nhỉ?
Thứ cảm giác này cứ ám ảnh tôi rất nhiều lần, thậm chí còn có cả những hình ảnh mơ hồ lướt qua nữa…mặc dù là rất mờ nhạt.
Trúc Vũ nghiêm túc suy nghĩ rồi nói một cách hời hợt:
- Có rất nhiều khả năng – ngồi khoanh tay dạy dỗ, để mình tôi với đám rau – khả năng thường xảy ra nhiều nhất là chỉ có mỗi mấy câu mà cậu cứ nói đi nói mãi. Ví dụ như là Duy Phong, em yêu anh tới phát điên!
Tôi ném một ngọn rau vào người Vũ, chưa hết, còn tặng thêm một ánh mắt xem thường:
- Tớ không phải là cậu mà nói những lời đó, biết chưa?
Trúc Vũ cười gian ác, sau đó ra vẻ đàn chị:
- Tớ á? Những lời đó cũng chẳng nói đâu. Mà phải thế này. Mạnh Vũ – một ngày thiếu anh đối với em là ngày tận thế, Mạnh Vũ – anh là người mà em nghĩ tới trước khi ngủ và sau khi thức dậy, Mạnh…
Không để Vũ nói hết câu, ngay lập tức, tôi đứng phắt dậy, bịt tai la lên:
- Đừng! Đừng nói nữa! Trúc Vũ, tớ xin cậu, đừng nói nữa! Đừng làm mất đi sự trong sáng của nơi đây!
Trúc Vũ bĩu môi, vẻ mặt lại trở nên thật nghiêm túc:
- Còn một khả năng nữa, có muốn biết không hả?
Tất nhiên là tôi tiến sát lại gần Vũ, chớp chớp mắt mong chờ một lời giải đáp từ chuyên gia.
Trúc Vũ vẫn giữ nguyên vẻ đăm chiêu, lấy tay dí dí vào trán tôi:
- Chỗ này. Có khả năng là một số dây thần kinh đã bị đứt dẫn đến ảo tưởng!
Sau đó, Trúc Vũ vừa chạy vừa cười còn tôi đuổi theo.
Đồ đạc cứ thế mà bay toán loạn.
***
Một người phụ nữ mặc bộ đồ y tá trắng tinh, gương mặt thật phúc hậu.
Bà đang cẩn thận xem một tờ giấy, sâu trong đôi mắt là sự u uất…
Bà nhíu mày.
Không có gì là bất thường cả, vậy thì tình trạnh hiện nay do đâu mà ra?
Chỉ mới lúc xảy ra chuyện đó, Vy Anh mới thường bị như vậy!
Bà thở dài…ý nghĩ đó cứ mãi đeo bám lấy.
- Huy, con chắc chắn là Duy Phong và Vy Anh không hề gặp nhau?
Giọng người thanh niên đầy quả quyết:
- Vâng. Con đã hứa là sẽ phụ trách cho cô việc này mà!
Bà Diệp lặng lẽ đặt tờ giấy kết quả khám sức khỏe xuống bàn.
Nguyễn Huy thì bà hoàn toàn yên tâm và tin tưởng nhưng mà bà vẫn không thể nào thoát ra khỏi nghi vấn đó được.
Duy Phong chính là điểm nhấn quan trọng của chuỗi ký ức mà Vy Anh đã đánh mất.
Cho nên…nếu không phải Duy Phong thì tại sao những ác mộng lại tìm đến con gái bà như thế?
Ác mộng…ác mộng…là dấu hiệu cho biết…Vy Anh…đang tìm lại những ký ức đó…
Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, đôi môi bà trở nên tím tái, vẻ mặt trắng bệch nhợt nhạt một cách đáng sợ.
Tay giữ chiếc điện thoại khẽ run lên, giọng nói xen lẫn sự hoảng hốt và lo sợ:
- Huy, đừng làm cô thất vọng.
Tờ giấy kết quả khám sức khỏe bị gió thổi bay xuống đất…rơi nhẹ trên sàn…
Bà thẫn thờ cúi nhặt…ngón tay chạm đúng phải dòng chữ ấy…
Cả người bà không ngừng run lên…
Hoàng Vy Anh – 10 năm trước, đã từng xảy ra tai nạn dẫn đến mất trí nhớ.
Nguyễn Huy đưa tay day day thái dương, khẽ lắc đầu.
Duy Phong và Vy Anh gặp nhau thì sao?
Vy Anh biết sự thật thì sao?
Chuyện này chẳng hề liên quan gì tới việc Duy Phong và Vy Anh đến với nhau cả!
Hơn nữa, Vy Anh yêu bố như vậy, tình yêu ấy đủ lớn để vượt qua bất kì điều gì.
Huống gì, sự thật đó lại chẳng có gì to tát.
Anh không hiểu tại sao cô chú ấy cứ phải giấu diếm như thế.
Thậm chí, chú Nhật phải còn sang nước ngoài để trốn tránh Vy Anh.
Hay là…còn ẩn chứa thêm một điều gì đó!
Nhưng rõ ràng là cô chú ấy vẫn thường nhắc lại chuyện Duy Phong và Vy Anh ngày trước một cách rất vui vẻ, thế mà sao lại còn cấm đoán hai người ấy cơ chứ!
Mà về chuyện này, cô chú ấy tuyệt đối kĩ lượng và giấu kín bưng hết nên anh cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc giữ bí mật.
Chỉ có điều, anh quyết định lén lút giúp đỡ thôi.
Nguyễn Huy đặt chiếc điện thoại xuống.
Anh chợt nhận ra một điều…từ trước tới nay, cô Diệp chưa bao giờ gặp Duy Phong.
***
Đã gần trưa…
Sau mấy tiếng đồng hồ vật lộn dưới bếp, cuối cùng mọi thứ đã được hoàn thành rồi!!!
Tôi thích thú ngắm hai suất ăn trưa đã được bày biện trang trí thật đẹp trong hộp.
Xem này, vừa đáng yêu, vừa có đầy đủ mọi loại thực phẩm và quan trộng nhất là trông rất rất ngon! Quá tuyệt!
Phải công nhận là hai đứa tôi sinh ra đã có sẵn tế bào nấu ăn rồi đấy nhỉ!
Trúc vũ tỉa tỉa mấy ngọn rau thơm, rải một ít lên mỗi hộp cho thêm phần đẹp mắt.
Hai hộp cơm này giống hệt như nhau về cả hình thức lẫn chất lượng!
Bởi lúc nãy, cái siêu thị biến thái ấy chỉ còn mỗi hai hộp này là dễ chấp nhận một chút thôi.
Thế nên, hai đứa tôi không thể làm khác ngoài việc lấy về.
Tôi vào phòng thay quần áo trước, vì công ty anh khá xa, để mặc Trúc Vũ còn đang lẩm bẩm nào là Mạnh Vũ nhà tớ ăn hơi mặn, hơi cay…
Lúc tôi bước ra khỏi phòng thì Trúc Vũ đã bỏ sẵn hai hộp cơm vào hai chiếc túi xinh xinh, một tay cầm điện thoại, giọng điệu đầy dịu dàng, nghe mà rùng mình:
- Vâng, ở nhà chứ gì. Ồ, vâng. Em sẽ tới ngay nhé!
Vừa bỏ điện thoại trở vào balô, Trúc Vũ liền nắm lấy quai chiếc túi, lao ra cửa mới chịu ngẩng đầu lại, nháy mắt:
- Hai người vui vẻ.
Tôi cười toe:
- Ừ. Cậu đi cẩn thận.
Chưa kịp nói xong đã nghe tiếng đóng sầm cửa đầy mạnh bạo vang lên.
Hết hồn!
Mạnh Vũ quả thật là đáng khâm phục.
Chịu đựng được giỏi tới thế!
Tôi cũng chẳng có thời gian mà nghĩ nữa, với lấy chiếc túi còn lại rồi chạy đi bắt xe bus.
***
Một người đàn bà ngồi chiễm chệ trên chiếc sofa, chiếc áo khoác lông trên người đầy sang trọng, ở bà toát lên vẻ đầy mưu mô.
Bà ta ném một loạt tờ báo xuống bàn, quát lên:
- Cái gì thế này hả?
Cô gái vuốt nhẹ mái tóc xoăn, giọng nói tao nhã đầy hời hợt:
- Mẹ cũng đọc nội dung rồi sao lại còn hỏi?
Bà ta kìm cơn giận, hạ giọng bình tĩnh:
- Tại sao lại để cánh nhà báo nói nhăng nói cuộ như thế này? Cái gì mà lợi dụng tên tuổi Hoàng Duy Phong, cái gì mà bám theo Duy Phong, lại còn có cả Duy Phong từ chối bỏ rơi con là thế nào. Nói xem!
Cô gái gom hết tất cả các tờ báo, vứt hết một lúc vào chiếc giỏ rác dưới chân đầy bất cần:
- Còn nói gì? Bây giờ lên tiếng phản đối à? Lũ ngu ngốc ấy thích thì cứ nói!
Người đàn bà kia trừng mắt, nói một cách đầy gay gắt:
- Chuyện này con phải nói Duy Phong chứ! Tại sao lại để lũ người kia bành trướng như vậy!
Phải rồi! Chỉ cần anh ấy ra mặt thì chẳng có tên nhà báo nào dám ho he cả…nhưng mà…Duy Phong vì cô mà làm những điều đó ư?
Cô cười lạnh một tiếng.
Đối với anh mà nói, cô có chiếm một vị trí nào không?
Anh ấy chỉ xem cô như là hiện- tại của một- người- nào- đó!
Và có lẽ bây giờ…điều đó cũng chẳng còn tồn tại nữa rồi.
- Duy Phong hình như đã phát hiện ra điều gì đó.
Cô vừa dứt lời, vẻ mặt người đàn bà kia trở nên hoảng hốt, hỏi lại:
- Ý con là sao?
Hoài Vân có vẻ như cũng chưa rõ, nói một cách không chắc chắn:
- Hiện này, anh ấy rất lạnh nhạt với con. Cứ xem con như người xa lạ vậy. Thậm chí liên lạc cũng không được.
Người đàn bà cau mày, đôi mắt một mí ánh lên sự tính toán một lúc rồi nói:
- Nếu mà Duy Phong biết thì sao lại không hề có phản ứng gì?
Cái này cũng là điều mà cô vẫn luôn thắc mắc!
Cả nhà cô đều đã diễn kịch trước mặt anh bao nhiêu năm nay!
Thật ra…kem hạnh nhân gì đó, cô rất ghét nhưng mà vì anh…cô cũng phải giả vờ vui vẻ mà làm như đó là món khoái khẩu của mình!
Thật ra…cô thích đi những đôi cao gót, mặc những bộ cánh điệu đà nhưng mà…anh lại chỉ lướt qua với vẻ lạnh đạm.
Trước anh, bất kì lúc nào cô cũng phải thật hết sức để ý bởi vì cô sợ sẽ để lộ ra con người thật của mình…
Làm những điều mà mình không muốn, anh có biết cô đã phải khổ sở như thế nào không?
Nhưng mà là vì anh…vì anh…cô chấp nhận hết!
Cô biết là mình cũng lợi dụng anh…
Không có anh, tên tuổi cô được như bây giờ sao?
Không có anh, công ty xây dựng của gia đình cô còn duy trì đến bây giờ sao?
Cô không thể hiểu nổi tại sao anh lại trở nên như thế! Đã bỏ mặc cô thật rồi…
Nếu không phải anh ấy đã biết mọi chuyện thì sao lại có thể như thế!
Và nếu anh ấy biết rồi tại sao lại không có động tĩnh gì?
Cứ xem cô như không hề tồn tại…
Chỉ có một điều lí giải được chuyện này…
Ánh mắt hoảng sợ của cô chạm phải vẻ mặt cũng đầy hoang mang của người đàn bà kia…
Có phải là…anh ấy đã tìm được cô bé con kia không?
Tầng 10.
Màu chủ đạo là sắc xám lạnh.
Tôi bước ra khỏi cầu thang máy, vẫn còn chưa hết choáng váng vì màn chào hỏi đầy hoành tráng ở dưới đại sảnh vừa rồi. Tất cả nhân viên đều đồng loạt cúi chào cứ như tôi là nhân vật cấp cao không bằng!
Tôi hít thở sâu, cố giữ cho bước chân của mình thật nhẹ vì nơi đây rất yên tĩnh, có cảm giác như từng hành động nhỏ của mình đều bị nắm rõ vậy.
Qua gian phòng hội nghị, tôi liền bị một cánh tay túm lấy.
Chưa kịp la lên hay là có bất kì phản ứng nào khác thì miệng đã bị bịt chặt.
Tôi hoảng hốt giãy dụa…
Thư kí Hoàng nhìn tôi bị dọa cho khiếp sợ thì cười gian ác, buông tay ra, nói đầy hả hê:
- Bạn Vy Anh đã đến rồi!
- …
Màn chào hỏi vừa rồi còn choáng váng hơn là màn dưới đại sảnh nữa!
Oan hồn!!! Làm tôi cứ tưởng là mình sắp bị bắt cóc tới nơi nữa chứ, trong đầu lại còn nghĩ những câu thoại kiểu như – các người mau thả tôi ra, các người không thoát khỏi pháp luật đâu…
Lúc nãy tôi có báo cho thư kí Hoàng là sẽ tới đây, nhưng không ngờ người này lại chờ tôi đến để hù dọa thế này!
Muốn đứng tim!
Tôi vuốt ngực, nhìn vẻ mặt tinh tướng của thư kí Hoàng, dù rất muốn đánh nhưng vẫn kiềm chế, giữ bình tĩnh và hỏi nhỏ:
- Anh Hoàng, anh ấy chưa biết chứ?
Dù tôi đã dặn thư kí Hoàng giữ bí mật nhưng mà người này…không đáng tin chút nào cả.
Thế nên, vẫn phải hỏi cho chắc ăn!
Thư kí Hoàng nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ, thở dài:
- Bạn Vy Anh à, làm người thì phải có lòng tin – đưa tay vỗ vỗ vai tôi – bạn Vy Anh có thể không tin bất kì ai nhưng mà tôi là tuyệt đối đáng tin cậy! Đừng lo lắng, tôi sẽ sẵn sàng đón nhận niềm tin vĩ đại từ bạn Vy Anh!
- …
Nhìn thư kí Hoàng bây giờ, chẳng khác gì một con sói già nói với thỏ con:
- Tớ không ăn thịt đâu, tớ chỉ ăn cỏ thôi nhé bạn thỏ.
Thế nên, tôi im lặng nhưng vẻ mặt là thừa biết mọi chuyện như thế nào!
Thư kí Hoàng lườm tôi, đẩy cặp kính:
- Tôi đi ăn trưa đây! – hướng mắt về căn phóng kính, ánh mắt đầy gian ác – hai bạn có gì thì cứ từ từ nhé! Tôi hơi đói nên sẽ ăn hơi lâu đấy!
Tôi nhìn theo dáng đi đầy hống hách của oan hồn kia.
Hừm…Không thể phủ nhận được là người này cũng có cái nhất!
Đó là…làm người ta muốn đánh nhất.
Còn anh nhận xét…người này là…mặt dày nhất!!!
Tôi giữ chặt chiếc túi nhỏ, từng bước từng bước di chuyển tới trước căn phòng kính.
Ngồi sau bàn làm việc, trên chiếc ghế xoay màu đen đầy trang nghiêm, anh đang nghiên cứu đống văn kiện với vẻ nhàn nhã.
Tôi nín thở…từ từ…từ từ mở cánh cửa ra…
Ồ, hay lắm! Không phát ra tiếng động nào cả!
Anh vẫn chăm chú làm việc, không có bất kì biểu hiện gì.
Ha! Anh không phát hiện ra tôi!
Nhưng tôi không hề biết rằng…chiếc bút trong tay người ấy dừng quay trong một tích tắc!
Đã đến rất gần bàn làm việc của anh rồi…
Anh vẫn không biết!
Quá ngây thơ rồi đây!
Vài suy nghĩ chợt lóe lên, tôi bước thật nhẹ…thật nhẹ…
Và bây giờ, tôi đã ở ngay bên cạnh anh rồi.
Thật là…! Anh vẫn không hề biết tới sự có mặt của tôi!
Tôi nín thở, thả nhẹ chiếc túi xuống, hai tay đưa ra… bịt mắt anh lại!
Haha! Thử xem là anh có biết tôi không!
Tôi im lặng, chờ anh đoán. Ngốc đâu mà nói gì chứ!
Anh thả bút xuống, khóe miệng nâng lên.
Tôi hồi hộp chờ đợi…
Anh đột nhiên đưa tay di chuyển trên bàn phím lap top.
Thật nhanh, một dòng chữ hiện ra trên màn hình:
” Này cô bé, có muốn anh giả vờ như không nhận ra? ”
Ngay lập tức, tôi thả tay ra…
Anh ấy thật quá đáng mà! Nham hiểm!
Tôi vừa hụt hẫng vừa tức giận, lại có chút không chịu nhìn anh:
- Anh làm sao mà biết được em chứ?
Anh cười, vẻ mặt đầy kiêu hãnh. Giống như câu hỏi của tôi chỉ- là- thừa!
Được lắm! Dám xem thường người khác!
Sau vài giây toan tính, tôi vô cùng tự tin mà nói:
- Thế anh có đoán được là em mang gì đến cho anh không?
Anh mỉm cười, nói một cách thật dễ dàng:
- Không phải là đồ ăn trưa chứ?
- …
Tôi kìm cơn tức giận, bặm môi nhìn anh:
- Không! Không phải! Đồ ăn trưa gì chứ! Em chẳng mang gì cho anh hết!
Ánh mắt anh trở nên đầy ý cười:
- Ồ! Thế à! Vậy Vy Anh tới đây như thế nào?
- Em đi xe bus.
Anh có vẻ như ngạc nhiên:
- Xe bus? Em đi được xe bus à?
- Anh! Duy! Phong!
Vẻ mặt của anh trở nên rất vô tội trước sự giận dữ của tôi. Cứ như là anh không hiểu lí do tôi tức giận vậy!
Quá đáng! Xấu xa!
Lớp 11 mà không đi được xe bus sao? Hứ!
Mà cũng đã quá trưa rồi, tạm thời bỏ qua cho anh vậy.
Tôi lấy lại chất giọng bình thường:
- Anh không định ăn trưa à?
Nét ma mãnh thoáng qua trong nụ cười tưởng như là thuần khiết của anh:
- Bây giờ ăn.
Chưa để tôi nói gì thêm, anh thản nhiên cầm chiếc túi kia đi đến sofa.
- …
Nhìn người ấy đang lấy chiếc hộp sứ màu trắng ra, cơn ấm ức cũng bị dẹp bỏ sạch sẽ, thay vào đó là vừa hồi hộp vừa mong đợi.
Anh đợi tôi lại gần rồi mới mở hộp ra…
Có vẻ anh hơi bất ngờ:
- Em tự làm?
Tôi gật gật đầu, hí hửng:
- Em với Trúc Vũ dành cả buổi sáng để làm đấy!
Anh nhìn tôi:
- Có vẻ hơi nhiều?
Hơi nhiều ư? Hoàn toàn sai rồi…phải là…quá nhiều mới đúng!
Tại vì nấu từng ấy mà chỉ san làm hai cho nên mỗi suất ăn là rất to lớn.
Tôi le lưỡi rồi mạnh mẽ tuyên bố:
- Anh nhất định phải ăn hết đấy nhé!
Anh cười một tiếng:
- Được rồi.
Tôi ngồi cạnh, dán mắt quan sát từng hành động của anh.
Anh từ tốn ăn thìa đầu tiên…sau đó…im lặng một lúc.
Ồ…thế này là…có phải là anh bị tôi làm cho cảm động rồi không?
Biết ngay mà! Biết ngay mà!
Nếu tôi không nhầm thì đây này là lần đầu tiên anh được thưởng thức món ngon tới vậy!
Tôi hỏi dồn dập đầy phấn khích:
- Anh thấy thế nào? Rất rất ngon đúng không?
Anh mỉm cười gật đầu…có hơi khổ sở.
Haha! Thật sự là anh đang rất xúc động rồi!!!
Anh lại im lặng ăn, vẻ mặt không biểu hiện bất kì cảm xúc nào.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt hiện lên tia cười nhưng có chút miễn cưỡng:
- Phải ăn hết à?
Tôi gật đầu mạnh, quả quyết:
- Nhất định là thế rồi.
Anh muốn ăn hết thì cứ tự nhiên đi chứ! Tôi có cấm đâu!
Anh lại im lặng ăn…
Tôi cứ vậy thích thú ngắm nhìn anh.
***
Một chàng trai có dáng vẻ thư sinh đặt chiếc thìa xuống bàn, khuôn mặt điển trai hiện rõ sự thất vọng:
- Trúc Vũ, em hết yêu anh rồi!
Nụ cười rạng rỡ lập tức phụt tắt, cô gái trừng mắt nhìn anh:
- Anh nói cái gì thế hả?
Chàng trai đẩy chiếc hộp sứ về phía cô gái:
- Em thử xem.
Chẳng có chút mùi vị gì cả! Như thế không phải hết yêu thì là gì chứ!
Cô gái
hứ một tiếng rồi lấy một thìa đưa vào miệng…
Sau đó, mắt mở to, nhìn chàng trai đầy kinh ngạc:
- Sao lại như thế này?
Rất rất nhạt! Rõ ràng là cô đã bỏ thêm gia vị cho đúng sở thích của Mạnh Vũ rồi. Thậm chí là còn lỡ tay bỏ quá nhiều nữa kia!!!
Cô ngờ vực ăn thêm mấy thìa nữa…
- Đáng lẽ ra là phải vị khác mới đúng chứ!
Không thể được! Chuyện này thật khó tin. Chính cô là người phụ trách bỏ gia vị vào nồi cơ mà…
Cô nghi ngờ nhìn chiếc hộp sứ…chẳng lẽ…cái hộp này làm thay đổi vị của thức ăn ư?
Chàng trai nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô gái, buồn cười nói:
- Để anh ăn. Em định ăn hết của anh đấy à?
Cô gái vẫn tiếp tục ăn…vẻ mặt như đang dò xét điều gì đó.
Chợt…cô ngừng ăn…tay cầm chiếc thìa khựng lại…khuôn mặt cứng đờ…
Sau đó…hoảng hốt nhìn chàng trai, vội vã kêu lên:
- Mau! Anh mau gọi cho Vy Anh! Có chuyện rồi!!!
***
Căn phòng kính yên tĩnh.
Chút không khí lạnh lùa vào nhưng rồi cũng bị hòa lẫn vào không gian ấm áp bên trong.
Chiếc rèm cửa sổ màu trắng đơn nhã nhè nhẹ bay.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.
Tôi vẫn mải mê ngắm nhìn anh.
Anh ăn có phần hơi chậm.
Tôi đang nghĩ là nếu ngày nào cũng có thời gian chăm anh như thế này thì tuyệt!
Nếu mà trưa nay tôi không đến thì có phải là anh cũng chẳng nghĩ tới việc ăn trưa?
Hừm…thật sự không biết là anh 20 tuổi hay 2 tuổi nữa!!!
Tôi khẽ thở dài…
Ồ! Lại là tiếng chuông lolli vang lên.
Trúc Vũ? Muốn trêu chọc gì nữa đây.
Tôi vừa nhìn anh vừa nghe máy một cách đầy cảnh giác.
Vừa ấn nút màu xanh, ngay lập tức…vẻ mặt của tôi trở nên sa sầm và vô cùng hoảng hốt theo tiếng la hét của đầu dây bên kia.
Tôi nghiến răng, gằn từng chữ:
- Tớ- sẽ- giết- cậu!!!
Anh ngẩng đầu lên.
Tôi tắt máy, nhìn anh rồi lại nhìn suất cơm đã vơi đi một nửa.
Môi mím chặt lại…
Thấy anh lại định tiếp tục ăn tôi liền hét lên:
- Anh không được ăn nữa!!!
Anh bị làm cho giật mình, ngẩn người nhìn tôi vài giây…
Ồ, không lẽ Trúc Vũ lừa tôi à?
Tôi hít một hơi sâu, giành lấy cái thìa trong tay anh, thử ăn một miếng…
Ánh mắt anh thoáng qua sự bất đắc dĩ.
- …
Rồi… đã cảm thấy… vậy là…
Ngay lập tức, tôi bịt miệng, nhắm tịt mắt lại…phải cố gắng lắm mới nuốt được trôi.
Cái gì đây!!! Thế này mà ăn được sao!!!
Vô- cùng- kinh- khủng!!!
Mặn đắng, cay xè…giống như chỉ là muối với ớt!!!
Phải mất một lúc hít thở sâu, ngửa cổ nhìn trần nhà, tôi mới tạm thời xua đi được cảm giác kinh hoàng vừa rồi. Nhớ là chỉ tạm thời thôi nhé!
Anh nhìn tôi…vẻ mặt vẫn điềm nhiêm như thường.
Đáng giận! Như thế mà sao không nói với tôi? Lại còn ăn được từng đó nữa!
Tôi cắn môi, cảm xúc đan xen phức tạp, đem chiếc hộp sứ đáng chết đó bỏ lại vào túi, không thèm nhìn anh:
- Sao anh lại ăn cái này? Nếu mà anh nói là thích thì em không tin đâu! Vừa mặn vừa cay! Anh vì cái gì mà làm như thế chứ! – tôi tức giận nhìn người ấy – Duy Phong! Em ghét anh!
Trước thái độ của tôi, vẻ mặt của anh vẫn không hề thay đổi, ánh mắt hiện rõ nét cười, buông ra một câu thật nhẹ nhàng:
- Vy Anh, anh mất vị giác rồi.
- …
Tôi ngồi yên ở sofa, cúi gằm mặt.
Còn tưởng là sẽ mang lại cho anh bất ngờ chứ. Chỉ toàn hại người khác thôi!
Nhưng mà anh ấy…xấu xa!
Tôi càng nghĩ càng cúi thấp đầu hơn.
Đúng lúc đầu tôi sắp chạm phải mặt bàn thì có chuông điện thoại reo lên.
Là tiếng chuông mặc định khô khan. Phía trên bàn, chiếc điện thoại trắng đang rung lên một cách cố chấp.
Tôi đưa mắt nhìn...