Một người đoàn mò theo cách nhiều chuyện, muốn có tuồng kịch để xem.
Ngọc Liên liền lườm mấy người nhiều chuyện này một cái rồi mắng.
- Nói bậy nói bạ không hà. Có biết chị gái xinh đẹp kia là ai không? Chị ấy là em gái của chị Ngân Hằng đó.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng kinh ngạc, vì từ trước đến giờ có biết Ngân Hằng có một người em trai 12 tuổi, nhưng chưa từng gnhe nói có một cô em gái lớn thế này.
Ngân Quỳnh đi đến trước cửa phòng Ngân hằng khẽ đưa tay gõ cửa.
- Vào đi – Ngân Hằng không ngẩng đầu mà đáp.
Ngân Quỳnh mở cửa bước vào đúng lúc Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn lên, bốn mắt hai chị em họ gặp nhau. Giống như những người xa nhau lâu lắm, đến nỗi cảm xúc bị nghẹn lại . Thật lâu Ngân Quỳnh mới bước đến trước mặt Ngân Hằng, lấy bản hợp đồng mà Ngân Hằng đã chuyển đến cho cô, đặt xuống trước mặt Ngân Hằng.
- Em biết, chị muốn giúp đỡ em và công ty. Nhưng em không xứng đáng. Nếu chị nghe xong những lời sau đây của em, mà vẫn muốn giúp đỡ em, em sẽ đồng ý với chị.
Ngân Hằng đứng bê kia góc đường nhìn thấy Lâm Phong và Hạ Huyền cùng nhau bước ra khỏi nhà cậu, Hạ Huyền ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Phong không buông. Mặc dù vẻ mặt của Lâm Phong vô cùng khó chịu, nhưng cũng không đẩy Hạ Huyền ra. Trái tim Ngân Hằng bỗng trở nen buồn bã vô cùng, cô ngồi xuống một bồn hoa bên vệ đường, vẻ thẩn thờ như người mất hồn.
Những lời trách của Lâm Phong ngày nào vang vọng bên tai cô. “ Cô là một cô gái đam mê vật chất” Ngân hằng khẽ bật cười khi nhớ lại lời trách này. Nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống bên dưới.
Hóa ra cô chờ đợi 7 năm, oán hận 7 năm, thì Lâm Phong cũng như thế. Hóa ra năm xưa, không phải là Lâm Phong không đến mà là họ lỡ hẹn với nhau. Hóa ra ngời cuối cùng không đến chỗ hẹn lại là cô.
Đau quá. Ngân Hằng cảm thấy đau vô cùng, tim như bị thắt lại. 7 năm qua, cô mang theo niềm hy vọng gặp lại, cũng mang theo sự oán trách vì bị phụ bạc. Cho đến khi Ngân Quỳnh tìm gặp cô.
- Chị, em có lỗi với chị rất nhiều – Ngân Quỳnh mếu máo khóc ân hận vì lỗi lầm năm xưa của mình.
Lúc đó, cô không hiểu Ngân Quỳnh nói gì, nên chỉ đưa mắt nhìn. Sau đó, cô cho rằng Ngân Quỳnh ân hận vì chuyện cô và Gia Bảo bị đuổi đi, nên từ tốn đáp:
- Chị đã nói rồi, chuyện năm đó, chị không hề trách em. Dù em có ở nhà thì cũng khó lòng thay đổi được bất cứ điều gì đâu.
- Không phải chuyện đó – Ngân Quỳnh lắc đầu đáp, nước mắt vẫn khong ngừng rơi trên gương mặt đầy đau buồn của cô.
- Vậy thì là chuyện gì? – Ngân Hằng có chút khó hiểu, quả hật cô không thấy Ngân Quỳnh đã làm gì có lỗi với cô cả.
Ngân Quỳnh bỗng khụy người sập xuống đất khiến cô kinh nạc vô cùng. Ngân Hằng đứng bât dậy đi đến bên Ngân Quỳnh, hố hoảng nói:
- Được rồi, có gì từ từ nói. Em mau đứng dậy đi.
- Không, chị ơi. Hãy để em quỳ ở đây, hãy để em được nói ra hết sự thật tội lỗi của mình – Ngân Quỳnh kiên quyết lắc đầu không chịu đứng dậy.
Ngân Hằng đành phải đưa mắt nhìn cô chờ đợi. Ngân Quỳnh bèn kể lạ trong nghẹn ngào.
- Năm xưa là do em ích kỷ, là do em chỉ biết lo cho bản thân mình. Là do em yếu hèn ích kỷ cho nên mới hại chị đau khổ biết bao nhiêu năm qua. Năm đó khi hay gia đình tên Hào nhất quyết bắt gia đình ta phải đền tiền hoặc gả chị cho con trai họ, em quả thậ rất lo lắng cho chị. Em biết hắn là một tên khốn, một kẻ xấu xa, nếu chị phải gả cho hắn, thì chắc chắn sẽ chẳng thể nào hạnh phúc. Cho nên khi chị nhờ em đưa thư cho Lâm Phong muốn cùng cậu ấy cao bay xa chạy, em đã thật lòng giúp chị, em cầu mong cho chị có thể chạy thoát. Nhưng sau đó, em nghe mẹ nói, công ty không thể trụ vững nếu không gã chị đi, bởi vì không có tiền thì công ty sẽ phá sản, nói không chừng sẽ ngồi tù. Mà gia đình tên Hào chỉ cần một đứa con gái để chăm sóc và làm vợ cho hắn ta. Cho nên em nghĩ nếu chị đi rồi, bọn họ đến làm giữ thì sao? Có khi nào họ sẽ bắt em thay thế chị, gã cho tên Hào hay không? Nghĩ đến đây, em vô cùng sơ hãi. Em không muốn, một chút cũng không muố gã cho tên Hào.
Ngân Quỳnh đau khổ nhìn Ngân Hằng, cô khẽ lau nước mắt rồi tiếp tục nói:
- Lúc đi đưa thư cho chị, em đã đấu tranh dữ dội với chính bản thân mình. Với chính sự ích kỷ của bản hân mình. Nữa muốn chị có thể đi tìm một tương lai hạnh phúc cho bản thân, nữa lại khôg muốn chị rời đi. Nhưng mà em không thể không giúp chị, cho nên vẫn đều dặn gửi thư đi và nhạn thư cho chị. Nhưng cuối cùng em đã chọn sự ích kỷ cho bản thân.
Cánh tay Ngân Hằng từ từ buông lỏng khỏi người Ngân Quỳnh. Cho nhìn Ngân Quỳnh với ánh mắt phức tạp. Cô lạnh giọng hỏi:
- Rồi sao nữa.
- Lúc đó, lá thư Lâm Phong hẹn ngày giờ cùng trốn đi do Bảo Trâm đưa cho em. Cô ấy cũng nói rõ là ngày 26 sẽ là ngày cùng nhau giúp cho chị và Lâm Phong trốn đi. Trên đường về em gặp Hạ Huyền, cô ấ đã rủ em đi uống nước. Sau đó em đi tolet, Hạ Huyền đã lúc túi của em và thấy bức thư của Lâm Phong gửi cho chị. Lúc đó em đã đi ra à tận mắt thấy cô ấy sửa cái gì đó trên lá thư, em rất muón chạy ra trách mắng bạn ấy, nhưng không hiểu vì sao chân em không chịu bươc đi mà cứ đúng yên như thế cho đến khi Hạ Huyền bỏ lá thư trở lại vào trong túi. Có lẽ lúc đó sự ích kỷ bùng lên trong em, có lẽ từ lâu em mong muốn có người ngăn chặn sự ra đi của chị với Lâm Phong, cho nên mới để yên cho hạ Huyền sửa lá thư như thế.
Sắc mặt Ngân Hằng tái nhợt, cô buông thỏng cánh tay xuống, cả người như vừa bị lấy đi linh hồn, khong gian bỗng im lặng đến đáng sợ, chi có tiếng khóc đầy ân hận của Ngân Quỳnh mà thôi.
Mãi thật lâu sau đó, Ngân Hằng mới lên tiếng hỏi:
- Có phải Hạ Huyền đã sửa số 6 thành số 8. Ngày 26 lại trở thành ngày 28 có đúng không?
Ngân Quỳnh ôm mặt gật đầu. Ngân Hằng khẽ nhắm mắt thở dốc, cô như bị ai đó đán vào lòng ngực, đau đến không thỏ được.
- Chị em biết mình khong đủ tư cách, nhưng em xin chị hãy tha lỗi cho em. Bao nhiều năm qua, em sống trong hối hận dày vò. Chỉ vi sự ích kỷ của bản thân mà em đã khiến chị khổ sở biết bao nhiêu. Em đã rất ân hận trong đám tang của ba, có lẽ ba nhắm mắt vì nghĩ cuối cùng chị cũng được hạnh phúc. Là chính em đã hủy hoại hạnh phúc của chị, ba biết được chắc chắn sẽ rất đau lòng. Cho nên em không dám đối mặt với chị, em xa cách chị, em hổ thẹn với lương tâm của chính mình. Đã như vậy, chị còn vì em mà đi thi đại học thay. Chị ơi, em hối hận lắm, em có lỗi với chị lắm.
Trước sự thật mà Ngân Quỳnh vừa thú nhận, Ngân Hằng giống như người rơi vào khoảng không vô trọng lượng, cứ rơi, cứ rơi mà chẳng biết khi nào dừng, cô lạnh lùng buông một câu.
- Em di về đi.
Ngân Hằng cũng không biết từ khi nào, cô đã chạy đến đây rồi. Căn nhà không thay đổi nhiều lắm, vẫn giồng như năm nào khi cô buóc chân vào đây. Chỉ có điều, người bên trong đã không còn chờ cô như cũ.
Ngân hằng nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, cô biét rằng sự thật này mình phải chôn giấu mãi mãi. Bởi cô sợ, một khi Lâm Phong biết được, cậu sẽ nhất định không rời cô mà ra đi. Còn Quang Khải, anh đã cho cô cơ hội lựa chọn, chỉ tiếc rằng cơ hội đến quá muộn khiến cô không chọn lựa được, chắc chắn, Quang Khải sẽ không buông cô ra. Mà cô đã nợ anh quá nhiều, dù muốn cũng không thể rời anh đi.
Sự thật này quả thật quá đau khổ.
Ngân hằng cười khổ chấp nhận cay đắng lần nữa đến với mình, cô chỉ tham lam mong ước một điều: ” Trong trái tim Lâm Phong vẫn chứa bóng hình cô, giống như hình ảnh Lâm Phong mãi mãi ngự trị trong cô”
Ngân Quỳnh rời khỏi công ty của Ngân Hằng, cô đi về trong tình trạng vô hồn, từng mảng ký ức hiện về trong đầu cô.
- Mẹ… – Ngân Quỳnh cũng bất mãn khi nghe mẹ mình nói hét lên phản đối – Sao mẹ lại yêu cầu kì quái như vậy chứ.
- Mẹ làm như vậy vì con thôi – Bà Kim Lương quắt mắt đáp.
- Con không cần. Nếu con không thi đậu đại học được thì con sẽ học cao đẳng hay trung học là được mà. Sao lại phải làm ra những chuyện phải hổ thẹn như thế chứ.
- Không được, công ty nhà mình, mai này sẽ do con tiếp quản. Là một giám đốc, ít nhất con cũng cầm cái bằng Đại học trên tay thì nhân viên mới nể phục chứ – Bà Kim Lương ngọt nhẹ khuyên lơn.
- Còn chị Ngân Hằng mà, chị ấy quản lí chắc chắn sẽ tốt hơn con – Ngân Quỳnh bèn đáp.
- Ngân Hằng không được, nó đừng hòng bước chân vào cái công ty đó – Ba Kim Lương nói với giọng hằn học.
- Mẹ, Ngân Hằng cũng là con của ba mà – Ngân Quỳnh phẫn nộ nói.
- Vậy thì sao. Nó là con của ông ấy với người đàn bà đó, chứ không phải là con của mẹ. Nó có tư cách gì để làm trong công ty chứ, công ty này là mẹ phải vất vả lắm mới giành lấy được. Mẹ không ngu dại gì mà cho anh em nó .
- Như vậy, có phải là mẹ đuổi Ngân Hằng cùng Gia Bảo đi vì mục đích này đúng không? Mục đích là không muốn ai tranh giành tài sản với mẹ đúng không? Chứ không phải như lời mẹ nói là Ngân Hằng chôm tiền của mẹ rồi dắt Gia Bảo trốn đi đúng không – Ngân Quỳnh gần như đứng không vững khi phát hiện ra sự thật này.
Cô không ngờ mẹ mình lại nham hiểm đến thế. Lúc đó, cô ngủ quên ên không thể tham dự kì thi đại học, cô đã buồn rầu rất nhiều, mẹ cô đã an ủi, bảo đã đặt cho cô một chuyến du lịch và khuyên cô đi chơi cho đỡ buồn. Khi cô về, cô không thấy Ngân Hằng và Gia Bảo đâu nữa. Cô đã chạy đi hỏi bà Kim Lương, thì mẹ cô đã nói:
“ Mẹ không biết, hôm kia mẹ đi đám cưới trở về thì đã không còn thấy hai chị em nó đâu nữa. Vào phòng thì phát hiện tủ tiền đã bị trộm, cả vòng vàng nữ trang cũng biến mất. Mẹ định đi báo công an, nhưng nghĩ tình ba con nên không báo. Coi như đó là tài sản chia cho hai chị em nó, chúng ta không cần phải nhìn mặt hai chị em nó nữa”
Dù không tin Ngân Hằng lại đi trộm tiền của mẹ mình, nhưng lúc đó, cô chọn cách tin lời mẹ. Cô thà rằng Ngân Hằng trộm tiền rồi đi tìm một cuộc sống khác, tốt đẹp hơn là sống trong căn nhà này.
Cô đã mong như thứ, cô đã tin như thế…bởi vì cô không đủ can đảm đối mặt với Ngân Hằng. Bởi vì cô đã hành động xấu xa như thế.
Giờ đây cô mới biết, hóa ra không phải như thế.
Nếu như không có giấy báo trúng tuyển gửi về cho cô. Cô sẽ không biết được
sự thật kinh khủng như thế này. Hóa ra hôm đó, không phải vì học bài quá khuya, không phải vì quá lao lực lại gặp áp lực thi cử mà cô ngủ quên đến mức không dậy nổi. Cô còn nhớ, bà Kim Lương mẹ cô đã pha cho cô một ly sữa, bảo cô uống để lấy sức học bài. Nhưng khi uống xong thì cô bắt đầu buồn ngủ. Cô nghĩ rằng, cũng nên ngủ để giữ tinh thần, nào ngờ ngủ một giấc tới trưa như thế. Thì ra mẹ cô đã bỏ thuốc ngủ vào ly sữa để cô ngủ mê man và Ngân Hằng phải thay cô đi thi.
Thật không ngờ mẹ cô lại có thể sắp đặt chu đáo đến như thế, để Ngân Hằng đi thi thay cô mà không hề bị lộ. Cuối cùng thì cô, một kẻ ngủ quên lại có thể thì đậu đại học. Cô cầm tờ giấy báo trúng tuyển trên tay vò nát nó, khẽ cười như điên.
Đúng là một sự thật cay đắng vô cùng.
Cuối cùng Ngân Quỳnh nhận ra, chính là cô, chính là sự tồn tại của cô đã hại Ngân Hằng. Nếu cô không sinh ra đời, thì mẹ cô sẽ không có cớ ép ba cô phải ở bên bà, nếu không phải là cô, Ngân Hằng sẽ không phải chịu nhiều cay đắng đến thế. Nếu không phải là cô ích kỷ, Ngân Hằng đã có thể hạnh phúc bên cạnh Lâm Phong, nếu không phải là cô, người nhận giấy báo trúng tuyển là Ngân hằng.
Suốt từng ấy năm, không ngày nào cô không hối hận, không dằn vặt lương tâm. Đôi khi cô muốn đi tìm Ngân Hằng nói ra sự thật để lương tâm không cắn rứt nữa, nhưng đã không còn tin tức gì nữa. Bạn bè Ngân hằng thì cô chỉ biết mặt mà không biết nhà. Mà cô cũng sợ mình không đủ can đảm đối mặt với Ngân hằng.
Giờ đây, khi cô đủ can đảm nói ra tất cả mọi việc rồi, nhưng cô phát hiện ra, lương tâm của cô không vì thế mà bớt ray rứt. Hơn nữa, còn làm tình cảm chị em rạn nứt đến nỗi không cách gì hàn gắn được.
Cô biết, dù có nói bao nhiêu lời xin lỗi, cũng không thể bù đắp được lỗi lầm của cô với Ngân Hằng. Cô cảm thấy tuyệt vọng với lỗi lầm của mình, cô muốn chuộc tội, nhưng chỉ có cái chết mới khiến cô chuộc hết mọi lỗi lầm.
Ngân Quỳnh quay đầu nhìn dòng xe cô đang chạy trên đường, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng. Cô từng bước tiến lên phía trước, từng bước một cho đến khi cô rơi xuống lòng đường, một chiếc xe đang lao tới.
- Ké ttttttttt… – Tiếng thắng xe vang dội làm náo động cả một góc đường.
Tất cả mọi phương tiện dường như bất động đếu ngó về nơi tạo ra âm thanh kinh hoàng đó.
Chỉ thấy Ngân Quỳnh ngã xuống lòng lề đường bất tỉnh, sau đó là sự hoảng hốt lao ra khỏi xe của người tài xế.
- Này cô ơi…
Một người ngồi ở ghế sau cũng bước xuống, quan sát Ngân Quỳnh.
- Giám đốc, không phải lỗi của tọi đâu, là tự nhiên cô ấy lao ra đầu xe thôi. Này cô ơi – Người tài xế hoảng hốt giải thích rồi lay người Ngân Quỳnh. Gương mặt ngân Quỳnh trước cái lay của người đó, đã đập vào mắt người bước xuống kia, người đó nhận ra cô bèn kêu lên hoảng hốt:
- Ngân Quỳnh.
Trong bênh viện, bác sĩ đang xem xét cho Ngân Quỳnh, lát sau quay sang nói:
- Chỉ bị trấn động nhẹ thôi, tạm thời ngất đi, lát nữa sẽ tỉnh lại.
- Cám ơn bác sĩ – Người đó trầm giọng nói.
Bác sĩ đi ra, thấy người tài xế mặt mày tác mét đứng ở đó bèn nói:
- Xong chuyện rồi, cậu về nhà đi. Không có việc gì nữa.
- Cám ơn giám đốc, cám ơn giác đốc không đuổi việc. Tôi còn mẹ già và con thơ.
Người đó chỉ phát tay bảo đi. Người tài xế vội vàng ra về. Ngay lúc đó Ngân Quỳnh tỉnh dậy, cô nhìn thấy người đó thì giật mình gọi khẽ:
- Minh Nhật, anh về rồi à.
- Uhm …Em đi đâu mà như người mất hồn vậy. Sao lại lao ra đầu xe của anh.
- Em vừa đi gặp Ngân hằng về.
Ngân Hằng lê bước với tâm trạng đau buồn vô cùng. Sự thật cuối cùng đã được phơi bày ra. Cả hai người đều không có lỗi, mà là bị người ta chia rẻ để rồi oán trách nhau.
Giờ đây, cả hai người không thể ở bên nhau được nữa rồi.
Bỗng một dấu chân người đứng chăn trước mặt cô, Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn lên, cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc đã lâu không gặp, bèn hốt hoảng gọi:
- Minh Nhật.
Minh Nhật không nói không không rằng giang tay ôm lấy cô vào lòng.
Ngân Hằng hơi bất ngờ, nhưng vẫn muốn đưa tay đẩy Minh Nhật ra thì cậu đã nói khẽ bên tai cô, hai tay vòng tay siết chặt tay cô hơn.
- Đừng, một chút thôi. Chỉ một chút thôi. Hãy để cho anh được cảm nhận hơi ấm của em.
Ngân Hằng yên lặng đứng yên để cho Minh Nhật ôm lấy mình. Lát sau Minh Nhật từ từ buông Ngân Hằng ra, cậu nhìn gương mặt cô một lúc rồi mới nói:
- Tại sao lại cắt đứt liên lạc như thế. Có biết bao nhiêu năm nay không có ngày nào anh không nhớ em hay không?
- Minh Nhật…
- Đừng nói gì hết – Minh Nhật ngăn lời Ngân Hằng, cậu nắm lấy tay của cô khẽ nói – Lần này anh sẽ không nghe lời em nói nữa. Em cứ chờ xem, anh sẽ khiến cho những người làm em đau khổ phải hối hận.
Minh Nhật nói xong thì ôm lấy Ngân Hằng lần nữa sau đó buông tay quay người bỏ đi. Trong lòng Ngân Hằng đột nhiên có một linh cảm đáng sợ, linh cảm khiến toàn thân cô phát run. Dường như Minh Nhật đang có một âm mưu nào đó, âm mưu này có khi nào sẽ khiến cho Lâm Phong khổ sở hay không? Nghĩ đến điều này, cả người Ngân Hằng run lên bần bật, cô không muốn, thật sự không muốn Lâm Phong bị bất kì tổn thương nào nữa. Cô càng không muốn Minh Nhật vì cô mà có hành động nông nỗi nào đó.
- Minh Nhật – Ngân Hằng cố gắng gọi tên khi Minh Nhật đã đi được một lúc.
Minh Nhật quay đầu lại nhìn cô, Ngân Hằng từng bước tiến đến Minh Nhật, cô đưa tay về phía mInh Nhật, nắm lấy tay cậu siết chặt, ánh mắt cầu khẩn nhìn cậu nói:
- Dừng lại đi có được không?
- Dừng lại… – Minh Nhật nói với giọng khó chịu – Nếu anh dừng lại thì những đau khổ của chúng ta trong những năm qua thì sao.
- Bỏ đi. Điều đã qua rồi.
- Qua rồi, em sẽ quên được sao. Em có thể quên được Lâm Phong hay không? – Minh Nhật nhìn Ngân Hằng với ánh mắt vừa đau buồn vừa khinh thường, cậu cười nhạt nói – Nếu em có thể quên được hắn ta, anh sẽ buông tay.
Một câu của Minh Nhật đúng là đánh vào điểm trí mạng của Ngân Hằng. Cô quả thật làm không được, không thể làm được.
7 năm rồi, cô đã từng nghĩ mọi truyện rồi sẽ qua, quá khứ rồi cũng phai nhạt, từ từ cô cũng có thể quên đi Lâm Phong. Nhưng hóa ra, cài qua đi chỉ là thời gian mà thôi, còn tất cả mọi thứ đều tồn tại trong tim cô.
Cánh tay giữ lấy tay Minh Nhật từ từ buông lỏng sau đó rơi xuống. Ngân Hằng đứng im lặng, ánh mắt đau buồn tuyệt vọng vô cùng.
- Em không làm được. Vậy anh cũng không làm được. Cho nên những người đó đều phải trả giá.
Minh Nhật gằn giọng nói một câu rồi xoay lưng bỏ đi, Ngân Hằng cũng không thể giữa lại được nữa, thù hận trong lòng của Minh Nhật quá sâu, thật khó làm Minh Nhật xoay chuyển lòng mình.
Lâm Phong ngồi nhìn ly rượu trên tay thật lâu, cậu khẽ bật cười cay đắng, rồi lắc nhẹ mấy cái. Rượu trong ly chao đảo, sau đó bị cậu uống cạn một hơi.
Cậu tự mắng mình là quá ngu ngốc. Vì sao lại đi đến đó, vì sao bước chân lại không nghe lời mà đi đến đó. Để rồi…
Lâm Phong đặt ly rượu xuống bàn cái cạch, mạnh đến nỗi ly rượu trên tay cậu nứt ra, tức giận, cậu đưa tay gạt phăng nó xuống khỏi mặt bàn, rồi chộp lấy chai rượu cứ thế mà uống một hơi. Chỉ mong cơn say có thể khiến cậu quên đi hình ảnh đó.
7 năm trước, chỉ vì một lời hứa hẹn mà cậu trốn khỏi nhà, đứng chờ đợi dưới gốc cây một mình, một bước cũng chẳng dám rời đi. Lo lắng thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Mãi cho đến khi trời tối mịt, chỉ còn lại ánh sao và những cơn gió lạnh nặng nề thổi tới. Giống như muốn cuốn trôi của tâm tình nhiệt huyết lúc rời đi của cậu.
Ngân Hằng không đến.
Mặc cho lời hẹn của họ, mặc cho cậu chờ đợi hàng tiếng đồng hồ, mặc cho sự lo lắng thắt từng đoạn ruột. Nửa muốn đi tìm, nữa lại sợ cô đến, hai người sẽ không gặp được nhau. Cậu lo lắng, có thể cô đã xảy ra chuyện gì nên mới không đến được.
Cuối cùng thì người đến lại là ba mẹ cậu. Họ cho người lôi bắt cậu về nhà. Nhưng điều khiến Lâm Phong đau lòng nhất là khi mẹ cậu nói: Chính Ngân Hằng đã thông báo địa điểm hai người hẹn gặp nhau để bà đến rước cậu về....