hốt hoảng nhìn Tùng đầy sợ hãi.
- Cô bày trò đúng không!
- Tôi không biết…Buông tôi ra…
- Cónóikhông? Muốntôilôicôđigặphiệutrưởnghả???
- Tôi…không phải tôi, có người nhờ tôi nhét dao cạo vào tủ đồ của con bé đó *sợ phát khóc*
- Ai nhờ cô?
- Tôi thấy trên mạng có 1 wedsite trả công nếu bày trò hù dọa Trần Đan lớp 10B2.
- Wed nào?
- …
- Á. ĐỒ ĐIÊN! ĐI ĐỨNG THẾ À.
Tiếng Đan vọng lại làm Tùng vội buông nữ sinh kia chạy lại xem.
Đan bị 2 đứa con gái xô ngã, tất nhiên với cái chân sưng vù thì việc duy nhất Đan làm được là…ngã sõng soài ra nền đất.
- Mấy cô trơ trẽn thật đó! *Tùng hầm hầm bước tới quát lớn*
- Chết!!! Anh Tùng!!! Mau đi!!! *chạy toán loạn*
Tùng đỡ Đan đứng dậy, mặt vẫn còn tức giận. Tùng phủi quần cho Đan, chẳng nói chẳng rằng nửa lời.
- Ui da ~ Hix. Chân va phải tủ đồ, sưng to hơn rồi. Cái bọn có mắt không tròng. Ta mà gặp lại thì bọn mày chấm hết á…*Đan hét toáng lên, mặc dù 2 con nhỏ kia đã chạy mất*
- …*thở dài* Một mình anh không thể bảo vệ em được rồi. Từ giờ em phải đi cùng Huyền và Ân nhé. Đừng đi một mình…
Đan buồn bã gật đầu cái rụp rồi cùng Tùng lên tầng 2. Các chuyện rắc rối thi nhau ập đến, giờ thì Đan phải thừa nhận rằng các “tai nạn”đều là có chủ ý. Đan mà biết là đứa nào, cô nhất định cho mấy cái bạt tai rớt hàm mới thôi – .-
Chẳng lẽ cứ phải sống dè chừng thế này sao. Cảm giác bức bách thật.
Phòng CLB Kịch:
Trang đang tất bật sửa soạn mọi thứ cho vở kịch “Tiểu thư và Chàng lang thang”. Huyền và Ân chụm đầu tập lời thoại, Ân vào vai…anh trai của Chàng lang thang, Huyền vào vai em trai của Chàng lang thang. Phía bên kia, Chi – Trung – Tuấn cũng quây nhau ngồi thành vòng tròn tập luyện, 3 gã í é0 cãi nhau òm tỏi, chẳng biết lý do vì sao. Hương đã thuộc lời thoại của mình nên phụ giúp mấy thành viên khác chuẩn bị trang phục diễn.
- Chào! *Đan tập tễnh bước vào cùng Tùng*
- Lâu thế? Tùng ơi giúp tôi cái này *Hương bận rộn*
- Sao gọi tôi? Tôi không biết may vá. Mà nè, tai nạn của Đan xảy ra ngày càng lộ liễu.
- SAO??? LẠI GẶP CHUYỆN HẢ?
Cả bọn túm tụm lại đỡ Đan ngồi ghế, hỏi thăm rối rít, Trang cũng chạy lại xem.
- Tớ chưa sứt miếng nào. Chỉ là cái chân sưng to thêm. Đau quá.
- Lần này anh ngăn kịp chứ lần sau em không lành lặn như vầy đâu *cốc đầu Đan*
- Rút cục vừa xảy ra chuyện gì?
- Hừm, tủ đồ của Đan bị nhét dao cạo.
Bầu không khí yên ắng. Mọi người nhìn nhau bàng hoàng.
- Nghe nói có một wed trên mạng tung tin “Hù dọa được Trần Đan lớp 10B2 sẽ trả công”. Cho tôi mượn laptop chút.
- Đây! Tôi có mang!
Trang lấy trong ngăn kéo cái laptop nhỏ màu hồng và đưa cho Tùng, Tùng bắt đầu truy cập. Một trang wed hiện lên với dòng chữ chủ đề nhấp nháy bắt mắt: “HÙ DỌA TRẦN ĐAN 10B2 SẼ TRẢ CÔNG!!!”. Huyền và Ân tức giận, di chuột loạn xạ tìm người lập wed nhưng chẳng thể thấy gì.
- Tức thật. Đứa nào đê tiện quá.
- Còn ai ngoại trừ con nhỏ Vân *Tuấn gật gù*
- Không thể để mọi chuyện thế được *Ân đập bàn*
- Có chắc là Vân không. Rõ ràng không có bằng chứng gì *Trung nói*
- IQ của anh để cho đẹp thôi hả. Ả Vân công khai đối đầu với Đan rùm beng cả trường, Đan gặp chuyện ai chẳng biết là ả. Anh bênh ả thì cứ nói đi! *Ân đe*
- Tôi chẳng bênh ai. Vì IQ 300 nên tôi mới khôn hơn cô ở chỗ suy nghĩ thấu đáo *Trung tức giận*
- Anh dạy tôi hả?
- Đừng cãi nhau nữa. Trung nói có lý, Ân cũng có lý. Cơ bản là chưa có bằng chứng thì chưa thể kết tội Vân *Đan cay cú nhưng phải đóng vai kẻ giải hòa*
- Từ nay mọi người phải kèm cặp Đan kĩ hơn. Khéo có ngày cả lũ rủ nhau đi viếng Đan mất.
Tuấn nói xong bị cả lũ úp sọt tập thể, can tội độc mồm.
- Ừm…Cám ơn mọi người quan tâm, làm phiền rồi *Đan gục đầu, tiu ngỉu vì chán*
Huyền và Ân vỗ vai động viên, bạn bè với nhau mà Đan cũng khách sáo.
- Thôi mọi người ra đây nhập vai cho tôi xem *Trang giải tán đám đông*
- Ùi, cái này không dễ đâu…
- Hay cậu đổi vai với tớ đi Huyền…
- Chi!!! Vai của mi phải luôn nói giọng NGỌT SỚT…
- Sớt? Sớt cái đầu lâu. Vai của mi là bà thím…
- Tuấn, mi vai hầu gái cơ mà???
Phút chốc CLB Kịch lại ồn ào tiếng nói cười, ai cũng cố gắng luyện tập hết mình, chỉ thấy các gã vui vẻ cười đùa với mọi người, không hề thấy sự ganh đua hay thù ghét. Người ngoài không biết chắc tưởng CLB kịch là Nhà Trẻ Quốc Tế (cả người Việt lẫn người Hàn), toàn một lũ quậy phá tới “bi bô” (học lời thoại) ^^!! Đan cứ ngẩn ngơ mây trời ở một góc CLb kịch…
- Sao? Hôm qua ngủ nên không tập gì hả *Tùng xuất hiện và kéo Đan từ ngàn sao trở về địa cầu*
- Anh. Mà hôm qua anh về lúc nào?
Tùng bật cười, ngồi cạnh Đan, cầm tờ kịch bản của Đan lên.
- Em tập thử cảnh đầu cho anh xem đi. Hình như lúc anh diễn cảnh đầu em chưa ngủ *Tùng nhắc*
- Ah…ha…ha…
“Thực tình mà nói, em quên hết rồi Tùng ạ! Hix”
- Tập đi chứ?
- Hơ hơ, à! Vừa nãy cám ơn anh đã cứu em.
- Tập đi!! Sao lại đánh trống lảng.
- …
Cả buổi tập đó, Tùng ngồi kèm Đan tập kịch. Tùng hướng dẫn tỉ mỉ chu đáo nên Đan dễ làm theo. Tùng và Đan ngồi với nhau có vẻ hợp gu, họ rất hay cười.
Trung – Tuấn – Chi nhìn Đan và Tùng, 3 gã trầm tư suy nghĩ một điều gì đó.
Vài ngày sau:
- Ui da…UI DA…Đau
- Ghừ, bực ghê. Vào WC cũng bị đánh *Huyền cầm kẹp bông thấm thấm vét thương*
- huhu, cô y tế đâu? Cậu sát trùng đau quá.
- Cô ấy sợ cậu nên trốn rồi!! Ngày nào cũng tới.
- Chúng ta phải có cách khác thôi chứ Đan ngày càng nhiều vết thương *Tùng chán nản*
- Ở lớp, ở sân trường, ngoài đường…giờ là WC. Thật chỉ còn ống cống là an toàn.
- Tại sao vẫn không ngăn được rắc rối nhỉ?
- Vì chúng ta chưa đả động tới hung thủ, nó có làm sao đâu mà chẳng quậy phá chúng ta.
- Cậu nghỉ học một thời gian đi Đan, thế này nguy hiểm cho cậu lắm, chân cậu chưa khỏi hẳn. Hung thủ mà rượt thì chắc cậu phải lăn…
- Ừm. Hôm nay 17 rồi, 22 là Tổng duyệt lễ hội! Không được, không nghỉ được *lắc đầu nguầy nguậy*
- Ngoan nào. Lát anh cho kẹo!! *Tùng xoa đầu Đan, trước sự choáng ngợp của những kẻ có mặt*
- Anh đừng biến em thành cún con, đầu em bị anh vò sắp thành…tổ chim tổ quạ rồi!! *tức*
- Mọi người muốn tốt cho em đấy.
- Haiz, không sao đâu. Mọi người đừng lo lắng.
- Khônglomớilạ!!! *đồng thanh*
- Chắc chỉ còn cách để Đan đi cùng Kiệt, như thế sẽ không một kẻ nào dám bén mảng tới Đan. Lằng nhằng Kiệt giết luôn không cần bàn cho xem *Tuấn nói đùa, cười hô hố*
- Ừ!!! Ý hay!!! Kể cả là Vân thì ả cũng không dám làm gì Đan khi có Kiệt bên cạnh *đã có người tưởng thật*
- Khó đấy, Kiệt dạo này thất thường. Còn nhớ vụ Vân đánh Đan mà Kiệt làm ngơ không *Chi thở mạnh*
- Haizzz…Chắc biết làm thế nào!
Cả bọn mặt u ám như đưa đám, mấy ngày trời mệt mỏi bảo vệ Đan mà chẳng kết quả gì cả.
- Thôi, cố thì cố rồi. Muốn đến đâu thì đến. Kệ đi *Đan ngậm ngùi* Đến CLB kịch nào.
Gần chục con người lại lận đận hộ tống Đan tới CLB kịch, Kiệt và Vân đã ngồi chờ sẵn. Ai cũng nhìn Vân bực dọc, dè chừng trong khi Vân rất yêu đời. Kiệt ngó nghiêng một hồi, bất giác nhìn Đan, tý thì hắn té ghế. Nhìn Đan hơi giống xác ướp Ai Cập. Nhiều vết thương, nhiều vết bầm, nhiều cả gạc y tế.[/SIZE]
- Cô bị sao thế? *Kiệt hỏi Đan,giọng hơi cao*
- Hớ. Anh đấy hả. Sao chẳng thấy anh đến tập kịch. Bộ anh giỏi thế cơ à *giận cá chém thớt, ai bảo Kiệt suốt ngày bỏ tập dẫn Vân đi khu vui chơi với chẳng công viên nước*
- Cái giọng cô đáng ghét thật đó. Chưa ai dám dùng kiểu này nói chuyện với tôi đâu *trợn mắt*
Hừ. Đi cạnh Vân yêu thương có vài ngày mà tính khí đã thế này, mở mồm là đe dọa, bạo lực…Sớm muộn cũng thành “quỷ”.
Gần mực thì đen gần đèn thì rạng!!
- Cô có điếc không? Tôi hỏi có chứ không hỏi bức tường sau lưng cô.
Đan mặc kệ Kiệt mà tập tễnh đến bên Huyền – Ân – Hương. Cả 3 đứa bạn Đan đều đang nhìn Vân khinh bỉ, tức tối.
- Kiệt, ra đây bọn tớ nói chuyện *Trung đủn Kiệt ra ngoài*
Hiệu ứng tức thì, Vân lon ton chạy theo. Trang thấy bầu không khí nặng nề bèn thúc giục mọi người tiếp tục tập luyện.
- Vân, em ra chỗ khác. Đàn ông con trai nói chuyện với nhau em xen vào làm gì! *Chi giữ Vân lại*
- Chi!! Có chuyện gì mà em không thể tham gia ??? *nũng nịu*
- Mày cứ lượn đi *Tuấn hét*
- Mày thích lượn thì kệ mày, tao muốn đi cùng Kiệt.
- Vân. Em đi mua cho anh ít đò uồng nhé *sai vặt*
- A. Được, em đi ngay * ngoan ngoãn*
Cuối cùng cũng đuổi được Vân, 3 thằng bạn nghiêm mặt với Kiệt. Kiệt khoanh tay tực vào lan can, nhìn và chờ đợi.
- Chuyện gì? Mấy ngày nay không thấy các cậu đi cùng tớ, bộ bị bọn nhỏ me hoặc hết rồi phải không?
Ba gã lặng thinh, nghe cái cách Kiệt nói chuyện với bạn hắn kìa,gai góc khó chịu. Ngày xưa 3 gã đã quen với kiểu nói chuyện này vì các gã nghĩ đó là phong cách riêng không thể thay đổi được Kiệt. NHưng sau mấy tháng KIệt mất tích ở Việt Nam, rồi cả thời gian trước khi Vân sang, rõ ràng 3 gã thấy được một Kiệt dễ chịu hơn bây giờ.
Sự thay đổi chóng mặt này chắc chỉ có thể đổ lỗi cho “tính khí thất thường”mà thôi??!
- Nào, mở mồm đi chứ. Tớ không có sức kiên nhẫn *Kiệt trở nên hung dữ*
- Nói sao nhỉ *Trung hạ giọng* Cậu còn chút tình cảm gì với Đan không? hả Kiệt?
Câu hỏi này làm Kiệt biến sắc, vẫn là một vấn đề nhạy cảm mà Kiệt chưa có câu trả lời hài lòng với chính mình. Kiệt đứng thẳng người, chống tay vào lan can, ánh mắt buồn và khó đoán.
- Tớ không biết các cậu nói gì. Nhưng sao lại là “còn”mà không phải là “có”? Tớ từng có tình cảm với con nhỏ Đan sao?
Kiệt nghi ngờ, hắn nhìn Trung sắc bén và làm Trung phải lạnh sống lưng. Thái độ của Kiệt bây giờ cũng hé lộ phần nào mối quan hệ của Kiệt với bạn bè xưa kia – không thật lòng, đôi khi tính toán, kiểm soát lẫn nhau. Những năm tháng lớn lên cùng Kiệt ở Hàn Quốc, Kiệt cho 3 gã thứ cảm giác sờ sợ, khó gần, luôn ở mức độ căng cứng như sợi dây đàn mỏng manh sắp đứt.
Chính vì thế việc Kiệt mất tích ở Việt Nam, gặp gỡ Đan dưới cái tên Jung Min có thể coi là đinh mệnh, biến cuộc sống của Kiệt sáng sủa và ngập tràn sắc màu. Trung…Tuấn…Chi…với tất cả sự trân thành của “bạn thân”, các gã chỉ mong cho Đan mãi mãi ở bên cạnh Kiệt, bước cùng Kiệt trên con đường đầy ánh sáng và niềm hạnh phúc. Điều các gã mong mỏi chỉ ngần ấy!
- Không có gì. Nhưng nếu cậu còn quan tâm đến Đan, hãy chú ý tới Vân để chắc chắn rằng Vân không hại gì tới Đan cả. Vậy thôi. Chúng ta vào tập kịch.
Ba thằng bạn cũng lạnh lùng quay đi, không một câu nói bông đùa, không một cử chỉ thân mật. Cái từ “bạn thân”mà họ ngỡ đã bền vững thì nay nó lại một lần nữa tan biến như cát bụi.
Kiệt trầm ngâm một lúc, không phải mới lần đầu Kiệt nghe người xung quanh nói về sự liên hệ bí ẩn của hắn với Đan. Dường như Kiệt dần đánh hơi được uẩn khúc mà hắn chưa hề biết đến.
- Kiệt. Đồ uống của anh này *te tởn*
- Ừ. cám ơn.
- Hix. Sao anh có vẻ lạnh nhạt thờ ơ???
- *sặc nước, ho lụ khụ* Thờ…thờ…ơ á?
- Ưm. Chẳng thích tí nào *ôm chầm lấy Kiệt*
- …Vân, dạo này em không làm gì con bé Đan chứ?
Vân giật thót tim, vội buông Kiệt, run lẩy bẩy. Kiệt khẽ quay đầu, nhìn xoáy vào mắt Vân, dò xét.
- Ý…Ý anh là sao?
- Em không nhờ người đánh, xô cầu thang, nhét dao cạo, hất nước từ ban công, ngáng chân…?
- KHÔNG. EM KHÔNG LÀM THẾ ĐÂU! ANH TIN EM!!!
- …Thật không?
- …Em…em thề!!!
- Hừ *bình thản quay đi* Anh sẽ tạm thời tin em. Nhưng để anh phát hiện em nói dối, em đừng trách anh.
- Ừ…Tất nhiên.
Vân lại ôm Kiệt, khuôn mặt ả tái mét vì sợ hãi.
- Kiệt à, anh vào tập kịch đi *Vân nhắc*
- Thôi khỏi. Anh không có hứng.
Kiệt vẫn nhâm nhi cốc cà phê nóng, rảo bước qua CLB kịch, xuống cầu thang và gọi xe riêng đến đón. Vân bồn chồn không yên, ả đi qua đi lại cắn móng tay lách tách, không ngừng run lên cầm cập…
- Trung, Kiệt đâu? Không vào tập à? *Đan thắc mắc vì chỉ có 3 gã vào CLB mà không thấy Kiệt và Vân*
- Chắc sẽ không vào đâu *Trung thất thểu*
- Các anh giận nhau hả?
- Chúng tôi khuyên cô và bạn cô tránh xa Kiệt, giờ Kiệt đúng nghĩa “dân chơi khét tiếng”rồi. Hắn nóng tính và cộc cần lắm *Chi hơi nhếch mép khinh khỉnh khi nói về Kiệt*
- Các anh đang ám chỉ cái gì thế?
- Rồi cô sẽ hiểu, rằng tụi tôi không nói thừa *Tuấn nghịch nghịch con gấu bông*
“không thừa? Không cảnh báo thừa ấu hả? Mà Dân chơi khét tiếng??? Các anh đang mắc căn bệnh trừu tượng đấy”
- We Đan!! Ba anh kia!! Qua đây khớp âm thanh.
Trang lại cắt ngang mạch suy nghĩ của tát cả. Ngoài trời se lạnh, một đợt mưa phùn mới. NHững hạt mưa li ti bay vô hướng trong màn đêm đang bao trùm thành phố. Lạnh, ẩm ướt, mờ ảo, cơn mưa dịu nhẹ tạo thành một tấm lưới sương mù, che phủ mọi vật, làm cho con người lung lạc, không tìm được con đường đúng đắn giành cho mình…
-
Những ngày sau đó tiếp diễn tình trạng “Tất cả đều đi tập kịch, trừ một người” (cùng với cái đuôi dễ thương). Trang đã định gạch tên Kiệt khỏi danh sách thành viên vì nếu Kiệt không tập sẽ ảnh hưởng lớn tới buổi diễn của trường. Hương và Đan lo lắng, bản chất của vở kịch vẫn là cuộc thi, không thể bỏ là bỏ, chưa kể Kiệt chắc như đinh đóng cột:
- Hôm đó tôi sẽ tham gia. Các người đừng giở trò gạch tên tôi, đây vẫn là một cuộc thi. Phải không?
Cả bọn tròn mắt, Kiệt nói thế thì ai dám gạch tên hắn. Thật không hiểu đầu Kiệt chưa thứ gì nữa. Mấy ngày nay hắn cũng trốn học liên miên, suốt ngày đi với Vân. Giờ không chỉ có Đan bông băng – uro đầy người, Kiệt cũng khủng khiếp không kém: Cả người hắn xước xát, chân tay băng bó, rất nhiều vết thương trên mặt. Khi Trung lén hỏi Vân mới biết:
- Ồ. Kiệt không nói với các anh hả. Anh ấy đang lập một nhóm bên ngoài, đi giải quyết mấy thằng “trùm sỏ”các trường lân cận. Kiệt đánh nhau tuyệt lắm! *cười nham nhở*
- Mày điên hả??? Mày là bạn gái hắn hay cái loa phóng thanh để quảng cáo?!! Mày để bạn trai đánh nhau đầy thương tích rồi đứng đây vỗ tay ca ngợi à. Cái loại hồ ly *Đan vung tay định tát Vân thì bị Trung cản*
- Bình tĩnh Đan, cô quên rằng lúc này Kiệt rất cưng chiều Vân sao *nói nhỏ*
- Vậy thì sao chứ. Tôi không quan tâm, trong mắt tôi nó đúng là con hồ ly xảo quyệt làm bê than tên Kiệt *Đan vùng tay túm tóc Vân*
Vân cũng hung hăng nhảy vào, may lúc đó có Hương cùng Huyền – Ân chứ không lại xảy ra đánh nhau. Vân hất cằm cay cú, ả nuốt cục tức quay ra cười gượng với Chi.
- Chiều nay Kiệt có một trận chót để giành chứ thủ lĩnh 13 trường trong hệ thống Hạ Long ở bãi đất trống sau công viên. Các anh liệu thời gian mà đến nha. Tin này Kiệt không muốn cho các anh biết, nhưng thôi, nghĩ các anh dù gì cũng từng là bạn thân của Kiệt nên em báo một câu. Hihi. Bye~bye!!!
Vân vuốt tóc ra sau, điệu bộ lẳng lơ lê thê suốt dọc hành lang.
- Đan. Mới tháo băng ở chân hôm qua, thích què lại hả *Huyền nạt Đan khi thấy Đan cứ thấp thỏm*
Ba gã Trung – Tuấn – Chi buồn bã chán nản.
- Kiệt cứ như không xem chúng ta là bạn *Tuấn trùng xuống, rầu rĩ*
- Ừm. Kiệt còn lập bè phái bên ngoài, có vẻ Kiệt muốn làm thủ lĩnh 13 trường trực thuộc Hạ Long. Tớ tưởng Kiệt chán thú vui đó từ hồi cấp II rồi *Trung gãi đầu*
- Nhưng làm sao lũ bạn mới của Kiệt…thông minh và giỏi đánh nhau…bằng chúng ta???
BỐP
Tuấn bị hai gã thụi cho 2 lăn lóc dưới sàn nhà, cái cần lo thì không lo!
Sự việc đang diễn biến xấu, tổn thương rất nhiều người, nguyên nhân là sự lạnh lùng khó hiểu và sự thay đổi 180 độ của Kiệt. Sao Kiệt cứ biến hắn thành con người khó đoán như thế?
- Chiều nay Kiệt sẽ đấu trận cuối với bọn giang hồ. Chúng ta nên thu xếp sớm để đến…ngăn cản.
- Nên vậy. Không phải lo cho Kiệt bị thương mà lo…lũ giang hồ bị giết.
- Tốt thôi! Quyết định thế nhé. Nhưng Vân không nói rõ thời gian.
- Không sao đâu, theo thói quen thì Kiệt sẽ hẹn ẩu đả tầm 6h tối.
Ba gã mải mê bàn tính không để ý 4 đứa con gái hoảng hốt đứng bên cạnh. Ngăn cản một trận đánh nhau nghiêm trọng chắc chẳng thể lành lặn trở về. Hương kiên quyết không cho Chi đi. Huyền và Ân cũng phản đối cái cách 3 gã rủ nhau tựgiảiquyết.
Dù nói thế nào Chi – Trung – Tuấn cũng không nghe. Mấy đứa con gái theo sát chân cũng không hiệu quả. Nhân lúc giờ giải lao tiết 4 hỗn loạn, 3 gã đã chuồn ra ngoài. Hương vội chạy qua lớp Đan gọi Huyền – Ân.
- Chết tiệt!!! Bọn con trai này toàn tự quyết định *Huyền giật mạnh cái cặp, gấp rút thu dọn sách vở*
- Nhanh lên. Không ngăn được 3 thằng đó thì đành phải…đi cùng!!! Tớ nhắn ông quản gia mang ô tô đến rồi *Ân vừa hí hửng vừa căng thẳng*
Đan không nói gì, thu dọn đồ nhanh hết mức và cùng Hương – Huyền Ân lao xuống cổng trường.
Trốn học tập thể!!
Vĩnh biệt hạnh kiểm tốt tháng này!! T.T
Ra đến cổng, bốn đứa lấp lé trốn ông bảo vệ, vừa bám được vào song sắt định trèo ra thì…
- MẤY CÔ KIA!!! CÁC CÔ LÀM TRÒ GÌ THẾ HẢ. ĐỨNG LẠI! TÔI SẼ GHI HẾT TÊN! *chạy như bay ra cổng*
- Trời ơi leo nhanh xem nào Hương!! Ông hói có bộ ria kim loại sắp đến rồi *hối hả đủn Hương*
- Á…tớ…đang cố…
- Trời muộn rồi!!!
- Đứng lại cho tôi, khai tên!! Các cô to gan thật, Ở LỚP NÀO ? *quát to*
Cả lũ bị quát bủn rủn chân tay, tiền sử trong trường chưa có bảo vệ nào hung dữ như ông hói ria kim loại.
- Thầy, em xin lỗi nhưng việc quan trọng lắm…*Huyền khẩn hoảng*
- Đúng thế ạ. Giờ tụi em sẽ đi và lát sẽ về khai tên *mơ
đi!!!* Xin thầy…*Đan hạ giọng nài nỉ*
- KHÔNG NÓI NHIỀU. TÔI LÔI CÁC CÔ LÊN PHÒNG HIỆU TRƯỞNG. ĐI MAU!!!
Ông hói hầm hầm lôi Đan đi, Hương đang vắt vẻo trên hàng rào vội gỡ cái cặp sách quăng thẳng vào đầu ổng. Huyền và Ân chớp thời cơ xông vào đấm túi bụi. Kể ra chân Đan mà lành thì Đan cũng tham gia.
- Là ông ép bọn tôi. Hừ.
Sau khi trói ông hói vào gốc cây, nhét giẻ vào mồm ổng thì 4 đứa lại vội vã làm nốt công việc dang dở: trèo cổng ra ngoài! Chiếc xe độc quyền của Ân từ hồi Ân chở Đan đến bệnh viện T.A hầu như không thay đổi. Hương chẳng có cơ hội kịp thắc mắc vì sao học sinh cấp III đã sở hữu xe ô tô, Ân khởi động máy và phóng vèo lên trước. Ôi, lần thứ 2 Đan được thưởng thức tài nghệ “nữ hùng xa lộ”của Ân!!
Ruột gan phèo phổi của 3 đứa muốn rớt ra ngoài.
Kít.
Ân quay chiếc xe một vòng...