đầu lên phớt lờ ánh mắt của Tần Phong. Quay lại nhìn tên Tùng lúc này cũng đã làm xong thủ tục thuê phòng. Tên này dường như là khách quen của nơi này nên cũng chẳng rườm rà nhiều. Hắn ta quàng tay qua eo Hải Quỳnh đi thẳng lên phòng.
Tần Phong nhìn theo bóng dáng hai người họ, đột nhiên trong lòng có cảm giác bức bối khó chịu không thể diễn tả được.
Hải Quỳnh căn thẳng khi bước vào trong thang máy, những cử chỉ ôm ấp của tên này khiến cô lạnh tóc gáy, chỉ muốn tống cho hắn ta mấy đạp rồi lao ra khỏi khách sạn. nhưng cô cứ nghĩ đến sự đau khổ của Nguyên Hạ thì dằn lòng lại, gồng người chịu đựng bàn tay dâm ô của tên Tùng.
Khi thấy tên Tùng vặn khóa mở cửa, Hải Quỳnh đứng cả tim, sắc mặt xanh xám, cô vội dòm ngang liếc dọc xem hai bên như thế nào. Nhưng hình như vẫn chẳng thấy được dấu hiệu nào của mấy đứa bạn.
- Vào đi em.
Giọng tên Tùng thúc giục làm Hải Quỳnh bấn loạn, cô chỉ muốn co giò bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng cô tự nhủ với bản thân: ” Mình sẽ không sao, mình làm được”. Hít một hơi, cô mạnh dạng bước vào.
Quả là khách sạn hạng sang có khác. Mọi thứ đều rất đẹp và sạch sẽ vô cùng. Lúc này Hải Quỳnh mới nhìn lại mình, cô đang bận một chiếc váy không quá dài, cô thấy hối hận vô cùng. Phải chi cô mặc quần dài thì tốt biết mấy.
- Cạch…
Tiếng khóa cửa vang lên sau lưng làm Hải Quỳnh giật bắn người, tim run lên bần bật, hai chân mềm nhũn gần như không thể đứng được nữa. Đành liều vậy. Cô tiến tới ngồi xuống giường che giấu nỗi sợ trong lòng mình.
Thấy Hải Quỳnh ngồi xuống giường, mắt tên Tùng sáng rực, hắn khoái chí mĩm cười.
- Hình đâu? – Hải Quỳnh vội vã hỏi.
- Từ từ đã chứ, làm gì mà gấp dữ vậy cưng – Tên Tùng sáp lại gần Hải Quỳnh phả hơi bên tai cô nói.
Hải Quỳnh nghe toàn thân mình lạnh toát, da gà dựng hết cả lên, cô gắng trấn tĩnh giả vờ hờn dỗi nói:
- Em không thích người yêu mình giữ ảnh của cô gái khác.
- Được rồi, nếu em không thích thì anh không giữ là được chứ gì. Anh chỉ giữ hình của em thôi chịu không? – Vừa hỏi tên Tùng vừa hôn vào má của Hải Quỳnh.
Hải Quỳnh cung tay lại muốn đấm cho tên khốn này mấy đấm, nhưng cô không muốn bản thân mất cả chì lẫn chài, cố gắng nhẫn nhịn thêm chút nữa. Cô giả vờ mắng yêu:
- Đáng ghét.
Tên Tùng thấy vậy thì càng thích chí, hắn ta thấy toàn thân rạo rực ánh mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Em có thích anh không? – Hắn ta cười quyến rũ hỏi Hải Quỳnh.
Cô khẽ gật đầu.
- Tại sao? – Tên Tùng hỏi tiếp, vừa hỏi bàn tay hắn ta lần tìm bờ eo cô chiếm lấy.
- Vì anh đẹp trai – Hải Quỳnh giả vờ e thẹn đáp, nhưng trông đầu cô thì ****: ” Đồ dê đực, mặt mày còn thua mặt ngựa”
Tên Tùng phá ra cười thích chí, hắn ta càng bạo dạn hơn, vòng tay ôm sát lấy eo cô vào người hắn. Tim Hải Quỳnh muốn bắn ra ngoài, nhưng cô không dám thở mạnh. Cô thấy ghê tởm tên này và chỉ muốn lộn mữa mà thôi. “ Bình tĩnh”- Cô tự nhắc bản thân.
Hải Quỳnh đứng bật dậy, làm bàn tay đng chuẩn bị đi tìm cảm giác khoái lạc hơn của tên Tùng bị chơ vơ. Cô quay mặt cười cười nói:
- Em khờ nhưng em không có ngốc. Muốn lợi dũng em thì anh phải chứng minh cho em thấy là anh yêu em thật lòng mới được.
- Bằng cách nào – Tên Tùng nôn nóng hỏi, hắn ta cảm thấy toàn thân rạo rực vô cùng, chỉ muốn bộc phát ra bên ngoài mà thôi. Cho nên dù yêu cầu nào hắn ta cũng chấp nhận.
- Em nói rồi, em không muốn anh lưu giữ hình bất kì cô gái nào khác ngoài em hết – Hải Quỳnh lạnh lùng nói.
- Được, ngoài em ra, anh không giữ hình bất kì cô gái nào khác cả – Tên Tùng nghĩ nhanh, hình thôi mà, chụp lại mấy hồi.
Hắn ta nhanh chóng lấy điện thoại ra xóa trước mặt Hải Quỳnh.
- Còn trong thẻ nhớ – Hải Quỳnh nhắc nhở.
Nhưng tên này không còn nhịn được nữa, hắn đứng dậy kéo Hải Quỳnh lại gần rồi đè xuống giường. Hải Quỳnh chết cứng cả người, cô sợ hải nhìn tên Tùng. Hắn ta cười cười nhìn cô nói:
- Đừng sợ, rồi anh sẽ làm cho em sướng đến tột độ (>0 4 tên lưu manh bặm trơn tay vác gậy và con dao dài béng ngót, nheo mắt nhìn bọn họ cười cợt nói:
- Mấy cô em xinh đẹp, chơi với tụi anh một tí đi.
Vừa nhìn thấy bọn chúng Minh Trang đã thấy chột dạ. Phương Hồng mặt xanh loét kéo áo Minh Trang hỏi:
- Giờ làm sao?
- Nhất đẳng huyền đai không bằng dao phai chém lén đâu. Mình tao vừa đánh vừa chạy còn được, chứ bảo vệ hết tụi bây thì chịu. Cho nên khi nào tao bảo chạy thì chạy nghe không…- Minh Trang vừa nói vừa lùi lại, mấy đứa kia cũng theo thế lùi lại.
- Hi, chào các anh, hôm nay trời đẹp quá ha – Phương Hồng đưa tay lên vẫy và cười hì hì với bọn chúng.
- Sao bốn anh đi chơi một mình buồn quá vậy – Lê Phương cũng giả vờ thân thiện.
- Có người kêu bọn anh đến đây dạy cho các em một bài học – Một tên trong bọn nói.
- Biết ngay là do tên ******** đó kêu mà – Ngọc Yến tức giận mắng.
- Bây giờ mấy anh muốn sao – Minh Trang hất mặt hỏi.
- Nó bảo tụi anh, để lại trên mặt mấy em mỗi người một vết sẹo kỷ niệm – Một tên trong bọn giương giương bộ mặt đáng ghét ra nói.
- Đừng mà – Phuơng Hồng hoảng hốt kêu lên.
- Nghe nói, cô em là em gái của Bình đại ca ở quận tư đứng không? – Hắn ta nhìn Phương Hồng cười giễu cợt hỏi – Nhưng sao anh qua lại bên quận tư hoài mà lại không biết có vị đại ca nào tên Bình vậy.
Phương Hồng cười ngượng nhìn bọn chúng nhưng trong lòng thì khóc thầm, lần này chết chắc.
- Ây da, ngại quá, bạn em đúng là em gái của Bình đại ca – Lê Phương cười lả lơi nhanh trí giải thích – Chỉ có điều, Bình đại ca năm nay mới có 5 tuổi thôi. Đó là con trai lớn của bác hai của bạn em, tên gọi bé Bình, nhưng mọi người thường gọi là Bình đại ca và đích thực là ở quận tư.
- Bà điên hả, càng giải thích càng rối – Hải Quỳnh lên tiếng mắng.
Quả nhiên 4 tên này mặt mày xụi xuống nhìn bọn họ nói.
- Được rồi, thấy năm các em đều xinh đẹp nên bọn anh cũng không nỡ hủy hoại nhan sắc, bây giờ anh cho mấy em chọn, một là đứng yên để anh rạch một đường. Hai là vui chơi cùng bọn anh một đêm – Một tên giở giọng dâm ô nhìn 5 cô gái xinh xắn trước mặt vuốt vuốt cằm với đôi mắt thèm khát.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân của 5 người, mắt mày tái xanh lại, run rẩy.
- Chờ chút, để tụi em bàn bạc đã – Minh Trang cười hì hì nói.
Thế rồi 5 cái đầu chụm lại nói chuyện.
- Giờ sao đây? – Hải Quỳnh yếu ớt hỏi, chuyện lúc nãy vẫn chưa hết sợ hãi lại gặp chuyện này, cô run đến nỗi chân không còn sức nữa.
- Hay là la lớn cầu cứu có được không? – Lê Phương đưa ra ý kiến bên tai mấy đứa bạn.
- Thôi đi, thời đại này người ta ích kỷ lắm, toàn lo cho thân mình thôi, có kêu lớn chỉ khiến bọn này điên lên chém thêm cho vài nhát – Phương Hồng lập tức phản đối.
- Cũng không thể làm liên lụy người ta được, cái bọn người này xem ra không có nhân tính đâu, không chừng người ta chết oan mạng vì tụi mình – Minh Trang cũng lo sợ nói.
Nhìn mấy đứa bạn mặt mày xanh xám cả lên, Phương Hồng hít một hơi, cô luôn là người bình tĩnh nhất nhóm.
- Bây giờ tụi mình cứ giả vờ đồng ý rồi thừa cơ bọn chúng sơ ý thì tím cách bỏ chạy. Trang, bà bọc hậu phía sau nha.
Minh trang gật đầu, cô siết chặt tay, hít một hơi thật mạnh chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.
- Quyết định vậy đi – Lê Phương nói.
- Ừ – cả bọn gật đầu đồng ý.
Sau đó 5 cô quay sang bốn tên kia tươi cười nói:
- Tụi em đồng ý, các anh muốn chơi thế nào. Nhưng nói trước chầu này các anh bao – Phương Hồng dùng giọng nói ngọt hơn mía lùi của mình nói.
- Ok – Bọn chúng hớn hở đáp.
- Cho các anh quyền lựa chọn chỗ đi – Lê Phương cũng góp vào một câu.
Bốn tên kia hài lòng gật đầu trước nhã ý của 5 cô gái. Bọn chúng dường như đã mất cảnh giác.
Trong khi mấy tên kia từng bước từng bước tiến đến bên họ.
- Chú cảnh sát ở bên đây nè – Minh Trang đột nhiên đưa tay lên vẫy rồi la lớn.
4 tên kia nghe tới cảnh sát liền quay đầu lại dòm. Thừa lúc bọn chúng quay đầu, Minh trang chạy đến tung hai cước đạp tháng vào hai tên, chúng kéo nhào theo bốn tên kia ngã xuống đất, cô liền hô lên:
- Chạy…
Nhanh chóng 5 đứa quay đầu bỏ chạy một mạch không dám nhìn lại. Bọn người kia biết mình bị lừa thì nổi giận bật dậy lập tức đuổi theo.
- Á…- Hải Quỳnh đang chạy thì dẫm phải một vật gì đó dưới chân vậy là té oạch xuống đất kêu lên đau đớn. Minh Trang thấy vậy bảo
- Để tao quay lại, tụi bây chạy trước đi.
Nói rồi cô quay lại đỡ Hải Quỳnh đứng lên nhưng ngay sau đó, họ bị bốn tên kia bao quay lấy.
- Tụi bây ngon lắm, dám lừa tụi tao, vậy thì đừng trách anh mày ra tay không nể tình nha.
- Có ngon thì nhào vô – Minh Trang hất mặt nói, cô kéo Hải Quỳnh ra sau lưng mình, cô quyết không để Hải Quỳnh chịu bất kỳ tổn thương nào.
Một tên khinh thường cầm gậy nhào vô tấn công, Minh Trang đẩy Hải quỳnh ra xa rồi cũng chạy đến ứng chiến. Sau vài cú né đòn dễ dàng, Minh Trang nhanh chóng đáp trả cho tên này một cú đá ngay giữa ngực. tên này hự lên một tiếng rồi này ôm ngực.
Mấy tên kia, mặt mày tối đen lại đầy tức giận, lao vào tấn công. Minh Trang chỉ có thể né đòn chứ chẳng thể phản đòn. Lùi dần về phía sau, nhưng không ngờ lại đụng phải Hải Quỳnh đang đứng chết trân vì sợ hãi, nứơc mắt đã rơi đầy mặt. Cú đụng trúng đã hất Hải Quỳnh té ngã, Minh Trang cũng chới với đứng không vững ngã xuống.
Mấy tên này vẫn tiếp tục lao tới, thấy gậy bọn chúng sắp giáng xuống Minh Trang, Hải Quỳnh vội chồm lên định đỡ cho bạn. Cô nhắm mắt cắn chặt răng ôm chặt Minh Trang chờ đợi cú gậy giáng xuống. Nhưng tiếng gậy vuốt lên không trung xé gió lao đến gần họ thì dừng lại.
- Bốp…Một cú đấm vang lên khiến tên vung gậy á lên một tiếng văng ra xa mấy bước. Mấy tên kia hùng hổ quay đầu nhìn về kẻ phá đám.
- Mày là thằng nào – Một tên tức giận hỏi.
- Tao là ông cố của mày – Tần Phong mĩm cười trả lời khiêu khích.
- Chém cha ông cố nội của tao đi – Tên kia hét lên với đồng bọn.
Lập tức lần này bọn chúng quăng đi mấy cây gậy gỗ trên tay, rút mấy con dao từ sau lưng ra, hung hăng lao tới.
Tần Phong sa sầm mặt, không ngờ bọn này lại chơi dao thật. Biết vậy anh đã không khiêu khích bọn chúng rồi. Không phải anh sợ, mà anh sợ hai cô gái ở phía sau mình sẽ xảy ra chuyện. Đành liều vậy.
Những con dao trắng sáng bén sắc đến đáng sợ cứ vun vút chém xuống phản chiếu ánh sáng của đèn đường đến chói mắt. Chỉ cần sơ sảy một chút thôi thì có thể mất mạng như chơi.
Một tên xông tới Tần Phong, vậu lách người qua, chụp lấy tay cầm dao tên này, tay kia chặt mạnh vào cánh tay hắn. Cú chặt xuống quá mạnh, tên này đau quá rú lên một tiếng rồi buông con dao ra, con dao cứ thế rơi cuống nền đường xi măng cái keng. Âm thanh rộn vang lên giữa phố xá tấp nập.
Bên kia Minh Trang cũng đánh cho tên khác mấy đấm ngã gục. Hai tên còn lại cũng bắt đầu ngao ngán. Một tên phun nước miếng rồi văng ra một câu tục tĩu. Chờ cho hai tên bạn lồm cồm ngồi dậy được rồi gườm gườm nhìn Minh Trang và Tần Phong sau đó nắm chặt dao, quyết định một trận ăn thua đủ, theo kiểu mày không chết thì tao chết.
Vậy là một mình Tần Phong chấp ba tên, tên còn lại lao vào Minh Trang, Hải Quỳnh bị họ đẩy ra xa khỏi vòng chiến.
Bên ngòai mọi người lo ó xôn xao, nhưng chẳng ai dám xông vào, họ sợ bị vạ lây. Còn Hải Quỳnh thì đứng bên ngoài thấp thỏm, chỉ hận bản thân quá vô dụng.
Nhưng ngay sau đó vài giây, tiếng còi huýt lên ở một góc đường, sau đó là tiếng còi xe cảnh sát ò e vang đến. cả bọn dừng cuộc đánh nhau lại, mặt xanh hơn tàu là chuối. Minh Trang nhìn Hải Quỳnh hét lên:
- Chạy mau…
Cô không muốn bị bắt đến đồn cảnh sát rồi phải kêu người thân đến bảo lãnh, việc này sẽ ảnh hưởng đến hạnh kiểm của các cô khi tốt nghiệp.
Hải Quỳnh nghe Minh trang hét lên thì giật bắn cả mình, muốn chạy nhưng không tài nào cất chân lên nỗi. Trong nhóm, cô là người nhát gan nhất, bây giờ cô càng thấy mình vô dụng thật. Nhưng ngay sau đó, một bàn tay ấm áp và to lớn nắm lấy tay cô lôi đi.
Hải Quỳnh cứ để mặt cho Tần Phong kéo đi, chẳng biết họ chạy qua bao nhiêu lâu nhưng phía sau vẫn vang lên tiếng còi. Đến một con hẻm nhỏ, Tần Phong kéo Hải Quỳnh nép vào, người cô bị ép sát tường, người Tần Phong áp sát vào người cô. Cả hai người ẩn mình trong bóng tối.
Cô nghe tiếng thở dồn dập phả ra trên đỉnh đầu mình. Cảm giác rất kì lạ, chưa bao giờ có ở cô, nhất là cô cảm nhận được hơi ấm của người con trai áp sát vào người mình. Cô nghe tiếng tim đập loạn, cứ ngỡ là tiếng tim của Tần Phong nhưng sau đó cô nhận ra đó là tiếng tim đập của mình. Gương mặt đang thẹn thùng của cô bỗng trở nên xấu hổ.
Hải Quỳnh cố gắng hít thở để bắt tim mình đập chậm lại, muốn thoát khỏi sự kiềm cập của hơi nóng mang mùi nam tính của Tần Phong nhưng khi cô vùng quẫy thì Tần Phong đã dùng một cánh tay giữ chặt lấy cô vào tường. Anh trầm giọng nói:
- Đừng có cục cựa, chịu khó chút đi.
Vừa nói ánh đưa mắt dáo dát ngó ra ngoài xem cảnh sát đã đi hết chưa. Anh không dám đứng xích ra vì sợ bị ánh đèn xét ngang kia phản chiếu sẽ dễ dàng bại lộ.
Hải Quỳnh há hốc mồm không dám thở vì bàn tay của Tần Phong đang đặt trên…
Cô muốn nhúc nhích nhưng không dám đành ngước mặt lên nhìn Tần Phong. Chỉ nhìn thấy được nữa bên mặt của anh ở góc nghiêng mà thôi. Nhưng Hải Quỳnh phải công nhận Tần Phong rất đẹp trai và có sức quyết rũ vô cùng lớn.
Cái mũi rất cao lại thẳng một đường thanh tú, chân mày rậm rất nam tính, khóe môi cong lên đầy quyết rũ. Thành tích học tập và thể thao rất tốt. Hèn gì mà con gái lại thích anh ta nhiều như thế.
Nhìn mới có chút xíu vậy mà tim Hải Quỳnh đập còn nhanh hơn lúc nãy, cô sợ Tần Phong phát hiện ra sự bất thường của mình vội hỏi:
- Cảnh sát đi chưa.
Tần Phong nhìn lại lần nữa, dường như mọi việc lại trở về thời gian bình thường, không gấp gáp nhưng ồn ào. Anh thở phào nhẹ nhỏm, bàn tay vô tình đụng mạnh về phía trước. Nhưng sau đó, anh cảm giác có một chút kì lạ, một cái gì đó mềm mềm tực như là…
Giật mình nhìn xuống, Hải Quỳnh đang cắn môi, gương mặt đỏ bừng lên, đôi mắt mọng nước, dường như phải chịu đựng sự uất ức. Vả mặt lúc này của cô vô cùng đáng yêu, khiến Tần Phong ngay người ra say sưa đứng nhìn, quên mất việc rút tay ra khỏi ngực cô.
Cứ như vậy, chẳng biết là bao lâu, Hải Quỳnh thấy Tần Phong vẫn chưa chịu rút tay ra khỏi ngực mình, nỗi thẹn thùng và xấu hổ ập đến cô đưa tay tát mạnh vào mặt Tần Phong.
- Bốp…
Cái tát làm Tần Phong tỉnh tâm trí, đột nhiên thẹn quá hóa giận, anh gằn lên nói:
- Tôi đúng là điên mới có lòng tốt muốn quay lại cứu cô và các bạn.
- Ai thèm anh giúp chứ – Hải Quỳnh cũng bướng bĩnh cãi lại.
Tần Phong tức nghẹn họng, anh nhìn cô không chớp mắt, lửa giận đùng đùng nhưng sau đó anh quay đi sau khi buông ra câu:
- Tùy cô.
Nhìn Tần Phong bỏ đi, Hải Quỳnh bặm môi. Cô biết anh tốt bụng giúp mình, nhưng mà nhưng mà…dù gì cô cũng là con gái mà, cũng biết xấu hổ chứ bộ.
Tần Phong đã đi xa, hải Quỳnh mới giật mình nhìn lại bộ dạng mình, cái váy cô mặc đã bị rách và dơ thấy thương sau cú ngã. Đôi giày cao gót cũng bị gãy khi Tần Phong kéo chạy. Trên người không có một đồng xu dính túi mà tụi bạn cũng lạc mất tiêu, đồng nghĩ với việc, cô không thể trở về ký túc xá.
Hít một hơi, Hải Quỳnh đành múi mặt chạy theo Tần Phong.
Tần Phong đang sắp ra đường lộ, anh mệt mỏi đến nỗi chẳng buồn lái xe về nên quyết định bắt taxi ra về. nhưng đột nhiên anh thấy áo mình bị ai đó nắm lấy từ đằng sau.
Quay người nhìn lại thì thấy vẻ mặt xụ xuống trong đáng thương vô cùng như con chó nhỏ bị bỏ rơi của Hải Quỳnh. Anh cau mày hỏi:
- Chuyện gì nữa đây?
Hải Quỳnh bặm môi cúi đầu không đáp.
Tần Phong thấy vậy thì bực bội định quay lưng bỏ đi tiếp thì lại bị cô giữ chặt áo. Giận dữ quay lưng lại thì Hải Quỳnh lí nhí nói:
- Tôi không có tiền đi về.
Tần Phong gnhe xong thì thở dài bất lực, đành cho cô theo mình lên taxi đi về ký túc xá.
Đang ngồi trầm ngâm nhìn ra bên ngoài thì đột nhiên Tần Phong càm thấy một bên vai mình nằng nặng, quay sang thì thầy Hải Quỳnh đang tực đầu vào vai anh ngủ thiếp đi từ lúc nào. Hương thơm từ tóc cô bay ra khiến tim Tần Phong đập rộn ràng. Cậu đưa tay tém giúp cô mái tóc đang che phủ gương mặt. Vô tình những ngón tay lướt nhẹ qua gương mặt mịn màng của Hải Quỳnh, bất giác không muốn rời đi.
Tôi không là ai cả, tôi chỉ là một khoảng lặng. Sẽ có lúc bạn rơi vào khoảng lặng đó
Chương 5: Hình bóng thoảng qua.
Kể từ lúc Phương Hồng thổ lộ tình cảm trong lòng mình ra cho hai người biết. Hải Quỳnh luôn cảm thấy một cái gì đó gây nhức nhói trong lòng mình.
Nhìn chiếc nhẫn trong tay của mình, Hải Quỳnh bất giác thở dài. Cảm xúc trong người cô bỗng trở nên mờ ảo và rối loạn. Ba năm, Khánh Vũ ở bên cạnh cô 3 năm, chăm sóc yêu thương chiều chuộng cô hết mực. Hải Quỳnh biết, Khánh Vũ dành tất cả tình yêu dành cho cô, nhưng còn cô thì sao?
Khi vừa mở mắt tỉnh dậy, ngoài việc nhận ra ba và anh Hiểu Huy ra thì còn có sự xuất hiện của Khánh Vũ. Cô cũng như những chú gà con vừa mổ vỏ chui ra, nhìn thấy vật gì trước tiên thì ngộ nhận ngay vật ấy là mẹ mình. Cô cũng vậy, khi thấy Khánh Vũ luôn ở bên cạnh chăm sóc tận tụy hết ngày này qua ngày khác. Cho nên cô cho rằng anh chính là bạn trai của mình, chỉ có như thế, mới lí giải việc anh luôn nhẹ nhàng bên cạnh chăm sóc vỗ về những lúc cô đau đớn. Chỉ có như vậy, anh mới luôn dùng đôi mắt yêu thương chiều chuộng quan tâm nhẫn nhịn cô hết lần này đến lần khác.
Chỉ có điều, cô không hiểu tại sao cô luôn có cảm giác có chút gì đó xa lạ. Dù ánh mắt anh trìu mến và đầy yêu thương bao nhiêu cô vẫn không thể nào rung động, dù được Khánh Vũ ôm trong lòng bàn tay nhưng Hải Quỳnh vẫn chẳng cảm nhận được sự ấm áp mà cô thường thấy ở những đôi trai gái yêu nhau. Ngay cả nụ hôn cũng không làm cô thấy ngân lên những cảm xúc chân thật.
Khi cô nói lên suy nghĩ của mình với bốn đứa bạn thân, sắc mặt cả bốn ngườ họ rất kì lạ, nhưng ngay sau đó họ trấn an cô ngay:
- Có gì lạ đâu, khoảng thời gian hai người bên nhau hạnh phúc thì bị bà quên mất tiêu rồi cho nên...