xảo quyệt ấy ra:
- Có chứ.
” Biết ngay mà, một tối nở đến hai nụ cười là biết ngay cậu ta có ý đồ thâm nho mà.”
Đúng là lừa gạt người. Một người là quá đủ.Cô từ chối nhã ý “tốt” của anh:
- Vậy thì thôi. Nợ một người là quá đủ rồi.
- Vậy cậu nợ tôi đi.- câu nói này mang hàm ý gì thế. Muốn kêu cô nợ anh hay bắt cô nợ anh vây. Xì vớ vẩn.
- Nợ cậu cũng như nợ Tử Kỳ thôi. Có gì hay ho.
Nhướng nhướng mày:
- Khác chứ. Nếu nợ Tử Kỳ cậu sẽ phải tán tỉnh tôi, mà cậu nghĩ tôi biết hết chuyện rồi thì sẽ để cậu tán tỉnh à. Mà chả bằng tiền, cậu, nghèo kiết sác có tiền trả mới lại. Còn nếu nợ tôi thì công viên rất quen thuộc và hạn cũng chỉ đến khi nào chúng ta li dị thôi.
Từng lời nói, đúng là rất xúc phạm, nhưng sự thật thì đúng như những gì anh nói. Mà anh nói cũng đúng chứ, nợ Tử Kỳ rất khó trả lại còn vô thời hạn còn nợ Thế Du, mình cưới cậu ta rồi sẽ li dị luôn. Hà Hà mình quả thông minh. Cô đắc trí gật đầu cái rụp nhưng vẫn tỏ ra lưỡng lự.
- Thôi được rồi, cứ thế đi.
Đưa một tờ giấy mỏng manh cho Kim Anh, cô giật mình thổn thức:
- Cái gì lại ôsin à. Này tôi cũng là vợ cậu. Cậu nỡ đối xử với tôi thế à.
Chậm rãi trả lời, từng lời nói quả là xúc phạm:
- Cậu nghĩ cậu xứng làm vợ tôi.
- Tôi đã nói với cậu công việc quen thuộc rồi. Cậu chỉ xứng làm việc đó thôi. Còn nếu không…
Đưa tay định lấy tờ giấy lại, Kim Anh nhanh tay hơn đã giật lại tờ giấy kí cái vèo.
Nhẫn nại nhẫn nại. Khi nào làm vợ anh ta quyết trả thù sau.
- Tốt. Cười như không cười.
- Hết chuyện, tôi về.
Cay cú đứng dậy, Kim Anh không thèm nhìn anh đi thẳng. Đến gần ngưỡng cửa một âm trầm vang lên:
- Đứng lại.
Cô đứng lại. Không quay đầu.
- Cô định mặc cái bộ váy ngắn cũn cỡn đấy lang thang ra đường để doạ người?
Nhẫn nại nhẫn nại. Từ điển của cô lúc này hình như chỉ có hai từ “nhẫn nại”
- Không cần anh quan tâm.
- Không được. Cô là người của tôi, có mệnh hệ gì ai sẽ hầu hạ tôi.
Cái gì là anh ta bảo mình là người của anh ta. Ừ mà cũng đúng. Thất thểu. Bố mẹ con xin lỗi chưa báo hiếu đã làm người của người khác.
Một luồng ấm từ lưng, hoá ra là áo khoác của Thế Du. Anh đi thẳng ra cửa, vẫn thấy cô đứng ở ngưỡng cửa ngơ ngác mới dục:
- Còn không nhanh.
Lật đậy chạy theo, là anh ta lo cho ôsin của anh ta chứ không phải lo cho mình, đừng rung động. Xuỳ xuỳ xuỳ.
- Không phải định đưa tôi về chứ.
-…
- Thật à.
-…
- Cậu là người tốt bụng nhất nhất nhất. HeHe.
Một chiếc xe BMW màu xanh tím than đặt trong căn tin. Trên đầu xe còn có tấm thiệp nhỏ và chữ ” HAPPY BIRTHDAY BẢO BỐI” . Là quà của bác trai và bác gái tặng cho anh.
Thút thít nhìn vòng quanh xe, rồi lải đảo mặt nhìn một vòng quanh xe nữa. Cô sờ sờ mỗi chỗ một tý ao ước.
- Ba mẹ cậu giàu thật đấy.
- Vào. – Cái người ngồi trong xe từ lúc nào lạnh lùng nói với cô.
Nói rồi bật khoá xe. Cái người này đúng là…phải có tí ga lăng chứ. Thôi trả cần, với loại người này thì làm gì có tự vào cho rồi.
Anh vừa từ từ lăn xe, vừa bật hai chiếc cần để “quét” sạch hàng chữ trên cửa ôtô. Và không biết lúc nào trong xe lại có một đống gấu bong nhỏ, giờ cũng được anh ném hết ra ghế sau.
Đúng là không biết tận hưởng, toàn loại Teddy đắt tiền, sao có thể tuỳ tiện vứt như thế.
- Mà này. – Chợt nhớ điều gì, cô hỏi luôn.
- Sao cậu không đến trường mà lực học lúc nào cũng đầu TOP vậy?
Cười vẻ khinh khỉnh:
- Định hỏi bí quyết cho bạn Tử Kỳ à.
Đúng tim đen, cô chối bay:
- Thấy thắc mắc nên hỏi. Không nói thì thôi.
Nhìn gương mặt thắc mắc mà anh tưởng là gương mặt ỉu xìu, anh nói:
- Tiền.
Quay ngoắt nhìn Thế Du:
- Cậu nói cái gì, đừng bảo cậu đòi lại tiền nhé. Đồ xấu tính.
- Nhờ tiền tôi mới được lên hạng về kết quả học.- Anh chậm dãi giải thích. Không thể nói một từ để có thể giải thích hết cho cô hiểu.
“À” lên một tiếng đầy ngạc nhiên. Rồi “Ồ ” lên một tiếng có vẻ hiểu chuyện.
- Ra là thế. Cứ tưởng cậu như nào. Cũng bình thường thôi.
-…
~~~~~~
- Bộp.
Kim Anh huyênh hoang ném sấp tiền 500 nghìn đồng xuống bàn, trước ánh mắt ngạc nhiên của Tử Kỳ, cô to giọng mà không biết đây là thư viện:
- Từ nay tôi và cậu sẽ không còn nợ nần gì nữa. Đưa giấy tôi xé đi.
- Cô làm trò gì vậy.
- Trả nợ. – Vênh mặt ngược lên 180*.
Nhìn cọc tiền cùng với vẻ huyênh hoang của Kim Anh. Tử Kỳ suy nghĩ đắn đo nguồn gốc số tiền.
Nhỏ này thì làm gì có tiền. Hay là…
- Này đừng bảo với tôi cậu móc két nhớ.
Trợn trừng mắt nhìn anh, cô hắng giọng:
- Cậu nhìn tôi đi. Tôi thế này mà phải làm trò đấy à.
Từ nãy giờ Kim Anh không để ý thì thôi chứ đã có rất nhiều ánh mắt tập trung vào hai người họ. Có ánh mắt ” làm phiền thì biến!”, ” Không biết chuyện gì?”, ” Tiền đen…”
Nhìn quanh thấy mọi người đang nhìn mình, cố giữ thể diện anh vừa cười vừa dít qua kẽ răng:
- Ngồi xuống. Nói bé lại.
Nhìn xung quanh theo anh, cô cũng thấy ngượng ngùng, vừa cười vừa vẫy vẫy tay nói:
- Hì Hì không có chuyện gì đâu mọi người cứ đọc tiếp đi.
Từ từ ngồi xuống.
- Đưa ngay tờ giấy nợ đây.
Giờ mình là người có tiền, không sợ bố con thằng nào. Hứ.
- Không. – Thản nhiên nói.
- Này, này…cậu định nói bài chày đấy à.
- Tôi sẽ không đưa với điều kiện cậu phải khai số tiền mờ ám
này ở đâu ra.
Hứ. Chuyện của cậu à. Đã trả tiền cho còn lắm chuyện.
- Của tôi.
- Của cậu.
- À không. Vay. – Nghĩ sao Kim Anh lại nói vay.
Liếc liếc Kim Anh. lấy quyển sách che miệng để khỏi những ánh mắt dòm ngó:
- Không tin. Nhìn cậu từ trên xuống dưới trả có gì là uy tín cả. Mà ai cho vay mới được chứ.
Bực mình với cái khoản lắm chuyện của Tử Kỳ, cô cáu:
- Cậu hỏi nhiều vậy.- Lần thứ 2 kéo được sự chú ý.
- Tôi sẽ không đưa giấy gì cả. Cậu suy nghĩ lại rồi cậu phải làm trừ nợ cho tôi.
- Cậu bị dở hơi à. Đầu óc đúnh là không thông minh nên mới để Thế Du dùng tiền để đứng đầu.
Nói xong, cô ôm tay bịt miệng. Thật là hết biết tự nhiên nói to thế làm gì không biết.
Lần n gây sự chú ý rồi.
Nghe hơi loáng thoáng nhưng cũng hiểu hết nội dug anh hỏi lại:
- Mà làm sao?
Lắc đầu:
- Nếu cậu nói, tôi sẽ trả giấy nợ cho cậu.
Mình nhỡ nói gần hết rồi, thôi nói them tí nữa chắc cũng không sao. Dù gì Thế Du cũng có bảo mình giữ bí mật đâu. Kệ vậy.
- Thì cậu ta nhờ tiền mới đứng được hạng nhất.
Lần này anh ngạc nhiên thật khi nghe đúng lời từ miệng Kim Anh thoát ra:
- Sao cậu biết.
- Thì chính Thế Du nói mà.
- Thật sao.
Lại còn dám nghe ngờ mình, biết thế không nói cho rồi.
Gương mặt thành thật cô nói không có gì gọi là nói dối:
- Không tin thì tuỳ. – Xoè tay ra. Đưa giấy được chưa.
Từ Kỳ lật mặt ngồi thẳng cười nửa miệng ;:
- Cậu lấy gì để tôi tin.
Trợn mắt bức xúc đứng bật dậy. Lần thứ n +1 gây sự chú ý.
- Cậu quá đáng thật đấy. Đưa tờ giấy cho tôi.
Một top nữ sinh mà đúng hơn không biết tụ tập đâu ra lắm học sinh thế không biết. Đang trỉ trỏ bàn tán về phía hai người một nam một nữ. Từ Kỳ mặt cười nhẹ, nói đủ nghe:
- Cậu hãy bình tĩnh, tờ giấy cậu tỏ tình với tớ, tớ chẳng may đã làm mất rồi. Xin lỗi cậu nhé, tớ có lỗi vì đã phụ long cậu nhưng cậu hãy thong cảm cho tớ đừng hung dữ với tớ như vậy nữa.
Cái gì. Thằng cha này đang lẩm bẩm cái gì thế vậy. Nhìn cái gương mặt:thánh thiện nghìn tội lỗi của cậu ta kìa. Trời ơi, Đúng là nói dối chúa mà.
- Tử Kỳ đáng yêu và hiền lành thật lại còn biết cách đối xử với con gái nữa chứ.
- Ừ ừ ừ. – Top gái 1 nói theo.
- Cô ta nghĩ mình là ai mà dám to tiếng với cậu ấy chứ. Không yêu đượi người ta giờ quay sang hung dữ. Xí.
- Ừ ừ ừ. – Top gái 2 đồng thanh.
- Đúng là đồ không biết xấu hổ. – Top gái 3 chặn luôn lời.
Cái gì. Mấy con nhỏ láo toét, nếu không phải đông người thì đừng trách Kim Anh đây. Còn cái tên củ chuối này sao lại có thể biến cái chỗ này thành cái trường quay phim. Đúng là tức điên mà. Báng bổ báng bổ.
- Triệu.Tử.Kỳ.Cậu.Giỏi, Giỏi.Lắm.
Vẻ mặt có vô vàn tội lỗi.
- Xin lỗi. Cậu không nên như thế nữa mà. Đừng manh động.
Á.OMG~ Kim Anh đang thấy mình thật sự có lỗi. Nhìn bản mặt của cậu ta kìa. Bực mình quá trời ơi. Sao lại có người đáng thương thế cơ chứ.
Đúng là không có cách gì để trị tên Tử Kỳ gian xảo này, nhìn ánh mắt ầng ậng nược kìa. Á. Á. Á.
- Thiên hạ đệ nhất lạnh lung mĩ nam chuẩn bị đi qua đây.
Có tiếng nói oang oang của một nam sinh kéo luôn mọi người đang tụ tập ra ngoài để dõi theo bước chân của anh.
Còn lại Tử Kỳ với Kim Anh vẫn còn đang đắm đuối nhìn nhau:
Tử Kỳ vuốt lại tóc, dở mặt:
- Sao, cậu định nổi loạn đấy à? Vô ích thôi.
Đúng đúng là bộ mặt này. Khốn, dám lừa mọi người, mọi người mà biết bộ mặt này để xem hắn còn cái gì mà vàng gì mà cục no2 nữa không.
- Này không nên chime ngưỡng dung nhan người khác một cách lộ liễu vậy đâu.
- Cậu…
Tức nghẹn lời mà.
( Vì ở trường nên gọi là Trịnh Kim.)
Trịnh Kim không biết từ lúc nào đi tới chỗ Kim Anh, kéo theo con đàn cháu đống phía sau.
- Kim Anh nói tất cả đều là thật cậu nên trả lại tờ giấy đấy cho cậu ta đi.
Anh nói mà không biết sự việc như nào.
Không tin vào tai mình, anh đứng bật dậy:
- Thật, thật sao.
Gật đầu chắc nịch. Chứng tỏ là sự thật. Nuốt nước bọt đánh “ực”.
Trịnh Kim nhắc lại.
- Đưa giấy cho Kim Anh đi.
Cô nàng hênh hênh mặt lên, xoè tay:
- Đưa đây. Lì vừa thôi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu đầu đuôi tai nheo. Đang là màn nữ khách hung hăng vì tình yêu bị từ chối. Giờ từ đâu ra xuất hiện thêm kiếm khách nữa, hiểu mới lại à nha.
Chầm chậm lôi trong túi sách một tờ giấy đưa cho Kim Anh trước sự sung sướng của cô:
- Số tiền này là đền cậu bộ cúc theo thoả thuận. Cả chuyện kia nữa.
Nghe đoạn mặt Tử Kỳ từ tím chuyển sang trắng rồi kéo sắc hồng trở lại.
No.1 là ta. Haha.
- Thôi không cần nữa. Hơ…hơ
Kim Anh chỉ cần nghe vậy, cô cầm ngay số tiền trên bàn lại, vẻ mặt sướng tột độ:
- Không cần càng tốt. Cảm ơn.
Hí hoáy đếm lại tiền, định cất tiền lại vào trong túi thì em tiền không cánh mà do tay người dựt đi mặt, mắt đờ đẫn nhìn theo cánh tay. rồi mới sực tỉnh cô ngẩng phắt đầu nhìn theo cánh tay. Là Trịnh Kim.
- Cầm lấy.
Cái gì, anh không cần phải làm thế chứ. Kệ xác tên kia đi hắn có cần tiền đâu mà.
- Cũng được.
Cái gì tên mặt dày, vừa bảo không cần giờ lại nói cũng được. Một bờ môi mà hai lời nói.
Kim Anh uất nghẹn mặt hầm hầm lừ mắt nhìn Tử kỳ.
Thấy lạnh sống lưng Tử Kỳ nhìn lên thấy Trịnh Kim đã đi xa mà của nợ vẫn đứng lườm anh:
- Sao cậu cứ lườm tớ vậy.
Hứ một tiếng khinh khi, Kim Anh xách váy chạy theo Trịnh Kim. Cả lũ người người người trong thư biện kêu réo ầm ĩ vì vẻ đẹp của Trịnh Kim khi đi qua đến nỗi Kim Anh phải bịt cả tai lại. Đúng là háo sắc, mai kia tôi lấy Trịnh Kim rồi mấy người ngồi đấy mà nuốt nước bọt. HaHa.
…
Về phòng y tế vẫn có một số người dai dẳng mặt dày đi theo. Cô Phí không biết từ đâu xuất hiện chắn lù lù trước cửa. Thế Du đi qua nhẹ nhàng, cô giáo mặt cười hớn hở. Thế Du vào trong, cô giáo mặt đằng đằng sát khí, tay trống nạnh:
- Sao, ai thích vào không.
Mấy cô gái nhìn nhau nuối tiếc rồi từ từ rút lui. Không muốn ” Phí bà bà” nổi giận, cô Phí nổi tiếng đanh đá và…háo sắc. Oá đúng là không thể chấp nhận.
Kim Anh chạy qua đám nữ sinh thấy họ xì xầm:
- Cô A: Tiếc thật mãi mới bắt được No.1 mà gặp ngay ma nữ.
- Cô B không kém phần: Đen thế cơ chứ. Ước gì cậu ấy được lồng trong tủ kính của nhà trường để ngày ngày mình có thể ngắm nghía cậu ấy nhỉ.
- Cô A chảy nước miếng.
- Cô B chắp tay tưởng tưởng.
- Các cô XYZ…mường tượng theo.
Oẹ, buồn nôn quá đi, đúng là mấy nhỏ này hết thuốc chữa rồi. Đúng là sến quá mà, thế kỷ XXI rồi mà còn dung mấy từ đấy.
Bịch…bịch, tiếng chạy vang khắp hành lang, Chi Mai đập vai Kim Anh thở hổn hền, cúi mặt, mắt long lanh:
- Đầu…đầu giờ tớ gặp được No1 đấy.
- Thì sao.
Có gì mà sung sướng thế không biết.
- Vô duyên. Làm tụt cả cảm xúc của người ra. Nói chuyện với cậu thà nói chuyện với đầu gối còn hơn. Xì.
Chi Mai mắt lườm sắc bén, môi xong lên, mũi hếch hếch nhìn Kim Anh.
- Thôi về lớp buôn sướng hơn.
Nói rồi cô đi thẳng, Kim Anh lững thững đi bộ khắp hành lang. Giờ mới phát hiện trên tường có rất nhiều bức tranh đẹp do học sinh trường vẽ đoạt giải. Những gương mặt tiêu biểu của trường. Phía cuối hành lang là một chiếc tivi tinh thể lỏng, hai bên là hai bồn hoa. Thì ra là bảng thành tích và chỉ số “giá vàng” của các cục vàng No.1 của trường ĐH Hồ Chí Minh.
Xì, có mỗi 5 cái cục vàng mà làm hoành trách dễ sợ, mà sao mấy người này đẹp thế nhờ. Nhìn chả bổ mắt tí nào, thà ngồi uống Coca còn sướng hơn.
Nghĩ xong, chạy thẳng xuống căng tin gọi cho mình lon CoCa.
Phía xa Trâm Nhi đang cười hớn hở với Tú Anh, nhìn thấy Kim Anh đang thất thần uống lon Coca anh kéo Trâm Nhi tiến lại gần.
- Này.
- Phụt. – Giật mình, cô phun hết cả ngụm CoCa vừa uống xong.
Thấy chị mình xúc động, Trâm Nhi cầm khăn giấy đưa cho Kim Anh.
- Khụ Khụ, định hại chết người đấy à.
- Chị làm gì mà ngồi đần ra vậy.
- Đần gì chứ. Đang suy nghĩ thôi.
Tú Anh nhìn Trâm Nhi, cô cũng quay sang nhìn lại anh:
- Vậy em không làm phiền. – Hai người đồng thanh.
- Ê.- Cô gọi dật lại.
- Hai người. hơ hơ không phải là quen nhau rồi đấy chứ.
Trâm Nhi e thẹn cúi mặt, mắt long lanh:
- Phải, nhờ chị cả đấy.
Cái gì không phải nhanh thế chứ, đúng là đệ tử miìn dạy cái được luôn HaHa. Trâm Nhi em được lắm.
- Nhìn kìa nhìn kìa cười tít cả mắt, trông xấu thế mà thằng Tú Anh cũng yêu.
Tú Anh hất hất mặt:
- Xấu thì sao, xinh hơn chị là được rồi. Ờ.
- Á à, cái gì thằng này. Giờ có người yêu là quên bà chị này đúng không.
- Ừ thì làm sao.
Trâm Nhi nhìn hai người mà cười khúc khích. Hai cái chị em nhà này, không **** nhau là không được mà. Nhưng cô cũng thấy rất hạnh phúc khi anh đang bênh cô. Khuôn mặt anh đáng ghét quá đi. Nhưng liệu hạnh phúc này đến dễ dàng vậy không, em sẽ được ở bên anh mãi chứ. Dù sao cũng nên tận hưởng những giây phút này.
Tan học, về nhà thấy ba đang ngồi xem phim, cô lễ phép chào ông rồi định lên phòng để
thay quần áo thì tiếng ông Phùng vang lên:
- Kim Anh, lại ba bảo.
Ngồi xuống cạnh ông, không biết lại có chuyện gì nữa đây. Không phải là…
- Còn mấy ngày nữa là đến 2 tháng rồi đấy con chuẩn bị tâm lý đi nhé.
Sao ba lại nhắc nhỉ, giờ không biết trả lời sao đây. Aaaaaaa…
- Dạ.
Dạ nhỏ rồi nhẹ nhàng bước về phòng. Nhảy tót lên giường, mặt đăm chiêu suy nghĩ
- Mình phải gọi cho Thế Du để ra mắt ba mình mới được, không ba lại bắt mình cưới Thế Nam thì chết. Hic.
Số mình thật khổ quá đi.
Nói là làm, với tay lấy điện thoại trên bàn:
” Thuê bao quý khách hiện không lien lạc được…”
Giọng cô tổng đài vang lên đều đều. Lúc nước sôi lửa bỏng thế này không biết Thế Du có thể đi đâu được cơ chứ. Bực mình hết biết. Cái tên này, chắc lại đang ngủ rồi.
…
Mưa rơi tí tách ngoài thềm.
Bước ra ngoài cửa hiên, đứng tựa vai vào tường anh ngẩn người ngắm nhìn những làn mưa tơi tí tách bên thềm. Lúc chiều nay trời sang rực không có chút dấu hiệu bào sẽ có mưa vậy mà bây giờ mưa rơi càng ngày càng nặng hạt hơn.
Trong không trung những hạt mưa nhẹ nhàng bay theo chiều gió, màn đêm đen kịt lại, anh vô thức đưa tay đón lấy từng hạt mưa trong suốt. ” Bộp, bộp” Một phút ngưng đọng. rơi xuống tay vỡ thành nhiều mảnh bắn sang nhiều hướng.
Không biết đã đứng đấy bao nhiêu lâu, bàn tay cũng ướt, đôi long mày hơi nhíu, môi mím lại cũng có những hạt mưa li ti dính vào, dường như không muốn rời xa khuôn
mặt đẹp đẽ đó.
Con mưa vơi dần, vơi dần rồi tạnh hẳn, giữa những căn nhà, ở mái hiên những giọt mưa chảy xuống rơi xuống đất vỡ vụn, còn lại một khoảng lặng.
Một người mặc áo mưa màu hồng, có nhiều hình bông hoa trên áo, mặt cau có, tay lau hết những vệt mưa trên mặt, tóc mái có vài sợi bị ướt bám vào mặt được cô gạt vào tai. Chiếc áo mưa bị rách ra rồi vứt ngay vệ đường, ống quần sắn lên cũng được tháo xuống, chiếc giầy búp bê được cất trong túi sách cũng được lôi ra đi.
- Mở cửa, Thế Du.
Cô nàng đập đập cửa hét ầm lên.
Anh nhìn xuống thấy Kim Anh đang kéo qua kéo lại cánh cửa nhà anh như muốn phá đến nơi.
Đi xuống nhà mửa cửa cho cô, anh dựa lưng vào cửa. Tóc vẫn còn hơi rối, hình như vừa ngủ dậy, chiếc quần nỉ, áo phông rộng thùng thình, chiếc dép đi trong nhà màu kẻ ghi.
- Có chuyện gì?
Biết ngay là ngủ mà, ngủ mà cũng tắt máy. Xì làm người ta bị ướt mất công đến đây. Đã không mời khách quý vào nhà mà còn đứng ngang cánh cửa như muốn đuổi nữa chứ. Cái tên này, thôi nhẫn nại vì tương lai của mình với anh Nam.
Kéo anh vào nhà:
- Vào đây, tôi có chuyện muốn nói.
Đi theo cô, không biết nhà của ai nữa. Lại dám tự tiện lấy nước uống, ngồi quỳ trên ghế nữa chứ.
- Sáng nay là một ngày đẹp trời, không mây, có tí gió…vân vân và mây mây.
- Nói nhanh.
- Ừm. Tôi vào nhà thấy ba tôi đang ngồi xem phim, tôi…
- Vào vấn đề chính . Nhanh. – Anh cau có ngắt lời.
- Thì cũng phái để người ta tả tí khung cảnh thì vào chuyện mới hấp dẫn chứ.
- Lắm chuyện. Cô có nói nội dung luôn không thì bảo. – Anh gắt lên, không thể chịu được cái kiểu lắm mồm, ồn ào của cô được.
Gì mà cáu chứ, tôi cũng muốn kể lắm, nhưng ngại nỗi chẳng nhẽ bây giờ bảo anh đến ra mắt đi à. Tôi là con gái mà, can bản người ta đến chưa kịp tìm lời thoại nào thích hợp thôi. Khó tính như ma.
- Ba tôi nhắn đến vụ hôn ước rồi, sao giờ .
Mắt ầng ậng nước rồi kìa, làm gì mà đến nỗi đấy.
Tương lai cả đời người chứ bộ.
Thế Du tưởng chuyện gì, anh ngồi xuống, vắt chân điềm nhiên nói:
- Phải ra mắt ba vợ thôi.
- Vậy cậu tính bao giờ đến nhà tôi.
- Mai.
- Nhanh thế, không để tôi chuẩn bị à.
Anh quay về phía cô gườm gườm:
- Không nhanh là hết thời hạn mà còn rách việc nữa.
Giờ thì đã hiểu, tưởng anh ta yêu mình đến nỗi muốn cưới luôn. HaHa. Độ tự sướng của mình cao thật.
- Vậy giờ tôi về. Mai nhớ đến đấy không ba tôi dục.
- Ừ rồi.
Uống nốt ngụm nước, Kim Anh bước đi. Nghĩ sao được 3 bước, cô làm bộ mặt nịnh nọt giả tạo nhất.
Nhìn cô chớp mắt muộn rụng cả lông mi, anh rùng mình hất mặt hỏi:
- Sao nữa?
Không...