* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Này Em Làm Cô Dâu Của Anh Nhé Full

thở dài, đôi mắt đỏ hoe_điều trị ở đây đã được gần năm trời rồi. Nó chỉ chơi một mình, và cũng khá ổn định, nó là một đứa bé tốt, tâm hồn nó còn ngây thơ trong sáng lắm…cô nghĩ rằng một thời gian nữa sớm đưa nó về với cả nhà vì nó hoàn toàn bình thường lại rồi…mấy ngày gần đây, lại thấy con bé rất vui, và nói chuyện nhiều. Nó nói với cô rằng tìm được một người rất tốt và rất thích người đấy. Nó kể về cháu rất nhiều…Cô nghĩ rằng đó là một người bạn. Cô cũng muốn xem thử cháu là người như thế nào, nhưng chưa có thời gian. Cho tới tối hôm qua, khi cô về nhà, lúc ghé qua bệnh viện thì không thấy nó đâu. Tìm mãi cuối cùng thấy nó lủi thủi đi về nằm khóc rấm rứt. Nó kể cho cô nghe về mọi chuyện, nó bảo nó thích cháu, thực sự rất thích, nhưng cháu không thích nó…và kể xong nó chỉ nằm khóc. Cho tới sáng hôm nay, nó không nói thêm với cô một câu gì. Cô sợ con bé lại tiếp tục rơi vào trạng thái trầm cảm và chấn động thần kinh. Bác sỹ đã dặn trong thời gian điều trị, không cho phép nó gặp phải một trường hợp nào khiến nó phải sốc cả. Cô thực sự rất lo lắng, nên mới tới tìm cháu. Cô xin lỗi vì đã đường đột như vậy…cô không phải đến để cầu xin cháu hãy chấp nhận và yêu thương nó, chỉ là cô muốn cháu gặp nó, và giải thích hay động viên nó giúp cô. Cô không muốn con bé phải chịu cái cảm giác đau khổ một mình…là một người mẹ, chắc cháu cũng hiểu cho cô…_cô ấy lại thở dài, ánh mắt nhìn tôi thiết tha.
Im lặng. Sửng sốt. Bất ngờ và xót xa. Đó là những cảm xúc của tôi khi cô ấy kết thúc câu chuyện.
Hình ảnh một cô bé rất hay cười, nói chuyện rất dễ thương, gương mặt rất thánh thiện và đôi mắt tròn xoe, long lanh…ám ảnh toàn bộ tâm trí tôi.
Chuyện này làm tôi cảm thấy rất khó xử. Nhỡ như con bé có làm sao, chẳng nhẽ vì điều đấy mà tôi lại trở thành người cưu mang, chăm sóc cho nó cả đời sao? Nếu con bé không khỏi bệnh, nguyên nhân lại là do tôi khiến nó như vậy, người nhà con bé lại cầu xin tôi hãy ở bên cạnh nó, giúp nó khỏi bệnh…có chứ không phải là chỉ gặp trong phim đâu, vậy thì tương lai của tôi. Và Phương Vy nữa…nhưng chẳng nhẽ lại mặc kệ nó?
Tuy chỉ mới biết, mới tiếp xúc, nhưng tôi cảm thấy được Khánh Ngọc là một con bé tốt bụng, giàu tình cảm…nó cũng như bao người bình thường khác, nó có tương lai, sẽ là một tương lai tốt đẹp…
- Cô không có ý bảo cháu là người gây ra chuyện này cho Khánh Ngọc, cháu đừng hiểu lầm. Chỉ là bây giờ không ai nói được nó nghe nữa, cô chỉ
muốn cháu khuyên bảo nó cho cô chút thôi. Vì giờ nó chỉ nghe cháu_cô ấy tiếp tục thuyết phục tôi.
- Vâng…cháu sẽ cố gắng…_và tôi quyết định giúp em
- Cảm ơn cháu nhiều lắm…
Nhìn gương mặt người phụ nữ đó khiến tôi cảm thấy an tâm nhiều hơn. Một thái độ tự tin nhưng khiến người ta cảm thấy mềm lòng. Ngồi nói chuyện với tôi thêm một lát, đưa số phòng bệnh, số điện thoại của cô cho tôi nếu cần liên lạc. Xong cô xin phép đi về.
Một mình tôi lại ngồi nghĩ mông lung lắm. Mỗi người sinh ra ai cũng có một số phận cả. Thế nên đừng đổi lỗi cho hoàn cảnh, tự mình phải biết công bằng với chính mình mà thôi. Còn ai có thể làm thay được cho mình điều đó?
Trời ngả về chiều, tôi chống nạng qua phòng bệnh con bé.
Gõ cửa không thấy ai nói gì, tôi tựđộng mở cửa vào.
Căn phòng nhỏ có cửa sổ hướng ra bờ hồ, phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Con bé ngồi lặng yên bên cửa sổ, mái tóc gió lùa bay theo gió. Có rất nhiều hạc giấy trong phòng, treo thành từng dây hoặc rơi vãi trên giường, trên bàn. Tôi gọi khẽ:
- Khánh Ngọc…
Nó quay mặt lại nhìn tôi. Ánh mắt nó buồn đến nao lòng.
- Em đang làm gì thế?_tôi tiếp lời, đi đến bên cạnh cửa sổ nơi nó đang ngồi.
Nó im lặng nhìn ra bên ngoài…nó thay đổi không giống cô bé nhí nhảnh mà hồn nhiên mà tôi biết.
- Ngọc này, anh xin lỗi em chuyện hôm qua nhé? Anh nghĩ anh em mình cần nói chuyện một chút…_tôi là thằng mồm mép nhưng mà tán tỉnh con gái, chứ đi khuyên nhủ thì tôi chưa thử bao giờ, bây giờ cứ nói thật ra những gì mình nghĩ vậy.
Nó vẫn im lặng không nói gì, chỉ có đôi mắt nó hấp háy là dấu hiệu cho tôi biết rằng nó đang nghe, vậy thì tự độc thoại vậy. Bác sỹ tâm lý cũng không phải…chuyên gia cũng không, quả này hơi bị nan giải…hừm
- Em có bao giờ tin rằng trên đời này có thiên thần, có thiên đường, địa ngục không?
- …
- Anh chưa bao giờ tin vào điều đó cả…vì nếu như có thiên thần thì cuộc sống này đã tốt đẹp hơn rất nhiều rồi phải không nhỉ? Nhưng bây giờ thì anh tin rồi…thiên thần không phải là những cô bé cậu bé trong hình dạng nhỏ bé, có hai cái cánh rất xinh, và cầm theo một cái cung tên bắn yêu thương cho nhân loại. Mà thiên thần chính là những cô bé xinh đẹp, có tâm hồn trong sáng và luôn ngập tràn yêu thương với tất cả…em biết người đấy là ai không?
- …
- Em giống thiên thần lắm…một thiên thần đáng yêu luôn ngập tràn nụ cười. Ở bên cạnh luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái và vui vẻ. Ở bên cạnh em khiến cho người khác không còn phải suy nghĩ nhiều về những bon chen của cuộc sống ngoài kia, tất cả mọi thứ bỗng trở nên đơn giản, nhẹ nhàng lắm…đã có ai bảo vậy với em chưa?
Con bé ngước mắt lên nhìn tôi, nhưng nó vẫn không nói năng gì cả.
- Tại sao khi người ta vui thì người ta cười, còn buồn lại khóc mà không phải ngược lại nhỉ? Mỗi khi anh cười, anh cảm thấy cuộc sống vui hơn…nhưng anh cũng ít cười lắm…vì cuộc sống của anh nhạt nhẽo, không có ước mơ, không có hoài bão, không cần phải cố gắng…nên niềm vui, nổi buồn của anh nhạt nhẽo lắm. Cho tới khi anh gặp được một người con gái, em biết chị Phương Vy rồi đúng không nhỉ? Chị ấy cho anh biết tới một thế giới khác, thế giới mà anh chưa bao giờ mơ tới…người ấy bảo anh nên cười nhiều hơn, dù cuộc sống có khó khăn đến mức nào thì sẽ luôn có một nơi cho ta về, có một người luôn yêu thương ta…
Nó hấp háy đôi mắt buồn buồn rồi nhìn về phía mặt hồ gợn sóng.
- Có những lúc cuộc sống nghiệt ngã, cướp đi những người bên cạnh ta, những người ta yêu thương nhất, trân trọng nhất. Lúc đấy, cảm tưởng như cả thế giới đang quay lưng lại với mình, cuộc sống quá nghiệt ngã, quá đắng cay, tưởng chừng mình gục ngã, không thể bước tiếp được nữa, bao nhiêu hi vọng, bao nhiêu ước mơ tưởng chừng như đã đổ gục. Nghĩ về một tương lai không có người đấy ở bên cạnh, không có sự che chở, bảo vệ, không còn được yêu thương…đau đớn lắm đúng không em?
- …
- Anh biết, điều gì cũng tự bản thân mình, tự suy nghĩ của mình, dù ai nói điều gì đi chăng nữa thì đều không quan trọng. Nếu cũng là một nắm muối, em cho vào một cốc nước, nó sẽ rất mặn, nhưng nếu em bỏ nó xuống một dòng sông thì sẽ không có gì thay đổi…nổi đau của con người cũng thế…nổi đau của một người đối với bản thân là lớn nhưng mang ra so sánh với nổi đau của nhân loại thì nó chẳng thấm thía bao nhiêu. Ngoài kia, có biết bao sinh mệnh giống như em, như anh, nhưng họ không may mắn như mình. Hằng ngày họ phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu đau đớn khác. Thế nhưng họ vẫn sống vững vàng, vẫn chịu đựng, can đảm. Hằng ngày họ vẫn cười, nếu như khóc vì những nổi buồn thì cuộc sống đó sẽ khô héo và lụy tàn đi gấp nhiều lần rồi…Đừng im lặng khi có rất nhiều, rất nhiều người muốn lắng nghe em nói. Đừng khóc nữa, khi bao nhiêu người hi vọng nụ cười của em. Em không biết rằng khi em cười, không chỉ mỗi mình em mà bao nhiêu người xung quanh đều cảm thấy hạnh phúc. Không một ai bỏ rơi em cả…em không nhìn thấy bố, nhưng bố luôn trong tim em, trong giấc mơ của em, âm thầm bảo vệ em…mẹ cần em, giống như em cần có bố vậy…và, anh cũng cần em…để mỗi lúc anh mỏi mệt, anh có thể nhìn thấy em cười, em nói…anh sẽ luôn bên cạnh, che chở cho em như một người em gái bé nhỏ. Hãy luôn cười lên nhé em? Cuộc sống còn chờ em phía trước, nghĩ ngơi thế đủ rồi, bản lĩnh lên, vững vàng bước đi em.
Tôi vuốt mái tóc mềm mượt của em, mỉm cười:
- Có thể em nghe những lời của anh thật sáo rỗng, nhưng em hãy nghĩ bằng trái tim…đừng sống trong quá khứ nữa em ạ, quá khứ hạnh phúc không làm cho tương lai tốt đẹp hơn. Đừng làm đau lòng những người bên cạnh em và yêu thương em nữa…khi nào em nghĩ sáng suốt, hãy đến tìm anh nhé? Anh sẽ là một người anh trai tốt và luôn yêu thương em…anh không có em gái, không có anh chị, nên anh cũng cô đơn lắm. Anh luôn ước ao có một cô em gái như em vậy!
Tôi đứng thêm một chút, nó vẫn im thin thít, không nói thêm điều gì cả. Tôi lại chống nạng đi ra…trời dần ngả về chiều…không đi về phòng mà tôi đi ra hồ, muốn ngồi hóng gió một chút. Có lẽ sẽ rất rất lâu sau đó tôi mới tới chỗ này nữa, ngồi ở đây và suy nghĩ điều gì đó. Lát nữa đợi bố mẹ xong việc, họ sẽ đón tôi ra viện. Trở lại với công việc hằng ngày của mình.
Trời chiều, nắng ngả màu nhiều rồi. Tôi cầm lấy nạng chuẩn bị đi vào thì…
Chap 22:
Trời chiều, nắng ngả màu nhiều rồi. Tôi cầm lấy nạng chuẩn bị đi vào thì…
- Em vào phòng bệnh tìm anh nhưng không thấy, nhìn qua cửa sổ thấy anh ngồi một mình ở đậy_em ngồi xuống bên cạnh tôi, mắt hướng về phía hồ
- Sao em lại…?_tôi bất ngờ đến mức đột ngột đứng hết cả tim
- Hôm qua em đã hứa hôm nay sẽ đến mà.
- Anh nghĩ là em đang giận anh nhiều lắm…
- Hôm qua, em xin lỗi…vì em đã hành động như thế…_em nghịch tà áo, mặt cúi xuống, mái tóc xõa che gần hết khuân mặt em.
- Anh đã nghĩ rằng em sẽ rất giận, và không muốn gặp anh nữa.
- Thực ra, hôm qua em đã suy nghĩ…có nghĩ một chút…về chuyện đó…em nghĩ là mình không nên làm như thế. Bởi vì…cảm giác bị người khác lừa dối luôn ám ảnh em, khiến em khó có thể tin vào những gì chính mắt thấy tai nghe…nhưng mà…dù sao, em nghĩ em nên cho anh một cơ hội…Hôm nay mẹ anh có gọi cho em…
- Mẹ anh?
- Ừm…mẹ anh hỏi chuyện, hôm qua có phải em và anh xảy ra chuyện gì không? Mẹ anh bảo anh đã dầm mưa cả đêm…và anh không muốn nói chuyện với mẹ…hôm qua, anh tới nhà em, có phải không?
Tôi cười gượng, tựa hẳn người vào thành ghế, trời chiều dễ chịu quá.
- Anh không rõ nữa, anh lo lắng vì để em về một mình trong khi trời tối, lại mưa nữa…
- Anh ngốc thật đấy, chân anh đang như thế…
- Nhưng anh gọi, em đã không nghe máy.
- Lúc đấy em đang rất giận. Nhưng cả sáng nay, em đã chờ điện thoại anh, chỉ hi vọng nghe lời giải thích của anh thôi. Anh đã không gọi, em…hơi thất vọng. Cho tới lúc nhận được điện thoại của mẹ anh…em nghĩ rằng mình nên giữ lời hứa, đi gặp anh.
- Điện thoại anh hỏng…mẹ đang cầm đi sửa, thế nên mẹ mới có số em…vậy, bây giờ em muốn nghe anh nói chứ?
Em lẳng lặng gật đầu. Tôi kể lại chi tiết, từ lúc đang nói chuyện với em, nó xuất hiện ra sao, khi em đến, rồi đến cả chuyện mẹ nó nhờ vả, và cả chuyện lúc nãy tôi đến gặp nó, không sai sót một chi tiết nào cả. Cho đến khi kết thúc truyện. Em ngạc nhiên không kém tôi là bao nhiêu, có lẽ cũng tại câu chuyện tôi kể quá hấp dẫn em nữa
Có lẽ lúc tôi kể, dùng từ ngữ quá mạnh, hay là câu chuyện quá khó tin hay sao mà mất đến mấy giây sau em vẫn biểu hiện đủ thể loại cảm xúc trên khuân mặt đáng yêu đấy. Hết nhíu mày, lại cắn môi, tôi thúc cùi chỏ vào tay em:
- Này…
- Hử?
- Nghĩ cái gì đấy?
- Em cũng không biết nữa…con bé, nó đáng thương quá.
- Ừ. Anh cũng không biết nên làm gì cho nó nữa…
- Nếu như…nó cần có anh…thì anh sẽ làm thế nào?
- Anh cũng có nghĩ tới điều đấy, nhưng anh không phải là một thằng con trai cao thượng như thế, anh còn có tương lai của anh, người anh yêu thương, anh cần người đó.
Em mím môi, đan hai tay vào nhau, im lặng suy nghĩ cái gì đấy.
- Này…_tôi lại gọi em
- Hử?
- Sao lúc nào cũng không chịu cho người ta giải thích gì hết vậy?
- …_em cười cười
- Hôm nào cũng đáng ghét thế đấy, chuyện có thể giải thích được, thế mà lúc nào em cũng cứ áp đặt cho anh hư hỏng, không khi nào chịu nghe anh giải thích, cứ phải đợi người ngoài tác động vào lúc ấy mới chịu nghe anh. Rồi anh cũng phải phát điên lên với em mất thôi Vy ạ.
- Vậy anh điên đi…lúc đấy vấp vào hoàn cảnh đấy, ai mà chẳng nghi ngờ chứ.
- Nghi ngờ à? Chết rồi nhé!
- Chết cái gì?
- Em…lúc đấy em ghen đúng không?_sướng quá tôi tít mắt mà cười
- Ghen cái gì chứ? Anh điên à?
- Ừ, đang điên vì em đấy, nếu không thích anh, em chẳng đời nào lại bực tức giận dỗi như thế cả, mà đã thích, ắt là phải ghen…thừa nhận đi, chẳng có lẽ…
- Anh…đồ đáng ghét_em đấm bùm bụp vào người, người mình yêu đấm có khác, chả thấy đau chút nào, còn thấy hạnh phúc lắm í các thím ạ
- Anh nói sự thật thôi mà…thừa nhận đi, thương thầm nhớ trộm người ta rồi hả?
- Không có đâu, giỡn mặt nữa người ta đi về à nha.
- Vậy không giỡn nữa >.< nhưng tại làm sao mà lại giận người ta vậy
- Không thèm nói.
- Không thèm nữa luôn?
- Nữa nữa rồi đó_em đánh đét một phát vào người tôi.
- Không có lí do gì chính đáng làm vậy hết nha? Vậy là thích người ta rồi, thích còn giả bộ nữa, sống không thật lòng mình gì cả. Thế mà lúc nào cũng bảo người ta nói dối
- Chứ anh nghĩ, đang nói chuyện, tự nhiên anh kêu có ai ngoài cửa, rồi lại hét lên, gọi lại thì tắt máy…vậy có đáng lo không? Ai dè chạy tới lại thấy cái cảnh đấy, người nào là người không giận chứ? Hứ
- Vậy là em lo cho anh nhiều lắm hả?_được nước phải bắt em nó khai tuốt tuồn tuột mới được
- Cũng…sơ sơ
- Là lo lắng cho người ta mới vậy chớ gì?
- Bạn bè không quan tâm cho nhau được hả?_em gõ cái cốc lên đầu tôi
- Ô hay sao ai cũng cứ thích gõ vào đầu anh thế là thế nào hả?
- Để xem giả vờ ngốc hay ngốc thật_em cười, lộ nguyên hai cái lúm đồng tiền nhìn yêu cực
- Lại còn vậy nữa hả?
- Nếu gõ có tiếng kêu và vang thì là đầu anh rỗng, còn không vang vọng thì chắc cũng không đến nổi_đúng là triết lý của dân văn
- Ợ…đang trêu người ta đó hả.
- Không dám đâu, gần tối rồi, anh không định vào soạn sửa đồ đạc để về nhà à? Bố mẹ anh chắc giờ này cũng sắp tới rồi đó.
- Ờ, vậy đi vào, lát về nhà với anh nhá?
- Thôi, em về nấu cơm tối nữa, hôm nào rảnh em ghé, vậy được không?
- Nhưng muốn hôm nay em đi về cùng anh cơ.
- Thôi đứng dậy đi nào, nói nhiều quá.
Em nói rồi đứng dậy trước. Đưa cái nạng cho tôi
- Đỡ anh dậy, anh không dậy được_tranh thủ nhõng nhẽo chút
- Chứ em không ở đây thì anh nhờ ai?_em nhăn mặt
- Nhờ người đi qua đi lại đây này, chẳng nhẽ giờ có em mà lại nhờ người ta? Kì chết đi được, có nhiêu đó không giúp được người ta hả?
Em dẫu môi hứ một cái rồi cuối cùng cũng chịu chìa tay ra cho tôi nắm kéo tôi lên. Đời lại vui trở lại
Tay em mềm mềm, lại mát mát, được em cầm tay bước đi mà cảm giác hạnh phúc i như đang có cục vàng mấy kí lô trong tay ấy
Hình như em nó bối rối…mặt em cứ ủng ửng lên, hồng hồng hai gò má. Nói chuyện chỉ còn thủ thủ thỉ thỉ, không dám nhìn vào mắt tôi. Tôi lại có cảm giác, hiện tại chỉ có mình tôi với em đang bước đi. Hạnh phúc nhiều khi nó chỉ đơn giản như thế, không cần tìm kiếm ở đâu xa cả.
Em cho tôi ngồi trên giường, tự mình em soạn sửa đồ đạc thu xếp dùm tôi. Tay làm, miệng vẫn nói chuyện…hôm nay em có vẻ vui, thấy em líu lo đủ thứ chuyện. Tất cả đồ đạc của tôi em cho gọn gàng vào một cái túi.
Em vừa dọn xong thì bố mẹ tôi cũng vừa tới nơi luôn. Đứng xã giao vài câu chuyện nhỏ, chúng tôi soạn sửa đồ đạc ra xe để đi về. Lời nói của tôi chẳng có trọng lượng gì, thế mà bố mẹ tôi thuyết phục một lúc em lại đồng ý cùng chúng tôi về nhà ăn bữa cơm mừng tôi ra viện. Hờ…
Bố mẹ xách đồ ra trước, để tôi với em đi từ từ phía sau (ông bà già mình tâm lý phết)…Đi được nửa đường, thì nghe tiếng gọi mình, tôi quay lại, thấy Khánh Ngọc đang chạy tới.
- Anh Khánh_nó thở hổn hển vì chạy
- Khánh Ngọc?_tôi vui, thực sự vui vì con bé ra tiễn tôi, tôi còn không đến chào nó được, nhưng chắc chắn tôi vẫn sẽ qua thăm nó
Nó đưa cho tôi một cái lọ thủy tinh, đựng rất nhiều ngôi sao
- Em tặng anh hả?_tôi hỏi nó
Nó gật đầu, đôi mắt long lanh nhìn tôi chằm chặp
- Em tự làm hả?
Nó lại gật đầu
- Đẹp quá, anh cảm ơn em nhé! Anh sẽ giữ nó cẩn thận. Ừm…anh được ra viện rồi. Nhưng hôm nào anh khỏi, anh sẽ qua thăm em, em đồng ý không?
Nó gật đầu, đôi mắt rũ xuống, tôi biết nó đang buồn. Rút bàn tay đang nắm lấy tay Vy, tôi đặt lên vai em, an ủi:
- Nghe lời anh nhé? Đừng buồn. Anh sẽ qua thăm em sớm thôi…em ở lại điều trị cho khỏi bệnh, lúc nào buồn thì gọi cho anh nhé? Khi nào em được ra viện, anh sẽ dẫn em đi chơi nhiều chỗ, vậy chịu không?
Nó gật đầu. Con bé vẫn không muốn nói gì với tôi cả. Ngước mắt lên nhìn tôi, nhìn sang Vy, nó lại nhìn sang tôi, đôi mắt như muốn nói một điều gì đấy, tôi không hiểu. Nhưng sau đó nó chạy đi…tôi và Vy đứng nhìn theo nó một lúc lâu nữa.
- Mình đi thôi em_tôi quay sang Vy
Có lẽ từ một góc nào đó, con bé đang đứng nhìn chúng tôi và nó đang rất buồn…tôi chỉ hi vọng con bé sẽ hiểu được những gì tôi nói.
Chap 23:
Về được tới nhà, tôi khập khiễng cái chân lên phòng. Cảm giác ở nhà mình vẫn là tuyệt nhất.
Vy ở dưới phụ giúp mẹ tôi nấu buổi tối, lúc đầu định đi ăn ở nhà hàng, nhưng tôi thích về nhà hơn vì dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên trở về. Có không khí gia đình vẫn là nhất
Tôi thay quần áo, rửa qua chút rồi lên giường nằm nghỉ ngơi. Cái giường thân yêu tuy nó không được sạch sẽ và thơm tho như phòng con gái nhưng dù sao thì còn tốt gấp mấy lần so với giường bệnh viện.
Đang nằm thiu thiu chuẩn bị ngủ thì có tiếng gõ cửa phòng khẽ khẽ, tiếng em gọi:
- Anh ơi, xuống ăn tối nào
Cảm giác nghe như vợ gọi chồng xuống ăn cơm ấy các thím ợ…nghe vui tai quá. Tôi tỉnh rồi nhưng vẫn giả vờ nằm như không nghe thấy gì. Em gõ cửa lại lần nữa vẫn không thấy tôi nói gì, em mở cửa bước vào. Thấy tôi nằm nhắm mặt, em mắng:
- Cứ tưởng lên phòng làm gì ai dè lên phòng nằm ngủ thế này đây.
Em ngồi xuống bên mép giường lay lay vai tôi:
- Anh Khánh…anh Khánh…
Tôi vờ vịt ư ử xoay người một chút rồi lại tiếp tục ngủ giống như cả tuần nay không được ngủ ấy.
- Anh à…_em tiếp tục lay người tôi
- Ừ?_tôi vẫn chưa chịu mở mắt ra
- Dậy ăn cơm tối nào…bố mẹ đang chờ dưới nhà rồi…ngủ gì mà khiếp thế? Ăn xong rồi lên ngủ.
- Buồn ngủ lắm, để anh ngủ thêm đi_tôi nhõng nhẽo
- Thôi, dậy ăn cơm…không em về đây, để người ta một mình, quá đáng…
- Ơ_tôi bật dậy như tôm_dậy, anh dậy...

<< 1 ... 10 11 12 13 14 ... 30 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status