* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Nếu Một Ngày Anh Hỏi … Em Là Ai? Full

bản nhưng tập kịch đâu có đơn giản, Đan không phải nghiệp dư, chuyện nghiệp lại càng không.
- Ừm…Anh nghĩ em giỏi môn kịch chứ, em chọn môn này mà *Tùng gấp xoạch kịch bản, ra chiều “rất nghiêm trọng rồi đây”*
- Không…Em còn chưa thử diễn lần nào trong đời.
- …*hết lời để than*
- Em đang muốn tập luyện với Huyền, Hương và Ân. Nhưng chẳng ai đến cả *giọng dần biến đổi theo chiều hướng xấu*
- Được rồi, vậy anh tập với em.
- Dạ? *ngơ ngác*
Không để Đan định thần, Tùng đã kéo tay cô quay vào người hắn và hướng dẫn Đan như một giáo viên thức thụ đang chỉ bảo học sinh yếu kém.
- Em đóng vai chàng lang thang hả? Trước tiên em phải thuộc hết lời thoại để hiểu tâm trạng nhân vật trong từng cảnh diễn. Em thuộc lời thoại chưa? *nghiêm giọng*
- …*toát mồ hôi*
Một ánh nhìn sắc lạnh quở trách giành cho Đan!
- Cuối cùng em với Kiệt (tiểu thư) sẽ phối hợp với nhau, khi đó em không chỉ cần tập tốt mà còn phải nhìn bạn diễn để phối hợp…
- …*đưa tay vuốt nhẹ mồ hôi đầm đìa trên mặt*
Một cái bặm môi tức giận giành cho Đan!
- Thôi. Đẻ anh thử vai Chàng lang thang cho em xem, sau đó em diễn lại cho chuẩn đấy.
- Ớ…Tùng ơi anh từng diễn kịch rồi à?
- Không. Nhưng rất đơn giản mà. Chẳng phải chỉ cần thuộc lời thoại là diễn được sao.
Tùng càng nói càng tôn vinh sự kém cỏi của Đan. Tùng bắt đầu nhập vai, Đan cứ ngây người mà trầm trồ thán phục. Xem Tùng diễn thử làm Đan mở mang tầm mắt nhiều, về Tùng và cũng về vai diễn chàng lang thang. Các cung bậc cảm xúc của nhân vật được Tùng thể hiện hoản hảo, chắc Đan chỉ cần bắt chước Tùng là sẽ được khen ngợi hết lời (- .- )
Tùng chăm chú diễn, Đan ngồi cạnh cứ căng mắt dõi theo, không động đậy, không thở.
Ôi, chàng lang thang mà lịch lãm và handsome như Tùng thì hắn có nghèo- chỉ- một- mảnh- vải- che- thân Đan cũng cam chịu. Hix Hix (đưa tay bịt mũi để không phải dùng khăn giấy thấm máu cam).


- Đan!!! Đan!!!
Tùng thở dài, liên tục lay người Đan trong vô vọng. Tùng đến nhà Đan là để giúp Đan (đúng hơn là dạy) tập kịch, mới cách đây 30 phút Tùng còn thấy Đan căng mắt xem mình vậy mà gời Đan đã lăn quay ra ngủ.
- Dễ ngủ thật. Nghe nói những người đầu óc đơn giản thì rất dễ buồn ngủ. Đúng thế thật *gục đầu bó tay*
Tùng ngồi vậy một lúc lâu, nhìn Đan ngủ, cuối cùng là nhìn cái đồng hồ 21:05 pm. Tùng băn khoăn liếc về phía cầu thang lên lầu, chắc phòng Đan trên đó ?!
Bắng một động tác thoải mái, Tùng nhẹ nhàng bế Đan đưa cô lên tầng. Đan ngủ ngon lành, tuyệt nhiên không biết trời trăng gì. Cánh cửa phòng hé mở, Tùng bước tới và đặt Đan lên giường, kéo chăn cẩn thận.
Xong xuôi Tùng trở ra ngoài nhưng lại bất giác nhìn Đan một cách khó hiểu, hắn quay lại tắt đèn phòng, chậm rãi tiến gần giường và ngồi xuống, tay phải đặt lên vai Đan. Tùng thận trọng đưa mặt hắn lại sát…, thật sát mặt Đan, tưởng như có thể cảm nhận cả hơi thở đều đặn vô thức của Đan lúc ngủ. Tùng lục lọi trong túi quần chiếc điện thoại. Hắn quay vào đúng vị trí khuất mặt nhất và nhấn nút.
“Tách”
Tùng đứng dậy, thích thú xem tấm hình hắn vừa tạo ra, nở một nụ cười mỉm gian tà. Quá hoàn hảo, trong phòng Đan chỉ có ánh sáng lập lòe của điện thoại, ở vị trí hắn tự tin nhấn nút chụp thì ai cũng sẽ nghĩ rằng hắn và Đan đang hôn nhau.
- Hừ. Cho tôi một bức ảnh nhé. Có lẽ sau này sẽ hữu dụng.
Tùng vẫn nở nụ cười mỉm mà khép nhẹ cửa phòng Đan. Hắn xuống cầu thang, giật mình khi thấy 2 cặp mắt chú mục vào hắn. An và Lan vừa họp tổ dân về, đang treo áo khoác lên mắc thì bất thình lình anh đẹp trai xuất hiện. Tùng như người vừa lén lút làm điều xấu, giật mình vì tưởng bị phát giác nhưng rồi suy xét cho kĩ Tùng mới yên tâm vì chắc chắn không ai biết hắn vừa làm gì trên phòng Đan.
- Xin chào. Tôi là bạn của Đan. Hai người là An và Lan? *bắt tay làm quen*
- A…A…ừ…C…Chào…cậu *ngất ngây*
- Tôi tới giúp Đan tập kịch, khuya rồi, tôi về đây. Tạm biệt *cười*
- Tạmmmtạmmmm biệt *cười theo*
“Cạch” – tiếng khóa tra vào ổ cât lên, Tùng đã khuất dạng sau cánh cửa. Hai bà chị của Đan mềm nhũn người.
- Trời…trời…Lần thứ 2 Đan dẫn anh đẹp trai về nhà.
- Sau Jung Min chẳng lẽ là…”người- thứ- 2″???
- Ủa mà Đan đâu? Sao để cậu ta tự về nhỉ?
Lan và An kéo nhau lao lên phòng Đan thấy Đan đang ngủ ngon lành, phòng tối om…(!!!)
Cả 2 bịt chặt mồm la hét, mặt ai nấy sửng sốt tột độ!
Có trời mới biết 2 bà chị trưởng thành đang nghĩ may quỷ đen tối gì trong đầu. Thề có Chúa chứng giám, nỗi oan ức của Đan có nhảy sông hoàng hà cũng khó mà rửa sạch được!
Sáng hôm sau không thấy Huyền và Ân đến rủ đi học, Đan cứ nằm lì ở nhà chờ. Mãi đến 7h kém 5 mới có một tin nhắn của hai con bạn làm Đan bật khỏi giường lao xuống tầng.
“Đan, cậu chưa tới lớp à. Chúng tớ xem phim về muộn nên sáng không kịp rủ cậu đi học.Tưởng cậu đang ở trên lớp rồi chứ???” – Huyền -
- A A A…Muộn học rồi! Muộn học rồi!
Cả cầu thang rung chuyển ruỳnh ruỳnh theo từng bước chạy của Đan, chị cả và chị hai hớt hải chạy ra từ bếp, đáp cho Đan ánh nhìn nổ đom đóm.
- Đan mày xuống đây.
- Nhanh lên.
- Lại trò gì nữa? Em không có thời gian đâu nhá! *cấp tốc đánh răng rửa mặt*
- Đan, yêu là…tốt nhưng em đang…tuổi đi học! *An và Lan đứng ngoài cửa phòng tắm giáo huấn*
- Hôm qua 2 chị BIẾT HẾT rồi đấy. CẤM! NGHE CHƯA? *thật ra chẳng biết gì*
Đan vội vàng đánh răng mà 2 bà chị cứ léo nhéo không yên, tức mình Đan đạp cửa một phát. Vậy là 2 cái loa rè tắt volum!
- Em đi học đây. Ở nhà lo cơm nước cẩn thận vào *cười*
“Kẹt”
Cửa phòng tắm dần khép lại, để lộ 2 cái xác dính vào tường mỏng đến từng milimet.
Chưa bao giờ Đan chạy nhanh như thế, Đan ùa vào cùng đám học sinh lố nhố ngoài cổng. Chúng bị Sao Đỏ bắt còn Đan thì không. Sao cái phòng học của Đan nó lại ở tầng 3 cơ chứ. Mỗi lần đi học muộn là phải rã cẳng chân chạy lên 3 chiếu nghỉ cầu thang.
Khi cách hành lang tầng 3 chừng 1 – 2 bậc thang, đột ngột một cánh tay từ sau bức tường xuất hiện, đẩy mạnh Đan xuống. Đan quá bất ngờ, đang lảo đảo thở không ra hơi nên chẳng kịp giữ thăng bằng.
- Á…
Sau khi ngã lộn mấy bậc thì Đan kịp với tay vịn vào thanh chắn cầu thang.
Hết hồn! Tưởng Đan ngã trọn từ đầu cầu thang xuống chân cầu thang rồi cơ.
- Chết tiệt! Đứa nào đẩy vậy hả??? *thét ra lửa*
Một loạt tiếng bước chân tháo chạy xa dần, Đan tức điên mf không đuổi theo được để túm hung thủ. Cô xuýt xoa ngồi bệt xuống, xem xét cái chân bị sưng vù và đỏ tím, không ngừng rên rỉ. Nguy hiểm thật, mới ngã vài bậc mà đã trẹo chân, nếu mà ngã đến tận chân cầu thang không hiểu Đan có trẹo cổ hay trẹo cột sống không.
Đan tập tễnh bước vào lớp học, sự cố này khiến Đan rùng mình nhưng cô không nghĩ rằng có người cố ý muốn hại mình. Đây chắc chỉ là một “tại nạn”, vừa nãy hung thủ chắc vô ý múa may trên cầu thang, chẳng ngờ đạp trúng Đan (!!!)
[thật là lối suy diễn...ngu chưa từng có]
Đan khó nhọc bước vào lớp, lập tức thu hút sự chú ý của Trung – Tuấn – Huyền – Ân.
Giờ ra chơi, cả bọn không lao xuống canteen như thường lệ (HUyền và Ân) cũng không lao sang lớp bên (Trung và Tuấn). Tất cả bu đen bu đỏ ở chỗ Đan mà hỏi han lo lắng.
- Đan à cô bị đau chân hả?
- Như những gì anh thấy *giơ cái chân sung vù lên*
- Ui. Sưng to lắm. chẹp!
- Hix.
- …
- …
Rôn rả một hồi, đến khi 4 cái mồm đã mỏi thì mớ đến lúc Đan tường trình.
- Tớ bị tai nạn, ngã cầu thang *xoa xoa cái chân*
- Tai nạn ư? *ngạc nhiên*
- Ừ. Chỉ là tai nạn *tai nạn con khỉ!*
- Hậu đậu, lần sau cẩn thận đấy *Huyền lườm Đan* Chân thế này tập kịch làm sao.
- Hix…tớ sẽ vẫn đến tập mà…
- Ashi. Tính sau đi! Trung! Anh cõng Đan xuống phòng y tế *Ân ra lệnh*
- Sao lại là tôi. Cô nhờ Tuấn ấy.
- Ẻo lả cỡ Tuấn mà cõng Đan thì nó trẹo nốt chân kia! Đừng lắng nhằng nữa.
- Này!!! Cô bảo ai ẻo lả??? *vênh mặt*
- Chẳng thế thì sao *đồng thanh*
- Các người…hứ! Tôi đi mách tình yêu Cà- rốt!!! Cà rốt ơi!!!
Dù không bình thường nhưng phải công nhận Tuấn thông minh, hắn chuồn đẹp để lại Trung với trách nhiệm to lớn. Trung lầm lì cũng định chuồn mà bất khả thi. Đành chịu thôi. Trung nhẹ nhàng bế Đan xuống phòng y tế, đằng sau có Huyền – Ân hộ tống, đảm bảo không có một “tai nạn”nào khác.
Kiệt đứng thập thò ở cửa lớp bên cạnh nhìn Đan lo lắng, hắn luống cuống định chạy theo thì bị Vân kéo chặt không cho đi.
- Anh đi đâu vậy?
- …Anh đi WC!
- Không được. Đừng lừa em. Anh bị nó bỏ bùa rồi. Em không nhận ra Kiệt mạnh mẽ của em nữa *giận dỗi*
- “Kiệt mạnh mẽ”là sao? Anh chẳng hiểu em nói gì *chán nản tựa đầu vào cửa, nhìn xa xăm và bỗng ước ao đến những ngày tháng tự do*
- Trước kia anh còn đánh nó te tua đấy nhớ không. Anh bảo anh ghét lũ con gái nhàm chán cứ bám lấy anh cho dù anh không quan tâm.
Đáp lại Vân là ánh nhìn ngây thơ, Kiệt huých chỗ cánh tay bị Vân túm nhàu cả áo. Phải 2 phút sau Vân mới hiểu và sửng cồ lên.
- KHÔNG PHẢI! EM LÀ NGOẠI LỆ! ANH CŨNG THÍCH EM, EM ĐEO ĐUỔI ANH LÀ LẼ THƯỜNG!!!
- Nhưng anh không thích kiểu kẹo- cao- su này *Kiệt nói mà mắt cứ nhìn lên trần nhà, vu vơ*
- Thôi đi *hất mạnh tay Kiệt* Vẻ mặt dịu dàng của anh giành cho em. Em không chịu chia sẻ với con ranh đó đâu nhé. Anh thay đổi nhiều lắm. Cảnh cáo anh, anh mà còn dính líu đến con bé Đan thì em sẽ…sẽ giết nó cho anh coi! *chỉ tay vào mặt Kiệt, gào thét*
Vân tức tối bỏ đi, tiếng lộc cộc của đôi guốc 12 phân nện liên thanh làm học sinh trong lớp quay nhìn ả. KIệt chẳng có gì gọi là ân hận, hắn nhoài người nhìn Trung đang bế Đan, đôi lông mày thanh tú của hắn khẽ cau có. Hắn tự hỏi Đan làm gì mà hôm qua vào phòng y tế, hôm nay cũng lại vào phòng y tế. Sợ phòng y tế không ai vào thì bụi bặm sao?
Kiệt ngoắc ngoắc tay gọi Chi và Hương (đang chụm đầu nói chuyện tình tứ lắm nhá). Kiệt chỉ cho Hương thấy Đan bên dưới. Hương ngạc nhiên kéo Chi chạy một mạch. Kiệt mới nhúc nhích chân định đi cùng thì một cánh tay quen thuộc vòng qua eo hắn, ôm cứng.
- Anh đừng hòng đi đâu hết! Gruuuuu…vào đây với em! *Vân ôm chặt Kiệt từ sau lưng, ngức ngoắc quay Kiệt vào bên trong lớp*
- Vânnnn *xị mặt, nản hơn cả nản. Cứ tưởng Vân chịu buông tha, ai dè được 30s đâu lại vào đó*
Tuấn mò sang chỉ càng Vân điên tiết thêm, nhất là khi Tuấn kể nể Đan bị ngã, Trung phải bế…v…v…
- IM MỒM! Nó bị ngã cầu thang thì liên quan gì tới Kiệt! Mày về lớp mày đi thằng Xăng pha nhớt *Vân quát Tuấn*
Tuấn tròn mắt, Kiệt ngỡ ngàng quay nhìn Vân.
- Sao em biết Đan ngã cầu thang? Tuấn chưa kể rõ, mới chỉ bảo Đan bị ngã?
- A…Em…*chột dạ*
Tuấn nghe Kiệt hỏi cũng nhìn Vân nghi ngờ, mặt Tuấn căng thẳng như vừa phát hiện được điều quan trọng…
- Hay, mày là người hại Đan?
Bàn tay Vân giật mạnh khi Tuấn dứt lời, mặt mũi ả tái xanh, miệng lắp bắp.
- Mày uống nhầm thuốc hả Tuấn! Tao dẫu sao cũng chưa phải dúng tới thủ đoạn hèn hạ ấy. Vốn dĩ Đan chỉ là con ranh tầm thường, nó bám Kiệt được bao lâu. Haha.
- Thế sao mày biết Đan ngã cầu thang?
- Tao…Tao đoán thế.
- Vân không phải người như thế đâu cậu đừng nói linh tinh *Kiệt nhìn Tuấn cười mỉm, việc Tuấn cứ nghĩ xấu cho Vân, Kiệt đã quen như cơm bữa*
Tuấn định cãi lại nhưng thấy có nói gì Kiệt cung không tin nên Tuấn đành lùi một bước. Tuy mối quan tâm của Kiệt giành cho Vân đã nguôi chút ít nhưng lòng tin Kiệt đặt ở Vân vẫn nghuyên vẹn không suy chuyển.
- Mày liệu hồn đấy. Đan quan trọng với KIệt thế nào thì mày và tao thừa hiểu! Nếu Kiệt mà nhớ được Đan, mày sẽ không còn chốn dung thân.
Tuấn biết Kiệt chẳng hiểu mình nói gì, Tuấn túm con gấu bông đập BỐP mặt Vân một cú mạnh rồi hả hê trở về lớp. Vân đau chảy cả nước mắt, chỉ biết ngồi dậm chân mà gào to:
- Tuấn!!! Thằng BD!!! Chết đi!!!
- Tuấn vừa nói thế là sao? *Kiệt hỏi Vân*
- Á, không có gì. Hihi * cuống cuồng phủ nhận*
Ở phòng y tế, bà giáo viên đang bôi thuốc cho học sinh thì Trung bế Đan vào. Cả bọn nữ sinh trong phòng y tế khẽ hét lên phấn khích rồi e dè chạy ra ngoài. Đan ngu ngơ ngước nhìn Trung, từ góc độ này Trung cũng rất đẹp trai, chắc mấy nữ sinh vừa rồi đang tưởng tượng đến một vườn cổ tích có chàng bạch mã hoàng tử…Đại loại thế =.=
- Đan, hôm qua cô tưởng em dùa, không lẽ ngày nào em cũng tới chỗ cô sao? *cô giáo cười hiền, kéo ghế cho Trung đặt Đan xuống*
- Dạ *vừa cười vừa khóc* Em không muốn đau nhưng mà Sao Quả Tạ cứ nhắm em suốt. Cô xem chân dùm em.
Bà ngó một lượt chân Đan, lắc đầu và quay vào tự lấy thuốc.
- Em bong gân, không phải trẹo chân. Trong thời giân nghỉ ngơi không được hoạt động mạnh kẻo nặng lên đấy.
- Vâng…
- Đây, em mua thêm những thuốc này, uống đều đặn, 2 tuần sẽ khỏi *đưa cho Đan tờ giấy*
- Cảm ơn cô.
- ừ. Để cô băng chân rồi hẵng lên lớp.
-
Hết giờ học sáng, Đan được Huyền – Ân dìu về nhà, buổi chiều lại đến dìu Đan đi học. Đan không hay biết rằng Tuấn đã bí mật bàn bạc với bạn Đan, từ giờ trở đi Đan sẽ được Huyền – Ân – Hương, đôi khi là Tùng – Trung – Tuấn – Chi âm thầm trông nom.
90% là Vân bày trò hại Đan, lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác. Ngay thời điểm “Đan ở ngoài ánh sáng, Vân ở trong bóng tối”thì tối thiểu phải có một người luôn đi cùng Đan để bảo.
17h30″, tiết học chiều kết thúc, mọi người lại đổ xô dìu Đan lên CLB Kịch (!!!)
- Này tớ có linh cảm mọi người đang dám sát tớ *ĐAn phụng phịu trong tư thế tay phải Huyền đỡ, tay trái Ân đỡ, Hương và Chi đi trước, Trung và Tuấn cầm cặp đi sau*
[cứ như áp giải tù nhân trọng tội]
- Đan ơi tớ trả quyền vở hôm qua nè *một thằng nhóc tíu tít chạy lại chỗ Đan*
- We- lùi lại đi bạn! *Hương cản* Vở hả, được rồi, tớ nhận thay Đan!
- Tạm biệt ha!!! *Chi đẩy thằng nhóc khỏi bán kính bảo vệ*
- Đan ơi tớ trả tiền…
- Đâu? Ok, không còn gì nữa thì bạn đi nhá *Trung và Tuấn đe*
- Đan ơi ăn bánh…
- Bạn đưa tớ…ăn hộ Đan!
- Đan ơi…
- …
- Đan ơi…
- …
- Họ muốn nói chuyện vớ tớ cơ mà??? *khóc lóc thảm thiết* Sao không cho tớ giao tiếp với ai??? Tớ không muốn trở thành trẻ tự kỷ, huhu.
- KHÔNG ĐƯỢC *cương quyết* Ai cũng có thể là tay chân của hung thủ.
- Hu hu…*tự kỷ thật rồi*
Đan cứ khóc sụt sùi như thế, đi một đoạn thì đụng Kiệt đang đi với Vân. Đan nín khóc và nhìn Kiệt chăm chăm, Kiệt lạnh lùng nhìn lại rồi chậm rãi tiến đến gần. Kiệt thì được chứu riêng Vân (là thành phần cực kì nguy hiểm) phải được cách li khỏi Đan. Nghĩ là làm, Trung – Tuấn – Chi – Hương rối rít lôi ngược Vân để Kiệt đến gần Đan nói chuyện.
- YAHHHH…Kiệt ơi!? Sao tụi mày lại không cho tao đến gần nhỏ đó *Vân cay cú ~ không ngừng bị lôi ra xa*
Kiệt nhìn Đan lạnh tanh, Đan rưng rưng nước mắt,Kiệt bất giác phì cười.
- Bạn tôi bị cô trưng dụng hết rồi đó *Kiệt kéo má Đan, cười khùng khục thách thức*
- Guuuu…*tức, 2 hàm răng cạp cạp vào nhau định cắn Kiệt*
- thôi đi, giống…! *nhếch mép*
Tất cả những gĩ Kiệt muốn nói cới Đan cũng chỉ có ngần ấy, khoảnh khắc hắn cười đùa còn ngắn ngủi hơn. Kiệt lướt qua Đan và đi tiếp, Đan chẳng biết làm gì để níu kéo Kiệt.
- Kiệt!! Cứu emmmm!! *Vân gào to*
- Huk *giờ mới để ý kẹo cao su cạnh mình biến mất từ lúc nào* Vân?! Em làm gì ở đó???
- Anh! *Vân giãy nảy, cuối cùng bạn của Đan cũng chịu buông Vân để ả chạy nhanh về bên Kiệt* Em đnag đi với anh thì Trung, Chi nhào tới lôi ngược em lại *tiếp tục bám cứng lấy Kiệt*
- *Kiệt nhìn 3 thằng bạn rồi nhìn Vân, ngây ngô* Hi. Thôi đi nào.
Đan phùng má trợn mắt, đáp cho Vân cái nhìn muốn rớt tròng, nhìn Vân là thấy ghét rồi, lại còn bám KIệt liên tục, ghét không chịu được. Vân cũng không nép vế, vừa câng mặt vừa lầm bầm trong cổ họng.
- Anh không lên CLB Kịch à Kiệt? *Hương gọi*
- Không. Hôm nay Kiệt sẽ đi khu vui chơi *Vân tranh lời* Kiệt nhỉ.
Trước sự chứng kiến của bao nhiêu học sinh, Vân nhún chân hôn má Kiệt. Bọn quanh đó la hét inh ỏi. Đan như trái núi nổ ĐÙNG, phun hết nham thạch ra từ đỉnh đầu. Hương nhìn Chi, Chi nhìn Trung – Tuấn, Trung – Tuấn nhìn Huyền – Ân, Huyền – Ân lén đứa mắt liếc Đan. Đầu tóc Đan rũ rượi, mắt phóng Điện nong sòng sọc, cả người Đan bốc lửa đỏ nghi ngút như lò than.
Vân ngoảnh đầu cười nhếch mép tỏ vẻ chiến thắng.
Đi tiếp một đoạn, gặp Tùng đang đứng nói chuyện với mấy thằng bạn. Nhóm Tùng nhanh chóng tan rã, Tùng chạy lại.
- Đan đau chân hả? *Tùng nheo mày*
- Huhu, em bị ngã cầu thang.
- Chà…*Tùng cười*
- Anh lại chê em ngu ngốc đấy à???
- Không, anh có nói gì đâu.
- Xem chừng 2 người thân hơn nhỉ *Ân ngạc nhiên*
- Chỉ là hôm qua tới giúp Đan tập luyện *lại cười khúc khích* Cô ấy đã ngủ gật.
- Này…*nóng mặt*
- Có Tùng rồi hay bọn tôi đến CLB trước nhé?
- Ừ. Có Tùng là được! *Huyền đấm bả vai mỏi nhừ vì phải dìu Đan*
- Ô Vậy là cũng tranh thủ nghỉ ngơi…
Thế đấy. Đằng sau sự bảo vệ chính là thái độ “Bất đắc dĩ hôi. Ui da! Khổ mình ghê cơ. Quên bản thân vì bạn bè”.
Hiếm khi bạn bè giúp nhau mà không than nửa lời ^^!!
- Thế các em cứ lên CLB trước đi anh dìu ĐAn cho.
- Yeah Oh la la…~~~~
- Có nhất thiết phải sung sướng thế không. Tôi đâu bắt mấy người làm bảo kê cho tôi chứ.
Tùng quàng một tay Đan lên vai mình, dìu Đan tới bên tủ sách để cất đồ. Đan mở khóa và kéo cánh cửa tủ. Một tia sáng chói mắt hắt qua mặt Tùng. Tùng yên lặng, giữ

tay Đan lại trước khi Đan chạm tay vào tập sách vở bên trong tủ.
Đan ngơ ngác nhìn Tùng lôi quyển vở trên cùng ra, thận trọng lật từng trang. Ánh sáng chói mắt lại xoẹt qua, Tùng giơ vật đó lên, Đan há hốc mồm hoảng hốt.
- Lưỡi…dao cạo hả???
- Ừm. Xem ra chút nữa là em lại tới phòng y tế xin bông băng rồi *Tùng tiếp tục lấy những quyển vở khác ra và rũ tung chúng một cách thô bạo*
Tiếng lách cách vang lên đều đều, mỗi quyển vở Tùng lật giở rơi ra trên dưới chục lưỡi dao cạo sắc nhẹm. Đan bay hết hồn vía, đang cố vận dụng khảnắng suy diễn để khẳng định chỉ là một “tai nạn”.
“RẦM”~
Tùng tức giận đóng sập cửa tủ, nhìn một vòng quanh hành lang. Quả nhiên có bóng người thập thò quan sát hắn Đan từ nãy.
- Tùng!!! Khoan đã em không đi được…
- Đợi anh ở đó!
Tùng chạy tới, kéo tay kẻ lạ đang tính tháo chạy. Một nữ sinh! Cô ta...

<< 1 ... 22 23 24 25 26 ... 42 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status