gì, mắt trân trân xuống dòng nước phía dưới.
- Trân để Minh giải thích, không phải như Trân nghĩ đâu. – Em gãi đầu.
- Cậu không phải giải thích. – Trân lạnh lùng đứng dậy, bước nhanh đi.
Đến nước này không còn gì để mất nữa. Em ôm lấy Trân từ đằng sau, mặc cho em nó giãy giụa, rồi cắn, cấu, làm đủ trò với em, em vẫn siết chặt vòng tay.
- Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!!! – Trân hét to, lạc cả giọng.
- Anh không để mất em đâu! – Em nói rõ ràng từng chữ.
Trân chống cự yếu dần rồi dừng hẳn. Em buông Trân ra, xoay người em nó lại nói:
- Nhìn thẳng vào mắt anh này!
Trân ngẩng mặt lên.
- Cô bé hồi chiều chỉ là anh quen biết thôi, anh chỉ xem nó như một đứa em gái mà thôi.
- Sao tôi có thể tin cậu khi tôi đã chứng kiến cảnh chiều nay. – Trân lạnh lùng nói, từng lời như vết dao cứa vào lòng em.
- Huyền chỉ đùa giỡn mà thôi, em không tin anh sao?
Trân im lặng. Em nắm lấy vai Trân, nhìn thẳng vào mắt em nó:
- Em có tin anh không?
Như không chịu được cái nhìn của em, Trân quay đi. Trân không phản ứng nữa, chắc là hết giận em rồi. Ôm Trân vào lòng, em thủ thỉ vào tai em nó:
- Yêu nhau thì phải tin nhau chứ.
- Em…em xin lỗi. – Trân lí nhí.
- Không, em không có lỗi, người có lỗi là anh. – Em dỗ dành em nó.
- Khi nhìn anh đi cùng cô bé đó, em sợ lắm anh biết không. Em sợ rằng sẽ mất anh, em sợ rằng sẽ không còn anh ở bên cạnh nữa, khi
đó thì em biết sống sao. – Trân nói mà giọng nghèn nghẹn, mắt đỏ au.
Đưa tay lên lau nhẹ những giọt nước mắt của Trân, em cười trấn an em nó:
- Anh hiểu mà. Em yên tâm, thằng Minh này sẽ mãi mãi bên em thôi, không đi đâu đâu.
Trân ngửa mặt lên cười với em. Khoảnh khắc ấy như ngàn vạn tia nắng xuất hiện sau cơn mưa to vậy, nụ cười ấy làm em ấm lòng lạ lùng. Vẫn ôm chặt lấy em, Trân ngập ngừng hỏi:
- Anh có thể hứa với em điều này được không?
- Điều gì?
- Anh sẽ không bao giờ buông tay em.
- Được rồi, anh hứa. – Em cười nhẹ.
Trời bắt đầu tối, em nói với Trân:
- Thôi mình về.
Em nó ngoan ngoãn ngồi lên yên xe để em chở về. Trên đường bỗng điện thoại rung, đưa lên nghe thì hóa ra thăng T.Giang:
- Mày tìm thấy Trân chưa?
- Rồi, tìm thấy cách đây gần nửa tiếng rồi.
- Mẹ mày, tìm thấy không báo cho tao, làm tao tìm gần chết.
- Cảm ơn mày.
- Đm, hôm nay ăn gì mà lịch sự vậy mày, mai bao tao Rồng đỏ là được rồi.
- Ừ, ok, mày về đi.
- Ờ, bye bye con tró.
Đút điện thoại vào túi quần, em thấy mình thật may mắn khi có một thằng bạn tốt. Đúng là khi hoạn nạn mới biết ai là bạn, ai là thù.
Ăn cơm xong, em xán tới định phụ giúp mẹ với Trân rửa bát nhưng bị đuổi lên không thương tiếc. Leo lên tầng, em lôi sách vở ra học bài. Em quyết tâm rồi, em sẽ cố công học hành để mai sau thành đạt, để Trân không phải hối tiếc vì đã yêu em. Ngồi học được một lúc bỗng có tin nhắn đến.
- Mày liệu hồn thì tránh xa Huyền ra! – Thằng dở hơi nào đó nhắn tin cho em.
- Ai đấy? – Em nhắn lại.
- Mày không cần biết, biết người biết ta đi, đũa mốc mà chòi mâm son. – Nó nhắn lại, vẫn dữ cái giọng điệu cộc cằn.
Em kệ mẹ nó luôn, chắc lại thằng nào theo đuổi bé Huyền rồi nhắn tin đe dọa thôi. Chắc thấy em không trả lời, một lúc sau nó nháy máy em liên tục. Bị nó làm phiền, em bực quá nghe máy, chửi:
- Đmm gọi gọi cl.
- Tao nói rồi đấy, mày không biết điều thì mày chết con ạ. – Một giọng trầm trầm vang lên trong điện thoại.
Nói xong nó tắt máy luôn, không nháy nữa. Các bác sĩ bệnh viện tâm thần bây giờ quản lý lỏng lẻo thật, để cho bệnh nhân nó dùng điện thoại nghịch nữa, vô trách nhiệm vãi.
Một lúc sau Trân lên phòng em, ngồi lên giường. Em hỏi:
- Em không học à?
- Anh, tối nay em ngủ cùng anh được không?
Chap 24:
- Em…em nói gì cơ? – Em lắp bắp.
- Anh…cho em ngủ cùng với, bên phòng em người ta khoan đục gì bên đó ồn quá. – Trân ngập ngừng.
- À ừ em cứ mang chăn gối sang đây. – Em đáp, mặt hí hửng thấy rõ.
Trong lúc Trân về phòng lấy chăn gối sang, em gập sách vở lại, bật máy tính. Trân vừa sang em đã rủ:
- Ngủ sớm làm gì, xem phim không?
- Hihi ok. – Em nó vui vẻ đáp.
Em nối laptop với màn hình LCD, xem thế nó mới tận hưởng được hết cái hay các bác ạ. Em chọn một phim Grown up 2. Em thả người lên chiếc sofa, vỗ vỗ tay xuống ghế:
- Ngồi đây đi em.
Trân từ từ bước tới và ngồi lên đùi em. Các bác cứ tưởng tượng thế này, em đang ngồi khép hai chân thì Trân ngồi lên đùi em, xoay lưng về phía em, còn em thì đặt cằm lên vai Trân.
- Em…em làm gì vậy? – Em lắp bắp hỏi.
- Em ngồi đây có được không anh? – Trân đỏ mặt.
- Được, được chứ. – Em gật đầu lia lịa.
Em chẳng thể nào tập trung xem phim được. Cái mùi con gái thơm thơm, em cũng không biết là do nước hoa hay người con gái tự nhiên có, cứ thoang thoảng làm đầu em cứ ong ong, phê phê. Tư thế ngồi nhạy cảm này làm em khổ sở vô cùng, cứ phải cố ngăn cho máu dồn xuống một số bộ phận. Em cứ theo bản năng vòng tay ôm chặt lấy bụng Trân, mũi dí sát lên tóc, lên cổ Trân, hít lấy hít để cái mùi con gái gây nghiện. Rồi em từ từ đặt Trân nằm xuống ghế, hai tay giữ chặt hai bên đầu Trân, rồi nhẹ nhàng đặt lên đôi môi hờ hững ấy một nụ hôn say đắm. Sau 5 phút điên cuồng cuốn lấy nhau như hai con thú, em bế thốc Trân lên, đặt em nó lên giường. Hai đứa lại tiếp tục những nụ hôn kiểu Pháp như lúc nãy. Trân lần lần tay xuống cạp quần em, cố gắng tháo thắt lưng ra. Đến lúc này em mới bừng tỉnh, nhanh như cắt đưa tay nắm chặt lấy cổ tay Trân, nhìn thẳng vào mắt em nó hỏi:
- Em đang làm gì vậy?
- Ơ…Em tưởng anh… – Trân ngơ ngác.
- Tưởng gì, em nghĩ anh là một thằng như vậy sao? – Em nghiêm mặt, hơi gằn giọng.
- Không…không, chỉ là em tưởng anh…cũng muốn vậy. – Trân ngập ngừng.
- Là một thằng con trai, tất nhiên là anh rất muốn. Nhưng là bạn trai em, anh không cho phép mình làm vậy. Thế nên từ bây giờ trở đi, anh mong chúng ta không vượt quá giới hạn, được không? – Em từ tốn.
- Vâng… – Trân lí nhí đáp.
Em ôm Trân vào lòng, thì thầm vào tai em nó:
- Em biết anh yêu em mà, chỉ là anh muốn giữ gìn cho em.
- Em quả không sai lầm khi chọn yêu anh, đồ ngốc ạ. – Trân ôm cứng lấy em.
- Thôi ngủ đi, muộn rồi.
- Thế anh không đánh răng à? – Trân hỏi.
- Đánh làm gì trong khi ngày mai lại ăn, răng lại bẩn. – Em đáp tỉnh bơ.
- Bẩn quá, không chơi với anh nữa. – Trân nhăn mặt đi vào phòng tắm đánh răng.
Mặc kệ, em cứ nằm cuộn tròn trong chăn. Đánh răng rửa mặt xong, Trân tắt đền rồi nhảy lên giường ôm lấy lưng em. Em cũng xoay người lại, ôm Trân vào lòng. Lúc này Trân như một con mèo con bé nhỏ vậy, ngoan ngoãn, hiền lành, cứ rúc vào người em. Hai đứa cứ ôm nhau như vậy rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng biết.
Bẵng đi mấy hôm, đang dắt xe ra khỏi cổng trường chuẩn bị cùng Trân về thì bỗng có tiếng gọi to:
- Anh Minh ơi!
Em dáo dác nhìn xung quanh, không biết có em nào hâm mộ mình mà gọi to thế không biết. Mắt em dừng ở một đứa con gái đang đứng ở vỉa hè bên kia đường cười tít mắt, vẫy vẫy tay. Là bé Huyền các bác ạ. Con bé chạy tới chỗ em, vừa tới nơi nó đã rối rít với Trân:
- Em xin lỗi vì lần trước đã hành động không phải.
- Không sao, chỉ là hiểu lầm thôi mà. – Trân cười, nói.
- Có việc gì không mà sang trường anh? – Em chen vào.
- Hôm nay bố mẹ em có việc bận nên em định sang nhờ anh chở về nhà, dù sao trường em với trường anh cũng gần nhau, nhưng hình như hai anh chị chuẩn bị về cùng nhau thì phải. – Huyền nói.
- Ừ đúng rồi, cảm phiền em đi bộ tí nhá. – Em cười đểu.
- Vậy thôi em chào hai anh chị. – Huyền cười rồi bước đi.
- Khoan dừng lại đã… – Trân kéo tay Huyền lại.
- Sao vậy chị? – Huyền hỏi.
Trân không trả lời, quay sang em, nói:
- Anh chở bé Huyền về đi.
- Sax, sao lại thế? – Em ngơ ngác.
- Con gái yếu đuối đi một mình đâu có được, anh chở Huyền về đi, em nhờ Trinh đèo về cũng được. – Trân nói.
- Ơ…nhưng mà… – Em vẫn thắc mắc.
- Không nhưng nhị gì hết, anh chở bé Huyền về đi. – Trân lườm em sắc như dao cạo.
Giờ thì muốn từ chối cũng không được, em đành miễn cưỡng chở bé Huyền về. Trưa nắng, Huyền cứ núp núp sau lưng em, tay bám nhẹ vào áo em, không dám có nhưng hành động thái quá như lần trước. Chở ẻm về đến nhà, đang định quay đầu xe thì ẻm nói:
- Anh vào nhà em chơi chút đi.
Chap 25:
- Thôi, anh phải về kẻo bố mẹ lại mắng. – Em gãi đầu.
- Vào chơi chút thôi, bố mẹ em không có ở nhà đâu mà ngại. – Bé Huyền cười tươi rói.
- Bố mẹ em không có ở nhà chính là điều mà anh lo sợ đấy. – Em thầm nghĩ.
Không có bố mẹ Huyền ở nhà, nhỡ Huyền có hành động gì khiêu khích em thì em không chắc mình có khả năng kiềm chế được trước người con gái dễ thương này đâu.
- Thôi, anh là con trai, em ở nhà có một mình vào đâu có tiện. – Em cố từ chối.
- Đi mà anh, vào chơi chút đi, em muốn nhờ anh việc này. – Huyền vẫn cố năn nỉ.
Đôi mắt to tròn long lanh của em nó đã là em xiêu lòng từ đầu rồi, bây giờ em nó lại còn ôm lấy tay em kéo kéo nữa chứ. Và cuối cùng thì lý trí vẫn không thắng được con trym ấy nhầm con tim, em đã yên vị trên bộ salon ở phòng khách nhà Huyền. Trong lúc em nó đang cặm cụi trong bếp làm gì đó, em đảo mắt một vòng. Nhà em nó khá rộng, gọn gàng, nội thất phải nói là khá sang trọng. Nếu em đoán không nhầm thì nhà em khá là có điều kiện. Ngồi một lúc thì em nó mang cốc coca ra mời em. Đi học về mệt mỏi, em tu một hơi hết luôn nửa cốc, giờ nghĩ lại thấy vô duyên vãi.
- Uống gì ghê thế, như chết đói. – Em nó cười.
- Kệ anh, mà có việc gì nói luôn đi. – Em đáp.
- Anh làm bạn trai em được không? – Huyền nói tỉnh bơ.
Em tí phụt luôn coca trong miệng ra, may mà kìm được. Nuốt đánh ực coca trong miệng xuống, em hỏi lại:
- Em nói gì cơ?
- Thì anh làm bạn trai em được không? – Huyền vẫn giữ bộ mặt tỉnh bơ.
Em biết là em đẹp trai nhưng mà đâu đến nỗi khiến cho em nó mê mẩn thế nhỉ, mới quen thôi mà. Như đọc được suy nghĩ của em, Huyền đính chính:
- Đóng giả thôi, đừng có tưởng bở.
- Sao lại phải đóng giả? – Em hỏi.
- Em lỡ chém với con bạn là có người yêu, tối nay tới là sinh nhật nó, nó bảo đưa người yêu tới. Em lỡ đồng ý rồi, bây giờ mà đến một mình thì mất mặt lắm. – Em nó kể khổ.
- Sướng chưa, cái miệng làm hại cái thân. – Em cốc đầu bé Huyền.
- Anh có đồng ý không để em còn biết đường. – Bé Huyền ôm đầu nhăn nhó.
- Anh thì không sao, nhưng không biết Trân có đồng ý không nữa, để anh về nhà hỏi đã, nếu được anh sẽ đi. – Em đáp.
- Ừ, anh cố giúp em nhé. – Huyền nói.
- Thôi muộn rồi, anh về nhà đây. – Em đứng dậy, đi ra cửa.
- Có gì anh gọi cho em nhé. – Con bé gọi với theo.
- Ừ, anh về đây. – Em quay lại mỉm cười rồi đi.
Về nhà, ăn cơm xong, em leo lên phòng bật máy lên chơi tí. Một lúc sau Trân lên, em kể chuyện Huyền nhờ cho em nó nghe. Nghe xong, Trân nói:
- Tùy anh thôi, em không cản, nhưng anh nhớ đừng làm điều gì quá đáng đấy nhé. – Trân nhẹ nhàng đáp.
- Rõ. – Em đưa tay lên chào kiểu quân đội.
Trân về phòng rồi, em nhắn tin báo cho Huyền ngay. Em nó hẹn tối sang nhà nó đón, đi bằng xe của em nó.
Chiều, học thêm xong, em về nhà tắm rửa sạch sẽ thơm tho, lên bộ đồ chiến nhất rồi, chạy qua nhà em nó luôn. Trước khi đi Trân còn dặn dò:
- Anh đi cẩn thận nhé, nhớ về sớm em chờ đó.
Yêu vãi, em hôn Trân một phát tạm biệt vào má rồi chạy đi luôn. Sang nhà em nó, vào xin phép bố mẹ Huyền rồi đi luôn.
- Đi xe nào đây? – Em hỏi Huyền.
- Đi xe đạp điện của anh em đi. – Huyền đề nghị.
- Ừ thì đi. – Em gượng gạo đáp.
Nói thật với các bác, từ bé tới giờ em chưa đặt ass lên cái xe đạp điện bao giờ nên tất nhiên là chẳng biết cách đi rồi.
- Chắc là giống đi xe tay ga thôi. – Em tự trấn an.
Đặt ass lên yên xe, Huyền leo lên ngồi đằng sau, em cầu trời khấn phật đường nó không có ổ gà ổ vịt, nếu mà có chắc hai đứa nằm viện quá. Thử vít tay ga, may vãi giống y xe tay ga, lại còn nhẹ hơn nữa chứ. Máu dân tổ bẩm sinh của trỗi dậy, em vặn max tay ga, lặng lách đánh võng như Brian trong Fast and Furios. Vận tốc thay đổi bất ngờ, Huyền ôm chặt lấy em, hét:
- Đi từ từ, từ từ thôi anh, đừng có đánh võng kẽo ngã bây giờ.
- Hê hê yên tâm đê, tổ lái f33 anh còn không sợ nói gì cái đường này rộng thênh thang.
- Ủa f33 là gì vậy anh? – Huyền thắc mắc.
- À không có gì đâu, cơ mà thả anh ra, làm gì mà ôm ghê thế. – Em giật mình.
- Đã hứa hôm nay làm bạn trai của em rồi nhá, định nuốt lời hả. – Em nó đe dọa.
Em đành để im cho em nó ôm. Phải nói thật là cũng thấy thinh thích các bác ạ, cứ có hai cái gì tròn tròn mềm mại cạ cạ vào lưng em, làm cho chú sâu bé nhỏ của em thức giấc. Sau tầm 15p tổ lái, xịt tầm mấy lít nước mũi ấy nhầm máu mũi, cuối cùng chúng em cũng đến nơi. Bạn Huyền tổ chức sinh nhật ở một nhà hàng lẩu tuy không lớn mấy nhưng khá là ấm cúng. Vào thì thấy mọi người đã đến khá là đông rồi. Một tóc ngắn ngắn chạy ra tay bắt mặt mừng với Huyền, theo em dự đoán chính là chủ bữa tiệc sinh nhật này.
- Anh Minh, đây là Linh, bạn em. Hôm nay là sinh nhật nó. – Huyền giới thiệu.
- Chào em, anh là Minh, bạn, à không, người yêu của Huyền. – Em vội sửa lại ngay khi bị Huyền lườm sắc như dao cạo.
- Thôi hai người vào ăn đi, mọi người đến đủ hết rồi. – Linh tươi cười.
Em với Huyền vào ngồi cạnh nhau, một số đứa con gái nhìn em rồi thì thầm với Huyền điều gì đó, xong thấy em nó đáp đầy tự hào:
- Bạn trai tao đó.
- Đừng có diễn quá chứ. – Em nói nhỏ với Huyền.
- Kệ em. – Huyền đáp.
Thấy vậy thì em cũng im. Trong bữa cũng có một số đứa xung quanh quay sang hỏi chuyện em, nhưng em cũng chỉ trả lời nhát gừng, cho có thôi. Ăn uống chán chê no nê, cả lũ rủ nhau đi hát karaoke. Thế là em lại phải hộ tống em nó đi theo cả nhóm. Vào quán, em với Huyền chỉ ngồi yên nghe chúng nó hát, em cũng chẳng muốn gây sự chú ý. Đang ngồi nghe thì con Linh nó tới bảo với em:
- Anh với Huyền lên hát đi.
- Thôi anh hát chán lắm, lên hát lại khổ mọi người. – Em cười từ chối.
- Hát hay không bằng hay hát mà anh, anh với Huyền lên hát đi, nể em chút đi, sinh nhật em mà. – Em Linh nằn nì.
Vậy là em với Huyền đành lên hát. Em chọn bài She Neva Knows, một bài hát yêu thích của em. Em hát cũng được, giọng khá ấm và đặc biệt là em có khả năng bóp méo giọng, kiểu thằng Gờ Thìn ấy các bác ạ, nên em cũng không quá lo lắng. Bé Huyền hát cũng nhập tâm lắm, người cứ đung đưa feel the beat luôn. Đặc biệt là đoạn cuối, Huyền hát mà nhìn thẳng mắt em, cái nhìn chứa đầy những ẩn ý, như là đang gửi gắm điều gì đó tới em qua lời hát vậy.
Nhưng đâu ai biết sẽ có 1 ngày
Mọi cảm xúc từ trái tim em vụt tắt
Ai đã mang, mang đi hết rung động trong em giờ, đã biến tan
Sao đây khi em không thể yêu ai
Because Nobody Know
Mình lùi lại 1 bước để anh đi
Nhưng em đâu biết đã có 1 người
Cùng vòng tay ghì chắc em hơn bao giờ hết
Ai đã buông, khi cơn bão sau cùng đến vội vàng, cuốn đi rồi
Sao đây khi em không thế yêu ai.
Hát xong, cả đám đường ai người nấy về. Chở Huyền về nhà, chào hỏi bố mẹ em nó xong em cuốc bộ vê nhà. Đang đi thì em bị một đám trẻ trâu chặn đường.
- Tao đã nói mà mày không nghe, hôm nay thì mày đừng hòng lết về con ạ. – Thằng to nhất nói.
Chap 26:
- Tao có quen mày không? – Em ra vẻ bình tĩnh hỏi.
- Đm quên nhanh vậy mày. – Thằng đó cười nhạt.
Em cố lục lại trí nhớ của mình xem đã gặp thằng này ở đâu chưa mà nó chặn đường mình nhỉ. Theo em nghĩ thì chắc là chưa, mấy cái loại trẻ trâu đầu gấu này em chẳng bao giờ dây vào chứ đừng nói là gây thù chuốc oán gì với nó. Hay là nó ngưỡng mộ vẻ đẹp trai phong trần của em nên chặn đường hỏi xin bí quyết nhỉ.
- Mày vẫn chưa nhớ ra à, vậy để tao nhắc mày nhớ, hôm trước tao gọi điện cho mày đó con. – Thằng đó vênh mặt lên nhìn muốn cho ăn đấm vãi các bác ạ.
- Tao nhớ rồi, nhưng chúng mày chặn đường tao làm cái gì? – Em hỏi lại.
- Đm còn hỏi nữa hả mày, tao đã nói mày tránh xa Huyền ra, mày còn cố tán, hôm nay tao đánh chết mày! – Thằng đó quát lớn, giọng giận dữ, mắt long lên sòng sọc.
Mấy cái vụ đánh nhau này thì em không phải hay tham gia nhưng cũng đã từng trải qua, cùng với mấy năm hồi bé luyện võ nên dù có bị nó đe dọa em vẫn rất tỉnh, đáp:
- Thứ nhất, tao với Huyền chỉ là anh em thôi, đ** có gì với nhau cả. Thứ 2, mày là gì mà có quyền ngăn Huyền tiếp xúc với người khác!
- Đm, ôm nhau mà là anh em hả. Tao là người yêu Huyền đấy, mày động vào Huyền thì mày xác định rồi con ạ, đánh chết nó cho tao! – Thằng đó hét to.
Mấy thằng trẻ trâu đàn em nó xông vào. Em nhanh chóng xuống tấn, thủ thế. Có vẻ chúng nó cũng nhận ra là em có võ nên đã chùn bước, đứng xung quanh nhìn em gườm gườm như muốn ăn tươi nuốt sống. Em đắc ý, khích tướng chúng nó:
- Sao, sợ hả? Từng thằng vào một, tao làm thịt chúng mày trong 5 phút cho xem.
Bỗng có một tiếng hét lớn, rồi một cảm giác đau điếng ở đầu. Em vừa đau vừa choáng, ngã xuống. Chúng nó chơi đánh lén các bác ạ. Chỉ chờ có thế, đám trẻ trâu liên tiếp đấm đá vào bụng, vào mặt, vào lưng em. Bị đánh vào đầu, em chỉ còn biết nằm co cụm chịu những trận đòn như vũ bão của bọn nó. Đến lúc tưởng chừng như ngất đi thì bỗng có tiếng hét lớn:
- Các anh dừng tay!!!
Chúng nó không đánh nữa, em cố mở mắt nhìn thì chỉ thấy lờ mờ một bóng dáng nhỏ bé rất quen thuộc nhưng chẳng thể nhớ là ai? Em nghe bọn trẻ trâu có nói gì đó với người đó nhưng tai ù đi, không thể nghe được gì. Em cố nhìn, mái tóc đen dài, làn da trắng, dáng người nhỏ bé, là Huyền, không lẫn vào đâu được. Huyền còn nói với bọn trẻ trâu cái gì đó rồi chúng nó bỏ đi. Huyền vội chạy tới, nâng đầu em lên, mặt sốt sắng thấy rõ.
- Minh, anh có làm sao không???!!! – Em nghe loáng thoáng thấy Huyền hỏi.
Em yếu quá, chỉ có thể rặn ra được ba từ :”Cảm ơn em” rồi mắt em từ từ nhắm vào.
Tỉnh dậy, em đang nằm trên một chiếc ghế salon, trong một căn phòng khách quen quen. Khẽ nhổm người dậy bỗng thấy đau nhói ở đầu nhưng cũng đỡ hơn lúc trước. Huyền đang ngồi bên cạnh, nằm ngủ gục xuống chiếc salon. Nhìn quanh, đây chính là phòng khách nhà Huyền, chắc là em nó đưa mình về rồi. Trời vẫn còn tối, nhìn lên đồng hồ mới có 3 giờ sáng. Nắm lấy vai Huyền lay lay, em gọi nhẹ:
- Huyền ơi, Huyền ơi.
Em nó tỉnh dậy, dụi dụi mắt, nhìn thấy em tỉnh dậy, em nó...