đang đứng, ôm chặt Lavender Brown đến nỗi khó có thể nói đâu là tay của ai.
“Giống như là anh ta đang gặm nhấm cái mặt của cô nàng vậy phải không?” Ginny nói thản nhiên. “Nhưng em cho rằng anh ta phải thay đổi phương pháp thôi. Một trận đấu tốt đấy, anh Harry.”
Cô bé vỗ nhẹ vào tay nó, Harry cảm thấy dạ dày nó như tụt xuống, nhưng sau đó cô bé lại đi ra lấy thêm bia bơ. Crookshanks lon ton theo cô bé, đôi mắt vàng của nó chằm chằm vào con Arnold. Harry quay đi khỏi Ron, lúc này xem chừng chưa muốn gặp nó, ngay khi cái lỗ chân dung đóng lại. Với một cảm xúc hụt hẫng, nó cảm thấy một lọn tóc nâu bù xù lướt qua.
Nó lao lên trước, lại vấp phải Romilda Vane, và kéo bức tranh Bà Béo mở ra. Hành lang phía ngoài xem chừng rất vắng vẻ.
“Hermione?”
Nó tìm thấy cô bé ở cái phòng học không khoá đầu tiên mà nó vào. Cô bé đang ngồi trên ghế giáo viên, một mình, trừ một cái vòng toàn những chim sẻ vàng kêu líu lo bay trên đầu cô bé, mà rõ ràng là cô vừa biến ra từ không trung. Harry không thể nào thán phục khả năng bùa chú của cô bé vào lúc này được.
“Ồ, chào Harry,” cô nói bằng giọng run rẩy. “Tớ đang tập thôi.”
“Ừ…cái đó…ờ…giỏi thật đấy…” Harry nói.
Nó chẳng biết phải nói gì với cô bé cả. Nó chỉ mong rằng có một cơ hội mỏng manh cô bé không chứng kiến Ron, rằng cô chỉ đơn thuần rời phòng vì bữa tiệc quá ồn ào, khi cô nói, với một giọng the thé thiếu tự nhiên, “Ron có vẻ rất thích buổi tiệc.”
“Ờ…thế à?” Harry nói.
“Đừng có giả vờ cậu không nhìn thấy nó,” Hermione nói. “Cậu ta có giấu giếm điều đó đâu phải…?”
Cánh cửa đằng sau hai đứa mở tung. Trong sự sợ hãi của Harry, Ron bước vào, cười ngặt nghẽo, kéo Lavender bằng tay mình.
“Ồ,” nó nói, bật lên ngay lập tức khi nhìn thấy Harry và Hermione.
“Ối!” Lavender nói, và cô bé chạy khỏi phòng, cười rúc rích. Cánh cửa đóng lại phía sau cô bé. Có một sự tĩnh lặng kinh khủng, đang trào dâng và bùng nổ. Hermione đang chằm chằm nhìn vào Ron, lúc này đang tránh nhìn vào mặt cô bé, nhưng lại nói với sự trộn lẫn kỳ dị giữa sự tự tin và lúng túng, “Chào Harry! Chả biết cậu biến đâu mất!”
Hermione trượt khỏi cái bàn. Lũ chim sẻ vàng vẫn cứ tiếp tục líu lo trên đầu cô bé làm cho cô giống như một hệ mặt trời kỳ lạ, được làm bằng lông tơ vậy.
“Cậu không nên để Lavender chờ ở ngoài,” cô nói khẽ. “Cô ta sẽ không biết cậu biến đâu mất cho mà xem.”
Cô bước chầm chậm và hiên ngang về phía cửa. Harry liếc sang Ron, lúc này vẫn đang an tâm vì chẳng có gì tồi tệ hơn thế xảy ra.
“Oppugno!” một tiếng kêu từ phía cửa vọng vào.
Harry quay phắt lại để thấy Hermione đang chĩa đũa thần vào Ron, vẻ mặt rất hoang dại: Lũ chim nhỏ bé đang phóng vụt đi giống như một trận mưa đạn màu vàng về phía Ron, lúc này đang kêu lên và che lấy mặt bằng hai tay của mình, nhưng lũ chim vẫn tấn công, mổ xẻ, cào cấu bất cứ phần da thịt nào mà chúng gặp.
“Gerremoffme!” nó hét lên, nhưng bằng cái nhìn cuối cùng đầy hận thù, Hermione đạp mạnh cửa và biến mất. Harry có thể nghe thấy một tiếng nức nở trước khi cửa đóng sầm lại.
Chương 15: Phép thề bất khả bội.
Tuyết xoáy bên ngoài những cánh cửa sổ đóng băng. Giáng sinh đang tới rất nhanh. Lão Hagrid đã một tay đem vào đại sảnh đường 12 cây thông Noel như thường lệ. Những vòng hoa nhựa ruồi và dây kim tuyến xoay tròn quanh lan can cầu thang. Những ngọn – nến – không – bao – giờ – tắt tỏa sáng từ trong mũ sắt của các bộ áo giáp và hàng chùm tầm gửi vĩ đại treo dọc giữa các hành lang. Từng nhóm con gái cứ túm tụm dưới những chùm hoa nhựa ruồi làm nghẽn cả hành lang mỗi khi Harry đi ngang. Tuy nhiên, thật may mắn, những cuộc lang thang ban đêm thường xuyên của Harry đã giúp nó có một kiến thức phi thường về những đường ngang ngõ tắt của tòa lâu đài, vì vậy nó có thể chẳng mấy khó khăn tìm đường xuyên qua đám hoa nhựa ruồi để đi đến lớp học.
Ron, vốn thấy việc bắt buộc đi vòng như thế là một nguyên cớ đáng ghen tị hơn là vui nhộn, thì chỉ đơn giản cười phá lên về tất cả những trò đó. Dù Harry thích Ron cười như thế hơn cái kiểu ủ rũ, buồn phiền mà Ron đã trải qua trong suốt mấy tuần gần đây, nhưng sự cải thiện này của Ron có giá khá đắt. Đầu tiên, Harry phải chịu đựng sự hiện diện thường xuyên của Lavender Brown, cô nàng có vẻ xem như mỗi giây phút không hôn Ron là một giây phút buồn tẻ. Sau nữa, Harry cảm thấy, lại thêm một lần, hai người bạn thân thiết nhất của nó có vẻ như không bao giờ còn muốn nói chuyện với nhau.
Ron, tay và cẳng tay vẫn còn những vết cào xước trầy trụa bởi cuộc tấn công từ lũ chim của Hermione, thì tự biện hộ với giọng phẫn uất:
- Cô nàng không thể than phiền – nó nói với Harry – Cô nàng đã cặp kè với Krum thì cũng phải thấy một ai đó muốn cặp với mình. Ờ, tự do mà. Tớ chả làm gì sai.
Harry không trả lời, vờ chăm chú vào cuốn sách chúng phải đọc trước buổi học Bùa Mê sắp tới sáng nay (Tinh hoa: Một cuộc truy lùng). Kiên quyết giữ nguyên tình bạn với cả Ron và Hermione, nó trải qua phần lớn thời gian im thin thít.
- Mình chưa bao giờ hứa hẹn gì với Hermione – Ron lầm bầm – Ý mình là, ừ thì, mình đã định đi tiệc Giáng sinh của thầy Slughorn với cô nàng, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói…chỉ như một người bạn…Mình hoàn toàn tự do…
Harry lật một trang của bài Tinh hoa, biết là Ron đang nhìn nó. Giọng Ron nhỏ dần thành những tiếng thì thầm vừa đủ nghe bên tiếng lách tách của ngọn lửa, dù Harry nghĩ nó chộp được những tiếng “Krum” và “không thể than phiền” lần nữa.
Thời khóa biểu của Hermione dày đặc đến nỗi Harry không thể nói chuyện với cô bé một cách đàng hoàng vào những buổi tối, khi Ron, bất luận thế nào, cứ quấn chặt quanh Lavender đến nỗi không để ý Harry làm gì. Hermione nhất định không ngồi trong phòng sinh hoạt chung khi Ron ở đó, vì vậy Harry thường gặp cô nàng trong thư viện, điều này có nghĩa là tụi nó luôn phải nói chuyện thì thào.
- Cậu ấy hoàn toàn tự do hôn ai mà cậu ấy thích – Hermione nói, trong khi bà Pince, quản thủ thư viện, lảng vảng ở những cái kệ đằng sau chúng – Mình thực sự chẳng chút quan tâm.
Cô nàng nhấc cây bút lông chim lên và chấm một chữ “i” hung tợn đến nỗi đâm một lỗ trên tờ giấy da. Harry không nói gì. Nó cảm thấy giọng nó sẽ sớm biến mất ngay khi cất lời. Nó cúi thấp hơn một chút xuống cuốn Điều chế Độc dược nâng cao và tiếp tục đánh những ghi chú trong bài Thuốc Trường Sinh Bất Tử (Everlasting Elixirs), thỉnh thoảng ngừng lại để giải mã những bổ sung hữu ích của Hoàng Tử cho bài Libatius Borage’s.
- Và nhân tiện – Hermione nói, sau một lúc – cậu phải cẩn thận đấy.
- Mình nói lần cuối – Harry nói, giọng thì thầm hơi chút khàn khàn sau 45’ im lặng – mình không quay lại chuyện cuốn sách này đâu nhé, mình đã học được từ Hoàng Tử Lai nhiều hơn cả thầy Snape và thầy Slughorn đã dạy mình trong…”
- Mình không nói về cái gọi là Hoàng Tử ngu ngốc của cậu – Hermione nói, nhìn cuốn sách với vẻ cáu kỉnh như thể nó khiếm nhã với cô nàng – Mình nói chuyện lúc nãy. Mình vào phòng tắm nữ trước khi đến đây và ở đó có hàng tá con gái, trong đó có Romilda Vane, đang cố gắng quyết định làm thế nào để lừa cho cậu một ít tình dược. Cả lũ hy vọng chúng sẽ được đi cùng cậu đến buổi tiệc của thầy Slughorn và có vẻ như chúng đã mua tình dược của anh Fred và George, những thứ mà mình có thể đoan chắc là công hiệu…
- Sao bạn không tịch thu? Harry yêu cầu. Việc Hermione từ bỏ cái ham mê giữ kỷ luật trong trường hợp này có vẻ thật lạ lùng.
Hermione nói vẻ khinh miệt:
- Chúng không đem theo tình dược vào nhà tắm. Chúng chỉ bàn mưu tính kế. Mình ngờ rằng, ngay cả Hoàng Tử Lai – cô nàng lại nhìn cuốn sách cách bực bội – cũng không mơ đến một loại thuốc giải độc cho cả tá tình dược khác nhau liền một lúc. Mình sẽ mời ai đó đi tiệc với bạn, thế là chấm dứt việc những người khác nghĩ họ vẫn còn cơ hội. Tối mai thôi (là tiệc tới rồi), họ đang trở nên liều mạng đấy.
- Chả có ai mình muốn mời cả – Harry lầm bầm, nó vẫn cố hết sức để không nghĩ đến Ginny, bất chấp sự thật là cô bé vẫn hiện ra trong giấc mơ của nó theo những cách khiến nó hết sức hàm ơn việc Ron không thể làm phép Legilimency (Đọc Tư Tưởng?)
- Thôi thì, hãy cẩn thận với những gì cậu uống, vì Romilda Vane có vẻ có ý định nghiêm túc đấy.
Cô nàng kéo cuộn giấy da dài viết bài luận Số học của mình lên và tiếp tục viết sột soạt bằng cây bút lông chim. Harry nhìn cô bé mà tư tưởng ở đẩu đâu.
- Hượm đã – nó nói chậm rãi – Mình nghĩ thầy Filch cấm tất cả những thứ mua từ cửa hàng Mánh Phù Thủy Nhà Weasley chứ?
- Và ai chú ý những gì thầy Filch cấm chứ? Hermione nói, vẫn tập trung vào bài luận của cô nàng.
- Nhưng mình nghĩ tất cả lũ cú đều đã được lục soát? Thế thì làm sao bọn con gái có thể đem tình dược vào trường được?
Hermione nói:
- Fred và Geogre gởi chúng dưới dạng nước hoa hoặc thuốc ho. Đó là một phần trong Dịch Vụ Đặt Hàng Qua Cú của mấy ảnh.
- Bạn biết nhiều về chuyện đó quá nhỉ!
Hermione nhìn nó cách cáu kỉnh như cách cô nàng đã nhìn cuốn Chế tạo Độc Dược nâng cao của nó:
- Tất cả có ghi đằng sau mớ chai mấy ảnh cho mình và Ginny xem hồi hè – cô nàng nói giọng lạnh lẽo – Mình không chạy vòng vòng để cho độc dược vào đồ uống của người ta…hoặc giả vờ làm thế, cách nào cũng xấu.
- Thôi được, không nghĩ đến chuyện đó nữa – Harry nói nhanh – Điểm chính là, thầy Filch thì ngốc, đúng không? Lũ con gái đem được cái mớ đó vô trường bằng cách ngụy trang thành thứ gì khác! Thế thì tại sao Malfoy không thể đem cái vòng cổ vô trường…?
- Ôi, Harry, đừng nói chuyện đó nữa chứ!
- Thôi nào, tại sao? Harry gặng hỏi.
- Xem này, cái Cảm Biến Bí Mật nhận ra những vật bị ếm, những lời nguyền và bùa phép bí mật, đúng không? Chúng được dùng để tìm ra những ma thuật và những vật Hắc Ám. Chúng có thể phát hiện những lời nguyền mạnh như của chiếc vòng trong vòng vài giây. Nhưng những thứ chỉ để trong cái chai hỏng không gây chú ý – và dù sao nữa, tình dược không phải là đồ Hắc Ám hay nguy hiểm…
- Cậu nói thì dễ – Harry lầm bầm, nghĩ đến Romilda Vane.
-…vậy nên đừng mong thầy Filch nhận ra chúng không phải là thuốc ho, và ổng cũng không phải là phù thủy giỏi, mình đoán thầy có thể nói thuốc độc từ…
Hermione dừng lại đột ngột. Harry cũng nghe thấy, có ai đó di chuyển ở những kệ sách tối tăm đằng sau lưng chúng. Chúng đợt và một lát sau khuôn mặt như kền kền của bà Pince hiện ra ở góc quanh, đôi má hõm sâu, da như giấy và cái mũi khoằm của bà được rọi sáng bởi cái đèn bà mang theo
- Thư viện đóng cửa – bà nói – Các trò trả về đúng chỗ tất cả những gì các trò mượn. Trò làm gì với cuốn sách đó đó, tên hư hỏng kia?
- Cái này của em, không phải của thư viện! Harry vội nói, giật cuốn Điều Chế Độc Dược nâng cao của nó khỏi cái bàn khi bà Pince nhào tới với bàn tay như có vuốt.
- Ăn cắp! Bà rít lên – Báng bổ! Nhơ nhuốc!
- Đây chỉ là cuốn sách có viết sẵn! Harry nói, giật cuốn sách khỏi tay bà.
Trông bà có vẻ như định tịch thu cuốn sách. Hermione nhanh chóng thu xếp đồ đạc, túm lấy Harry và kéo nó đi.
- Cô ấy sẽ cấm cậu vào thư viện nếu cậu không cẩn thận. Sao cậu phải mang theo cuốn sách ngu ngốc đó chứ?
- Chẳng phải lỗi của mình mà cô ấy quát điên lên như vậy, Hermione. Sao bạn không nghĩ cô ấy có thể nghe lỏm được cách nói khiếm nhã của cậu về thầy Filch? Tớ luôn nghĩ có chuyện gì đó giữa hai người…
- Ồ! Ha..ha…
Thích thú với sự thật là chúng lại có thể nói chuyện như thường lệ, chúng đi theo một hành lang hoang vắng, sáng đèn trở về phòng sinh hoạt chung, bàn cãi việc có hay không một chuyện tình bí mật giữa thầy Filch và bà Pince.
- “Đồ lòe loẹt” Harry nói với Bà Béo, đó là mật mã mới nhân ngày lễ.
- Cậu cũng thế! Bà Béo nói với cái cười tinh nghịch, và quăng mình qua cho chúng vào.
- Chào, Harry! Vamilda Vane nói ngay khi nó trèo vào qua cái lỗ chân dung – Uống chút nước (hoa) tử đinh hương không?
Hermione quăng cho nó một cái nhìn kiểu “Thấy – mình – nói – chưa?” qua vai cô nàng.
- Không, cảm ơn – Harry nói nhanh – Tôi không thích lắm.
- Ờ, thế thì lấy cái này vậy – Romilda nói, ném một cái hộp vào tay nó – Socola Vạc đấy, có tẩm Whisky Lửa. Bà mình gởi cho mình, nhưng mình không thích.
- Ồ, được, cảm ơn nhiều – Harry không biết nói thế nào – Ơ, tôi chỉ đi ngang qua đây với…
Nó vội vàng theo sau Hermione, giọng nhỏ dần.
- Nói cậu nghe, Hermione nói ngắn gọn, cậu càng mời ai đó sớm, cậu càng sớm được yên thân và cậu có thể…
Nhưng mặt cô nàng bỗng nhiên trống rỗng. Cô nàng vừa nhìn thấy Ron và Lavender ôm nhau trong chiếc ghế bành.
- Ừ thôi, chúc ngủ ngon, Harry – Hermione nói, dù mới chỉ 7 giờ tối, và cô nàng đi về phòng ngủ nữ không nói thêm tiếng nào.
Harry đi về giường, tự an ủi rằng chỉ còn 1 ngày học nữa phải vượt qua, kể cả buổi tiệc của thầy Slughorn, sau đó nó và Ron có thể cùng nhau khởi hành về Hang Sóc. Xem ra thì không cách nào Ron và Hermione có thể làm lành trước khi ngày lễ bắt đầu, nhưng có lẽ, biết đâu, kỳ nghỉ sẽ giúp cả hai bình tĩnh hơn, nghĩ kỹ hơn về cách xử sự của mình.
Nhưng hy vọng của nó không nhiều, và bọn họ vẫn rất tệ trong suốt bài học biến hình ngày hôm sau. Chúng bắt tay vào bài học biến hình người cực khó, thực hành trước gương, cố gắng đổi màu lông mày của chính mình. Hermione cười cách chẳng tử tế chút nào trước nỗ lực thảm hại của Ron, trong suốt lúc anh chàng không biết làm thế nào xoay sở với bộ ria ghi-đông kỳ lạ của mình. Ron trả đũa bằng cách bắt chước một cách ác nghiệt mà chính xác kiểu nhấp nhổm trên ghế của Hermione mỗi khi Giáo sư McGonagall đưa ra một câu hỏi, làm Lavender và Parvati thấy cực kỳ buồn cười, và khiến Hermione suýt khóc lần nữa. Cô nàng chạy nhanh ra khỏi lớp học ngay khi chuông reo, để lại cả đống đồ của mình đằng sau. Harry, quyết định rằng lúc này Hermione cần nó hơn Ron, vơ hết những thứ cô nàng bỏ lại và chạy theo.
Nó cuối cùng cũng bắt được cô bé khi cô nàng xuất hiện từ phòng tắm nữ. Cô nàng đi cùng Luna Lovegood, cô bé này đang vỗ nhẹ sau lưng Hermione cách lơ đãng.
- Ồ, chào Harry – Luna nói – anh có biết một bên lông mày của anh màu vàng chói không?
- Chào Luna. Hermione, bạn để quên đồ…
Nó đưa mớ sách cho cô nàng.
- Ừ, phải – Hermione nói, giọng nghẹn lại, cầm mấy cuốn sách của mình và quay đi thật nhanh để giấu sự thật là cô nàng đã lau nước mắt – Cám ơn Harry. À, mình đi thì hơn…
Và cô nàng vội vã bỏ đi, không để cho Harry có chút thời gian nào để nói gì đó an ủi, dù phải thừa nhận là nó không thể nghĩ ra điều gì.
Luna nói:
- Chị ấy hơi đau khổ. Đầu tiên em nghĩ Myrtle – khóc – nhè trong đây, nhưng hóa ra là Hermione. Chị ấy nói gì đó về Ron Weasley.
Harry đáp:
- Ừ, họ mới cãi nhau
Luna nói, khi bọn chúng đi xuống hành lang cùng nhau:
- Anh ấy đôi lúc cũng hài hước, đúng không. Nhưng anh chàng hơi độc ác. Em để ý thấy thế hồi năm ngoái.
- Anh nghĩ vậy – Harry trả lời. Luna biểu hiện theo thói quen thường có của cô bé khi nói về những sự thực khó chịu. Nó chưa bao giờ gặp ai giống cô bé này – Thế học kỳ rồi của em tốt chứ?
- À, ổn cả – Luna nói – Em hơi cô đơn khi không có đội DA (Đoàn quân Dumbledore). Dù sao, Ginny rất tốt. Hôm trước, cô ấy đã ngăn không cho 2 đứa con trai trong lớp Biến Hình gọi em là “Khùng”…
- Em có muốn đi cùng anh đến buổi dạ tiệc của thầy Slughorn hôm nay không?
Ngôn từ buột khỏi miệng Harry trước khi nó có thể dừng lại. Nó nghe chính mình nói như thể ai xa lạ đang nói vậy.
Luna quay cặp mắt ốc nhồi lại nhìn nó đầy kinh ngạc:
- Tiệc của thầy Slughorn? Với anh?
- Ừ – Harry nói – Tụi anh được quyền mời khách, và anh nghĩ em có thể thích…ý anh là…- Nó cố sức làm cho ý định của nó thật rõ ràng – ý anh là…chỉ như một người bạn, em biết đấy. Nhưng nếu em không thích…
Nó hầu như hy vọng cô bé sẽ không muốn đi.
- Ồ không, em rất thích đi với anh với tư cách bạn bè! Luna cười tươi, nó chưa từng thấy cô bé rạng rỡ như thế bao giờ. “Chưa từng có ai mời em đi tiệc như một người bạn. Vậy nên anh mới nhuộm màu lông mày anh sao, cho buổi tiệc ấy? Em có phải làm vậy luôn không?
- Không – Harry kiên quyết – Đây chỉ là sơ suất thôi, anh sẽ nhờ Hermione sửa lại cho anh. Vậy nhé, anh sẽ gặp em ở Đại Sảnh đường vào 8 giờ.
- A ha…một tiếng thét và hai đứa nó cùng nhảy dựng lên. Không đứa nào chú ý rằng chúng vừa đi ngang qua ngay dưới Peeves, con ma này đang treo ngược mình trên chùm đèn và nhìn bọn chúng, ngoác miệng cười nham hiểm.
- Potty mời Loony đi tiệc! Potty iu Loony! Potty iuuuuu Looooony!
Và nó phóng vụt đi, hét lảm nhảm ầm ĩ “Potty yêu Loony”
Harry nói:
- Làm ơn giữ kín giùm đi! – Và nó chắc chắn, chẳng bao lâu cả trường sẽ biết Harry Potter mời Luna Lovegood đến buổi tiệc thầy Slughorn.
- Cậu có thể mời bất cứ ai! Ron nói suốt bữa ăn tối với giọng không – tin – nổi – Bất cứ ai! Và cậu chọn Lovegood Khùng?
- Đừng gọi cô ấy như thế, Ron – Ginny nạt, dừng lại đằng sau Harry khi đang đi nhập bọn với lũ bạn – Em rất vui khi anh mời bạn ấy đấy, Harry. Bạn ấy rất sôi nổi.
Và cô bé đi xuống
ngồi với Dean. Harry cố gắng cảm thấy hài lòng rằng Ginny vui khi nó mời Luna đi tiệc, nhưng hoàn toàn không thể. Ở một cái bàn góc xa, Hermione ngồi một mình ăn món thịt hầm. Harry thấy Ron lén nhìn cô nàng.
- Cậu có thể xin lỗi – Harry đề nghị thẳng.
- Cái gì? Để nhận được một cuộc tấn công khác của lũ hoàng yến à? Ron càu nhàu.
- Thế cậu đã làm gì để nhại cô ấy?
- Cô nàng cười bộ ria của mình!
- Mình cũng thế. Mình chưa từng thấy điều gì ngớ ngẩn như thế.
Nhưng Ron không tỏ vẻ nghe thấy gì. Lavender vừa đến cùng Parvati. Ép mình giữa Harry và Ron, Lavender vòng tay quanh cổ Ron.
- Chào Harry – Parvati nói, có vẻ cũng ngượng ngùng và phiền hà như Harry bởi lối xử sự của hai người kia.
- Chào! Bạn khỏe chứ? Bạn vẫn ở lại Hogwarts à? Mình nghe nói ba mẹ bạn muốn bạn về.
- Mình xoay sở để nói Bố mẹ đừng lo lắng lúc này – Parvati nói – Rằng chuyện Katie thực sự chỉ là trò đùa, và từ đó đến giờ không có chuyện gì…Ồ, chào Hermione!
Parvati cười tươi. Harry có thể nói cô nàng cảm thấy có lỗi vì đã cười Hermione trong giờ...