* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Ma Bàn Tay Định Mệnh

khi con Đầm Pic vẫn tồn tại dài dài. Với đối tượng này cuộc chiến chắc chắn sẽ gay go quyết liệt nhưng Nadia, bằng linh tính cảm thấy tình yêu của nàng tới mức cuối cùng nàng sẽ chiến thắng. Nàng ngủ thiếp đi đinh ninh là nếu đêm có nằm mơ thì cũng là một giấc mơ kỳ diệu: trên nền nhạc những tiếng chim hát véo von, nàng thấy một hoàng tử xuất hiện. Chàng không mang theo súng săn, còn nàng là một nàng tiên ngủ mười tám năm trong một khu rừng ở sâu tít mãi tận cùng miền Sologne.
Nàng đã gặp lại anh chàng trên quảng trường trước cửa nhà thờ vào ngày chủ nhật khi tan buổi lễ. Chàng đi cùng với cha mẹ còn nàng đi cùng với bà Vêra. Khi chỉ còn lại hai bà cháu, bà Vêra cũng như tất cả những người có trái tim của một người mẹ đã nhận biết rất nhanh tình cảm thực sự của cô cháu, nói những lời thật lạ:
− Bà có cảm tưởng rất tốt đối với những người này… Chàng trai thật dễ mến. Anh ta có một cái nhìn thẳng thắn và một nụ cười hấp dẫn… Rất có thể đó là người bạn mới của cháu. Tại sao cháu lại không thể mời anh ta tới nhà mình dùng bữa trưa một ngày nào đó nhỉ, cái đó sẽ mang đến sự trẻ trung cho Cố trang chúng ta.
Anh chàng được mời ăn trưa và sau đó… cái gì phải tới sẽ tới trong trường hợp như thế: họ gặp nhau hàng ngày. Kỷ niệm về chàng trai Jacques bị xoá nhòa, chỉ còn lại Marc.
Dần dàn, tính hiếu kỳ của giới nữ đã giúp cho nàng biết những gì cần biết: chàng năm nay hai mươi ba tuổi, đang theo học kỹ sư và là người con độc nhất trong gia đình. Mỗi lần họ chia tay, Nadia lại thấy một sự trống trải cô đơn. Bất ngờ, cuộc sống nàng đi theo một hướng hoàn toàn khác trước, không phải là chuyện cô đơn tự nguyện nữa. Bốn ăm sống ở Pari đã xua đi không ít những đều còn vương vấn nhưng chẳng có nghĩ gì so với cuộc sống hiện tại một khi có sự hiện diện của Marc. Tất cả những thứ đó dường như đã lướt
trên tấm toan trong cuộc gặp gỡ lần đầu, khi mà nụ cười của chàng trai chồn lên trên những nét khẳng khiu của những thân cây, các bạn trai và bạn gái trường trung học chỉ còn là những bóng mờ.
Tháng chín tới với những sắc màu nhuốm vẻ tư hương tô điểm cho vùng quê một vẻ đẹp hiển nhiên, hồn hậu. Marc phải trở về Pari để học tiếp. Nadia không dám nói với bà ngoại Vêra là nếu Marc đi thì miền Sologne sẽ kém đi phần quyến rũ, khi bà hỏi:
− Cháu đã nghĩ kỹ về nghề nào cháu yêu thích chưa?
Nàng trả lời:
− Cháu chưa có thời gian để suy nghĩ. Đợt nghỉ hè này sao mà ngắn ngủi! Mhu7ng dù sao cũng không có gì khác biệt lắm so với bốn năm trước đây khi bà cháu ta chuyển đấy Pari. Hồi đó bà đã cho ý kiến của cháu, sự lựa chọn của cháu chỉ là một giấc mơ không tưởng… Lúc này đây cháu thấy là cháu có quyền quyết định tương lai của chính mình: cháu sẽ là một nhà tiên tri.
− Cháu lại quay về cái ý tưởng kỳ hoặc đó ư?
− Cái ý tưởng này không lúc nào rời cháu, và không phải là kỳ quặc như bà tưởng đâu! Bà đã từng bao lần bảo cháu là nếu chúng ta biết chi tiêu tằn tiện thì cũng đủ sống với khoản tiền thừa kế của cha cháu để lại. Vậy thì sao nào? Tại sao bà lại cứ bắt cháu là nhất thiết phải lao vào các môn học chuyên khoa mà cháu thấy thật là chán ngắt để cuối cùng, sau biết bao thời gian, những cánh cửa mở ra đối với cháu thật vô cùng tầm thường và vô vị.
Dù cho thiện hạ bao người chen chúc vào các nghề như luật sư, bác sĩ, dược sĩ… như bà mẹ Béatrice ước mong cho con gái mình là phóng viên báo chí, giao dịch viên, hoặc thư ký giám đốc… tất cả những cái đó, cháu đã thấy trước, chỉ đem đến cho cháu sự chán ngán và buồn chết đi được. Còn nếu trở thành một nhà tiên tri đoán vận số thì đó lại hoàn toàn là một việc khác! Bởi vì cháu đã may mắn có được cái năng khiếu thiên bẩm đó thì tại sao không hoàn thiện nó?
− Hoàn thiện bằng cách nào?
− Bằng cánh nghiêm cứu sâu tất cả các phương pháp cho phép tận dụng được một năng khiếu sẵn có để phục vụ giúp ích cho mọi người… Vì vậy cháu thấy việc bắt mọi người trả tiền cho mỗi lần xem, có một cái gì đó không được lương thiện lắm. Cháu làm việc duy nhất chỉ vì nghệ thuật thôi chứ không phải để kiếm ăn! Khi nào cháu bắt đầu hành nghề và có một văn phòng riêng, bà sẽ thấy sự không vụ lợi của cháu sẽ mau chóng được mọi người biết tới và khắp bốn phương họ sẽ kéo về đông đảo.
− Đã lâu rồi bà biết cháu là một cô gái kỳ lạ nhưng bà thật không ngờ là cháu lại có thể hành động khinh suất đến như vậy! Cháu có thấy đều cháu vừa nói hệ trong như thế nào không? Cháu sẽ bị mọi người quấy rầy và xin xỏ nhũng nhiễu suốt ngày!
− Càng hay! Cái đó cho phép cháu hiểu biết được nhiều hạng người! Từ ngày bà cho cháu nếm trải cuộc sống ở Pari, cháu thấy ghê sợ sự cô đơn.
− Cháu thay đổi nhiều đấy, Nadia ạ.
− Cháu không thấy tiếc đều đó. Chính bà, bà chẳng đã nhắc đi nhắc lại là cháu cần phải có sự giao du rộng rãi ư? Cháu đã có bà rồi, rõ ràng là như vậy nhưng cháu để riêng ra một bên, bà là người thân trong gia đình… Bà đã nói rất đúng là: người ta không chỉ sống duy nhất với những người trong gia đình! Bây giờ đây cháu thấy cần có những bạn bè khác.
− Cháu đã nghĩ đến vấn đề hôn nhân chưa?
− Cháu nghĩ là hãy còn quá sớm. Trong thời gian chờ đợi, cháu sẽ lao vào công việc xem tướng số: nó sẽ làm cháu bận rộn và biết đâu có thể giúp cháu dễ dàng chọn được một người chồng tốt.
− Bà sẽ ngạc nhiên nếu có một chàng trai đứng đắn nào đó lại ưng kết hôn với một cô gái làm nghề bói toán! Đàn ông, họ rất ghét có bạn đời là một phụ nữ nhìn xa hơn họ… Nếu cháu thật sự muốn có hạnh phúc trong cuộc sống vợ chồng, lúc nào cháu cũng phải làm cho người đàn ông mà cháu đã chọn lựa có cảm giác là anh ta tinh khôn và thông minh hơn cháu dù sự thật không phải là như vậy.
− Nhưng, tại sao chứ, nếu may mắn mà cháu gặp được người đàn ông đúng như mong ước, được thú nhận với anh ấy cháu là nhà tiên tri. Khi đã cùng nhau chung sống cháu sẽ là người trợ giúp đắc lực trong công việc mà anh không hề ngờ tới. Anh ấy sẽ có một người bạn đời là một bà tiên thời hiện đại luôn ở bên cạnh: như thế chẳng phải là điều diệu kỳ ư?
− Sẽ vô cùng phiền toái, nếu giả dụ một ngày nào đó, anh ta lừa dối cháu mà cháu cũng thấy trước và thấy ngay tức thì!
− Cái đó chẳng thể làm cho tình yêu của chúng cháu đổi thay. Vì thấy trước nên cháu sẽ biết cách đề phòng trước khi xảy ra tình trạng vô phương cứu vãn.
− Cháu tin như vậy ư?
− Cháu tin, vì bây giờ cháu biết rõ sức mạnh và sự chính xác khả năng thấu thị của cháu. Cháu không bao giờ nói với bà, sợ bà lo lắng và cho cháu là cháu gái bé bỏng của bà loạn trí, nhưng trong suốt bốn năm trời bà cháu ta sống ở Pari, chấu vẫn vụng trộm đem khả năng thấu thị của mình ra thực hành và học cách đọc trong các quân bài mà bà chua bao giờ nắm được cách thức phải làm. Cuối cùng cháu đã hiểu rõ – thời gian gần đây thôi – là khi cháu thấy một ảo ảnh thì ảo ảnh đó có thể đem đến sự tai hại nếu cháu không kịp thời báo trước cho người có liên quan, và sẽ tốt lành nếu cháu can thiệp trước khi sự việc xảy ra.
− Tốt lành ư?
Bà Vêra cười mỉm:
− Hãy nói cho bà rõ: phải chăng ccu4ng có một ảo ảnh nào đó xui cháu về nghỉ hè tại Cố trang vì cháu biết ở đó, trong khu rừng ở miền Sologne, cháu sẽ gặp một chàng trai tên là Marc?
Câu hỏi của bà làm Nadia ngẩn người, nhưng rất nhanh, nàng khẽ nói:
− Cái đó thì không bà ạ! Cháu thú thực… Nhưng cũng bình thường thôi: đã lâu rồi cháu cũng hiểu là năng khiếu thiên bẩm chỉ cho phép cháu thấy những gì xảy ra với mọi người chứ không phải với bản thân cháu… Có lẽ thế lại hay đấy, nếu không thật là khủng khiếp! Cuộc sống của cháu sẽ trở thành địa ngục, nếu biết trước những gì sẽ xảy ra với bản thân. Cháu sẽ chẳng dám làm gì cả cững như chẳng dám dự định gì cả, cháu chỉ còn như một loại người chết khi đang còn sống để hồi hộp chờ đợi cái giây phút sự biến xuất hiện và lo lắng về sự biến đó… Tuy nhiên đôi lúc cháu tự hỏi: tất cả những người có khả năng thấy trước có giống như cháu không? Cháu chúc mừng họ, nếu không thì cháu thực sự ái ngại cho họ. Làm thế nào mà họ có thể hành nghề đó một cách sáng suốt, phục vụ cho mọi người một khi mà chính họ còn đang bị ám ảnh bởi những gì sắp xảy ra với bản thân họ? Cháu gần như chắc chắn một nhà ngoại cảm không thể nào đoán biết được số phận của chính mình, nếu không thì họ không bao giờ làm nghề này. Cũng vì thế nên khi bà nói với cháu về hôn nhân, cháu phải tỏ ra rất thận trọng, chỉ nhận làm chồng, một người đàn ông mà cháu biết rất rõ và đã bí mật tìm hiểu quá khứ của người đó trước khi xem tới những gì có thể xảy ra với anh ta khi cùng nhau chung sống. Còn những gì sẽ đến với cháu mà chính cháu cũng không sao biết được trước khi nó xảy ra thì cháu hoàn toàn chẳng quan tâm.
− Nếu cháu trù tính việc hôn nhân dưới góc độ đó thì bà e rằng nó sẽ không bao giờ tới!
− Có thể như vậy, nhưng rồi… cuối cùng cháu cũng tư an ủi, cam phận vậy thôi.
− Càng ngày cháu càng trở nên điên rồ!
− Còn về bà, bà thân yêu của cháu, có phải bà vẫn giữ một kỷ niệm thật đẹp về cuộc sống riêng tư?
− Bà đã rất hạnh phúc cháu ạ nhưng thật là ngắn ngủi! Bà tôn sùng ông mà cháu chua từng biết mặt. Bà cũng yêu tha thiết mẹ cháu. Cháu có biết kỷ niệm ngọt ngào nhất trong cuộc chung sống với ông mà bà vẫn giữ đến tận bây giờ là cái gì không?… Cháu… − Cháu rất yêu bà, bà ngoại ạ. Cháu yêu bà như chưa từng có một người nào trên đời này đã yêu và sẽ yêu như thế!
− Phải đấy, với tuổi ấu thơ của cháu bà đã gắng sức ấp ủ nâng niu, với tuổi hoa niên bắt đầu nở rộ của cháu và cả với ý tưởng điên rồ về năng khiếu ngoại cảm của mình – bà chưa bao giờ nói với cháu trước khi cháu tự nguyện thú nhận với bà. Cả bà nữa, đã từ lâu bà biết là cháu cũng có cái năng khiếu mà mẹ của bà đã có. Đó là di sản của dòng máu Slave, khá lạ lùng và phi thường nhưng cũng thật là đáng ngại mà cụ đã để lại và truyền cho con cháu… Bà đã bí mật tự nhủ “Miễn là cái đó không phải là sự thật!” Khốn thay, đó lại là sự thật: Cháu là một nhà ngoại cảm bẩm sinh… Trời đất ơi! Rồi chúng ta sẽ ra sao đây?
− Có thể là có những điều đáng tiếc xảy ra! Nhưng đáng lẽ bà phải lấy làm tự hào mới đúng chứ, sao lại cho là một đều tai hại! Có phải ai muốn là một nhà ngoại cảm cũng được cả đâu! Rồi đây cháu gái bé bỏng của bà sẽ nổi tiếng… Điều đó không làm bà phấn khởi sao?
− Chẳng phấn khởi lắm đâu… Nhưng nếu thực là cháu không thay đổi ý kiến thì về phần bà, bà cũng phải lo liệu. Vừa rồi cháu nói là cần phải có một ông thầy để học hỏi thật nghiêm túc… Cháu tưởng là dễ ư? Làm sao có một “giáo sư về bói toán”?
− Có thể chẳng phải là một giáo sư nhưng phải là một người đã hành nghề lâu năm và có tiếng tăm. Người này sẽ dạy cháu tất cả những gì mà cháu không thể một mình khám phá ra để có thể tận dụng một cách tốt nhất những khả năng vốn có của mình. Nhưng cháu không muốn người thầy đó là một phụ nữ! Thoạt thấy là bà ta sẽ ghen tị ngay vì cháu trẻ hơn và chắc chắn là xinh đẹp hơn và từ đó bà ta sẽ bố trí để là cho cháu chán nghề!
− Cháu nói gì lạ vậy? Có những nhà nữ ngoại cảm rất lịch thiệp và rất xinh đẹp cơ mà? Mẹ của bà là một phụ nữ xinh đẹp nổi tiếng.
− Nhưng cụ chỉ sử dụng khả năng của mình một cách tài tử chứ không phải là chuyên nghiệp! Tất cả những nhà nữ ngoại cảm mà cháu thấy chân dung đăng trên các tờ báo chuyên ngành cho tới nay trừ những trường hợp thật hãn hữu, đều già và xấu xí… Trông như những con cú mèo! Ngay khi tới Pari, cháu sẽ đi săn lùng – đúng là như vậy – không phải để tìm những loài chim ăn đêm nhưng đã là một nhà chuyên môn trước hết phải có một vẻ ngoài dễ ưa. Rồi sau đó mới tiến hành việc học hỏi thật sự.
− Khóa học thật lạ lùng! Thôi được… Nhưng cháu sẽ nói thế nào với nhửng bạn bè ở Pari? Họ sẽ cho là cháu hết sức tào lao!
− Cháu sẽ làm cho họ tưởng là cháu học khoa “Tâm thần kinh”. Đó là một từ lúc nào cũng gây được hiệu quả lớn… Hầu hết mọi người sẽ không ngờ vực, do đó khi họ cảm thấy có cái gì đó trục trặc hoặc tâm trí bất ổn, họ sẽ thoải mái trong việc tìm đến và hỏi han một nhà tiên tri đích thực và cháu sẽ trở thành người đó, hơn là mắc vào sự dỗ ngon ngọt của các thầy thuốc tâm thần mà tất cả là một bọn điên khùng. Họ dùng những phương pháp có tên gọi là những trắc nghiệm để mê hoặc họ.
− Thế còn Marc, cháu sẽ quên anh chàng nay chú?
− Không đâu bà ạ. Anh ta ngày mai cũng trở lại Pari để học tiếp, vì chúng cháu đã định gặp lại nhau cho nên cháu chẳng thấy một chút gì là phiền toái nếu cũng trở lại Pari như anh ấy.
Điều mà Nadia không thổ lộ với bà Vêra là chính Marc mới là động lực cuối cùng, động lực mạnh nhất đã làm cho nàng dứt khoát quyết định lao sâu vào nghề lý số mà nàng đinh ninh là nhờ vậy nàng sẽ bảo đảm được hạnh phúc tương lai. Ngày này qua ngày khác, nàng nhìn vào những quân bài để khám phá ra những điều lành điều dữ có thể đến với người mà nàng yêu say đắm. Một tình yêu lớn, phải được bảo vệ hàng ngày hàng giờ chứ! Nếu không thế thì tiêu ngay.
“Người thầy” được Nadia tìm thấy mau chóng: Đó là thuật sĩ Raphael. Oâng đã nổi tiếng và có nhiều khách quen vững chắc và trung thành. Danh tiếng của ông rất lớn. Tất nhiên là ông lấy tiền, một thuật sĩ cũng cần phải sống chứ! Dù chỉ đủ để có thể tiếp tục vục vụ mọi người, khi ông không có tiền của dồi dào, cũng như trường hợp của Nadia? Thuật sĩ Raphael còn có lợi thế là nhờ có mái tóc trắng bông, và chòm râu muối tiêu mà mọi người thấy là rất khó đoán được tuổi: ông có thể sánh với ông nội và thậm chí có thể ngang với cụ nội của Nadia. Oâng đón tiếp Nadia rất lịch thiệp và lắng nghe nàng nói. Với tất cả niềm tin sâu sắc là mình có năng khiếu thấu thị và có ý muốn kiên định đi sâu vào cái nghề độc nhất mà nàng cảm thấy có đầy năng lực. Nàng nói lên cả lòng mong mỏi nồng nhiệt muốn hiểu thật sâu cái nghề khó khăn này và sự cần thiết phải tìm một ông thầy để được dìu dắt dạy bảo. Khi nàng dứt lời, ông mỉm cười.
− Ít ra đậy cũng là cuộc thăm hỏi khác hẳn với những cuộc thăm hỏi bình thường ở đây! Thật là vô cùng phấn khởi khi ngồi trước mặt mình là một phụ nữ trẻ trung và duyên dáng không phải đến để yêu cầu cho những lời khuyên về các vấn đề thuộc lĩnh vực tâm tình mà ngược lại để mơ tới việc được chăm sóc mọi người trong lĩnh vực đó… Ta cũng xin thú thật đây là một sự kiện làm ta rất xúc động. Khi mỗi tuổi một già, ta thường tự hỏi liệu một ngày nào đó có thể tìm được một người nào mong muốn được thay ta, kế tục sự nghiệp của ta chăng. Như tuổi gác ấy mà… − Tham vọng của cháu rất hạn chế bác ạ và cháu không mảy may có ý đồ kiếm ăn bằng nghề đó. Cháu sống với bà ngoại mà cháu vô cùng yêu kính. Cả bà cháu và cháu đều không phải lo lắng gì về cuộc sống vật chất. Điều mà cháu mong ước là làm sao trao dồi được tất cả những kiến thức của một nhà chuyên môn để giúp ích cho bạn bè và những người thân… mà không lấy tiền.
− Đó là một tình cảm cao quí làm cho ta phải nghĩ là cháu thực sự có năng khiếu như cháu đã nói. Một khi không có nó thì chẳng làm nên trò trống gì. Phải nói là trời đã phú cho cháu năng khiếu quý báu đó. Nhưng chúng ta phải cảnh giác với tính cách tài tử đấy!
− Và cháu cũng biết là không bao giờ cháu có thể thay thế được một nhà thuật số có tài như bác.
− Đó là việc chúng ta sẽ xem đến sau này, khi cháu đã được huấn luyện.
− Cháu cũng biết rõ là thì giờ của bác rất hạn hẹp.
− Đúng như vậy, cháu ạ! Ta không có được cái may mắn như cháu là có một tài sản riêng để sinh sống: vì vậy buộc ta phải lấy tiền của khách.
− Nếu bác đồng ý nhận cháu làm môn đồ, thì bác phải đòi ở cháu một khoản học phí thỏa đáng về những bài học bác dạy cháu. Tất cả các môn, học phí đều rất cao, rõ ràng như vậy. Thay vì cho việc theo học ở một trường đại học hoặc một học viện như các bạn cùng lứa tuổi, thì cháu theo học tại nhà bác.
− Chẳng nên nói chuyện đó nữa cháu ạ. Cháu có biết là thật vô cùng hiếm có gặp được một người ở thế hệ cháu mà lại muốn ôm lấy một nghề như nghề của ta? Bọn trẻ bây giờ chẳng tin vào cái gì cả: họ rất thực dụng, rất tầm thường, chỉ nghĩ tới tiền bạc và đã sớm nghĩ đến sự nghỉ ngơi sau này lúc họ chưa đến hai chục tuổi đời! Người ta đã làm đủ mọi cách để làm cho họ chán ngán về mộng mơ và về những môn khoa học huyền bí… Như vậy thì bằng cách nào mà làm cho họ có thiện ý và đồng cảm với những vấn đề thuộc lĩnh vực trái tim của người khác? Cháu có may mắn là đã có ngọn lửa nhiệt tình. Đó là điều kiện quan trọng hàng đầu. Nếu ta thành công trong việc bổ sung vào cái huyết khí bồng bột của tuổi trẻ đó những quả chín kinh nghiệm của ta thì rất có thể cháu sẽ trở thành một trong những nhà tiên tri rạng rỡ nhất trong thời đại chúng ta.
− Nền tảng cơ bản của nghề nghiệp là gì thưa bác?
− Để có thể hành nghề và đạt được một vài cơ may để thành công, trước hết cháu phải nghiêm túc, thẳng thắn và trung thật. Ngoài năng khiếu thấu thị ra, cần phải có một năng khiếu nữa mà ta gọi là “năng khiếu giao tiếp”. Có thể cháu chưa thấy đầy đủ tầm quan trọng trong thái độ của một nhà tiên tri hay một nhà thuật sĩ là phải luôn luôn hòa nhã ôn tồn với khách của mình như thế nào. Phần lớn khách đến đây là những người bất hạnh hoặc đang bồn chồn lo lắng cần có sự an ủi khích lệ ngay tức khắc. Họ cầu phải tìm thấy một cái gì đó làm cho dịu đi phần nào ngay từ phút đầu tiên khi bước vào phòng chiêm lý. Đều này chỉ có thể có được nhờ vào chính bản thân cháu. An ủi, khích lệ toát ra từ cái nhìn, nụ cười mỉm, vẻ thông cảm của cháu… Cháu hãy nhớ và suy nghĩ lại những gì đã xảy ra vừa rồi khi chúng ta gặp nhau lần đầu. Ta hiểu ngay là ta đã gieo cho cháu một niềm tin, nếu không thì cháu đã không nói liền một mạch cho ta nghe tất cả những ảo ảnh mà năng khiếu thấu thị của cháu mà không phải là đã có nhiều người được cháu cho biết những cái đó. Có phải đúng như vậy không?
− Đúng thế bác ạ.
− Đối lại ta cũng vậy, ngay giây phút đầu tiên ta đã thấy có một mối đồng cảm giữa cháu và ta. Ta tự bảo: “Ít ra thì đây cũng là một bạn trẻ không đến quấy...

<< 1 ... 4 5 6 7 8 ... 17 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Hotgirls Siêu Quậy – Ma Nữ Tái Sinh Full (Phần 2) Hotgirls Siêu Quậy – Ma Nữ Tái Sinh Full (Phần 2)
Tiếng Cười Trong Đêm Khuya Tiếng Cười Trong Đêm Khuya
Hồn Ma Trong Biệt Thự Hồn Ma Trong Biệt Thự
Ma Nhập Vì Cầu Cơ Ma Nhập Vì Cầu Cơ
Giết Người Lấy Sọ Giết Người Lấy Sọ

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status