* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Lão Đại Là Tổng Đài Tiểu Thuyết Hay

cũng không nghĩ là cao quá mức thế? Khó tránh mẹ ngươi phải giúp ngươi tìm tổng tài lão Đại kia, bởi vì ai rõ con gái bằng mẹ, bà sớm biết rằng con gái mình tiêu chuẩn rất cao cao đến tận trời, chỉ có tổng tài con gái mới nhìn vào mắt.”
“Ngươi bớt nói hưu nói vượn đi!” Dịch Tiểu Liên dở khóc dở cười đưa tay đánh cô một cái.
“Ta nói hưu nói vượn chỗ nào đâu?” Mạn Ny vẻ mặt nghiêm chỉnh nhìn nàng nói, “Ngươi không thấy được hai người đồng sự kia của ta, cả buổi tối đều cười run hết cả người, vui vẻ vô cùng sao? Đối tượng giao lưu lần này đều làm cho bọn họ hài lòng chết đi được, cũng chỉ có một mình ngươi không hài lòng, như vậy ngươi còn dám nói tiêu chuẩn của ngươi không cao đến tận trời sao?”
“Đó là…” Dịch Tiểu Liên muốn nói lại thôi, thật là khó nói bằng lời.
Nếu hôm nay nàng không có bạn trai, nàng cũng sẽ rất vừa lòng nha, vấn đề là hiện tại nàng có bạn trai, hơn nữa bạn trai vừa vặn lại là tinh anh trong tinh anh, muốn nàng làm sao bây giờ?”
“Tóm lại, chuyện hôm nay vẫn là phải cảm ơn ngươi, lần sau ta sẽ mời ngươi ăn cơm, về phần chuyện ta muốn nhờ vào giao lưu để kiếm bạn trai lúc trước, ngươi cứ coi như ta chưa từng nói qua, cứ như vậy quên đi.” Nàng nói.
“Làm sao? Mới một lần đã nản chí à? Ngươi yên tâm, lần tới ta cam đoan nhất định sẽ tìm được người so với hôm nay ưu tú gấp trăm lần, ngươi cứ chờ mà xem!” Mạn Ny hai tay nắm chặt, vẻ mặt mang ý chí chiến đấu ngất trời. ( 4 chữ cuối ta thừa nhận là hơi chém chút hi' hi')
“Không phải, ta…” Dịch Tiểu Liên sửng sờ, vội vàng mở miệng muốn nói cho rõ nàng không phải ý này, tự nhiên điện thoại trong túi xách lại lúc này vang lên.
“Ngươi chờ ta một chút.” Nàng nói với Mạn Ny, lấy di động từ trong túi xách lấy ra, nhìn xuống màn hình hiển thị người gọi. Xuất hiện trên màn hình là bốn chữ “Tổng tài đại nhân” làm nàng không tự chủ được cứng đờ một chút, cả người ngây ra.
“Làm sao còn chưa tiếp điện thoại? Không có hiển thị tên sao?” Nhìn nàng cầm điện thoại đang không ngừng kêu vang, nhưng bộ dạng lại không muốn tiếp, Mạn Ny tò mò tựa đầu tới nhìn.
“Không phải, ta đang muốn nghe.” Dịch Tiểu Liên bị dọa đến lui về phía sau một bước, vội vàng nhấn nút nghe, tránh khỏi bị hoài nghi.
“Uy?”
“Là anh. Em ăn cơm ở đâu? Ăn xong chưa, anh tới đón em.” Giọng hắn từ đầu kia điện thoại truyền tới.
“Không cần đâu, sau khi ăn xong em sẽ tự mình lái xe về nhà.” Dịch Tiểu Liên tránh cho Mạn Ny nhìn trộm, nhỏ giọng nói với bạn trai ở đầu kia điện thoại, trong lòng lại không ngừng cầu xin, tổng tài đại nhân a, ngài làm việc khổ cực cả một ngày hẳn là mệt chết đi được mới đúng, liền về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta thật sự không muốn phiền ngài lo lắng.
Nếu để hắn biết ăn cơm với bạn hữu trong tin nhắn của nàng là buổi giao lưu này, thành thật mà nói nàng thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì nha.
“Anh còn có một chút chuyện chưa xử lý xong, phải ở công ty một lát, khi em kết thúc xong hãy nhanh gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em, cùng nhau về nhà.”
“Thật sự không cần phiền toái như vậy…”
“Anh nhớ em.”
Một câu nói khiến cho nàng dễ dàng á khẩu.
“Hôm nay anh bận rộn nhiều việc, bận đến nỗi cùng em ở văn phòng mà thời gian lén nhìn em một cái cũng không có, cho nên cả ngày nay anh đều rất nhớ em.” (tình củm wa’ … ta cug~ mún nghe người khác nói vs ta vậy a T^T)
Trong giọng nói khàn khàn của hắn mang theo ôn nhu cùng quyến rũ, làm cho tại đầu này điện thoại Dịch Tiểu Liên khi nghe được trái tim trong nháy mắt nhảy dựng lên đập một cách mạnh mẽ binh binh binh, nghĩ rất muốn nói cho hắn nàng hiện tại đang ở đâu, để hắn có thể lập tức chạy đến bên cạnh nàng.
Hắn không giống với dạng đàn ông có thể nói lời ngon tiếng ngọt, trên thực tế chính hắn cũng nói như vậy, nhưng lại là thường xuyên giống vậy lơ đãng nói ra làm nàng mặt đỏ tim đập nhanh, lời nói mang đến hạnh phúc tràn đầy.
Có lần, hắn đột nhiên nhìn chằm chằm vào nàng, thấy vậy nàng nhịn không được mở miệng hỏi hắn, “Anh đang nhìn cái gì vậy?” kết quả thực sự nói: “Em rất đáng yêu.” Hại nàng cả người bỗng trở nên vô cùng thẹn thùng.
Sau đó, nàng cố ý cười cợt chế nhạo hắn, nói hắn sẽ không lời ngon tiếng ngọt căn bản là gạt người, kết quả hắn trả lời là “Anh chỉ là nói thật mà thôi”, nhưng lại dùng vẻ mặt phi thường nghiêm túc nói với nàng, làm nàng một lần nữa xấu hổ không biết làm sao cả.
Thoạt nhìn lạnh lùng ương ngạnh, cao bất khả phàn*, kết quả lại là dị thường ôn nhu săn sóc, người đàn ông tốt như vậy như thế nào lại đến phiên nàng? Có đôi khi ngẫm lại, chính là cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi.
*Cao khả bất phàn: quá cao để tiếp cận, nổi tiếng khó gần…
Làm sao bây giờ, càng nghĩ chuyện liên quan đến hắn, lại càng muốn hắn ở bên cạnh, cùng ở một chỗ với hắn.
Nàng cũng rất nhớ hắn nha.
“Em đang ở đâu?” Giống như cùng nàng tâm linh tương thông, hắn bỗng mở miệng hỏi, trong giọng nói có một chút thiếu kiên nhẫn.
“Số 3 đường Dân Sinh Đông…” Trong lúc vô thức, nàng liền đem địa chỉ nhà hàng nói cho hắn.
“Chờ anh, anh nhanh chóng qua đón em.” Hắn ôn nhu nói.
“Được.” Tại giờ khắc này, trừ bỏ hắn ra, nàng không thể nghĩ đến chuyện nào khác.
“Lát nữa gặp lại.”
“Lát nữa gặp.”
Hắn ngắt điện thoại, nàng lại vẫn đắm chìm trong tưởng niệm cùng ôn nhu của hắn, đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào không nỡ hoàn hồn.
“Ai muốn tới đón ngươi vậy?” Bên tai bỗng nhiên truyền đến câu hỏi của Mạn Ny đang đứng sát bên cạnh, đem nàng dọa quay trở về hiện thực.
“Không có nha.” Nàng nhanh chóng lắc đầu nói với cô.
“Không có mới là lạ!” Mạn Ny trừng mắt. “Người đợi gặp ngươi là ai? Tại sao ngươi cùng người kia nói năng nhẹ nhàng như vậy? Nhanh đem sự thật nói ra mau.” Cô tiến một bước tới gần nàng, tỏ ra vẻ mặt “Ngươi không nói rõ ra thì đừng mong chạy thoát.”
Dịch Tiểu Liên đưa tay giữ người bạn đangkhông ngừng bước sát về phía mình, giãy giụa không thôi.
Cô biết đây là một người bạn tốt thẳng thắng thành khẩn mà chính mình muốn tạo cơ hội gặp gỡ làm quen bạn trai cho nàng, nhưng là vừa nghĩ đến bạn trai nàng là ai, cô lại không kìm được nỗi do dự.
Chương 12:
Edit+Beta: Tử Sa
Đáng lẽ chương này mai ta mới post nhưng… sợ để các nàng chờ lâu nên… ^O^~ … cứ koi như ta post thay ngày mai vậy chap sau muộn hơn cug~ đừng trách ta nha >__<
“Mạn Ny, kỳ thật có một việc… ách, kỳ thật…” Nàng liếm liếm cánh môi, thật sự không biết có nên nói thật ra hay không, không biết Mạn Ny sẽ có phản ứng gì?
“Làm gì mà cứ ấp a ấp úng thế? Ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với ta nên không dám nói?” Mạn Ny hoài nghi nhìn chằm chằm vào nàng.
“Chờ một chút, chính là trước hết hãy nói về người muốn tới đón ngươi là ai, sau đó hãy nói chuyện tội lỗi kia sau.”
Dịch Tiểu Liên im lặng không nói gì nhìn cô, đấu tranh một hồi, sau khi hít một hơi thật sau lấy lại tinh thần lúc này mới đột nhiên nói với cô: “Bạn trai.”
Mạn Ny như là không nghe rõ, hay là nghe rõ nhưng lại tưởng rằng bản thân mình nghe lầm chớp chớp đôi mắt, giương miệng hỏi nàng, “Cái gì?”
Dịch Tiểu Liên căng thẳng liếm liếm cánh môi, nói lại một cách rõ ràng hơn.
“Người muốn lát nữa tới đón ta là bạn trai ta.”
Mạn Ny bỗng dưng trừng mắt nhìn nàng không dời, ngay cả mắt cũng không chớp trừng mắt nhìn nàng ước chừng hơn năm giây (sao giống phim quay chậm thế nhỉ ), lúc này mới hét to ra tiếng, “Bạn trai?! Uy! Ngươi có bạn trai?!”
Dịch Tiểu Liên nhịn không được hơi co người lại.
“Là… mới qua lại gần đây.” Nàng thận trọng nói.
“Gần đây? Vậy mà ngươi tại sao không nói cho ta biết? Nếu nói cho ta biết, ta đã không cần khổ cực như vậy để tổ chức buổi giao lưu này!” Mạn Ny bỗng nhiên hiểu ra liền mở to hai mắt. “Khó trách đối tượng tối nay không ai có thể lọt vào mắt ngươi, nguyên lai là đã sớm có người trong lòng rồi, thực sự là rất quá đáng mà!”
“Xin lỗi mà, ta không cố ý lừa ngươi, chỉ là quên mất, hơn nữa ngươi đã vì ta mà bỏ ra nhiều công sức như vậy để tổ chức buổi giao lưu này, ta thật sự không muốn khiến ngươi bận rộn vô ích, cho nên…” Dịch Tiểu Liên hai tay hợp thành hình chữ thập xin lỗi.
“Ta giờ không phải cũng giống như bận rộn vô ích ư.” Mạn Ny cắt ngang nàng.
“Xin lỗi.” Trừ bỏ xin lỗi, nàng còn có thể nói cái gì đây?
“Nếu xin lỗi hữu dụng, sẽ không cần đến cảnh sát.” Mạn Ny trừng mắt, tựa hồ tức giận không ít.
“Ngươi đạo văn của lời kịch Minh Tự.” Nàng nói, muốn đem không khí làm cho thoải mái hơn một chút, không nghĩ tới…
“Không có cách nào buồn cười cả.” Mạn Ny ngoài cười nhưng trong không cười trừng mắt với nàng
“Xin lỗi.” Nàng lập tức cúi đầu sám hối.
“Ta hiện tại rất tức giận.”
Bạn tốt không cần phải nói, nàng cũng biết.
“Hôm nào ta đãi ngươi một chầu lớn, ngươi hãy tha thứ cho ta đi, không nên tức giận có được không?” Nàng thật cẩn thận cầu xin tha thứ.
“Đợi ngươi giới thiệu hắn cho chúng ta biết, ta liền tha thứ cho ngươi.” Mạn Ny nói.
Dịch Tiểu Liên tìm cớ phải đi trước có việc nói tạm biệt mọi người tại buổi giao lưu, Mạn Ny cũng lấy cớ muốn đưa nàng ra ngoài đón taxi, đường đường chính chính theo nàng đi ra khỏi nhà hàng chờ người.
“Hắn là người thế nào, các ngươi như thế nào quen biết? Hắn thật sự có ưu tú như vậy không, so với bốn chàng trai kia có hơn không? Kết quả sẽ không là tình nhân trong mắt ra Tây Thi chứ?” (ý nói có thể là Giác ca xấu mà trong mắt Liên tỷ vẫn là người đẹp nhất)
Mạn Ny quả thật tò mò chết đi được, không ngừng hỏi nàng chuyện về bạn trai thần bí kia, làm nàng chỉ có một miệng khó trả lời hết được, cuối cùng chỉ có thể tùy tiện ném cho cô một câu “Ngươi đợi lát nữa tự mình xem đi”, sau đó liền đem tiếng líu ríu của cô trở nhành bối cảnh âm nhạc không hề để ý tới.
Nàng đứng ở bên đường, ngắm nhìn dòng xe cộ tấp nập trước mắt.
Mới lúc nãy gọi điện thoại cho Hạ Tử Giác, nguyên bản chỉ là muốn hắn dự phòng trước, miễn cho khi tổng tài đại nhân đến sẽ bị vài người hơi điên rồ như Mạn Ny dọa đến, không nghĩ tới lại nghe thấy tin hắn đang trên đường đến, lại sắp tới nơi.
Hắn nhất định là sau khi treo điện thoại liền xuất phát đến đây.
Tính thời gian, hắn cũng gần đến rồi.
Mới nghĩ như vậy thôi, liền nhìn thấy một chiếc xe đang tiến sát về phía lề đường bên này bóp kèn hai tiếng.
Ban đêm tầm mắt không rõ, hơn nữa đèn xe sáng ngời có chút chói mắt, làm cho đến khi khoảng cách của xe và các nàng chỉ còn vài mét, nàng lúc này mới nhận ra xe của bạn trai, chắc chắn đúng là hắn.
Hắn đến làm khóe miệng của nàng bất tri bất giác dương lên.
“Là hắn sao?” Mạn Ny hỏi.
Dịch Tiểu Liên mỉm cười gật đầu, nhìn hắn trên xe đậu trước mặt không chuyển mắt, tiếp theo lại đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi… (gà cắt tiết há há)
“Mercedes-Benz?!”
Ny kinh hỷ kêu lên, sau đó đem tay nắm lấy bả vai nàng, biểu diễn một cách khoa trương thời khắc này tâm tình cô rất kích động, lay lay nàng cô nói: “Ngươi nói rõ cho ta, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chồng (ng' ta chưa cưới tỷ này nói wa’) ngươi thực sự lái Mercedes-Benz a hắn là ai vậy? Bên cạnh ngươi lúc nào lại có loại Mercedes-Benz này, tại sao cho tới bây giờ ta chưa từng nghe ngươi nói qua? Ngươi tốt nhất là nhanh đem sự thật ra cho ta, nói nhanh lên!”
Dịch Tiểu Liên rất buồn cười, vừa cười vừa sửa chữa lại nàng nói: “Anh ấy còn không phải là chồng ta.”
“Không được chuyển đề tài!” Mạn Ny tiếp tục lay lay nàng, cố ý dùng giọng kích động kêu lên, hại nàng thiếu chút nữa cười đến xốc hông.
“Đừng ồn nữa.” Nàng vừa cười vừa cầu xin tha thứ.
Mạn Ny đột nhiên ngưng động tác lay động nàng, cả người nghẹn họng nhìn trân trối, ngây như phỗng nhìn về phía sau nàng.
Dịch Tiểu Liên theo tầm mắt của nàng quay đầu nhìn lại, nguyên lai là tổng tài đại nhân từ xe bước xuống, đang chậm rãi đi tới hướng các nàng.
Bộ dạng hắn tràn ngập tự tin cùng mị lực của một người đàn ông trưởng thành.
Hắn vốn là mẫu đàn ông cả người trừ bỏ anh tuấn tiêu sái, ngoài soái khí mê người, không thể tìm thấy từ nào hình dung thích hợp hơn, cũng khó trách Mạn Ny đã xem qua vô số soái ca lại có thể đứng tại chỗ choáng váng giương mắt nhìn.
“Chờ lâu chưa?” Hắn đi tới bên cạnh nàng ôn nhu hỏi.
“Chưa lâu.” Nàng chớp chớp mắt mới trả lời, kỳ thật cũng có chút bị mị lực của hắn hớp hồn. Thật rất soái!
“Vị này chính là người bạn trong điện thoại mà em đã nhắc tới sao?” Hạ Tử Giác nhìn về phía Mạn Ny đang đứng im ngây ngốc, hỏi nàng.
“Đúng vậy.” Dịch Tiểu Liên gật đầu nói, sau đó giới thiệu với hắn. “Cô ấy gọi là Cố Mạn Ny, là đồng sự trước kia của em, cũng là bạn tốt của em.” Giới thiệu bên này xong, quay sang giới thiệu bên kia, lại phát hiện bạn tốt vẫn là làm một bộ dạng ngây ra như phỗng, khiến cho Dịch Tiểu Liên nhịn không được thở dài, đưa tay lắc lắc nàng.
“Cố Mạn Ny tiểu thư, phiền ngươi tỉnh lại, trời sáng rồi.” Nàng nói.
Lời của nàng làm cho Hạ Tử Giác nhịn không được khẽ bật cười.
Tiếng cười cùng dung mạo tươi cười (nguyên văn là tiếu thanh cùng tiếu dung) của hắn khiến cho Mạn Ny nãy giờ nhìn ngây ngốc chợt mở to hai mắt, nhưng không có dấu hiệu phục hồi tinh thần lại, chỉ càng ngẩn người ra hơn. (Bác sĩ: vô cùng thương tiếc báo tin bệnh nhân này đã vô phương cứu chữa *hắc hắc*)
Rất soái, rất soái, rất soái nha!
Dịch Tiểu Liên cũng nhịn không được đưa tay nâng lấy khuôn mặt bạn, rồi chỉnh khuôn mặt cô chuyển hướng về phía mình.
“Ngươi cũng nên phục hồi lại tinh thần đi! Cứ như vậy đối với đàn ông mà chảy nước miếng không phải mất mặt a? Cố Mạn Ny tiểu thư.” Quan trọng là, người đàn ông kia đã có chủ là nàng.
“Ha ha ha…” Mạn Ny rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, nhưng việc đầu tiên là ngây ngô cười với nàng, sau đó khi nàng chưa kịp phòng thủ, đột nhiên tuôn ra một loạt câu nói kinh người…
“Ta hiện tại rốt cuộc minh bạch tại sao ngươi có thể đối với mấy tên trong nhà hàng kia cứ thiếu thiếu khuyết khuyết, bởi vì so với vị soái ca này, mấy tên cùng chúng ta giao lưu căn bản là thất bại!” Cô lớn tiếng nói.
Dịch Tiểu Liên bỗng trợn to hai mắt, cả kinh còn không kịp làm ra phản ứng gì, liền nghe thấy bạn trai nhẹ giọng thân thiện mở miệng hỏi: “Giao lưu? Mấy tên kia?” (ca này đúng là có tài làm cho người ta khai hết a >’’<)
“Đúng rồi, đối tượng chúng ta giao lưu hôm nay tổng cộng có bốn nam sinh (già chát mà còn kiu nam sinh _ _!!), vốn còn tưởng rằng bọn họ là lựa chọn tốt nhất rồi, không nghĩ tới nhân ngoại hữu nhân*, thiên ngoại hữu thiên*. Mạn Ny tiểu thư thẳng thắng trả lời, khiến cho Dịch Tiểu Liên nhắm nghiền mắt lại, cảm giác như tận thế đã đến (gốc là: đại thế đã qua… nhưng ta nghĩ để câu này hay hơn nghĩa cũng như nhau thuj)
*Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: đồng nghĩa ý chỉ người tốt còn có người tốt hơn
“Xin chào, ta gọi là Cố Mạn Ny, rất vui khi được quen biết ngươi đại soái ca.”
Dịch Tiểu Liên nghe lời tự giới thiệu của Mạn Ny, trong giọng nói tràn ngập vị ngọt ngào tình cảm của thiếu nữ.
“Hạ Tử Giác. Ta cũng rất vui được biết vị mỹ nữ này.” Hắn đáp lại.
“Ai nha, ta là mỹ nữ cái gì, Tiểu Liên mới phải chứ? Ngươi biết không? Trong bốn vị nam sinh của buổi giao lưu hôm nay, có đến ba người nói với ta rằng bọn họ thích nàng.” (Ny tỷ T^T… tỷ là cô 9 em nàng 8 sao…tỷ đang giết người không cần dùng dao đấy)
Cố Mạn Ny, ngươi có thể bớt lắm mồm một chút có được không. Dịch Tiểu Liên trong lòng thầm rên rỉ.
“Ngoài ra, nghe nói tổng tài công ty nàng cũng theo đuổi nàng, cho nên ngươi phải cẩn thận xem trọng nàng, tình địch thật sự rất nhiều.”
Cố Mạn Ny, ta muốn cùng ngươi tuyệt giao! Dịch Tiểu Liên thề với lòng.
“Ta chính là tổng tài kia.”
“Cái gì?” Mạn Ny nhất thời đại kinh thất sắc*kêu lên một tiếng.
*Đại kinh thất sắc: người nhợt nhạt sợ hãi…
Dịch Tiểu Liên bỗng có loại cảm giác dở khóc dở cười, vì có thể dọa đến Mạn Ny làm cho nàng cảm thấy được thở ra một hơi, nhưng nghĩ đến lúc phải đối diện với thu hậu toán trướng* của nàng, nàng lại cảm thấy đáng sợ, nhưng việc đã đến nước này, cho dù đáng sợ cũng phải đối diện nha.
*Thu hậu toán trướng: một ân oán, nợ nần đợi cho thời điểm chính muồi mới giải quyết- ở đây ý nói đến cơn giận của Giác ca sau này.
Nàng khẽ thở dài, mở mắt, giây sau đem tất cả chuyện về Mạn Ny từ trong não nàng làm bay hơi hết, thay thế bằng một vẻ như mỉm cười, kỳ thật tức giận mới có thể ngoài cười nhưng tâm không cười như vậy.
Nàng cả người cứng đờ, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là chết chắc rồi, nàng chỉ lo lắng Mạn Ny bên này, lại quên mất tổng tài đại nhân bên kia.
Đã có bạn trai, lại sau lưng bạn trai chạy đi giao lưu, tổng tài đại nhân sẽ nghĩ gìvề chuyện này? Lần này nàng thật sự chết chắc rồi!
“Mạn Ny, ngươi đi ra cũng đã quá lâu rồi, phải chăng nên quay lại nhà hàng rồi phải không?” Nàng mở miệng. “Chúng ta cũng phải đi rồi.” Nàng phải khẩn trương giải thích với hắn hết thảy bất đắc dĩ mới được.
“Huk, không có nhân tính, vừa có bạn trai, đừng liền đem bạn vứt ra sau chứ?” Mạn Ny hừ nàng.
“Ngươi đi nhanh lên đi.” Không có tâm tình bồi nàng 5 4 3, Dịch Tiểu Liên trực tiếp đưa tay giúp cô xoay người, xoay theo hướng tiến về cửa nhà hàng, sau đó từ phía sau thúc cô tiến bước lên phía trước.
“Ngươi không cần thúc ta, tự ta sẽ đi.” Mạn Ny kêu lên kháng nghị.
“Được, hẹn gặp lại.” Nàng nghe vậy dừng chân, thu tay lại nói.
“Nhưng Tiểu Liên,” Mạn Ny mới đi về phía trước một bước lại bỗng nhiên ngừng bước, quay về hướng nàng nói: “Ngươi đừng tưởng rằng chuyện này về sau ta sẽ quên đi? Ngươi canh nhiên gạt ta cùng lão Đại tổng tài kia gặp gỡ, thật sự là quá mức rồi, tội không thể tha.”
“Ta biết, hôm nào ta chịu đòn tổng nhận tội có được không? Ngươi đi vào nhanh lên một chút.” Nàng một lần nữa thúc cô tiến lên phía trước.
“Lời này chính là ngươi nói đó.” Mạn Ny hướng nàng đòi cam đoan.
“Vâng vâng vâng, là ta nói.”
“Tốt lắm, hôm nay tạm thời thả cho ngươi một con ngựa, hôm nào lại cùng ngươi tính sổ. Bất quá…”
“Không bất quá gì hết, nhanh đi vào đi!” Dịch Tiểu...

<< 1 ... 7 8 9 10 11 ... 15 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Cạm bẫy của ái thê Cạm bẫy của ái thê
Thục nữ PK Xã hội đen Thục nữ PK Xã hội đen
Tổng tài thử hôn Tổng tài thử hôn
Đời này mình Nàng nhất thế Đời này mình Nàng nhất thế
Này Sói, ta tóm được đuôi mi rồi nhé! Này Sói, ta tóm được đuôi mi rồi nhé!

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status