đã quên anh rồi, đã rời xa anh hơn 3 năm trời – Tần Phong sầu khổ đáp.
- Anh đã chờ cô ấy hơn ba năm – Hải Quỳnh ngạc nhiên nhìn Tần Phong.
- Anh tình nguyện chờ cô ấy suốt cả cuộc đời này. Cho đến khi nào cô ấy trở về bên anh.
Lời Tần Phong nói ra lại giống như nhát dao đâm vào trái tim Hải Quỳnh, cô không biết cái cảm xúc của mình dành cho người con trai trước mặt thế nào nữa. Đây là cái cảm xúc gì, cô chưa từng có, cho nên càng không rõ phải làm thế nào.
- Cô ấy tên gì? – Cô muốn biết tên người con gái được một người đàn ông yêu thương, nguyện vỉ cô ấy mà chờ đợi cả một đời.
- Cô ấy tên Hải Quỳnh.
- Xin lỗi, em phải đi tolet một chút – Hải Quỳnh đứng bật dậy rồi lao ra khỏi cửa, cô chạy nhanh về hường tolet đóng chặt cửa khóc nức nở.
Cô đã biết, cái cảm xúc nhớ nhung gương mặt lúc nào cũng ẩn hiện trong giấc mơ của cô, cái cảm xúc ngọt ngà khi được anh hôn, cái cảm xúc
vừa muốn trốn tránh anh, lại vừa mình gặp anh, cái cảm xúc đau nhói khi anh kể về người con gái anh yêu. Cái cảm xúc mà người đời thường trải qua, cảm xúc của tình yêu. Hóa ra cô yêu anh, yêu anh từ bao giờ đến chính cô cũng không biết. Có lẽ từ lúc cô nhìn thấy ánh mắt trầm buồn của anh nhìn cô khiến cô bị thu hút, cũng có lẽ cái cảm xúc lúc anh mãnh liệt hôn cô…Nhưng mà tất cả những cảm xúc đó lại khiến cho cô đau thắt lòng khi biết hóa ra cô đang yêu đơn phương.
Hóa ra tất cả những lời trách móc, nhưng cái nhìn trìu mến ấm áp, cả nụ hôn nồng nàn kia đều không phải dành cho cô mà dành cho người con gái khác. Hóa ra anh yêu người con gái đó mãnh liệt đến như thế. Nguyện vì cô ấy mà chờ đợi, nguyện vì cô ấy mà xây nên thứ cô ấy thích.
Điều đau khổ hơn là anh vì cô ấy mà yêu tất cả. Ngay cả cái tên của cô ấy cũng khiến cho anh xúc động. Nhưng nũ hôn dành cho cô, những cử chỉ ây yếm, ánh mắt nồng đậm, lời nói dịu dàng chỉ bở cô và cô ấy trùng tên.
Tim Hải Quỳnh như ai bóp chặt, chặt thật chặt, đến nỗi nước mắt của cô không ngừng rơi ra, mặng đắng chất chứa sự đau khổ. Như có ai đó đặt vào người cô một tảng đá nặng khiến cô không tài nào thở được.
Rửa sạch hết nước mắt trên mặt mình, Hải Quỳnh soi mình trong gương. Một gương mặt tái xanh với đôi mắt đỏ hoe phản chiếu trong gương. Là trời trừng phạt cô, trừng phạt sự tham lam của cô. Cô có một người yêu hết mực yêu thương mình, vậy mà cô còn đem lòng tơ tưởng đến người đàn ông khác. Để rồi biết rằng trong trái tim người đó mãi mãi chỉ chứa một bóng hình, mãi mãi sẽ không có cô.
Hải Quỳnh không còn đủ sức để đối mặt với Tần Phong, cô định rời đi khỏi đây mà không thông báo. Cô không muốn để anh phát giác rằng cô yêu anh, cô đau khổ vì người anh yêu không phải là cô.
Nhưng khi cô vừa mở cánh cửa tolet ra, thì thấy Tần Phong đang tực mình bên bức tường bên ngoài, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ, trên mặt hiện ra một nỗi buồn. Trên tay anh là điếu thuốc đang cháy dở, tàn thuốc lặng lẽ rơi xuống nền nhà gạch bông màu xanh sáng, làm hiện rõ tàn thuốc bên trên nó.
Thấy cô bước ra, Tần Phong đứng thẳng dậy hỏi:
- Em không sao chứ?
- Không sao – Cô đáp sau đó cô bèn nói – Em muốn về nhà.
- Đồ ăn đã dọn lên rồi, ăn chút gì rồi hãy về – Tần Phong nhìn cô trầ giọng nói, sau đó quay lưng đi về phòng.
Hải Quỳnh miễn cưỡng đi theo, cô hít thật sâu xua tan đi hết những tảng đá trong lòng. Chỉ hôm nay thôi, sau đó cô sẽ quên anh, cô sẽ trở về bên Khánh Vũ, dồn hết tình yêu cho anh.
Hải Quỳnh miễn cưỡng đi vào căn phòng đó lần nữa, bỗng có cảm giác rất khác. Không khí dường như ấm áp và tĩnh lặng hơn, ánh sáng của căn phòng mờ ảo hơn. Trên bàn ăn đã dọn đầy những thức ăn đẹp mắt, ánh sáng đèn huyền ảo phát ra từ 3 ngọn nến trên bàn tạo cảm giác lãng mạn vô cùng. Trên bàn còn đặt một cái bánh kem nhỏ dành cho hai người.
Những cô gái bước chân vào căn phòng này chắc chắn sẽ thấy hạnh phúc vô cùng nhưng đối với Hải Quỳnh đây chính là sự tuyệt vọng đến bóp nghẹn.
Người con trai đã tạo ra sự lãng mạn này không vì cô mà là vì cô gái anh yêu, cô chỉ giống như một kẻ thế thân, giống như người để anh bày tỏ tình yêu của anh đối với người con gái đó mà thôi.
- Có thích không?- Giọng anh dịu dàng đầy du dương trong không khí lãng mạn này càng làm tăng sự quyết rũ của anh, cả căn phòng tràn ngập hương vị của anh, khiến Hải Quỳnh không ngừng cảm xúc trong lòng.
Cô khẽ gật đầu. Hải Quỳnh từ từ ngồi xuống, ánh mắt nhìn vào những món ăn thơm ngào ngạt trên bàn. Thật kì lạ là tất cả đều là những món ăn cô thích ăn, cô không biết làm sao anh lại biết. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía người đối diện mình, bắt gặp ánh mắt trìu mến mà anh dành cho cô, tim cô khẽ đập mạnh, cô chớp mắt cố lảng tránh ánh mắt của anh.
Nếu như đã không thể thoát khỏi tình cảm này, vậy thì hãy để cô tham lam tận hưởng đến hết hôm nay đi. Hãy để cô quên đi người con gái mà anh yêu, hãy để cô quên đi những người bên cạnh cô, cho cô được ở bên cạnh anh đến hết ngày hôm nay, cho cô có được một ngày sinh nhật đáng nhớ nhất trong cuộc đời này rồi sau đó lãng quên nó. Hãy để cô tận hưởng cái cảm giác ngọt ngào của niềm hạnh phúc này rồi sau đó có phải đau đớn gấp vạn phần vì mất nó cô cũng cam lòng.
- Có ngon không – Giọng nói êm dịu của Tần Phong lại vang lên khi thấy Hải Quỳnh đưa thức ăn lên miệng thưởng thức.
- Rất ngon – Cô đầu nhìn sâu vào đôi mắt anh mĩm cười đáp.
- Vậy ăn nhiều chút đi – Tần phong khẽ cười giục.
Hải Quỳnh gật đầu, trong đáy mắt long lên niềm hạnh phúc trước sự quan tâm ân cần của Tần Phong dù cô biết tất cả chỉ là giả.
Khi hai cây nến trên bánh được thổi tắt, Tần Phong khẽ hát chô cô nghe bài hát chúc mừng sinh nhật. Trong đầu Hải Quỳnh bỗng xuất hiện một cảnh tượng mờ ảo.
- Anh hát cho em nghe đi – Hải Quỳnh nhìn thấy gương mặt mình đang nũng nịu yêu cầu người con trai bên cạnh cô hát cho cô nghe.
- Anh không thích hát – Người đó lắc đầu nhất mực đáp.
- Đáng ghét – Hải quỳnh nhìn thấy mình giận dỗi quay lưng đi nơi khác.
Người con trai đó bỗng ôm trầm lấy cô từ phía sau, cằm tựa lên tóc cô khẽ cười nhún nhường nói:
- Cùng lắm là mỗi năm anh hát cho em nghe một bài?
- Hử?- Cô quay đầu nhìn người còn trai đó với ánh mắt rạng rỡ.
- Bài chúc mừng sinh nhật – Anh ta khẽ cười gian đáp.
Sự phẫn nộ trong ánh mắt của Hải Quỳnh chưa kịp phát ra thì đã bị ai đó dập tắt bằng một nụ hôn.
Hải Quỳnh cứ cố gắng nhìn gương mặt chàng trai đó, nhưng nó như một trò chơi cút bắt, cô càng cố gắng bắt thì càng thấy nó đã chạy xa.
- Em sao vậy? – Tần Phong thấy Hải Quỳnh bỗng ngồi thừ ra không động đậy bèn lên tiếng hỏi.
- Cô ấy là người như thế nào – Hải Quỳnh vội che giấu cảm xúc bèn quyết định hỏi.
Tần Phong đang định đưa tay đến xem cô có sao không, nghe hỏi bèn buồn bã thu tay về sau đó trầm mặt im lặng, lát sau anh nói:
- Cô ấy là cô gái rất đáng yêu, trong sáng và ngốc nghếch.
“Phải, cô gái nguyện vì anh mà đi 999 bước và chờ anh dưới cái nắng thì đúng là quá ngốc, nếu là cô chưa chắc cô đã làm.”
- Mỗi khi ở bên cô ấy, anh đều cảm thấy hạnh phúc.
“Ai cũng đều cảm thấy hạnh phúc khi ở bên người mình yêu cả”
- Khi nhìn cô ấy cười, anh luôn có cảm giác đây mới chính là cuộc sống mà anh hằng mơ ước.
“ Cô ấy thật hạnh phúc, mình ngưỡng mộ cô ấy”
Hải Quỳnh cứ im lặng nghe Tần Phong kể chuyện. Từng lời, từng lời, ánh mắt anh khi kể đều ẩn chứa sự hạnh phúc khiến cho tim Hải Quỳnh cứ như bị ai dùng kim đâm vào từng nhát, từng nhát đến rớm máu đầy đau đớn. Cô vẫn cố gắng tươi cười đem nước mắt cho chảy ngược vào tim.
- Vì sao cô ấy lại rời xa anh – Hải Quỳnh đột nhiên thốt lên hỏi, cô đã tự nói với lòng là chỉ nên im lặng lắng nghe, nhưng lại không kìm lòng được muốn biết tại sao có một người con gái được yêu thương hết mực như thế lại đành lòng rời bỏ người mình yêu mà ra đi như thế.
- Vì anh là một tên ngốc.
Hải Quỳnh không ngờ Tần Phong đáp lại sự mong chờ đáp án của cô bằng một lời mắng chính bản thân mình. Cô lặng lẽ nắm lấy bàn tay đặt trên bàn của anh. Bàn tay nhỏ nhắn thon dài của cô nắm lấy bàn tay to lớn nhưng ấm áp của anh cho ra một cảm giác xúc động khó diễn tả. Cô nhẹ nhàng an ủi anh:
- Rồi cô ấy sẽ hiểu và trở về với anh.
Tần Phong không đáp, anh nhìn vào ánh mắt của cô thật sâu, cô giật mình một cái vội vàng muốn rút tay lại quay mặt đi nhưng tay đã bị anh nắm lại. Cô sững sờ nhìn anh, anh khẽ khành đáp:
- Cho anh được mời em một bản nhạc.
Hải Quỳnh thu tay về rồi lắc đầu đáp:
- Em không biết khiêu vũ.
- Anh dìu em – Tần Phong khẽ đáp rồi đứng dậy nắm tay Hải quỳnh kéo cô ra khỏi bàn.
Trong phòng nãy giờ vẫn vang lên những điệu nhạc êm dịu trầm bỗng đầy lãng mạn rồi. tần Phong một tay nắm tay Hải Quỳnh, một tay vòng qua eo cô giữ lấy dìu cô đi theo điệu nhạc êm dịu kia.
Hải Quỳnh xưa nay chưa từng khiêu vũ bao giờ, nhưng đột nhiên lại có thể cùng Tần phong hòa vào từng bước nhảy chưa sai nhịp nào. Là cô đột nhiên biết nhảy hay là vì Tần Phong giỏi dẫn dắt cho cô.
Khi hai người kết thúc điệu nhảy của mình, Hải Quỳnh muốn rời đi nhưng tay lại bị Tần Phong giữ chặt. Hai người cứ thế đứng im lặng, bốn mắt giao nhau đầy nồng đượm không muốn rồi đi. Rồi bàn tay giữ lấy eo của Hải Quỳnh dời lên phía trên, vuốt nhẹ mái tóc của cô. Cử động nhẹ nhàng của Tần Phong khiến Hải Quỳnh run lên, toàn thân mất đi ý chí, trong lòng dâng lên một nỗi khoa khát mãnh liệt. Hơi thở của hai người phủ trùm kín cơ thể của nhau.
Tần Phong vuốt nhẹ gương mặt mịn màng của Hải Quỳnh rồi dừng lại ở bờ môi căng mộng hồng hồng của Hải Quỳnh, cả cơ thể cô mềm nhũn, hơi thở dồn dập, ánh mắt đã mờ đi, cô họng khô khan run run khẽ gọi:
- Tần Phong.
Đáp lại Hải Quỳnh là một nụ hôn đọng ở trên môi, lúc đầu là vờn nhẹ trên vành môi cô, sau đó là một nụ hôn mạnh mẽ dường như bùng phát hết tất cả những nỗi khao khát của anh. Tần Phong cắn nhẹ bờ môi của Hải quỳnh làm nó hé ra, lưỡi anh dây dưa trên môi và răng cô một chốc rồi nhanh chóng tách hai hàm răng của cô ra mà xâm nhập vào bên trong. Từng chút từng chút chiếm lấy hơi thở thơm nồng của Hải Quỳnh.
Hải Quỳnh đầu óc đã trở nên mụ mẫm hết cả, cô khẽ nhắm mắt đón nhận từng nụ hôn mãnh liệt của Tần Phong. Một tay vòng qua eo cô kéo cô sát lại gần anh hơn, tay kia luồn qua suối tóc đen tuyền mát rượi của cô. Hải Quỳnh choàng hai tay vòng sang cổ Tần Phong giữ cho thân mình không khụy xuống.
Không gian xung quanh vốn tĩnh lặng nay càng tĩnh lặng hơn.
Không khí tràn ngập hơi thở, cùng nụ hôn quấn quít.
Mãi sau cho đến khi Tần Phong cảm nhận được những làn nước mắt nóng hổi của Hải Quỳnh lăn trên má cô từ lúc nào, anh mới dừng lại.
Tần Phong đau lòng đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên mặt Hải quỳnh.
- Đừng khóc.
Hải Quỳnh trở về nhà với tâm trạng buồn bã. Cô vùi mình trong chăn, cô không hối hận vì yêu Tần Phong bởi vì cô sẽ quên anh. Hải Quỳnh sẽ vùi chôn kỷ niệm đẹp này vào sâu trong quá khứ, mãi mãi lãng quên. Những giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt cô như chôn vùi một tình yêu vừa mới bắt đầu đã kết thúc.
Cô lặng lẽ ngồi dậy lấy điện thoại gọi cho Khánh Vũ, đầu dây bên kia vừa bốc máy, Hải Quỳnh liền nói:
- Chúng ta kết hôn đi.
Chương 8: Ghen là một cảm xúc lạ.
Lại một buổi tối tự do, mọi người tụ tập cùng nhau chơi.
- Này, cho anh biết dòng họ cà của tụi em bắt nguồn từ đâu – Công nhìn nhóm ngũ long công chúa đang mặc áo đồng phục cà của họ thỉ thắc mắc.
- Hihi…dòng họ cà tụi em bắt nguồn từ đất nước Cu…ba…- Minh Trang cười phá ra đáp cố tình kéo dài hai chữ sau.
- Cu ba…nước Cuba bộ trồng nhiều thứ cà lắm à – Công nhăn trán ngạc nhiên, trước giờ chỉ nghe Cu ba trồng nhiều hoa hồng chứ chưa nghe Cuba trồng nhiều loại cà bao giờ.
Cả nhóm nghe Công nói thì phá ra cười chảy nước mắt, đập chân ôm bụng ngã xuống đất cười bò. Giang nghe xong thì biết bèn lắc đầu nói:
- Thông cảm, anh Công của mấy đứa không có khả năng sinh lí của đàn ông nên không hiểu được xuất xứ của Cuba đâu.
Mọi người nghe xong càng cười không ngừng nghỉ.
Công nghe Giang và mọi người trêu thì trầm mặc suy nghĩ: Cuba…Cu…ba…Một tia sáng lóe qua đầu Công bỗng chốc mặt đỏ rần rần bèn thẹn quá quát lên:
- Mấy cái đứa này, dám trêu anh tụi bây.
Thấy Công nổi giận, Minh Trang bèn nịnh nọt:
- Giỡn chút thôi mà…anh đừng giận, giận quá sẽ bị nỗi mụn mà mất đi vẻ đẹp trai ngời ngời của anh thôi.
Vầy đi ha, để chuộc tội, tụi em sẽ kết nạp anh vào nhóm Cà tụi em, đi đâu cũng không bỏ rơi anh, anh thấy sao.
- Được – Công gật gù vuốt cằm ra chiều đắc ý, đi chung với 5 cô gái dễ thương cũng là một sự hãnh diện khó ai có.
- Ok. Vậy phải tìm cho anh một biệt danh cà mới được – Phương Hồng gật đầu.
- Vậy cho anh làm cà rốt đi – Công bèn đề nghị.
- Không được, cà rốt đã có người làm rồi – Minh Trang bèn phản đối.
- Cà dĩa thì sao – Công suy ngẫm một lát rồi bèn đề nghị.
- Cũng không được, cà dĩa đã có người làm rồi – Lê Phương lên tiếng phản đối.
- Đối với người đàn ông duy nhất trong nhóm cà như anh thì phải đặt một cái tên thật độc, có một không hai trên đời này – Hải Quỳnh mím cười nói, Công không để ý thấy nước mắt Hải Quỳnh đã kéo màn nước vì phải nhịn cười.
- Hải Quỳnh nói đúng, tên của anh phải độc đáo mới được – Công gật gù tán thưởng.
- Em biết rồi, đặt tên là cà ông giặc đi – Ngọc Yến vỗ tay đề nghị.
- Cà ông giặc…có cái tên cà này sao – Công nhíu mày nhìn Giang hỏi.
- Đừng hỏi tui, tụi không rành chuyện chợ búa đâu – Giang phẩy tay đáp.
- Có…tất nhiên là có cà này – Minh Trang bèn lên tiếng xác nhận.
- Quyết định lấy tên này đi, vừa lạ vừa độc, có một không hai trên đời này – Lê Phương bèn hùa thêm một câu.
- Được, vậy thì quyết định lấy tên này đi – Công gật đầu đồng ý.
- Cha mẹ ơi, tao bị nội thương vì nín cười rồi tụi bây ơi – Phương Hồng nước mắt chảy ròng ròng la lên.
Ngay lặp tức cả bọn cùng lúc không nhịn được bèn tiếp tục ôm bụng cười nghiêng ngả. Công biết mình lại tiếp tục bị mắc lừa lần nữa thì tái mặt nhảm lại cái tên “cà ông giặc” kia. Sau đó thì…(bà con cô bác đừng ai cố tìm hiểu cái chữ này làm gì- cái này viết để tụi bạn mình hiểu là được rồi)
Giang vỗ lưng Công một cái thật mạnh cười trêu:
- Cho ông chừa cái tật ham hố đi.
- Anh không thèm chơi với mấy đứa nữa – Công vùng vằng đứng dậy định bỏ đi, cả nhóm bèn níu giữ lại.
- Tụi em sai rồi, không ghẹo anh nữa đâu – Phương Hồng nắm tay Công kéo lại.
- Tại vì chán quá, nên mới ghẹo anh cho vui thôi, đừng giận nữa, tìm cái gì chơi đi – Minh Trang bèn nói.
Công nghe vậy cũng bớt giận bèn ngồi xuống cúi thấp đầu bảo:
- Thật ra anh có đem theo một bộ bài, tụi mình chơi đánh bài đi.
- Được đó – Lê Phương mắt sáng rỡ vội gật đầu đồng ý.
- Chơi ăn gì? Quẹt lọ ghẹ ha – Minh trang hỏi ngay tắp lự.
- Hay chơi quỳ gối – Phương Hồng bèn đề nghị.
- Tần Phong thì tụi anh lo được. Cái chính là có thầy Vũ ở đây thì khó chơi lắm, cắm cờ bạc mà – Giang cũng chụm đầu vào bảo.
- Vầy đi, người nào đó hy sinh dụ thầy đi nơi khác đi – Công liếm môi nói.
Cả nhóm bèn quay sang nhìn Hải Quỳnh, hải Quỳnh hơi tái mặt khi bị nhìn chằm chằm như vậy.
- Sao lại là mình.
- Bà đâu có biết chơi đánh bài, ngoan đi hy sinh thân mình vì những đứa bẹn thân yêu đi – Minh Trang bèn lên tiếng dụ dỗ.
- Nhưng mà nhưng mà…mình biết dụ thầy làm sao – Hải Quỳnh sợ sệt hỏi.
- Rủ thầy đi đâu đó đi – Phương Hồng bèn đề nghị.
- Được rồi…cứ đến gặp thầy đi rồi tính – Lê Phương bèn giục.
Vậy là cả nhóm bắt ép Hải Quỳnh đi tìm Khánh Vũ, giả vờ như vô tình đi ngang thì gặp bàn chào:
- Tụi em chào thầy
Khánh Vũ cũng cười chào lại rồi hỏi:
- Mấy em định đi đâu vậy?
- Hải Quỳnh thích đi ngắm sao, nhưng tụi em thì lại không thích ngắm lắm cho nên định đưa Hải Quỳnh ra bờ sông rồi trở về, kẹt nỗi, Hải Quỳnh lại sợ ở một mình – Minh trang chép miệng than thở.
- Thầy ơi, bây giờ Thầy rảnh phải không thầy, thấy dẫn bạn ấy đi ngắm sao nha thầy – Lê Phương bèn nũng nịu năn nỉ.
Khánh Vũ ngước mắt nhìn hải Quỳnh:
- Em muốn đi ngắm sao hả?
Thấy Hải Quỳnh chần chừ thì Phương Hồng bèn huých vào người cô một cái, Hải Quỳnh bèn gật đầu.
- Vậy để thầy dẫn em đi – Khánh Vũ mĩm cười dịu dàng đáp.
- Hoan hô thầy…thầy muôn năm – Cả bọn reo lên mừng rỡ.
- Vậy tụi em giao Hải Quỳnh cho thầy đó nha, tụi em đi đây – Minh Trang bèn đẩy Hải Quỳnh về phía Khánh vũ rồi cười thích chí cùng mấy người kia chạy đi.
- Đi thôi, chúng ta ra bờ sông – Khánh Vũ hất đầu ra hiệu cho hải Quỳnh cùng đi.
Hải Quỳnh bèn im lặng đi theo Khánh Vũ. Chỉ mấy phút hai người đã ra được tới bờ sông, bờ sông ban đêm phản phất ánh trăng huyền ảo rất đẹp, lấp lánh ánh sáng cùng với những chuyển động nhẹ nhàng của mặt hồ khi có gió thổi qua càng khiến cho phong cảnh trở nên thơ mộng hơn.
Bóng hai người im lặng chậm rãi đi bên cạnh nhau thả xuống dòng sông, trông họ cứ như một đôi tình nhân đang tận hưởng cảm giác tình yêu ngọt ngào.
Bất chợt Hải Quỳnh không cẩn thận đạp lên một vật gì đó suýt ngã, Khánh Vũ bèn đỡ lấy cô giữ lại. Tay anh vòng ôm sat bờ eo nhỏ nhắm mềm mại của Hải Quỳnh, tay cô ôm lấy cánh tay của anh, hơi thở cả hai người phả ra trong đêm lạnh ấm áp vô cùng, mùi hương trên mái tóc của cô tỏa ra khiến tim Khánh Vũ đập mạnh.
Hải Quỳnh xấu hổ buông Khánh Vũ ra rồi lí nhí nói:
- Cám ơn thầy.
Khánh vũ cười rồi ngẩng đầu nhìn lên trời:
- Đêm nay sao nhiều quá. Đẹp thật.
- Đúng vậy.
Hai người cùng nhau ngẩng đầu nhìn sao rồi cùng trò chuyện, chủ đề của họ là giáo sư Trình – ba Hải Quỳnh.
Sau đó đề tài chuyển về những trò nghịch ngợm lúc nhỏ của họ, cả hai nhận ra họ có cùng tư duy thở nhỏ như nhau, cảm thấy khoảng cách thầy trò dường như bị thu hẹp lại. Dường như hai người họ có một sự hòa hợp kì lạ.
Mái tóc ngắn của Hải Quỳnh bị gió cuốn phất phơ trước mặt, Khánh Vũ đột nhiên đưa tay tém những lọn tóc tinh nghịch kia về sau mang tai của Hải Quỳnh. Cái chạm nhẹ nhàng, những sự tiếp xúc giữa những làn da ấm áp lại...