người ấy.
Những ngón tay vẫn không ngừng di chuyển trên bán phím như là không hề nghe thấy gì cả.
Tâm trí tôi bỗng chốc quay trở về những ngày mà tôi còn khủng bố anh bằng điện thoại.
Chẳng cuộc gọi nào của tôi mà anh chịu nhận cả!
Có phải là anh cũng như bây giờ không?
Hứ! Kiêu căng!
Giọng nói trầm ấm của anh nhẹ nhàng vang lên nhưng lại khiến người ta không thể không nghe theo:
- Vy Anh, nghe giúp anh.
Tôi miễn cưỡng cầm lấy chiếc điện thoại, có hơi run.
Tên hiển thị là HV.
Anh lười quá! Cứ viết tắt thế này!
Lần trước, suy nghĩ mãi tôi mới biết được, tên hiển thị M chính là mẹ anh ấy!!!
Tôi nín thở, ấn nút nghe.
Hình như đầu dây bên kia không ngờ là sẽ có người nghe máy nên ngập ngừng, một lúc sau, giọng nói tao nhã đầy dịu dàng của một cô gái vọng ra:
- Duy Phong. Em rất nhớ anh. Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu. Em bây giờ rất muốn gặp anh. Có được không?
- …
- Duy Phong, chỉ năm phút thôi cũng được. Anh nhé!
- …
- Anh đừng có vô tình như thế được không hả Duy Phong. Em xin anh đấy!
- …
Bên trong điện thoại, cô gái ấy vẫn không ngừng năn nỉ, cầu xin anh.
Tôi cũng không còn rõ những gì cô ấy nói nữa…những ngón tay bám chặt mép ghế sofa, cắn chặt môi…
Người con gái này…có quan hệ gì với anh?
Cái này là máy cá nhân của anh mà…
Tôi thấy nhịp tim mình dồn dập hơn nhưng cũng không thể xác định rõ cảm xúc lúc này là như thế nào.
Chỉ biết môi càng ngày càng cắn chặt…
Giọng cô ấy cũng dần lớn hơn kéo theo cả sự hoang mang và sự cầu xin mạnh liệt.
Tiếng bàn phím không còn phát ra nữa…
Giọng nói trầm ấm quen thuộc chợt vang lên:
- Vy Anh.
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Vẻ mặt của anh đầy trấn tĩnh, khẽ gọi:
- Lại đây.
Tôi ngoan ngoãn làm theo, chậm chạp bước lại gần.
Đầu dây bên kia, người con gái ấy vẫn không ngừng cầu xin…
Anh nhìn tôi rồi nhẹ nhàng lấy chiếc điện thoại đang bị nắm chặt.
Anh lướt qua màn hình rồi nghe máy, giọng nói trở nên vô cùng thờ ơ và lạnh lùng:
- Xin lỗi! Không được rồi. Bạn gái tôi đang giận. Xin đừng làm phiền!
- …
Anh tắt máy rồi lia thẳng trên bàn làm việc.
Sau đó kéo tôi lại, để tôi ngồi trên chân anh, cười một tiếng:
- Làm sao thế?
Không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này nên tôi vùi đầu vào người anh, im lặng không nói gì.
Anh đưa tay ôm tôi, nói như cười:
- Không phải là em đang ghen đấy chứ?
Tôi nhỏ giọng hờn dỗi:
- Người ấy yêu anh.
- Ừ.
- …
Lại còn như thế! Thừa nhận một cách ngang nhiên!
Tôi vùi mặt sâu hơn.
Anh khẽ thở dài:
- Ngốc! Đang nghĩ gì thế này?
- …
- Siêu ngốc! Cho là anh thích cô ta?
- …
Anh nắm tay tôi, chất giọng xen lẫn sự hoang mang:
- Vy Anh. Đừng khóc, có được không? Anh với cô ta không là gì cả.
Nước mắt đã thấm ướt áo anh.
Tôi nói đứt đoạn:
- Người ấy yêu anh…cũng có rất rất nhiều người khác yêu anh. Tại sao…lại chọn em? Tại sao anh lại chọn em?
Anh thở ra một hơi thật nhẹ, sau đó ôm tôi chặt hơn, đáp lại đầy ý cười:
- Vừa xinh, vừa ngoan, vừa hiền lành, vừa học giỏi, vừa khiêm tốn, nói chung là Vy Anh của anh quá tuyệt vời. Anh không thích em mới lạ. Được chưa?
- Anh Duy Phong! – Tôi nghẹn giọng – Có phải là em rất được ưu ái không? Mọi người ai cũng đều rất thương và cưng chiều em. Còn anh. Chị Kamila và bao nhiêu khác đều phát điên vì anh, sao anh lại chịu để ý tới em chứ!
- Vì em rất đáng yêu. Đôi với người khác, được bên em là một điều rất hạnh phúc. Có biết không?
Rồi hai người chúng tôi cũng không nói gì thêm…
Tôi vẫn vùi đầu vào ngực anh.
Còn người ấy, vẫn nhẹ nhàng ôm tôi.
***
Ngoài kia, sắc trời đã trở nên xanh dịu.
Căn phòng kính vẫn thật yên lặng.
Một tay nhẹ di chuyển trên lap top, một tay ôm lấy cái người ngốc nghếch kia, anh khẽ hỏi:
- Vy Anh, em ngủ đấy à?
Đáp lại là một giọng nói đầy mơ màng:
- Vâng.
- Em ham ngủ thật đấy.
- Em nói với anh là em ham ngủ rồi mà.
- Thế Vy Anh định ngủ như thế này à?
Một cơn gió đông chợt lùa vào.
Chiếc rèm trắng khẽ tung bay…
Lạnh…Theo phản xạ, người ấy ôm chặt lấy anh:
- Vâng.
- Anh sẽ không làm việc được.
Người ấy nhăn mặt, kèm theo sự bực bội:
- Mặc kệ! Đó là việc của anh. Em không quan tâm. Em muốn ngủ.
Anh cười:
- Khi ngủ thì sẽ hư như thế này à?
Lần này, người ấy hét lên:
- Anh đừng làm ồn nữa!!!
Người nào đó tuyệt nhiên không dám nói thêm điều gì…
Cái người hư hỏng kia càng ngày càng ôm chặt anh hơn, hơi thở thật đều đặn.
Ồ! Có lẽ là ngủ say rồi…
Anh bế bổng Vy Anh lên, chợt nhíu mày.
Chỉ mới mấy ngày mà người ấy đã nhẹ hơn rất nhiều rồi.
Có nên đánh đòn không?
Anh cẩn thận đặt người ấy lên chiếc sofa rộng lớn, mở tủ lấy chiếc chăn đã được chuẩn bị sẵn, cúi người, nhẹ nhàng đắp lên người ấy.
Khóe miệng nâng lên…biết ngay mà…người này sẽ biến nơi đây thành nơi để ngủ!
Anh ngắm người ấy một lúc, ngủ rất ngoan!
Không…sai rồi…
Ngủ rất xấu! Chưa gì đã muốn vứt chăn.
Xem nào…tốt rồi, đã chịu yên phận.
Vừa lúc anh quay người sải bước thì giọng nói mơ màng khẽ vang lên:
- Anh Duy Phong, dù em có thay đổi như thế nào, anh vẫn thích em chứ?
Bước chân anh khựng lại… Những lời này…
- Có thể sau này em sẽ rất hư, sẽ không nghe lời người lớn, sẽ nghịch phá, sẽ ham chơi. Anh vẫn thích em à?
Anh nín thở…sự hoang mang kéo tới phủ kín lấy đôi mắt anh.
Chính xác thì đây là những lời mà Bé con đã từng nói với anh.
Một chữ cũng không sai!
Ngày ấy, Bé con nói với anh:
- Anh Duy Phong, dù em có thay đổi như thế nào, anh vẫn thích em chứ?
Ồ, thay đổi à? Anh có hơi tò mò là Bé con tự nhiên lại đi nói những điều ngiêm túc thế này nên hỏi:
- Vậy Bé con thử nói xem là em thay đổi ra sao?
Bé con nói với vẻ có lỗi và lo lắng:
- Có thể sau này em sẽ rất hư, sẽ không nghe lời người lớn, sẽ nghịch phá, sẽ ham chơi. Anh vẫn thích em à?
Thì ra là vậy, trước sự ngờ nghệch của Bé con, anh chỉ biết cười…
Đối với Bé con, thay đổi chỉ đơn giản là vậy!
Vy Anh…người ấy là Bé con sao?
Không phải…tuyệt đối không phải!
Nếu là Bé con thì phải nhận ra anh ngay từ lần đầu chứ…
Và Bé con…cô nhóc ấy không có một gia đình hạnh phúc…
Ánh mắt anh lại trở nên tĩnh lặng.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống sofa, đưa tay chạm khẽ vào má người ấy, cười nhàn nhạt:
- Em có tin là trên đời này lại có người giống hệt em tới thế không?
Anh thừa nhận là mình vẫn thường xuyên nghĩ về Bé con.
Nhưng mà…Vy Anh, em là duy nhất!
Người ấy lại trở mình, giọng nói đầy phụng phịu:
- Anh Duy Phong, không được thích ai khác ngoài em!
- Tuyệt đối không được! – biến thành cảnh cáo.
- Nếu anh dám thích người khác, em sẽ cắn chết anh! – cuối cùng, đã là đe dọa rồi.
Anh cười nhẹ, đưa tay lấy chiếc máy ghi âm trên bàn.
Thật hư hỏng!
Lại bắt anh làm cái gì nhảm nhí thế này?
Nhưng nếu anh không thực hiện thì sẽ bị cắn chết mất!
Anh bật máy, giọng trầm ấm:
- Xin chào, tôi là Hoàng Duy Phong.
Nền trời thênh thang đen mộc một màu.
Ánh trăng mờ nhạt ẩn hiện sau đám mây dày đặc.
Ngày mai…có lẽ là sẽ có mưa lớn kéo đến.
Gian phòng lớn được bao phủ bởi thứ ánh sáng ấm áp.
Tôi ngồi trên ghế, hai tay ôm gấu bông, chân đung đưa, chăm chú xem bố làm việc.
Bản thiết kế này chắc là quan trọng lắm nên bố mới chỉ vừa về nước mà đã lao ngay vào làm như thế rồi.
Bố chợt mỉm cười nhìn tôi:
- Này nhóc, mau ngủ đi thôi.
Ngủ được nữa không? Chiều nay mãi năm giờ tôi mới chịu dậy…
Ôi! Thật là mất hình tượng quá!
Tối nay mẹ ở lại bệnh viện trực đêm, phải tranh thủ thời gian phá luật chứ.
Bố không làm gì được tôi đâu!
Nghĩ vậy, tôi liền lắc đầu lia lịa. Không hề thỏa hiệp.
Bố dụ dỗ mãi không được nên cũng đành để tôi muốn làm gì thì làm.
Bố nghỉ một lúc, uống cà phê, đưa những bản nháp cho tôi nghịch.
Đây…Một bản thiết kế này là quá thừa để cho tôi mua hết mọi kem hạnh nhân có trên thế giới này rồi.
Bố thật ra là người rất nổi tiếng ngầm trong giới kĩ sư nhưng mà mọi thông tin của bố đều bị bít kín bưng.
Bố không muốn cuộc sống bị ảnh hưởng bới mấy cái thứ hư danh đó.
Mà bố đã trở về đây rồi, thành phố này chuẩn bị mà đón chào những kiệt tác lớn đi thôi!
Hừ…kĩ sư nào lại vượt qua được bố Nhật vĩ đại của tôi chứ.
À đúng rồi, phải cho bố xem cái này mới được!
Tôi lôi điện thoại ra, tìm tìm một lúc.
Thấy rồi…
- Bố xem này, có phải là rất đẹp không?
Đây là tấm hình mà tôi chụp lại biệt thự trắng lúc trước.
Chất lượng có hơi kém, vì là lúc ấy tôi ở phía xa, biệt thự kia lại bị bao phủ bởi không khí mờ mịt của mùa đông.
Dù vậy vẫn có thể thấy rất rõ sự tráng lệ, đầy sang trọng nơi ấy.
Càng nhìn lại càng bị cuốn hút.
Cuối cùng cũng có cơ hội được cho bố xem rồi!
Bố ghim ánh nhìn thật chặt vào chiếc màn hình nhỏ, vẻ mặt ngập tràn sự hoang mang.
Ồ! Bố sợ gì chứ!
Tôi cười, chớp chớp mắt với bố:
- Rất đẹp đúng không bố? Nhưng mà bố đừng lo. Bố của con vẫn là vĩ đại nhất!
Bàn tay bố cầm thật chặt ly cà phê…
Hương cà phê sữa thơm lan tỏa khắp gian phòng.
Phải thật lâu sau, bố mới nở một nụ cười gượng gạo, nhìn tôi:
- Con gái này, tại sao con lại có bức ảnh này vậy?
Thôi, chết rồi. Tại sao tôi lại chẳng hề nghĩ tới việc là bố sẽ đưa ra câu hỏi này nhỉ?
Có nên nói thật cho bố là do lần ấy tôi tới tìm anh không.
Hừm…có thể là bố suy nghĩ khác mẹ nhưng mà…mẹ là vợ của bố đấy.
Không được! Mối quan hệ này dẫn đến rất nhiều nguy hiểm!
Tôi cất điện thoại trở lại, cố gắng trả lời một cách thật tự nhiên:
- À…có lần con đi chơi ngang qua đấy.
Bố khẽ thở dài một tiếng…nét cười chất chứa sự hoảng hốt:
- Có phải con gái cũng đã tới biệt thự trắng chơi rồi không?
Tôi sững người…con gấu bông đáng thương bị tôi vò chặt một cách tàn nhẫn.
Tạm thời, không thể nói được gì, tôi chỉ biết lắc đầu thật mạnh.
Bố xoa xoa đầu tôi:
- Lần sau, đừng đi chơi xa như thế. Biết không?
Tôi ngoan ngoãn gật đầu…những thùy não giãn ra một chút.
Ngoài kia, những cơn gió lao đi như vũ bão.
Ánh đèn đường chợt phụt tắt rồi lại yếu ớt sáng lên.
Bố nhấp một ngụm cà phê đã nguội lạnh, khẽ hỏi tôi:
- Vy Anh, thế con có biết là gần đó, còn có một căn nhà nhỏ không?
Căn nhà nhỏ…
Phải rồi! Vẫn luôn có một hình ảnh không ngừng lướt qua.
Căn nhà nhỏ…cánh cửa gỗ màu nâu nhạt…
Nơi đấy, không có ánh sáng. Chỉ có lạnh lẽo và sự cô độc.
Một cơn đau đớn đột ngột ập tới…
Con gấu bông trong tay tôi rơi xuống…
Bố vội vàng mở tủ lấy hai viên thuốc màu xanh đưa cho tôi.
Phải sau đó hơn mười phút, nhịp tim của tôi mới trở lại bình thường nhưng tôi lại rơi vào trạng thái trống rỗng.
Bố ôm tôi, không kìm được giọng nói hoảng hốt, sợ hãi:
- Bố xin lỗi! Bố xin lỗi! Con tuyệt đối đừng nghĩ về nó nữa.Đừng nghĩ nhé!
Tôi đờ đẫn ngồi chết lặng trên ghế, hoang mang:
- Tại sao con lại hay bị như thế hả bố?
Tiếng gió đập mạnh vào cửa sổ. Ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn đường cuối cũng cũng đã bị chôn vùi trong bóng đêm.
Bố vỗ vỗ vai tôi, an ủi:
- Là vì con lớn rồi. Có nhiều chuyện cần nghĩ hơn. Áp lực cũng theo đó mà tăng dần, dẫn đến căng thẳng. Tình trạng này bố cũng hay gặp. Con đừng lo nhé!
Là vậy à…
Bố nhặt con gấu bông đưa cho tôi, nhẹ nhàng nói:
- Vy Anh, sang Pháp nhé!
Nước Pháp…
Lúc còn nhỏ, tôi cũng rất hay bị dụ dỗ sang đó.
Nơi ấy, bố bảo bố có rất nhiều người quen, điều kiện lại tốt cho cả gia đình.
Nhưng mà tôi nhất quyết không chịu đi.
Vì hai người tên Vũ, vì lũ hám trai có khi hung dữ có khi lại rất đáng yêu.
Nhưng hình như không đúng rồi!
Thật ra bố mẹ muốn dẫn tôi sang Pháp từ rất lâu rồi cơ, có thể khi ấy tôi vẫn còn chưa gặp Trúc Vũ.
Tôi cũng không hiểu là tại sao mình lại bướng bỉnh không đi, đó cũng chính là lần đầu tiên tôi cãi lời bố mẹ như thế.
Bố mẹ cũng rất nghiêm khắc, bắt tôi phải đi nhưng tôi bỏ ăn, khóc lóc thế là thoát!
Có một thứ linh cảm rất lớn giữ chặt tôi lại nơi đây, ngay tại thành phố này và cứ thế chờ đợi…chờ đợi.
Đến bây giờ thì có lẽ tôi hiểu mình đã quyết định đúng rồi.
Nước Pháp…
Bây giờ bố muốn tôi sang Pháp à?
Tôi có thể rời khỏi nơi này?
Dù thế nào cũng không…trừ khi, bên Pháp có người ấy.
Tôi cúi mặt không nhìn bố, nhè nhẹ lắc đầu.
Bố mỉm cười, giống như là đã biết trước câu trả lời của tôi vậy.
Giọng nói ôn tồn của bố vang lên:
- Vậy thì con gái này, dù có chuyện gì cũng nhất định phải vượt qua nhé – bố xoa đầu tôi, cười thật hiền – bố sẽ luôn bên con.
***
Bóng đêm vẫn kéo dài như vô tận.
Ánh trăng đã hoàn toàn bị che khuất sau đám mây đen dày đặc.
Người đàn ông lặng lẽ ngắm nhìn con gái đang ngủ say.
Trên tường, chi chít những ảnh dán ngộ nghĩnh.
Gấu bông chất đầy, trên bàn học, trên tủ, trên giường.
Trên sàn nhà, chiếc dép nhiều màu bị vứt ở một góc.
Ông mỉm cười.
Cuộc sống của con gái ông phải luôn là như thế…đầy hạnh phúc.
Con gái của ông phải được sống với sự hồn nhiên vốn có.
Sẽ không được có bất kì chấm đen nào trong cuộc sống đầy màu sắc của con.
Phải làm thế nào được nhỉ?
Vy Anh, đã tìm được anh Duy Phong của con rồi đúng không?
Tới lúc ngủ mà vẫn còn cười như thế thì hẳn là đang rất hạnh phúc.
Nhưng…
Hạnh phúc này có mãi bên con không…khi mà chuỗi kí ức khủng khiếp kia đang dần hồi phục.
Lúc ấy, con có chịu nổi không, dù chỉ là một giây?
Nếu con biết sự thật…
Bố không hề sợ là Vy Anh sẽ hết yêu bố hay bất kì một thứ nào khác.
Bố sợ…con sẽ bị nhấn chìm trong đau khổ và luôn bị ám ảnh bởi những kí ức chết tiệt kia!
Con sẽ không thể thoát ra được…
Làm thế nào đây?
Duy Phong yêu con…Cậu ấy thật sự rất yêu con!
Con có biết là Duy Phong cũng đã tìm kiếm và chờ đợi con như thế nào không?
Tình yêu mà cậu ấy dành cho con không hề thua kém bất kì người nào, kể cả bố và mẹ.
Cậu ấy sẽ bảo vệ được con.
Rốt cuộc… phải làm sao đây?
Ở bên cậu ấy, con rất rất vui…nhưng con không biết là kí ức kia sẽ theo từng niềm vui ấy mà lớn dần lên đúng không?
Bởi vì…Vy Anh…con yêu Duy Phong…
Nên…
Tất cả những kí ức liên quan tới Duy Phong…Vy Anh, con sẽ không chịu đánh mất…con sẽ cố chấp mà tìm lại bằng hết…
***
Căn phòng bệnh viện cao cấp bao phủ lấy bởi một màu trắng đơn nhã.
Thoang thoảng là mùi thuốc dịu nhẹ.
Thư kí Hoàng đẩy cặp kính, giọng nói đầy bực bội:
- Cậu sống tới bây giờ thật là may mắn! Xuất huyết dạ dày còn nhẹ, tôi cứ tưởng là cậu chết luôn rồi.
Có
điên không cơ chứ!!! Nếu lúc chiều anh không kịp thời đưa cậu ta tới bệnh viện thì có phải bây giờ nằm trong nhà xác không?
Sắc mặt trở nên thật nhợt nhạt…vậy mà chỉ uống thuốc giảm đau rồi chịu đựng tới tận chiều tối.
Đã vậy còn đòi đưa Vy Anh về!
Quá tức giận, thư kí Hoàng vừa đi đi lại lại vừa quát tháo:
- Tôi nói cho cậu biết, cứ cái kiểu này thì chuẩn bị chết đi!
Thật hết chịu nổi!
Thư kí Hoàng cầm lấy tờ bệnh án mà bác sĩ vừa đưa, không kìm được mà hét lên:
- Rốt cuộc là cậu bị gì thế hả?
Cậu ta đã ăn cái gì đây???
Độ mặn vượt gấp ba so với trung bình!
Trời ạ!
Thà cậu ta điên thì điên thật luôn đi!
Duy Phong bắt đầu bị bệnh dạ dày từ khi bên Mĩ…làm việc như điên, ăn uống thất thường, bị thế có khi là nhẹ ấy nhỉ?
Vậy mà không chịu nghe lời bác sĩ, cứ dùng thuốc giảm đau rồi lại lao vào làm!
Tốt thôi! Tập đoàn ngày càng vươn lên thì ngày thần chết gọi cậu ta cũng chẳng cách là bao xa nữa rồi.
Tuy là thư kí Hoàng vẫn làm ầm ỹ từ nãy tới giờ nhưng người kia vẫn chẳng bận tâm.
Trên chiếc giường trắng tinh, anh tựa người vào tường.
Bộ trang phục bệnh nhân màu xanh nhạt cũng không hề làm mất đi khí chất cao ngạo của anh.
Anh duỗi chân, thản nhiên xem tài liệu.
Đôi khi lại làm vài thao tác với chiếc lap top bên cạnh.
Đối với anh, sự bực tức cửa thư kí Hoàng cũng chỉ như khí ôxi tồn tại trong phòng mà thôi.
Nhìn dáng vẻ ngang ngược của anh, thư kí Hoàng chỉ muốn xông lại mà đánh cho một
trận.
Tất nhiên là…không dám.
Mặc dù là Duy Phong rất hạn chế đánh người từ cái lần ấy.
Cậu ta lại biến nơi đây thành nơi để làm việc!!!
Thư kí Hoàng bước tới, dí tờ bệnh án trước mặt anh:
- Cậu có được bình thường không? Có biết là bệnh dạ dày thì không ăn được thứ này không?
Anh đưa mắt nhìn tờ giấy một giây sau đó không nói gì, tay bắt đầu xoay bút.
Cái này đâu phải là chỉ mình người có bệnh mà ngay cả người thường cũng không ăn được.
Nhưng mà có sao đâu. Thế này còn tốt hơn là bánh Bebe mà Vy Anh đưa lúc trước!
- Cậu không được làm việc nữa! Nghỉ ngơi cho tôi!
Một bản hợp đồng đã được kí…
Thư kí Hoàng trợn mắt, hét lên:
- Không làm việc nữa! Bây giờ, cậu không làm thì…lần sau làm.
Thư kí Hoàng định bảo là để đó tôi làm nhưng kịp nhận ra…mình làm không được.
Lại thêm một bản hợp đồng nữa có chữ kí của anh…
Thư kí Hoàng thở mạnh, giật lấy xấp hợp đồng anh đang cầm trên tay:
- Cậu không hiểu bác sĩ nói gì à?
Anh im lặng, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc nhìn thư kí Hoàng.
Dưới ánh nhìn của anh, chỉ hai giây sau, thư kí Hoàng miễn cưỡng trả lại cho anh tập hợp đồng.
Giọng thư kí Hoàng vừa bất lực vừa tức tối:
- Tôi sợ cậu. Được chưa!
Cậu ta…dọa người!
Chẳng biết cậu ta sẽ làm gì nếu như mà anh không đưa…
Thư kí Hoàng bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng.
Duy Phong nhận lấy, lạnh nhạt nói:
- Lát nữa anh đi làm thủ tục.
Thư kí Hoàng trợn tròn mắt…
Duy Phong mới chỉ vào đây được hai tiếng, sau khi bác sĩ rời khỏi thì làm việc một tiếng.
Chai truyền dịch thậm chí còn chưa hết mà đã muốn ra viện?
Thư kí Hoàng nhìn anh, giọng khổ sở:
- Cậu như thế không được đâu. Duy Phong! Phải biết giữ sức khỏe! Không thì bạn Vy Anh làm thế nào nếu cậu chết đi.
Thì anh đang vì cô ấy mà…
Anh ném cho thư kí Hoàng một ánh mắt xem thường, giọng nói không thờ ơ:
- Về biệt thự. Mai công ty giao cho anh.
Lúc chiều Vy Anh ra lệnh cho anh ngày mai phải đưa cô ấy đi chơi.
Biết làm thế nào được!
Anh không dám không nghe rồi…
Thế nên nghỉ ngơi cũng được, anh không muốn xuất hiện trước mặt Vy Anh như thế này.
Cô ấy lại khóc cho mà xem!
Thư kí Hoàng như không tin lời anh nói, reo lên kinh ngạc:
- Cậu nói thật à! Ôi, đứa bé này. Sao lại ngoan ngoãn đột xuất thế!
Không để ý tới nguyên chiếc lap top chuẩn bị bay về...