coi bộ Nguyên sẵn sàng đánh nhau thật. Tôi ngó ra nhìn Nô Đen. Khổ thân, chắc bị đá đau lắm. Nguyên vẫn hằn học như thể chính tôi làm Nô Đen ra nông nỗi ấy.
- Này, không ăn nữa đâu, phần Nô Đen đấy!
- Ơ, anh bị khùng à? Ăn nốt đi, chúng nó có phần hết rồi!
- Còn tiền ăn tháng này không?
- Còn ạ!
- Mai anh đưa thêm. Mua thức ăn mỗi bữa nhiều nhiều vào! Cho chúng nó… Cho cả …em nữa…
Tôi nói nhanh rồi đi vào phòng. Vẫn kịp chạm ánh mắt ngỡ ngàng của Nguyên trước khi đóng cửa. Nguyên gầy quá. Mải chăm bọn quỷ mà chẳng chịu để ý đến bản thân mình. Ngồi vào bàn làm việc, check mail công việc mai cần hoàn thành. Nghỉ một ngày mà đã có đống việc chờ tôi giải
quyết. Sách cũ dịch chưa xong, sách mới cần biên tập lại dồn tới. Mệt mỏi và áp lực không thể tả.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ. Lạ thật, bình thường Nguyên đâu có làm phiền tôi vào buổi tối đâu nhỉ. Bên ngoài im lặng chờ đợi. Tôi bước ra mở cửa. Nhìn thấy Nguyên cười chúm chím đứng đó.
- Đi chơi hông?
- Đi đâu cơ?
- Đi chăn mấy em Kiki.
Nguyên im lặng chờ tôi trả lời, mắt tròn xoe. Tôi đóng cửa phòng bước ra. Túi thức ăn Nguyên đã chuẩn bị để trên bàn. Đi dạo cùng Nguyên một lát xả stress vậy.
- Con là Lucky nè, còn con là Su, chú Nhật chào hai con đi!
Tôi cúi xuống nhìn, con chó Ngân mang đến Nguyên gọi là Su, con chó cứu từ quán cơm về Nguyên gọi là Lucky. Lucky tắm xong hiện rõ bộ lông màu nâu đen. Là trai! Su là gái. Su có bộ lông nhìn như gấu trúc, chỗ đen chỗ trắng. Cả hai con đều bé bỏng và xinh đẹp. Dường như vẫn sợ người, không dám tới gần tôi. Nguyên ôm chúng nó vào ổ rồi cùng tôi ra ngoài.
Tiết trời tháng Chín mát mẻ. Tôi đếm từng bước chân trên đường, đầu suy nghĩ miên man. Tôi có tật hay bị lạc vào những suy nghĩ rối tung rồi mãi không tìm được lối ra. Nguyên đi bên tôi, có lẽ cũng lạc vào miền suy nghĩ riêng của nhỏ. Chỉ có Nô Đen thỉnh thoảng lại sủa lên như muốn nói với cô chủ cậu chủ rằng, ‘‘hai người nhìn đường kia kìa, đừng vẩn vơ nữa’’. Giữa tháng Chín! Vậy là Nguyên đã chuyển đến ở cùng tôi tròn một tháng!
- Anh đang nghĩ gì thế?
- Ờ… Không! Túi thức ăn nặng không anh cầm cho!
- Hông!
Nguyên bướng lắm. Khuôn mặt nhỏ có thể vênh lên thách thức bất cứ lúc nào. Nguyên như một cơn gió, đi ngược hướng với những cơn gió khác, một mình đương đầu với những thử thách phía trước. Còn tôi là gì? Cũng chẳng biết nữa. Nhưng ít ra tôi cũng nhận thấy tôi là một nơi đủ bình yên để cơn gió ấy ngay cạnh tôi có thể nương náu, có thể nép vào tìm sự che chở, tìm một điểm tựa. Bất giác bật cười. Tôi đang nghĩ gì thế này?
- Anh cười gì vậy?
- Không! Túi thức ăn nặng không anh cầm cho!
- Anh bị điên rồi. Anh mới hỏi em câu đó.
- Hở? Thế hở?
- Anh điên thật rồi!
Ừ, tôi điên rồi!
Rẽ vào con đường nhỏ men theo những tấm lưới B40. Nguyên cúi xuống vẫy tay chào lũ chó. Dưới ánh đèn đường hắt vào, tôi nhìn thấy rõ những ánh mắt mừng rỡ và cầu cứu của bốn chú chó còn sống sót trong kia. Ba năm qua, Nguyên chăn chúng nó, ba năm Nguyên đi qua đi lại trên con đường này, vậy mà tôi không gặp nhỏ một lần nào. Hay là do tôi không hề để ý? Có những số phận khác nhau hoàn toàn, nhưng gắn kết với nhau bởi một sợi dây yêu thương vô hình. Ba năm qua nếu không có Nguyên, mấy em Kiki kia sẽ sống ra sao? Cả Nô Đen, mèo Mướp, Nusi… Nếu không gặp Nguyên, chúng sẽ ra sao?
- Anh Nhật… Anh Nhật!!!
- Ừ?
- Anh làm sao thế? Anh mệt à?
- Không!
- Chúng nó chào anh kìa!
Tôi nhìn vào trong, bốn con chó thè lưỡi ra như đang cười, chân cào cào xuống đất rồi kêu nhỏ.
- Đó là nó chào hả?
- Đúng rồi! Chúng nó nghĩ hôm nay anh cho chúng nó ăn no nên đang cảm ơn anh đó!
- Sao em biết?
- Nói chuyện với chúng nó ba năm nay rồi mà! Anh chào chúng nó đi rồi về.
Tôi cúi xuống nhặt vài mẩu xương còn lại trong túi thức ăn ném vào. Bốn con chó vẫy đuôi và nhìn về phía tôi một cách thân thương như chính tôi là chủ của chúng nó vậy. Nhìn những ánh mắt ấy mà tôi chỉ muốn xé tấm lưới B40 này vào bế chúng nó về nhà. Nô Đen cứ đứng rướn người lên, hai chân trước cào cào vào tấm lưới. Mắt Nô Đen cụp xuống như muốn khóc. Nhìn cảnh này lâu tôi có cảm giác nặng nề không chịu được. Đứng dậy dắt Nguyên ra đường lớn, Nguyên ngoan ngoãn đi theo. Con đường này giá như dài mãi. Để tôi được trải nghiệm cảm giác che chở cho người khác thêm một chút nữa. Đi dưới hàng cây, Nguyên khẽ tách tay ra khỏi tay tôi. Nhỏ cúi xuống bế Nô Đen lên, mặc cho bốn chân đầy đất của Nô Đen làm bẩn áo. Con cún nhỏ gối đầu lên tay Nguyên nhẹ nhàng, ánh mắt nó nhìn tôi, lấp lánh như đang cười. Có lẽ, Nô Đen đang là con chó hạnh phúc nhất trên thế giới này.
[Chap 6 kết thúc, Chap sau mình sẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện về Nguyên và mèo Pi, một chú mèo có tình yêu thương, lòng tự trọng cao và sức sống mãnh liệt...
Dạo này, mình hay bị ám ảnh bởi những hình ảnh như mình đã miêu tả trong câu chuyện trên. Mọi người đã bao giờ nhìn thấy một chú cún nhỏ khóc chưa? Mọi người nhìn kĩ trong hình nhé! Bé cún ấy đang buồn và khóc do bị chủ ngược đãi, mặc dù bé luôn yêu thương bảo vệ chủ hết mình.
Đôi khi mình ước, một điều ước nhỏ thôi. Nếu như nuôi một con chó hay mèo, xin người chủ của nó hãy bỏ chút từ bi mà chăm sóc nó cẩn thận, hãy lắng nghe chúng khóc, chúng cười, chúng buồn, chúng vui... Chỉ cần vậy thôi!
Bạn lạc dòng giữa xã hội ngột ngạt và bon chen này, có quá nhiều thứ cuốn bạn đi. Nhưng có bao giờ bạn nhận ra, ở nhà, có những con vật nhỏ bé luôn mong ngóng bước chân bạn trở về, từng giây từng phút. Bạn đi đâu, làm gì, tốt hay xấu, chúng vẫn ở nhà, chờ đợi bạn... bằng cả trái tim!]
Chap 7:
Mẹ sang thăm! Tôi đã đoán trước thế nào Ly cũng gây chuyện. Nguyên vừa mở cửa bước vào đã thấy mẹ tôi ngồi nghiêm nghị ở bàn uống nước đợi tôi về. Tôi bảo Nguyên đưa Nô Đen vào phòng để tôi nói chuyện với mẹ.
- Tối rồi con còn ra đường làm gì?
- Con hơi nhức đầu nên đi dạo một chút thôi. Mẹ có uống nước hoa quả gì không con kêu Nguyên làm?
- Tên Nguyên à?
- Vâng ạ.
- Con có sở thích nuôi chó mèo từ bao giờ thế?
- Con cũng mới thôi mẹ à!
- Bố và mẹ tháng tới sẽ sang Mỹ dự lễ tốt nghiệp của Phương Anh rồi đón em về nước làm việc, gả chồng. Sau đó bố mẹ sẽ chuyển sang ở với con. Thế nên con liệu đem chó mèo đi cho đi. Mẹ bị dị ứng với lông thú, con biết rồi đấy!
Tôi hơi bất ngờ với quyết định dọn đến ở cùng con trai của bố mẹ. Cuộc nói chuyện nhanh chóng đến choáng váng. Mẹ gọi taxi rồi về luôn. Tôi tiễn mẹ ra thang máy. Mẹ không đả động gì tới Nguyên, cũng không cau có khó chịu gì nhiều. Nhưng thực tâm tôi biết bà không hài lòng với sự thay đổi mà người giúp việc đem lại. Về nhà, tôi đóng cửa rồi vào phòng làm việc. Tạm quên đi những kế hoạch không mấy khả quan trong tương lai gần.
Mấy ngày vừa qua truyện khiến tôi đau đầu nhất là Ly suốt ngày bám theo tôi nhõng nhẽo. Trẻ con và hành động tự phát đến bực. Sáng sáng Ly chờ tôi dưới nhà rồi xin đi ké xe tới cơ quan, hẹn tôi ăn trưa, chiều lại kiếm cớ đi về cùng. Nhiều khi từ chối cũng ngại, tôi đành miễn cưỡng đồng ý chở Ly đi làm rồi đưa Ly về. Ly hỏi nhiều thứ, về tôi, về Nguyên. Dò xét cứ như Ly vẫn là bạn gái của tôi vậy.
Chiều thứ 7, Ly mua một đống quần áo cho tôi rồi tới thẳng nhà tôi để ở đó, khoác tay tôi tự giới thiệu với Nguyên.
- Tôi là bạn gái của Nhật. Chị đã biết điều đó chưa?
- Biết điều đó để làm gì? Liên quan gì thế?
- Người giúp việc ăn nói cái kiểu gì vậy?
- Chứ phải ăn nói ra sao? Chị là bạn gái Nhật chứ đâu phải chủ nhà? Trong hợp đồng cũng không yêu cầu gì khắt khe chuyện ăn nói cả. Có cần đọc không?
Nói xong Nguyên quay sang bếp nấu cơm, mặc cho Ly xù hết cả tóc vì tức giận. Tôi chẳng muốn nói gì, ra chỗ Lucky sửa lại ổ cho nó. Lucky có vẻ yếu. Từ hôm đem về nó ăn rất ít, không sủa, không vẫy đuôi. Mắt lúc nào cũng cụp xuống mệt mỏi. Đang lo lắng thì Ly chạy ra vỗ vai tôi nói:
- Mấy con chó mèo ghẻ này anh đem đi vứt hết đi. Để nó phóng uế bừa bãi ra nhà bẩn thỉu quá!
Không đợi tôi phản ứng. Nguyên đáp lại Ly ngay lập tức:
- Cả lũ chúng nó phóng uế không dị hợm bằng mấy lời cô vừa nói đâu. Cô không có tim hay không có não vậy? Nói thế mà nghe được à?
- Chuyện gia đình người ta cô xía vô làm gì? Vô duyên có đào tạo thế không biết.
- Câu đó tôi phải tặng cô mới đúng. Thứ đàn bà gì không biết. Nhìn đã thấy ghét!
- Cô có tin là mai cô bị đuổi việc luôn không? Cô ăn nói với cấp trên thế à?
- Ai là cấp trên của tôi thế? Cô á? Cô hoang tưởng à?
Biết ngay mà. Bình thường Nguyên chẳng bao giờ to tiếng với ai. Nhưng cứ đụng đến chó mèo là nhỏ nổi khùng lên ngay được. Nô Đen rủ mèo Mướp, Nusi và Su ra ngoài ban công trốn. Có lẽ chúng nó biết chủ của chúng nó đang cãi nhau về vấn đề gì. Tôi xoa đầu Nô Đen an ủi nó, cố cho nó hiểu rằng chẳng ai vứt bỏ hay hành hạ chúng nó nữa đâu. Nguyên và Ly vẫn to tiếng trong nhà. Tôi đứng dậy bảo Ly.
- Em về đi. Anh đau đầu quá!
- Em không về! Em sẽ ở đây nấu cơm cho anh!
- Nếu em thích nấu thì nấu một mình đi!
Tôi ra bếp cầm tay Nguyên dắt đi. Ra đến cửa Nguyên giật tay lại.
- Em không đi! Để cô ta ở nhà một mình, cô ta giết chết chúng mất.
Nghĩ cũng phải. Ly vốn có bệnh hành động theo cảm xúc bất chợt mà không suy nghĩ gì cả. Đau đầu thật. Chưa kịp nghĩ ra là phải làm gì thì tôi nghe Ly hét lên trong nhà. Vội chạy vào. Nguyên đang quỳ xuống bên cạnh Lucky, Ly thì đứng xa xa vì sợ. Tôi hỏi Nguyên có chuyện gì xảy ra khi nhìn thấy Lucky co giật mạnh, sùi bọt mép. Nguyên vừa lấy khăn quấn Lucky lại vừa hốt hoảng cầu cứu.
- Lucky bị ca-rê rồi. Anh đưa em tới viện thú y được không?
Ly vốn sợ chó mèo, lại thêm cảnh này nữa khiến cô ấy sợ. Ly khoác áo ngoài rồi đi về. Tôi vào phòng lấy ví, chở Vi qua bệnh viện thú y khám cho Lucky. Nguyên lo lắm. Lúc nhập viện, tình trạng của Lucky rất tệ. Bác sĩ nói Lucky bị ca-rê, đã lên đến não, có lẽ sẽ không còn cơ hội sống nào. Thông thường, có một vài bác sĩ khi biết chó mèo bị ca-rê thường khuyên tiêm nhân đạo. Nhưng Nguyên không đồng ý. Tôi hiểu Nguyên. Chỉ biết đứng cạnh nhỏ, mong nhỏ vững tâm được phần nào. Nguyên nói với tôi, là sẽ chiến đấu tới cùng, dẫu chỉ còn một tia hy vọng mỏng manh. Đêm hôm đó, tôi và Nguyên dường như thức trắng.
Trong những ngày đầu, Lucky được bác sĩ tiêm thuốc ngủ để an thần, giúp em bớt co giật. Lucky không ăn uống gì, chỉ được truyền nước và nằm ngủ suốt ngày. Những lúc hiếm hoi mở mắt thì bé nhìn bâng quơ. Sáng tôi đi làm, trưa qua viện ăn cơm cùng Nguyên. Nguyên buồn, nhưng vẫn líu lo kể cho tôi nghe những con cún ở trong viện, chúng đáng yêu như thế nào, cũng quấn người và tình cảm ra sao. Tôi vừa ăn vừa cười. Chỉ mong Lucky đừng có chuyện gì. Nếu không Nguyên sẽ buồn chết mất. Lucky cứ chiến đấu với bệnh tật từng giây từng phút. Có những ngày có tín hiệu vui, có những ngày Lucky có những dấu hiệu khiến tôi và Nguyên lo đến đau tim. Tôi nhìn bộ dạng của Nguyên bơ phờ, chọc nhỏ:
- Khi nào đón Lucky về, em nên xịt nhiều nước hoa vào. Mấy ngày không tắm người hôi như cú.
- Thiệt không? Anh nói vậy em đi tắm nước lạnh luôn giờ đó.
- Ừ, ngoài vườn hoa của viện có vòi nước. Em ra bật nước tắm đi. Đêm thế này không ai nhìn đâu.
Nguyên đấm tôi một hồi. Tôi cười nhìn Nguyên. Hồi lâu Nguyên bảo tôi:
- Anh có nụ cười đẹp thật!
Tôi im lặng, chẳng hiểu sao mặt nóng ran. Có lẽ đang đỏ bừng lên rồi. Tự nhiên đang đùa vui mà Nguyên nói gì thế không biết. (“. _. ) Ngồi im mãi, tôi đành trả lời.
- Ừ! Nguyên… cũng vậy!
Nguyên ngây người nhìn tôi. Tôi ngó sang Nguyên rồi nhìn đi chỗ khác. Không có đủ sức mạnh nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh ánh đèn. Có ma lực gì khiến tôi sợ hãi. Tôi sợ tôi sẽ đi lạc trong đôi mắt ấy mà không tìm thấy lối ra. Tôi và Nguyên lại im lặng. Gió từ đâu lại thổi tới. Dịu mát. Xua đi tầng tầng lớp lớp những suy nghĩ rối tung trong tôi. Chỉ lặng im thôi. Tôi còn biết làm điều gì khác nữa?
Những lời khuyên nhủ của bác sĩ thú y về tình hình không thể cứu vãn được của Lucky khiến Nguyên suy sụp. Hằng ngày nhìn vào đôi mắt yếu ớt của em, tôi cũng buồn theo. Nhưng biết làm sao được khi số phận đã sắp đặt vậy… Rồi cuối cùng, không biết phép mầu nào – hay là Lucky đã cảm nhận được tình yêu thương mọi người dành cho em – mà em đã chiến đấu rất ngoan cường và vượt qua bệnh tật. Di chứng mà căn bệnh ca-rê để lại cho con là hai mắt em bị mù, hoàn toàn ko còn nhìn thấy nữa. Nhưng em có thể ăn uống và vui đùa trở lại.
Tôi đứng cửa phòng bệnh, lặng thinh ngắm Nguyên ôm Lucky vào lòng nói chuyện. Câu chuyện của Lucky một lần nữa khiến tôi thêm vững tin rằng ĐỪNG BAO GIỜ BỎ CUỘC, hãy chiến đấu tới cùng rồi những điều tốt đẹp sẽ đến. Lặng lẽ đi thanh toán tiền viện phí rồi quay lại chờ Nguyên về. Nguyên vuốt ve hết những con chó chung phòng với Lucky rồi vui vẻ chạy theo tôi. Thi thoảng thấy Nguyên như con nít. Dễ khóc dễ cười. Tôi lái xe thật chậm để gió không tạt tiếng Nguyên đi. Tôi cố lắng nghe hết những gì Nguyên thủ thỉ với Lucky đằng sau. Vì mắt em không còn nhìn thấy, nên Nguyên cứ tả hết cái này đến cái khác trên đường. Người đi qua họ tưởng Nguyên đang nói chuyện với tôi. Chứ đâu biết nhỏ đang nói với con cún, mặc dù không biết nó có hiểu hay không.
Mấy con thú nhỏ ở nhà kêu ầm ỹ khi thấy tôi đưa bạn chúng nó về. Nguyên đặt Lucky trong ổ, vuốt nhẹ đầu trấn an rồi sửa soạn quần áo đi tắm. Cũng khuya rồi. Tôi ngồi ôm mèo Mướp xem Tivi một lát rồi vào phòng.
Đã mấy ngày đi đi lại lại, đêm không ngủ ngon giấc vì Lucky, vậy mà đêm nay trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Lăn qua lăn lại, tôi với đồng hồ xem giờ. 1h đêm! Tôi dậy ra phòng khách. Nguyên làm tôi giật mình thót tim khi nằm gác chân đọc sách ở ngoài phòng khách lúc nửa đêm. Cô nàng thản nhiên như việc này là việc quá quen thuộc rồi. Tôi vờ gắt:
- Đêm rồi không đi ngủ đi còn nằm đó làm gì?
- Em không ngủ được. Sao anh lại dậy giờ này?
- Anh. . cũng thế…
Nói xong tôi gọi mèo Mướp lại, nằm thu lu xuống ghế sô pha ôm Mướp cho ấm. Nguyên cũng thôi đọc sách, nằm vuốt lưng Nusi. Cứ im như vậy một lúc, tôi gọi.
- Nguyên!
- Dạ?
- Kể chuyện gì nghe đi.
- Anh thích nghe chuyện gì?
- Gì cũng được. Kỉ niệm em đã từng trải qua.
Nguyên nằm nghĩ một lúc, rồi nhỏ kể.
- Ngày trước còn ở nhà với bố mẹ, gần nhà em có một bà bán phở. Bà nuôi một bé mèo để bắt chuột. Bé mèo đã đẻ 4 lứa, 3 lứa trước bà đều vứt mèo con đi. Đợt rồi thấy bé mèo có thai, mẹ em hỏi chuyện thì tình cờ biết được nên dặn là đẻ lứa này thì cho mẹ em chứ đừng vứt. Đến lúc bé đẻ, bà bán phở gọi mẹ em ra lấy, lúc đó mấy bé mèo con còn đỏ hỏn, nhỏ xíu. Mẹ em nói với bả như vầy tách mẹ là chết, nên xin cho ở lại bú khoảng 1 tháng cứng cáp rồi sẽ rước về.
Cho bú được khoảng 2 tuần, bà bán phở hối thúc ra lấy mèo con ngay nếu không sẽ bỏ, vì ‘tụi nó bò lổm ngổm dơ nhà dơ cửa’. Bà dứt khoát không chịu. Mẹ em xin vậy cho mang theo mèo mẹ về luôn, cho con nó bú thêm vài ngày ra trả liền.
Đem mèo mẹ về nhà, mấy mẹ con về ôm nhau, dễ thương lắm. Trong thời gian đó, bà bán phở cứ đòi lại mèo mẹ vì “không có mèo, chuột chạy phá đồ đạc hoài”. Vì mấy bé mèo con chưa cứng cáp nên nhà em cứ tìm cách kéo dài thêm được ngày nào hay ngày đó. Mấy bé mèo con được khoảng 1 tháng rưỡi, em cố gắng tìm nhà được hết cho mấy bé. Nhưng kể từ ngày đưa mấy bé mèo con đi, mèo mẹ trở nên bẳn tính, thay đổi rất nhiều. Nó chẳng chịu ăn gì cả, cho gì cũng không ăn. Suốt ngày cứ ngồi nhìn lên trần nhà, méo méo đòi con. Sau khi đàn con đi vài ngày, mèo mẹ bệnh nặng, đưa đi bác sĩ cũng không biết là bị gì. Rồi nó thay đổi hoàn toàn. Bà bán phở thì ngày nào cũng đòi mèo, đến mức chị em đi chợ đi ngang bà ta còn đòi đánh vì “lấy mèo mà không trả” – mặc dù nhà em đã giải thích và năn nỉ hết lời.
Được mấy hôm, vì sợ chị em bị đánh nên em mới bảo mẹ mang bé ra trả cho bả đi, khi nào đẻ nữa thì tính tiếp, chứ biết làm sao. Khi mang bé ra, bả đá bé và xua đuổi, nói:
- Đem về đi, không cần nữa, xin được con mèo con rồi!
Nghĩ thấy kiếp làm con vật thật đáng tội. Con người có bao nhiêu thứ quyền hành trong tay để định đoạt cuộc sống của chúng và chúng tuyệt nhiên không thể hó hé được gì.
Sau sự cố lần đó, em đưa mèo Pi về nhà, và trong em đã chắc mẩm sẽ giữ mèo Pi lại nuôi luôn chứ không tìm nhà như những đứa khác, bởi em sợ nó không vượt qua được cú shock liên tục mất con.
Sau vài ngày đi bác sĩ, sức khỏe mèo Pi khá lên, Pi đã có thể tự ăn lại được, tuy vẫn còn đi đứng không vững và đêm đêm vẫn còn hoảng loạn đi tìm con. Em quan sát thấy nó ngửi và ôm vào lòng tất cả những con mèo con hiện có trong nhà em rồi liếm láp trong một nỗi sợ hãi thể hiện rõ qua đôi mắt.
Mèo Pi không chơi với con chó mèo nào trong nhà. Nó sống ẩn dật, lẩn khuất, và có chút gì đó của một góa phụ lặng lẽ.
Cho tới một, sáng trước khi đi làm em thấy mèo Pi tự nhảy được lên bàn để ăn cơm, em nghĩ chắc thuốc bổ đã thấm và giờ đây cơ thể mèo Pi bắt đầu đòi ăn. Hôm đó đi làm em vui lắm.
Tối đó khi về, chị em báo mèo Pi đã mất tích, tìm khắp nhà không thấy nó đâu. Nhà em là căn hộ chung cư nhỏ ở tầng 5, cửa chính đóng suốt ngày ngoại trừ những lúc có người ra vô, các cửa sổ đều được rào lưới mắt cáo để đảm bảo bọn giặc mèo không rượt đuổi nhau mà rớt xuống 5 tầng lầu. Em lấy làm lạ và khá bực vì không hiểu sao mọi người trong nhà đều cẩn thận đến thế mà cuối cùng nó có thể mất tích một cách bí ẩn. Và em đã chuẩn bị tinh thần là vài hôm nữa có thể trong nhà sẽ nghe mùi xác mèo chết vì nó rúc vào góc nào đó mà nằm chết.
Gia đình em cũng đề phòng chuyện nó không thích ồn ào và cố chui ra khe cửa sổ nằm sưởi nắng và rồi ngủ quên nên rớt xuống đất. Tuy nhiên hỏi khắp nơi dưới chung cư cũng không ai thấy. Em thì nghĩ có nhiều khả năng ai đó ra khỏi nhà và đóng cửa không kín, nó đã đi theo ra ngoài, rồi đi lạc vào một nhà nào đó mà không biết. Nhưng gõ cửa từng nhà để tìm cũng chẳng thấy bóng dáng nó đâu.
Một đêm trôi qua. Hai đêm trôi qua, đêm nào cũng mưa to. Những đêm đó, gia đình em không ai ngủ ngon. Mọi người đều tự trách mình đã...