ảo não.
- ... Ưm... anh đừng buồn. Để em nói chuyện với ba thử xem, thể nào cũng có cách rút lại quyết định mà.
- Cảm ơn em... nhưng anh ko muốn, tự anh ko lo đc cho mình, lại phải nhờ đến em thì anh còn mặt mũi nào nữa. - tôi nói ra suy nghĩ vốn có của mình.
- Anh đừng nói vậy, chúng mình yêu nhau thì phải dựa vào nhau chứ. Em biết anh có suy nghĩ như vậy nên trước giờ ko dám can thiệp vào chuyện của anh. Nhưng việc đã thế này... anh để em nói chuyện với ba nhé.
- Hajzzz, ko kịp rồi em ạ... Anh phải rời phòng... để làm trợ lý cho a.Nguyên rồi... Hụ, khục... - tôi cố gắng nín cười.
- ... Hơ... Á, dám gạt em nhé, đc lắm... Em mà ở đấy thì anh chết với em, hừ hừ...
- Haha, bây giờ mới chính thức tỉnh ngủ phải ko, hì hì.
- Hừ, cười.. cười.. cười cái gì mà cười... Mà quyết định khi nào vậy anh, hn là cuối tuần rồi mà.
- Ừ, hồi tối a.Nguyên nói chuyện với anh, sang đầu tuần là có quyết định thôi. - tôi ko kể cho Ngọc về cuộc gặp gỡ tối nay ở nhà ba mẹ cô ấy.
- Ưm, vậy là tốt rồi, mà kể cũng may thật. Chuyện này đến đúng vào lúc a.Nguyên cũng đang cần tìm trợ lý.
- Thì anh có số hưởng mà em.
- Hưởng gì mà hưởng!!!
- Ko phải à, có số hưởng vậy anh mới yêu đc em chứ, hề hề.
- Hừ, đồ con dê, ko nói chuyện với anh nữa, em ngủ tiếp đây.
- Em này...
- Ưm... anh nói nhanh đi, em bắt đầu thấy cừu rồi này...
- Anh nhớ em quá, mai mình đi chơi nhé. Giờ anh chỉ muốn đc ở bên em thôi!!!
- Mai ạ... mình gặp nhau suốt còn gì anh...
- Vẫn chưa đủ, anh vẫn ko chịu đc!!!
- Nhưng mà ngày mai... em...
- ... Mai em bận à?
- ... Vâng, mai... em có việc rồi...
- Ừm... vậy thôi để khi khác vậy. - tôi trầm giọng, cảm giác đc sự do dự của Ngọc.
- Ưm, vậy hôm nào sắp xếp đc mình đi anh nhé!!!
- Ừ, thôi em ngủ đi.
- Vâng, bb anh yêu!!!
Tôi tắt máy, cảm thấy niềm vui ko đc trọn vẹn như lúc ban đầu. Vừa rồi, mặc dù ko muốn hỏi tới để Ngọc đỡ khó xử vì phải giải thích nhưng tôi cũng lờ mờ đoán ra kẻ ngáng đường ấy là ai. Cái khuôn mặt kiêu căng, đáng ghét ấy lại hiện lên lù lù trước mặt.
----
Sáng thứ 2 đầu tuần, vừa đến cty tôi đã lập tức đc mời lên phòng nhân sự để trực tiếp đàm phán hợp đồng mới. Cái này thì ko có gì quan trọng, chỉ buồn cười là ngày hôm nay tôi lại trở thành nv9 trong buổi "họp chợ" thường niên nơi phòng làm việc cũ của tôi. Mức độ truyền tai nhau những tin tức công khai trong cái cty này quả thực đáng nể. Khi buổi sáng tôi mới làm hợp đồng xong thì đến gần trưa tin tức ấy đã đc hầu hết các đồng nghiệp cũ trong phòng update đầy đủ.
- Vậy là... em bây giờ lại về làm trợ lý cho a.Nguyên à???
Mụ Tâm và nhiều kẻ khác trong phòng có lẽ vẫn chưa tin vào tai mình sau tin tức vừa nghe đc. 4 chữ "thất vọng - chưng hửng" hiện rõ mồn một trên nét mặt họ sau khi nghe chính tôi xác nhận màn "thoát hiểm" của mình.
- À vâng, đúng là có chuyện này thật!!! Nhân đây em cũng xin cảm ơn tất cả mọi người phòng mình. Em có đc ngày hôm nay phần lớn là nhờ vào sự giúp đỡ và ủng hộ chân thành của mọi người. A.Nguyên có nói với em là anh ấy đánh giá rất cao sự đoàn kết của anh chị em phòng mình đấy ạ!!!
Tôi chậm rãi nói bằng giọng rất đỗi "chân thành" nhưng dường như điều này lại làm một vài người cảm thấy lạnh gáy. Có một cơ số ko nhỏ những ánh mắt cố ý lảng tránh khi mắt tôi quét qua họ.
- "Lũ bỉ ổi!!!" - tôi cười thầm trong lòng, tự dặn mình ko đc quên việc xử lý những kẻ này khi có thể. Đặc biệt là tay Vũ và mụ Tâm.
...
- Vẻ mặt của họ vừa rồi khó tả quá anh à!!! - U.Nhi cười nói khi tôi mời cô ấy ăn trưa.
- Kiểu giống như đang... "cực khoái" phải ko?
- Anh này, rất chi là bậy bạ nhé!!! - U.Nhi lườm tôi cười.
- Anh nói sai à, chẳng phải mấy người bọn họ đều muốn anh out khỏi phòng sớm ngày nào tốt ngày ấy còn gì. Giờ anh chính thức nhận quyết định rồi họ thoả mãn là đúng thôi.
- Hì, hết nói đc với anh, mà kể cũng may thật. Lúc mới nghe mọi người kháo nhau em vẫn chưa tin đâu. Đến khi anh về phòng nói chuyện, em mới thở phào...
- Sao mà thở phào, em lo cho anh à???
- ... À... vâng... Thì đúng là... lo chứ. Anh mà phải rời cty thì em biết tìm đâu ra "xe ôm" cao cấp khi cần đây, hị hị.
- Ài, ý do cao thượng nhỉ, em làm anh bắt đầu thấy tiếc bữa trưa này rồi đấy.
- Vậy ạ, vậy em gọi thêm kem nữa cho anh hối hận luôn một thể nhé, hì hì.
- Vừa vừa thôi, ăn nhiều béo húp lên ko kiếm đc "xe ôm" trọn đời là lại khổ anh đấy.
- Em ko có buông tha anh dễ dàng vậy đâu. Em ơi, cho chị 2 ly kem nữa nhé... Sao, nhìn gì em ghê vậy, một ly cho em, một ly cho anh mà. Em ko ăn hết đâu mà chưa chi đã sợ, hì hì.
- Vẫn còn biết nhớ tới phần anh là đc rồi. Mà Nhi này, ban nãy em nói chị Ngọc đi đâu ấy nhỉ?
- Em cũng ko rõ, nhưng là đi cùng a.Trường, chắc lại có việc trên phòng nội bộ hay hội đồng gì đó thôi. Anh định hỏi về việc bàn giao công tác à?
- À ừ, hôm nay là ngày cuối anh ở phòng mà. Mà sao vẫn chưa thấy tăm hơi nhân viên mới đâu.
- Nghe mọi người bảo chiều nay mới đến anh ạ.
- Chiều nay???
----
Đầu giờ chiều, Ngọc và tay Trường cuối cùng cũng trở về, đi theo cùng còn có một thanh niên khoảng 25-28t. Vẻ mặt tay Trường vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra. Mà hiện tại tôi cũng chẳng để tâm tới thái độ của hắn nữa khi đã thoát khỏi vòng kiềm toả mà hắn tạo ra quanh tôi kể từ ngày gia nhập cái phòng này. Giờ là lúc tôi có thể vùng vẫy nghĩ tới những kế hoạch đã xây dựng trước đó trong đầu.
- Mọi người dừng tay nghe tôi giới thiệu nhân viên mới một chút nhé. Đây là Vinh...
Thì ra người thanh niên đi cùng này chính là nhân viên mới của phòng, có thể gọi là người thay thế tôi cũng đc. Kính cận, sơmi trắng tinh, nhẵn nhụi, nom dáng dấp cũng là người học thức, năng động.
- Cậu Vinh và Tuấn vào phòng tôi nhé. - tay Trường giới thiệu xong liền gọi tôi vào phòng hắn.
- Em cũng đang muốn bàn giao mọi công việc còn lại cho anh.
- Đc rồi, quyết định rời phòng của cậu sáng nay đã có rồi. Đây là Vinh như tôi vừa giới thiệu, mọi công việc còn lại cậu cứ bàn giao tất cả cho cậu ấy.
- Chào Tuấn, mình là Vinh, rất mong đc giúp đỡ. - Vinh chủ động bắt tay tôi, thái độ có vẻ thân thiện.
- Ko có gì ạ, đây là trách nhiệm chung thôi mà.
- Như vậy đc rồi, 2 cậu trở về làm việc đi. Tuấn cố gắng hỗ trợ Vinh những thứ mà cậu ấy chưa rõ giúp tôi nhé.
Tay Trường mỉm cười nhìn tôi, người thanh niên tên Vinh đứng bên cạnh chắc cũng chẳng thể tưởng tượng nổi nụ cười ấy giả tạo đến mức nào.
...
- Tuấn sắp xếp công việc khá khoa học đấy, mình thực sự thấy nhàn khi làm việc cùng cậu.
- Trăm hay ko bằng tay quen thôi anh ạ, việc hệ thống trình tự số liệu căn bản thế này chắc cũng ko phải việc lạ lẫm với anh?
- Ừ, nhưng ko có nhiều đồng nghiệp nghĩ giống mình. Như team cũ trước đây của mình cũng phải chọn lọc kỹ sau một thời gian mới thành đc một nhóm ăn ý. Mình vừa về đây đã đc a.Trường ưu ái giao cho quyền trưởng nhóm trong khi vẫn chưa biết nhiều về mọi người và công việc ở đây hoạt động thế nào. Rất may là có cậu mà nên thứ mình nắm bắt mới dễ dàng hơn.
- "Tay này vừa về đã lĩnh ấn teamleader thay mụ Tâm, cộng với việc trao đổi công việc nãy giờ thì người này quả thật có thực lực đúng như tay Trường đã nói." - tôi ngoài mặt trao đổi, bên trong lại âm thầm đánh giá con người trước mặt mình.
----
Tạm gác lại niềm vui "giải hạn", tôi bắt đầu làm quen dần với công việc mới của mình. Nhiệm vụ mới, kỹ năng mới nhưng guồng quay hoạt động thì vẫn vậy. Ngoài việc liên tục phải "theo kịp" KN trong mọi công việc, chuyến đi. Tôi còn phải lên "bộ khung" công việc và "quán xuyến" gần như mọi công tác của anh ấy. Đảm bảo mọi thứ đều vậnhành chính xác, kịp thời và đầy đủ. Thời gian đầu thú thực là tôi bị ngợp bởi khối lượng và lịch trình làm việc của KN. Bảo sao vẫn cần thêm một trợ lý phụ nữa phân bổ công việc cùng tôi. Cũng may KN là người kiên nhẫn, sai lầm, thiếu sót nào về giấy tờ hay giờ giấc mà tôi gây ra anh ấy cũng chỉ nhắc nhở, dặn dò tôi trước tiên cần phải bình tĩnh. Sau đó mới tính đến các giải pháp xử lý và giải quyết hậu quả. Đây cũng có thể coi là bài học quan trọng đầu tiên mà tôi học đc từ anh ấy. Tâm lý đc cởi trói sau chuyện với tay Trường cộng với phẩm chất làm việc của "vị sếp mới" giúp tôi phần nào thích nghi nhanh chóng hơn với vị trí mới của mình.
----
Gần một tháng qua đi, ngày ăn hỏi và thành hôn của Xuân và Ly cuối cùng cũng đến. Về chuyện cưới hỏi cũng ko có nhiều thứ để nói vì đám cưới nào bây giờ cũng "mặc định" tương tự nhau cả. Điều đáng nói là lần này tôi đưa Ngọc theo dự tiệc cùng. Đây cũng là lần ra mắt chính thức đầu tiên của cô ấy trước đám bạn của tôi. Tất nhiên là với tư cách bạn bè vì cùng bàn tôi hôm nay ngồi cạnh Hằng còn có Gia Huy.
Bia rượu no nê, lại phải ra vào WC để giải quyết. Đúng lúc tôi vừa hành sự xong thì Gia Huy bước vào.
- Hn uống hơi nhiều phải ko Tuấn. - Gia Huy nhìn tôi cười.
- Vâng anh, cũng may là bia chứ ko phải rượu. Uống vào chỉ thấy no.
Tôi chậm rãi rửa tay, chờ Gia Huy "hành sự" xong để cùng ra. Ác cảm mà tôi từng giành cho anh chàng này, theo thời gian đã giảm đi rất nhiều. Có lẽ là nhờ vào phần nào tình trạng hạnh phúc hiện tại của Hằng. Nếu như ko có gì thay đổi thì cuối năm nay cô bạn "mít ướt" ngày nào của tôi cũng sẽ lên xe bông với người đàn ông từng một lần làm cô ấy đau khổ và tạo nên sự định kiến trong tôi.
- Công việc của anh vẫn tốt chứ ạ? Em nghe nói báo cáo 2 quý đầu năm vừa rồi bên Y của mình rất khả quan thì phải.
- Cảm ơn cậu, cty nói chung vẫn hoạt động bình thường, làm tốt những cái cần phải tốt. Còn công việc ở X của cậu thì sao, cũng tốt chứ Tuấn?
- Vâng, công việc em vẫn ổn anh ạ.
- Anh có nghe Hằng kể, cậu vừa lên làm trợ lý giám đốc cho sếp Nguyên phải ko?
- Dạ vâng.
- Khá đấy, hajzzz, nghĩ mà lại tiếc trước đây...
- Trước đây làm sao hả anh?
- Thì anh đã gợi ý vậy rồi nhưng cậu cũng ko chịu để ý cty Y bên anh.
- Hêy, anh nói quá rồi, cty Y lúc nào chẳng có nhân tài xếp hàng tuyển dụng. Đâu có tới lân em chứ.
- Hề, mà anh nghe nói trước khi lên làm trợ lý, cậu cũng gặp khá nhiều khó khăn phải ko?
- Chuyện này...
- Cậu là bạn của Hằng, lại là người anh từng để ý nên có nhiều cách để biết mà.
- À... vâng, quả thực thời điểm đó là thời gian khó khăn nhất trong công việc của em.
- Là vậy đấy, mọi thứ ko bao giờ là chắc chắn cả. Vì vậy... lời đề nghị của anh cậu cứ giữ lấy. Khi nào có suy nghĩ khác đi thì hãy liên lạc với anh, thế nhé. - Gia Huy nháy mắt cười với tôi. Sự thực nếu ko làm cho X thì Y cũng là một cty đáng để đầu quân. Có điều ở đó lại ko có Ngọc, ko có mục tiêu của cuộc đời mà tôi muốn theo đuổi.
----
Vài tháng sau, công việc bận rộn hơn hẳn trước đây nên thời gian tôi giành cho Ngọc cũng vì vậy mà giảm sút theo. Hay nói một cách chính xác thì chúng tôi bị lệch pha nhau về giờ giấc. Điều này gây cho tôi một cảm giác vô cùng khó chịu khi tay Trường hàng này vẫn săn đón, kề cận bên Ngọc như hình với bóng ở cty. Có những ngày liên tiếp ko đc gặp, đc nhìn thấy cô ấy làm dâng lên trong lòng tôi những nỗi nhớ cồn cào. Trong thâm tâm như có những con sóng dữ đang gầm vang gào thét.
...
- Vừa gọi điện cho ai mà nhìn mặt cậu bần thần vậy?
KN đẩy cửa bước vào, tôi bất đắc dĩ mỉm cười xám ngoét. Nhớ lại cuộc nói chuyện ko vui vừa rồi với Ngọc.
" - Tối nay anh bay ra rồi phải ko, vậy ngày mai mình đi chơi nhé. Em nhớ anh, chụt!!!
- Anh xin lỗi, công việc phát sinh nên tối nay anh chưa thể về ngay đc.
- ...
- Anh xin lỗi... ... Ngọc, em nói gì với anh đi chứ...
- Vậy tại sao anh ko gọi cho em, phải đến khi em gọi anh mới chịu nói với em.
- Là lỗi của anh, anh đã định gọi cho em từ lúc a.Nguyên nói chuyện rồi. Mà mệt quá nên thiếp đi đến tận lúc em gọi.
- ...
- Anh xin lỗi mà, đừng giận anh đc ko. 2 ngày nữa anh về rồi mình đi chơi. Anh hứa là sẽ giành hết thời gian cho em.
- Anh đã bận như vậy thì hãy cố hoàn thành tốt công việc của mình. Còn chuyến đi chơi... em nghĩ là ko quan trọng đâu...
- Ko, quan trọng mà em, anh biết đã 2 lần anh thất hứa với em, cũng chỉ vì thời gian chúng mình lệch nhau quá. Anh hứa lần này sẽ ko làm em thất vọng nữa.
- Nếu là 2 ngày nữa thì em có việc rồi, chuyện này em nghĩ để sau chuyến công tác của anh mình bàn lại cũng đc. Thôi, anh mệt thì nghỉ tiếp đi, cố gắng đừng vì công việc mà thức khuya quá anh nhé.
- Ngọc này, em nghe anh nói đã... - ... Tút.. tút... tút... "
Trời đã về xế chiều, hoàng hôn ở Sài Gòn đượm một dải vàng lam, hồng tía nơi chân trời. Cũng có chút gì đó vị buồn buồn ngai ngái như hoàng hôn Hà Nội.
- Mấy hôm nay vất vả đủ rồi, tối nay nghỉ xả trét nhé. - KN đưa ly rượu vừa rót cho tôi.
- Vâng, anh cứ nghỉ trước đi. Em đang định tối nay kiểm tra lại một lần nữa những yêu cầu phía mình giành cho buổi tiếp đối tác ngày mai.
- Hừ, như vậy là ko đc, tôi đã nói với cậu thế nào rồi. Những người chết chìm trong công việc là những người khó có thể đạt được thành công lớn.
- Vậy nên em mới làm trợ lý cho anh.
- Hiện tại là vậy nhưng còn tương lai... Cậu nghĩ sao nếu như một người con gái cậu yêu nghe đc những lời an phận như vậy.
- Dạ... thì em đang nói hiện tại mà anh. Tương lai chưa đến nên em chưa dám nghĩ nhiều. - lời KN vừa nói làm tôi thoáng chột dạ. Một mặt ko rõ liệu anh ta có phải đang muốn ám chỉ Ngọc hay ko. Mặt khác tôi cũng thầm tự răn chính mình ko bao giờ đc cam chịu vì một tương lai mang tên người con gái tôi yêu.
- Thôi đc rồi, nghĩ gì tuỳ cậu. Giờ chuẩn bị đi, ăn tối xong chúng ta đi tìm chút gì đó giải khuây.
----
Tiếng nhạc đặc trưng trong một quán bar ở trung tâm SG.
- Quán này là quán quen của anh ạ? - tôi hỏi ngạc nhiên vì thấy bartender có vẻ biết KN.
- Có vào vài lần nên họ nhận ra thôi. Bar này đánh nhạc hợp tai, không khí lại thoải mái nên hầu như lần nào vào SG tôi cũng đảo qua.
...
Rượu qua rượu lại vài ly, chỉ sau một lúc hơi men đã thấm từng ngụm theo hơi thở.
- Tuấn!!! Uống đi, đừng nghĩ ngợi quá nhiều về công việc. Nhất lại đang giải trí thế này, có suy nghĩ cũng ko hiệu quả đâu.
Tôi cười ko đáp, trong lòng suốt từ chiều đến giờ hầu như chỉ nghĩ về Ngọc. Một chút vui vẻ cũng ko có thì còn tâm trí đâu để ý tới những chuyện khác nữa.
- Theo tôi cũng đã vài tháng, cậu ko thấy tôi kỹ tính hay khắt khe quá chứ.
- Ko hề ạ, ngược lại em lại thấy anh khá kiên nhẫn với em.
- Hầy, cái đó ko thể gọi là kiên nhẫn, là tôi tạo điều kiện để quan sát và đánh giá cậu thôi. Nếu cậu ko đạt yêu cầu, tất nhiên tôi sẽ tìm người mới.
- Vậy, bước đầu có thể coi như em đã đạt yêu cầu?
- Yêu cầu tối thiểu... đừng mắc bẫy tâm lý của tôi mà hài lòng với những gì đã làm đc. Thời gian sắp tới còn thử thách xem cậu có thể mang lại cho tôi những gì.
- Thời gian cam go sắp tới... - tôi cụng ly KN.
- Tuấn này, nhớ có một dạo... cách đây cũng lâu rồi, tôi có hỏi cậu về Ngọc thì phải.
- ... - trong lòng tôi bỗng thấy lạ lùng, ko hiểu sao đang nhiên KN lại nhắc đến Ngọc.
- Có phải ko nhỉ?
- Đúng là có một lần anh hỏi em về Ngọc.
- Ừ, đôi khi nghe người khác nhận xét về người thân của mình cũng là điều thú vị.
- ...
- Mà tôi nghĩ lại rồi, cậu là bạn của nó nên xem ra nhận xét của cậu chưa hẳn đã là khách quan.
- Nếu anh nghe từ những người xa lạ, trên danh nghĩa xã giao thì em nghĩ nó còn thiếu khách quan hơn nữa. Ít nhất cũng phải là người hiểu về Ngọc thì mới có thể nhận xét.
- Nghe cậu nói thì hình như cậu cũng hiểu khá nhiều về cái Ngọc nhà tôi.
- Dạ... cái này... cũng ko hẳn ạ... - đến lúc tôi nhận ra mình bị "gài" thì đã muộn. KN quả thật là cao thủ trong đối thoại và khai thác sơ hở của người khác.
- Vậy à, ừm... Ly nữa nhé, rượu sắp cạn rồi kìa.
- Em đủ rồi ạ.
- Sao vậy, đi với tôi lâu như vậy rồi, cậu thừa biết là tôi ko muốn uống 1m khi có người đối diện mà. - KN ra hiệu với bartender rồi thờ ơ nhìn tôi soi xét.
- Vâng, vậy thì để em tiếp anh. - tôi đón lấy chiếc ly, ánh mắt tĩnh lặng đối diện với cái nhìn của KN.
- Là bạn của nhau đã đc một thời gian, cậu có thấy Ngọc là một người mạnh mẽ ko? - KN bất ngờ đi sâu hơn vào chuyện về Ngọc.
- Em thấy... Ngọc là một cô gái khá có cá tính. Đôi khi cũng quyết đoán và mạnh mẽ, đúng như anh nói.
- Ừ, cá tính - tôi công nhận, còn sự mạnh mẽ - là đôi khi thôi phải ko.
- Dạ... - có chút lạ lùng trong câu nói của KN.
- Cá tính thường là thói quen bộc phát mạnh mẽ ra bên ngoài. Còn tính cách thực sự ẩn sâu trong bên trong đôi khi lại trái ngược với cá tính đó. Cậu đã nghe điều này bao giờ chưa!!! - KN hỏi mà như cảm thán, mắt liếc nhìn chiếc ly đang xoay vòng trên tay. - Con người dù có mạnh mẽ đến đâu, vẫn luôn tồn tại sự yếu đuối trong tâm hồn mình
- ... - tôi im lặng ko nói gì.
- Đây là điều mà người làm anh như tôi có thể nhìn thấy ở em gái mình.
- "Anh ta đang có ý gì khi nói với mình những điều này nhỉ?" - tôi tiếp tục im lặng, âm thầm đánh giá qua nét mặt của KN.
- Nói chuyện này lại nhớ đến những kỷ niệm ngày xưa. - đôi mắt KN ánh lên vẻ yêu thương. - Còn nhớ cái hồi Ngọc mới có 6t, bé tý như cái ghế bar này này. Tôi thì năm đó lớp 9 rồi nhưng chẳng biết gì. Con bé ốm nhưng đòi đi chơi công viên vậy mà tôi cũng cho đi. Về đến nhà ba mẹ hỏi ai đầu têu thì nó cứ khăng khăng nhận là nó. Ba tôi lấy roi doạ đánh đòn nó cũng lỳ mặt đứng im ko sợ. Cuối cùng ba tôi ko đánh nó mà lôi tôi ra đánh nó mới oà khóc thảm thiết, xin xỏ và hứa sau này ko dám trái lời ba mẹ nữa, hà hà hà.
- Đấy chính là cá tính mạnh mẽ của Ngọc...
- Đó là cái nhìn bên ngoài của cậu thôi, cũng giống với hầu hết mọi người khi nghe tôi kể câu chuyện này. Nếu nhìn nhận lại cậu sẽ thấy điểm yếu của con bé hình thành khi xuất hiện sự tổn thương từ phía người thân của mình.
- "Điều này... quả thực chính xác" - tôi thầm đồng ý với cách bóc tách vấn đề của KN. Có điều nó qúa trực diện nên tôi vẫn chưa thể hiểu tại sao anh ta lại đối với một người như tôi mà nói ra những điều...