ra về thì dì Dung nhìn chồng nói:
- Mấy đứa nhỏ rất hứng thú với bộ sưu tập sung của anh. Anh cho bọn nhỏ vào xem một chút đi.
Trước ánh mắt mong đợi của hai người họ, ông Hoành Danh nhanh chóng nhận lời, dẫn họ vào phòng của mình còn vui vẻ hướng dẫn cho họ nghe từng loại súng và chức năng của nó. Bảo Phương và Trí Lâm nhẫn nại nghe ông nói. Lát sau, Trí Lâm nóng ruột bèn lên tiếng hỏi:
- Tại sao không thấy khẩu K365 vậy hả chú?
Ông Hoàng Danh có chút bất ngờ khi nghe Trí Lâm hỏi, sắc mặt ông sầm lại nhưng nhanh chóng giản ra nhìn hai người hỏi:
- Hai đứa cũng biết về khẩu súng này à?
- Dạ, tụi cháu chỉ mới vừa nghe nói đến khẩu sung này hôm nay, chứ chưa được nhìn thấy nó. Nghe nói bác Lâm và bác cũng có một cây, nhưng tụi cháu chưa có dịp nhìn thấy. Hôm nay vô tình ghé đây chơi nên muốn tìm hiểu thêm về loại súng này – Bảo Phương biết Trí Lâm nóng vội quá nên vội đỡ lời cho cậu.
- Uhm, chú cũng có một khẩu, cất ở đằng kia – Ông Hoàng Danh tươi cười khi
hiểu ra rồi gật đầu chỉ về hướng chiếc tủ sắt bên góc tường.
Cả hai nóng lòng đưa mắt nhìn về phía chiếc tủ đó, tim đập thình thịch, cảm giác hồi hộp mong chờ đến vộ tận. Cuối cùng ông Hoàng Danh cũng cầm cây sung ra cho họ xem.
Cả hai giả vờ săm soi hỏi han về khẩu sung, nhưng mắt hướng về dãy đạn bên cạnh. Đạn còn nguyên, không thiếu một viên nào cả. Coi như là loại bỏ thêm một đối tượng nữa.
Khi Bảo Phương trở về phòng của mình, cả ngày mệt mỏi, cô ngã người xuống giường nhắm mắt muốn ngủ một giấc. Tư duy của cô gần như vừa chạm xuống gối là đã miệt mài theo giấc ngủ trầm.
Nhưng đột nhiên có luồng hơi thở ấm phả lên mặt, lên cổ cô gây khó chịu. Láng máng, dường như bân vành tai có gì đó khẽ lướt qua. Đôi mắt nhắm ghiền của cô khẽ cau lại đầy khó chịu, định giơ tay gạt thứ khóc hịu đó qua một bên thì bất ngờ cảm thấy cổ tay bị túm lấy.
Như một tia chớp quét qua trong đầu, thần trí đang mệt mỏi của Bảo Phương tỉnh táo lại ngay lập tức. Cô biết mình không phải đang mơ.
Nhưng người trong phòng cô là ai?
Không phải là Trí Lâm…loại cảm giác khiến người ta thấy lạnh này, chắc chắn không phải là anh ấy.
Tim cô đập thình thịch, cả người gần như bất động, cô không dám thở mạnh, cố làm như không có gì, tiếp tục ngủ. Cô chéo miệng, đưa tay lên quơ đi chỗ làm mình ngức ngáy khó chịu, rồi xoay lưng lại ngủ.
Đối phương thấy cô như vậy liền từ từ thả tay cô ra để cô ngủ dễ dàng hơn. Bảo Phương cảm thấy những ngón tay đang từ từ luồn vào trong mái tóc đen nhánh của cô vuốt nhẹ từ từ. Di từ từ theo mạch máu chảy lướt xuống bên cái cô thon thả của cô, chạm vào chiếc áo ngủ của cô, rồi di dọc theo khoảng da gần cổ cô.
Khoảng khắc ấy, người Bảo Phương cảm thấy cứng đờ lên, một cảm giác tức giận bùng nổ. Nếu không có cái cảm giác lạnh người đáng sợ kia, và không biết kẻ to gan dám mò vào nhà cô mang theo mùi vị chết choc kia thì cô đã bật dậy cho hắn ta mấy cú đấm thảm khốc rồi.
Cuối cùng bàn tay kia bắt đầu lần theo cổ áo ngủ của cô bắt đầu đi vào, Bảo Phương không nhịn được nữa, cô ngồi vùng dậy, chộp lấy tay đang lần mò trong áo ngủ của mình của tên kia. Sau đó làm một động tác lật người mạnh mẽ, hòng vật ngã đối phương, nhưng không ngờ tên kia đã nhanh nhẹn né tránh.
- Haha, anh còn tưởng em tiếp tục giả vờ ngủ chứ.
Bảo Phương ngây người nghe giọng nói có phần quen thuộc đó, cô nâng tầm mắt nhìn về tên kia. Bắt gặp gương mặt có chút xa lạ, mà cái tên có gương mặt này đang nằm dài phía bên kai giường của cô, thích thú chống cằm nhìn cô.
Bảo Phương chết lặng nhìn nụ cười trên khóe mội hắn ta
Gió đêm se sẽ lạnh, tung lên dải rèm mềm mại, giữa thênh thang màn đêm mơ hồ có thể nhìn thấy được những ngôi sao nhỏ đang nhấm nháy bên ngoài cửa sổ.
- Ngươi… – Bảo Phương ghiến răng trừng mắt nhìn cái tên kia. Tim cô bất thần trong một giây ngừng đập, cô không thể ngờ tên này lại dám to gan đột nhập vào đây. Trước mặt cô không ai khác chính la tên áo xanh mà cỗ đã gặp và vừa chạm trán hắn trong vụ nổ bom vừa rồi.
- Demos…mọi người trong thế giới ngầm đều gọi anh bằng cái tên này bé cưng à – Hắn nhìn Bảo Phương chậm rãi nói ra tên mình.
“ Demos” – Hung thần…ác quỷ… – Bảo Phương vừa kinh ngạc vừa thấy sợ hãi.
Tâm tình tên này bình thản vô cùng, hắn nheo mắt nhìn sự kinh ngạc của Bảo Phương một cách thích thú.
- Ngươi vào từ khi nào – Bảo Phương cố trấn tỉnh lại hỏi hắn ta.
- Vào từ khi nào ta…để xem… – Hắn đưa tay chồng cằm ra chìu suy nghĩ, rồi nhìn cô, khóe môi nhếch lên cao, ánh mắt giễu cợt đầy đáng ghét – Từ trước lúc em bước vào phòng, sau đó anh nhìn thấy em từ từ cởi… – Hắn vừa nói vừa nhìn vào thân hình đang mặc chiếc váy ngủ của Bảo Phương.
- Ngươi…tên khốn… – Bảo Phương không thể kiềm chế được bình tĩnh, cô tức giận nhìn hắn ta, chỉ muốn xé xác tên khốn này ra cho hả giận.
- Thật ra anh cũng chẳng thấy được gì nhiều đâu…cùng lắm là… – Hắn ta cố ý ngập ngừng câu nói của mình true chọc Bảo Phương.
Bảo Phương nhìn vẻ mặt giễu cợt đầy đáng ghét của hắn ta, cô không thể kìm chế được nữa, xông đến đánh hắn ta. Devil dễ dàng nắm lấy cánh tay đang vươn tới của Bảo Phương, cô liền xoay người tránh thoát cánh tay giữ lấy của hắn một cách nhanh chóng. Sau đó cô tung một đấm vào ngay bụng hắn ta.
Demos vì vẫn đang ở tư thế nắm chưa kịp xoay chuyển nên dính nguyên nấm đấm của Bảo Phương. Một tiếng hự vang lên, hắn ta cau mày một chút, nhưng vẫn kịp thoát ra được cú bẻ ngoặc tay của Bảo Phương.
Thấy vậy Bảo Phương vội vã lùi ra sau mấy bước, cô thở hồng hộc, đứng cách xa hắn để phòng.
- Thật không ngờ, lâu rồi không gặp, em tiến bộ nhanh đến thế. Xém chút nữa tôi đã không thể làm đối thủ của em được nữa rồi – Demos cười cười nhìn Bảo Phương nhanh chóng lấy lại sắc mặt giễu cợt của mình.
Bảo Phương biết sức mình không thể đấu lại hắn ta, cô không nghĩ đến chuyện sẽ cùng hắn ta đấu tay đôi nữa, ánh mắt liếc nhanh về khẩu sung được giấu dưới gối của mình.
Cô giả vờ lao về hắn tấn công, hắn ta vội vàng né tránh, rồi ôm lấy cô vật ngã xuống giường, nhanh chóng đè chặt lấy thân hình cô đang dán dưới giường. Hắn nhanh chóng hôi lên môi cô một cái đầy khoái chí.
Bảo Phương tức giận vô cùng, cô cong chân lên định cho hắn ta một cước nhưng hắn ta nhanh chóng biết được, bắt lấy chân cô, chiếc váy ngủ bị trượt lên cao để lộ bắp chân trắng nõn thon thả của cô. Ánh mắt hắn ta liền trượt ngay đến nơi đó, cô vội vàng vùng ra, tay nhanh chóng chộp lấy khẩu sung chĩa thẳng vào thái dương của hắn ta.
Nhưng mà mặt Demos không có lấy một chút xíu gì sợ hãi, ngược lại đáy mắt hắn ta có chút suy tư.
- Thân hình của em đúng là khiến người ta dễ dàng ngã quỵ.
- Im miệng…
- Muốn anh im miệng thì phải dùng môi của em mà làm nó im lặng – Ngón tay của Demod gõ nhịp nhịp trên nòng sung của Bảo Phương, hắn nhếch môi lên nhìn cô không chút e sợ bảo – Bộ không ai dạy em rằng, khi bắn thì nòng sóng phải cách mục tiêu ít nhất 1 cm ư? Bằng không thân súng dễ bị nổ lắm đó, làm bị thương cánh tay mềm mại của em, anh sẽ đau lòng lắm.
Nhanh như chóng, ngón tay của Demos đã luồn vào lòng bàn tayc ủa Bảo Phương, đầu hắn ta thình lình lệch khỏi nòng súng. Nhưng hắn không ngờ là khẩu súng vừa rơi khỏi bàn tay phải của Bảo Phương đã nhanh chóng chuyển sang tay kia của cô, tiếp tục chỉa về phái hắn ta.
Vẫn không có chút lo sợ nào cả, hắn ta còn bình thản cho tay vào túi rút ra một điếu thuốc bắt đầu châm lửa, chậm rãi tận hưởng hương vị thuốc.
Bảo Phương vẫn chĩa súng vào hắn ta, cô không dám chớp mắt lấy một giây, bời vì cô biết, chỉ cần một giây ngắn ngủi cũng đủ để hắn ta phản kích lại cô.
- Dù em là cảnh sát, nhưng cũng không thể tùy tiện nổ súng được. Em làm vậy chỉ càng làm cho mọi chuyện phức tạp thêm thôi.
Nói xong hắn ta búng điếu thuốc đang hút dở về phía Bảo Phương, cô lách người tránh né, ngay giây phút này, hắn ta vươn tay đến chộp lấy tay cầm súng của cô, nhanh chóng khống chế cô. Một tay nắm tay cầm súng của cô khống chế khiến khẩu súng rơi cái cạch xuống đất, một tay đưa tay lên bóp ngay cần cổ của cô.
Hắn ta lắc đầu cười cười bảo:
- Chỉ cần anh bóp mạnh một cái, cái cần cổ xinh đẹp này lập tức bị gãy lìa.
Vừa nói xong hắn ta đưa mũi tới gần hít một hơi thưởng thức mùi hương tỏa ra từ cơ thể cô.
Toàn thân Bảo Phương bị một cơn ớn lạnh đến buồn nôn.
Demos liền hôn nhẹ vào cổ cô rồi từ từ di chuyển xuống xương quai xanh của cô. Bảo Phương tức giận đến rung người.
Bình tĩnh…bình tĩnh…
Bảo Phương tự nhắc nhở mình như vậy. Cô cần bình tĩnh để tìm cách thoát khỏi sự khống chế của hắn ta.
“ Con người thường tự đưa mình đi vào sự hỗn loạn, càng hỗn loạn thì càng bế tắc” – Giọng Lăng Phong vang lên trong đầu cô.
“ Nếu như em bị anh khống chế, chỉ biết tìm cách đẩy mà không biết chặn tay anh lại. Cũng giống như khi anh giơ dao lên chém về phía em, em chỉ biết giơ dao lên chống đỡ mà không biết lách thân phản lại cho anh một dao”
Bảo Phương bèn dùng bàn tay không bị khống chế của mình, dùng ngón cái luồn vào trong bàn tay đang bóp cổ của cô, nhanh chóng chụp lấy ngón tay cái của Demos bẻ ngoặt ra sau khiến hắn ta đau đớn rên lên một tiếng. Bảo Phương nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của Demos.
Nhưng đối phương không phải là kẻ đơn giản, hắn ta nhanh chóng nắm lấy tay cô định tiếp tục khống chế, nhưng Bảo Phương đã thuận thế vung tay bẻ ngoặt tay hắn ra sau.
Demos định đẩy tay cô ra thì bên tay kia, cô đã bấu tới xương sống của hắn.
Trông một giây đó, Demos tựa như bị điện giật, xoay người tránh khỏi.
Bảo Phương luền lộn một vòng chộp lấy khẩu súng lần nữa chĩa về hướng hắn, lần này cô không chút do dự lên nòng súng. Cả người cô thở dốc.
Đây là lần đầu tiên Demos có biểu cảm khác ngoài vẻ lười biếng và giễu cợt, ánh mắt hệt như một lưỡi dao, đáng sợ đến nỗi Bảo Phương đã nghĩ rằng, ánh mắt cũng có thể giết người.
- Thật đáng sợ. Em muốn bọp nát cột sống anh sao? Đốt xương cổ thứ sáu và thứ bảy của con người ta là chỗ dễ dàng bị bẻ gãy nhất sau xương ngón tay. Thật may mắn là động tác của em chưa đủ mạnh, lực tay chưa đủ mạnh – Hắn nhếch miệng nói, sau đó ánh mắt giễu cợt của hắn lại lần nữa xuất hiện – Hay là em không nỡ xuống tay với anh
Bảo Phương không nói gì, nâng tầm súng lên cao ngang đầu hắn ta
- Em thật là nhẫn tâm mà. Uổng công người ta có lòng tốt đến đây nhắc nhở cho em – Hắn ta thở dài than.
Bảo Phương nhíu mày, ánh mắt cô nhìn hắn ta dò xét.
- Lần trước món quà anh tặng em ở bãi đậu xe em còn nhớ không?
Thấy ánh mắt đăm chiêu của Bảo Phương, hắn bèn nói tiếp:
- Em nói xem, mục tiêu của bọn chúng là ai?
- Là Thục Quyên – Bảo Phương khó hiểu đáp.
- Sai, mục tiêu chính là em.
- Tại sao? – Bảo Phương kinh ngạc hỏi lại.
- Haha…cô bạn em vì muốn bảo toàn mạng sống đã để lại di chúc cho em không phải sao?
Bảo Phương nhớ lại, đích thực Thục Quyên đã để lại di chúc giao quyền thừa kế cho cô, bởi vì cô ấy không muốn chú của cô ấy – Ông Kiến Quốc lấy được tài sản.
- Nhưng chính vì vậy, mục tiêu đã chuyển hướng sang bên em. Chỉ cần em chết, tờ di chúc kia không còn giá trị nữa, chỉ cần tiêu diệt bạn của em xong, gia tài sẽ lại rơi vào tay hắn– Hắn ta chậm rãi nói tiếp – Em nghĩ bọn anh dễ dàng để mục tiêu bị trượt như thế sao? Bày vẽ nhiều như thế, chỉ là muốn trêu chọc em thôi. Phải nói là em may mắn khi người mà bọn chúng tìm đến là anh. Anh vì em mà bỏ qua số tiền lớn như thế, vậy mà em lại chĩa súng vào anh. Thật là đau lòng quá đi mất.
Hắn nhìn vẻ mặt có chút dịu lại của Bảo Phương bèn nói tiếp:
- Hôm nay anh cố tình đến đây thông báo cho em vì lo lắng em bị hại, em chẳng hiểu tấm lòng của anh chút nào sao.
Bảo Phương đột nhiên cảm thấy trước mặt mờ đi.
- Phát tác rồi sao – Demos lên tiếng nói, rồi từ từ bước về phía cô.
Bảo Phương vẫn siết chặt súng trong tay, nhưng cảm giác choáng voáng càng lúc càng thêm nặng, cơ thể cô như không còn sức, chao đão nhã xuống. Cây súng cũng rớt ra khỏi tay lền nữa rơi ca1ci cạch xuống sàn nhà.
Demos nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy cô rồi bế bỗng cô lên giường. Hắn cúi người xuống hôn lên môi của cô. Rồi chậm rãi đứng dậy.
- Ngủ ngon, bé cưng.
Nói rồi hắn mở cửa bước ra, chậm rãi khép cửa lại ra ngoài.
Tới khi thuốc tan ra, Bảo Phương mới giật mình tỉnh lại, nỗi hoảng sợ còn đọng lại khiến cô rung mình. Tên đó thật là đáng sợ. Nếu như hắn ta có ý định xấu, cô chắc chắn sẽ bị nhấn chìm tức khắc. Tim cô đập rất mạnh một cách hoảng loạn.
Cô run rẩy tìm điện thoại bấm sộ gọi. Điện thoại nhanh chóng bắt máy. Giọng nói dịu dàng bên kia vang lên mới làm tim Bảo Phương ổn định lại.
- Sao vậy, giờ này còn sớm mà – Lăng Phong đưa tay nhìn đồng hồ hỏi.
Bảo Phương muốn kể cho Lăng Phong gnhe hết mọi chuyện đáng sợ trong lòng mình, nhưng cuối cùng cô lại dừng lại:
- Không có gì…
Ngừng một lúc cô nói:
- Phong, em nhớ anh.
Lời nói ra khiến trái tim của người bên kia không ngừng đập mạnh, cậu trầm giọng nói:
- Chờ anh hai ngày nữa, anh sẽ về.
- Uhm…
- Mau ngủ tiếp đi, phải biết giữ gìn sức khỏe. Nếu em mà bị bệnh, khi anh về, nhất định sẽ đánh đòn em
Bảo Phương phì cười lên trước câu nói đùa của Lăng Phong, tâm trạng bất an lo lắng cuối cùng đã biến mất.
- Hát em nghe đi – Cô đột nhiên muốn nhõng nhẽo yêu cầu.
Lăng Phong khẽ cười rồi nhẹ nhàng hát một bảng nhạc.
Bảo Phương nằm xuống nghe Lăng Phong hát. Sau đó từ từ chìm vào trong giấc ngủ.
Bọn tội phạm cực kì ngoan cố, bằng mọi cách chạy thoát chứ nhất định không chịu đứng yên đầu hàng. Nhưng sự ngoan cố của chúng cuối cùng vẫn bị các chiến sĩ công an khuất phục, tóm gọn tất cả. Lần hành động này có thể xem là thành công mĩ mãn.
Mọi người chuẩn bị thu quân ra về, đem bọn tội phạm này về xét xử.
Trí Lâm xoẹt qua một giây, từ từ tiến về một cái sọt rác ở gần đó, tay cậu cầm chắc cây súng. Cái sọt rác lớn đột nhiên tung cao về phái cậu, khiến cậu chới với lùi lại sau mấy bước.
Tên tộ phạm ẩn mình trốn ở đây từ đầu tới đuôi biết mình bị trí Lâm phát hiện bèn tung sọt rác về phía cậu nhân cơ hội đó chạy trốn. Trí Lâm vội vàng đuổi theo tri bắt hắn ta. Trên quãng đường chạy trốn, hắn ta xô đẩy mọi thứ trên đường về phía Trí Lâm hòng ngăn cản bước chân của cậu. Hắ ta đã thánh công bỏ Trí Lâm một đoạn xa, chạy xuống được gần còn thuyền neo nơi đó. Hắn ta khởi động máy chuẩn bị chạy đi.
Trí Lâm thấy tên tội phạm này, hắn chính là tên đầu xỏ trong chuyến giao dịch hàng cấm này, trên tay hắn có lẽ là vali chưa thuốc phiện. Cho nên cậu tuyệt đối hông thể để hắn ta trốn thoát. Liều mình đạp lên thành ngăn cách nhảy xuống con thuyền chụp lấy tên tội phạm, hai bên giằng co, súng của cậu bị đánh rơi, tên này liền móc con dao ra tấn công cậu. Hắn ta cũng thuộc dạng ghê gớm vô cùng, cả hai giằng co, Trí Lâm cắn răng chịu bị hắn ta chém nhiều nhát mới có thể bắt được hắn. Cậu quả thật là liều mạng.
Mọi người đến tiếp ứng không khỏi hoảng sợ và lo lắng.
- Tôi nói cậu, sao cậu cứ không chịu nghe, để bản thân bị thương hoài thế này. Dù cậu là cảnh sát, nhưng không có nghĩa là lấy sinh mạng mình ra mạo hiểm – Zuzu Linh vừa sát trùng băng bó cho Trí Lâm vừa càu nhàu – Nếu để lần sau tôi thấy cậu bị thương vào đây, tôi sẽ nghĩ cậu có ý gì với tôi
Trí Lâm nghe Linh càu nhàu đến choáng cả đầu, thở dài không thôi, đến khi Linh đi rồi, cậu mới thở phào nhẹ nhỏm.
Bảo phương bước đến nhìn Trí Lâm lo lắng, thấy cậu hoàn toàn không bị thương gì nghiêm trọng mới nhẹ nhỏm. Cô cau mày nhìn cậu trách:
- Anh là đội trưởng, anh biết rõ là cảnh sát đường thủy đang bao bọc xugn quanh, tên đó có chạy cũng không thoát, sau lại phải liều mạng đánh nhau với hắn ta như vậy chứ.
- Haha, đáng mà… – Trí Lâm cười lớn trấn an cô.
- Em thật là không hiểu anh, vì sao phải liều mạng như thế chứ? – Bảo phương lắc đầu nhìn nụ cười của Trí Lâm khó hiểu.
- Bởi vì, đội trưởng đã nói với anh, nếu như lần nhiệm vụ này anh có thể dẫn dắt đội thành công, cấp trên sẽ thăng chức cho anh – Trí Lâm bèn giải thích.
Lời Trí Lâm làm Bảo Phương cảm thấy mơ hồ thêm. Trí Lâm không phải loại người đam mê quyền lợi, không lí nào dùng sinh mạng của mình đánh đổi những thứ kia.
- Em không tin anh vì chuyện thăng chức mà liều mạng như thế – Bảo Phương lắc đầu đáp rồi đặt nghi vấn – Anh đang giấu em chuyện gì đúng không?
Trí Lâm biết không giấu được Bảo phương, cuối cùng cũng nói rõ:
- Anh điều tra được rằng, sắp tới sẽ có buổi kiểm tra súng của các cấp lãnh đạo. Nếu như anh có thể thăng chức lần này, anh sẽ nằm trong đội kiểm tra, như vậy thì tên của 20 người còn lại sẽ ra ngay thôi. Chúng ta có thể nhân cơ hội này xem xét ai là kẻ thiếu đi một viên đạn. Người đó nhất định là kẻ đã bắn ba của em.
- Không dễ như vậy đâu. Lâu lâu người ta lại khám xét súng, bao nhiêu năm qua rồi, không lí nào họ không bị điều tra tới – Bảo Phương lắc đầu cho rằng chuyện này là điều không thể.
- Bảo Phương, trước giờ người ta dùng người của mình để che dấu, lần này anh sẽ kiểm tra. Nếu như vẫn không kiểm tra ra, ít ra chúng ta cũng có tên của những người đó.
- Trí Lâm! Anh nói đúng…em nghi ngờ. Khẩu súng bắn ba em chính là khẩu súng thuộc quyền sở hữu của ba em. Bọn khốn đó, dùng chính súng của ông để bắn ông rồi dấu nó đi, vậy thì cho dù kiểm tra bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng không thể truy ra hung thủ được. Nhưng nếu chúng ta có trong tay danh sách, chúng ta cứ điều tra từ từ – Bảo Phương gật đầu, cuối cùng cô vẫn nói lên suy nghĩ mấy ngày trời của mình, chỉ có điều cô không nói là ông Văn Lâm chính là mục tiêu tình nghi số một của cô, bởi vì ông là bạn thân với ba cô, người àm ba cô không nghi ngờ, người mà ba cô có thể yên tâm giao súng của mình cho hắn.
- Bảo Phương! Em phải giữ đúng lời hứa, nhất định phải tránh xa hắn ta ra nếu anh lấy được danh sách những người đó – Trí Lâm nắm lấy tay cô nhất quyết yêu cầu.
Bảo Phương sững người nhìn Trí Lâm. Thì ra, cậu liều mạng như vậy, cũng vì muốn cô tránh xa Lăng Phong ra mà thôi. Bảo Phương cắn môi thở dài, vẫn dùng câu nói lần trước đã trả lời Trí...