* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Khoảng Cách Tình Yêu Full

Lâm :
- Khi nào anh lấy được hẵng nói.
Trí Lâm thở dài buông tay cô ra, mắt nhắm lại.
Bảo Phương cảm thấy đau lòng vô cùng, cậu vì bảo vệ cho cô không bị tai tiếng mà liều cả mạng để cùng cô làm vụ gia dịch này. Còn cô, cô lại không nỡ rời xa Lăng Phong. Cô thừa nhận mình yêu Lăng Phong đến nỗi không muốn rời xa cậu chút nào.
Thím Hà bước vào hầm hầm mắng Trí Lâm:
- Hết cha rồi tới con. Suốt ngày làm mẹ phải lo lắng. Con mới vừa bị thương chưa lành hẳn, giờ lại tiếp tục bị thương nữa. Con thật muốn mẹ tức chết mới vừa lòng phải không?
- Mẹ… – Trí Lâm khổ sở kêu nhỏ – Chỉ là trầy da chút thôi mà mẹ.
- Da thịt trên người con là mẹ ban cho, con tự làm mình bị thương, tức là làm mẹ bị thương, con nhẫn tâm vậy sao? – Thím Hà mắt rưng rưng trách.
- Con biết rồi, lần sau con sẽ cẩn thận hơn – Trí Lâm thấy mẹ sắp khóc bèn nhăn nhó hứa cho mẹ yên lòng.
- Được rồi, con nằm nghỉ đi, mẹ cùng Bảo Phương đi mua đồ, rồi giở cơm vô đây cho con ăn – Thím Hà thở dài một cái đáp.
Nói rồi thím Hà kéo Bảo Phương đi. Cô dặn dò Trí Lâm:
- Anh nằm nghỉ đi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Ra khỏi bệnh viện, Bảo Phương đi chậm bên cạnh thím Hà, cô nhìn vẻ mặt trầm ngâm của thím Hà bèn hỏi:
Thím cố tình kéo con ra đây, chắc là có chuyện muốn nói với con phải không ạ.
Thím Hà khựng lại, sau đó nhìn cô nói:
- Thím cháu mình tìm một quá nước nói chuyện đi.
Cả hai người ngồi đối diện nhau trong quán nước, không ai mở miệng trước cho đến khi nữ nhân viên đem nước ra cho họ.
Cuối cùng thím Hà cũng lên tiếng trước:
- Thím từ trước đến giờ vẫn xem con như con gái của thím.
- Con biết, con cũng yêu quý thím như mẹ của con – Bảo Phương cũng thành thật đáp.
- Bảo Phương, chắc con biết Trí Lâm nó thích con từ nhỏ đến giờ phải không? – Thím Hà thẳng thắn hỏi.
Bảo Phương không ngờ thím Hà lại đặt câu hỏi này với cô, cô nhìn thím Hà bối rối, cuối cùng gật đầu:
- Dạ, con biết.
Thím Hà mĩm cười nắm lấy tay của Bảo Phương:
- Chú và thím từ trước đến giờ vẫn mong cháu có thể mãi mãi ở lại nhà này.
Bảo Phương ngẩng đầu nhìn thím Hà, ánh mắt cô đầy sự cảm kích trước tình cảm và sự quan tâm chăm sóc của thím. Nhưng dù hiểu tình cảm của Trí Lâm đối với mình, nhưng trước và sau, cô đều coi cậu như một người anh trai không hơn không kém.
- Từ khi biết tâm ý của Trí Lâm với cháu, bác vẫn luôn mong mỏi con có thể trở thành con dâu của nhà bác. Có lẽ bác nói như vậy hơi sỗ sàng, nhưng bác mong con hiểu tấm lòng người mẹ luôn mong muốn con mình hạnh phúc. Còn nhớ khi con không thể nói chuyện, Trí Lâm tìm mọi cách để làm con vui. Nó lặn lội đạp xe gần cây số để đến nơi dạy học ngôn ngữ bằng tay hỏi thăm cách học cho con. Nó thường ngồi đọc truyện cho con nghe, dù rằng đến tối cổ họng bị khô ho cả đêm, nhưng ngày nào nó cũng cố gắng ngồi đọc hết truyện này đến truyện kia cho con. Khi Bảo Nam bỏ nhà ra đi, sợ con đau lòng, nó liền dẫn con đi học võ. Chỉ có nó chịu luyện tập với con, con có biết nó thường lén lút về nhà dung rượu thuốc xoa vết thương hay không? Còn rất nhiều chuyện…lúc hai đứa học đại học, con đi trại huấn luyện, nó lặn lội chạy
xe đến chỉ để đem cho con mền gối mà con hay dung, vì sợ con khó ngủ…
Thím Hà nhắc lại từng kỷ niệm, từng hành động ân cần của Trí Lâm, nhằm tác động mạnh vào tâm lí của Bảo Phương. Bảo Phương cắn chặt răng, tay bấu chặt lại, mặt cúi gầm xuống. Cô hiểu lí do thím Hà nhắc lại những chuyện đó.
- Lúc hai đứa nói chuyện, bác đã nghe thấy hết tất cả. Trí Lâm vì yêu con mà bất chấp tính mạng của mình, còn con thì sao, con có thể chấp nhận nó hay không?
Có thể hay không? Quả thật thìm Hà đã đặt cho cô một câu hỏi cực kì khó.
- Bảo Phương, thím hy vọng con có thể giúp thím chăm sóc Trí Lâm và ơ bên cạnh nó.
Bảo Phương không biết trả lời thế nào với thím Hà, nếu từ chối, cô sợ tình cảm mà cô nợ họ càng khó trả, nhưng nếu như nhận lời…đó chỉ là sự đau khổ không chỉ riêng cô.
Lấy lí do công việc, Bảo Phương rời đi, cô trở về nhà mình, chờ đợi. Hôm nay theo lời hứa Lăng Phong trở về. Có lẽ Thục Quyên cũng trở về.
Cô rất lo lắng cho Thục Quyên, từ hôm biết được mình là mục tiêu tiếp theo Thục Quyên, cô cũng cảm thấy sợ hãi, cũng cảm thấy bản thân may mắn. Nếu như trước đó, cô và Demos chưa từng gặp nhau thì chắc chắn cô đã chết dưới tay hắn rồi. Nếu như lần này tên Kiến Quốc lại tìm một sát thủ nào khác của HK đến tìm cô, liệu cô có may mắn tránh thoát như lần này không?
Đột nhiên cảm thấy sự lo lắng trước đây của Lăng Phong là hoàn toàn hợp lí. Cô cần phải học cách sinh tồn nhiều hơn nữa.
Bảo Phương bang khuâng không biết có nên nói với Lăng Phong chuyện mà Demos đã nói với mình hay không nữa. Nếu như cô nói ra, cô sợ Lăng Phong sẽ lo lắng, tìm cách bảo vệ cô, ở bên cạnh cô, nói không chừng sẽ vì cô mà gặp nguy hiểm.
Điều đáng nói hơn nữa là, khoảng cách giữa cô và Lăng Phong vốn dĩ không thể nào rút ngắn lại. Cô là cảnh sát, còn cậu lại là kẻ bị tình nghi. Nếu như thường xuyên xuất hiện bên cạnh nhau, đúng như Trí Lâm nói, cô khó mà không bị khai trừ ra khỏi ngành, không tránh khỏi nghi ngờ.
Và cô cũng rất lo lắng cho Bảo Nam, cô muốn mau chóng tìm cho ra tên hung thủ. Nhưng nếu chỉ dựa vào lời hứa của Lăng Phong mà chời đợi, với tính cố chấp của Bảo Nam, thời gian sẽ kéo dài, Bảo Nam càng nguy hiểm hơn. Cô không muốn, vậy thì chỉ có thể dựa vào sức mình tìm ra tên hung thủ, mà cách duy nhất là phải tuân theo lời hứa với trí Lâm.
Trong lúc Bảo Phương đang rối trí thì tiếng điện thoại vang lên:
- Bảo Phương! Bạn hãy mở mạng lên đi – Giọng Thục Quyên có chút e dè nói.
Bảo Phương lập tức làm theo, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, trong giọng nói của Thục Quyên có chút kỳ lạ. Thục Quyên đã gửi cho cô một số hình ảnh và tin tức.
Đó là những tấm hình bị chụp lén.
Trong mấy tấm hình đó, Lăng Phong cùng Andy đang ân ái trên giường.
Trái tim của Bảo Phương cảm thấy đau nhói vô cùng, cô đờ người nhìn những tấm hình đó.
- Không phải là hình ghép, mình đã xác minh rồi – Thục Quyên thở dài nói – Bảo Phương, mình biết bạn thích Lăng Phong, nhưng mà anh ấy…
Ngay lúc đó, điện thoại của Bảo Phưng reo lên, đánh thức sự ngây người của cô…là điện thoại của Lăng Phong.
Bảo Phương né tránh điện thoại của Lăng Phong, cô nghĩ Lăng Phong nhất định sẽ đến tìm mình ở đây, cho nên cô quyết định rời khỏi nhà mình. Cô quyết định đi dạo một vòng trở về nhà Trí Lâm.
Đi được một lúc thì phái sau của cô có tiếng kèn vang lên, Bảo Phương ngoảnh đầu lại nhìn bắt gặp một gương mặt cười tươi ẩn dưới đôi mắt kính màu đen. Chẳng ai khác chính là anh chàng thiết kế thời trang Ken.
- Hì…tôi cứ ngỡ là mình nhầm, hóa ra chính là em.
Bảo Phương không đáp, nói chung cô chẳng có thiện cảm gì dối với anh chàng thiết kế này cả, cô không thèm giữ phép lịch sự cứ thế quay lưng bước đi. Ken liền lái xe chạy chậm theo cô nói:
- Anh thật sự rất muốn em làm người mẫu cho bộ trang phục tới của anh đó, thân hình em quả thật rất thích hợp.
Nói xong, ánh mắt hắn ta lại dán trên người cô, Bảo Phương không khỏi rùng mình một cái, cô lạnh lùng tứ chối hắn ta:
- Tôi nghĩ Andy thích hợp làm người mẫu cho anh hơn tôi nhiều.
- Cô ấy hiện giờ không có ở đây, em biết điều này mà – Ken nheo mắt nhìn Bảo Phương cười cợt, hắn ta dường như biết rõ mối quan hệ giữa bọn họ.
Bảo Phương thoáng trầm mặt, cô cảm thấy Ken không đơn giản là một nhà thiết kế, ở cậu ta luôn tỏa ra một cảm giác khá lạnh rất đáng sợ. Hắn đưa ra một câu nói mập mờ khiến người ta phải đoán và e sợ.
- Nếu em không thích việc làm người mẫu, vậy thì có thể cùng anh ăn một bữa cơm được không? – Hắn nói giọng bình thản vô cùng, nhưng trong giọng lại khiến người ta không thể từ chối.
Ánh mắt hắn giấu bên dưới cặp kính đen khiến cho người ta khó dò xét ra con người hắn ta.
- Được – Bảo Phương nhìn hắn đăm đăm rồi mở miệng.
Ken liền nhếch miệng cười vui vẻ rồi dừng xe lại. Lịch sự bước ra ngoài mở cửa cho Bảo Phương ngồi vào. Hắn đưa tay về phía cô, cả người áp sát, hơi thở nóng của hắn phủ gần bên cạnh khiến Bảo Phương thấy khó chịu, cô cau mày hỏi:
- Anh định làm gì?
- Chỉ muốn giúp em cài lại dây an toàn thôi – Hắn nhướn mi đáp.
- Cám ơn, tôi có thể tự làm – Bảo Phương nhích người né tránh bàn tay của hắn, lãnh đạm bảo.
Ken nhún người rồi đứng thẳng lưng từ từ bước lại chỗ ngồi của mình. Đóng cửa lại hắn quay sang Bảo Phương khẽ mĩm cười hỏi:
- Em muốn ăn gì nào?
- Tùy anh?
- Được.
Ken gật đầu rồi lái xe phóng đi.
Bảo Phương không quan tâm Ken đưa mình đi đâu, trong lòng cô cứ xuất hiện những tấm hình đó, cảm giác đau đớn truyền đến khiến cô khó chịu vô cùng.
Trong xe, Ken bật nhạc nhè nhẹ khiến cô cảm thấy rất thoải mái. Không hiểu từ luc nào, Bảo Phương đã chìm vào giấc ngủ.
Khi Bảo Phương thức dậy đã thấy mình nằm trên giường êm ái, cô hoảng hồn ngồi bật dậy nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh.
- Dậy rồi sao – Một giọng nói vang lên khiến cô giật ình quay lại.
Ken đang khoát trên người một cái tạp dề, tay vẫn còn cầm cái sạn nấu ăn đanng cười hỏi cô. Mặt Bảo Phương đỏ bừng lên xấu hổ, không ngờ cô lại ngủ quên mất. Cô hất tấm chăn ra rồi leo nhanh xuống giường nhìn Ken hỏi:
- Là anh bế tôi lên đây sao?
Ken gật đầu.
- Đây là đâu?
- Là nhà của anh – Ken cười cười đáp.
Bảo Phương nhìn đồng hồ, đã hơn 7 giờ tối rồi, cô liền nói:
- Trễ quá rồi, tôi phải về nhà.
- Ăn cơm xong hãy về, anh đã vì em mà nấu nướng cả buổi, em nỡ nào bỏ về như vậy sao – Ken nói giọng hờn mác.
Bảo Phương thấy vậy nên đành ở lại thêm một lúc nữa.
Bữa cơm cũng khá thú vị, Ken không ăn nhiều, chỉ ngồi nhìn cô ăn rồi kể cô nghe mấy chuyến vòng quanh biểu diễn của mình. Một người còn trẻ như anh ta mà có được thành tựu như thế rất đáng nể.
- Chị gái anh đâu? – Bảo Phương đột nhiên hỏi.
- Linh không ở cùng anh, chị ấy làm công tác tình nguyện, lần này là đến Việt Nam, có lẽ sẽ lại bay đi đến nước khác – Ken đáp.
- Còn anh, tại sao lần này lại đến Việt Nam, anh định tổ chức buổi trình diễn ở đây à.
- Đúng thế…Nếu có hứng thú, mời em đến xem buổi trình diễn của anh, anh sẽ rất vinh hạnh.
- Khi nào?
- Khoảng tuần sau.
- Được, nếu lúc đó rãnh rổi, tôi nhất định sẽ tới – Bảo Phương gật đầu nói.
Ken cười cười nâng lên ly rượu mời cô rồi uống cạn.
Cú điện thoại đó là cú điện thoại cuối cùng Lăng Phong gọi cho Bảo Phương. Cũng không hề có bất cứ tin nhắn nào.
Những ngày sau đó, cũng không hề thấy Lăng Phong xuất hiện.
Ngược lại tần số phủ sóng của Ken trước mặt Bảo Phương gần như thường ngày, mặc dù Bảo Phương từ chối rất nhiều lần, nhưng hắn ta kiên trì đợi đúng giờ Bảo Phương ra về, khiến cô không thể từ chối.
Cuối cùng Trí Lâm phải đứng ra mặc cho cô mới có thể từ chối được Ken. Bảo Phương vừa thở phào nhẹ nhỏm được ít hôm thì hôm sau đã thấy Ken đi cùng với Linh. Trí Lâm vừa thấy Linh đã xanh mặt mày, ác cảm của cậu với Linh không thể nào phai.
- Hai người định đi đâu? Có rảnh ăn tối cùng với chúng tôi không? – Linh cười cười bước xuống xe hỏi Bảo Phương và Trí Lâm.
- Bọn này có việc bận cần phải giải quyết không thể đi ăn cùng hai người được, xin phép đi trước – Trí Lâm thở dài một cái rồi từ chối lời mời của Linh.
- Tiếc nhỉ – Ken tò ra luyến tiếc – Nhưng mà hy vọng hai người sẽ tham dự buổi trình diễn của tôi. Chắc là em không quên lời hứa chứ hả.
- Tất nhiên, nếu anh đã mời thì em nhất định sẽ tham dự – Bảo Phương lịch sự đáp.
- Ok, vậy anh sẽ gửi giấy mời cho em – Ken gật đầu mĩm cười nói.
Bảo Phương gật đầu rồi tạm biệt Ken cùng Linh, cả hai lên xe Trí Lâm rồi chạy đi.
- Cậu em thật sự thích cô bé rồi sao – Linh vuốt vuốt ngón tay nhìn theo bóng dáng của hai người đó.
- Cô ấy thật thú vị…càng ngày càng thú vị. Em nghĩ, chỉ cần ở bên cô ấy, sẽ được dịp chứng kiền nhiều sự việc thú vị hơn nữa – Ken không giấu sự hứng thú của mình với Bảo Phương trước mặt Linh.
Linh nghe xong thì lườm cậu một cái:
- Cậu dám làm chị đây hụt tiền thưởng, lần này mau bù lại đi, thời gian chúng ta không còn dài đâu, visa hết hạn thì phải đi ngay lặp tức.
- Yên tâm đi, việc thù vị sẽ nhanh chóng xảy ra thôi, chúng ta không cần chờ đợi lâu đâu.
- Đi thôi…
- Thế nào, anh đã có danh sách của hai mươi người kia chưa? Buổi lục soát như thế nào rồi? – Bảo Phương không kiềm nén được liền hỏi dồn.
- Về nhà đi, anh sẽ cho em xem – Trí Lâm mĩm cười nhìn cô đáp.
Bảo Phương gật đầu, lòng cô cảm thấy hồi hộp vô cùng, cuối cùng cô đã tiến thêm một bước đến gần hung thủ sát hại ba cô. Chỉ cần thêm ít thời gian nữa thôi, sự thật sẽ được phơi bày, bóng tối tội ác sẽ dần được hé lộ.
Cả hai ngồi trước màn hình rất lâu, nghiên cứu tỉ mĩ từng nhân vật có tên trong bản danh sách. Đối tượng khoanh vùng lại chỉ còn có 5 người.
- Làm sao anh có được tài liệu này? – Bảo Phương kinh ngạc nhìn số tài liệu mà Trí Lâm có được, cái này gần như được xem là cơ mật quốc gia.
- Anh lén lút đột nhập vào hệ thống lấy ra – Trí Lâm nói nhỏ.
- Anh điên rồi, nếu như bị phát hiện thì sao? Anh chẳng những bị đuổi ra khỏi ngành, mà còn có thể bị bắt đi tù – Bảo Phương mặt mày tái mét nhìn Trí Lâm.
- Không sao, anh rất cẩn thận, không ai biết được đâu, dù họ có điều tra cỡ nào, cũng chẳng thể điều tra ra anh đâu – Trí Lâm tự tin nói.
Bảo Phương gnhi hoặc nhìn Trí Lâm, nhưng ánh mắt cậu đầy cương nghị tự tin, Bảo Phương mím môi nghĩ ngợi một láy, cuối cùng thở dài nói khẽ:
- Cám ơn anh Trí Lâm
- Không cần cám ơn, anh chỉ muốn giúp em một chút thôi. Anh là con trai, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng vẫn tốt hơn than con gái như em – Trí Lâm cười hiền từ đáp.
Bảo Phương cắn nhẹ môi ngăn tiếng khóc của mình, cô thật sự cảm động trước hành động của Trí Lâm. Cậu biết cô một khi có manh mối, sẽ bất chấp lao vào nguy hiểm, cho nên cậu mới chọn cách thay cô làm những điều đó. Liều cả mạng sống, bất chấp việc quy phạm pháp luật vì cô.
Nhưng dù kiềm nén, cô cũng không thể ngăn được giọt nước mắt của bản thân rơi xuống. Dù Trí Lâm không nói ra, nhưng cô hiểu rõ tình cảm của cậu dành cho mình. Cậu chọn cách bên cô trong âm thầm.
Những lời thím Hà vang vọng bên tai Bảo Phương.
Những tấm hình Thục Quyên đã gửi, lời hứa hẹn xa vời của Lăng Phong, sự an nguy của Bảo Nam. Tất cả lần lượt ập đến.
Trí Lâm nhìn gương mặt ngây dại rơi nước mắt của Bảo Phương, trong lòng run lên một trận, không cầm lòng được, cậu đưa tay lên vuốt nước mắt cho cô, rồi đột nhiên hôn lên môi cô.
Bảo Phương nhất thời sững người, muốn đẩy Trí Lâm ra, nhưng cuối cùng lại đứng im để cho cậu hôn mình. Bảo Phương khẽ nhắm mắt, có lẽ người thích hợp với cô là Trí lâm. Cô và cậu là hai người cùng thế giới.
- Đối tượng đầu tiên chính là ông ta – Trí Lâm chỉ tay vào một người trong danh sách.
Bảo Phương nhìn một chút, rồi nói:
- Có lẽ em có thể tiếp cận được ông ta.
- Em làm sao biết ông ta – Trí Lâm ngạc nhiên nhìn Bảo Phương hỏi.
- Em quen với con trai ông ấy.
- Anh điều tra được, ông ấy sẽ cùng vợ tham gia show thời trang tuần tới này.
- Chính là show trình diễn đó? – Bảo Phương run run nói.
- Chính xác, chúng ta thật là may mắn – Trí Lâm gật đầu đáp.
Cả hai người ngay sau đó, cùng ăn bận thật đẹp để tham dự show trình diễn của Ken. Có lẽ do bận rộn, mà cả hai vẫn chưa có dịp gặp Ken, nhưng lại gặp được một người.
- Hi, hai người cũng đến đây xem trình diễn à? – Jay từ xa bước đến vui vẻ chào hai người bọn họ.
Hôm nay Jay ăn bận hết sức phong độ, áo vest xám được may đo rất chuẩn, quần áo không một nếp nhăn, rất ra dáng một nhân viên gương mẫu. Từ trước đến nay, Bảo Phương luôn thấy Lăng Phong điềm đạm, còn Jay lúc nào cũng như một kẻ long bông. Không ngờ hôm nay lại chứng kiến một Jay rất khác lạ, điềm đạm, ung dung. Cứ như người trước đây và người trước mặt Bảo Phương là hai người.
- Xin chào – Trí Lâm cũng lịch sự chào lại.
Bảo Phương chỉ mĩm cười nhẹ chào Jay. Sau đó cô đưa mắt ngó sau lưng cậu tìm kiếm ai đó. Jay biết Bảo Phương tìm ai, bèn thở dài một cái bất đắt dĩ nói:
- Đằng kia kìa.
Bảo Phương và Trí Lâm nhìn vẻ sầu não của Jay thì cùng phì cười, anh chàng này rõ ràng không phải loại người yếu đuối không dứt khoát, vậy mà bị trói chân bởi cô nàng Sophia kia. Xem ra có tình cảm với cô nàng nhưng lại có tật thích bay nhảy tự do, cho nên mới có vẻ mặt sầu khổ thế.
Bảo Phương liếc nhìn thấy mục tiêu của cả hai ngồi kế bên Sophia, cả hai bèn cùng nhau sải bước đến giả vờ hca2o hỏi Sophia.
- Xin chào. Đã lâu không gặp.
Sophia nhìn thấy họ thì vui vẻ đứng dậy kéo Bảo Phương ngồi gần mình.
- Không ngờ hai người cũng đến đây. Mình không nghĩ bạn cũng thích thời trang – Sophia nhìn Bảo Phương vẻ ngạc nhiên thích thú.
- Con gái mà, ai chẳng ham làm đẹp – Bảo Phương cười cười đáp rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.
Cô đưa mắt nhìn về hai người phía bên kia Sophia gật đầu lịch sự chào họ, hai người cũng đang nhìn cô, thấy vậy cũng lịch sự chào lại. Sophia liếc mắt thấy vậy bèn cặp tay Bảo Phương giới thiệu:
- Đây là ba mẹ của Jay…còn đây là Bảo Phương và Trí Lâm, hai người là bạn tốt của anh Jay – Cô quay sang ba mẹ của Jay giới thiệu.
- Chào bác ạ, thật bất ngờ khi biết ngài bộ trưởng lại là ba của Jay – Bảo Phương làm ra vẻ bất ngờ mĩm cười đáp.
- Haha, chắc là thằng con trai của bác khiến các cháu phiền não lắm đúng không – Ba của Jay vô cùng vui vẻ đáp, lời.
- KHông đâu ạ, Jay là một người bạn rât tốt, làm việc rất nghiêm túc, cháu nghĩ là do bác dạy dỗ tốt – Bảo Phương cười khen ngợi.
- Haha, cô bé này rất biết cách nói chuyện – Ông cười sản khoái khi được khen.
Sophia ngồi kế bên cũng cười, người phụ nữ ăn bận sang trọng hiền hòa nhìn họ chĩ cười, Bảo Phương đoán người đó là mẹ của Jay. Cô mĩm cười nhẹ với bà, cố tạo ấn tượng tốt.
- Trong ngành của cháu, không ai không biết bác là nhà chính trị tài giỏi – trí Lâm cũng chen vào khen ngợi.
- Ồ, hóa ra hai cháu là… – Ông ngạc nhiên nhìn hai người.
- Họ chính là hai cảnh sát trẻ tài giỏi có mặt trong vụ đánh bom lần trước đó bác – Sophia nhanh nhảu chen lời.
- Ồ, hóa ra là hai cháu – Ông lần nữa...

<< 1 ... 38 39 40 41 42 ... 55 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status