* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Ôsin Nổi Loạn Full Chap

thông minh của mình”. Vừa phát hiện Tử Kỳ lừa mình mà chưa đầy ba phút sau lại bị hắn lừa cho quả nữa, Tú Anh bặm môi:
- Chị không nghe nó nói chuyện à.
- Có
- Thế chị nghe thấy gì.
- Mẹ cậu ta cấp cứu trong bệnh viện.
- Tai nào của chị nghe được mẹ cậu ta cấp cứu trong viện.
- Ờ thì…
Kim Anh nhớ lại mẩu hội thoại. Đúng là cậu ta không nhắc đến mẹ hay bố cậu ta ở trong viện. Mà chỉ nghe là hai người họ ở trong viên. Không biết chừng…cô lại bị lừa lần nữa.
Kim Anh sắc mặt dần đỏ lên, cô nắm chặt long bàn tay lại như đang kìm nén cái gì đó sắp bùng nổ. Và rồi không biết lấy hơi với sứa ở đâu mà cô có thể hét to đến thế:
- Triệu…Tử…Kỳ.
Giật mình thon thót. Đang lái xe trên đường êm ru, lại còn huýt sao. Bỗng Tử Kỳ rợn tóc gáy, lạnh sống lưng, anh rung mình không biết có chuyền gì.
Kim Anh nghiến răng ken két:
- Đừng để tôi bắt được cậu . Đồ lừa đảo.
Tú Anh cũng thoáng rợn người khi nhìn vẻ mặt như sát thủ của bà chị mình lức này.
” Không biết chuyện đen đủi gì xảy ra cho Tử Kỳ đây.”

Thứ 7 ngày 31 tháng 10 năm 2011: (Đi trước thời đại.)
- Chị à, có kỳ lắm không?
Là một hồn ma đang nói.
- Xuỳ. Vào đi, đi với chị mà cưng còn sợ gì nữa.
Lần này là tiếng của một xác ướp Ai Cập. Các bạn đang tò mò đúng không.
Hôm nay là ngày Halloween và cũng là ngày sinh nhật Thế Du – Trịnh Kim. Hai cô nàng đã hẹn nhau từ chiều để chuẩn bị cho tối nay xuất hiện trước mọi người thật hoành tráng, thật ấn tượng. Là Kim Anh và Trâm Nhi, hai cô nàng đang đứng trước cổng biệt thự ” Thế Gia”. Nơi đây đang đông nghẹt người, bố mẹ Thế Du là bà Cẩm Phụng và ông Thế Quân đã về nước để tổ chức cho con mình. Ông bà cũng là người làm ăn lớn trên thị trường Việt Nam và nước ngoài và nhất là bên Úc. Nghe đâu là đại gia Úc. Khi 4 tuổi ông bà đã gửi Thế Du cho người em mình, chính là bố mẹ của Thế Nam. Rất muốn đưa anh sang Úc để du học nhưng Thế Du nhất quyết lập nghiệp, học tập, và sinh sống ở Việt Nam.
- Nhưng như này có hơi kì kì sao đó chị. Hay để em vào thay đồ em mang đi nhé. – Trâm Nhi vừa nhìn bộ đồ của mình, vừa ngại ngùng nói .
- Đẹp mà. Yên tâm đi. Em không tin tưởng chị à. – Kim Anh tặc lưỡi. Cô rất tự tin vào tài “make up” của mình.
Trâm Nhi không muốn làm Kim Anh buồn. Kim Anh đã rất ủng hộ chuyện của cô và Tú Anh nên đã sắp xếp mọi chuyện, không thể phụ long được. Cô miễn cường đi theo Kim Anh vào đại sảnh.
Khuôn viên vườn rất rộng, dọc hai lối vào có ánh đèn chiếc vào người, có những người chụp ảnh đã được bố mẹ Thế Du thuê để làm kỉ niệm, những cây cảnh được uốn thế rất tinh vi. Một bể cá nhân tạo bao quanh lấy nhà, hôm nay cũng được thắp hết đèn, những đàn cá long lánh dưới nước hôm nay cứ như được mặc một bộ cánh mới, làm nổi bật phần đại sảnh. NMột ngôi nhà theo lối kiến trúc phương Tây, trước là đại sảnh vào nhà được dải thảm đỏ. Đi vào phía trong là một dãy bàn để đựng đồ ăn và thức uống cho quan khách, bao nhiêu đồ uống, rượu. cocktail, bánh ngọt, bánh kem, hoa quả được nhập ngoại, trên bàn ngồi nghỉ còn có rất nhiều lọ hoa ly, bình trong suốt. Phải cho rằng người làm ra những bình hoa này quả là một tuyệt tác. Bên trong này quả là nơi rất sang trọng để tiếp đãi khách. Từng tốp làm ăn, từng tốp bạn bè, từng tốp người đứng nói chuyện với nhau.
Phía chân cầu thang Kim Anh đã nhận ra Tú Anh với Tử Kỳ đang đứng nói chuyện với mấy người học cùng trường. Trông các anh hôm nay thật bảnh bao, hai người khác trên mình bộ áo hoàng tử, tay cầm chiếc mặt nạ che nửa. Gương mặt được “make up” theo kiểu ma ca rồng. Nhưng cô nàng hôm nay đến toàn là hot girl, con nhà quan chức, tiểu thư đài các của các tập đoàn lớn tại Việt Nam. Nghe danh Thế Du là người rất đẹp trai, manly, nhà giàu lại học giỏi. Các cô nàng thi nhau làm công chúa.
Đi thẳng đến chỗ Tú Anh, mọi ánh mắt sung quanh tập trung vào hai cô nàng, cũng là bộ đồ trắng toát. Ánh mắt của các cô nàng vừa khinh khi, vừa giễu cợt. Kim Anh mặc kệ kéo thẳng Trâm Nhi đến chỗ Tú Anh.
- Tú Anh ra bảo cái này.
Tử Kỳ, Tú Anh quay sang nhìn hai cô nàng trước mặt, mặt hai anh nghệt ra rồi phá lên cười. Tú Anh, nói:
- Ha…Ha…Chị nghĩ gì mà quấn một đống vải trắng lên người vậy.
Tử Kỳ cười ngặt nghẽo:
- Chắc bạn ý định làm xác ướp Ai Cập đấy mà. Hơ…Hơ…
- Ha…Ha…Ha – Một trận cười ầm nữa của hai anh ma cà rồng.
Quay qua nhìn cô bạn đi cùng chị mình, anh hỏi:
- Bạn chị à. Nhìn “giống nhau” nhỉ. Một xác ướp với một ma.
- Đâu nào. Hình như là búp bê Nhật á. – Tử Kỳ nhìn Trâm Nhi từ tgrên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên.
Kim Anh lườm Tử Kỳ một cái thật dài sau đống vải trắng:
- Tôi còn chưa bắt tội cậu đâu đấy. Im đi đồ lừa đảo.
Biết miìn có lỗi, Tử Kỳ cầm ly rượu của mình quay sang nói chuyện với mấy cô nàng đang ưỡm ẹo xung quanh.
- Đây là em chị, mày thấy được không chị làm mối cho. He…He…
Tú Anh nhìn chằm chằm vào Trâm Nhi. Anh cố nén cười nhưng hai vai anh đang rung lên từng hồi vì cách hoá trang của cô. Hai mắt thì thâm quầng như luyện kung fu Pan- da, môi thì quẹt một vệt son đỏ choét như môi anh đào của người Nhật, lại còn lắp bộ răng giả của ma cà rồng nữa chứ. Tổng hợp lại thì nó chẳng ra cái gì, được mỗi bộ đồ trắng nhìn rất da dáng oan hồn. Nhìn phần dưới thì giống oan hồn, nhìn môi thì giống búp bê Nhật, nhìn mắt thì giống gấu trúc. Anh lại ôm bụng cười sặc sụa. Trâm Nhi thấy Tú Anh nhìn mình chằm chằm rồi lại cười ầm lên, cô ngượng chin người, cúi gầm mặt, cách hoá trang cũng rất lợi làm cô che hết những mảng hồng trên má.
Kim Anh thấy Trâm Nhi đứng đơ người, cô đầm nhẹ vào vai Tú Anh cho anh không cười nữa:
- Này, em bị sao thế vậy. Ma nhập đấy à. Không phải bị nhỏ này hớp hồn rồi chứ. Hơ…Hơ…
Tú Anh nghệt mặt không biết nói sao với trí tưởng tượng phong phú của chị mình. Anh lắc đầu cho qua.
Kim Anh nhìn Trâm Nhi đang lung túng, hai tay đan chặt vào nhau, cô vỗ nhẹ vai rồi nói với Tú Anh:
- Chết, chị quên. Giờ chị có hẹn với người bạn nữa. Trông hộ chị con bé này. Nhớ phải đi cùng nó đấy nhé. Sảnh ra là bị ” cướp” đi ngay. – Vừa đi vừa nói, lại còn nháy mắt. Chưa kịp nói câu nào. Tú Anh đã không thấy chị mình đâu nữa.
Anh quay sang hỏi cô gái bên cạnh:
- Em tên gì vậy?
- Trâm Nhi. – Cô thẹn thùng đáp.
” Không biết Tú Anh có nhớ mình không nhỉ? ”
- Ừ.
” Tú Anh, anh không còn nhớ gì về em sao.?” Trâm Nhi khẽ liếc trộm anh. Cô cụp mi đứng im lặng.
- Uống cocktail nhé, là vị anh đào.
Tú Anh thấy người phục vụ đi qua, anh lấy hail y cocktail vị đào, đưa cho Trâm Nhi, để ly rượu vang lên khay, anh cũng cầm ly cocktail nhấp một ngụm nhẹ. Trâm Nhi cũng đưa lên miệng nhấp môi. Vị tê tê của rượu lẫn trong làm đầu lưỡi cô dân dân. Vào đến họng lại có vị ngọt. Mùi vị rất lạ.
Thấy Tú Anh cười cười trước vẻ ngơ ngác của mình, Trâm Nhi ái ngại cúi mặt xuống thấp hơn.
- Cảm ơn.
“Đưa nãy giờ, giờ mới cảm ơn.” Anh cười nhẹ.
” Thật là mất mặt, mình chỉ biết uống mà quên cảm ơn anh. Mất điểm rồi. ”
Lại im lặng.
- Anh Tú Anh…
Những giọng điệu ngọt sớt của mấy cô ‘”công chúa” vang lên. Anh quay sang cười cưòi nói nói với mấy cô. Trông rất là vui vẻ thế mà suốt nãy giờ đứng với cô, anh chỉ im lặng. Mấy cô gái đó ùa vào làm cô bị đẩy ra ngoài. Đứng bơ vơ lạc long cô thấy buồn man mác. Tưởng gặp được anh, cô và anh sẽ thân thiết hơn, ai dè lại càng làm cho không khí có phần ngại ngùng. Hai người như hai thế giới khác nhau.
Màu trắng sao trơ trọi, vào đen được những cô công chúa xinh đẹp vây quanh, làm nên bức tranh khiến người xem phải ngạt thờ.

Tại đại sảnh phía trong .
Hai bác thấy thằng Du đâu không ạ? – Thế Nam hỏi ba mẹ Thế Du.
Bà LiLi nhìn xuống dưới sảnh nói:
- Bác cũng không thấy nó đâu nữa. Con thử chạy ra đại sảnh tìm lại xem nào để hai bác lên phòng nghỉ xem sao.
Bà LiLi – Tên tiếng Anh của bà Cẩm Phụng. Bà đang mặc chiếc váy tím kiểu cổ tàu, chân sẻ. Tóc bới cao, cách “make up” rất nhẹ nhìn bà như giới teen bây giờ. Mà thật ra bà cũng chỉ mới 38 tuổi. Ông EnDy- tên Tiếng Anh của ông Thế Quên. Ông khoác trên mình bộ vest ghi sang trọng. Nhìn ông rất phong độ và trẻ trung. Nhìn hai ông bà không ai nghĩ đã có con sắp học đại học.
- Dạ bác tìm hộ con. Rồi gọi cho con. Sắp đến giờ rồi ạ.
- Được rồi.
Ba người chia làm hai hướng.
Phòng nghỉ . Đến nơi bà LiLi mở cửa rồi thở phào nhẹ nhõm khi thấy “quý tử” của mình đang nằm ngủ trên giường.
- May quá “bảo bối” nhà mình đang ngủ ở đây.
- Thôi, vào đánh thức con dậy đi. Sắp đến giờ rồi. – Ông EnDy dục.
Bà LiLi đến, kéo chăn đang chum kín đầu Thế Du ra vừa lay người vừa gọi:
- “Bảo bối” à dậy đi con. Mẹ LiLi mang đồ cho con luôn rồi này.
- Cho con ngủ tí đi. Ưm…
Thấy Thế Du lại kéo chăn đắp qua đầu ông EnDy cũng lại gần gọi:
- “Bảo bối” dậy đi con papa EnDy muốn khoe con trai với các bác lắm rồi.
Hai ông bà mắt long lanh, ngấn lệ. Ai nhìn thấy cảnh này sẽ không nghĩ hai người là cao thủ trên giới doanh nghiệp.
Hai người nhìn nhau đồng thanh:
- Dậy đi “bảo bối” sắp đến giờ cắt bánh rồi…
Tiếp đó là một chàng . Thế Du thật sự là không thể chịu được nữa, anh bật dậy nhìn hai người, quát:
- Ba mẹ, phiền chết đi được.
Bà LiLi giật mình vì tiếng quát của con, bà thụt người núp sau chồng:
- Mình ơi, con quát LiLi…Hu…
Ông EnDy cũng không kém bà LiLi, ông nhỏ giọng:
- Sao con lại quát papa EnDy với mẹ LiLi.
Thế Du nhìn cảnh tưởng hai bố mẹ mình như con chuột còn mình là con mèo, anh cười nhẹ với ý nghĩ của mình, rồi dịu giọng:
- Thôi rồi, ba mẹ xuống đi cho con thay đồ.
Bà LiLi sang bừng mắt, chạy lại ghế lấy chiếc túi của mình, đưa cho Thế Du:
- “Bảo bối” thử đi. Là mẹ LiLi chọn đấy, đảm bảo “bảo bối’ của LiLi sẽ cực “hot” trong đêm nay luôn.
Bà cười dịu dàng, ság mắt nghĩ đến cảnh con mình như ngôi sao Hàn Quốc mà cười toe toét.
Thế Du miễn cưỡng cầm chiếc túi, mở ra. Mắt mở to hết cỡ nhìn mẹ của mình. Anh cầm bộ đồ đỏ chói lên bằng hai ngón tay như sợ vấy bẩn vào người mình. Sắc mắt từ trằng chuyển sang đen:
- Mẹ nghĩ sao đưa con nguyên bộ “người nhện” cho con mặc vậy. Thật là vớ vẩn.
Anh quẳng luôn bộ đồ “người nhện” quái dị của mẹ mình lên giường rồi bước lại tủ quần áo của mình.
Bà LiLi thấy con trai vứt bộ đồ mình đã vất vả thiết kế mới mua được mà như vứt luôn tinh thần của bà, bà bặm môi vờ nói như mếu:
- Mình ơi “bảo bối’ chê đồ mẹ LiLi chọn. Em buồn quá.
Bà LiLi ngó ngó xem biểu cảm trên mặt con mình có mềm long trước những lời nói của mình không. ” Không hề có chút gì gọi là thay đổi cả. Vẫn lạnh như đá trong tủ lạnh. Hic…” Bà ngồi phịch xuống giường tỏ vẻ giận dỗi, ông EnDy vỗ cai dỗ dành:
- Không sao, mình không được thì còn anh.
Ông cũng chuẩn bị sẵn cho mình một túi để đưa cho con trai, cười khoái trí:
- Con thử đồ papa EnDy chọn đi. Đảm bảo con mặc body tiêu chuẩn, tất cả các hot girl trong đêm nay sẽ vào tay con hết. Hơ…Hơ…
Ông dúi vào tay Thế Du chiếc túi. Mở ra. Phản ứng không khác gì lúc nhìn bộ “người nhện” của mẹ mình, mặt anh sát thủ hơn lúc trước rất rất rất nhiều.
- Lại gì nữa đây. Hết Patman rồi đến siêu nhân à. Ba mẹ nghĩ con nhí nhảnh đến nỗi mặc hai bộ đồ khủng bố này ra ngoài kia à. Thôi hai người ra ngoài đi để con thay đồ. Phiền phức chết đi được.
Hai ông bà cúi gầm mặt nghi Thế Du làm cho một tràng. Ông EnDy ôm vai vợ:
- Mình ơi, anh cũng thất bại rồi. Hic…
Bà LiLi mất cả hứng khi con mình không mặc bộ đồ nào của ông hay bà chọn, bà đổi giọng:
- Mẹ LiLi ghét “bảo bối”. Nhớ xuống nhanh đất sắp đến giờ rồi. Đi đi mình, kệ nó em không quan tâm đến nó nữa. Ghét.
- Ừ. Đáng ghét. – Ông EnDy cũng hùa theo vợ lườm Thế Du rồi khoác vai bà xuống nhà.
Hai ông bà ra ngoài, Thế Du phì cười nhìn 2 bộ đồ ôm sát body khiêu gợi của hai người chọn. Tính của ba mẹ anh là thế rất trẻ con và hiền lành. Luôn bị “bảo bối” của mình bắt nạt mà không dám tỏ vẻ gì. Mẹ anh nhìn rất xinh và sang trọng. Bố cũng rất phong độ chắc Thế Du được lai ghép từ những gì đẹp đẽ nhất của hai người.
Anh lấy trong tủ 1 bộ cánh. Không thể tả được vẻ vừa xinh vừa đẹp ấy.
Tít…Tít…Tít.
Thế Du cầm chiếc Iphone 4g trên bàn lên.
- Sao anh?
- Ra ngoài đi, đến giờ rồi. – Là tiếng của Thế Nam.
- Em đang ra, cứ bắt đầu đi.
- Ra nhanh nhé.
- Rồi.
Đút chiếc điện thoại vào trong túi, Thế Du đi dọc theo phía hành lang. Thật sự anh không muốn tham gia cái lễ hội, tiệc sinh nhật này tí nào cả. Vừa ồn ào lại rườm rà nữa chứ.
Thế Nam đứng trên bực trong đại sảnh, anh cũng khoác trên mình một bộ cánh ma cà rồng và một chiếc mặt nạ nhỏ trên mặt. cầm mic:
- Xin tuyên bố bữa tiệc mừng sinh nhật Thế Du và lễ Halloween năm nay chính thức bắt đầu. Và đây là nhân vật chính của bừa tiệc. ” Cao – Thế – Du.”
Thế Nam dơ tay về phía cầu thang nơi mà Thế Du đang đi xuống, mọi ánh mắt đổ dồn vào người con trai mặc áo sơ mi trắng, quần tây, cà vạt thắt hờ, ánh mắt cũng hờ hững bước xuống, trong anh toát lên vẻ đẹp ngây ngất lòng người, tóc được vuốt keo vớt hết lên để lộ vầng trán cao. Anh nhìn mọi người nở nụ cười nhạt, dù gì cũng là sinh nhật ba mẹ anh tổ chức, không muốn làm mất mặt ba mẹ. Ông bà Thế nhìn con trai từ xa cũng không khỏi ngạc nhiên, dù không mặc những bộ đồ “sexy” thì anh cũng đã thu hút được rất nhiều ánh mắt rồi, bà LiLi mắt sang rực ôm chồng phấn khởi:
- Con của LiLi thật là “perfect” quá đi.
- Đúng thật. Là con của bố EnDy mới đúng. Hơ Hơ…
- Anh này. – Bà LiLi đánh nhẹ vào vai chồng, rồi cười xoà .- Là con của chúng ta. Nó trông thật “cool”.
Những tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên không ngớt.
Các phu nhân quay sang nói với nhau:
- Thằng bé đẹp trai quá, nó là con rể mình thì thích thật.
- Nó xinh chứ, nó là con mình thì tốt quá. Anh bà Thế thật có phúc.
- Thằng bé quá đẹp luôn các bà nhỉ.
- Đúng vậy.
- Con bé Trâm Nhi nhà tôi mà nhìn thấy thì thích phải biết. Để tôi nói chuyến với ông bà ấy.
Các cô tiểu thư cũng không kém phần, bữa tiệc này đã hội tụ đông đủ hotboy, thiếu gia con nhà giàu nhưng các cô vẫn phải ngây ngất trước vẻ đẹp manly của anh.
- woa…Hoàng tử của lòng em.
- Ước gì mình được sánh bước cùng anh ấy nhỉ.
- Sau buổi tiệc phải xin số anh ấy mới được.
- Tớ cũng vậy.
Các chàng trai trẻ có người thì thì thầm công nhận vẻ đẹp lạnh của Thế Du, có người thì không khỏi ganh tị về vẻ đẹp tự nhiên không màu mè ấy. Cả biệt thự Thế Gia đã sang nay còn không khí rộn rã vu
i vè,
Thế Du bước xuống phía bục Thế Nam đang đứng, phía dưới là một chiếc bánh kem màu trắng, phủ xung quanh là hạt điều, socola trắng, được trang trí rất đẹp. 4 tầng Tầng cao nhất thật ra không phải bánh kem mà là một cây nến đước dấu bên trong, khi trâm chiếc nến bé phía trên, chiếc bánh nở ra thành hình bông sen. Bên trong là một cây nến màu đỏ được thắp sáng, bỗng
” Phụt ”
Cây nến là một quả pháo bông
” Phụt, phụt, phụt…”
Tiếp theo đó là 18 quả pháo bông ở mọi chỗ trong phòng được thắp lên. Ánh sang chói mắt. Mọi người trong phút ngạc nhiên bỗng vỡ oà cảm xúc vui vẻ. Khi những quả pháo bông tắt mọi người cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật. Tiếng nhạc nhẹ nhẹ vang lên, cả phòng hoà vào cùng một bài hát.
Thế Du rất ghét ồn áo, nhưng nhìn thấy ba mẹ mình đang cười hát theo, anh cũng miễn cưỡng chờ hết bài nhạc.
Tiếp sau đó, ánh đèn bị tắt hết, những càôm áông bay được thả lên, một bầu không khí âm u tràn ngập căn phòng, ba mẹ Thế Du cười nháy mắt với nhau rồi lên phòng. Thế Nam trịnh trọng tuyên bố:
- Cảm ơn mọi người đã chúc mừng cho Thế Du. Giờ mời mọi người NHẬP TIỆC HALLOWEEN.
Mọi

người vỗ tay hưởng ứng. Cả phòng lại rầmm rộ. Riêng có một người từ nãy giờ đứng chết trân tại chỗ, miệng chữ O, mắt chữ A.
Thế Du nhìn xung quanh thấy cso một xác ướp Ai Cập đứng im nãy giờ, những mảnh vải bị rách bay phấp phơ. Anh cười nhếch mép, bước thẳng xuống chỗ xác ướp đứng.
Kim Anh vẫn thất thần không thấy Thế Du đang tiến tại phía mình, chợt có một giọng nói nhỏ vang bên tai làm cô khẽ rùng mình:
- Bộ đồ đẹp đấy.
Cô ù ù bên tai, đầu trống rỗng, mắt lờ đờ.
” Hôm nay là sinh nhật Thế Du, sao lại là Trịnh Kim.” Cô lắc lắc đầu, cố không tin vào mắt mình nhưng đó hoàn toàn là sự thật, một sự thật mà không ai có thể chỗi cãi, ai cũng biết mà riêng cô là người không biết. Đây có gọi là lừa dối. ” Thế Du là Trịnh Kim. Trịnh Kim là Thế Du.”. Phải nói là cô rất bất ngờ trước sự thật này. ” Thế Du hoàn toàn khác trước. Đến nỗi cãi bản mặt mũm mĩm đáng ghét của anh cô cũng khắc sâu vào trí óc. Người đã hành hạ,, bắt nạt cô hồi bé. Gương mặt ấy đã thay bằng gương mặt baby boy, như búp bê vậy. Không thể tin được.”
Thế Du huých tay vào người Kim Anh cho cô tỉnh, Lùi lại một bước. Mắt nhìn đăm đăm như cố tìm ra một điểm của gương mặt Thế Du hồi bé.
” Kia, đúng rồi, cái môi mỏng lúc nào cũng hơi mím lại. Nhưng lại nói rất nhiều chỉ có điều cũng cái môi ấy, sao giờ anh lại tiết kiệm lời đến mức thế.”
Cười vẻ giễu cợt:
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy.
“Đúng cái giọng bố đời này rồi. Chính hắn. ”
- Cậu không nhìn tôi sao biết tôi nhìn cậu chứ.
Nhướng mày nhìn cái vẻ ngang ngược, vẫn giống như xưa. Anh nhún vai không nói gì. Ít phút sau khoảng chục cô gái đã vây qanh anh í ới hỏi han này nọ. Kim Anh bĩu môi. ” Nếu họ biết ngày xưa anh ta như nào, đã chẳng cuồng nhiệt như bây giờ. Xuỳ.” “Đúng là mấy nhỏ hám trai, phải như mình chứ. Biết trai đẹp mà vẫn kiềm chế được mới bản lõnh chứ.” ( HAHa. Đúng là Kim Anh có khác.)
Không biết Tử Kỳ từ đâu lù lù xuất hiện sau lưng Kim Anh, anh nhìn về phía Thế Du nói:
- 2 phút nữa thằng Du sẽ cho bọn này giải tán cho xem.
Kim Anh điếng hồn vì có giọng nói từ sau lưng, quay lại nhìn Tử Kỳ với tư thế đối mặt mà lại ở cự li rất gần nữa. ” Cậu ta cũng không kém Thế Du là bao. Nếu so ra thì cũng chỉ lf 1 9,5. 1 10 thôi. Tử Kỳ có đôi mắt lúc nào cũng nheo nheo như đang cười. Nụ cười ” nguy hiểm” lúc nào cũng ngự trị ở trên môi. Nhưng phải công nhận cậu ta cười rất giồng một thiên thiần mà...

<< 1 ... 9 10 11 12 13 ... 50 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status