café cùng nhau, k tản bộ cùng nhau…Đã quá lâu rồi, dường như giờ mọi thứ mới trở về đúng với vị trí của nó, thứ tình yêu đem lại cho tôi và e hạnh phúc suốt hơn ba năm qua…
Nhật kí ngày…tháng…năm…
Vi vu tung tăng trên đường một đoạn, tranh thủ ngắm vài e chân dài trên dòng phố tập nập sáng nay. Cuối cùng thì cũng tới nhà e, cổng nhà không khóa mà chỉ chốt lại, tôi lặng lẽ dắt xe vào mà không gọi e ra, có thể e đợi tôi.
Bước vào trong, bóng bay tối qua vẫn bay trên trần nhà, chú nhóc thì đang nằm dài trên ghế, tôi cười.
- Này, vào mà không hỏi chủ nhà hả?- chưa kịp nói gì thì e đã nói vậy, chắc e cố tình đây, vì e cố tình nói không có chủ ngữ, chắc e cố làm ra vẻ giận đây mà, con gái toàn vậy.
- Hi, e đang nấu gì đó? Chuẩn bị bữa sáng cho a luôn à?- tôi vui sướng khi nhìn thấy e đang bữa sáng, một ít trứng với món bánh mì salat,
- Mơ đi nhé, e chỉ nấu cho e thôi, việc gì e phải nấu cho a ăn?
- Vậy à, vậy thôi để a ra ngoài ăn sáng đã, e gọi là a chạy xuống đây liền chứ đã kịp ăn uống gì đâu, – tôi nói với vẻ hơi thật thật, cố tình dọa nàng đó mà.
- Ừm, vậy a đi ăn sáng đi, – trời, e để tôi đi luôn,
buồn, tôi bước ra, dù sao cũng nói vậy rồi.
- Thôi e đùa đó, a vào đây ăn với e luôn, ăn một mình buồn nên e cho a ăn một tí cho đỡ buồn thôi nhé, – đó, a biết mà, sao e nỡ để a một mình được.
Tôi vội vào rửa tay rồi dọn thức ăn cùng e, không khí ấm cùng ngày cuối xuân. Hồi trước những bữa ăn thế này với tôi không thiếu, nhưng sao hôm nay tôi vui quá, vui như chưa bao giờ được ăn sáng với e vậy. Tôi thầm cảm ơn nàng,
- E nấu ngon quá, – tôi nịnh, mà cũng ngon thật,
- Ăn đi ông tướng, không có thêm đâu, e chỉ cho a từng đó thôi, khỏi nịnh nhé, – e lè lưỡi,
- Xì, a mà thèm á, ăn sáng thì phải ăn ít chứ ăn nhiều như e có ngày đi từ đây ra cổng rồi từ cổng vào đây mà chân không phải chạm đất ấy chứ, – tôi cười chọc e
- Ý a nói là e lăn á? Phải vậy không? – e biết rồi còn cố hỏi tôi,
- Không, a chỉ tùy tiện nói vậy thôi, – tôi chối
- Nè, cho a ăn thừa, ăn thừa học dốt, – vừa nói e vừa san phần của e qua cho tôi, nghịc gớm
- Haha, kệ a, – tôi ăn ngon miệng, e lại tức tôi hơn mà chả làm được gì,
Buổi ăn của tôi với e cứ vậy trôi đi, nhẹ nhàng mà hơi con nít.
- Lúc tối e không cho thằng bé ngủ hay sao mà giờ nó ngủ khiếp vậy, – tôi đang ăn thì chỉ tay qua chỗ thằng bé,
- Lúc tối e phạt nó đứng một chân ngoài thêm, a làm thì nó nhận thôi, – e chả thèm nhìn về phía nó nữa, chắc e cũng biết nó đang nằm rồi,
- A xin lỗi rồi mà, e cũng phạt a rồi, a mang nó tới là để nó canh giấc ngủ cho e, đằng này e lại phạt nó, tủi thân nó ghê,
- Thì e phạt nó đứng một chân nó, nó k được ngủ gật thì sẽ canh được cho e, chứ không để nó ngồi thì nó ngủ mất thì sao?- e cười tinh nghịch với tôi
- A thua e luôn, đúng là kiểu gì cũng nói được, ôi con gái, chỉ thiệt thòi những đứa con trai thật thà như a thôi, -
- A mà thật thà á? Quên đi,
- Sao k thật chứ, thật nhất luôn ấy chứ, mà e sáng nay gọi a qua sớm làm gì vậy? hay là chỉ muốn ăn sáng cùng a, – tôi vừa thật vừa đùa,
- Thôi a ăn đi rồi nói chuyện, – e nói vẻ hơi nghiêm trọng, tự nhiên làm bữa a trầm lại.
- Ừ, mà e hôm nay cũng định nghỉ làm hả?, a cũng xin nghỉ rồi,
- Ừm.
Ăn xong tôi với e dọn xuống rửa chén bát, sắp xếp lại nhà cửa một tí. Giờ tôi không còn tâm trang mà chọc e nữa, tự nhiên thấy hơi lo. Dạo này e cứ làm tôi thấp thỏm, hết nỗi lo này đến nỗi lo khác, làm sai mệt thiệt.
Ngoài trời hôm nay có nắng, phố cũng thưa người hơn vì ai cũng đi làm cả rồi. Tôi ngồi ở cửa nhà, chưa nói chuyện chính với e nữa. Còn e thì đang làm gì trong nhà, tắm rửa hay là giặt giũ nữa, tranh thủ có nắng đây mà. Tôi cũng tiện đó lấy chổi quét cái sân, lần đầu tiên tôi quét thì phải?!
Vừa quét xong thì e gọi tôi vào nói chuyện, e làm xong việc rồi. Lúc này tim tôi đập thình thịch, chân tay cứng nhắc rồi. Nhìn vào nét mặt e tôi cũng biết e đang muốn nói gì đó hơi quan trọng.
Chap 65:
Nhật kí ngày…tháng…năm…
Tôi với e ngồi đối diện nhau ở bàn, tôi không dám ngồi gần e, vì kế bên e e đã đặt chú nhóc rồi.
- E nói đi, a nghe nè, – tôi mở lời, hơi tò mò.
- A nè, mấy ngày qua e biết a buồn nhiều, e có hơi quá không?- e hỏi tôi, e quan tâm tới tôi đấy à? Phải không nhỉ?
- Ừm, a buồn nhiều lắm, nhưng không gặp e a lo cho e sợ e có chuyện gì, giờ thì không sao rồi e à. Chỉ cần e không giận a nữa là được.
- Tối qua thì e còn giận a tí tí, giờ thì hết rồi. Nhưng mà…- e nói lấp lửng,
- Nhưng mà gì e?- tôi hỏi liền,
- E sợ mình quyết định cưới nhau hơi sớm, giờ hai đứa còn trẻ mà?
- Sao vậy? còn trẻ gì nữa, a vơi e lớn rồi mà. Với lại e cũng đã nghỉ học để ở lại với a rồi còn gì, sao giờ e lại vậy?
- E không biết, không phải chỉ vì a say mà e làm vậy, nhiều lí do lắm, e sợ mình còn quá trẻ, sau này về sống chung sẽ hay xảy ra xích mích, nên…, – e chỉ nói tới vậy, sao e luôn cho tôi đoán nửa còn lại nhỉ?
- Nên sao? Không lẽ giờ e định k lấy nữa à?- tôi hỏi thẳng,
- Không phải là không lấy, mà là hoãn lại được không a, e cần thời gian, mình hoãn lại ít tháng a nhé?, – câu nói này làm tôi thật sự buồn, người mà a chuẩn bị làm đám cưới, người mà a yêu thương nhất giờ lại muốn hoãn, “đứt gánh giữa đường sao?”
- E không tin ở a à?-
- Trong tình yêu thì e thật sự tin a, nhưng về sống chung một mái nhà, e không biết nữa, e sợ mình vội vàng sau này lại buồn, đồng ý a nhé, cho e thời gian đi,
- Vậy e muốn hoãn tới bao giờ?
- Khi nào a làm e tin ở a, đủ tin để không phải sợ mỗi lần a đi xa, đủ tin để không sợ mỗi lần a ra ngoài với bạn, đủ tin để mỗi lúc e ốm, e cần, a luôn ở bên…
- Mà e muốn hoãn đám cưới, hay là muốn mình tạm chia tay?
- Hoãn thôi a nhé, vì e biết a quan trọng với e, chỉ là chưa thể cưới giờ thôi,
- Ừm, vậy a đồng ý,
- Mà e sắp tới chuyển ra Hà Nội làm việc, mẹ muốn e ra đó, – lại một tin trời giáng nữa, hoãn cưới, giờ rồi lại xa nhau, e muốn gì không biết nữa,
- Ừm, e ở đâu cũng được, miễn là e sống tốt, – tôi nói thế nhưng thật sự trong lòng vừa giận, vừa buồn,
Tôi ngồi đó, im lặng, không hỏi thêm gì nữa. Quả thật lần này e như cho tôi vừa lên trời thăm ngoạn rồi lại đày tôi xuống tật đất để cảm nhận thực tại phũ phàng thì phải. E ác, ác với chính e và a nữa. Lần thứ hai a xa e, không biết bao lâu nữa, lần này không hẹn được tháng năm nữa, tôi thất vọng.
- Mai e ra má à?, đã xin nghỉ việc ở đây rồi à?- tôi hỏi khi e đang gấp quần áo.
- Dạ, ba má lo hết cho e rồi,
- Ừm, vậy e xếp đồ đạc đi, a về đã, – tôi chào e
- A không ở lại ăn cơm với e à?- e hỏi
- Thôi, a cũng về làm việc tí đã, mai a sẽ ra tiễn e,
Lần này mới đúng cảm giác chia tay thật sự, dù không chia tay nhưng mà hoãn cưới tôi buồn, buồn vô hạn, phần vì không biết nói với bố mẹ ở nhà sao nữa, ở nhà đang vui vì tôi sắp làm đám cưới với e mà. Đi đường mà tôi không quan tâm tới đèn đỏ hay những tiếng rú còi xin vượt, đường tôi tôi chạy, đó là những gì tôi biết mình phải làm. Nhưng ác thay hôm nay ngã tư có mấy chú công an đứng, thấy tôi phi như chả có ai xung quanh, thế là bị chộp. Xin mãi không được, lí do đủ điều nhưng vẫn bị tịch thu xe. Đã buồn lại thêm chán, tôi đi bộ về phòng, đi hơn 4 cây số, “walk alone”.
Cả trưa, cả chiều tôi với e không nhắn tin hay gọi điện gì cả. Dù tôi có cố gắng tới đâu thì cũng khó chập nhận được. Nếu lúc nãy e nói là tạm chia tay luôn thì tôi cũng không rõ tôi có đủ lí do để níu kéo e không nữa, nhưng hiện tại cũng phải sống xa nhau rồi.
Tối đến, vẫn một buổi tối cô đơn, không café trước khi e chuyển đi, vì đi giờ cũng không biết nói chuyện gì, hơi xa cách. Tôi quyết định gọi điện xin nghỉ nốt bữa mai để tiễn e đi rồi chuyên tâm vào làm việc. Nhưng…
- Cậu không phải đi làm nữa, tôi không chấp nhận một nhân viên thiếu kỉ luật như câu, – Ông Giám đốc đuổi việc tôi.
- Chỉ ngay mai nữa thôi, e xin giám đốc, từ ngày kia e sẽ đi làm chăm chỉ, e hứa, – tôi van nài
- Tôi tuyển được người mới rồi, sau này hi vọng có kỉ luật hơn, ngày kia cậu lên lấy đồ cá nhân về để tôi bàn giao chỗ làm cho người khác, chào cậu.
Nói xong ông ấy tắt máy không cho tôi nài nỉ, có lẽ việc đuổi nhân viên là quá quen thuộc với mấy người lãnh đạo rồi nên ông không hề động lòng trước lời giải thích của tôi. Mọi thứ với tôi coi như xong, mất việc mất e. Dù buồn tới mấy tôi vẫn nhắn tin chúc e ngủ ngon tối đó. Không biết nơi đó e có buồn không nhưng tôi giờ không phải là nỗi buồn đơn giản nữa rồi.
Chap 66:
Nhật kí ngày…tháng…năm…
Sáng nay tôi thức dậy sớm, sửa soạn để qua chỗ e, một buổi sáng chán chường. Vậy là e sắp xa tôi, lần này chia tay không biết ngày nào mới gặp lại e nữa. Tôi cố xua tan những suy nghĩ để đi gặp e.
7h sáng, đứng trước cổng nhà e. Ngôi nhà vẫn yên ắng, có lẽ chỉ có tôi tới tiễn e. Bấm chuông ba lần, tôi đợi e. Lúc e bước ra, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ, chỉ khoác chiếc áo gió bên ngoài, nhìn e trong bộ dáng ngái ngủ càng xinh hơn.
- E giờ mới dậy à, ngủ dữ vậy.- tôi hỏi e
- Chào a, tối qua e đi chia tay với mấy chị bạn, e hơi nhức đầu nên giờ mới dậy, – trong tôi dường như lại có cảm giác hụt hửng, e đi chia tay với người bạn mà e không gọi tôi, e đẩy tôi qua kế bên cuộc đời e thật rồi.
- Vậy à, – tôi chỉ ậm ừ
- Dạ, thôi a vào nhà đi,
Lúc tôi bước vào nhà, mọi thứ đã được dọn dẹp hết, lau chùi sạch sẽ. Đồ đạc của e thì đã xếp gọn vào một góc nhà. Tôi cũng không hỏi là sau khi e đi ai sẽ ở ngôi nhà này nữa, chả quan tâm hết.
Tôi ngồi phịch xuống ghế sa- long xem ti vi. Còn e thì vào trong phòng thay đồ. Một lát sau e bước ra, hỏi tôi:
- Anh ăn sáng chưa, e nấu cho a luôn nhé,
- Ừ, a chưa ăn nữa, a tưởng qua rũ e đi ăn sáng, mà e nấu thì nấu đi, a cũng thích ăn ở nhà.
- Dạ, buổi cuối cùng e nấu cho a ăn, – nghe thấy từ cuối cùng, tôi như muốn khóc nấu lên, nhưng tôi cố nín lại, tiếng nấc được đẩy xuống dạ dày, chỉ có hai con mắt là đỏ lên cay cay.
- Ừ, để a vào chuẩn bị cùng e.
Chúng tôi vào trong bếp nấu ăn. Bữa ăn này cũng nấu như hôm qua, sao a thấy khác, khác lắm e à. Bữa ăn cho tiệc chia ly…
Cả hai cứ làm vậy, cũng chỉ hỏi nhau vài câu, nhưng không ai dám đụng tới tình cảm, thứ mà giờ a thấy nghẹn đắng ở con tim.
Cuối cùng cũng nấu xong, chiến tích hôm nay cũng kha khá. Tôi với e quây quần bên bàn ăn, một buổi sáng trong lành. Hai người, hai trái tim lỗi nhịp, cùng ăn, nhưng tôi biết răng hai đứa đang cảm thấy khoảng cách tồn tại hiện giờ. Bên e, đồng hồ đang điểm, giây từng giây trôi qua, và thời điểm tôi xa e sắp tới.
Ăn uống, dọn dẹp xong cũng gần tới giờ e ra sân bay. Vì đồ e mang nhiều nên tôi không thể chở hết, thế nên e gọi taxi, còn tôi phóng xe theo sau. Đi chừng 10p thì ra tới sân bay. Hôm nay không biết ngày gì mà sân bay cũng đông kín người, không biết trong số họ có bao nhiêu người giống tôi, bao nhiêu người sắp sửa xa người yêu nữa. Lần này cũng là sân bay, sao tôi không giống cảm giác xa e hồi e đi học tí nào. Hồi đó hai đứa ra sân bay dù là nước mắt có, nhưng ít nhất cũng là tay trong tay, con tim hướng về nhau tràn đầy hạnh phúc.
Đợi 1 tiếng ở sân bay, sau khi làm xong các thủ tục thì e cũng chuẩn bị lên máy bay, tới giờ cất cánh rồi. Trời hôm nay rất đẹp cho bay.
- E đi a nhé, a ở lại sống tốt nha, – e chào tạm biệt tôi,
- Ừ, e ra ngoài đó cũng sống tốt nhé. Ngoài đó có ba má e nên a cũng yên tâm, e không phải lo gì cho a cả, đợi a e nhé.
- Dạ,
Nói xong e quay bước,
- E, – tôi gọi
- Gì a, – e quay lưng lại hỏi tôi
- Cho a ôm e lần cuối trước khi xa a nhé, -
E không nói gì mà chỉ mỉm cười với tôi. Tôi ôm chầm lấy e, giữa sân bay đông người, có đôi trai gái sắp chia xa. E cũng đưa đôi bàn tay bé nhỏ lên ôm vòng sau lưng tôi,
- Anh sẽ nhớ mãi cảm giác này, dù e ở đâu, dù e nhớ a nhiều hay ít, thì ở nơi đây a vẫn yêu e, vẫn đợi e. Nếu sau này e mệt mỏi thì hãy nhớ tới a, vì a là người có thể khiến e vui, nhớ e nhé, – tôi thì thầm vào tai e, giọng có nấc rồi, không nấc sao được chứ,
- E biết rồi, biết rồi a à,
E gạt tay tôi, cố quay mặt nhanh. Tôi không biết e có khóc không nữa, nhưng tôi cảm nhận được e cũng buồn, buồn vì xa tôi.
Chap 67:
Sau khi tiễn e lên máy bay, trong lòng tôi dường như quá trống trải, lẻ loi khó tả. Chưa về phòng vội, tôi lái xe vòng vòng đã nẵng, sở thích của tôi đơn giản chỉ là vậy. Dạo qua công viên, vào Big C chơi, và lại vòng ra biển, đến tận tối khuya tôi mới về phòng. Phải nói thêm về e rằng lúc e ra tới nơi có điện thoại về cho tôi nhưng cũng chỉ nói dăm ba câu là cúp máy, e bận việc.
Sáng ngày hôm sau tôi lên công ty thu dọn đồ dùng cá nhân, tôi cũng định vứt đi nhưng mà trên đó có mấy thứ liên quan về e, chỗ đầu tiên tôi đi làm nữa, lên chào ae đồng nghiệp nữa chứ. Gặp mọi người hỏi thăm tôi chả biết nói gì hơn, một người như tôi mà lại thiếu kỉ luật để rồi bị đuổi việc không thương tiếc. Tôi cứ ngỡ rằng cuộc đời tôi có thể sụp xuống ở đây, ngay giây phút này.
Hoãn đám cưới, mất việc, nhưng tôi không dám nói cho bố mẹ biết, tôi sợ bố mẹ buồn nhiều, vì bố mẹ hi vọng ở tôi nhiều lắm, cũng thích e nữa. Chỉ có a họ tôi là biết chuyện tôi trong này, nhưng tôi cũng dặn a không được nói gì rồi.
Vài ba ngày sau trôi qua thật bình dị, cái bình dị của riêng tôi. Tôi với e liên lạc rất ít, chỉ là hỏi thăm nhau về sức khỏe và công việc. E bảo e làm cũng tốt, tại e sống ngoài đó quen rồi mà. Tôi cũng nói dối e là tôi sống rất tốt. Những ngày đó tôi chỉ quay quẩn trong phòng, hiếm lắm thì cũng có vài lần ra ngoài mua thức ăn hoặc là đồ ăn sẵn.
Sáng ngày thứ 4, ngày chủ nhật, a họ qua xem tình trạng tôi thế nào. Lần này cả hai vợ chồng a cùng qua. Tôi cũng thấy sao sao, mọi chuyện xảy ra đối với tôi quá nhanh, giờ tôi giống như là chưa thể thích nghi được.
- Mạnh mẽ lên e, đàn ông mà, Phương cũng đâu nói là bọn e chia tay, chỉ là hoãn đám cưới thôi mà, rồi vài tháng mọi chuyện sẽ ổn thôi, – a họ an ủi tôi.
- Dạ, e biết rồi, e sẽ cố gắng.-
- Con gái trước ngày cưới hay lo lắng vậy e à, có thể Phương lo quá nên đối xử với e vậy, chỉ cần e mãi yêu Phương, rồi người ta sẽ quay lại với e thôi, nhanh thôi e à, con gái mà.- chị dâu động viên tôi.
- E cũng nhận ra điều đó rồi, e sẽ đợi, nhưng có lẽ lần này sẽ hơi lâu, -
- Không sao, e còn trẻ mà, đợi thêm vài năm có sao đâu, – a họ nửa đùa nửa thật với tôi.
Không cho tôi ở phòng nhiều, a với chị bắt tôi qua bên đó ăn cơm cùng. Cũng khó từ chối nên tôi đành qua. Mà cũng đúng, ra ngoài cho thanh thản chứ cứ ở nhà rồi nghĩ lung tung nữa, mệt lắm.
- Giờ e định thế nào?- a họ hỏi tôi.
- E không biết nữa, e chưa tính, có lẽ đợi thêm tuần nữa.- tôi trả lời.
- E đi xin việc đi, việc của e thiếu gì chỗ để xin, có tương lai đã rồi mới nghĩ tới tình yêu được chứ.
- Có lẽ vậy, nhưng chắc là e về quê thăm bố mẹ ít hôm đã, dạo này lắm việc quá, e nhớ gia đinh.
- Ừ, vậy e về đi, gửi lời hỏi thăm của a tới cô chú.
- Dạ, cảm ơn a…
Tối đó tôi đánh xe xuống ga tàu mua vé, tôi quen đi tàu rồi. Sáng mai tàu chạy, tôi về dọn dẹp phòng rồi thu xếp hành lí. Về quê!
Hơn 10 tiếng ngồi tàu, mệt nhoài trên ghế, tôi như thiếu sức sống hẳn. Nhìn mấy người xung quanh vui vẻ nói cười. Những cặp đôi hạnh phúc, không biết trong số họ có cặp nào về ra mắt gia đình không nữa, nghĩ vậy tôi càng buồn.
Về nhà, nhìn bố mẹ tôi cũng vui hẳn, cả thế giới chỉ có bố mẹ là chắc chắn mãi mãi ở bên con thôi, bố mẹ nhỉ?…
- Trời lạnh đó, đun nước mà tắm chứ con.- mẹ tôi bảo.
- Thôi mẹ à, đàn ông mà, sợ chi.- tôi cười,
- Lười chứ đàn ông gì, cái tật không bỏ.- mẹ biết tính tôi, sinh tôi ra mà,
- Để mẹ đun cho, lấy bó rau nhặt giùm tôi cái ông tướng.- trời, mẹ thương quá, đun nước cho mà lại bắt nhặt rau, tôi cũng làm, lâu rồi không làm gì cho mẹ.
Buổi tối đầu tiên ở nhà, ăn cơm cùng gia đình, một bữa ăn mà hồi nhỏ tôi thường ăn, cùng bố mẹ, chị và e, nhưng hôm nay không có gia đình a chị. Bữa ăn sao ấm cúng tới vậy, tôi như được gia đình nạp thêm năng lượng, vui hơn, và nghĩ thoáng hơn.
Đang ăn cơm thì mẹ tôi hỏi,
- Sao con về mà không dẫn cái Phương về, -
- E bận làm nên con về mình thôi mẹ à, mẹ ăn cơm đi, con gắp thịt cho mẹ nhá, – nói rồi tôi gắp cho mẹ, tránh chủ đề mẹ đưa ra.
- Thế bọn con chuẩn bị trong đó thế nào rồi?- mẹ lại hỏi,
- Dạ, cũng bình thường thôi mẹ à, cũng chưa gấp lắm mà, bọn con còn bận đi làm nữa.- tôi nói dối,
- Gần rồi còn chưa gấp gì nữa? a bận đi làm không chuẩn bị được mà mò về đây làm gì?- mẹ nổi nóng thì phải,
- Hi, – tôi cười chóng chế.
Bữa ăn trôi qua trong tiếng cười. Tôi lại nói dối mẹ, lời nói dối này con không muốn đâu mẹ à. Thật sự, thật sự con cũng muốn khoe với mẹ là con với e sắp cưới nhưng không được nữa rồi. Nếu con nói thật mẹ có buồn lắm không?
Chap 68:
Đêm đầu tiên ở nhà, mọi người đã ngủ cả, duy chỉ mình tôi là còn trằn trọc, chả hiểu sao nữa, đang lẽ ra về nhà thì ngủ ngon, vì ở bên gia đình, hơn nữa là cái lạnh ở quê mà đắp chăn bông ngủ thì sướng phải biết. Thế mà tôi lại không ngủ được, buồn cười.
Sáng sớm tôi dậy thật sớm, chạy vài vòng khắp sân cho nó lấy lại tinh thần. Bố mẹ tôi thì ngạc nhiên hẳn, thằng con trai nuôi lớn thế này rồi mà lần đầu tiên thấy tôi dậy tập thể dục, mà là buổi sáng tiết trời lạnh lẽo nữa mới ghê chứ. Haiz, không sao, chắc con mình đi học ở ngoài về nên du nhập được điều hay lẽ phải…
Chưa hết, tập thể dục xong xuôi tôi vào nhà tắm, định k đun nước sôi, mẹ la, cuối cùng cũng đun nước nóng tắm cái, tan giá…
- Con đi chăn bò nha mẹ?- tôi hỏi
- Thôi đi làm gì con, trời lạnh mà, con mới về hôm qua nữa, – mẹ bảo tôi.
- Dạ không sao, lâu rồi con không đi chăn, bữa nay trời không mưa con cho nó ra ngoài dạo vài vòng rồi về ngay ấy mà, – rôi tôi cười trừ với mẹ, mẹ cũng chả biết nói gì.
- Nhớ mặc đi ấm đó, không ra ngoài trúng gió thì khổ tôi đó nha ông tướng, – mẹ ra lệnh.hi
- Yes madam…- tôi cười phì.
Dẫn đàn bò ra ngoài, (đàn bò nhưng có 4 con thôi, 2 con mẹ, 2 con bê con…), đi một hàng trông thật oai vệ, tôi đi sau cùng. Ra tới đồng, hình như tôi là thằng to đầu nhất đi chăn bò thì...