nhà. Cứ cách vài ngày là dì ấy lại đến, dì cũng gặp Hải Quỳnh vài lần cũng thân thiết lắm, cho nên cũng thuộc sở thích hảo ngọt của cô mà chuẩn bị đầy trong tủ lạnh. Cả tuần nay bị ốm nên dì không tới, không ngờ khi tới nhìn thấy tủ lạnh đồ ăn vẫn còn y nguyên không động đậy.
Là người từng trải, dì thấy sắc mặt Tần Phong không được vui thì hiểu ngay là hai người đang cãi nhau, dì lắc đầu cười. Tuổi trẻ là vậy, yêu nhau rồi giận nhau, đến khi hợp lại thì càng quấn quýt hơn. Nhưng phải có một người xuống nước trước.
- Thật ra là đàn ông con trai thì nên trìu bạn gái một chút, con gái dễ quên lắm, nhưng thích người ta chiều chuộng. Chắc chắn Hải Quỳnh đang chờ con năn nỉ trước đó – Dì giúp việc nhẹ nhàng khuyên.
- Con cũng định xuống nước rồi, nhưng người ta không chịu cho con cơ hội – Tần Phong thở dài than.
- Vậy con xin lỗi ra sao. Đi tay không đến à – Dì giúp việc kinh ngạc hỏi.
- Chứ còn phải làm sao nữa – Tần Phong chán nản hỏi. Tuy đã quen rất nhiều, nhưng từ trước đến nay người cậu quen chẳng ai dám làm phật ý cậu cả. Làm gì có chuyện giận dỗi bắt cậu đến năn nỉ chứ.
- Ôi trời, dì cứ nghĩ con là chàng trai phong lưu cơ chứ, hóa ra vẫn còn khờ khạo quá – Dì giúp việc phá ra cười trước giọng điệu trẻ con có phần hơn dỗi của Tần Phong.
Tần Phong thấy dì giúp việc cười thì cũng hơi xấu hổ. Đúng là cậu phong lưu nhưng chưa từng đặt nặng tình cảm với bất kì cô gái nào, đây là lần đầu tiên cậu trao trái tim cho một người con gái.Cho nên làm sao cậu có thể hiểu hết tâm lí con gái nhất là dạng con gái như cô chứ – Tần Phong trầm tư suy nghĩ.
- Vậy phải làm sao hả dì – Tần Phong quay mặt nhìn dì giúp việc cầu cứu.
- Thì tặng quà, ví dụ như mỹ phẩm – Dì giúp việc vừa trả lời vừa thu dọn mấy bộ đồ dơ của Tần Phong.
- Cháu không biết cô ấy dùng mỹ phẩm gì – Tần Phong gãi đầu suy nghĩ nói một cách ảo não. Quả thật cậu không rành gì về mấy cái thứ đồ của phụ nữ cả.
- Mua son môi đi, màu hồng ấy – Dì khẽ đáp.
- Sao dì biết cô ấy thích màu hồng, cháu ít khi thấy cô ấy dùng son môi – Tần Phong lên tiếng thắc mắc.
- Thì nhìn dấu son môi trên áo cháu nè, không phải của Hải Quỳnh thì của ai – Dì giúp việc trưng ra cái áo trắng mà cậu đã mặc lúc hai người giận nhau.
Tần Phong vừa nhìn thấy vết son môi màu hồng nhạt hiện rõ trên áo thì giật nãy mình. Cậu khẳng đinh hôm đó khi cậu mặc cái áo này thì Hải Quỳnh không hề sơn môi. Vậy thì vết son môi này là của ai…
“Là nam hay là nữ”
“Có nhiều cô gái xinh đẹp không?”
“ Anh có gì giấu em không?”
Nhưng câu chất vấn hôm đó của Hải Quỳnh hiện rõ trong đầu Tần Phong, anh giật mình nhận ra Hải Quỳnh chắc chắn nhìn thấy dấu son môi này nên mới như thế. Vậy mà anh hoàn toàn không biết, còn trách ngược lại cô.
Không nói không rằng, Tần Phong phóng minh lao đi thật nhanh ra khỏi phòng trong sự ngơ ngác của dì giúp việc.
Cả tuần – bảy ngày dài như vậy khiến cơn giận của Hải Quỳnh cũng tiêu tan. Cô thấy nhớ Tần Phong vô cùng, nhớ từng vòng tay ấm áp ôm chầm lấy cô, giọng nói dịu dàng thì thầm những lời ngọt ngào bên tai, nhớ mùi hương đầy nam tính của Tần Phong. Cô chợt nhận ra câu nói: “Một ngày không gặp như cách ba thu” thật chính xác vô cùng. Cô nhớ Tần Phong quay quắt, mấy ngày nay không nuốt nổi cơm.
Đang ngồi thẩn thờ bên bàn học thì nghe tiếng cửa mở vang lên, cứ tưởng mất đứa bạn về, cô không buồn quay lưng lại. Đầu ngã xuống bàn thở dài.
Phía sau tự nhiên lại phả ra một hơi thở quen thuộc vào gáy cô, khiến cô run lên, rồi một vòng tay ấm áp ôm lấy cô từ sau, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:
- Anh nhớ em.
Chỉ ba từ thôi cũng đủ khiến Hải Quỳnh bị gục ngã. Cô thổn thức trong vòng tay Tần Phong.Tần Phong đặt cằm tựa trên đầu cô khẽ thì thầm.
- Anh xin lỗi, anh sai rồi, là anh không đúng.
Nghe lời nhận lỗi chân thành của Tần Phong, trái tim vốn nhung nhớ ai kia ngày đêm bỗng run lên từng hồi rồi trở nên yếu mềm, chỉ muốn siết chặt lấy vòng ôm ấm áp kia. Nhưng sự bướng bỉnh lại khiến Hải Quỳnh vùng ra khỏi cái ôm của Tần Phong.
- Anh đến đây làm gì – Cô giận dỗi nói.
Tần Phong chẳng thèm chấp sự giận dỗi trẻ con của cô. Nhất quyết ôm chặt cô vào lòng không buông.
- Buông em ra – Hải Quỳnh giận dữ trừng mắt nhìn Tần Phong hét.
- Không buông, trừ khi nào em hết giận – Tần Phong cười gian xảo nói.
- Ai thèm giận người lạ – Hải Quỳnh bặm môi nói, cố vùng ra khỏi tay Tần Phong, nhưng không thể nào đấu lại đôi tay mạnh mẽ của anh.
- Nếu em
giận vì vết son môi đó thì đúng là oan ức cho anh. Chắc là trong lúc nhộn nhịp, ai đó vô tình quẹt trúng thôi – Tần Phong nghiêm túc nói.
- Thật không? – Hải Quỳnh dịu giọng hỏi.
- Anh có thể thề – Tần Phong đưa ba ngón tay lên trên cao giả vờ nghiêm túc thề khiến Hải Quỳnh bật cười.
- Hết giận chưa?- Anh kề xuống tai cô hỏ nhỏ, cử chỉ này khiến Hải Quỳnh run lên. Cô xấu hổ quá bèn dĩu môi nói.
- Nhưng anh nói anh không thích em. Em chẳng thèm bám lấy người mà không thích mình.
Tần Phong biết Hải Quỳnh cố tình hiểu sai câu nói của mình, anh không buồn phản kháng lại, đưa tay với lấy cái gì đó rồi đưa trước mặt Hải Quỳnh. Cô tròn mắt nhìn bông hoa hồng đỏ thắm nằm giữa những bông hoa bi trắng trông đẹp vô cùng. Trái tim bỗng thấy ấm áp lạ kì, lòng vui sướng hạnh phúc, nhưng cô vẫn lườm Tần Phong nói:
- Keo kiệt, chỉ có một bông.
- Ngốc à, ý nghĩ của một bông hồng là: ”Trong trái tim anh chỉ có mình em”- Tần Phong nhẹ nhàng giải thích.
- Sao anh biết – Hải Quỳnh cười th1ich thú vặn hỏi.
- Anh còn biết ý nghĩa từ 1 cho đến 1001 bông hồng kìa – Tần Phong không trả lời mà tự hào khoe khoang.
Hải QUỳnh phì cười trước điệu bộ đáng ghét của Tần Phong, cô cười nói:
- Được, vậy thì từ nay về sau mỗi ngày anh phải tặng cho 1 một ý nghĩa, tặng đủ 1001 ngày thì thôi.
- Hả…- Tần Phong khóc ròng không thành lời, anh bây giờ mới hiểu thành ngữ: ” Lấy đá đập chân mình là thề nào. trong khi Hải Quỳnh đắc chí cười tươi.
Khi Tần Phong về rồi thì bốn người bạn kia cũng lũ lượt trở về, họ hí hửng bước vô nhưng không ngờ nhìn thấy sắc mặt rất xấu của Hải Quỳnh thì có tật giật mình, im lặng cả.
- Ai cho phép Tần Phong lên đây – Hải Quỳnh lườm các bạn.
- Bà đang nói gì vậy – Phương Hồng giả bộ hỏi.
- Còn làm bộ, ký túc xá nữ có quy định, nam sinh muốn vào ký túc xà nữ thì phải có sự đồng ý của một người ở đó. Vậy thì là ai đạ bị Tần Phong mua chuộc để anh ấy lên đây – Hải Quỳnh ghiến răng hỏi – Còn không mau khai ra.
Bốn người kia than thầm, bị Tần Phong mua chuộc dụ dỗ nên đã bán đứng bạn mình. Họ đinh ninh Hải Quỳnh sẽ bị Tần Phong dỗ ngọt được. Nhưng xem ra Tần Phong thất bại rồi.Đành cúi đầu nhận tội.
- Anh ấy mua tặng mình bộ vòng tay- Phương Hồng khai báo trước.
- 10 quyển tiếu thuyết – Minh Trang đưa tay ảo não tự thú.
- Đôi giày thời trang mới – Ngọc Yến cũng lén lút khai báo.
- Tụi mình sẽ trả tiền lại cho anh ấy – Lê Phương sợ Hải Quỳnh giận liền nói.
- Đưa tiền đây – Hải Quỳnh nghiêm sắc mặt nói.
Bốn người đành moi tiền ra đưa cho Hải Quỳnh. Nắm tiền trong tay, Hải Quỳnh liền cầm lấy điện thoại gọi.
- Tần Phong, anh yên tâm, em đã giúp anh lấy lại được số tiền bỏ ra rồi.
- Hả…- Bốn người kia tròn mắt nhìn Hải Quỳnh
Tần Phong khẽ cười khi nhớ lại hoàn cảnh lúc đó, Hải Quỳnh ngốc nghếch cứ tưởng làm như vậy là vừa trừng phạt mấy đứa bạn phản bội, vừa giúp Tần Phong lấy lại được tiền. Nào ngờ người tính không bằng trời tính.
Kết quả là, cô bị các bạn tẩy chay ngay lập tức.
- Cái đồ mê trai bỏ bạn – Minh Trang hứ một cái rồi quay lưng bỏ đi.
- Đồ có mới nới cũ, đồ háo sắc – Phương Hồng hỉnh mũi một cái rồi tiếp bước theo Minh Trang.
- Nhờ ai mà hai người gương vỡ lại lành chứ – Lê Phương lè lưỡi tức tối nói.
- Nghỉ chơi với bà luôn, tụi mình cùng đi chơi đi, bỏ cái kẻ bán người thân theo trai đi – Ngọc Yến vừa nói vừa nắm tay Lê Phương cùng kéo nhau ra ngoài bỏ mặc Hải Quỳnh ở lại.
Hải Quỳnh nhìn bốn đứa bạn bỏ đi thì mặt buồn hiu, cô thút thít nói:
- Gì chứ, người ta chỉ không muốn mắc nợ Tần Phong thôi mà. Mọi người làm như vậy không phải là hơi quá đáng hay sao. Lợi dụng thời cơ trục lợi.
Hải Quỳnh đáng thương cắn môi suy nghĩ cuối cùng đành gọi cho Tần Phong mếu máo kể lể mọi chuyện. Mà không biết rằng mình lại bị các bạn lợi dụng lần nữa để trục lợi.
- Haha, lần này thì Tần Phong còn thảm hơn – Minh Trang cười đắt ý nói.
- Cho chừa, hai kẻ này định qua mặt tụi mình à, đúng là không tự lượng sức – Phương Hồng cười haha.
- Lần này, nhất định phải moi sạch túi tiền của Tần Phong mới được – Lê Phương cười gian nói.
Và cách làm cho bốn con khủng long bạo chúa nguôi giận là một bữa ăn cực kì hoành tráng.Nhìn một bàn đồ ăn gần chục món được bốn người kia ăn sạch sành sanh, Hải Quỳnh xanh cả mặt.
- Ngon quá, quả không hổ là nhà hàng nổi tiếng – Minh Trang ợ một cái rõ to rồi xoa bụng đầy thỏa mãn. Tâm hồn ăn uống của cô hôm nay đã được phát huy tối đa.
- Để tính xem ngày mai đi đâu ăn – Phương Hồng vừa nói vừa xỉa răng, không thèm giữ hình tượng thục nữ trước mặt Tần Phong.
- Hay là vẫn ăn ở đây đi – Lê Phương nhìn vào thực đơn đề nghị – Dù sao vẫn còn nhiều món tụi mình chưa ăn.
- Chắc là anh không ngại đâu phải không – Ngọc yến nhướn mày ranh ma nhìn Tần Phong vui vẻ hỏi.
- Không ngại – Tần Phong bình thản đáp, hai tay đưa ra sau đầu ngã người vào thành ghế nghĩ ngơi đáp – Miễn là các em được vui.
- Tốt, vậy thì cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai vẫn ăn ở đây – Minh Trang gật đầu nói – Lâu lâu mới có một quán hợp khẩu vị của tao.
- Xì…bà thì quán nào cũng hợp khẩu vị hết mà bày đặt – Lê Phương trêu chọc.
- Kệ tao con quỷ – Minh Trang đứa tay đánh một phát vào tay Lê Phương – Dám bêu xấu tao.
- Bà có gì tốt mà khoe – Lê Phương cười trêu…
Trong khi mấy người kia cười đùa thoải mái, Hải Quỳnh lèn lúc nhìn Tần Phong thấy anh đang cười vui vẻ. Cô nắm lấy vạt áo anh lắc lắc vài cái, Tần Phong quay lại nhìn cô cười ấm áp. Hải Quỳnh hướng đôi mắt hối lỗi nhìn Tần Phong, lí nhí nói:
- Xin lỗi anh.
Tần Phong không nói gì chỉ cười xoa đầu cô. Sau đó nắm chặt lấy tay cô kéo sát vào người tận hưởng hạnh phúc bên nhau.
Sau đó, Tần Phong đưa hoa tới ngày thứ 9 thì Hải Quỳnh đã miễn cho anh vì không nỡ để Tần Phong tốn tiền thêm nữa. Tần Phong không ngại tốn tiền nhưng có thể miễn được việc mỗi ngày chạy đến tìm hoa mua hoa bị ánh nhìn soi mói của mấy chị bán hoa nên vui vẻ đồng ý.
Nhưng ngày thứ 10 anh vẫn mang một bó hoa đến, Nhưng lần này lại là một bó hoa với mười bông đỏ thẩm rất đẹp và một bông hoa hồng lẻ. Nhưng điều khác biệt là bông hoa hồng lẽ kia lại là một bông hoa hồng giả.
Hải Quỳnh hơi khó hiểu, cô nhăn mặt dẩu môi hỏi:
- Sao lại là hoa hồng giả.
- Mười một bông hoa hồng, ý nghĩa là: Đời này kiếp này chỉ yêu một mình em. Bông hoa cuối cùng này nói lên rằng: khi cánh hoa cuối cùng này rơi xuống thì anh sẽ hết yêu em. Cho nên nếu cánh hoa hồng cuối cùng này không tàn úa, chứng tỏ tình yêu của anh dành cho em là mãi mãi – Tần Phong cười ranh mà nói.
Bây giờ thì Hải Quỳnh đã hiểu lí do mà lại có bông hoa giả này. Cô cười hạnh phúc mân mê bông hoa giả kia. Rõ ràng nó là một bông hoa giả, chẳng có chút mềm mại như hoa thật, càng không có hương thơm như hoa thật. Vậy mà, Hải Quỳnh lại thích vút ve nó hơn là những bông hoa thật kia.
Cảm giác thật là hạnh phúc, hóa ra, đối với tình yêu, hoa sẽ càng làm cho hạnh phúc ngọt ngào và nồng nàn hơn. Nhưng ý nghĩ của từng loài hoa và ý nghĩ của số lượng hoa cùng người tặng càng khiến người ta hạnh phúc hơn nhiều.
Cô còn đang mãi mê trong hạnh phúc thì Tần Phong đã kề vào tai cô, thở ra những hơi thở ấm áp khiến Hải Quỳnh run rẫy khẽ thì thầm nói:
- Hải QUỳnh, anh có đáng được thưởng không
Cô còn đang ngơ ngác chưa kịp hiểu ý anh là gì thì môi mình đã bị ai kia cướp lấy rồi chìm trong biển trào.
Tần Phong trong vô thức đã ghi lại những ý nghĩa của số lượng hoa hồng mà ngày xưa anh đã học thuộc.
1 hoa hồng: Trong trái tim anh chỉ có mình em
2 hoa hồng: Thế giới này chỉ có hai chúng ta
3 hoa hồng: Anh yêu Em
4 hoa hồng: Đến chết anh cũng không đổi lòng
5 hoa hồng: Yêu em tự trái tim
6 hoa hồng: Hãy tôn trọng nhau, yêu nhau và tha thứ cho nhau
7 hoa hồng: Anh luôn thầm yêu trộm nhớ em
8 hoa hồng: Cảm ơn sự quan tâm khích lệ của em
9 hoa hồng: Anh yêu em mãi mãi
10 hoa hồng: Tình đôi ta thập toàn thập mỹ
11 hoa hồng: Thế gian này chỉ có mình em
12 hoa hồng: Tình yêu của anh nối dài theo năm tháng
13 hoa hồng: Hãy giữ lấy tình hữu nghị
14 hoa hồng: Tượng trưng sự kiêu ngạo
15 hoa hồng: Anh có lỗi với em
16 hoa hồng: Tình yêu đầy sóng gió
17 hoa hồng: Tình tan vỡ không gì cứu vãn
18 hoa hồng: Chân thành và trong sáng
19 hoa hồng: Hãy nhẫn nại và chờ đợi
20 hoa hồng: Anh yêu em bằng cả trái tim
21 hoa hồng: Một tình yêu chân thành
22 hoa hồng: Cầu mong em gặp may
25 hoa hồng: Cầu chúc em hạnh phúc
Tần Phong ghi đến ý nghĩa số 25 thì đột nhiên run rẩy rồi q8ang mạnh cây bút trên tay.
“Cầu chúc em hạnh phúc”
“Cầu chúc em…”
Anh ngã người về phía sau thở mạnh, trong lòng quặng lên nỗi đau khó tả, cứ như đang bị hàng ngàn mụi kim từng cái từng cái đâm vào tim cậu chảy máu.
Có thể không? Có thể bình thản nói ra câu nói đó hay không?
Tần Phong khẽ nhắm mắt lại, hai tay buông xuôi. Anh không làm được.
- Này em gái dễ thương, hôm nay có nể mặt đi ăn cùng anh được không? – Quốc Anh bước đến bàn làm việc của Hải Quỳnh nhịp nhịp mấy đầu ngón tay của mình xuống mặt bàn, lên tiếng mời, ánh mắt nhìn Hải Quỳnh có phần thích thú.
- Anh đang mời em à – Hải Quỳnh ngây người ra một lúc rồi chớp mắt nhìn Quốc Anh hỏi.
- Làm ơn đi – Quốc Anh kéo một chiếc ghế đến trước mặt Hải Quỳnh ngồi xuống, nheo nheo mắt cười nói – Ở đây chỉ có anh và em, anh không mời em vậy hì mời ai chứ. Sao hả, có nể mặt cùng anh dùng bữa cơm hay không đây.
- Lời đề nghị này là chuyện tư chứ? – Hải Quỳnh nhìn Quốc Anh cười ngọt ngào nói.
- Tất nhiên là chuyện tư – Quốc Anh làm bộ dạng mình là người công ra công, tư ra tư trả lời.
- Vậy em xin từ chối lời mời này – Hải Quỳnh thản nhiên đáp.
- Tại sao, đúng là không nể mặt anh gì cả? – Quốc Anh giả vờ nghiêm sắc mặt nói, điệu bộ buồn cười đến nỗi Hải Quỳnh không nhịn được phải phì cười.
Biết Quốc Anh là người vui tính qua lời kể của mấy chị trong phòng, nên Hải Quỳnh biết anh sẽ không phật ý trước những lời mình nói, nên Hải Quỳnh mới mạnh dạn đáp trả.
- Em là người bận rộn, muốn hẹn với em phải hẹn trước – Hải Quỳnh cười tinh nghịch đáp.
- Ồ…thì ra anh đã lầm, cứ tưởng em dễ bắt nạt – Quốc Anh giương mắt nhìn Hải Quỳnh rồi cười haha, nhưng sau đó anh nháy mắt nói – Nhưng tiếc cho em rồi, bữa cơm tối nay là do công ty mời. Không muốn đi cũng không được.
- Hả…- Ngạc nhiên, Hải Quỳnh hé môi nhìn Quốc Anh, cô đâu nghe gì tới chuyện này đâu.
- Sẽ có người thông báo ngay thôi – Quốc Anh cười gian nói – Hôm nay em không thoát được đâu.
Quả nhiên lát sau có người đến thông báo, do công ty vừa ký kết được một hợp đồng lớn nên mời tất cả mọi người cùng đi ăn một bữa gọi là thưởng cho công sức bỏ ra để hoàn thành hợp đồng. Người có việc bận thì có thể từ chối không đến, nhưng nhân viên mới như Hải Quỳnh, thì không thể không đến được.
- Mấy đứa em sướng thiệt, mới vào công ty, thì công ty đã nhận được hợp đồng lớn rồi, không chừng từ nhân viên thử việc nhanh chóng trở thành nhân viên chính thức. Chả bù với tụi chị lúc mới vào, cày bừa tăng ca gần chết – Chị Nga, người ngồi kế bên Hải Quỳnh kề tai cô nói nhỏ.
Hải Quỳnh chỉ có thể cười rồi im lặng nghe chị tiếp tục than về quá trình mới vào làm của chị ấy.
Bộ phận chỗ Hải Quỳnh làm coi như là bộ phận hòa đồng nhất công ty. Trong bàn ăn mọi người cười nói vui vẻ, chị Nga sau khi đã làm cạn một lon bia, bắt đầu dốc bầu tâm sự.
- Mọi người xem, thật ra mình cũng là người điện nước đầy đủ, nguyên một vườn trái cây thế này. Vậy mà đi tới đâu cũng bị người ta nhìn lầm là đàn ông hết là sao hả. Có người con gái còn chạy đến nói: ” Chị ơi, chị làm con gái thật là uổng”
Mọi người nghe xong thì phá ra cười, Hải Quỳnh cũng ôm bụng cười khi nghe chị Nga kể. Nhìn kỹ thì chị Nga không có nét gì giống đàn ông cả. Chị mới có 26 tuổi, tuy không mập nhưng người cũng tròn, lại cắt tóc ngắn, tuy không phải kiểu đàn ông, nhưng cũng chỉ chấm vai mà thôi. Lại ăn mặc đơn giản, nên đôi khi nhìn từ xa không rõ là đàn ông hay phụ nữ.
Hải Quỳnh bị Quốc Anh kéo đến ngồi bên cạnh mình, thấy anh ta ngồi nghe rồi ôm bụng cười chảy cả nước mắt. Đành đưa khăn giấy cho anh ta lau.
- Có một bữa mình đi liên hoan với nhóm bạn, có một con bé kế bên, uống say quá đột nhiên ôm chầm lấy mình mà hôn. Tức không chịu được đành bỏ đi tolet, ấy vậy mà ngay lúc đó, lại gặp ngay thằng bạn, nó cũng bị say rượu, nó lại đè ra hôn. Khốn khiếp thật, trong một ngày mà bị cả nam lẫn nữ hôn. Mình tức quá, lấy ngay hai cái tô, ói ra hết những thứ trong bụng ra đầy hai cái tô. Vậy là, chạy tới úp vào đầu mỗi thằng một cái tô cho hả dạ.
Mọi người lần nữa phá ra cười nắc nẻ. Ngay lúc đó, cánh cửa phòng ăn của họ mở ra, và tổng giám đốc của họ bước vào.
Tần Phong mặc bộ comple màu đen toát ra vẻ lạnh lùng cao ngạo, nhưng càng tôn lên vẻ đẹp cùng phong độ hơn người của anh.
Thông thường hai ghế đầu dãy bàn là dành cho chủ tọa, Quốc Anh đã ngồi vào một ghế, ghế còn lại tất nhiên là dành cho Tần Phong. Anh đến muộn, vừa vào đến phòng liền đưa mắt quan sát một cái rồi thản nhiên đi vòng qua dãy bàn rồi ngồi xuống ngay cạnh Hải Quỳnh.
Vốn dĩ chỗ ngồi đó là của một anh chàng bốn mắt, nhưng anh ta vừa đứng lên đi vệ sinh, quả là trùng hợp. thấy Tần Phong ngồi xuống sát bên mình, Hải Quỳnh khóc không ra nước mắt. Cô thầm hỏi tại sao nhưng tất nhiên là không có lời giải đáp.
Cái anh chàng bốn mắt ngay lúc đó cũng mở cửa đi vào, thấy tổng giám đốc đang ngồi ngay chỗ mình thì...