Vậy thì ngủ sớm đi cho chóng khỏi bệnh. Nốt ngày mai là anh ra viện rồi đấy.
- Anh ngủ cả ngày rồi, không thấy buồn ngủ nữa, muốn nói chuyện với em chút. Hôm nay…người ta vui lắm.
- Bệnh nằm một chỗ mà còn vui nữa hả?_đấy, lại giả vờ không hiểu chuyện rồi đó.
- Tại anh được ai đấy quan tâm. Có nằm vậy cả đời cũng chịu
- Í, nằm cả đời ai mà thèm anh nữa chứ.
- Nói vậy không sợ người ta buồn hả?
- Không sợ.
- Hừ, ngày mai…học về qua anh nhé?
- Học xong em về nhà mà, chiều mới qua được.
- Thì là vẫn qua chứ gì?
- Ừm…một chút thôi.
- Chút cũng được, gặp em là vui rồi, Vy này…
- Hử, sao anh?
- Hát cho anh nghe
- Khuya rồi mà, hát giờ này á?
- Ứ biết đâu. Hôm trước em còn mắc nợ anh, em còn chưa trả nữa.
- Thôi khuya rồi, để hôm sau đi anh_em còn lưỡng lự
- Đi mà?_tôi mè nheo, chẳng mấy khi có cơ hội được em cưng chiều, tranh thủ chút
- Hôm nay thôi đấy_em nó đồng ý sau một hồi đôi co và nghĩ ngợi. Tôi mừng rơn im lặng nghe em hát.
Chỉ còn nghe thấy giọng em khe khẽ nhịp nhàng theo điệu nhạc trong điện thoại. Bầu trời đêm tối như mực, ngoài kia không có ánh đèn nhưng nghe tiếng gió lay xào xạc…không gian yên vắng lạ lùng. Chắc đê, nay có mưa…từ chiều đã có gió nổi lên, bầu trời âm u không thấy nắng. Ánh đèn ngủ dọi yếu ớt không đủ phản chiếu cả căn phòng…bỗng tôi nghe tiếng dép loẹt xoẹt đi qua đi lại ngoài hành lang. Bước chân của một vị bác sĩ, y tá nào đấy đang trực chăng? Hoặc là tiếng của một bệnh nhân…nhưng lạ là nó bước đều đều trước cửa phòng tôi. Tôi căng tai lên lắng nghe, không quay người hướng về cửa, một lúc sau thì nghe yên ắng.
Tôi tiếp tục nói chuyện với em.
Trong lòng bỗng thấy hơi rùng mình.
Bỗng một lát nữa, tôi lại nghe tiếng lách cách ở tay cầm ở cửa rất khẽ, rất nhẹ. Phòng bệnh không đóng cửa, hay khóa bên trong gì cả, tiện cho bác sĩ chăm sóc bệnh nhân, tôi hỏi lớn:
- Ai đấy
Không nghe tiếng ai trả lời cả.
- Ai thế anh?_em tò mò hỏi tôi
- Không có ai cả, tại anh nghe như có tiếng mở cửa lạch cạch nên anh hỏi xem, nãy giờ thấy cứ có ai đi đi lại lại ngoài hành lang ấy.
- Anh có khóa cửa lại không đấy?_giọng em lo lắng
- Anh không, buổi tối có chuyện gì thì gọi bác sỹ hoặc bác sỹ đi kiểm tra bệnh nhân mà.
- Anh không biết có nhiều chuyện
kinh dị xảy ra ở bệnh viện đâu. Ăn trộm toàn lẻn vào phòng bệnh rồi ăn trộm, biến thái…hoặc là…_em ngập ngừng
- Là gì?
- Có ma…bệnh viện thường hay có ma lắm, eo…
- Ma hả?_tôi cười trêu em_anh sợ người thôi, ma anh không sợ…
- Em nói thật đó, không giỡn đâu_giọng em nghe chừng nghiêm trọng thấy rõ, làm tôi mắc cười nhưng không dám, mắc công em lại hạnh họe này nọ
- Thì có ai nói em giỡn đâu?
- Anh ra khóa cửa lại ngủ cho an tâm…
- Không sao đâu, em hát thêm bài nữa là anh ngủ một chặp tới sáng, ma hay người có làm gì anh cũng không biết luôn.
Bỗng nhiên, bóng một đứa con gái in trên tường, đang lớn dần…tim tôi đập loạn xạ lên, quay vội mặt lại, tôi hét lên chiếc điện thoại rớt xuống nhà.
Một đứa con gái mặc váy trắng, đứng cách giường tôi 5 bước chân, tóc rũ xuống che hết cả khuân mặt, nó cúi gằm mặt xuống, bóng nó đổ dài lên cả giường tôi, có bóng chắc chắn không phải ma quỷ gì cả. Tôi trấn tĩnh lại, nhưng tim vẫn cứ đập loạn xị ngầu lên.
- Ai đấy_tôi lên tiếng
Người đấy vẫn đứng im bất động.
- Ai đấy_tôi lớn giọng hơn
Nó ngước mặt từ từ lên nhìn tôi.
- Khánh Ngọc?_phải nói là rất bất ngờ
Trong bóng đêm, chút ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ, đôi mắt nó hiện lên một vẻ hằn học, ngây dại, nó cứ nhìn chằm chằm vào tôi như bị thôi miên.
- Em làm cái gì thế nhóc? Tính dọa ma anh đấy hả?_tôi hoàn hồn, công nhận nó nhìn i chang như vong hồn ấy. Đêm tối đen như mực người không ra người ma chả ra ma dọa chắc kiểu này có thằng yếu bóng vía đứng tim mà chết cũng nên ấy chứ. Riêng mấy đứa con gái chắc cũng phải són ra quần chứ chả chơi >.<
Nó không nói năng gì cả, chỉ đứng nhìn tôi như vậy, hành động của nó khiến tôi thấy lạ lùng lắm. Tôi giơ tay bật đèn lên thì nó ngăn lại, bàn tay nó lạnh buốt.
- Em làm sao vậy Ngọc?_tôi bắt đầu thấy lo lắng.
Nó mở mắt nhìn tôi trừng trừng, tôi vội vàng rụt tay mình lại nắm lấy bờ vai em lay mạnh:
- Khánh Ngọc, em làm sao thế? Tỉnh lại đi em…Khánh Ngọc.
Đang trong lúc nó không chú ý, tôi bật đèn lên.
Cả không gian ngập tràn ánh sáng.
Mặt em tái mét như không còn một giọt máu. Còn chưa kịp nói thêm câu gì thì…
Nó chạy lại ôm lấy tôi khóc hu hu
Ợ…tôi không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa @@
Nó khóc thổn thức, nước mắt nó ngấm qua cả lớp áo mỏng của tôi, ấm lắm. Tôi ôm nó vỗ về, vuốt ve mái tóc mềm của nó.
- Em làm sao thế?_tôi bối rối không biết xử trí thế nào, nó càng khóc to hơn.
Cuối cùng tôi quyết định cứ ngồi như thế cho nó khóc thoải mái, giống như nàng vậy, trước nàng khóc, cho nàng khóc thoải mái, không thèm dỗ mà cũng nín, nhỏ này cũng đang con nít, cho nó khóc cho thoải mái. Sợ người buồn không khóc được chứ khóc được thì tốt rồi.
Nhưng con bé này khóc dai hơn tôi nghĩ…híc híc…mãi một lúc lâu sau mới thấy nó nín. Nó không ôm tôi nữa, đưa tay lên quẹt nước mắt, vẫn còn nức nở. Tôi vuốt lại mái tóc đẫm mồ hôi của nó, nhẹ nhàng hỏi:
- Em sao thế? Tự nhiên có chuyện gì vậy?
- Đừng đi
Nó lẩm bẩm hai từ đấy, không nói thêm gì khác nữa.
Dù cho tôi có gắng hỏi han, quan tâm đến mức nào khác, nó cũng chỉ lẩm bẩm “đừng đi”. Làm sao thế nhỉ? Tôi để cho nó dựa vào vai tôi. Im lặng. Lâu lâu nó nấc lên vì đã khóc quá lâu. Một lúc sau thì nghe nó thở đều đều. Tôi nhìn xuống, nó ngủ mất rồi.
Tôi khẽ lay bờ vai nó, nó chỉ khẽ ư ử một chút rồi lại ngủ say mềm.
Ô hay, nó ngủ đây thì tôi ngủ ở đâu? Chẳng nhẽ lại ngủ dưới nhà? Hờ…chân cẳng thế này làm sao bế nó về phòng được, đâu biết bố mẹ nó là ai mà gọi tới đưa nó về phòng. Có khi đi tìm con không thấy đâu, lại làm um lên cả bệnh viện rồi lại chẳng nghĩ tôi dụ dỗ con gái nhà lành ấy chứ. Nhưng mà nhìn gương mặt nó ngủ ngon lành, thánh thiện quá không nỡ thức nó dậy. Không biết nó đang gặp phải chuyện gì mà lại hành động kì lạ như vậy…tôi băn khoăn lắm. Đặt nó xuống giường, tắt điện, tôi chống nạng bò qua ghế ngồi đấy…thử xem đêm nó dài như thế nào.
Sực nhớ tới em, nãy đang gọi nói chuyện với em thì tự nhiên nhỏ này cắt ngang…tôi tìm điện thoại. Bị rớt nên mất nguồn.
Mở ra thấy mấy cuộc gọi nhỡ của em.
Cũng khuya rồi, giờ này chắc em ngủ rồi, mai gọi lại giải thích cho em vậy.
Đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng nó vẫn thở đều đều và ngủ ngon lành.
Bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân dồn đập, sau đó dừng lại ở trước cửa phòng tôi. Tiếng gõ cửa dồn dập, giọng em:
- Anh Khánh, anh Khánh, em Vy đây…em vào được không?
Trời đất ơi, giờ này em còn đến đây làm cái gì vậy? Tôi luống cuống, không biết nên xử trí thế nào. Nếu để em vào, em nghĩ tôi như thế nào? Vơ vội cậy nạng lên, tuột khỏi tay, nó rơi đổ ầm xuống nhà gây ra tiếng động lớn. Em đẩy cửa bước vào…
- Anh Khánh…anh có làm sao không, nãy em nghe thấy tiếng hét…_em bỏ lửng câu nói khi nhìn về phía giường tôi.
- Vy, nghe anh nói đã_tôi vội vàng giải thích_chuyện là…
- Thôi anh, em về đây, em không biết mình nghĩ cái gì lại trốn bố mẹ tới đây vào giờ này nữa. Em lại lo lắng thừa rồi.
Em quay lưng bước đi, vội vàng như khi em đến vậy. Tôi gọi cho em nhưng em tắt máy và tắt luôn nguồn.
- Mẹ kiếp_tôi đập chiếc điện thoại vào tường.
Chuyện này chưa qua chuyện khác đã đến. Phát điên lên được. Chân với cẳng thế này thì đuổi theo bằng niềm tin à?
Vừa tức giận vừa thấy bất lực. Tôi nghiến răng đấm thùm thụp vào tường. Ngoài trời đang mưa…đã 11h đêm rồi.
Chap 20:
Mưa hắt vào ô cửa kính. Em đi bằng cái gì tới đây? Em về bằng cái gì? Tôi lo lắng, nóng hết cả ruột gan. Tôi với tay lấy cái nạng định đuổi theo mặc dù chân cẳng không làm sao thì chưa chắc tôi đã tìm được ra em, nhưng thà đi, thà cứ cố gắng còn hơn không làm gì cả, bỗng nhiên con bé nhổm người dậy, nó tỉnh từ lúc nào tôi không rõ:
- Anh Khánh…
- Gì em?
- Anh định đi đâu à?
- Ừ, anh ra ngoài một chút.
- Anh đừng đi…có được không?_nó nhìn tôi với ánh mắt thiết tha cầu khẩn.
- Anh cần phải đi_tôi dứt khoát_em về phòng đi, không người thân em không thấy lại lo lắng đó.
- Em không muốn anh đi_nước mắt nó rơi lả chả, con bé này, sao cứ khóc quài vậy không biết nữa.
- Em không hiểu đâu, anh cần phải đi ngay bây giờ…
- Nhưng bây giờ em cần anh ở bên cạnh_nó vẫn không ngừng khóc.
Tôi bực mình, cáu lên to tiếng với nó:
- Rốt cuộc thì em bị làm sao thế hả? Tối nay em làm sao? Hả? Em có biết em đang làm anh rất khó xử không?
Nó cúi gằm mặt xuống, đôi vai run lên nhè nhẹ. Tôi thở dài nhìn ra ngoài trời tối đen như mực, mưa vẫn đập vào cửa kính, nước chảy dòng dòng…Một chút lạnh lẽo và hụt hẫng trong lòng. Tôi nhớ em đến phát rồ lên được. Vì em quan tâm, lo lắng cho tôi, thế nên em mới chạy tới đây, trong đêm tối, lạnh lẽo đến như vậy…nhưng lúc nào em cũng thế, chỉ nhìn phiến diện theo một góc độ của em, em không thèm nghe tôi giải thích một lời nào cả. Điều đó thực sự không công bằng với tôi và tình cảm tôi dành cho em. Ít nhất em nên cho tôi một cơ hội, nhưng vì vốn dĩ niềm tin không hề có rồi…từ trước đến giờ luôn là như thế. Em bướng bỉnh, lì lợm đến mức tôi phải sợ.
Con bé vẫn không thôi khóc. Tôi đến bên nó, nhẹ nhàng an ủi:
- Thực sự bây giờ việc rất gấp, có gì mai anh em mình nói chuyện, được không Ngọc? Bây giờ anh cần phải đi chỗ này, nhé?
Nó lắc đầu khe khẽ, nước mắt vẫn chảy dòng dòng, nhỏ thánh thót xuống đôi bàn tay nhỏ bé của nó, tôi không muốn đợi thêm một phút giây nào nữa. Tôi rất gét nhìn thấy người khác, nhất là con gái khóc. Nó làm tôi bối rối, khó chịu và hoảng hốt. Tôi cầm lấy chiếc nạng tôi đứng dậy đi ra, thì con bé chồm lên, ôm lấy tôi từ phía sau, rất chặt:
- Anh đừng đi, em không muốn…anh đi tìm chị Vy có đúng không?
Tôi thực sự bất ngờ với hành động của nó. Không hiểu nó đang muốn gì, định làm gì nữa…sao tự nhiên lại làm như vậy?
- Khánh Ngọc, em đừng làm như vậy…chị Vy cần lời giải thích của anh_tôi cố gắng phân trần, nuốt nước bọt khô khan
- Chị ấy không yêu anh. Em mới là người thực sự anh cần.
- Ngọc, em có biết em đang nói cái gì không hả?_ít nhất thì cũng không nên làm như thế chứ
- Em biết, thế nên em sẽ không buông anh ra đâu_nó gay gắt và rất dứt khoát. Ô hay thế là thế nào nhỉ? Tôi thực sự cáu rồi đấy
- Em đang làm cái gì vậy?
Nó siết chặt vòng tay lại hơn. Tôi cảm nhận được hơi thở dồn dập của nó phả vào gáy tôi. Bàn tay nó bắt đầu di chuyển trên các cơ bụng của tôi.
- Đừng đi…đừng để em một mình…
Tôi giật cánh tay nó ra, phải dùng đến sức lực mới khiến nó buông. Chỉ cần tôi yếu lòng một chút, tôi biết con bé sẽ thắng thế. Hơi thở ấm áp, mùi hương con gái…nó dễ làm bản chất đàn ông trỗi dậy và sa ngã. Một cái ôm chặt, bắt đầu bằng một nụ hôn…tất cả sẽ bắt đầu và mọi sự rắc rối cũng từ đó. Tôi tự làm chủ chính mình và nghĩ về em…nắm lấy vai nó, lay mạnh:
- Em có biết em đang làm cái gì không hả?
Nó mở to đôi mắt nhìn tôi không hấp háy…ẩn sâu trong đôi mắt ánh lên một chút hi vọng, một chút khao khát…không giống cô bé ngây thơ trong sáng mà tôi từng biết.
- Em nghe đây, anh thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra với em, nhưng anh không muốn em như vậy, anh cần phải đi, em hiểu không? Đừng làm anh cáu, anh không muốn làm em tổn thương đâu. Em hiểu chứ?
Tôi buông nó ra, cầm chiếc nạng và đi…không ngoái lại. Có một chút căm giận, một chút thương hại, một chút khó hiểu và một chút coi thường trong lòng. Nhưng dù sao điều tôi bận tâm nhất bây giờ không phải là Khánh Ngọc mà là Vy…
Tôi bắt taxi tới nhà em, không biết để làm gì cả, cũng không biết nên làm gì, nhưng tôi muốn tới đấy, nhìn thấy em trở về an toàn. Chỉ thế thôi, ít nhất đó cũng là một niềm an ủi, còn hơn là ngồi yên trong bệnh viện và không biết em có làm sao không?
Tôi không có điện thoại để gọi em xuống, đứng trước cổng nhà em, giống như một gã sinh tình và cuồng yêu.
Ánh đèn từ phòng em vẫn sáng, nhưng không thấy em qua cửa sổ. Vậy là em đã về nhà an toàn…
Một mình đứng giữa cơn mưa, nổi buồn cào cấu tim gan…
Giá như có một phép màu, hay một sự kì diệu nào đấy làm em biết rằng có một người đang đứng chờ em ở đây, rồi em chạy xuống ôm tôi thật chặt và nói rằng, em xin lỗi, em nên nghe anh giải thích…nhưng đây là hiện thực, chẳng có cổ tích nào ở đây, cũng chẳng có phép màu, không có ông bụt nào hiện lên và cho tôi một điều ước.
Đèn ngủ tắt…
Em sẽ chìm sâu vào giấc ngủ ngon.
Mong là vậy, những gì hôm nay, đừng hiện diện trong trái tim em, trong suy nghĩ của em, có được không? Hãy thấu hiểu cho anh, đừng làm dằn vặt bản thân, đừng làm tổn thương người khác, vì anh biết, em có tình cảm với anh, nên em mới hành động như thế…nếu không thì đã làm sao? Để một mình anh tổn thương vậy! Ngủ ngoan nhé em!
Tôi gọi xe trở về bệnh viện. Cả người tôi ướt sũng, cái chân bó bột bị ngấm nước mưa nhìn thê thảm hơn bao giờ hết. Tôi chẳng quan tâm tới điều đó.
Mở cửa phòng ra, bóng tôi bao trùm tất cả…con bé đã đi rồi, căn phòng rỗng tuếch…ngoài trời vẫn mưa…cảm giác cô đơn và buồn đến ngộp thở, bây giờ tôi lại ước giá như con bé còn ở đây, thì tôi vẫn còn một người bạn. Vậy là đến cuối cùng, tôi vẫn chỉ là một kẻ cô đơn.
Ngồi thu mình trên ghế, đêm nay dài quá!
Từ lúc nào, con người tôi lại thay đổi chóng váng đến như vậy? Cuộc sống này là sao vậy?
Em từng nói rằng: “hãy tin vào ngày mai, vì ngày mai mặt trời sẽ mọc”.
Chap 21:
Tôi bị giật mình bởi tiếng mở cửa.
Mẹ tôi bước vào kinh ngạc khi thấy tôi nằm dài trên ghế, mặt mũi phờ phạc không có chút sức sống. Đã thế cái chân bó bột thì vừa bẩn vừa không ra hình thù gì. Bà lo lắng chạy tới vừa kêu lên vừa sờ lên trán tôi:
- Khánh ơi con làm sao vậy? Sao nhìn con muốn bệnh thế? Có cảm thấy làm sao trong người không? Khó chịu chỗ nào không con? Chân con làm sao mà bùn đất thế này? Con làm gì ra nông nổi này?_mẹ tôi hỏi tôi không kịp nhớ luôn
- Mẹ, hỏi từ từ thôi…con không làm sao cả đâu.
- Sao mới sáng sớm con ngồi đây mệt mỏi thế? Hôm qua con đau không ngủ được hả? Có chuyện gì sao con không gọi mẹ?_ôi trời ơi, mẹ tôi cứ nhùng nhằng làm tôi phát cáu lên được ấy.
- Con không sao cả. Thật đấy, con không có làm sao hết. Mẹ kêu bác sỹ cho con thay bột đi…hôm qua ngấm nước mưa nó nhão nhoẹt ra hết.
- Nhưng con làm sao mà đi dưới mưa? Con…_mẹ tôi nhìn tôi giận dữ_con không biết lo cho bản thân của mình à? Con biết là con bao nhiêu tuổi rồi không? Bản thân thì đang như thế, con định giết chết mẹ đấy hả? Có biết bố mẹ lo lắng cho con đến mức nào không? Sao con ích kỷ thế?
- Mẹ…con xin lỗi mẹ, con biết con nên làm gì, vì thế, xin mẹ đừng nói nữa được không? Con mệt mỏi lắm rồi, đừng cho con rơi xuống vực thẳm nữa…_tôi nhìn mẹ bằng ánh mắt hối lỗi, tôi biết, tôi cũng thương bố mẹ tôi lắm, nhưng thực sự bây giờ tôi không muốn nghe bất kỳ một lời khuyên nào từ ai nữa hết.
Mẹ tôi đỡ tôi lên giường rồi lặng lẽ đi tìm bác sỹ.
Đêm qua ngồi ở ghế, ngủ lúc nào cũng không hay…tự ngộ ra, mình làm khổ bản thân mình quá.
Thay bột xong, lau qua người ngợm thay quần áo, tôi lên giường nghỉ ngơi. Mẹ tôi dặn dò qua mấy chút rồi đến công ty. Có lẽ mẹ giận tôi nhiều lắm. Lúc đi mẹ cầm luôn cả chiếc điện thoại hôm qua tôi ném đi sửa dùm.
Bây giờ đã thấm mệt, mắt tôi nặng trĩu, đầu óc quay cuồng. Tôi cần một giấc ngủ thật sâu thật ngon, không có mộng mị.
Lúc tôi tỉnh dậy đã quá trưa rồi. Thấy hơi đói, tôi tìm thứ gì đó ăn được, mẹ chưa đến, chắc cũng đến muộn.
Có tiếng gõ cửa khe khẽ. Tôi phân vân không biết giờ này ai tìm mình. Chắc chắn không phải mẹ, vì mẹ sẽ tự mở cửa đi vào, không phải đứa bạn nào của tôi, tụi nó cũng sẽ tự xông vào. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, có khi nào em hay không? Hoặc cũng có thể là Khánh Ngọc, nó tìm tôi và giải thích tất cả về những chuyện đêm qua.
- Ai đấy vào đi…_lòng mong chờ người đấy là em
Nhưng không phải em…không phải mẹ tôi, cũng không phải là người bạn nào đến thăm tôi cả…ngươi tìm tôi là một phụ nữ tầm 30 tuổi, mắc ves công sở, gương mặt không trang điểm cầu kì nhưng trông qua là một phụ nữ thông minh sắc sảo, nhìn qua là biết thuộc đẳng cấp sang trọng, quý phái rồi.
- Chào cháu_cô chào tôi trước
- Vâng, cô là…
- Cô nói chuyện với cháu chút có được không? Cô là mẹ của Khánh Ngọc.
Đệt đệt…giống như bị rớt từ mái nhà xuống ấy
- Vâng, cô ngồi đi ạ_không biết con bé nó về bô lô ba la cái gì với mẹ nó mà phụ huynh phải tìm tới nơi gặp thế này…nhưng mà thái độ lịch sự như thế thì chắc là không có đấm đá la hét gì đâu nhỉ @@
- Cô tới đường đột quá, nhưng mà là có chuyện cần nói, nên có gì cháu thông cảm cho cô nhé?
- Vâng, cô cứ nói đi_rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?
- Ừm…vậy, cô đi vào chuyện chính luôn nhé?
- Vâng!
- Chắc cháu không biết Khánh Ngọc có vấn đề về…ừm…thần kinh đúng không?
- Ơ…dạ?_sém chút sốc toàn tập
- Nó có vấn đề về thần kinh…điều trị ở bệnh viên đã được cả năm nay rồi. Nhìn nó thì cũng chỉ là một đứa con gái bình thường…nó cũng là đứa con gái bình thường, cho đến khi bố nó mất. Nó yêu bố hơn bất kỳ thứ gì trên đời, và đó là một cú sốc tinh thần quá lớn đối với nó. Cô lúc đó cũng đau buồn và không muốn sống nữa, nhưng dần dần cũng vượt qua, cô cứ nghĩ con bé cũng sẽ thế, nhưng một thời gian sau gia đình cô phát hiện ra nó mắc chứng trầm cảm. Nó luôn trong trạng thái sợ hãi và đau khổ, dằn vặt bản thân…gia đình cô đưa nó đi chữa trị, sau một thời gian dài thì nó bình thường trở lại, nói chuyện cởi mở và cười tươi, nô đùa cùng bạn bè. 4 năm sau ngày bố nó mất, cô quyết định tái hôn. Cô không nghĩ chuyện này lại một lần nữa ảnh hưởng đến con bé như vậy. Vì con bé là một đứa trẻ nhạy cảm. Nó mất đi bố, bây giờ, nó rất sợ cái việc mất đi người thân bên cạnh nó, nó sợ cô đi bước nữa, sẽ không còn cần tới nó. Và bỗng nhiên nó dở chứng, tâm lí không được bình thường. Hay lẩm bẩm một mình. Khóc một mình, cười một mình. Nó không muốn ai quan tâm tới nó cả. Nhưng lúc nào nó cũng bảo rằng “đừng đi”_cô dừng lại,...