chứ không phải cậu”
- Tình yêu là phải tranh giành mà có, cậu có hiểu không? Hay ít nhất cũng khiến cho người con gái đó hiểu rằng rời bỏ cậu là sai lầm lớn nhất của cô ta. Khiến cho cô ấy hiểu, chỉ có cậu mới là người khiến cô ấy hạnh phúc.
Ông ta buông ra một kiểu triết lí đáng sợ rồi nhẹ nhàng buông ra một câu:
- Tôi có thể giúp cậu giành lại cô ấy từ tay giám đốc Khải.
- Ông làm vậy với mục đích gì? – Lâm Phong nghi ngạc nhìn ông ta, cậu không tin ông ta tốt đến mức muốn giúp cậu như thế.
- Xin hãy đối xử tốt với Minh Nhật.
- Hóa ra ông là ba nuôi của cái tên đó – Lâm Phong cuối cùng mới vỡ lẽ ra vì sao ông ta biết mối quan hệ giữa hai người. Hóa ra ông ta là ba nuôi của Minh Nhật, người đã được nhận vào làm trong công ty sau khi ra tù. Chỉ mấy năm ngắn ngủi mà ông ta đã leo lên được vị trí trưởng phòng. Xem ra ông ta là người có tài năng…hoặc là có thủ đoạn.
- Vậy chẳng lẽ ông không biết, con trai ông đối với cô ấy cũng là tình yêu sâu đậm hay sao. Vì sao không giúp con trai mình mà quay sang giúp tôi.
- Là tôi đang giúp nó đấy chứ.
- Đang giúp ư? – Lâm phong nhìn ông ta với ánh mắt giễu cợt.
- Nói đúng ra, Minh Nhật là anh trai cậu, là con trai trưởng của nhà cậu, nhưng vì hoàn cảnh, từ nhỏ nó không nhận được sự yêu thương của ba cậu và ông nội cậu. Còn cậu, cậu nhận được dư thừa tình yêu của họ cho đến tận bây giờ. Cả công trình lần này cũng giao cho cậu, cho thấy trong thâm tâm họ, rất yêu thương cậu. Nhất là ông nội cậu. Cho nên tôi tin chắc rằng, gia tài sau này, chắc chắn sẽ về tay cậu. Giúp cậu có được thứ mình muốn có, chính là cầu mong cậu sau này nghĩ chút tình mà nâng đỡ Minh Nhật.
- Xem ra ông cũng thật là thương Minh Nhật nhỉ – Lâm Phong chớp mắt đầy mĩa mai nói – Nhưng xin lỗi, tôi không có hứng thú với lời đề nghị của ông.
- Tùy cậu vậy. Hy vọng cậu sẽ không hối hận – Ông ta đáp xong rồi bỏ ra về.
Lâm Phong đứng lại nhìn theo bóng dáng chiếc xe của ông ta rời đi. Cậu thật sự muốn nói là cậu hối hận, đã hối hận rồi.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Lâm Phong gần như lái xe trong vô thức đến nhà của Ngân hằng. Cậu đứng dưới nhìn lên khung cửa sổ tối om, cậu cũng không nhớ mình đã đứng bao lâu và nhìn lên trên như thế nữa. Chỉ muốn biết cô thế nào rồi, còn nhức đầu không?
Có đang ở trong vòng tay của Quang Khải hay không?
Khi Ngân Hằng chuẩn bị ra khỏi nhà để đi đến tham dự buổi lễ động thổ của công trình xây dựng bệnh viện. Nói chung đây là bệnh viện lớn được đầu tư khá nhiều tiền nên qui mô quảng cáo rầm rộ, cả một lễ khởi công mà cũng khiến báo chí truyền hình đến quay. Cho nên kiến trúc sư như cô cũng không thể vắng mặt.
Nhưng khi cô định đi thì Gia Bảo đột nhiên ngất xỉu khiến cô hoảng hốt vội vàng đưa thằng bé đi cấp cứu. Cô nhìn Bảo Duy đi đến mà mắt rưng rưng nói:
- Gia Bảo… Gia bảo…
- Được rồi, mình hiểu rồi, để mình vào xem cái đã – Bảo Duy trấn an cô rồi đẩy cửa bước vào phòng cấp cứu.
Thây Bảo Duy đến, Ngân hằng cũng yên tâm phần nào. Quen Bảo Duy lâu như vậy, nhưng điều khiến cô bất ngờ nhất là Bảo Duy lại chấp nhận đi làm bác sĩ. Với bản tính thích rong chơi của cậu ấy, cô cứ tưởng Bảo Duy sẽ chọn một ngành nghề tự do nào đó, không ngờ lại tiếp bước truyền thống của gia đình mình. Mà ngành Bảo Duy chọn lại là khoa tim mạch, cho nên với bệnh tình của Gia Bảo, Bảo Duy cũng nắm rất rõ. Tuy cậu cũng chỉ là bác sĩ mới ra trường, nhưng có ông là viện trưởng, ba lại là tổ trưởng khoa tim mạch nên cậu cũng có thể nói là được thừa hưởng khả năng từ họ.
Cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, Ngân Hằng đứng phắt dậy chạy đến . Bảo Duy thấy cô thì liền nói:
- Yên tâm đi, thằng bé không sao đâu. Nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi.
- Tại sao đột nhiên lại như thế. Lâu lắm rồi, bệnh tim của Gia Bảo không tái phát – Ngân hằng nhìn Bảo Duy nói.
- Gần đây có xảy ra chuyện gì hay không? – Bảo Duy nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi
Ngân Hằng chớp mắt suy nghĩ kỹ lại, nhưng chẳng nghĩ được gì:
- Chỉ có hôm đi đám cưới Nhật Tân là ra ngoài thôi. Bình thường Gia Bảo đi học rồi về nhà thôi…Mà hình như hôm qua ra về, thằng bé có chút lạ.
- Có biết là chuyện gì không?
Ngân Hằng lắc đầu. Hôm qua cô sơ ý quá, thấy Gia Bảo đi về có chút hoảng hốt, nhưng cứ nghĩ nó và bạn đang cãi nhau hay đánh nhau gì đó. Chứ không ngờ mọi chuyện lại như thế. Sáng nay khi cô chuẩn bị cặp xách cho Gia bảo đến trường thì thằng bé dường như kích động rồi ngất xỉu. Nếu như cô biết sớm hơn thì, Ngân Hằng thở dài tự trách.
- Được rồi, dù sao thằng bé cũng đã ổn định lại rồi, không còn gì nguy hiểm nữa. Nhưng cần hỏi rõ nguyên nhân, để tránh thằng bé kích động lần nữa – Bảo Duy liền khuyên nhủ cô.
- Mình biết rồi, cám ơn cậu Bảo Duy – Ngân Hằng thở phào nhẹ nhỏm.
- Không có gì. À mà không phải sáng nay Hằng phải tham dự lễ khởi công công trình xây bệnh viện của Lâm Phong à – Bảo Duy chợt nhớ ra và hỏi.
- Đúng rồi – Ngân Hằng vỗ trán tõ vẻ sầu não.
- Đi đi, để mình xem Gia Bảo giúp cho.
- Vậy nhà Duy nha, mình đi đây.
- Đừng khách sáo.
- Nói với Gia Bảo ngoan ngoãn đợi, mình sẽ về ngay đây.
- Nhân viên của công ty các vị là như vậy sao. Ngày quan trọng như vậy lại đến trễ. Là bất đắc dĩ hay là xem thường vậy – Lâm Phong cau có khó chịu hỏi một cách chế nhạo với Quang Khải.
- Thật là xin lỗi. Cô ấy bình thường không bao giờ đi trễ, nhưng hôm nay lại như thế. Tôi đang lo không biết đã xảy ar chuyện gì hay không. Người của tôi đnag liên lạc với cô ấy. Xin lỗi giám đốc Phong, phiền anh chờ một lát, dù sao vẫn chưa đến giờ khởi công.
Lâm Phong khẽ hừ một cái rồi quay lưng bỏ đi. Quang Khải thở dài lo lắng nhìn đồng hồ. Lâm Phong phải giả vờ cho phóng viên phỏng vấn để kéo dài thời gian. Cứ tưởng phải làm lễ mà không co Ngân hằng, không ngờ ngay lúc đó, cô chạy tới, thở dốc không ra hơi, mặt mũi chảy đầy mồ hôi. Cô nhìn mọi người luôn miệng nói:
- Xin lỗi, xin lỗi.
- Sao lại đến trễ thế? – Mọi người quan tâm bu xung quanh cô hỏi.
- À, là vì…
Ngân Hằng chưa kịp trả lời, Lâm Phong đã lên tiếng:
- Mau bắt đầu thôi
Ánh mắt liếc qua cô một cái sắc bén rồi quay đầu đi. Mọi người cũng bắt tay vào lễ động thổ. Tiếng chụp hình vang lên, ánh sáng lấp lánh, cuối cùng cũng kết thúc buổi lễ động thổ.
Quang Khải đi đến gần Ngân Hằng, anh ta đưa cho cô một chai nước, rồi giúp cô lau khô mồ hôi trên trán. Lâm Phong nhìn thấy cảnh đó, trong lòng vô cùng khó chịu. Lúc nãy qua thật rất tức giận vì cô đến trễ, nhưng khi Quang Khải nói không biết cô có xảy ra chuyện gì hay không? Thì lòng cậu thấp thỏm không yên, lo lắng vô cùng, thật sự muốn vất bỏ mọi thứ để chạy đi tìm cô.
Khi thấy cô đến, vẻ mặt đầy hoảng hốt, môi khô lại, cả người thở dốc và mồ hôi đầy gương mặt, sự lo lắng của cậu mới dịu lại. Thật sự muốn chính tay mình lau mồ hôi cho cô, giúp cô xua đi mệt mỏi. Chỉ tiếc rằng vị trí đó đã có người rồi.
Càng nhìn, Lâm Phong càng cảm thấy khó chịu, cô với Minh Nhật, rồi với tổng giám đốc Khải là mối quan hệ thế nào. Chẳng lẽ cô thật sự muốn một chân đạp hai xuồng hay sao? Nghĩ đến đây, Lâm Phong cảm thấy máu dường như chảy loạn trong cơ thể cậu, một sự ghen tỵ lẫn tức giận. Cậu đến bên họ trừng mắt lạnh lùng nói:
- Hôm nay chỉ là lễ khởi công thôi, mà cô lại đến trễ. Nếu vậy sau này, khi bắt tay vào xây dựng thì sao hả. Công ty các vị chuyên làm ăn như thế sao. Nếu như ngày nào cũng vậy, thì khi nào công trình này mới xong.
- Xin lỗi, lần này là lỗi của tôi, lần sau sẽ không như vậy đâu, giám đốc Phong, xin anh yên tâm – Ngân Hằng nhìn Lâm Phong đáp.
- Hy vọng là được thế. Chỉ sợ cô lại thất hứa lần nữa – Lâm Phong cười chế giễu.
Mặt Ngân Hằng vốn tái nhợt vì mệt mỏi, bây giờ càng tái hơn. Cô biết Lâm Phong là đang ám chỉ cô đã thất hứa lời hứa năm xưa. Quang Khải thấy vậy bèn lên tiếng đỡ hộ cô.
- Giám đốc Phong, xin cậu yên tâm. Nếu như tiến dộ chậm, hay xảy ra sự cố gì, công ty chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm và bồi thường theo hợp đồng cho công ty anh.
- hy vọng tổng giám đốc Khải nói được làm được. Chỉ sợ với công ty anh, không thể đền nổi mà thôi – Lâm Phong cười nhạt khinh thường đáp.
Hai người đàn ông lập tức bốn mắt nhìn nhau trừng trừng, bầu không khí bỗng trở nên đáng sợ.
Bước đi của quỷ.
Ngân Hằng thấy hai người như vậy vội vã lên tiếng để ngăn cản cơn giận của ahi người:
- Chuyện lần này là lỗi của tôi. Nếu sau này tôi làm sai, tôi sẽ tự mình gánh lấy trách nhiệm.
Hai người quay đầu nhìn cô, sự căng thẳng cũng dịu lại bớt, Ngân Hằng bèn nói tiếp:
- Buổi lễ đã xong, tôi có chuyện gấp, xin phép về trước.
Không đợi hai người họ trả lời, cô quay người bước đi vội vã, Quang Khải bèn giữ cô lại nói:
- Để anh đưa em đi.
- Không cần. Em tự đón xe đi.
Nói xong cô vùng tay ra khỏi tay Quang Khải rồi đi nhanh, cô vội vã đến bệnh viện chăm sóc cho Gia Bảo. Mấy năm nay, cô cố gắng hết sức để chăm sóc, ổn định tinh thần của Gia Bảo, không để thằng bé bị kích động. Nhưng lần này, Gia Bảo kích động như thế quả thật là có vấn đề, cô phải tìm cho ra nguyên nhân.
Khi cô đến, Gia bảo nhìn cô vui mừng gọi:
- Chị, chị đến rồi.
- Gia Bảo thế nào rồi – Ngân Hằng cười với thằng bé một cái rồi quay sang hỏi Bảo Trâm đang có mặt trong phòng bệnh chăm sóc cho Gia Bảo.
- Bảo Duy nói nó khỏe rồi, nằm thêm hai ngày để theo dõi, nếu thấy không có gì thì có thể ra về – Bảo Trâm bèn đáp. Công ty của cô nằm gần ở đây, nên sau khi nghe Bảo Duy nói, vừa nghỉ trưa cô bèn chạy qua đây chăm Gia Bảo giúp, dù gì thằng bé cũng mới 12 tuổi, vẫn chưa tự chăm sóc mình được.
- Cám ơn hai người rất nhiều .
- Còn bày đặt khách sáo với tụi này làm gì. Chỉ cần đến khi tụi này đám cưới, nhớ bỏ phong bì to là được rồi – Bảo Trâm vui vẻ đùa.
- Nhất định rồi – Ngân hằng phì cười gật đầu. Sau đó cô đi đến bên Gia bảo ngồi xuống nhìn thằng bé hỏi – Gia Bảo nói cho chị biết, ở trường có bạn nào ăn hiếp em không?
- Không có? – Gia bảo lắc đầu đáp khi cô hỏi.
- Hay là cô giáo khó quá nên Gia Bảo sợ?
- Không ạ. Thầy cô rất hiền, rất thương em – Gia Bảo vẫn một mực lắc đầu bảo. Gia Bảo do có vấn đề về tim nên hầu như không được vận động mạnh. Cho nên thằng bé tập trung vào học bài nhiều hơn là vui chơi, Ngân hằng cũng rất nghiêm khắc rèn luyện vấn đề học tập của Gia Bảo, cho nên thằng bé luôn là học sinh giỏi và ngoan của trường, thầy cô đối với Gia Bảo cũng rất thương yêu.
- Hôm nay em bị ngất, khiến chị rất sợ, em có biết không? Anh Bảo Duy nói rằng do em bị kích động, gặp chuyện gì sợ hãi nên mới như thế. Gia Bảo mau nói cho
chị nghe, cái gì đã làm em sợ – Ngân Hằng dịu dàng nhìn Gia Bảo hỏi nhỏ.
Gia bảo nghe Ngân hằng hỏi như thế thì người co lại, gương mặt cũng sầm xuống lo lắng, mãi một lúc sau, thằng bé mới khẽ khàng nói:
- Em thấy dì ở trường. Em sợ dì phát hiện ra em. Em sợ…em sợ lắm chị ơi… – Nói xong, Gia Bảo ôm lấy cô bật khóc, thân hình thằng bé run lên đầy sợ hãi – Em không muốn đến trường nữa đâu.
Ngân Hằng cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như thế, cô và Bảo Trâm cùng đưa mắt nhìn nhau. Sau đó cô ôm Gia Bảo vỗ về nói:
- Không sao. Không sao đâu. Gia Bảo ngoan đừng sợ gì hết, dì không dám làm hì em nữa đâu. Đã có chị ở đây rồi. Chị sẽ không để dì làm em sợ hãi nữa.
- Phải đó Gia Bảo, có chị Trâm ở đây, chị sẽ không để cho dì ức hiếp em nữa đâu – Bảo trâm cũng tiến đễn vỗ lưng Gia Bảo an ủi.
Ngân Hằng thương em trai vô cùng, thằng bé từ nhỏ đã chịu nhiều áp lực tâm lí từ bà Kim Lương, sự hành hạ giày vò của bà ta thật là đáng sợ. Cô không thể tưởng tượng được, một đứa bé 5 tuổi lại có thể dùng dao lam rạch đùi mình để áp đảo sự sợ hãi trong lòng nó, đến khi không thể chịu đựng được nữa, tim nó bị kinh hãi mà co bóp đến nỗi phát bệnh tim như thế. Quá nhiều tổn thương mà bà ta đã đem lại cho Gia Bảo, lần này cũng thế.
Ngân Hằng hết sức tức giận, cô trấn an Gia Bảo rồi gọi điện đến trường Gia bảo tìm hiểu. Quả nhiên là trường Gia Bảo đang xây dựng thêm một dãy lớp ở cổng sau, bà Kim Lương nhận thầu công trình này nên đến đó quản thúc. Gia bảo và bạn bè đi chơi vô tình ra đó và nhìn thấy bà ta nên sau bao nhiêu năm gặp lại mới kích động như thế.
Nhờ mọi người chăm sóc Gia Bảo, Ngân Hằng đi đến công ty gặp bà Kim Lương. Bà Kim Lương nghe tên cô, vội vàng mời cô vào. Ngân hằng đẩy cửa thì phát hiện Ngân Quỳnh đang ở bên trong. Ngân Quỳnh nhìn thấy cô thì ngạc nhiên kêu lên.
- Chị.
Ngân Hằng không chú ý đến Ngân Quỳnh, cô rút trong túi ra một bản hợp đồng quăng xuống bàn bà Kim Lương nói:
- Thứ bà cần ở đây. Tôi chỉ có một yêu cầu mà thôi.
Bà Kim Lương nhìn thấy đó là hợp đồng cùng hợp tác xây dựng công trình bệnh viện đó thì rất vui mừng. tất nhiên bên bà chỉ là bổ sung nhân lực, gọi là hỗ trợ chứ không phải là người trực tiếp. Nhưng nhận được sự hợp tác thế này cũng khiến công ty nở mày nở mặt. Cho nên vui mừng nói với Ngân Hằng:
- Con có yêu cầu gì cứ nói đi, dì nhất định sẽ làm theo.
Ngân Hằng thấy hai con mắt sáng rực của bà ta mà cảm thấy khinh bỉ vô cùng. Cô nói:
- Có phải bà đang nhận xây một dạy lớp ở một trường học không?
- Đúng vậy, có chuyện gì à.
- Để Ngân Quỳnh đi thay bà đi. Từ nay về sau, đừng bước chân đến đó nữa, nếu không bà đừng hòng chúng tôi tiếp tục hợp tác với bà nữa.
Dù chưa hiểu là chuyện gì nhưng bà Kim Lương cũng vội vã nhận lời cô.
- Được. Không thành vấn đề.
Ngân Hằng chán ghét, không muốn nhìn mặt bà ta thêm nữa bèn quay lưng ra về, cô nhìn thấy Ngân Quỳnh, vẻ mặt tức giận có chút dịu lại, dù Ngân Quỳnh đã nói ra sự thật là chính bản thân ích kỷ nên mới khiến Lâm Phong và cô mỗi người mang theo oán hận xa cách như thế. Nhưng cô không trách Ngân Quỳnh. Bởi vì dù Ngân Quỳnh có nói ra sự thật cho cô hay vào lúc đó đi chăng nữa thì cô và lâm Phong cũng khó lòng chạy thoát, một khi Hạ Huyền đã biết được âm mưu bỏ trốn của hai người.
- Em tiễn chị – Ngân Quỳnh thấy vậy bèn nói.
Ngân hằng cũng không từ chối. Hai chị em đứng trong thang máy. Ngân Quỳnh e dè nhìn cô hỏi.
- Có phải Gia Bảo học ở đó không chị.
- Ừ…
Im lặng một lúc, Ngân Quỳnh nói:
- Chuyện đó.
Ngay lúc đó thang máy mở cửa, Ngân Hằng bèn bước ra, nhưng trước khi đi cô buông một câu:
- Chuyện cũng đã qua rồi, chị không muốn trách ai nữa. Đó cũng không hoàn toàn là lỗi của em.
Ngân Quỳnh nhất thời cảm động đứng im nhìn theo bóng của ngân hằng, rồi bật khóc. Cô cuối cùng đã có thể thanh thản trong lòng rồi sao.
Khi Ngân Hằng trở lại bệnh viện, Bảo Duy cũng có mặt ở đó. Cô cảm ơn bảo Duy và Bảo Trâm xong, liền xoa đầu Gia Bảo nói:
- Xong rồi, dì sẽ không đến trường nữa đâu. Em cứ an tâm mà đi học, có lẽ chị Ngân Quỳnh sẽ đến trường thăm em đó.
- Thật sao chị? – Gia bảo vui mừng hỏi, đối với Ngân QUỳnh, Gia Bảo vẫn rất yêu mến.
- Ừ…
- Yeah!!!!!!!!!!!- Gia Bảo nhảy cẩng lên vui mừng.
Bảo Trâm, Bảo Duy, và cô thấy vậy thì phì cười. Bỗng bên ngoài có tiếng của một y tá:
- Bác sĩ Duy ở trong phòng này. Anh cứ vào đó tìm bác sĩ.
Sau đó là tiếng gõ cửa nhẹ, Bảo Duy liền ra mở cửa, không ngờ người bên nghoài lại là Lâm Phong. Lâm Phong thấy Bảo Duy thì liền cười nói:
- Mình có chút chuyện nên đến bệnh viện, sẵn tiện ghé thăm cậu…
Lâm Phong chưa kịp nói gì thì đã thấy gương mặt Ngân hằng phía sau, cậu bỗng im bặt.
Không khí trong phòng bỗng nhiên chìm vào im lặng, cho đến khi Gia bảo kêu lên:
- Anh Phong.
Lâm phong mới cười cười bước vào đến bên Gia bảo nói:
- Gia Bảo, em bị bệnh à.
- Dạ. Sáng nay em bị ngất xỉu.
Lâm Phong khẽ liếc nhìn Ngân Hằng một cái, cậu đã hiểu lí do vì sao Ngân hằng đến trễ. Cậu mĩm cười nói tiếp:
- Em thấy khỏe chưa?
- Gia Bảo, đừng nói chuyện với hạng người này – Bảo Trâm đột nhiên lên tiếng xen vào.
Gia bảo nghe Bảo Trâm nói vậy thì xìu mặt xuống, lén lút nhìn Lâm Phong. Lâm Phong có chút khó chịu, nhìn Bảo Trâm, sau đó cười nhạt nói.
- Bảy năm không gặp, mình dường như đã bị xếp vào hạng người nào đó rồi. Đúng là thời gian làm con người thay đổi, cả tình bạn cũng không còn.
- Xếp vào cái hạng người là cũng như đã coi trọng tình bạn năm xưa lắm rồi đó. Chứ người như cậu, còn thua cầm thú – Bảo Trâm không chút khách sáo nào, bĩu môi buông tiếng mắng ****.
Bảo Duy rất khó xử giữa Lâm Phong và Bảo Trâm, bên bạn thân, bên người yêu, nên nãy giờ vẫn im lặng. Bây giờ nghe Bảo Trâm nói khó nghe như vậy thì quát lên.
- Bảo Trâm, thôi đi, chuyện cũng đã qua rồi.
- Nếu như anh vẫn còn bên vực hạng người này nữa thì chúng ta chia tay đi. Lễ cưới cũng hủy bỏ đi – Bảo Trâm bị quát thì tức giận hét lên. Là bạn bè bao nhiêu năm, cô rất thương cho hoàn cảnh của Ngân Hằng. Cô hiểu đối với người con gái, mối tình đầu thường rất khó lãng quên, nhất là người sống nội tâm như Ngân Hằng. Cô vẫn thấy Ngân Hằng đeo sợi dây truyền chiếc lọ thủy tinh nhỏ kia không rời, cô biết Ngân Hằng mãi không thể quên được Lâm Phong. Cho nên cô nhất thời tức giận mà mất đi lí trí.
- Em … – Bảo Duy nhất thời không nói nên lời, cậu biết Bảo Trâm xưa nay nóng tính lại cố chấp, dù cho buộc miệng nói nhưng tuyệt đối sẽ không rút lại lời mình nói.
Ngân Hằng thấy vậy cũng vội vã nói:
- Bảo Trâm, ăn nói bậy bạ quá. Đừng nói nữa.
Nhưng Lâm Phong cảm thấy tức giận vì bị Bảo Trâm nói như thế, rõ ràng năm xưa cậu mới là người bị bỏ rơi, vì sao Bảo
Trâm đối xử với cậu như thể cậu là người có lỗi.
- Nói rõ đi, vì sao lại trở nên ghét mình như thế – Cậu hết sức kìm chế nhìn bảo Trâm hỏi rõ.
- Được. Vậy thì chúng ta cứ ba mặt một lời đi – Bảo Trâm nhìn Lâm Phong, quyết định làm rõ mọi chuyện.
- Hai người thôi đi. Đây là phòng bệnh, không phải chỗ cải nhau – Ngân Hằng đột ngột lên tiếng chấm dứt trận cãi vả đang kịch liệt diễn ra này.
Sau đó cô quay sang Bảo Duy đang khó xử nhìn Bảo Trâm và Lâm Phong khẽ nói:
- Đưa Lâm Phong đi đi, đừng làm Gia Bảo kích động.
Cô chớp mắt ra hiệu, Bảo Duy lập tức hiểu ý vội vàng kéo tay Lâm Phong ra ngoài nói:
- Lâm Phong, cậu đến tìm...