phía mình, thư kí Hoàng cười lớn rồi trốn đi làm thủ tục.
Duy Phong đã biết có trách nhiệm với bản thân rồi.
Đợi người nhiều chuyện kia.
Anh tranh thủ bàn giao công việc ngày mai.
Cánh tay trái đang bị truyền dịch có hơi mỏi.
Thật ra anh có bác sĩ riêng nhưng mà người này mà đảm nhận thì kiểu gì bố mẹ anh cũng biết rõ.
Mẹ sẽ cằn nhằn, khóc lóc…điểm này giống hệt Vy Anh.
Còn bố anh thì sẽ lấy quyền chủ tịch ra mà vô hiệu hóa chữ kí của anh.
Chẳng sao…lúc đó anh dùng tạm chữ kí ông ấy vậy!
Phiền phức!
Thế nên vào bệnh viện là tốt nhất.
Thích lúc nào thì đi lúc đó, bác sĩ cấm cứ việc…
Cánh cửa phòng màu trắng được mở ra.
Anh cũng chẳng bận tâm.
Một người phụ nữa trong trang phục y tá nhẹ nhàng bước tới bên cạnh anh, thật cẩn thận giúp anh tháo dụng cụ truyền dịch, lại vừa nhìn anh thật dịu dàng.
Bà mỉm cười.
So với 10 năm trước thì cái vẻ cao ngạo, xuất chúng của anh lại lớn dần lên.
Còn vẻ điểm tĩnh, thờ ơ thì mãi không thay đổi.
Chàng trai này, đã làm phát điên bao nhiêu cô gái rồi đây?
Anh Duy Phong của Bé con…
Luôn im lặng hàng giờ để lắng nghe Bé con kể chuyện.
Có lúc rất ngang ngược mà đòi đạp cánh cửa gỗ.
Cũng may là Duy Phong chịu nghe lời bà…
Đã có lúc, vì Duy Phong mà bà thậm chí từng muốn Vy Anh nhớ lại.
Vậy là hai người đã chịu để Vy Anh tại thành phố này.
Nếu bây giờ gặp lại anh Duy Phong, Vy Anh sẽ lại luôn miệng anh Duy Phong, anh Duy Phong như lúc trước chứ?
Bà lặng lẽ dọn đồ vào khay, giọng nói phát ra tự nhiên một cách dịu dàng, quan tâm:
- Trong thời gian này, không nên làm việc quá mười tiếng một ngày. Phải đảm bảo đầy đủ các bữa ăn. Và đừng thức khuya nhé…
Và đừng thức khuya nhé con trai…Câu nói đó bị bà kịp thời ngăn lại.
Tiếng lật giở tài liệu vẫn thản nhiên phát ra…
Một lúc sau, tay anh chợt khựng lại…
Giọng nói này…
Lúc anh ngẩng đầu lên, chỉ còn thấy vạt áo trắng khuất sau cánh cửa.
Chiếc đồng hồ lặng lẽ điểm mười hai giờ…
Sự khởi đầu của một ngày mới.
Anh Nhật bước ra phía khoảnh sân nhỏ, gió lạnh đột ngột làm ông run lên.
Ông cẩn thận quan sát xung quanh rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
- Anh chị đang ở New York à?
- Ồ, chú cũng nhạy bén thế?
Anh Nhật cười một tiếng, đôi mắt sâu thẳm như đang chìm dần vào bóng đêm:
- Hai người nói là có con dâu?
Vừa nghe đến đâu, đầu dây bên kia có vẻ rất phấn khích:
- Thế nào, muốn gặp con dâu chúng tôi à?
- Tôi cũng rất muốn đây, đợi lệnh Duy Phong đã.
Gió chợt lặng. Khoảnh sân phút chốc trở nên thật yên tĩnh…
Trong thứ ánh sáng trắng nhạt từ điện thoại, vẻ mặt ông trở đơn độc, giọng nhẹ bẫng:
- Có phải là Vy Anh?
Hoàng Duy Khánh thốt lên đầy ngạc nhiên:
- Ồ, sao chú biết được. Thông tin mật cơ mà!
Vậy là ông đoán đúng rồi.
Điều mà ông hằng lo sợ cuối cùng cũng đến rồi.
Duy Phong và Vy Anh đã tìm thấy nhau.
Đây giống như là một điều tự nhiên – dù sớm hay muộn cũng đều xảy ra.
Nụ cười của ông yếu ớt hiện ra, ngập tràn sự đau khổ trong từng đường nét trên khuôn mặt:
- Đó là Hoàng Vy Anh. Con gái em.
Một khoảng im lặng thật lâu…thật lâu…
Hơi thở của tất cả đều như bị bóp nghẹn lại.
Giọng Hoàng Duy Khánh đầy hoang mang, hoảng hốt, nói một cách thật khó khăn:
- Ý chú là Vy Anh chính là cháu gái của tôi?
Chỉ một chữ nhưng cũng giống như là mũi tên nhọn ghim vào lồng ngực ông, đau đớn:
- Đúng.
Một tia chớp lóe lên xé tan bầu trời đen.
Gió một lúc một dữ dội hơn.
Hoàng Duy Khánh bình tĩnh nói:
- Hai đứa rất yêu nhau.
Đúng vậy…Yêu một cách sâu sắc.
Chính vì điều này mà bao nhiêu năm nay ông không thể lộ diện như Hoàng Duy Thức – người chú ruột của Duy Phong!
Như thế khác nào thừa nhận rằng mình không phải là bố của Vy Anh?
Chính vì điều này mà mỗi lần thấy Vy Anh cười, ông lại cảm thấy tim mình bị siết chặt.
Nụ cười ấy…vẫn như thiếu điều gì đó, không thể trọn vẹn.
Chính vì điều này mà ông nửa muốn mang Vy Anh đi thật xa, nửa lại muốn để Vy Anh lại đây.
Rốt cuộc là làm gì mới đúng!
Duy Phong và Vy Anh không yêu nhau…thì mọi chuyện đã khác…
Ông hít một luồng không khí lạnh, giọng nói âm u:
- Nhờ hai người một chuyện.
Nếu mà con đường trước mắt chỉ là nỗi đau và nỗi đau. Bất cứ giá nào cũng không thay đổi được.
Vậy thì…cứ để cho con gái ông một ngã rẽ…nhẹ nhàng hơn.
Lại thêm một ngày lạnh lẽo trong số chuỗi ngày dài bất tận của mùa đông.
Trên đoạn đường tới trường, tôi và Trúc Vũ không ngừng trêu chọc nhau.
- Này, Mạnh Vũ nhà cậu đang ở đằng kia với em nào kìa?
- Haha. Cậu nghĩ với trình độ của cậu mà lừa được tớ à? Nói cho cậu biết, bây giờ anh Duy Phong cũng đang ở bên người đẹp nào kia kìa.
- Hứ. Thế cậu không biết là hôm qua có một em mắt to tới tìm Mạnh Vũ à.
- Thưa bạn một điều là hôm qua mình ở bên anh ấy cả ngày!
Cuối cùng là không ai lừa được ai cả!
Hôm này là ngày 1 tháng 4 – ngày nói dối.
Nhưng sao nhất thiết phải là ngày này nhỉ? Khi mà 364 ngày còn lại, người ta cũng chẳng sống thật với mình?
Lúc tôi vừa đặt chân lên bậc cầu thang đầu tiên thì một tiếng hét chói tai vang lên:
- Bùi Quang!!! Anh là đồ chết bầm!!!
Giữa sân trường buổi sớm, một người con gái có dáng cao gầy đang vừa ngồi xổm nhăt một xấp giấy loại vương khắp nơi, vừa…nguyền rủa.
Chàng trai đứng cạnh có mái tóc vàng, khoanh tay nhìn với dáng vẻ bất cần.
Thấy hai người này, tôi không kịp suy nghĩ hay phân tích cảnh tượng kì lạ trước mắt mà chỉ muốn nhanh chóng trốn chạy.
Nhưng khi tôi vừa nắm tay Trúc Vũ định lôi đi thì…
- Vy Anh! Em đứng lại cho tôi!
- Vy Anh! Em đứng lại cho chị!
- …
Khi tôi còn chưa kịp thực hiện những hành động tiếp theo thì chiếc balô đã bị hai bàn tay nắm chặt lấy!
Than thầm một tiếng, tôi nở một nụ cười méo xệch:
- Chào buổi sáng! Hai người tìm em?
Chị Minh Thư hằm hằm nhìn tôi, nói với chất giọng hơn cả bực bội:
- Em đừng có mà lôi tên đó vào chung! Nói, hôm qua sao không có ở trường hả?
Bùi Quang kéo chiếc balô lôi theo người tôi sang một bên:
- Hôm qua đã đi đâu?
Chị Minh Thư nắm lấy chiếc balô như muốn xé nó ra:
- Tên chết bầm này, ai cho anh xen ngang vào giữa hai chị em chúng tôi hả?
Bùi Quang như không nghe thấy gì, nắm lấy tôi kéo đi:
- Tôi có chuyện muốn nói.
Chị Minh Thư cũng chẳng hề nhượng bộ, giữ một tay tôi lại:
- Tôi có thứ muốn lấy.
- Để sau.
- Anh mới để sau đấy!
- Là cô.
- Là đồ chết bầm nhà anh! Dám từ chối không xin chữ kí các thần tượng cho tôi lại còn dám xé sổ của tôi!
- Cô biết điều thì không nên gọi như thế!
- Đồ chết bầm, tôi cứ gọi anh như thế thì sao hả? Chết bầm, chết bầm.
- Im miệng!
- Không im đấy, thì sao nào? Anh tưởng anh là ai, chết bầm!
- …
Hai người ấy cãi nhau thì cứ việc nhưng đừng có mỗi câu phát ra thì tay tôi lại kéo mạnh hơn chứ?
Bắt đầu có một số học sinh hiếu kì, đi ngang qua thì huýt sáo.
- Chuyện tình tay ba trong truyền thuyết.
- Truyền thuyết cái con khỉ! Chuyện tình tay ba giữa cuộc sống đời thường.
- Nào các bạn, chúng ta hãy cùng đón chờ cuộc tranh giành giữa những cô gái!
- Má ơi, chiến tranh thế giới thứ ba sắp xảy ra.
- Dự đoán là sẽ có thêm thứ bốn.
- …
Bùi Quang mất kiên nhẫn kéo văng tôi ra sau lưng, tối mặt nhìn chị Minh Thư:
- Tôi có chuyện cần nói với cô ấy. Mau tránh ra.
- Đồ chết bầm, anh mới là người nên tránh ra!
- Cảnh cáo cô không được gọi tôi như thế.
- Chết bầm, chết bầm. Làm gì được tôi?
- …
Tôi cảm thấy như mình đang đứng giữa hai cái núi lửa không ngừng phun trào và sắp bị thiêu tới nơi.
Bị kéo bên này…bên kia…tới ngẩn người.
Muốn phát điên rồi đây!
- Tôi nói lần cuối. Tránh ra!
- Lần cuối cũng như lần đầu. Anh tránh đi.
Bỗng có tiếng la lớn đầy phẫn nộ:
- Hai người thôi đi. Hai người tránh hết ra!
Tất cả đều đồng loạt hướng mắt về phía tôi đầy sửng sốt.
Đừng nhìn tôi như thế vì…chính tôi cũng đang kinh ngạc không kém đây…
Can đảm ở đâu mà tự nhiên bộc phát thế kia?
Tôi lắc nhẹ hai cánh tay bị hành hạ.
Cảm nhận được sự nhát gan đã quay trở lại!
Im lặng…im lặng…
Chị Minh Thư nhìn tôi mà hét lên:
- Máy! Ghi! Âm!
Tôi thấy mình như đứng không vững trước bộ dạng muốn ăn thịt người của chị ấy, loay hoay mãi mới tìm được chiếc máy, hai tay run run đưa cho chị một cách lễ phép.
Mắt chị ấy phút chốc sáng rực lên một cách đáng sợ, đưa tay…chồm cả người tới…
Vừa lúc đó, Bùi Quang lôi tuột tôi đi.
Rồi…thế là xong…
Chị ấy vừa lấy được chiếc máy ghi âm thì cũng ngã nhào xuống đất…
Tôi giật mình!
Còn Bùi Quang thì cười một tiếng vừa chế giễu vừa đắc ý…
Lúc chúng tôi đi tới ngã rẽ thì chị ấy dùng tất cả sức lực mà hét:
- Bùi Quang! Tôi sẽ không tha cho anh! Đồ- chết- bầm!
***
Trên chiếc giường trắng tinh, một cô bé từ từ mở đôi mắt mệt mỏi.
Người đàn ông ngồi bên cạnh mừng rỡ, dịu giọng hỏi:
- Con dậy rồi sao?
Cô bé ngơ ngác nhìn ông, sau đó mấp máy môi:
- Bố!
Người đàn ông âu yếm hôn nhẹ lên trán cô bé rồi ngoảnh sang nhìn bà:
- Thưa y tá, còn mấy ngày nữa là con tôi có thể xuất viện?
Bà Diệp nhất thời đang thả tâm trí đi nơi khác nên khi người đàn ông hỏi lại lần nữa, bà mới có thể trả lời:
- Cô bé bị sốt khá cao. Hai ngày nữa là có thể rồi.
Người đàn ông rối rít cảm ơn rồi lại đùa nghịch với cô bé kia.
Bà mỉm cười, lặng lẽ ngắm hai bố con một lúc rồi rởi khỏi.
Hành lang bệnh viện vắng vẻ và có phần ảm đạm.
Bà rải bước thật chậm, trang phục ý tá toát lên vẻ u uất, cô độc.
Trong đáy mắt bà, từng tia sóng dữ dội cuồn cuộn dâng lên.
Cảnh tượng 10 năm trước đang hiện về…
Ngày hôm ấy, mặt trời rực rỡ…
Sau ba tháng trời nằm mê man bất tỉnh trong bênh viện, Vy Anh cuối cùng cũng đã tỉnh dậy.
Phút giây ấy, bà cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹn.
Vừa mừng rỡ, lại vừa đau đớn.
Con gái bà đờ đẫn nhìn Hoàng Duy Thức ngồi cạnh bên, gọi với vẻ rụt rè:
- Bố…
Cả bà và Hoàng Duy Thức đều sững người…
Nhưng chỉ rất nhanh, Hoàng Duy Thức mỉm cười, gật đầu chiều chuộng:
- Ừ. Bố đây. Con gái đã dậy rồi à?
Vy Anh ngơ ngác…Đôi mắt mở to, lại khẽ gọi:
- Bố!
Hoàng Duy Phong từ từ ôm Vy Anh vào lòng, ôn tồn nói:
- Ừ, là bố đây.
Vy Anh cứ thế ở trong lòng Hoàng Duy Thức không ngừng lặp đi lặp lại:
- Bố!
Nhưng rồi…Vy Anh nhỏ giọng:
- Bố tên là gì nhỉ? Còn con…con tên gì?
Câu nói của Vy Anh làm bà nghẹt thở…
Hoàng Duy Thức cười nhẹ:
- Con là Hoàng Vy Anh. Bố là…Hoàng Anh Nhật. Có nghĩa là Vy Anh là mặt trời của bố!
- Bố nhật.
- Ngoan, gọi lại nào.
- Bố Nhật.
- Ừ, đúng thế.
- …
Vy Anh hồi phục rất nhanh sau đó.
Và đã lớn lên như bao đứa trẻ bình thường khác.
Đối với mọi thắc mắc của bà, Hoàng Duy Thức chỉ mỉm cười:
- Anh là bố Vy Anh!
Đã mười năm rồi…mà khi nhớ lại, mọi chuyện vẫn cò rất rõ ràng.
Từng cử chỉ, nét mặt của hai bố con lúc đó đều ghim chặt vào tâm trí bà…
Tiếng chim hót buổi sáng nhẹ vang lên.
Sân bóng rổ yên ắng. Không có lấy một bóng người.
Tôi và Bùi Quang đứng đối diện nhau.
Một lúc sau, Bùi Quang nhìn thẳng vào mắt tôi, thứ ánh sáng kì lạ của chiếc khuyên tai bên trái phát ra, nói thật nhanh:
- Anh thích em.
- …
Tôi vẫn im lặng nhưng khóe miệng từ từ nhếch lên.
Không được rồi…hít thở sâu nào…
Vẫn không được rồi…
Phì!
Bởi vì không chịu đựng được nên tôi đã cười ra tiếng!
Vẻ mặt của Bùi Quang trở nên vô cùng khó hiểu và tức giận.
Chết rồi…
Có phải là do tôi muốn thế đâu? Tôi đã cố nhịn cười bằng mọi khả năng rồi đấy chứ!
Ai bảo trình độ của Bùi Quang kém cỏi như thế làm gì.
Sau khi để tôi cười chán chê, Bùi Quang lại nghiêm túc lặp lại lần nữa:
- Vy Anh. Anh thích em.
Lần này, tôi cười lớn hơn, nói một cách đứt đoạn:
- Anh nghĩ là anh lừa được em à? Đây là lời nói dối tệ nhất mà em từng nghe đấy.
Tôi vừa dứt lời, sự hoang mang liền hiện rõ trong đôi mắt của Bùi Quang, giọng nói cũng không che dấu được sự khác thường:
- Em đang nói cái gì thế hả?
Bị lật tẩy rồi còn giả vờ! Hứ!
Tôi bĩu môi:
- Hôm nay là cá tháng tư, anh đừng có mà lừa em nữa đi.
Ánh mắt Bùi Quang trở nên mờ mịt, khó nắm bắt nhưng lại thật bình tĩnh:
- Anh thích em. Không phải là nói dối, hiểu chưa?
Bùi Quang cứ thế này thì có khi tôi sẽ tin mất.
Như thế thì kiểu gì cũng bị cười cho mà xem!
Tôi tỏ ra vẻ là mình biết tuốt, lườm Bùi Quang:
- Đã bảo là em không tin. Anh tìm người khác mà lừa đi.
Trong phút chốc, không gian lại trở nên thật tĩnh lặng.
Tôi đã bắt đầu cảm thấy có phần ngột ngạt, khó thở.
Một vệt ửng đỏ đã xuất hiện trong đáy mắt của Bùi Quang.
Thôi nào…bị lẩy tẩy thì cũng không nên như thế chứ!
Tôi có ý giảng hòa:
- Thật ra là không phải lời nói dối của anh tệ đâu. Mà là do trình độ của em quá cao, anh không thể qua mắt được. Thôi thì ngày cá tháng tư còn dài mà, anh còn có cơ hội nhiều. Ngay bây giờ, anh đi thử đi.
Bùi Quang nhìn tôi thật lâu…
Có phải là có hiệu quả rồi không?
Tôi nín thở chờ đợi…
- Chết tiệt! Hôm nay tôi còn không biết là thứ mấy thì làm sao biết là ngày quái nào mà cá tháng tư tháng năm!
Bùi Quang giận dữ quát lớn rồi bỏ đi…
Làm sao thế nhỉ?
Người trái đất thì phải biết hôm nay là thứ tư – ngày 1 tháng 4 chứ!
Mà…Bùi Quang không biết?
Aaaaaaaa! Bùi Quang không biết là cá tháng tư…
Thế thì…thế thì…lời nói lúc nãy là sao?
Khoan đã. Đừng có nghĩ linh tinh!
Trước mắt, tôi cần thời gian để sắp xếp mọi chuyện!
Trong lúc tôi còn thật tập trung suy nghĩ thì nghe một tiếng động lớn vang lên.
Rầm!
Thùng rác lớn dựng gần đó bị đá đổ…dưới đất chai nước, giấy ăn bay tung tóe…
Tôi nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt.
Người này…thật không thân thiện với môi trường một chút nào cả!
Tôi còn chưa hết bàng hoàng thì bỗng Bùi Quang đã xuất hiện ngay trước mắt, hai tay đặt lên vai, nhìn tôi một cách bình tĩnh:
- Vy Anh. Anh thích em. Thật sự thích em. Thích em ngay từ lúc ở quán Mun cho đến bây giờ là anh yêu em. Vy Anh. Cho anh một câu trả lời!
Tôi đã thấy như muốn ngừng thở tới nơi…đứng tim rồi!
Lần này thì tôi không nghĩ là Bùi Quang nói
dối nhưng mà…đầu óc bây giờ chẳng xử lí nổi tình huống này, chỉ biết đứng lặng im.
Bùi Quang đứng yên chờ đợi.
Nên làm thế nào? Aaaa…
Không nghĩ được, không nghĩ được!
Nên nói gì? Nói gì đây?
Tôi cắn môi, lảng tránh ánh mắt của Bùi Quang…
- Em có thích anh không?
Chân tôi đã có dấu hiệu muốn ngã…
Tôi mấp máy môi:
- Em…
Giọng nói Bùi Quang đã có phần mất kiên nhẫn:
- Thích hay không?
- Em…
Tức giận rồi:
- Trả lời đi. Đừng có mà cứ em em như thế.
- …
Tuy hỏi mà giống như là đe dọa:
- Thế nào?
- …
Đúng lúc tôi cẳng thẳng tới tột cùng thì Bùi Quang chợt thả tay ra, nhẹ nhàng nói:
- Em cứ nói thẳng ra những gì mình nghĩ. Em cứ ngập ngừng thế này lại làm anh hi vọng đấy!
Không khí xung quanh trở nên thoáng đãng hơn rồi.
Tôi không ngừng hít thở sâu…
Vấn đề này không được trốn tránh, phải thật rõ ràng…
Đúng rồi…cứ nói ra những gì mình nghĩ thôi.
Nhưng như thế…
- Đừng sợ anh bị tổn thương! Cho anh câu trả lời đi.
Tôi bình tĩnh nhìn Bùi Quang, thật nhỏ giọng:
- Em…không thích anh.
Bùi Quang gật đầu, vẻ mặt có chút hụt hẫng:
- Ừ.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy khó xử như vậy.
Không biết là nên làm gì mới đúng.
Tự nhiên đi thích tôi làm gì cơ chứ…
Cứ mỗi lần như thế này là tôi lại thấy rất ghét bản thân mình!
Bùi Quang cười nhẹ.
Nụ cười này là lần đầu tiên tôi thấy ở Bùi Quang…
Người này nếu mà cứ như thế này thì rất dễ thương.
- Anh nói rồi, đừng sợ anh buồn. Thật ra là anh biết em thích Duy Phong. Vy Anh, điều ước của em đã thành sự thật rồi!
Tôi mở to mắt, kinh ngạc:
- Anh biết em ước gì à?
- Ừ. Anh có lần bắt gặp em ở quán Mun.
Ở quán Mun à…
Một số chuyện mơ hồ đang dần được sắp xếp.
Điều ước…quán Mun…
Ồ! Nhớ ra rồi! Thì ra là người này!
Hừ hừ, không ngờ kẻ thù lâu năm lại nằm ngay trước mắt!
Trái đất đúng là đầy rẫy nguy hiểm khó lường mà!
Tôi tức giận nhìn Bùi Quang:
- Có phải là lúc đó anh cười không?
Bùi Quang cũng ngạc nhiên không kém:
- Em biết à?
Còn không biết sao?
Ngay chính khoảnh khắc 12 giờ, điều ước vĩ đại của tôi đang được cầu nguyện thì một tiếng cười khẽ phát ra!
Đúng lúc đó, nến trên bánh sinh nhật của tôi tắt ngúm…
Ba chị em tôi hoảng hốt tìm quanh quán cũng chẳng thấy một ai!
Được lắm, người đó ngang nhiên cười một tiếng rồi bỏ đi. Cứ giống như là lời nguyền vậy!
Chuỗi ngày sau đó, những người đẹp trai mà tôi biết liên tiếp gặp xui xẻo!
Nào là Rin Baby dính vào scandal đồng tính, nào là Mạnh Vũ bị tai nạn, nào là anh Huy bị thua kiện…
Lúc đó, tôi đã thề là nếu mà điều ước của tôi không thành hiện thực thì tôi sẽ đi tìm người này mà phá!
Thì ra là người này, người này…
Ừ thì người này…
Mà bây giờ…tôi làm được gì nhỉ!
Ý nghĩ đó làm vẻ mặt của tôi trở nên cứng ngắc, khổ sở.
Bùi Quang ho nhẹ một tiếng:
- Từ giờ trở đi, không được…nghĩ xấu về anh.
Tôi ngoan ngoãn lắc đầu:
- Em sẽ không.
Bùi Quang có vẻ đe dọa:
- Không được khóc trước mặt anh.
- Vâng.
Mọi chuyện cuối cùng cũng qua đi một cách nhẹ nhàng…
Cho tới Bùi Quang đi tới cuối sân bóng, tôi vội vàng hét lên:
- Em sẽ tha thứ cho anh!
Bước chân người nào đó khựng lại rồi nhanh chóng được tiếp tục…
Mái tóc vàng nổi bật trong làn không khí mờ mịt…
Chiếc khuyên tai lóe sáng…thứ ánh sáng thuần khiết…
***
- Anh Duy Phong, cứu em.
Tiếng rên rỉ không ngừng phát ra…
- Anh Duy Phong, cứu em.
Rất nhẹ…rất nhẹ…nhưng trong đó là sự đau đớn tột cùng.
Căn phòng rộng lớn có gam màu xám…
Duy Phong giật mình tỉnh dậy, đưa tay khẽ xoa thái dương.
Giọng nói này là…của bé con.
Bé con…
Em đang rất hạnh phúc! Vậy tại sao anh lại bị ám ảnh bởi giấc mơ này!
Không phải là Bé con đang ở Pháp cùng gia đình sao?
Anh không trực tiếp gặp vì sợ làm đảo lộn cuộc sông của cô ấy…
Nhưng mà…
Linh cảm cho anh thấy…có gì đó không đúng rồi!
Rèm cửa màu xám khẽ tung bay…
Ngoài kia, chiếc xích đua đung đưa…
Chiếc máy đen nhanh chóng được kết nối, giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Điều tra lại cho tôi cô bé ấy!
Một người phụ nữ có gương mặt hiền hậu, khoác trên người bộ trang phục quí phái nhưng lại không...