồn hơn. Đi thẳng xuống chỗ Kim Anh.
- Không ngờ em hát với chơi đàn hay đến thế. – Kim Anh tấm tắc khen.
- Biết thế đăng ký mấy bài. – Đã lừa người ta lên sân khấu mà cô lại còn kêu thế. Đúng là câu nói made in Kim Anh mà.
Trâm Nhi nhăn mặt:
- Mấy bài nữa. Chắc em xỉu luôn quá.
Tử Kỳ tự nhiên lại ló mặt vào đá đểu Kim Anh:
- Con gái người ta ít nhất là phải giỏi một cái gì đấy mới hấp dẫn được đàn ông chứ đâu như một số người đã gà còn tỏ ra nguy hiểm. Hơ… Hơ…
Kim Anh bậm môi liếc Tử Kỳ. “Đợi đấy đến trường thì biết tay cô.Hứ.” Kim Anh huých tay Tú Anh.
- Sao, thấy em chị thế nào. – Mặc kệ Tử Kỳ, Kim Anh xớn xác.
Anh khẽ cười thay cho lời nói. Anh cảm thấy Trâm Nhi rất thân thuộc với anh nhưng nhất thời không nhận ra. Anh đang cố nhớ lại nhưng hình như là không được rồi.
- Vậy thì hai cưng thử tìm hiểu nhau đi nhé. – Kim Anh vỗ tay đánh “bốp” rồi nháy nháy mắt với Tú Anh.
Trâm Nhi e thẹn, cô đỏ bừng mặt bấu nhẹ vào tay Kim Anh nói nhỏ:
- Chị này. Nói thế vô duyên quá. Phải kín đáo chứ.
- Cần gì. Giờ cứ phải huỵch toẹt ra mới được. Hi…Hi…
Tú Anh mỉm cười nhẹ, quay sang nói với cô:
- Nếu em đồng ý.
- Nó chờ mỗi câu này thôi đấy. Hi…Hi…
Cô nhanh mồm nhanh miệng trả lời thay cho Trâm Nhi, còn Trâm Nhi cô nàng đang trợn tròn mắt nhìn Tú Anh.
Tử Kỳ táy máy kéo Tú Anh đẩy sang đứng cạnh Trâm Nhi nói nhỏ:
- Một em đã sập bẫy.
Câu nói nhỏ đó lọt được vào tai Kim Anh, cô trả vờ đi qua chỗ Tử Kỳ rồi giẫm lên chân anh. Mắt cô mở to miệng cười nhẹ:
- Ấy…chết xin lỗi, không cố ý.
Lừ mắt nhìn cô, anh định nói thì lại bị cô giành mất lời:
- Tại chỗ này đông người quá. Bạn không nhỏ nhen thế chứ.
Kim Anh cười toét. Á khẩu.
- À…ừ không sao…. vẫn ổn.
Nghiến răng .” Được, dám chơi mình à.”
Lúc ấy bà LiLi và ông EnDy đi tới chỗ Thế Du:
- ” Bào bối” à, con lên chơi một bản và hát cho mẹ LiLi với papa EnDy nghe đi.
Kim Anh đứng bên cạnh mà su
ýt phì cười vì cách gọi của mẹ Thế Du. May cô kịp thời đưa tay lên miệng ngăn lại.
- Không được. – Anh nhăn mặt trả lời.
- Đi đi “bảo bối” papa EnDy lâu lắm mới về đây con nên dành tặng cho papa EnDy và mẹ LiLi món quà chứ.
Bà LiLi, cũng kéo kéo tay anh nói:
- Đi mà “bảo bối”, mẹ LiLi năn nỉ đấy.
Thế Du thấy bố mẹ lèo nhèo, không muốn thể hiện trước mặt mọi người, vì anh học piano chỉ để đàn cho một người nghe thôi.
- Ba mẹ phiền thật đấy. Đã bảo không là không.
Tử Kỳ, Tú Anh, Trâm Nhi cùng Kim Anh giật mình khi nghe Thế Du quát. Ba mẹ anh dù không nuôi dưỡng anh, thì anh cũng không nên tỏ thái độ thế chứ.
Cô bất bình:
- Cậu dám ăn nói với ba mẹ cậu vậy sao. Đúng là vô lễ.
Bà LiLi thấy Kim Anh mắng con mình, ba thấy thương con lại bênh:
- Không có đâu, con đừng nói “bảo bối” của cô như vậy. Nó ngoan lắm.
Cô ngạc nhiên nhìn bà trân trối. ” Rõ ràng cậu ta đã quát hai ông bà như vậy mà vẫn mình. Gặp ba mình chắc ra đi luôn quá. ”
- Bác à. Bác cũng nhìn thấy Thế Du cáu lên mà. Hai
bác dậy như thế chỉ làm hư Thế Du thôi ạ.
Tử Kỳ, Tú Anh, Trâm Nhi lại đồng loạt đưa mắt sang nhìn Kim Anh. Chợt cô rùng mình, cô thấy mình hơi quá lời, dù gì cũng là con người ta, người ta muốn dạy bảo thế nào là quyền của họ. Cô không nên xen vào mới phải.
Thấy hối hận, cô liền cười trừ coi như không có gì.
Bà LiLi nói nhỏ với ông. ” Bé Kim Anh đúng không, càng ngày càng xinh. Mình à. Phải gồng mình lên không để “bảo bối” lấn áp được.”
Bỗng, không biết ông EnDt lấy dũng khí ở đâu quát to một tiếng:
- Con có lên không thì bảo.
Nhìn ba chăm chú. Anh suýt phì cười vì thấy tay papa mình gồng hết lên như thể quát anh là việc quá sức với ông vậy. Tiếp đến là mẹ anh:
- Con lên không thì bảo. – Bà LiLi giở bộ mặt nghiêm nghị. Tay chống nạnh, mắt được đeo kính đen của “Gia đình siêu nhân” cũng trở nên sắc nhọn.
Lần này thì anh phì cười thật, không phải hai ông bà đang cho anh là kẻ thù đấy chứ.
Mọi người trố mắt nhìn anh, chưa thấy ai bị bố mẹ mắng lại còn phì cười thế kia. Đúng là…
- Thôi lên đi, cho hai bác đỡ buồn. – Tử Kỳ tỏ vẻ khuyên giải anh.
- ” Bảo bối” nghe gì chưa.
Vẫn không tác dụng, mọi người nhìn nhau rồi hợp sức lèo nhèo với anh.
Bà LiLi:- ” Bảo bối” độc ác, mỗi bản nhạc thôi mà.
Ông EnDy: – ” Bảo bối” không thương ba EnDy à.
Kim Anh: – Cậu đừng làm hai người buồn nữa. Lên đi.
Tú Anh: – Anh này kỳ, lên đi coi.
Trâm Nhi không tiện góp truyện mắt cô cứ nhìn chăm chăm lên sân khấu.
Ồn ào, quả thực là rất ồn ào. Đến lúc này thì Thế Du không chịu được nữa, anh đành bó tay, đưa tay lên ngăn mọi người lại.
- Thôi được tồi. Chỉ lần này là quá đủ rồi đấy.
- “Bảo bối” yêu. Đỡ nụ hôn của mẹ.
- “Bảo bối” fighting.
Mọi người cùng phì cười bởi những hành động ngỗ nghĩnh của gia đình này.
Thế Du đi thẳng người lên buc, ra hiệu cho Thế Nam. Thế Nam hiểu ý nói ;
” Và đây là tiết mục cuối cùng, tiết mục đặc biệt của Thế Du- chủ nhân bữa tiệc. Đây là lời cảm ơn dành cho mọi người. Cảm ơn.”
Anh ngồi trên ghế, phong thái ung dung, bàn tay nhẹ nhàng lướt trên bàn phím một lượt. Không gian im lặng như chỉ có mình anh. Môi khẽ nở một đường cong tuyệt mĩ. Mọi người ngây ngất. Ai cũng nhìn anh, như thể bỏ lỡ một giây là anh sẽ bay vào không khí mất vậy.
Lúc này đây, Kim Anh cũng đang nắm chặt tay, nhìn đăm đăm vào Thế Du, nhớ hồi bé.
…
- Woa! Anh chơi giỏi quá, có thể dạy em không.
Kim Anh ngồi nghe Thế Nam đánh bản nhạc ” Mừng sinh nhật.” mà anh mới học được ở trên lớp cho Kim Anh và Thế Du nghe. Cô bé tấm tắc khen hay,...