cái giọng của nó nên anh cũng đã hơi xiêu lòng, nhưng mà trong đầu anh nghĩ phải quát lên cho nó biết, nếu không lần sau nó mà tái phạm nữa thì tiêu đời mình rồi còn gì, lúc nãy mình mà không nhanh chân thì thế nào…anh đang hình dung ra cảnh cả người bị quấn đấy băng, hay là bị bất tỉnh nhân sự, kiểu đó thì chỉ có nước dọn vào bệnh viện ở luôn, giọng của anh bảo nó có lúc trầm có lúc bổng.
- Ừ, Nhưng mà em tắm phải lau người và tóc đi chứ, sao lại để ướt nhẹp thế này…?
Đoạn đầu thì anh nhẹ nhàng với nó ra vẻ là một người vị tha, nhưng đoạn sau thì anh gắt lên, anh muốn cho nó nhớ lần sau mà chừa, đúng là đồ hậu đậu, chỉ mình nó chết thôi, tại sao nó lại muốn lôi cả mình vào nữa, con ranh con…!
Hồng nghe anh mình nói mà tức điên lên, hứ, cứ tưởng anh ngon ăn lắm, đừng có mà lên mặt dạy đời tôi, thế là với một cái giọng không kém nó cũng quát luôn anh nó:
- Kệ người ta, ai khiến anh mà anh mắng hả…?
Hồng và anh nó chạy lòng vòng quanh cái phòng, bà Hoa đi ngang qua cửa nghe thấy thế chỉ còn nước thở dài, đến là mệt với hai cái đứa này đánh nhau chán rồi lại đùa nhau không ra làm sao cả, bà lắc đầu bỏ xuống lầu, bà cần nấu bữa sáng cho cả nhà.
Khoa túm được Hồng, anh định dơ tay lên đánh nó, nhưng anh sợ nó lại dở chiêu cũ ra, anh mà phải nghe mẹ anh ca bài ca vào sáng sớm này nữa thì còn đâu cuộc đời của anh, tối hôm qua là đã đủ lắm rồi, vì thế thay vì đánh nó thì anh lấy tay cù ni nó làm cho nó cười lên sặc xụa.
- Đừng mà, nhột em ha ha ha…!
Họ cứ diễn như thế mà quên mất cái điện thoại của mình, cuộc điện thoại vừa rồi vẫn chưa kết thúc, hai anh em đùa nhau, cười lên sung sướng, con Hồng nó bị anh nó làm cho phát điên lên vì cười, nó ngã cả ra giường, anh nó cũng không tha, anh nghĩ mình phải làm cho nó khóc lên xin anh tha thì thôi, tiếng cười của con Hồng trong trẻo quá mà cái điện thoại của nó thì lại ở ngay bên.
Nếu nó mà biết có người đang nghe nó nói và đang nghe nó làm gì thì nó sẽ không làm như vậy hay ít ra nó cũng tắt máy đi, xem ra cái xố của nó đúng là khổ, bị mọi người hiểu lầm là bạn gái của Quân, rồi thành vợ của anh ta, bây giờ nó lại bị anh chàng Tuấn hiểu lầm nó là một con người xấu xa, anh ta đang nghĩ nó là quỷ đội lốt thiên thần, có lẽ càng ngày anh ta càng khinh ghét nó, trong khi nó vẫn cứ vô tư cười đùa, vì nó là như thế mà.
Lái xe một hồi mà vẫn chưa đến được nơi mà thằng Đăng nó bảo, Tuấn đã bực cả mình, đã vậy giao thông lại như thế này, thế thì bao giờ mình mới thoát ra được đây, thôi thì gọi điện cho thằng Đăng bảo nó chờ thêm vậy, nếu không tí nữa tới nó lại cho anh ăn chửu thì khổ.
Rút cái điện thoại trong túi áo ra, anh bấm số của nó, cho máy áp lên tai, anh chờ, quái nhỉ rõ ràng là có tín hiệu mà sao thằng này nó lại không bắt máy.
Anh phải gọi lại hai ba lần như vậy thì nó mới chả lời anh.
- A lô, Tuấn hả, mày đến đâu rồi…?
-…?
- Cái thằng kia, mày câm hả, tao hỏi sao mày không chả lời…?
- Dạ, chẳng qua là con nghĩ bố đang làm gì, hay là đang ngắm ai mà con gọi cho bố nãy giờ bố không bảo con thế nào…? Anh mai mỉa.
Có lẽ nó bị xốc hay sao mà một lúc sau nó mới bảo anh.
- Con ngoan, bố đang hít gió ở đây, mà mắt bố thì đang nhìn mấy em phục vụ, con thông cảm…! Nó cũng mai mỉa lại.
- Cái thằng khốn kia, mày bảo ai thế hả…? Anh tức quá nên quát lên trong máy.
- Chứ không phải do mày gọi tao là bố à…! Đăng chả lời.
- Ha ha ha…! Tiếng của thằng Đăng.
Tuấn tức nghẹn cả họng, nó nói đúng ai bảo anh ngu mà làm gì, tự nhiên lại đi gọi nó là “bố”, cũng phải do anh tức nó quá mà, cái thằng chết tiệt.
- À mà Loan về chưa…? Đăng hỏi.
- Mày nói cái quái gì thế hả, không phải là hai anh chị đi cùng nhau sao, mày chưa về thì nó làm sao mà về, đừng nói với tao là hai đứa giận nhau nên anh đi đường anh, chị đi đường chị đấy nhé…!
- Tao đâu có dảnh để mà làm điều ấy, bọn tao vừa chia tay vào buổi sáng thôi, hình như nó đi theo bạn nó đi đâu đó…!
- Mà nó đi theo ai…? Tuấn hỏi.
- Ai mà biết…! Đăng chả lời.
- Vậy mày ở đó làm gì, nó đi đâu chẳng lẽ nó không nói cho mày biết…? Tuấn vặn.
- Tao có gặp được nó đâu, nó nhờ người đưa cho tao một lá thư, và đưa luôn cả chìa khóa xe ô tô, nên tao cũng không biết…!
- Thôi được rồi, con nhỏ đó chắc là đi theo bạn thôi, nó là đứa ham vui mà…!
- Ừ, tao cũng nghĩ vậy, mà mày đến nhanh đi, tao chán chờ đợi lắm rồi…!
- Biết rồi bố, con đang bị kẹt xe, bố chờ cho con chút…! Tuấn lại mai mỉa.
- Ha ha ha…Con ngoan cứ từ từ mà đi nhé, nhưng mà đừng có bò ra đường, nếu không bố không biết sẽ làm gì con đâu…? Cười chán nó đe dọa anh như vậy.
- Chào mày…! Tuấn quá mệt để mà cãi nó nữa nên anh kết thúc cho xong.
- Ừ…! Nó cũng bảo anh như thế.
Cúp máy xong, anh ném nó luôn vào cái ghế bên cạnh đúng là bực cả mình, biết thế anh ở nhà ngủ cho xong, nhưng mà ở nhà cũng chết, anh chị mình thì cãi nhau, cái không khí như là có lửa ấy, anh sợ nó mà bùng lên thì mình cũng bị thiêu, còn không đi thì thằng Đăng nó giận, anh lôi nó bằng được về Việt Nam đã không có thời gian đưa nó đi đâu thì thôi, ngay cả việc này anh cũng không làm được thì…
Chiếc xe ô tô đen bóng của anh nhích lên từng chút một, người đi đường càng ngày càng đông mà giao thông thì càng ngày càng tắc nghẹn, anh ngán ngẩm quá, lấy tay bật cái máy điều hòa, anh cần làm dịu bớt cái nóng lại, người anh đã lấm tấm mồ hôi, anh nghĩ cứ cái kiểu này thì mình có thể ngủ được một giấc, nhưng mà ồn ào quá thì ai mà yên được, tiếng còi xe, tiếng máy nổ, rồi còn tiếng quát tháo nữa, sao họ không tha cho anh nhỉ, anh nghĩ hôm nay đúng là cái xố của anh nó không may, vừa sáng sớm ra anh đã chuốc bực vào mình rồi, bây giờ lại thêm cái bọn người này nữa, vớ lấy cái chai nước, anh mở nắp đưa lên miệng anh uống một hơi, anh cần phải điều hòa lại nhiệt độ cơ thể vì anh vừa nóng trong và nóng luôn cả bên ngoài.
- Lan, chờ anh đã…!
Tuấn đang uống mà cũng phụt hết cả nước ra ngoài, anh ho lên sặc xụa, sao lại có tên Lan ở đây, không lẽ cô ta về nước rồi, tim anh lại nhói lên, anh cố nhìn theo cô gái mà anh chàng kia đang gọi là ai, anh sợ nếu đúng là cô ta về thật thì anh sẽ điên lên mà chết mất, không phải là linh thiêng đến như thế chứ, anh vừa mới nhắc cô ta tối hôm qua thì hôm nay…
Nhưng anh đã lo quá xa, cô gái kia quay lại nhìn nhưng không phải là Lan mà anh biết, đó là một cô gái lạ, nhưng cô ta lại trùng tên với người đó, anh thở dài…
…
(Tuấn hồi tượng lại buổi tối hôm qua)
Ông Toàn nhìn Tuấn trầm ngâm, ông nghĩ chắc là nó đang nhớ về chuyện cũ, ông định lên tiếng hỏi nhưng ông nghĩ mình nên về phòng thì hơn cứ để cho nó ở đây, chắc là nó cũng cần không gian riêng để thở.
Ông nhẹ nhàng đứng lên, ông đi mà Tuấn cũng không biết vì tâm trí anh đang để ở đâu đâu…
…
Tuấn bực cả mình, anh bỏ đi trước, mặc xác thằng bạn anh với con Lan, anh ghét nó kinh khủng, anh chưa thấy ai mà vô duyên và đáng ghét như con nhỏ này, ngoài bám anh ở trường ra ngay cả ở nhà anh nó cũng đến, anh không thể tin được là nó lại mặt dày đến như vậy, anh chán lắm rồi, anh ước có một nơi nào đó cho anh sống, chứ ngày nào cũng phải nhìn mặt con bé này thì…
- Chờ em với…! Con Lan gọi với theo.
Đăng thì không vội, nó còn đi cất cái xe, mà nó nghĩ mình dây vào đôi tình nhân kia làm gì, bám theo họ có khi lại bị cho là kỳ đà cản mũi thì khổ, nhưng giá mà Đăng hiểu bạn của mình hơn thì lại khác…
Tuấn thấy lúc nào mình cũng phát điên, anh không học hành được gì cả, lúc nào đầu anh cũng căng lên như dây đàn, anh căm hận nó và cuộc hôn nhân này tại sao cha mẹ anh lại ép anh lấy cô ta, trong khi anh anh đâu có muốn, anh biết con Lan này nó không phải là người đơn giản, ngoài cái vẻ tỏ ra cố hiền lành thì nó là một con người đây mưu mô, hiểm độc, nhưng chẳng có ai tin anh cả, họ cho anh là làm cao, nên anh càng bị ghét còn nó càng được thích hơn.
Không biết nó dùng cách nào mà một người khó tính như mẹ anh cũng xiêu lòng và trở nên yêu quý nó hơn cả anh, nó nói gì mẹ anh cũng nghe, còn anh thì chỉ có bị mắng, anh chán về nhà, nên lợi dụng thời gian phải thi anh ở luôn trên trường.
Anh thoát được mẹ mình, nhưng mà không thoát được nó, nó tìm đủ mọi cách để gặp được anh, anh tránh nó nhưng mà không thoát ngay cả bạn bè của anh nó cũng làm cho xiêu lòng, đi đâu anh cũng bị tẩy chay, anh mà có làm gì hay nói gì động chạm đến con bé đó thôi là anh chết.
Hôm nay anh cố tình đi sớm để làm nốt cái luận văn tốt nghiệp, chả gì thì anh cũng đã học xong 4 năm, anh lấy được hai bằng kinh tế cho mình, anh nghĩ tuy chưa phải là quá giỏi so với người ta nhưng anh cũng đâu có thua kém ai.
Thế mà lại phải gặp con bé trời đánh này, nó đúng là ác mà, làm tiêu tan hết cả cảm hứng của anh, sao nó không hiểu cho anh nhỉ, chuyện tình cảm thì làm sao mà ép được, hay là nó hiểu mà cứ tiến dô, anh đúng là mệt với nó, nhìn vào thì ai cũng bảo anh sướng lắm khi được con nhỏ này nó yêu hết mình, anh nghĩ nó chăm anh còn hơn chăm con, mà anh thì ớn nhất là như vậy, anh than trời…tại sao người lại không hiểu cho con, con phải làm gì để thoát khỏi nó đây, con phải làm gì…?
Nhưng mà nó có thật sự yêu anh đến như thế không…?
Lan ôm chặt lấy tay anh, nó vừa đi vừa mỉm cười với mọi người, ai cũngquay lại nhìn hai đứa, phải chúng nó đẹp đôi quá mà, nhìn anh chàng Tuấn gia đình vừa giàu có, vừa học giỏi lại quá đẹp trai, còn con Lan thì cũng sắc nước hương trời, nó cũng đâu có kém anh, nên họ khen cũng là phải, hai đứa là hot boy và hot girl ở trường mà.
Bọn con gái thì ghen tị với con Lan, còn bọn con trai thì ghen tị với Tuấn, hai đứa luôn là đề tài bàn tán của các bạn trong trường, chúng nó quan tâm đến diễn biến tình cảm của hai đứa này còn hơn cả tình hình kinh tế, hay chính trị.
Chủ nhiệm Dũng ở câu lạc bộ báo của trường luôn luôn đăng những tin nóng hổi của hai đứa, họ tranh nhau mua, tranh nhau đọc rồi còn đem ra mà bình phẩm, có khi chỉ vì những cái tin không đâu mà họ cũng đánh cả nhau, hết fan hâm mộ này lại tới cái fan kia.
Con Lan thì có vẻ tự hào lắm, nó luôn luôn vênh lên nhưng đứng trước mọi người thì nó lại dịu dàng, mỉm cười thật tươi, nên ai cũng thích cũng quý, và nếu ai mà lỡ động vào nó thì coi chừng…hàng tá fan kia sẽ cho kẻ đó biết tay.
Còn Tuấn thì khác anh chẳng quan tâm, cái anh cần là học, ngoài ra anh chẳng để ý đến chuyện gì cả. Anh nghĩ cái bọn fan phiếc kia thật là phiền sao họ không lo chuyện của họ đi nhỉ, quan tâm và xoi mói chuyện của anh làm gì, đúng là bực mình hết biết, anh nhiều lúc muốn xạc cho cái bọn vô công dồi nghề kia một trận nhưng nghĩ thế nào anh lại thôi, từ đó anh cũng chẳng để ý đến nữa, họ muốn viết gì thì viết, dán gì thì dán, anh chán chả buồn quan tâm.
Thấy họ tò mò nhìn rồi nói nhỏ với nhau, mà cái con danh này nó lại ôm cứng anh thế này, anh cố gỡ nó ra, nhưng mà không xoay chuyển được tức mình anh quát:
- Buông tôi ra cô lại đang giở trò gì thế hả…?
Tuấn còn chưa dứt lời thì…
- Chụt…!
Lan hôn một cái lên má của anh, anh đang định mắng cho nó một trận thì…
- Cách…!
- Đẹp lắm…!
Đó là tiếng của chủ nhiệm Dũng, anh ta xăm xoi cái máy ảnh của mình, miệng anh ta nở nụ cười thật tươi, chắc là anh anh ta đã chụp được một bức ảnh đẹp, lại có tin nóng hồi về đôi tình nhân này rồi đấy, ha ha ha…vui quá, mà hôm nay biết viết về chủ để gì nhỉ à, đúng rồi với cái tít “Nụ hôn nóng bỏng của đôi tình nhân”, thì thế nào họ cũng đua nhau mua mà xem.
Trong khi Dũng mỉm cười thích thú vì anh ta đã hoàn thành xong cái nhiệm vụ và mụch đích của mình, thì Tuấn đơ ra không hiểu, tại sao con Lan nó lại luôn hành động như thế, chắc là nó lại muốn đánh bóng tên tuổi của nó đây, anh biết ngay mà, con thâm hiểm này nó lại dở trò ra với anh, tại sao nó luôn luôn lôi anh vào rắc rối thế nhỉ…? nó lại muốn gì nữa đây, bọn con gái thì đã xúm lại để xem, chúng nó vừa ghen tị vừa mong mình được thay vào vị trí của con Lan bây giờ.
Con Lan thì mỉm cười hạnh phúc lắm, nhưng mắt của nó thì lại đang ánh lên cái gì đó, nếu ai có lỡ mà nhìn thấy thì cũng phải cố mà quay đi, nó long lên như muốn ăn tươi nuốt sống ai vậy, tại sao lại như thế…?
Lẽ ra nó phải hạnh phúc vì nó đã gần đoạt được mụch đích của nó rồi mà tại sao nó lại nhìn Tuấn với ánh mắt căm thù như vậy, nếu thế tất cả những gì mà nó đang cố làm là vì cái gì, chẳng lẽ là vì muốn trả thù anh, nhưng mà anh đâu có làm gì có lỗi với nó…!
Đó chỉ là ánh mắt thoáng qua rồi nó lại trở nên bình thường, mọi người bàn luận với nhau họ mong Dũng mau in báo ra cho họ đọc, anh ta đã đi xa rồi chắc là anh ta đang vội.
- Cô…cô…!
Tuấn chỉ còn biết nói lắp bắp như thế, anh không thể tin được là nó lại làm như thế với mình, mặc dù nụ hôn trên má hay trên môi là chuyện bình thường so với cái nước Mỹ này, nhưng anh không hề muốn có tí gì dính líu tới con nhỏ này cả, thế là lại có tin nóng hổi nữa cho họ đọc, anh lắc đầu, mình cũng chẳng muốn đôi co với cô ta làm gì, mình phải vào thư viện đọc sách cái đã.
- Anh…! Con Lan lại nũng nịu kêu lên.
Tuấn cố bỏ đi thật nhanh, anh không thể nào chịu nổi cô ta nữa rồi, nếu mà ở đây để làm cái bình cho họ ngắm và bình phẩm thì anh thà đi còn hơn, còn cái giọng nói kia của con Lan nữa chứ, ôi cuộc đời của tôi, còn gì là tươi đẹp nữa, mình phải mau tốt nghiệp rồi đi thật xa để sống mới được, lúc đó thì ai mà tìm được mình, phải cố chịu đựng.
Lan nhìn Tuấn bỏ đi xa trong lòng nó đang trào lên sự thỏa mãn và có môt cái gì đó đen tối đang dần hình thành nên, không biết là nó đang nghĩ gì trong đầu nữa…?
Đăng thì đã đến từ khi nào rồi, anh nhìn thấy hết nhưng mà sao thằng Tuấn nó có vẻ khó chịu thế nhỉ, tại sao nó lại không vui vẻ khi yêu con Lan, rõ ràng là hai đứa rất đẹp đôi, mà con Lan nó yêu thằng Tuấn như thế còn gì, đúng là cái thằng kiêu ngạo, mình phải đi theo nó và khuyên nó mới được, dù sao mình cũng đã lỡ hứa với con Lan là giúp nó nói hộ với thằng Tuấn rồi, mình là một người giữ lời, hai nữa mình cũng là bạn thân của nó nữa mình phải giúp nó thôi.
Vượt qua được cái sân trường rộng lớn này, Đăng cũng muốn bở cả hơi tai, anh cần tìm phòng thư viện, anh muốn nói chuyện với thằng Tuấn, mà nó có ở đó không, chắc là có thôi, vì nó ngoài sách vở ra thì còn biết cái gì nữa, nó đúng là sướng thật khi có con người yêu đẹp như thế, mà sao một thằng lạnh lùng như nó lại có nhiều con gái thích thế nhỉ, trong khi mình vừa đẹp trai, lại có tài ăn nói thế mà…xung quanh mình vẫn chưa tìm được ai như con Lan cả, đúng là thằng ngu có phúc mà không biết hưởng…anh rủa nó.
Thấy một thằng bạn đang đi lại anh hỏi nó:
- John, mày có thấy thằng Tuấn ở đâu không…?
Anh bạn học nói với nó:
- À, tao thấy nó lên thư viện rồi…!
- Cám ơn mày nhé…!
- Không có gì…!
- Tạm biệt…!
- Chào mày…!
Đăng nghĩ biết thế mình không hỏi nó cho xong, nhưng mà làm như thế cho chắc.
Bấm cái thang máy lên lầu 3, Đăng đi về cuối hành lang, rẽ trái thì phòng có tên là thư viện hiện ra.
Mở cửa bước vào, Đăng thấy nó vắng tanh chỉ có hai ba sinh viên là đang cặm cụi ngồi đọc sách, mà cái thằng chết tiệt kia đâu nhỉ…?
Tìm đến hai ba cái kệ sách, cuối cùng Tuấn cũng tìm được quyển sách mà mình thích, anh ôm 10 cuốn trên tay đi về phía bàn mà mình vẫn hay ngồi thì thấy thằng Đăng nó đang đọc báo ở đấy, lạ nhỉ cái thằng này thì có bao giờ vào thư viện mấy đâu, nó mà vào đây, mượn xong cuốn sách là nó đi ngay, chứ có khi nào nó lại ngồi ở đây như thế này…
Đặt chồng sách xuống bàn, Tuấn quay qua nhìn Đăng hỏi:
- Có chuyện gì hay sao mà hôm nay mà lại vào đây…?
- À, tao có chút chuyện với mày…!
Tuấn ngạc nhiên, có chuyện gì thế nhỉ, hay nó lại giận anh không đúng mình và nó có cãi nhau hay là đánh nhau đâu để mà có chuyện gì chứ, mình phải hỏi nó xem là chuyện gì…
- Mà có chuyện gì…?
Đăng trầm ngâm một lúc mà cũng không nói làm cho Tuấn cảm thấy sốt cả ruột để chờ, bực mình quá anh gắt:
- Thằng kia, mày có biết là tao bận lắm không hả, nếu không có gì thì mày biến đi cho tao còn phải học, đúng là đồ điên…!
Đăng không nói gì cũng không phản bác lại, thằng Tuấn thấy vậy thì lắc đâu nó nghĩ cái tên này đúng là muốn ăn đấm đây mà tự dưng chạy vào đây bảo là có chuyện rồi thì nó câm luôn, mặc xác nó vậy mình đọc sách cái đã.
Hai người ngồi đó mà không biết rằng có một đôi mắt đang theo dõi mình, và đang nghe xem họ nói gì, cái Lan chứ còn ai vào đây, nó muốn tìm hiểu xem Đăng sẽ nói gì với Tuấn nên thấy anh hỏi John về Tuấn là nó cũng bám theo.
- Tao chỉ muốn biết mày coi cái Lan là gì thôi…?
Tuấn buông cuốn sách kinh tế xuống khi nghe thằng bạn hỏi, nhìn cái mặt buồn buồn của nó, anh nghĩ không lẽ nó thích con nhỏ đó, nếu thế thì may cho mình quá.
- Tao chỉ coi cô ta là bạn, nên mày cứ yên tâm mà yêu nó, tao không buồn đâu…!
Thằng Đăng tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn thằng Tuấn hỏi:
- Mày đang nói cái quái gì hả, tao chỉ coi Lan như em gái thôi…!
Đến lượt Tuấn ngạc nhiên.
- Thế thì mày hỏi mối quan hệ của tao với con nhỏ đó làm gì…?
- Tao là bạn mày mà, thấy mày có hạnh phúc trong tay mà không biết giữ nên tao chỉ tới khuyên mày vài câu thôi…!
Tuấn nghĩ cái thằng này đúng là điên, nó hết việc để làm rồi hay sao mà dảnh thế, cái con nhỏ đó với mình thì làm sao mà nên đôi được chứ, chỉ nhìn cái bản mặt và nghe cái giọng nói của cô ta thôi là mình mất ăn mất ngủ vì ớn rồi thì yêu cái gì.
- Nếu mày chỉ đến đây để nói về chuyện đó thì tao chẳng có gì để nói với mày cả, biến đi cho
tao nhờ…!
Con Lan ngồi khuất đằng sau một cái kệ sách, nó nghe Tuấn nói mà sôi máu trong lòng, anh đừng tưởng là tôi thích anh chẳng qua là tôi đang chả thù anh thôi, tôi sẽ làm cho gia đình anh và anh tan nát, lúc đó anh sẽ phải quỳ xuống chân tôi mà xin tha thứ.
- Mày nói thế mà nghe được à, ít ra mày cũng phải có một chút ấn tượng nào đó về Lan chứ…?
- Tao không biết dùng từ gì để diễn tả cho mày hiểu cảm giác của tao đối với cô ta nữa,...