* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

bĩnh tĩnh lấy cho mình một ít đá trong tủ lạnh, một chai rượu và ba cái ly, đặt nó xuống bàn, bà mở nắp, bà từ từ rót rượu ra đầy ba cái ly ấy, xong xuôi đâu đấy bà quay lên bảo:
- Chúng ta uống chứ…!
Hai bố con ông Hùng quan sát từng cử chỉ của bà Hoa mà không hiểu ra làm sao cả.
Khoa thì cứ tưởng mình sẽ bị mẹ hạch tội đến nơi, con ông Hùng thì lại nghĩ mình phải tìm cách nào đó vừa an ủi cho bà vợ vì cái ước muốn kia, và làm cho Khoa tỉnh ra để mà còn lấy vợ, nhưng có phải là hai bố con ông đang nhầm lẫn không…?
Thấy hai bố con ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn mình, bà gắt:
- Sao không còn uống đi, nhìn cái gì nữa…!
Ông Hùng và Khoa thấy thế, vội vàng hai người cầm ngay lấy một ly rượu trước mặt, đưa lên môi uống một ngụm, ngon thật vừa lạnh lại vừa thơm, sảng khoái quá.
- Ngon…! Ông Hùng sung sướng nói.
- Rượu ngon…! Khoa nói theo.
Chờ cho hai người dứt, bà Hoa mới giương mắt lên nhìn hai bố con hỏi:
- Hai người có biết hôm nay tôi muốn nói gì không…?
Ông Hùng nghĩ cái bà này rõ thật là bắt bí người ta không bằng, tôi có phải là thánh đâu mà biết đươc bà nghĩ cái gí, đúng là chơi khó nhau mà.
Còn Khoa thì sợ nhỡ mẹ mình lại ra độc chiêu để ép anh nữa thì tiêu, không biết chiến thuật mà mẹ sẽ dùng với mình là gì nhỉ…?
Hai bố con hai ý nghĩ khác nhau nhưng đều tò mò muốn biết, xem ra bà Hoa rất giỏi trong chuyện này, bà thích làm cho người ta phải căng ra để mà nghe bà nói, như thế mới hấp dẫn chứ.
- Bà nghĩ gì ai mà biết, nói gì thì nói đại đi làm cho người ta chết vì chờ…! Ông Hùng sốt ruột nói.
- Có chuyện gì hả mẹ…! Khoa cũng hỏi theo.
Bà Hoa không nói vội, bà nhấp từng ngụm rượu một, mặt mà đầy thỏa mãn, chắc là bà đang nghĩ đến cái gì đó hạnh phúc lắm, nên trên mặt bà mới biểu hiện hết ra như thế.
Ông Hùng và Khoa thì căng mắt ra mà nhìn, hai người có cảm tưởng là mình đang ngừng thở, thậm chí họ có thể nghe được cả tiếng tim đập của nhau, họ đang ở giai đoạn quan sát địch thủ hay sao ấy.
Cuối cùng thì cái giờ chờ đợi trong thấp thỏm cũng qua, bà Hoa nói luôn:
- Chiều mai tôi mời bạn của tôi tới nhà mình chơi, nhưng mà thấy bất tiện quá nên chúng ta đi ăn nhà hàng…!
- À…! Cả ông Hùng và Khoa đều đồng thanh lên tiếng.
- Thế mà bà làm cho tôi tưởng là có chuyện gì, cái bà này rõ thật…? Ông Hùng tức vì bà Hoa làm cho ông hụt cả hơi vì tò mò.
Bà mỉm cười không nói, hình như chuyện đâu chỉ đơn giản có thế, nhìn ánh mắt bà Hoa là biết.
- Mà bà bạn của bà tên là gì nhỉ…? Ông Hùng hỏi có vẻ quan tâm.
- Bà ấy là Thu Trang, ông quên rồi à, cô bạn thời phổ thông của tôi mà có lần đến nhà mình chơi ấy…!
- Lạ nhỉ, tôi tưởng cô ta đang ở bên Đức cơ mà, sao lại đến nhà ta chơi được…? Ông Hùng hỏi.
Bà Hoa giải thích:
- Nó mới về nước được bốn hôm rồi, hôm qua nó gọi điện thoại cho tôi, chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất lâu, mà cũng đã hơn 10 năm rồi còn gì, tôi và nó không gặp lại nhau nên tôi mới có ý này…!
- Bà nói như vậy cũng đúng, nhưng bạn của bà tôi nhất định phải đi hay sao…? Ông Hùng hỏi.
- Tất nhiên rồi, bạn của vợ thì cũng như là bạn của chồng mà…! Bà nói với cái giọng hờn dỗi.
Khoa ngồi nghe bố mẹ nói anh chẳng hiểu gì cả, chỉ vì cô bạn của mẹ anh về nước mà bà gọi anh ra đây, làm cho anh chờ nãy giờ, anh nghĩ hôm nay lại bị mẹ anh quát hay mắng nữa chứ, may quá, thôi thì mình chuồn về phòng đây, có một đống công việc đang chờ mình, mẹ mình đúng là chơi ác, làm cho mình lo lắng chết đi được, cứ tưởng ngày tận thế đến nơi.
Khoa chưa kịp mở miệng xin phép lên phòng thì…
- Khoa và con Hồng hôm ấy cũng phải đi…!
- Tại sao thế hả mẹ, bố mẹ và em Hồng đi được rồi, sao nhất định phải có cả con…? Khoa cãi.
- Vì chuyện này liên quan tới con mà…! Bà Hoa giải thích.
- Tại sao lại liên quan tới con, bạn của mẹ chứ có phải bạn của con đâu, mà con cũng có gây gì thù oán đâu mà phải gặp để giải thích…! Khoa tức nên nói bướng.
- Thằng kia mày ăn nói thế hả, tao bảo mày đi thì mày phải đi…! Bà ép Khoa.
Khoa thấy mẹ mình vô lý quá, sao bà lại bắt anh đi làm cái chuyện này chứ, đúng là bực cả mình, mai chủ nhật mình muốn được ở nhà ngủ, khó khăn lắm mới có một buổi mà mẹ mình lại không hiểu cho, tự dưng bắt mình đi gặp một bà lạ hoắc, cứ cho là mình đã gặp bà ta đi thì lúc đó mình cũng còn quá nhỏ có nhớ gì đâu, thật là hết biết.
Thấy thằng con trai thừ người ra không nói gì, bà lại càng điên tiết, bà quát:
- Thế nào mày có đi không…?
- Nhưng ít ra mẹ cũng phải cho con biết lý do chứ…! Khoa cũng tức nên hơi to tiếng.
Mặt bà Hoa tươi lên bà hỏi:
- Con còn nhờ con bé Đoài chứ…?
- Đoài là ai…? Anh thờ ơ hỏi.
Bà Hoa muốn tức hộc máu khi nghe thằng Khoa nó trả lời, cái thằng chết tiệt này, ngay cả con bé đó mà nó cũng quên. Bà gắt Khoa:
- Con bé nhà bác Trang chứ còn ai nữa, không phải lúc bé hai đứa hay chơi với nhau à…?
Khoa cố nhớ xem cái con bé Đoài này là ai, à thì ra là con bé đó, anh nhớ lúc mình còn nhỏ hay bị con bé đó đánh, anh đường đường là một thằng đàn ông thế mà bị một đứa con gái tối ngày nó bắt nạt anh, anh đã bị nó đánh không biết bao nhiêu lần, nhưng không lần nào anh dám méc bà Hoa cả, anh sợ bà sẽ chê cười anh, cái vết sẹo ở chân của anh cũng là do con nhỏ đó…Nhớ đến đầu thì anh sợ đến đó, ấn tượng cho con nhỏ đó quá lớn với anh thì phải, không biết bây giờ cô ta thế nào, có khi trở thành ác quỷ rồi cũng nên, ai cũng được nhưng mà cô ta thì không.
- Con bé ác độc đấy hả, mẹ đi mà đi một mình…! Khoa hét lên.
Tự dưng anh cảm thấy tức nên anh cũng tức luôn cả bà Hoa, ai bảo mẹ anh bắt anh phải đi gặp con nhỏ đó làm gì, nhớ lúc nhỏ anh vẫn thường hay gặp ác mộng vì con nhỏ đó, nó đã đẩy anh ngã xuống cái hố có gai, làm cho bị xước một bên chân, cái vết cào xâu hoắm ấy đã gây ra cho anh vết xẹo thế này đây, từ đó anh đâm ra sợ, anh luôn tìm cách tránh mặt nó, cho đến khi nó đi theo bố mẹ nó ra nước ngoài sống thì anh cũng quên nó luôn, không phải là anh cố quên nó.
Bà Hoa quát:
- Mày không đi cũng không được, con gái người ta ngoan hiền, xinh đẹp và đoan trang như thế, vậy mà mày dám chê bai người ta là sao…?
Ông Hùng cũng không hiểu nên cũng nói vào:
- Khoa, con cũng hơi quá đấy, thôi nghe lời mẹ mai đi gặp người ta đi…!
- Nhưng…!
Bà Hoa điên tiết nghĩ dù có phải dùng xe tải để lôi nó đi bà cũng sẽ làm.
- Mày còn cãi nữa hả, nói cho mày biết mẹ đã quyết rồi, mà tao với bà ấy cũng đã bàn đến chuyện của hai đứa, mày nên chuẩn bị đi là vừa…!
- Cái gì…!
Khoa quát to lên, anh không còn tin vào tai mình nữa, chỉ gặp cô ta thôi anh đã có cảm giác khủng khiếp rồi, người anh có bao nhiêu cái lông thì nó đều đang dựng đứng lên cả, thề mà phải sống với cô ta cả đời ư…? Trời ơi, thà là con chết, anh nghĩ mình nên đào sẵn cho mình một cái huyệt, vì anh không chết vì tức mẹ mình, cũng bị con nhỏ chết tiệt kia nó hại chết, mặt anh buồn như đưa đám vậy.
- Sao mẹ lại tự dưng quyết định cuộc đời của con vậy, mà có biết làm như vậy là gia trưởng lắm không…? Khoa ức quá nên hét mẹ anh lên như thế.
Còn bà Hoa cũng tức nhưng bà bình tĩnh bảo:
- Đấy là tại mày, ai bảo không chịu đi kiếm vợ, nên tao mới phải đi kiếm hộ cho mày…!
- Con đã nói là để từ từ rồi mà…! Khoa cãi.
- Thế bao giờ hả thằng kia…! Bà Hoa quát.
Khoa bí quá anh chẳng biết chả lời mẹ anh như thế nào cả, không lẽ lại hứa cuội nữa, đúng là bị ép vào đường cùng mà.
Thấy thằng con trai hết đường cãi, bà mỉm cười, cho mày chết con ạ, mày tưởng là có thể đấu được với mẹ của mày à.
Ông Hùng ngồi nghe hai mẹ con đấu đá nhau vừa buồn cười vừa bực, không biết ông là cái gì nữa, nhưng thấy bà Hoa thỏa mãn ông cũng vui vẻ, nếu không tí nữa đi ngủ ông lại phải làm cái thùng rác cho bà ấy xả thì khổ.
Khoa biết có cãi thêm cũng vô ích có khi còn bị chửu thêm cho nữa thì khổ nên anh bảo:
- Con xin phép lên phòng…!
- Đi thì đi, nhưng mà mày nhớ là mai phải tới, để tao và gia đình bên kia mà bị mày cho leo cây thì mày chết với tao…! Bà Hoa đe dọa.
- Vâng…!
Nghe Khoa chả lời, bà cũng nguôi giận phần nào, bà bảo:
- Thế là tốt, thôi khuya rồi đi ngủ đi…!
- Chúc bố mẹ ngủ ngon…!
- Ừ, con cũng thế…! Ông Hùng bảo.
Khoa thiểu não đi về phòng, anh nghĩ thế là hết, anh định ngủ một giấc nhưng nằm mãi mà không ngủ được, định sang con em nói chuyện thì thấy nó đang hý hoáy ghi ghi chép chép cái gì đấy, nghĩ thế nào anh lại thôi, anh đi về phòng mình lấy tài liệu ra đọc và ký nốt cho xong cái hợp đồng, anh cũng như con Hồng thức đến gần sáng luôn, nó thì phải thức khuya do bắt buộc, còn anh muốn thức khuya vì quên.
Thế mà nào có được yên, mới sáng ra con Hồng nó lại chơi anh như thế này, tối hôm qua anh ước giá mà anh bị cảm hay ốm đột xuất thì may, anh chẳng còn tinh thần nào để gặp gia đình của con bé độc ác đó hôm nay cả.
- Mày muốn gì hả con kia…? Anh tức quá nên quát nó.
- Em chỉ muốn tắm nhờ thôi mà…! Hồng nài nỉ.
- Sao mày không về phòng mày mà tắm, sang đây làm gì…? Khoa lên giọng.
- Anh có ngu quá không hả, nếu mà bình thường thì em thèm vào nhờ anh…!
Nghe nó xài xể một hồi, lại cộng thêm cú đá của nó nữa, anh tức quá lấy tay cốc hai cái rõ đau vào đầu nó, anh bảo:
- Biến, mày đừng có nghĩ đến chuyện nhờ tao, sang phòng bố mẹ mà dùng nếu không thì ra nhà tắm công cộng…!
- Anh…! Con Hồng tức quá hét.
- Đúng là đồ nhỏ mọn…! Nó rủa anh.
- Mày bảo ai hả…! Khoa quát.
Khoa chuẩn bị dơ tay lên đánh nó thì nó lại la to lên:
- Mẹ ơi…!
- Lại có chuyện gì nữa thế hả…? Bà Hoa quát lên.
- Dạ, không có gì đâu…! Khoa cố dấu.
Nhìn vẻ mặt khổ sở của anh nó, Hồng thích chí mỉm cười thật tươi, he he he…cho anh chết, thế nào có cho bổn cô nương tắm nhờ không hả, biết từ chối cô nương đây lãnh hậu quả như thế nào chưa…?
Khoa thì chỉ muốn cho con em gái trời đánh của mình mấy cái tát thôi, sao xố của anh khổ thể nhỉ, mà anh hình như không hợp với đàn bà thì phải, hết bị mẹ rồi đến em gái nó hành, anh nghĩ tình trạng này mà cứ diễn ra mãi thì anh chỉ có nước phải bỏ nhà ra ở riêng thôi, nếu sống ở đây nữa làm sao mà anh chịu nổi.
- Còn ngẫm nghĩ cái gì nữa, có xê ra cho người ta vào không…? Con Hồng ra lệnh.
Anh lấy tay chống vào cửa phòng và bảo Hồng:
- Tại sao tao phải cho mày vào, nên nhớ đây là phòng của anh mày nhé…!
Hồng nhìn anh nó lắc đầu thương hại, anh ta đúng là dại, mình mà lại đá thêm cho hai cú nữa thì đừng có trách, đây đang bực mình chuyện của con Loan và cái tên Quân chết tiệt, hắn gọi cho mình suốt và nhắn tin gì mà mình đọc thấy ớn luôn, cái tên anh trai này đúng là không biết tránh ổ kiến lửa hay sao thế nhỉ, mình phải hành anh ta cho bõ tức, hứ, bọn đàn ông thật phiền phức.
Hai anh em nhà này đúng là giống nhau thật, anh thì ghét đàn bà, còn em thì ghét đàn ông, kiểu này chắc chúng nó định cho ông bà Hùng phải khổ, hay sầu não mà chết vì lo lắng cho chúng nó mất.
- Anh có muốn chết không hả, sao còn chưa tránh ra…! Hồng quát.
Khoa vênh vênh cái mặt lên như đang trêu tức nó, anh đúng là dại mà, con Hồng nó chẳng nói chẳng rằng nó bồi thêm cho anh nó một quả nữa vào bụng, Khoa gập người lại vì đau, còn con Hồng nó chạy biến vào phòng.
- Mày…Mày…! Anh đau quá nên chỉ nói được lắp bắp.
Còn Hồng trước khi tắm nó không quên ném cái điện thoại ở giường của anh Khoa nó, vì Hồng sợ không dám mang nó vào phòng tắm, nếu lỡ nó bị dính nước mà hỏng thì khổ, dù sao đó cũng là món quà mà ông bà ngoại của nó mua cho, nó nghĩ mình phải nhanh giải quyết hết mọi chuyện mới được, nó muốn về quê ngay, nó nhớ ông bà ngoại của nó quá.
Trong khi nó đang hát say sưa trong phòng tắm thì anh của nó cũng đã gần hết đau, cố lê cái thân vào phòng, Khoa nằm bệt luôn xuống giường, anh vừa buồn vừa tức, cả hai như đang gào xé trong lòng anh, anh ghét con nhỏ em của mình quá, và anh lại giận cả mẹ mình nữa, mà sao lần này bố lại không bênh mình nữa nhỉ, đúng là bị cả nhà tẩy chay mà.
Xoa xoa hai cái vào bụng, anh đói quá, từ tối hôm qua tới giờ bao nhiêu chuyện không đâu nó cứ xảy ra với anh, lấy tay ôm đầu, anh nghĩ mình cần phải ngủ thêm.
Nghe tiếng hát của con Hồng vọng ra từ phòng tắm, anh lẩm bẩm:
- Đúng là con nhỏ vô tâm mà, trong khi anh nó buồn nẫu cả ruột, thế mà nó lại ca hát vui vẻ như thế, tắm thì tắm đi, hát với chả hò, điếc cả tai…!
Chịu hết nổi, Khoa bật dậy anh đi về phía phòng tắm, Anh lấy chân mình gõ gõ hai cái vào cửa, anh bảo:
- Con kia, mày tắm thì tắm đi, mày có thể im mồm cho anh mày tĩnh dưỡng không hả, nghe mày quát nãy giờ tao đã điếc cả tai rồi, bây giờ mày lại hát cái giọng vịt đực này nữa thì ai mà chịu nổi…!
Đang thổi bọt xà bông cho nó bay, con Hồng nghe anh Khoa của nó nói với cái giọng khó ưa đó, nó lẩm bẩm:
- Hừm, anh không nói thì em còn im, anh mà nói lên như thế thì đây cho anh biết.
” La la la la, con chim xinh xinh…”
Nó còn hát to hơn cả lúc nãy, Hồng định ca cái điệp khúc ấy đến lúc nó tắm xong thì thôi, nó muốn làm cho anh trai của nó điếc tai luôn, nhưng mà giọng hát của nó thì đâu phải vậy, nó được mệnh danh là hát hay nhất trường, ít ra thì nó cũng đã đoạt rất nhiều giải thưởng cho năng khiếu nghệ thuật, anh Khoa của nó bảo nó như thế chẳng qua là do anh nó quá buồn chán và thất vọng, nên không có tâm trí nào mà nghe, thấy đùa như thế cũng hơi ác nên nó dừng hành động trẻ con của nó lại, nó tập trung vào tắm và thỉnh thoảng có tiếng lóp bóp, nó đang nghịch bong bóng xà phòng.
Không còn nghe tiếng nó hát nữa, Khoa nghĩ con nhỏ này cũng biết điều đấy, nhưng mà bao giờ anh mới thoát được nó nhỉ, đúng là bó tay, sao mình lại có một cô em gái nghịch như quỷ, tính tình thì như con trai, ăn nói thì lúc nào cũng chỉ có quát và hét lên, nó mà gặp anh không mai mỉa thì cũng là nói móc, anh đúng là hết cách với nó, mà mẹ thì lại cứ bênh nó chằm chằm, ai đời như anh là con trai trong nhà mà chả có giá trị gì cả, anh đang ghen tị với nó thì có tiếng chuông điện thoại, hình như không phải là máy của anh, mà là máy của con Hồng, nghe cái bài hát trẻ con này là anh biết, đã lớn rồi mà, cài nhạc chuông cũng chỉ toàn bài mẫu giáo, quái nó vứt ở chỗ nào nhỉ…?
Tìm mãi anh mới thấy được cái điện thoại của con Hồng, mà sao nó lại để ở đây, mở cái nặp gập ra anh dí nút màu xanh, anh áp tai vào máy thì…
- A lô, có phải Hồng đấy không…?
Khoa ngạc nhiên sao lại có giọng của một tên đàn ông gọi cho con em mình nhỉ, mình tưởng con Hồng nhà mình suốt ngày quanh quẩn bên con Loan thôi thì làm sao có bạn khác giới được, từ trước đến nay anh chưa bao giờ thấy có tên đàn ông nào gọi điện thoại hay đến nhà rủ nó đi chơi cả, ngoài những thằng bạn học trong lớp của nó mà anh biết ra, còn giọng của tên này thì anh chưa nghe bao giờ nghe thấy, hay là bạn trai của nó, nhưng mà không phải thằng Quân mới là người yêu của nó hay sao…?, anh nhìn lên màn hình thì hiện lên cái tên Tuấn – “Ác Quỷ”.
Xem xong anh cũng phải giật mình, sao con em mình nó ghi tên của ai mà khiếp thế nhỉ…?, anh phải hỏi cho ra lẽ mới được.
- Xin hỏi ai đấy…?
Khoa chờ đầu dây bên kia chả lời mình mà cũng cảm thấy hồi hộp, nếu như thằng này mà là bạn trai của nó nữa, thì con nhỏ nhà này đúng là hết biết, trong khi anh nó chẳng có ai thì nó lại chơi nguyên hai thằng, ha ha ha…hay thật, bố mẹ mà biết thì…
- Xin hỏi đây có phải số của Hồng không…?
Cái thằng này rõ là vô duyên gọi cho người ta rồi, có gì thì nói đại đi hay là nó thấy mình nghe máy nên nó mới tưởng lầm.
- Đúng rồi, mà anh là ai…? Khoa hỏi.
- Tôi là…!
Đến bực cả mình, chắc thằng này bị dở hơi rồi, nó ngay cả là ai cũng không biết, thế mà dám gọi điện làm phiền mình, chắc đây không phải là bạn trai của con Hồng, nhưng mà anh ta là ai nhỉ, thôi quan trọng quái gì, đó là chuyện của con Hồng, mình phải xạc cho anh ta một hồi cho bõ tức, ai bảo anh ta gọi đúng lúc mình cáu làm chi, mà anh ta lại là bạn của con Hồng nữa.
- Này anh kia, anh đang trêu tức tôi đấy, gọi điện cho người ta thì cũng phải cho người ta biết mình là ai chứ, bộ bị điên hả…? Khoa quát.
Thật là hả dạ, ha ha ha…cho anh chết, tôi nói thật đừng có ngu mà đi thân với em gái tôi, anh có biết nó hay là không biết, tôi cũng chẳng quan tâm, mặc xác anh.
Đó là lúc Tuấn gọi điện cho Hồng, thật tội nghiệp cho anh đang héo khô ở trong lòng thì lại đi dây vào anh em nhà này.
Đúng lúc đó con Hồng cũng tắm xong nó thấy anh nó đang cầm điện thoại của mình, mà cái vẻ mặt thì có vẻ sung sướng thỏa mãn lắm, nên tò mò nó hỏi:
- Ai gọi cho em đấy…?
Khoa nhìn thấy nó là tức nên anh bảo luôn:
- Ai mà biết, anh nghĩ là cái thằng điên nào đấy…!
Hồng cũng định lấy lại cái điện thoại xem ai gọi cho mình, nhưng nghe anh nó nói là đàn ông thì nó sợ quá, biết đâu là tên Quân hay là tên Tuấn thì sao, nên nó bảo anh nó:
- Nếu thế thì anh cúp đi còn để đó làm gì…?
Khoa ném cái điện thoại của con Hồng sang bên cạnh mà quên không bấm nút đỏ nên mới có chuyện khôi hài xảy ra.
Khoa đứng dậy anh đi vào phòng tắm thì trời ạ, con nhỏ em gái của anh nó dùng xong nó cũng không khóa nước, bàn chải đánh răng, sửa rửa mặt, và xà bông tắm của nó vứt lung tung, vừa bực mình vừa tức, anh phải nhặt và quén gọi chúng sang một bên, xong đâu đấy anh cũng rửa mặt mình cho tỉnh ngủ.
Bước ra cửa phòng tắm thì anh một chút nữa thôi là ngã xuống nền nhà, rõ khổ gạch thì là gạch bông, vừa chơn lại vừa bóng mà cái con em chết

tiệt của anh, tóc của nó lại đang rõ nước ròng ròng thế kia, thế có tức không chứ.
Khoa lôi nó vào phòng tắm anh bảo nó:
- Dẹp hết đồ của cô về, và chuẩn bị lau sàn nhà cho tôi…!
- Tại sao em phải lau…?
Chỉ mấy cái vũng nước mà con nhỏ này tạo ra anh bảo:
- Đã nhìn thấy chưa, còn không biết điều mà làm đi.! Khoa quát.
Nó định vênh cổ lên cãi anh nó, nhưng mà anh nó nói đúng, thôi thì lau đi vậy, nó tìm cái giẻ lau nhà, nhưng mà bà Hoa lại để nó ở nhà kho rồi, bây giờ mà xuống lấy thì nó không muốn nên:
- Anh à để lúc nữa em lau được không…? Nó ngọt ngào bảo.
Có lẽ nghe...

<< 1 ... 11 12 13 14 15 ... 53 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status