có lựa chọn nào hơn là chấp nhận nó. Cả Cerdic lẫn Harry đều được chọn để so tài trong cuộc thi đấu. Vì thế cho nên, họ phải…”
“A, nhưng ôn Dumbly-dorr…”
“Bà Maxime thân mến của tôi, nếu bà có cách nào thay, tôi xin sẵn lòng nghe đây!”
Cụ Dumbledore chờ đợi, nhưng bà Maxime không nói gì cả, chỉ nhìn trừng trừng giận dữ. Không phải chỉ có bà như vậy. Thầy Snape trông điên tiết, Karkaroff giận sôi; tuy nhiên, ông Bagman lại trông khá là hào hứng. Ông xoa hai tay vào nhau và mỉm cười nhìn quanh phòng:
“Xong, chúng ta tiếp tục được chưa? Phải hướng dẫn cho các vị quán quân của chúng ta chứ hả? Anh Barty, muốn làm cái vinh dự này không?”
Ông Crouch dường như vừa ra khỏi giấc mơ màng:
“Vâng…chỉ dẫn…vâng…bài thi đầu tiên…”
Ông bước tới trước, đứng trong vùng sáng của cái lò sưởi. Nhìn sát, Harry nghĩ ông có vẻ bịnh bịnh. Một quầng thâm dưới mắt và làn da nhăn nheo mà hồi Cúp Quidditch không hề có. Ông nói với Harry, Cerdic, Fleur, và Viktor.
“Bài thi đầu tiên dành để thử sự can đảm của các trò, cho nên chúng tôi sẽ không nói cho các trò hay đó là cái gì. Can đảm trước điều mình không biết là một phẩm chất quan trọng của người phù thủy…rất quan trọng…Bài thi đầu tiên sẽ diễn ra vào ngày 24 tháng 11, trước toàn thể các học trò và ban giám khảo.”
“Để hoàn tất các bài thi của cuộc thi đấu, các vị quán quân sẽ không được phép yêu cầu hay chấp thuận sự giúp đỡ dưới bất kỳ hình thức nào từ phía các giáo viên. Để đương đầu cùng bài thi thứ nhất, các vị quán quân sẽ chỉ được trang bị đũa phép. Họ sẽ nhận tiếp thông tin về bài thi thứ hai khi bài thi thứ nhất kết thúc. Vì tính chất của cuộc đấu là đòi hỏi nhiều nỗ lực và tốn thời gian, các vị quán quân do đó sẽ được miễn các bài thi cuối năm.”
Ông Crouch quay sang nhìn cụ Dumbledore:
“Tôi nghĩ vậy là được rồi, anh Albus.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” cụ Dumbledore đáp. Cụ hơi lo ngại nhìn ông Crouch:
“Anh không muốn ở lại Hogwarts đêm nay à, Barty?”
“Không, anh Dumbledore, tôi phải quay về Bộ. Lúc này rất bận, rất khó khăn…Tôi đã phải để anh bạn trẻ Weatherby ở lại lo công chuyện…rất nhiệt tình…hơi quá nhiệt tình, nếu phải nói thật…”
Cụ Dumbledore đề nghị:
“Hay ít nhất cũng làm một chén trước khi đi vậy?”
Ông Bagman vui vẻ nói:
“Thôi nào, Barty, tôi ở lại đây đấy! Tất cả những gì đang diễn ra ở Hogwarts lúc này thú hơn ở văn phòng gấp bội, anh biết mà!”
“Tôi không nghĩ vậy đâu anh Ludo,” ông Crouch nói, thoáng chút vẻ nôn nóng cố hữu.
Cụ Dumbledore hỏi:
“Giáo sư Karkaroff…Bà Maxime…làm một chén trước khi đi ngủ chớ?”
Nhưng bà Maxime đã choàng cánh tay quanh vai Fleur và dẫn con bé mau chóng đi ra khỏi phòng. Harry nghe thấy cả hai nói với nhau liến thoắng bằng tiếng Pháp khi họ đi vào Đại sảnh. Ông Karkaroff ra hiệu cho Krum, và rồi đến lượt họ, cũng đi ra trong im lặng.
“Harry, Cerdic, thầy đề nghị hai con đi ngủ đi.”
Cụ Dumbledore vừa nói vừa cười với cả hai đứa nó:
“Thầy chắc nhà Gryffindor và nhà Hufflepuff đang đợi để chúc mừng các con, và thật là xấu hổ nếu tước mất của họ cái lý do tuyệt vời để mà được dịp quậy om sòm.”
Harry liếc Cerdic, anh này gật đầu, và tụi nó cùng đi ra.
Đại sảnh giờ vắng lặng. Mấy cây nến chảy leo lét làm cho những nụ cười lởm chởm của đám bí ngô thành lập lòe, kỳ dị.
“Vậy là…tụi mình phải chọi nhau lần nữa!”
Cerdic nói với một nụ cười nhẹ.
“Chắc vậy rồi…”
Harry nói. Nó chẳng nghĩ ra được cái gì để nói. Bên trong cái đầu nó dường như đang rất lộn xộn, giống như bộ não của nó mới bị bươi nát.
Khi ra tới Tiền sảnh – chỉ còn thắp có những cây đuốc thay thế cho chiếc Cốc Lửa, Cerdic nói:
“Nào…, nói anh nghe nào…Em bỏ tên em vô cách nào vậy?”
“Em không bỏ.” Harry nói, nhìn Cerdic trừng trừng. “Em không bỏ vô. Em nói thiệt.”
“À…vậy…Gặp lại sau, Harry.” Cerdic nói.
Harry dám cá anh ấy không tin nó.
Thay vì đi lên cầu thang đá cẩm thạch, Cerdic đi ra phía cửa lớn. Harry đứng đó, lắng nghe tiếng bước chân Cerdic đi xuống bậc cấp, rồi chậm chạp, nó bắt đầu leo lên cầu thang đá.
Còn có ai ngoài Ron và Hermione tin nó không? Hay hai đứa kia cũng nghĩ là nó tự bỏ tên nó vô để thi đấu? Làm sao ai lại có thể nghĩ như vậy được chớ, khi mà nó đây phải đương đầu cũng những đối thủ hơn nó những ba năm học hành pháp thuật, khi mà nó phải đối mặt với những bài thi không những nghe đã nguy hiểm, mà còn phải trình diễn trước hàng trăm người. Đúng, nó đã từng nghĩ đến chuyện đó…Nó đã từng mơ tưởng chuyện đó…nhưng quả thực, đó đúng là giấc mơ nhảm nhí, giỡn cho vui…chứ nó chưa bào giờ nghĩ một cách nghiêm túc thực sự tới việc đăng ký…
Nhưng có ai đó đã nghĩ tới điều này…có ai đó muốn nó phải bước vô cuộc đấu, và làm cho nó vô bằng đượ. Vì sao? Để “chơi” nó à? Nó không nghĩ vậy, dù sao…
Hay là để coi nó làm trò như một thằng ngốc? Nếu vậy thì người đó được thỏa chí rồi đó…
Nhưng nếu để nó bị giết?
Liệu đó có phải là sự đa nghi vốn có của Moody không? Liệu có ai bỏ cái tên Harry vào trong chiếc cốc chỉ để chơi khăm nó không? Hay có ai đó thực sự muốn nó chết?
Harry có thể trả lời điều đó ngay lập tức. Vâng, có kẻ muốn nó chết từ khi nó mới một tuổi…Chúa tể Voldemort. Nhưng làm sao Voldemort bảo đảm được tên của Harry vô được chiếc Cốc Lửa? Voldemort đúng ra đang phải ở xa lắm mà, trong một làng quê xa xôi, ẩn nấp có một mình…yếu ớt và không còn chút quyền lực…
Nhưng trong giấc mơ mà nó mơ hôm trước, ngay trước khi nó thức giấc với vết thẹo bị đau đớn, thì Voldemort không hề một mình…hắn đang nói chuyện với Đuôi Trùn…bàn kế hoạch giết Harry…
Harry giật mình thấy nó đã đứng trước mặt bà Béo hồi nào không hay. Nó không hề để ý nãy giờ đôi chân đưa mình đi đâu. Nó ngạc nhiên hết sức thấy bà không ở trong khung một mình. Mụ phù thủy quắt queo lúc nãy nhảy sang bức tranh hàng xóm của mụ, lúc Harry nhập bọn quán quân dưới nhà, giờ đã ngồi bành chọe kế bên bà Béo. Hẳn là mụ đã chạy vội qua từng bức tranh viền suốt bảy cái cầu thang để tới đây trước nó. Cả mụ lẫn bà Béo đều nhìn xuống nó với một vẻ thương cảm:
“Này, này, này! Violet mới kể tôi nghe chuyện. Ai mới được chọn làm quán quân trường ta vậy?”
“Ba láp ba lếu.” Harry ngu ngơ đáp.
Mụ phù thủy nhợt nhạt giận dữ xen vào:
“Chắc chắn không phải rồi!”
“Không, không, vì, đấy là mật khẩu.”
Bà Béo dịu dàng nói rồi lằng mình sang một bên mép tranh cho Harry chui vào phòng sinh hoạt chung.
Tiếng ồn đến vỡ tai khi bức chân dung mở ra sém nữa hất văng Harry trở lại. Kế theo là nó nhận thấy mình bị giật mạng vào bên trong phòng sinh hoạt chung bởi khoảng hai tá bàn tay, tiếp đến là đứng trước mặt toàn thể bọn nhà Gryffindor, chúng đang la hét, vỗ tay, và huýt gió ầm ĩ.
“Đáng lẽ em phải cho tụi này hay là em đăng ký chứ!” Fred rống lên, trông nó nửa giận dỗi, nửa cảm phục.
George gầm lên:
“Làm sao em làm được mà không bị mọc râu hả? Cực kỳ thông minh!”
“Em không đăng ký,” Harry nói. “Em không biết tại sao…”
Nhưng Angelina đã nhào tới:
“Ôi, nếu đó không phải là chị, thì ít nhất cũng là một đứa Gryffindor…”
Katie Bell, một truy thủ khác của nhà Gryffindor, hét lên:
“Em có dịp trả thù Diggory trận Quidditch kỳ trước rồi đó, Harry!”
“Có đồ ăn nè, Harry, tới đây ăn nè…”
“Tôi không đói, ăn tiệc nãy đủ rồi…”
Nhưng không ai muốn nghe là nó không đói hết, không ai muốn nghe là nó đã không bỏ tên mình vô chiếc cốc, không một ai có vẻ chú ý là nó hoàn toàn không vui để mà ăn mừng…Lee Jordan lôi ra ở xó xỉnh nào đó một cái biểu ngữ nhà Gryffindor, và nó cứ khăng khăng quấn quanh người Harry như cái áo chùng. Harry không thoát đi được, cứ mỗi khi nó thử lách tới cái cầu thang dẫn lên phòng ngủ, đám đông xung quanh nó lại bu đặc lại, ép nó thêm một ly bia bơ, nhét thêm bánh khoai chiên hay đậu phộng vô tay nó…Mọi người đều muốn biết nó đã làm việc đó bằng cách nào, làm cách nào mà nó đánh lừa được cái Lằn tuổi của cụ Dumbledore và xoay sở mà bỏ được tên mình vô chiếc cốc…
Nó cứ phải nói đi nói lại hoài:
“Tôi không làm mà. Tôi không biết chuyện đó xảy ra như thế nào mà.”
Nhưng bởi vì chẳng ai để ý, nên coi như nó đã chẳng trả lời gì cả.
Cuối cùng, sau gần nửa giờ như vậy, nó hét lên:
“Tôi mệt rồi. Không, nghiêm túc mà, anh George…em đi ngủ đây…”
Nó không muốn gì hơn là kiếm ra Ron và Hermione, kiếm lại chút tỉnh táo, nhưng không thấy đứa nào trong phòng sinh hoạt chung cả. Cứ phải khăng khăng nói là mình cần phải đi ngủ, và gần như phải lẩn hai anh em nhóc Creevey khi tụi nó mai phục ở ngay chân cầu thang, Harry rũ đám người bu quanh và leo lên phòng ngủ thật nhanh.
Thiệt nhẹ cả người, nó thấy Ron đang nằm trên giường, trong phòng ngủ trống trơn, vẫn còn mặc đồ cẩn thận. Ron ngẩng lên nhìn Harry đang đóng sầm cánh cửa lại.
“Nãy giờ bồ đâu vậy?” Harry hỏi.
“Chào!” Ron đáp.
Ron cười, nhưng là một nụ cười gượng, lạ lùng. Harry thốt nhiên nhận ra là mình vẫn còn quấn cái biểu ngữ Gryffindor mà Lee lúc nãy đã quấn quanh thân nó. Nó vội vàng cởi ra, nhưng cái biểu ngữ bị thắt quá chặt. Trên giường, Ron nằm không nhúc nhích, nhìn Harry vật lộn với cái biểu ngữ.
Cuối cùng, khi Harry đã cởi được cái biểu ngữ ra và quăng vô góc nhà, Ron nói:
“Chà!…Chúc mừng.”
Harry nhìn Ron chằm chằm:
“Bồ nói cái gì? Chúc mừng hả?”
Rõ ràng có cái gì đó không ổn trong cách Ron mỉm cười. Cái đó giống như nhăn mặt hơn là cười.
Ron nói:
“Ừ…không ai qua được Lằn tuổi. Không ai, kể cả Fred và George. Bồ dùng cái gì vậy? Áo tàng hình hả?”
Harry chậm rãi:
“Áo tàng hình cũng không giúp vượt cái lằn được.”
Ron nói:
“Vậy đó, mình cứ nghĩ bồ sẽ nói mình nghe nếu bồ dùng áo tàng hình chớ…vì nó có thể phủ cả hai đứa mình mà, đúng không? Nhưng cuối cùng, hóa ra bồ dùng cách khác, hả?”
“Nghe này, mình không bỏ tên mình vô cái cốc. Có kẻ nào đó đã làm việc này.”
Ron nhướn mày:
“Họ làm vậy làm chi?”
Harry nói:
“mình không biết.”
Nó thấy nói: “Để giết mình!” thì có vẻ trầm trọng quá.
Ron nhướn mày cao tới nỗi cặp chân mày gần như biến mất trong đám tóc. Nó nói:
“Nè, bồ biết đó, bồ có thể nói thật cho mình nghe nếu bồ không muốn ai khác biết, dễ mà, nhưng mình không hiểu vì sao bồ cứ phải nói láo, bồ đâu có gặp rắc rối gì vì vụ này đâu, phải không? Bà bạn của bà Béo, bà Violet đó, nói với tất cả tụi này là cụ Dumbledore đã cho bồ đăng ký. Một ngàn Galleons chớ bộ, phải hông? Và bồ lại khỏi phải thi cuối năm nữa chớ…”
Harry bắt đầu thấy giận điên lên:
“Mình không bỏ tên mình vô cái cốc đó!”
“Thôi được,” Ron dùng đúng cái giọng hoài nghi của Cerdic.
“Chỉ tại sáng nay bồ nói nếu là bồ thì bồ đã làm vào đêm qua để khỏi có ai thấy…Mình không có ngu, bồ biết đấy.”
Harry tớp lại:
“Bồ diễn lại đoạn đó khá lắm!”
“Cái gì?” Ron nói, gương mặt nó không còn tí ti nào của nụ cười, dù là cười gượng. “Bồ muốn đi ngủ liền nhỉ, Harry. Mình đoán là bồ cần dậy sớm để sáng mai còn tặng hình hay làm cái gì khác nữa chứ!”
Rồi nó giật cho cái mùng treo phủ xuống, để Harry đứng ngay cửa mùng, ngó trừng trừng vào tấm màn nhung đỏ bầm, giờ đang che một người trong số rất ít người mà nó đã từng nghĩ rằng sẽ luôn tin tưởng nó.
Chương 18: Cân đũa phép.
Khi Harry thức dậy vào sáng chủ nhật, nó mất một lát mới nhớ ra được tại sao nó lại cảm thấy khốn khổ và lo lắng như vậy. Thế rồi ký ức về đêm hôm trước diễn ra lại trong đầu Harry. Nó ngồi dậy, kéo tấm màn quanh cái giường bốn cọc của nó ra, định nói chuyện với Ron, để buộc Ron phải tin nó…Nhưng nó nhận thấy giường của Ron đã trống rồi; hẳn là Ron đã đi xuống lầu ăn điểm tâm.
Harry mặc quần áo rồi leo xuống cái cầu thang xoắn cheo leo để vào phòng sinh hoạt chung. Khi nó vừa xuất hiện thì những người đã ăn xong bữa điểm tâm ào ra vỗ tay hoan hô. Cái viễn cảnh đi xuống Đại sảnh đường để gặp mặt đám học sinh còn lại của nhà Gryffindor, để lại được cả đám đó đối xử như một bậc anh hùng gì đó, khiến Harry chùn bước. Tuy nhiên, hoặc là nó phải đương đầu với chuyện đó, hoặc là nó phải ở lại phòng sinh hoạt chung để bị anh em nhà Creevey bao vây, hai đứa này đang tha thiết khẩn khoản nài xin Harry nhập bọn cùng tụi nó. Harry bèn dứt khoát đi thẳng tới cái lỗ chân dung, đẩy nó mở ra, trèo ra ngoài, và thấy mình đối diện với Hermione.
Hermione đang cầm một cái khăn ăn gói một mớ bánh mì nướng. Cô bé giơ cái gói lên, nói:
“Chào! Mình đem cái này lên cho bồ nè…Muốn đi dạo không?”
Harry nói ngay với một giọng biết ơn:
“Đúng là ý kiến hay!”
Hai đứa đi xuống cầu thang, nhanh chóng băng qua Tiền sảnh, không cần nhìn một cái vô Đại sảnh đường, rồi ngay sau đó sải bước băng qua bãi cỏ hướng về phía hồ, nơi chiếc tàu của trường Durmstrang đang bỏ neo, cái bóng của con tàu phản chiếu đen hù dưới mặt nước. Buổi sáng hôm đó trời lạnh, hai đứa vừa đi vừa nhai bánh mì nướng, Harry kể cho Hermione nghe chính xác điều gì đã xảy ra sau khi nó rời khỏi bàn ăn nhà Gryffindor vào đêm hôm trước. Nó hết sức nhẹ nhõm khi thấy Hermione chấp nhận câu chuyện nó kể mà không thắc mắc gì hết.
Khi nó kể xong cái cảnh đã diễn ra trong căn phòng ngoài sảnh đường, Hermione nói:
“Dĩ nhiên mình biết là bồ không tự đăng ký dự thi. Cứ nhìn vẻ mặt của bồ khi thầy Dumbledore xướng tên bồ lên là biết! Nhưng câu hỏi là, ai đã ghi danh dùm bồ? Bởi Harry à, thầy Moody nói đúng đó…Mình không nghĩ là một học sinh nào lại có khả năng làm được điều đó…Chúng không đời nào lừa nổi chiếc cốc hay qua mặt được cụ Dumbledore…”
Harry chợt ngắt lời Hermione:
“Bồ có thấy Ron không?”
Hermione ngập ngừng:
“Ờ…có…nó ở trong phòng ăn điểm tâm.”
“Ron còn nghĩ là mình tự đăng ký thi đấu không?”
Hermione lúng túng:
“Ở…không, mình không nghĩ vậy…không hẳn…”
“’Không hẳn’ nghĩa là sao?”
Hermione nói một cách tuyệt vọng:
“Ôi, Harry ơi, chẳng lẽ bồ không hiểu sao? Ron ganh tỵ ấy mà!”
Harry ngờ vực hỏi lại:
“Ganh tỵ hả? Ganh tỵ cái gì? Chẳng lẽ nó cũng muốn làm một thằng ngu trước toàn trường sao chứ?”
Hermione kiên nhẫn giải thích:
“Như vầy, Harry à, Bồ là người luôn luôn thu hút mọi sự chú ý, bồ dư biết điều này mà.”
Harry há hốc miệng một cách tức tối, Hermione vội nói tiếp ngay:
“Mình biết đó không phải là lỗi của bồ. Mình biết bồ không đòi hỏi điều đó…nhưng mà…Ừ…bồ biết đó, ở nhà Ron đã có cả đống anh trai để ganh đua rồi, bồ là người bạn thân nhất của nó, mà bồ thì lại quá ư nổi tiếng…Nó cứ bị ra rìa mỗi khi người ta ngó thấy bồ, và nó ráng chịu đựng, nó chẳng bao giờ nói ra, nhưng mà mình biết, thêm vụ này nữa thì đúng là thêm một giọt nước làm tràn ly…”
Harry cay đắng nói:
“Hay à! Thiệt là hay! Bồ nói với nó giùm mình là mình sẵn sáng đổi vai với nó bất cứ khi nào nó muốn. Nói với nó giùm mình là nó cứ là mình thử coi…Mình đi bất cứ nới đâu là người ta cứ trố mắt trâng tráo nhìn cái trán của mình…”
Hermione nói dứt khoát:
“Mình khônh nói với Ron cái gì hết. Bồ tự mà nói với nó. Đó là cách duy nhất để làm cho ra lẽ chuyện này.”
“Mình sẽ không thèm chạy lăng xăng theo nó để tìm cách làm cho nó đừng trẻ con nữa!”
Harry la to đến nỗi mấy con cú đang đậu trên một cái cây gần đó phát hoảng mà bay vù lên.
“Có lẽ để đến khi nào mình gãy cổ hay…thì nó mới tin là mình đâu có vui thù chút nào cái trò tranh danh đoạt vị ấy…”
Hermione lặng lẽ nói:
“Chuyện này không đùa được. Chẳng phải chuyện đùa chút nào đâu, Harry à.”
Trông cô bé cực kỳ lo lắng:
“Harry, mình đang nghĩ…Bồ có biết tụi mình sẽ phải làm gì không? Ngay bây giờ, ngay khi tụi mình trở lại tòa lâu đài nè?”
“Biết, cho Ron một trận ra trò…”
“Viết thư cho chú Sirius. Bồ phải kể cho chú ấy biết chuyện gì đã xảy ra. Chú ấy đã biểu bồ phải viết thư cho chú ấy biết mọi chuyện xảy ra ở trường Hogwarts…Có vẻ như là chú ấy đã lường trước chuyện như vầy sẽ xảy ra. Mình có đem theo giấy da với viết lông ngỗng đây…”
Harry nhìn quanh quất xem có ai nghe lóm chuyện của tụi nó không, nhưng sân trường hoàn toàn vắng vẻ. Nó nói:
“Thôi dẹp đi. Chú ấy đã phải trở về nước chỉ vì vụ cái thẹo trên trán mình đau nhức rồi. Nếu mình kể cho chú ấy biết là có ai đó đã ghi danh cho mình tham dự cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật…dám chừng chú ấy sẽ xông thẳng vô tòa lâu đài…”
Hermione nghiêm nghị:
“Chú Sirius muốn bồ kể cho chú ấy hay. Đằng nào chú ấy cũng sẽ biết được…”
“Làm sao mà biết được?”
Hermione nói rất nghiêm:
“Harry à, chuyện này không thể giữ yên lặng được. Cuộc thi đấu này rất nổi tiếng, mà bồ cũng nổi tiếng. Tò Nhật báo Tiên tri mà không đăng tin gì hết về cuộc tranh đua của bồ thì mới thiệt là chuyện khiến mình ngạc nhiên…Những cuốn sách viết về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đều được dành ra một nửa để nói về bồ, bồ biết mà…và chú Sirius muốn nghe mọi chuyện do chính bồ kể, mình biết chắc là chú ấy muốn như vậy.”
Harry quăng miếng bánh mì nướng cuối cùng của nó xuống mặt hồ, nói:
“Thôi được, thôi được rồi. Mình sẽ viết thư cho chú Sirius.”
Cả hai đứa đứng nhìn mẩu bánh mì nướng nổi lềnh bềnh trên mặt hồ một lát trước khi một cái xúc tu to kềnh nhô khỏi mặt nước, đớp lấy mẩu bánh và lôi nó xuống dưới mặt nước. Sau đó hai đứa quay trở lại tòa lâu đài.
Khi trèo lên bậc thềm, Harry hỏi:
“Mình sẽ dùng con cú của ai để gửi thư cho chú Sirius đây? Chú ấy bảo mình đừng dùng con Hedwig nữa.”
“Hỏi Ron xem bồ có thể mượn…”
Harry nói thẳng thừng:
“Mình không thèm hỏi mượn Ron cái gì hết.”
Hermione nói:
“Vậy thì mượn đỡ cú của trường vậy, ai cũng có thể xài cú trường mà.”
Hai đứa đi lên Trại cú. Harry đưa cho Harry một miếng giấy da, một bình mực và một cây viết lông ngỗng, rồi đi rảo quanh những hàng dài toàn nhánh cây gác cho cú đậu, ngắm nhìn tất cả những con cú khác nhau, trong khi Harry ngồi bệt xuống, dựa lưng vô tường mà viết thư.
Chú Sirius kính mến,
Chú bảo con viết thư cho chú về những chuyện đang xảy ra ở trường Hogwarts, nên con kể cho chú biết chuyện này. Con không biết chú có nghe nói không, nhưng mà cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật sẽ diễn ra ở trường con trong năm nay và tối hôm thứ bảy rồi con đã bị chọn làm quán quân thứ tư. Con không biết ai đã bỏ tên con vô chiếc Cốc Lửa, bởi vì con không có đăng ký dự thi. Một quán quân khác nữa của trường Hogwarts là Cerdic Diggory của nhà...