2 em, rồi có tiền để sửa lại mái nhà đã rò rỉ và cái chân giường mục nát nơi 3 chị em tôi đã ngủ.
Cuộc sống của tôi tưởng chừng như êm ả trôi qua một cách nhẹ nhàng, nhưng chỉ vài ngày sau, chú Hùng vẻ mặt buồn xa xăm nói với tôi rằng, chú mới xin được một chân thợ hồ ở một công trường dài hạn bên quận Thủ Đức. Chú nói rằng, Chú sẽ làm việc và ngủ lại công trường đó luôn, phải một thời gian dài nữa chú mới quay lại đây đón tôi.
Khi ấy tôi thật sự buồn lắm, tôi lại sắp phải chia tay người thân duy nhất trên cái đất sài gòn này rồi. Rồi đây cuộc sống của một con bé xa nhà, không thân không thích như tôi sẽ trôi về đâu.
“Na, chú nói nghe nè, chú sắp có việc phải rời nhà này rồi, chắc khoảng mấy tháng nữa chú cháu mình mới gặp lại nhau”.
“Sao vậy chú, chú đi đâu ạ”
“Chú mới xin được một công việc khá tốt ở Thủ Đức, cũng khá xa nơi này, nên chú dự định làm việc rồi ngủ lại đó luôn”
“Chú có biết ngày nào chú về đây không” (Nước mắt tôi tuôn rơi, ướt đẫm khóe mi)
“Chú không biết nữa, thôi cháu cứ ở
đây đi, ông bà chủ thương cháu lắm đó. Cháu đừng làm phụ lòng họ nha chưa”.
“Mà chú ơi…”
“Đừng khóc nữa cháu, chú cháu mình ra chợ mua ít đồ ăn, về làm đãi ông bà chủ một bữa, sáng mai Chú đón xe đi sớm”.
Cuộc chia ly cũng đã đến, hình bóng chú Hùng càng ngày càng xa xăm cùng chiếc xe sớm ban mai. Đưa tiễn chú xong, tôi bất chợt chui phốc vào phòng, ôm gối khóc như bé con lâu ngày không được mẹ cho uống sữa. Thôi thì cầu chúc chú Hùng luôn bình an và khỏe mạnh trong những tháng ngày sắp tới.
Với tôi, ngôi nhà này hiện tại là một nơi trú ngụ khá lý tưởng, tuy nhiên, một biến cố thật sự đã xảy ra với tôi ngay chính trong căn nhà. Biến cố đã khiến tôi như rơi từ thiên đàng xuống địa ngục, nước mắt tôi cứ rơi, rơi mãi…
Chap 10: Cuộc hẹn nơi “bí mật”.
Ở chap trước, em đã có một khoảng thời gian khá thoải mái ở nhà bé Huệ, với em, nàng là một cô gái đảm đang, và đặc biệt là nấu ăn khá ngon. Lần đầu tiên người ngoài nấu mà em ăn tới 4 bát, điều mà chỉ mẹ em mới có thể làm được. Buổi tối hôm đó dường như thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chút mà đã hơn 11 giờ tối rồi, thật sự em rất muốn ở lại để nghe bé Huệ kể chuyện tiếp nhưng mà cũng khuya rồi, sợ mấy bạn nàng về bất chợt rồi nghĩ bậy cho tụi em thì tội, với lại em sợ về trễ quá ra ngoài kia bị bọn xì ke nó ghim cho cái ống chích ngay đầu thì toi cmn đời zai.
Em chào tạm biệt nàng để ra về trong sự tiếc nuối của cả hai:
“Huệ ơi, chắc anh xin phép về heng”
“Sao thế anh, còn sớm mà” (Sớm cái…cc)
“Thôi trễ rồi, anh sợ ba mẹ anh đợi cửa ở nhà, với lại em cũng ngủ sớm đi cho khỏe”
“Dạ, cám ơn anh, anh thấy em nấu ăn sao hihi”
“Hỹ hỹ, em nấu ngon lắm, chỉ thua mỗi mình mẹ anh thôi”
“Ây za, vậy chắc là mẹ anh nấu ngon lắm heng”
“Anh không biết người khác thấy sao, nhưng với anh, mẹ là nấu ăn ngon nhất” (Xin phép tự gạch vào đầu vì khiến bé Huệ nhớ đến mẹ)
“Mẹ em cũng nấu ăn ngon lắm đóa, em nhờ mẹ chỉ dạy mới biết nấu ăn như vậy đó. Nhớ có lần, 2 mẹ con em ngồi cặm cụi châm cũi nướng mấy trái cà tím mà em vui ghê)
“Ùa anh biết mà, cứ cho mẹ em với mẹ anh nấu ăn ngon bằng nhau đi hỹ hỹ” (Em vừa nói vừa giỡn bông đùa với nàng)
“Thôi anh về sớm đi kẻo nhà lo”
“Ùa vậy thôi anh về nha, chào em ha, khi khác rãnh anh tới ăn ké em tiếp 1 bữa nữa hihi”
“Anh cứ đùa, muốn tới nữa thì alo em trước để em sắp xếp thời gian”
“Ùa hihi, à mà em nhớ uống mấy bịch sữa anh mua nhé, nhìn em hơi ốm lắm í”
“Dạ, xí nữa thì em quên mấy bịch sữa của anh, để lát em uống”
…Đang dắt xe
…Đang dắt xe
…Đang dắt xe
“Huệ ơi, anh nói nhỏ này nè”
“Dạ sao anh”
“Em có thể vui lòng dẫn anh ra đầu hẽm được hông, ở đây nhìn như mê cung í” (Tự gạch tiếp)
“Hihi, em biết thể nào anh cũng nói câu này mà” (Đậu…đỏ)
“Lần sau bảo đảm anh sẽ tự đi ra được hỹ hỹ”
Thế là một ngày vui vẻ của em trôi qua với nhiều kỷ niệm ngọt ngào, lần đầu tiên trong đời em được một cô gái xinh đẹp nấu cơm cho ăn, ôi hạnh phúc làm sao cái khoảnh khắc này. Đêm ấy không hiểu vì sao tự nhiên em mất ngủ, mãi cho tới gần 3 giờ sáng mới chập mắt được, em cứ suy nghĩ một vấn đề, đó là “có phải bé Huệ có cảm tình với mình không nhỉ”, bởi vì theo thông lệ, khi một con gái thích ai đó, cô ấy sẽ cố làm mọi cách để cho người ta vui. Anh em nào kêu em cuồng dâm sinh hoang tưởng thì em gạch vỡ đầu nhé. Mà nếu có lẽ bé Huệ thích em đi chăng nữa thì em cũng sẽ không đáp lại tình cảm của bé đâu, vì hiện tại hình bóng con bạn thân của em nó đã chiếm hết bộ não của em rồi, rất khó có ai thay thế được nhỏ (trừ Ngọc Trinh). Với lại, em cũng chỉ xem bé Na như một đứa em, một người bạn không hơn không kém, hành động em mua sữa cho nàng uống cũng như một người anh lo cho em gái khi em gái bệnh mà thôi.
Cuộc sống cơm áo gạo tiền tiếp tục bủa vây em trong những ngày tháng tiếp theo. Công việc đầy áp lực đã khiến thân thể em trở nên ốm o, thời gian dành cho gia đình, anh em, bạn bè cũng vì thế mà ít đi. Bỗng một hôm nọ, trái tim em bất chợt ngừng đập khi cầm trên tay tấm thiệp hồng của con bạn thân, tinh thần em suy sụp một cách hoàn toàn trước thông tin này. Đáng nói hơn, trong lá thiệp, nhỏ đã “nhẫn tâm” mời em đến dự lễ cưới bằng danh từ nhân xưng “bạn”. Khổ lắm người ơi, cứ ngỡ rằng nhỏ sẽ gọi em bằng “anh” như lúc xưa nhỏ thường gọi, em thật sự ghét đắng từ “bạn”, thế quái nào nó lại không đồng nghĩa với câu “xin lỗi em chỉ xem anh như bạn”. Điều này có thể chứng minh một điều rằng, nhỏ chưa bao giờ có tình cảm với em, dù chỉ một chút xíu.
Vậy là chỉ còn chưa đầy 1 tuần nữa thôi, nhỏ Vy, người em thầm yêu trộm nhớ suốt những năm học đại học, sẽ chính thức lên xe hoa. Vâng, chồng nàng đẹp trai lắm, giàu có lắm, giỏi giang lắm, đâu như thằng bạn cù lần này, yêu mà không dám nói để rồi tự chuốc khổ đau vào người. Em tuy bản lĩnh rất vững vàng, nhưng không hiểu vì sao cứ mỗi lần nghĩ đến những khoảnh khắc thời đại học mà nước mắt cứ rơi nhẹ nơi khóe mi. Nhớ lắm những hôm em, thằng Bình và nhỏ Vy cùng nhau thức đêm sớm hôm để làm đồ án, nhớ lắm lúc nhỏ Vy và thằng Bình cãi nhau chí chóe và em là người can ngăn, nhớ lắm lúc cả 3 lang thang khắp phố phường của sài gòn đêm noel giá lạnh.
Từ rày về sau, em sẽ lại mất đi một người bạn nữa rồi, sau đám cưới nhỏ sẽ cùng chồng sang nước ngoài ở, và chắc có lẽ ngày đám cưới sẽ là ngày cuối cùng em nhìn thấy khuôn mặt baby với má lúm đồng tiền của nhỏ Vy.
“Ê ku, nhận được thiệp mời của con Vy chưa mày” (Cu Bình nhắn tin hỏi em)
“Nhận rồi, mày cũng mới nhận à” (Em buồn bã hồi âm)
“Ùa, đang cầm trên tay đây, đúng thật thằng chồng sắp cưới của nó là người tây rồi mày ơi”
“Ùa tao thấy rồi, thằng này sinh năm 90 mày à, nhỏ tuổi hơn con Vy”
“Chắc gia đình thằng đó cũng giàu có, mới ngày nào còn đi chơi với tụi mình, giờ đã sắp lấy chồng rồi” (Ku Bình coi bộ cũng khá buồn, hay là…)
“Thôi có gì bữa cưới nó, mày qua nhà tao nhé, tao với mày đi chung”
“Ok cu”
Như không còn gì để mất, buổi tối ngày hôm ấy, em đã lấy hết tất cả can đảm để gọi cho nhỏ Vy lần cuối, em quyết định sẽ thổ lộ cho nhỏ biết một điều mà em đã giấu bấy lâu này, biết đâu điều này sẽ khiến nàng suy nghĩ lại, nàng sẽ bỏ thằng bỏ mẹ kia để lấy em thì sao, lol.
Reng reng reng
“Alo, Vy hả”
“Ơ, Phúc à, gọi Vy có chuyện gì hông”
“À Phúc có chuyện này muốn nói với Vy nè”
“Ủa hồi chiều thằng em của Vy có gửi thiệp cưới của Vy cho Phúc chưa” (Bỏ mọe rồi, đang tính nói mà nó quất câu này thì…)
“Phúc nhận rồi, mà sao hồi đầu năm nay Vy bảo 2,3 năm nữa mới lấy chồng mà, sao thoắt cái là lấy rồi”
“Chuyện của Vy dài dòng lắm, Phúc không nên biết làm gì” (Hay là, là, là…bác sĩ bảo cưới nhỉ)
“Ùa Phúc không có ý tò mò gì hết, Phúc có một điều muốn nói với Vy từ lâu lắm rồi mà chưa dám nói”
“Chuyện gì vậy, 3 đứa mình là bạn thân của nhau, có gì Phúc cứ nói” (Mẹ cái con này, lại làm bố mất hứng, nghĩ sao chêm cái câu “bạn thân” vào vậy)
“Phúc muốn nói rằng, Phúc…Phúc…thích Vy từ lâu lắm rồi, tít…tít…tít)
Vừa nói xong câu đó thì không hiểu vì sao em cúp máy cái rụp, rồi tắt luôn nguồn điện thoại. Quả thật, nói ra tuy đau nhưng cảm giác nhẹ lòng lắm các bác à, kiểu như vừa quăng đi cái cục thịt dư hàng trăm ký trên người ấy. Em biết chắc rằng, việc nói ra điều này cũng không giúp nhỏ thay đổi quyết định của mình. Thôi thì kệ cmn, muốn ra sao thì ra, vì tình yêu, em xin chúc phúc cho nhỏ một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Nếu sau này thằng chồng của nhỏ đối xử không tốt với nhỏ và đánh đập nhỏ, em sẽ quyết bay sang nước ngoài đập bỏ mọe thằng chó đó. Mỗi ngày, em sẽ hóng chờ tin tức của nàng, hình ảnh của nàng trên facebook. Đúng là tình yêu làm con người mù quáng các bác à, trong thời gian từ lúc nhận thiệp cho tới lúc đám cưới nhỏ Vy diễn ra, em đã có những cư xử như một thằng khùng, em trở nên nóng tính hơn thường lệ, và thậm chí có lần cãi nhau với thằng Bình, người “bạn trai” duy nhất của em vào lúc này. Tai nạn đỉnh điểm xảy ra vào buổi tối ngày đám cưới của Vy, sau màn ăn nhậu bét nhè tại bàn cưới, em lếch thân xác tả tơi, say men cả vì rượu và vì tình trở về nhà. Trên đường đi, em đã chạy với tốc độ khá cao trong tình trạng tâm trí u mê. Bất ngờ, một cái “Rầm…,kéttttttttt…Xầm”
Hậu quả là em tỉnh dậy trong một bệnh viện, mở mắt ra em thấy ba mẹ đang ngồi bên cạnh, thật sự em không biết chuyện gì đã xảy ra, em từ từ mở miệng hỏi mẹ:
“Đây là đâu vậy, sao con lại nằm ở đây vậy mẹ”
“Đây là bệnh viện con à, tối qua con tông xe, được người ta đưa vào đây, may mà cũng không nặng lắm”
“Con thật sự không nhớ gì tối qua hết, con chỉ nhớ là lúc dự đám cưới xong, con với thằng Bình cùng nhau về”
“Ùa thôi con cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, lát thằng Bình nó vào thăm con, mẹ ra ngoài mua chút cháo cho con ăn”
“Dạ con biết rồi ạ”
Nằm được một chút thì không lâu sau, thằng Bình cũng từ từ xuất đầu lộ diện đến thăm em, vẫn cái đầu trọc đó, cu Bình mặt buồn hỏi em:
“Mày sao rồi thằng quỷ, tối qua đang đi chung tự nhiên mày chạy đi đâu làm tao cũng lạc mày luôn. Về nhà tao gọi di động mày quá trời mà không có ai trả lời. Sáng dậy thì ba mẹ mày bảo mày mới nhập viện”.
“Tao không sao đâu, chắc chỉ bị xây xước nhẹ xíu thôi, cám ơn mày đã đến thăm tao”
“Không có gì đâu, bạn bè mà, tao mua ít trái cây, mày ăn đi cho bổ”
“Ùa, tao biết rồi, mày ngồi đi”
“À P, mày cho tao mượn điện thoại của mày xíu”
“Điện thoại tao à, ơ đâu mất rồi, chắc mẹ tao giữ rồi, mà để làm gì vậy mày”
“Không có gì đâu, tao ra đây chụp hình gái xíu, có 1 con nhỏ y tá đẹp lắm mày ơi, mà điện thoại tao không có chụp hình được đấy chứ”
“Ùa đợi xíu mẹ tao đi mua cháo về rồi lấy”
Em với thằng Bình ngồi trò chuyện được một xíu thì thằng Bình xin phép đi về, em cũng thiếp đi lúc nào không biết. Và trong khoảng thời gian em thiếp đi, thằng chó Bình đã kêu mẹ em đưa điện thoại của em cho nó mượn. Nhưng mục đích của nó không phải mượn để chụp hình em y tá xinh đẹp nào đó, mà mục đích chính của nó là nhắn tin cho bé Huệ, thông báo với nàng rằng em đang nằm trong bệnh viện. (Thằng chó nhiều chuyện)
Thế là buổi tối hôm ấy, khi vừa mở mắt dậy sau một giấc ngủ ngon, em giật mình tá hóa khi hình ảnh của bé Na xuất hiện ngay trước mặt mình. Em ú a ú ơ nói:
“Ơ, sao em lại biết anh ở đây”
“Anh bị có đau không, bạn anh nhắn tin cho em biết” (Đôi mắt nàng ươn ướt vì khóc)
“Anh không sao đâu, em đến đây làm anh bất ngờ quá”
“Sao anh lại không nói cho em biết, dù sao tụi mình cũng là bạn mà”
“Em còn công việc của em mà, với lại anh cũng bị thương nhẹ thôi, em đừng bận tâm”
“Không bận tâm sao đươc, nghe tin anh nhập viện là em tức tôc tới đây rồi đó, mới mấy ngày trước còn qua nhà em ăn cơm”
“Hihi, anh không sao thật mà, ủa mẹ anh đâu rồi em”
“Dạ, bác đang ngồi bên ngoài kìa anh, em thấy khuôn mặt mẹ anh buồn lắm, bác lo cho anh lắm đó”
“Anh thật có lỗi, để ba mẹ phải lo lắng cho mình”.
“Anh đi đứng được hông, em dẫn anh đi ra ngoài hóng gió xíu cho khuây khỏa”
“Ùa anh đi được”
Cuộc hẹn của em với nàng đã xảy ra tại một nơi không ai mong muốn, dù vết thương do tông xe để lại còn chưa dứt, dù nỗi đau do nhỏ bạn “ban cho” còn vương vấn, nhưng với em, hôm ấy quả thật là một ngày hạnh phúc, bởi vì bên cạnh em luôn vẫn nhận được sự quan tâm của những người bạn thân, của gia đình, đặc biệt là từ một cô gái 18 tuổi mới quen, người làm một công việc “ghê tởm” nhưng sống đầy tình cảm…
Chap 11: Bạn tôi là “điếm”.
Ở chap trước, sau 3 ngày nằm viện vì tai nạn giao thông, cuối cùng em cũng được phép xuất viện trong niềm hân hoan của cả gia đình. Em như người vừa chết đi sống lại, từ cõi chết trở về, nếu chẳng may tai nạn nghiêm trọng hơn một chút nữa thì chắc có lẽ giờ này em đã không còn lên đây báo cáo với các thím nữa rồi, và câu chuyện đời bi thương khổ ải của bé Na cũng sẽ không bao giờ được viết ra.
Trong cái rủi có cái may các bác à, nhờ bị thương nằm viện như vậy mà em mới biết được ai tốt, ai xấu với em. Ba mẹ thì em không nhắc đến, bởi vì họ mặc định là những người thương em nhất trên trần đời. Còn về thằng Vinh, nó cũng thật sự là một thằng bạn tốt, trong thời gian em nằm viện, nó bên nước ngoài liên tục gọi điện hỏi thăm sức khoẻ của em, rồi khi hay tin em xuất viện, cu cậu đã up lên facebook em những câu chúc sức khoẻ nghe sao ấm lòng, nó còn “khuyên” em rằng: “Mày mà còn lái xe trong tình trạng say xỉn như thế nữa thì đừng trách tao, tao mà về nước thì mày…” (Mẹ, thằng chó này)
Riêng thằng Bình trọc, em không biết phải cám ơn nó thế nào khi suốt những ngày em nằm viện, nó đều đặn đến thăm và mua trái cây cho em ăn. Đặc biệt là em phải cám ơn nó về vụ nhắn tin thông báo cho bé Na biết em nằm viện. Chửi nó nhiều chuyện là thế thôi, nhưng thật ra em cũng muốn bé Na đến thăm em lắm (đang bệnh mà thấy gái đẹp đến thăm thì thằng bỏ mẹ nào mà không thích, lúc ấy tự nhiên người em khoẻ hẳn các bác à).
Người cuối cùng em muốn nhắc đến chính là bé Na, với em, cô bé này thật sự là một người sống rất tình cảm. Các bác thử nghĩ xem, em với nhỏ chỉ mới quen đây thôi mà nhỏ cứ như thể là người bạn thân của em lâu năm lắm rồi. Nhớ ngày nằm viện thứ 2, nhỏ bất thình lình mang bịch cháo do chính tay nhỏ nấu đến cho em ăn, chúng em thật sự đã có một khoảng khắc vui vẻ và trong sáng bên nhau. (Ai kêu trong tối đó).
Người tốt với em thì cũng nhắc đến rồi, nhưng có một người khiến em buồn lòng và đau đớn nhất trong khoảng thời gian em nằm viện, đó lại chính là người mà em yêu thương nhất từ trước đến nay (trừ cha mẹ em ra). Có lẽ mọi người đã đoán ra được người ấy là ai rồi, vâng, chính là con nhỏ Vy, bạn thân và người yêu trong mộng của em. Đau đớn lắm khi trong 3 ngày nằm viện, em chỉ nhận được một tin nhắn duy nhất từ nhỏ “Chúc Phúc mau khỏi bệnh”, sau đó em hồi âm lại nhưng tất cả đều rơi vào tĩnh lặng.
Thật sự, em không cần 5 chữ tin nhắn ngắn ngủi kiểu như cho có lệ này, em chỉ muốn được thấy bóng dáng nhỏ đến bệnh viện để thăm em, hoặc ít nhất là một cuộc gọi điện thoại 5,10 giây chẳng hạn. Dù sao không là người yêu của nhau, nhưng em, nhỏ, với thằng Bình cũng là bạn thân của nhau. Dành chút thời gian đến thăm bạn bè xíu thì có là bao. Nhiều lúc em thầm nghĩ: “Hay là nhỏ đang say men bên vị hôn phu đẹp trai, nhà giàu, đã quên rồi những thằng bạn thuở hàn vi”. Sau đợt này, em quyết sẽ làm mọi cách để quên đi hình bóng nhỏ, thứ mà đã ăn sâu thăm thẳm vào cái bộ óc u mê của em suốt một quãng thời gian dài đăng đẳng. Từ rày về sau, em sẽ xoá tất cả mọi thông tin liên quan đến nhỏ, em sẽ xoá luôn cả facebook của nhỏ, sẽ thôi mong nhớ khuôn mặt đáng yêu của nhỏ nữa đâu.
Vết thương trôi qua cùng năm tháng, em lại trầm mình trong mớ công việc tại công ty. Tính tình em đã thay đổi rất nhiều sau đợt tai nạn vừa rồi, em bỗng trở nên hiền lành hơn lúc trước, vâng lời cha mẹ hơn, không còn những trận cãi nhau với thằng Bình nữa. Một điều hạnh phúc đến với em nữa đó là sự thân thiết giữa em với bé Huệ dường như càng ngày càng lớn, em có cảm giác như nàng đang thật sự quan tâm đến mình. Có đôi lần, nàng đã chủ động gọi điện hỏi thăm em trong giờ làm việc, đôi khi 2,3 giờ khuya nàng bỗng nhắn tin cho em như trêu đùa, chọc ghẹo. Em thật sự không biết tình cảm của nàng dành cho em như thế nào, em thật lòng muốn biết trước đó nàng đã từng yêu ai và từng có ai yêu chưa. Nhưng dẫu ra sao đi chăng nữa thì em cũng chỉ muốn giữa chúng em chỉ là một tình cảm anh em, bạn bè. Không phải vì em chê trách cái nghề “dơ bẩn, người đời khinh chê” của nàng, không phải vì em sợ hãi những loại gái mà người ta thường gọi là “gái rẻ tiền” như nàng, em chỉ thật sự không muốn dính líu tới 2 chữ tình yêu nữai, có lẽ vết thương tình do con bạn thân để lại trong em quá lớn.
Thời gian đi qua theo nhịp đập của cuộc sống, vào một ngày nọ cuối tháng 6. Lại một lần nữa em nhận được điện thoại từ bé Na với nhã ý mời em đến nhà ăn cơm, và đặc biệt lần này là có sự hiện diện của các chị em nàng, nói toẹt và phũ phàng ra là mấy con nhỏ bạn bán dâm cùng phòng với nàng.
“Alo anh Phúc ơi, có ở nhà hông” (Nàng nhí nhảnh đùa cợt với em trong điện thoại)
“Anh đây, nhà đang mở cửa, mời em vô” (Em cũng ghẹo lại nàng cùng tiếng cười hí hố)
“Ơ, giọng anh hôm nay sao kỳ thế”
“À, anh đang bị khan cổ do ở trong máy lạnh dữ quá”
“Anh có sao không, mua thuốc uống chưa”
“Em không phải lo cho anh đâu, mấy bệnh này thì nhầm nhò gì với anh”
“Ghớm, anh tự tin quá nha, nè em muốn mời anh đến nhà em chơi lần nữa, anh đến được hông”
“Hỹ hỹ, người khác mời thì anh còn từ chối, nhưng em mời thì…hí hí”
“Ok, vậy ngày mốt anh tới nhen, 7 giờ tối”
“Ùa để anh ghi lại kẻo quên”
“À mà anh ơi, anh rủ thêm anh Bình tới nữa cho vui nha, em nấu ăn cho các anh ăn hihi”
“Ơ, sao tự nhiên có thằng Bình vào đây”
“Thì anh cứ rủ đi, tại có mấy chị cùng phòng của em nữa, em sợ 1 mình anh đi ngại thôi”
“Ùa cũng đúng heng, một mình anh mà tới đó thì chơi đâu lại tụi em”
“Cái anh quỷ sứ này, thôi vậy nha, chúc anh làm việc vui...